Con Gái
Khi còn nhỏ tôi đã bao lần ước mong mình là con trai để mẹ hạnh phúc, bà nội và ba mãn nguyện.
Cô y tá bước ra khỏi phòng sinh với nét mặt rạng rỡ:
- Chúc mừng anh, một cô công chúa rất xinh xắn.
Chồng tôi đỡ lấy con một cách thận trọng. Tôi gần như kiệt sức nhưng mãn nguyện, mặc dù đây là đứa con gái thứ hai. Khi mang thai, chúng tôi không siêu âm để biết con trai hay con gái mà hồi hộp chờ đợi trong sự vui sướng, háo hức. Với vợ chồng tôi, đứa con ra đời khoẻ mạnh là điều quan trọng nhất, mặc dù có người xúi: "Trai để, gái bỏ...". Bé Mi, đứa con đầu của tôi, làm cho chúng tôi rất hài lòng. Giờ thêm một cô con gái nữa có nghĩa là niềm hạnh phúc ấy đã được nhân đôi. Chồng tôi bế con đến bên giường, ân cần nói:
- Em xem, nó giống em chưa này!
Tôi bỗng ứa nước mắt khi chợt nghĩ đến mẹ. Chẳng biết khi sinh tôi, bà có mãn nguyện như thế này không. Mẹ tôi sinh được ba cô con gái. Bố tôi lại độc đinh. Chính vì thế, mẹ phải chịu rất nhiều sự dằn vặt từ bà nội. Mẹ kể khi mang thai tôi, bà nội đã nói với mẹ:
- Nếu đứa này nữa mà không là thằng cu thì tôi xin chị cho nó đi tìm người khác...
Khi biết tôi là cháu gái, bà tôi dửng dưng bỏ về để mình ba ở lại chăm sóc mẹ. Ba tôi luôn bênh vực mẹ trước mặt bà nội. Ba không đồng ý khi nội bắt ba bỏ mẹ đi lấy vợ hai. Có lúc ba bị nội tôi vác gậy đuổi.
Bà luôn trách mẹ tôi không biết đẻ khi không thể sinh cho bà thằng cháu đích tôn. Mẹ tôi không muốn vì mẹ mà ba và nội bất hoà. Mẹ cắn răng chịu đựng tất cả không một lời oán thán.
Đáng lý tôi cũng không được là con út vì mẹ định sinh thêm đứa nữa với hy vọng trời ban ân. Nhưng bác sĩ nói mẹ quá yếu, không thể sinh thêm em bé. Với ba tôi, sức khoẻ của mẹ quan trọng hơn hết thảy. Vì vậy, ba đành mang tội bất hiếu, không làm tròn phận sự với họ tộc.
Bà nội thường nhìn ba chị em tôi và chép miệng thở dài. Có lẽ vì vậy mà bà không yêu quý chị em tôi mặc dù chúng tôi luôn ngoan ngoãn.
Tuổi thơ tôi không còn lạ những lần mẹ đưa ba chị em về bên ngoại để ba đi lấy vợ mới. Nhưng chỉ được buổi sáng, chiều đi làm về ba lại hộc tốc sang đón chúng tôi. Thấy ba, tôi chạy nhào ra đón và ôm chặt lấy như sợ chỉ cần buông ra ba sẽ bỏ mẹ con tôi mà đi. Mẹ không về, ba cũng ở lại bên nhà ngoại. Cực chẳng đã, mẹ làm đơn xin ly hôn nhưng ba vẫn không thay đổi quyết định:
- Mình có bỏ tôi, tôi cũng sẽ không lấy người khác. Tôi chỉ có các con và mình mà thôi!
Tôi biết, mẹ yêu ba rất nhiều. Càng yêu nhiều, mẹ càng muốn hy sinh để ba hạnh phúc. Dù không thể sống thiếu ba nhưng mẹ vẫn nguyện để ba đi tìm hạnh phúc mới.
Từ ngày mẹ mất, ba trở nên lặng lẽ. Tôi muốn ông đi đâu cho khuây khoả tuổi già, nhưng suốt ngày ông chỉ quẩn quanh bên bàn thờ không khi nào ngớt khói hương. Những làn khói trắng làm nhòa đi khuôn mặt phúc hậu của mẹ. Mẹ có nụ cười cam chịu, nhẫn nhịn. Tôi phục nhất sức chịu đựng của mẹ. Người ta nói phụ nữ có thể chia sẻ tất cả, ngoại trừ người đàn ông của mình. Thế mà mẹ từng có ý định để cho ba đi tìm người phụ nữ khác. Có lần chị Hai tôi bàn:
- Hay là mình tìm vợ cho ba. Dù sao cũng có ông có bà chăm sóc cho nhau, ba đỡ tủi. Chứ cứ để ba thế này chị thấy tội quá...
- Nếu ba đưa người đàn bà khác bước vào cái nhà này thì em sẽ không bao giờ về đây nữa.
Tôi là người từ đầu chí cuối phản đối chuyện cưới vợ cho ba. Tôi nghĩ đến mẹ. Tôi không muốn và không cho phép bất kỳ ai thế chỗ mẹ trong căn nhà này. Tuy ở xa, nhưng thỉnh thoảng về nhà, tôi lại có cảm giác như mẹ vẫn còn đi lại đâu đó. Vì thế, nếu ba lấy vợ mới thì linh hồn mẹ sẽ rất tủi thân. Ngay cả bây giờ khi tôi đã trở thành mẹ của hai đứa con, mỗi khi nghĩ về mẹ tôi lại không cầm được nước mắt. Như thể mẹ tôi mới chỉ ra đi ngày hôm qua. Có lẽ một phần vì tôi là con út, được mẹ cưng chiều hơn cả.
Tôi biết giờ đây ba rất cô đơn. Tôi muốn ở bên ba, chăm sóc ba nhưng tôi lại là người lấy chồng xa nhất trong mấy chị em. Tôi chỉ biết gửi tiền và thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm sức khoẻ ông. Những lúc như thế, ba thường vỗ về:
- Chỉ cần con sống hạnh phúc là ba yên tâm rồi. Hãy chăm sóc cho chồng con thật chu đáo.
Tôi biết ba cũng yêu tôi nhất mặc dù tôi bướng bỉnh nhất nhà. Từ nhỏ tôi đã hay gần gũi, tâm sự với ba. Khi tôi băn khoăn không muốn lấy chồng xa vì sợ phải xa ba, ông động viên tôi: "Hãy lấy người mà con yêu".
Tôi bảo chị cả:
- Chị cho thằng Hải sang ngủ với ông cho ông đỡ buồn.
- Ừ, ngày nào mà nó chẳng ở đây. Nhưng nó đi học suốt ấy. Với lại, thằng bé còn trẻ con lắm. Hay là... xem ai người ta đứng tuổi mà ưng thì làm mâm cơm mời về bầu bạn với ba.
- Ba cũng gần sáu mươi rồi mà bây giờ còn đi lấy vợ thì để thiên hạ người ta cười cho...
Tôi biết mình ích kỷ với ba. Nhưng ba không có ý kiến gì. Ông chỉ sống một mình lặng lẽ.
Một ngày, tôi nhận được tin nhắn: "Em về nhà ngay".
Trong lòng tôi lo sợ: "Không lẽ ba ốm nặng?". Nhưng tôi ngạc nhiên khi nghe tiếng cười giòn giã của bà cô từ khi chưa đặt chân vào nhà. Tôi bước vào, mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, vừa thăm dò, vừa chờ đợi. Ba ngồi đó, chỉ có điều trông mỏi mệt: "Con đã về!". Ông không trả lời khi tôi hỏi: "Có chuyện gì vậy ba?".
Giờ tôi mới chú ý đến người phụ nữ trung tuổi ngồi đối diện. Cạnh đó là cậu con trai chừng mười lăm, mười bẩy tuổi. Một thoáng ý nghĩ chạy qua đầu nhưng tôi gạt đi ngay. Chị cả vừa vái xong bàn thờ quay sang, giọng dịu dàng, cái giọng giống mẹ ở sự cam chịu:
- Dì thắp hương cho mẹ nén nhang đi đã!
Tôi cầm nén nhang run run làm cho chiếc đèn trên bàn thờ tắt đi. Giọng bà cô lanh lảnh nói cười:
- Ôi chao ơi, em cũng không ngờ anh lại kín tiếng thế. Vậy mà ngày mẹ đi anh chẳng đưa thằng bé về cho bà cháu nhận nhau. Nơi suối vàng chắc mẹ cũng yên lòng nhắm mắt.
Tôi làm rơi nén nhang:
- Cháu nào? Cô vừa bảo cháu nào?
Cô tôi chỉ vào chàng thanh niên đang ngồi im lặng:
- Thì đấy, em trai cháu đấy...
Tôi vịn tay vào bàn thờ cho khỏi ngã:
- Chị... Thế này là thế nào?
- Đó là con riêng của ba. Chị muốn để cho mẹ con dì ấy về đây chăm sóc ba.
- Sao? Ba... đó có phải là...
Tôi không cần hỏi nữa vì chỉ cần nhìn qua tôi cũng thấy người thanh niên ấy giống ba tôi như tạc, kể cả mái tóc hơi hất xuống.
Cô tôi vẫn ngọt nhạt:
- Dù sao cũng một giọt máu đào, có chị có em.
Tôi ngắt lời:
- Ba, vậy là ba... Mẹ ơi...
Tôi lặng lẽ xếp hình của mẹ:
- Chị mang ảnh mẹ về nhà được không?
- Kìa, dù sao thì...
Tôi kiên quyết:
- Vậy em sẽ đưa mẹ đi!
- Đừng làm thế. Hãy để ba hương khói cho mẹ để chuộc lại một phần lỗi của mình.
Giọng ba nhỏ yếu như van lơn.
Tôi nhìn bằng tất cả ánh mắt thù hằn:
- Không. Ba đã có người phụ nữ đó và hạnh phúc với đứa con trai chống gậy của ba. Từ nay, ba có thể coi như chưa từng có đứa con gái như con...
Tôi về ngay từ buổi sáng hôm ấy, không nghe thêm lời giải thích hay biện minh nào. Tôi không thể tha thứ vì ba đã lừa dối mẹ.
Tôi không về thăm ba từ ngày đó. Ba làm sụp đổ niềm tin trong tôi về người cha tốt. Tôi vẫn nhớ khi tôi khóc khi nội bảo: "Giá như mày là thằng cu...". Ba đã an ủi tôi: "Ba chỉ cần có các con thôi!".
Có lẽ mẹ không biết mình bị phản bội. Nhưng với tính cam chịu của mình, mẹ sẽ cúi đầu chấp nhận và tha thứ. Tôi lại không thừa hưởng đức tính ấy từ bà. Tôi có cảm giác ba đã chối bỏ chúng tôi khi có thêm con với người đàn bà khác.
Từ trên ban công, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy ba đang ngập ngừng trước cổng. Tôi ngỡ mình nhầm. Làm sao ba có thể vượt mấy trăm cây số vào tận đây. Ba gầy đi nhiều quá. Tôi định chạy xuống mở cửa nhưng nhìn thấy người thanh niên đứng cạnh đang dìu ba, lòng tự ái trong tôi lại trỗi dậy. Tôi im lặng cố tình không nghe tiếng chuông.
- Ba à, có lẽ chị ấy không có nhà. Mình tìm chỗ nghỉ rồi ghé thăm anh chị ấy sau.
Ba cố ấn thêm hồi chuông nữa.
- Có lẽ, nó không muốn gặp ba... Thôi, ngày mai ba con mình về...
Chồng tôi nhẹ nhàng:
- Làm vậy có nhẫn tâm quá không em?
- Ba có nhẫn tâm với mẹ không?
Tôi bỏ vào nhà mặc anh đứng nhìn theo hai cái bóng.
Từ ngày biết ba có con riêng, tôi bắt đầu nghi ngờ cả chồng. Biết đâu một ngày nào đó anh cũng sẽ dắt một đứa con về và nói rằng nó là con anh... Nhiều khi nhìn thấy anh vui đùa cùng các con mà tôi thấy lòng dấy lên nỗi lo sợ mơ hồ. Chẳng có gì đảm bảo chắc chắn cả. Đôi khi vì quá nghi ngờ khiến tôi trở nên ghen tuông vô cớ. Anh thông cảm cho tâm trạng của tôi nên luôn chủ động làm lành: "Em phải tin tưởng anh chứ".
Ba mất. Tôi ôm ảnh mẹ khóc ròng. Tôi dắt hai đứa con gái về vào dịp tuần đầu ba. Hai chị thở dài trách móc:
- Em cũng phải hiểu cho nỗi khổ của ba chứ. Ba cũng vì bất đắc dĩ thôi.
Dì nhìn tôi:
- Trước lúc đi xa, ba còn trăn trở mãi mong gặp con lần cuối.
Chị cả tôi nói:
- Cho dù thế nào con cái cũng đều không được quyền phán xét cha mẹ.
- Nhưng em có quyền không chấp nhận người cha lừa dối vợ chỉ vì muốn có con trai.
- Kìa chị... Thực ra chị mới là người ba yêu thương nhất, chính ba nói với em điều đó. Vì thế, ba không quản đường xa vào thăm chị.
- Nếu vậy sẽ chẳng có cậu đâu!
Tôi biết mình đang nói những lời quá ư độc ác và cay nghiệt.
- Trước lúc mất, ba nói phải đưa tận tay chị lá thư này.
Tôi run run bóc chiếc phong bì. Bức thư viết từ lâu nhưng được giữ cẩn thận nên nét chữ còn khá rõ. Tim tôi muốn ngừng đập, lá thư của mẹ...
"Các con yêu mến! Khi các con đọc lá thư này có lẽ mẹ đã sang thế giới bên kia. Mẹ chỉ mong các con hãy chăm sóc ba thật tốt. Và mong các con đừng trách ba. Ba con không có lỗi. Chính mẹ đã cầu xin ba hãy đi tìm cho mình một đứa con trai. Mẹ không muốn mang tội với dòng họ... Dù sao cô ấy cũng là một người bạn của mẹ. Mẹ biết thật khó để chấp nhận việc ba có con riêng. Các con hãy vì mẹ, đừng trách ba con...".
Nước mắt tôi nhòa đi khi nhớ đến nụ cười nhẫn nhịn của mẹ.
Tôi trở về với tổ ấm của mình, lòng buồn vời vợi. Mẹ đã không trách ba, vậy mà tôi lại nỡ... Ai bảo con gái là con người ta...
ST.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top