Ừm...

21/04/2023
Làm 1 cô gái nhạy cảm thật mệt mỏi...
Đọc 1 quyển truyện, xem 1 bộ phim cũng có thể khóc, cũng có thể bị tủi thân...
Người quan tâm có làm 1 hành động gì hơi khác với mọi ngày cũng có thể suy nghĩ miên man...
Nhưng chỉ cần người khác đối xử tốt 1 chút cũng mủi lòng mà tốt lại...
Bị bủa vây bởi những suy nghĩ tiêu cực...
Bị những nỗi buồn ép đến nghẹt thở...
Bị cô đơi dù có rất nhiều người bên cạnh...
Sự bất lực lên đến cực điểm...
Làm cách nào để chữa lành một tâm hôn đã bị tổn thương...
Làm cách nào để yêu thương người khác trong khi...chẳng thể thương lấy chính mình...
Đã từng có người đi qua...
Đã từng có người ở lại 1 thời gian...
Đã từng cảm động vì những quan tâm nhỏ bé của 1 người...
Đã từng vì người đó mà khóc, mà cười...
Mặc dù t ko biết cách thương người khác sao cho đúng...nhưng t đã cố gắng để yêu, để thương người ấy...
T chẳng có gì để mang đến cho người ta...nên t đã mang toàn bộ thời gian của mình để dành cho người đấy...
T đã bỏ hết mọi thứ để chỉ có người ấy...
T biết ko nên như vậy...
T biết cần phải có không gian cho chính mình...
Nhưng ngoài ở bên thì t chẳng có gì hết...
...mà t cũng chẳng biết phải thương 1 người ntn cho đúng...
T ko thích nhiều việc ng/ay làm...nhưng t biết bạn muốn làm nên t ko ý kiến...
T ko thích những người bạn xung quanh ng/ay...nhưng t biết những người đó xuất hiện và bên b trước khi bạn bên t...
T đã từng ỷ lại và chỉ có người đấy vì t tin vào lời bạn nói "t sẽ ko bỏ bạn"...
T biết là niềm tin ngây thơ nhưng t vẫn muốn tin...
Thà tin là có chứ ko muốn tin là ko....
T thừa nhạy cảm để biết người đõ chán và mệt mỏi khi ở bên t ntn...
T vẫn thay người ấy nguỵ biện cho sự vô tâm đấy...
Nhưng r cuối cùng điều t sợ trc khi bắt đầu mqh đấy cũng xảy ra...
Hoá ra những gì t có thể trao lại là thứ người đó ko cần...
Hoá ra những gì t nghĩ là ổn...thì hắn ko thấy vui...
Hoá ra chỉ mỗi bản thân t muốn níu giữ...
Dù có dùng bao nhiêu lý do đi chẳng nữa...thì cuối cùng...lý do dừng lại duy nhất chỉ là tình cảm đó ko đủ lớn hoặc đã chẳng còn thương...
Sau mọi chn t mới tự nhận ra rằng...bản thân yếu đuối và cô đơn đến nhường nào...
Cô đơn đến mức chỉ cần 1 sự quan tâm hơn mức bthg cũng có thể mủi lòng và trao ra tất cả...
Cô đơn tới mức chưa 1 lần khóc ro trc người khác...
Vì cố đơn...nên chỉ là 1 ngọn cỏ cũng muốn níu lấy...dù biết nắm ngọn có đó ko trụ nổi quá lâu...
Hoá ra ko phải t ko để ý mọi thứ...chỉ là t đang cố xem nhẹ nó đi...
Hoá ra t yếu đuối đến vậy...ko mạnh mẹ như là t nghĩ...
T thờ ơ ko phải vì ko quan tâm...mà quan tâm nên mới thờ ơ....
Sợ tồn thương...nên vờ như ko để ý...
Sợ viết sẹo này chưa lành...vết sẹp khác đã thế chỗ...
Đã từng rất nhiều lần ko còn muốn tồn tại nữa...
Nhưng ko còn nữa thì những người thương của t phải làm sao đây...
Người thương t vô điều kiện, thương t thật sự ít lắm...ko hết nổi bàn tay...
T ko muốn họ đau lòng vì mình...
Nếu một ngày nào đó những người đó ko còn thì có lẽ...sẽ chẳng còn t...

Ko phải t ko muốn nhìn về ánh sáng...mà do...t ko biết ánh sáng ở đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top