Gánh Hàng Rong Của Mẹ
Ba tôi bị bệnh hiểm nghèo nên mất sớm. Mẹ để chúng tôi ở lại quê, một mình lên thành phố cùng với một gánh hàng rong đi bán khắp phố phường.
Vốn liếng của mẹ chẳng có là bao. Thế nên, gánh hàng của mẹ mùa nào thức đó, loại nào cũng có, mỗi thứ một ít, tùy theo ý thích của từng người. Lúc thì mấy bó cải bán kèm với hành ngò, lúc thì lạng tép đồng bán cùng mấy quả bí, quả bầu. Có lúc lại là mớ rau muống, hành, tỏi, thìa là, rau dền, rau ngót, khoai tây, cà rốt... Người dân thành phố bận bịu với công việc, chỉ ra ngõ chờ là có gánh hàng của mẹ đi qua, bất kể mưa hay nắng mẹ đều tận tình phục vụ cho họ, tiện cả đôi đường...
Những người làm công tác văn phòng chỉ chờ gánh hàng của mẹ đi qua là đã có đủ loại hàng thực phẩm theo ý mình phục vụ cho bữa cơm gia đình. Mẹ bảo: "Người thành phố đôi khi quá vội vã, nên không kịp mỉm cười; đôi khi quá lo toan, nên giọng nói không vồn vã. Nhưng tấm lòng của họ thì khoáng đạt vô cùng". Một cụ bà lưng đã còng mà ngày nào cũng lấy giúp mẹ một xô nước để giữ rau tươi khi trời nắng! Một người phụ nữ bán quán nước mời mẹ chén nước chè nóng ngày Đông. Một cô bé nhỏ trạc tuổi tôi mời mẹ vào trú mưa, còn tặng cho mẹ cả một tập báo Hoa Học Trò cũ khi biết ở quê tôi thích đọc. Có người thấy mẹ cuống lên vì hết sạch tiền lẻ, đã cười bảo: "Thôi, lần sau nhớ bớt cho tôi!". Anh em tôi nhờ sự tảo tần của mẹ mà nên người; mẹ nhờ sự rộng lượng, sẻ chia của người thành phố mà nuôi được mấy anh em tôi ăn học thành người. Nay anh em chúng tôi trưởng thành cũng nhờ từ gánh hàng rong của mẹ, nhờ tình cảm của người dân thành phố. Cuộc sống vì thế cũng đỡ chật vật và trở nên ấm áp hơn khi người ta biết dựa vào nhau.
Mẹ tôi nay không còn nữa, nhưng còn có rất nhiều người mẹ vẫn đang gánh những gánh hàng rong đi bán trên khắp các con đường thành phố như mẹ tôi. Mong sao thành phố đừng quá nắng, đừng quá mưa, đừng quá lạnh, hãy bao bọc lấy những người bán hàng rong, để họ nuôi những đứa con của mình khôn lớn thành người.
ST.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top