Chương 215 - Sống nương nhờ nhau để tồn tại
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Tiểu Vũ Điểm bỗng nhiên vừa quay đầu lại, giãy giụa từ trong lòng ngực y tá nhảy xuống. Bé nghe ra thanh âm này, đây là mẹ.
Là âm thanh lúc đi đường của mẹ.
Là tiếng bước chân của mẹ.
Mẹ......
Chân nhỏ hướng về phía trước chạy tới, một con tay còn gắt gao ôm búp bê trong ngực.
Hạ Nhược Tâm bước nhanh đi tới. Cô trở về quá muộn, không biết Tiểu Vũ Điểm có ngủ được không. Cô đã lâu không gặp bé, tâm can cô thập phần cấp, bước chân đi cũng là thập phần mau.
"Mẹ ơi..."
Âm thanh nho nhỏ truyền đến, Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên chạy nhanh về trước, là Tiểu Vũ Điểm của cô, là con gái cô.
Một lớn một nhỏ không ở đoạn tiếp cận.
Thân hình nho nhỏ ôm lấy chân Hạ Nhược Tâm, nâng khuôn mặt nhỏ cọ lên chân mẹ.
"Mẹ ôm một cái."
Bé vươn mình tay nhỏ, trong ánh mắt không hề che giấu ủy khuất. Bé sợ Hạ Nhược Tâm rời đi, sợ không ai muốn bé, như vậy tiểu nhân hài tử, vốn là không có quá nhiều cảm giác an toàn.
Hạ Nhược Tâm cong người, bế con gái nhỏ lên, cười xin lỗi y tá đang đuổi theo phía sau.
"Thực xin lỗi, phiền toái cho cô rồi, con gái tôi gan có chút nhỏ."
Mà thoạt nhìn, Tiểu Vũ Điểm làm các cô lo lắng.
"A, không có việc gì, Tiểu Vũ Điểm thực ngoan, chúng tôi đều thực thích con bé."
Y tá hữu hảo cười một chút, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, đứa nhỏ này xác thật là hiểu chuyện, thực làm người thích. Đặc biệt là lớn lên lại xinh đẹp như vậy, miệng có khi cũng thực ngọt, cũng thực hiểu lễ phép, làm cho bọn họ vừa yêu vừa đau. Chỉ mới tới mấy ngày thôi mà đã trở thành tiểu minh tinh trong bệnh viện rồi.
"Tiểu Vũ Điểm cũng thực thích a dì, a dì sẽ cho Tiểu Vũ Điểm ăn rất nhiều món ngon."
Trên khuôn mặt nhỏ non nớt có chút thẹn thùng, lễ phép, thanh âm mềm mại giống như mật đường. Bé chính mình mẹ mễ trong lòng ngực, chỉ là dùng khuôn mặt nhỏ thỏa mãn cọ một chút vào bả vai mẹ, có mẹ là tốt nhất, mẹ là siêu nhân, cái gì cũng có thể làm được.
Hạ Nhược Tâm ôm chặt con gái, mà bên cạnh y tá hiển nhiên là đã bị tiểu gia hỏa cấp hoàn toàn thu bán, xem đi, nàng đã học xong đi khích lệ người.
Cái này làm cho đại nhân quả thực đều là có chút thụ sủng nhược kinh.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ vai con gái, phát hiện con gái không ngừng xoa đôi mắt, bé mệt nhọc, đứa trẻ đáng thương.
Cô ôm chặt con gái đi vào, đem bé cẩn thận đặt trên giường bệnh. Mà Tiểu Vũ Điểm tay nhỏ vẫn bắt lấy quần áo cô, ngón tay nhỏ dùng sức nắm chặt.
Hạ Nhược Tâm tâm đau xót, con bé là sợ cô rời đi.
"Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, ngày mai mẹ sẽ ở lại đây cúng con, sẽ không rời đi."
Cô hôn lẽo khuôn mặt nhỏ có chút lạnh lẽo của con gái, duỗi tay đặt trên khuôn mặt nhỏ, muốn làm khuôn mặt nhỏ ấm áp lên, không phải lạnh lẽo như này.
Cô đắp lên người con gái cái chăn tốt, đem tay nhỏ đặt trong chăn. Chỉ cần nhìn con gái có thể an tĩnh ngủ như vậy, cô cũng thực thỏa mãn.
"Tiểu Vũ Điểm, con yên tâm. Mẹ sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con. Chẳng sợ dùng hết cái gì mẹ có, chẳng sợ dùng cái mệnh của mẹ để đổi lấy con. Mẽ sẽ không để con rời đi."
Tay cô đặt trên mặt mình, cảm giác ngón tay ướt át, Tiểu Vũ Điểm, mẹ con cũng không phải là người mẹ kiên cường, con biết không? Kỳ thật, con so với mẹ cũng đã dũng cảm rất nhiều. Cho nên, Tiểu Vũ Điểm, con nhất định phải kiên trì đến cùng, đừng rời khỏi mẹ, mẹ chỉ có con.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top