Chương 208 - Con gái rất ngoan
Cô đi về nhà, lấy theo con búp bê này, bởi vì, cô biết, Tiểu Vũ Điểm nếu không có búp bê là ngủ không được.
Cô đem búp bê đặt trong ngực con gái. Tiểu Vũ Điểm đôi tay lập tức ôm lấy búp bê, sau đó vươn một con tay nhỏ, bắt được ngón tayHạ Nhược Tâm.
“Mẹ đang rất lạnh phải không? Tiểu Vũ Điểm giúp mẹ làm ấm.”
Bé nói, không ngừng thổi vào tay Hạ Nhược Tâm. Bé nhớ lại có lần vào mùa đông, mẹ cũng làm như thế này với bé, làm tay nhỏ cua4 bea sẽ thực ấm thực ấm.
Nhìn cái miệng nhỏ dùng sức thổi, như vậy rất ấm áp làm đôi mắt Hạ Nhược Tâm lại đỏ lên lần nữa, đem thân mình nhỏ của con gái ôm lấy, cô nghẹn ngào một tiếng.
“Mẹ không lạnh, một chút cũng không lạnh.”
Cô không ngừng nói chính mình không lạnh, chỉ là thân thể của cô lại không ngừng phát run.
Con gái ngoan như vậy sao có thể sẽ sinh cái loại này bệnh?
Nhắm lại hai mắt, cô dùng đôi tay lạnh lẽo đặt trên mặt nhỏ.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ gần đây sẽ rất bận, cho nên Tiểu Vũ Điểm về sau ở lại đây ngoan ngoãn, nghe lời y tá được không?”
Tiểu Vũ Điểm không rõ cắn cắn môi nhỏ.
“Mẹ ơi, vì cái gì phải ở lại đây? Tiểu Vũ Điểm ở nhà cũng có thể chờ mẹ?”
Bé rũ hàng lông mi dài, cái miệng nhỏ cũng là ủy khuất bẹp lên, đôi mắt càng là hồng hồng. Bé không thích nơi này. Bé thích nhà, bé muốn về nhà.
Hạ Nhược Tâm tay vẫn đặt trên mặt con gái, dùng sức nở nụ cười.
“Bởi vì Tiểu Vũ Điểm sinh bệnh, cho nên phải cố gắng chữa bệnh thật tốt a, như vậy mới có thể mau một chút.”
Cô cũng thật sự không biết phải giải thích như thế nào với con gái. Bởi vì con bé con quá nhỏ, có thể biết được cái gì?
Biết sinh bệnh, vẫn là biết chết?
Tiểu Vũ Điểm đầu dựa trên vai Hạ Nhược Tâm, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Tiểu Vũ Điểm đã biết, Tiểu Vũ Điểm sẽ chăm sóc tốt cho búp bê. Mẹ cứ yên tâm.”
Con bé thật sự ngoan làm chua xót lòng người, ngoan đến mức làm người đau lòng.
Hạ Nhược Tâm đau lòng ôm lấy con gái nhỏ. Cô hứa cô nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con gái, bất luận phải trả giá đắt.
Con gái đang ngủ, cô muốn rời khỏi bệnh viện một chút. Chỉ là cảm giác ánh sáng bên ngoài chiếu xuống đôi mắt cô, làm chúng không thể mở ra. Cô thậm chí không muốn bước đi, chỉ muốn đứng lại như vậy, nhưng là, cô biết, cô không thể.
Cô cũng hy vọng thời gian có thể như vậy dừng lại, càng hy vọng mọi thứ chỉ như một con ác mộng.
Trước mắt đau đớn khó chịu.
Có chút khổ, cô không yên trải qua, có chút đau, cô cũng là muốn chịu đựng.
Cô cầm lấy cánh tay trái của mình, lại là cảm giác đau nhức không dứt, đặc biệt khi bị cảm lạnh, hoặc trời mưa.
Cô cắn cắn môi, nghĩ đến vị bác sĩ kia cùng đứa con nhỏ, lại một lần đi ra ngoài.
Sở thị khoa học kỹ thuật đại lâu pha lê trước cửa. Cô nhỏ bé, hèn mọn nhìn lên. Nơi này cùng bốn năm trước hoàn toàn giống nhau, nàng đến gần một bước, phát hiện nhân viên bảo an trước cửa vẫn luôn đề phòng cô. Ánh mắt họ luôn đặt trên chân cô, chỉ cần cô tiến lên một bước, bọn họ sắc mặt liền trầm thêm một phần.
Nàng đến gần, đứng trước mặt bọn họ. Mà bọn họ đồng thời vươn tay mình.
“Thực xin lỗi, tiểu thư, nơi này không cho phép người quần áo bất chỉnh tiến vào.”
Hạ Nhược Tâm cúi đầu nhìn quần áo của mình, ngoại trừ cũ một chút, cô cũng không cảm giác được có gì bất chỉnh. Quần áo cô là cũ, nhưng lại được giặt sạch sẽ. Cô không phải khất cái.
“Thực xin lỗi, tôi muốn tìm…… Sở Luật.”
Môi cô đã khô nứt không còn một chút huyết sắc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top