Chương 52

"Một nhà tiên tri như chúng tôi?"


"Đúng. Lúc đầu ta không nhận ra hắn là một nhà tiên tri. Bây giờ có vẻ đúng là vậy, hắn ta biết tương lai của ta."


" ...Chuyện gì đã xảy ra sau đó?"


"Có vẻ như hắn ta biết nhiều hơn các người. Hắn ta đã giết được Hải và nuốt hết mớ phần thưởng ẩn rồi. Tại vì hắn kế hoạch của ta trở nên vặn vẹo."


"C-Có một kẻ như vậy...?"


Tất nhiên là có. Người đó đang ở ngay trước mặt các người.


"Hắn ta thậm chí dường như đã mạo danh ta. Hắn sắp chết vào lần cuối hai ta gặp mặt nhưng vẫn có khả năng đang hoạt động gần Cái răng."


[Tinh tú 'Ngọa Long Tiên Sinh' ngưỡng mộ khả năng nói dối không chớp mắt của bạn.]


"...Cái Răng? Đừng nói với tôi?"


Bạch ngạc nhiên và mở điện thoại thông minh của mình rồi gõ bàn phím như Xích. Có lẽ hắn đang thông báo cho các nhà tiên tri khác.

Bạch hỏi thêm một vài câu hỏi và tôi trả lời ngắn gọn.


"Hoá ra mọi chuyện là như vậy, lần hồi quy thứ 3... Anh đúng thật là Tàn Long."


Bạch nhìn có vẻ rất ấn tượng với tôi.


"Ra đó là lý do tại sao anh mang theo cô gái đó thay vì Hải. Cô ấy đủ mạnh để thế đi chỗ trống của hải. Cô ấy áp đảo tôi chỉ trong một đòn..."


Điều quan trọng nhất là sự hiểu lầm của họ. Bạch suy nghĩ một lúc trước khi nói


" Nhưng sau khi nghe câu chuyện của cậu, tôi dường như đã đoán được ai là người đã giết Hải.


"...Ngươi biết?"


"Đúng. Tôi phải nói với anh điều này trước... không phải tất cả các nhà tiên tri đều ở cùng một phe."


Tôi đang mong đợi để nghe điều này. Nếu có tận 48 người biết trước tương lai, không tránh khỏi sẽ nảy sinh những mâu thuẫn.


"Có những người tự gọi mình là Mười Hai Sứ Đồ. Họ tin rằng họ là những người duy nhất đã đọc được khải huyền thực sự và nghĩ rằng mình có thể thay đổi thế giới này."


12 người. Đây chính xác là con số những người đã đọc đến chương 50 của 'Con đường Cứu Thê'


"Tại sao họ lại khác biệt?"


"Họ...họ đã đọc nhiều nhiều trang của khải huyền hơn chúng tôi."


Tôi đã đúng.

"Ngay bây giờ, chúng tôi đã biết được có 11 sứ đồ. Tôi đoán rằng nhà tiên tri mà Tàn Long đã gặp là vị tông đồ vô danh cuối cùng."


Vì họ đều là những con người có trí tưởng tượng phong phú, họ thích nghi ngay lập tức và nghĩ ra một kịch bản thú vị. Đây là một sự hiểu lầm thuận tiện.

Khoan... hình như có chút nhầm lẫn ở đây.


Nếu tôi nghĩ về nó, một trong số 12 người đọc đến chương 50 sẽ có tôi.


"Các người có vẻ không có thiện cảm với Mười hai sứ đồ nhờ"


"Thú thật là đúng..,.. Khác với chúng tôi, họ đang lên kế hoạch sử dụng Sách Khải Huyền để chinh phục thế giới này."


....Tại sao tôi cảm thấy lương tâm của mình bị cắn rứt nhờ?

"Họ là những người theo đuổi lợi ích cá nhân của chính họ hơn là ngăn chặn sự hủy diệt của thế giới bằng cách giúp đỡ Tàn Long. Họ giống như 10 Ác quỷ.


"10 Ác quỷ..."


"Đó là lý do tại sao tôi muốn đề nghị với Cậu. Hãy giúp chúng tôi ngăn họ lại.."


Tôi hiểu rồi. Vậy ra đây là mục đích thực sự. Thành thật mà nói, có một chút ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ cần mình vì công cuộc tranh đấu giữa các nhà tiên tri. Tôi nghĩ một lúc trước khi mở miệng.


"Được, ta chấp nhận. Chúng ta sẽ thành lập một liên minh."


"T-Thật sao?"


"Tuy nhiên, ta có một điều kiện."


Khuôn mặt của Xích và Bạch căng thẳng khi họ chờ đợi lời tôi nói.


"Đầu tiên, đưa ta hầm Mỹ Yên."


"Huh? Hầm Mỹ Yên..."


"Đó là nhà ga ngay phía trên Tân An. Các người đã chiếm nó chưa?"


"À, đó là mục tiêu của trạm Cái Răng"


Bạch dường như biết điều gì đó. Thực tế, đây là phần quan trọng nhất của liên minh này. Trong Tranh đấu đoạt cờ, mục tiêu mà tôi phải chiếm là Hầm Mỹ Tho. Nếu không thực hiện được, tôi sẽ không thể hoàn thành kịch bản thứ tư ngay cả khi tôi đi đến cuối của 'Vương lộ'. Nếu tôi không hoàn thành kịch bản thứ tư, cả tôi và nhóm của tôi sẽ chết.


Nhân tiện, biểu hiện của Xích thật lạ.


"Xin lỗi, C-Cậu... Điều này thực sự rất khó .."


"Lí do?"


"Chủ sở hữu của hầm Mỹ Tho không phải là thành viên của nhóm chúng tôi."


"Nó không phải của các người?"


Thật lạ vì ga Mỹ Tho ở ngay trước nó. Xích nói với một tiếng thở dài,


" 'Bạo chúa' đã chiếm nó."


Bạo chúa. Máu tôi chảy lạnh.


"...Hắn đã trở thành một vị vua?"


Một trong bảy vị vua của Miền Nam, 'Bạo chúa'. Hắn là một trong số ít người có thể ngang cơ với Tàn Long vào thời điểm này.


Không phải vài nữa hắn mới trở thành vua hay sao? Người đàn ông bắt đầu từ hầm... khoan hắn bắt đầu từ hầm nào nhỉ? Mẹ kiếp ngay lúc quang trọng lại quên.

Xích nhận được ánh mắt của tôi và nhìn xuống.


"Thực tế... một số tiên tri đã mắc vài sai lầm và sức mạnh của hắn ta đột nhiên tăng lên, hắn ta đã chiếm được cờ ngay sau đó. Chúng tôi đã từng có tất cả là 53 người."


Đột nhiên uy tín của họ giảm mạnh. Nếu nghĩ về nó, tôi đã không thể vượt qua phần đầu của cuốn tiểu thuyết mà không có sự giúp đỡ. Tại sao tôi lại nghĩ những người này sẽ làm tốt được?


"Đ-Đừng lo lắng quá nhiều về nó. Chúng tôi đang chuẩn bị một vũ khí mạnh mẽ để loại bỏ 'Bạo chúa'. Nó không chỉ dành cho 'Bạo chúa' mà cũng sẽ giúp chúng ta ứng phó với Mười hai Sứ đồ."


Bạch nhìn có vẻ tán thành.


"Có lẽ cậu không biết rõ về nó. Chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ để tìm ra biện pháp từ khải huyền..."


Đúng như tôi đã nghĩ từ trước. Không thể để mặc những người này. Tôi phải kết thúc việc này trước khi mạch truyện bị phá hỏng.


"Mọi chuyện vẫn đang diễn ra đúng như kế hoạch. Sớm hay muộn, anh sẽ có cơ hội nhìn thấy vũ khí."

"Một cơ hội để xem xét vũ khí?"


"Ngày mai, ngoại trừ Mười hai sứ đồ, Đêm của những nhà tiên tri sẽ được tổ chức. Tôi-nếu anh không phiền..."


Đôi mắt háo hức của Bạch quay sang tôi.


"Tàn Long, tôi muốn anh đi cùng chúng tôi."


* * *


Sau buổi nói chuyệnNguyệt, Hùng và tôi tập trung tại phòng được cung cấp bởi Xích. Tôi nhìn lá cờ của hầm Cái Răng. Trong suốt buổi chiều, lá cờ của tôi đã được đổi thành màu đỏ do việc chuyển từ Hầm Tân Anh sang Hầm Mỹ Tho.


[Bạn đã sử dụng những lợi ích của cờ đỏ.]


[Từ bây giờ, bạn có thể sử dụng 'chat nhóm' với các thành viên trong nhóm.]


Từ giờ trở đi, chúng tôi không phải lo lắng về việc cuộc đối thoại bị nghe lén. Chat nhóm không thể bị xen vào trừ khi xuất hiện một thành viên khác trong. Tôi giải thích ngắn gọn với họ về những gì đã xảy ra hôm nay. Nguyệt dù chú ý nhưng có vẻ vẫn khá mơ hồ còn Hùng thì rất ngạc nhiên.


"Thật luôn? Họ biết được tương lai nhưng họ lại không biết được cậu là ai? Vậy ra đây là lí do cậu chọn giả làm Tàn Long à?"


"Ừ đúng rồi đó"


"Thế sau đó chúng ta nên ở lại đây. Chúng ta cần tìm hiểu thêm thông tin về họ đúng không.."

"Không."


"Hả?"


"Tối nay tôi sẽ 'chăm sóc' họ."

"Celine ngươi nghe rõ chưa?"- Tôi đánh thức Celine dậy một lần nữa.

"Biế-aghhhh rồi, nói hoài, để ta ngủ một tí không được sao?"


Tôi mặc kệ Celine mà nhìn Nguyệt và nói.

"Tôi xin lỗi vì lúc trước Nguyệt."


"Không sao... tôi chỉ hơi đau lòng một chút."

"....."

"Tôi chỉ nói đùa thôi. Bây giờ cậu đang đóng vai một một tên giang hồ phải không? Nếu cậu cảm thấy có lỗi với tôi thì hãy để tôi xiên chết tên vừa nãy tối nay."


Nguyệt mỉm cười và tiếp tục.

"Vậy đêm nay sẽ là một đêm bùng cháy nhỉ?"


"Cháy...?"


Hùng bối rối trước trò đùa của Nguyệt. Tôi lắc đầu.

"Tôi có việc phải làm trước."


"Việc gì?"


"Giờ tụi nó cảnh giác lắm nên khó thực hiện lắm."


Tôi lấy ra một mảnh vải to ngay sau khi nói xong. Hình bóng của tôi đột nhiên biến mất, Hùng bối rối.


"Hưng?"


"Khi thời khắc đã chín mùi thì tôi sẽ ra hiệu rõ chưa?"


Đây là một vật phẩm đặc quyền của các thành viên đỏ, 'Mảnh vải vô hình' với giá 3.000 sao. Đó là một vật phẩm tiêu hao sau năm lần sử dụng nhưng nó có thể duy trì khả năng tàng hình tuyệt đối trong 30 phút sau khi được kích hoạt.


Tôi hoà mình vào bóng tối. Tuy nó vô dụng trước các đối thủ với Lv 6 hoặc cao hơn nhưng không ai có cấp cao như vậy ở đây. Tôi đi ngang qua những người bảo vệ buồn ngủ và đến lều của Khoa. Có 'Chặn sóng âm' quanh lều nên không cần lo lắng về việc có ai nghe thấy.


Tôi cẩn thận mở lều và thấy một cậu nhóc ngồi bên bàn phím. Quầng thâm dày hơn so với ban ngày. Một cậu nhóc đơn độc bình luận một mình. Các nhà tiên tri đã biến cậu nhóc này thành một cỗ máy mòn mỏi, một cỗ máy tuyên truyền thao túng tương lai bằng cách phân tán thông tin trộn lẫn hư cấu với sự thật. Dù bây giờ thì không nhưng trong tương lai cậu nhóc sẽ rất hữu dụng.


Tôi lặng lẽ tiến đến từ phía sau và bịt miệng cậu nhóc. Khoa thở hổn hển và vật lộn, nhưng lại không đủ sức chống lại tôi với một chút sức tàn đó. Tôi đút tay vào túi và rút ra loại thuốc 'Đánh thức tinh thần' mà tôi đã mua cùng với 'Mảnh Vải Vô hình'. Một số tiền khổng lồ đã được chi trả. Sẽ là nói dối nếu nói là không tiếc, nhưng nếu tôi có mua được 'Khúc ru của màn đem' với chỉ 3000 sao thì là quá lời


Một thời gian sau khi uống tuốc, đôi mắt của Khoa thay đổi. Hiệu ứng thôi miên được nới lỏng và lý trí của cậu nhóc đang bắt đầu quay trở lại.


"Anh là.."


Thôi miên không có nghĩa là cậu ta quên mọi thứ. Trong đầu cậu bé lúc này tất cả các loại chấn thương sẽ vồ tới cùng lúc. Một khi thôi miên mất hiệu lực, Tinh tú của cậu ta sẽ bắt đầu can thiệp ở một mức độ nào đó.


[Tinh tú đằng sau nhân vật Lê Hải Đăng Khoa đã tiết lộ chính mình.]


[Chòm sao 'Khúc ru của màn đêm' cuối chào và cám ơn bạn.]


[500 sao đã được tài trợ.]


Khoa lùi lại trong khi cầm lá cờ trên tay. Tôi nhìn lá cờ được giữ chặt và cố tình lùi lại.

"Đừng lo lắng. Tôi không ở đây để cướp cờ."


"Uh-Uwah, ah..."


"Cậu là một người thông minh nên cậu sẽ hiểu, nếu tôi thực sự muốn làm hại cậu, tôi đã không xoá hiệu ứng của thôi miên."


"V-vậy thì."


"Tôi muốn chúng ta trở thành bạn."


Đôi mắt Khoa run rẩy. Tôi đợi một lát cho đến khi sự hỗn loạn trong đầu cậu dịu xuống. Nhưng cậu ấy không thể nói rõ ràng. Điều đó nhắc nhở tôi, cậu nhóc này có vấn đề.


"Có khó nói trực tiếp không? Nếu cậu không phiền, tôi muốn nói chuyện thông qua thứ này."


Cậu ta nhìn vào chiếc điện thoại thông minh tôi cầm trên tay và bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó.


[Nhân vật Lê Hải Đăng Khoa sử dụng Internet diện rộng Lv 5 trên điện thoại thông minh của bạn.]


[Bạn có thể sử dụng Internet ở bất cứ đâu trong Việt Nam trừ khi ý thức của Người thi triển bị gián đoạn.]


Sau một thời gian, tên Khoa xuất hiện trong trình nhắn tin trên điện thoại thông minh.

"Anh là ai?"


"Tôi đã tìm cậu hàng giờ."


Tôi kẻ ngắn ngọn lại tất cả những gì xảy ra trong vòng 10 ngày kia.


"Tôi đoán là..."

"Tôi...."


Ngón tay cậu nhóc run rẩy, bản năng của tôi nói rằng đây không phải lúc thích hợp để thuyết phục cậu .Trong hơn 10 ngày qua, cậu bé đã chịu nhiều chấn thương đến mức không thể phục hồi dễ dàng.


"Tôi biết cậu đang nghĩ gì, hoàn cảnh bây giờ thật đáng sợ và bối rối."


[Nhân vật Lê Hải Đăng Khoa bị xáo trộn rất nhiều.]


"Đừng nói những điều nực cười như vậy."

"Tôi khác với những người đó."


Tôi không thể tin anh.


"Cậu thực sự không ghét các nhà tiên tri?"


Mắt Khoa run rẩy. Sự phẫn nộ sâu xa tràn ngập đáy mắt cậu nhóc.

"Nếu cậu cho phép tôi, tôi có thể tiêu diệt bọn chúng."


"...Tại sao? Anh là một nhà tiên tri...."


"Cả họ và tôi đều không nên tồn tại. Bởi chúng tôi đều đang đảo lộn trật tự của thế giới. Nhất là tôi, tôi là kẻ đã đảo lộn cả thực tại này."


Khoa nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt khó hiểu và gõ trên bàn phím.


"Nói với tôi... mục đích của anh, dù gì anh cũng sẽ lợi dụng tôi."

Tôi ngước lên và từ từ mở miệng.


"Không, nó hoàn toàn ngược lại."


Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta khi tôi nói to.

"Cậu không phải làm gì cả."


* * *


"Cuối cùng cũng xong!"

"Haiz..., khi mọi chuyện kết thúc, có lẽ tao nên kiếm cho mình một lon bia"


"Đúng vậy. Mày có thấy đôi mắt của thằng khốn đó không. 'Thánh nhãn' của hắn trừng tao khiến tao gần như đột quỵ"


"Hahat, làm thế nào mà người rời bỏ từ phần đầu của cuốn tiểu thuyết lại biết về 'Thánh nhãn'?"


Giọng nói thật sự vui vẻ, tôi tiếp tục lắng nghe.


"Này, các tiên tri khác vẫn còn nghi ngờ, làm thế nào để thuyết phục họ? Họ cứ cằn nhằn tao việc tới Cái Răng..."


"Đưa cho tao điện thoại của mày và tao sẽ nói chuyện với chúng. Ở mức độ nào..... hả? "

Mặt Bạch cứng đờ khi anh nghịch bàn phím.

"Tại sao Internet không hoạt động?"


"Có phải thằng nhóc đó lại ngủ? Kiểm tra nó đi"


Bạch chuẩn bị rời khỏi lều và cơ thể hắn va phải thứ gì đó. Khoảnh khắc hắn ta đưa tay ra.


"-C-cái gì đây...?"


Chiiiiiing!


Aaaagh!


Bạch ngã xuống đất với một tiếng hét. Tôi cởi chiếc 'Áo choàng ẩn' và cầm Celine thức giấc dưới dạng kiếm.

"Bắt đầu rồi à?"- Celine hỏi tôi

"Ừ"

"Tàn Long làm thế nào...?"


Xích bối rối vấp ngã trong khi Nguyệt thò đầu ra bên ngoài lều.


"Tôi đã chăm sóc vài người trong số họ. Nhưng có quá nhiều.... tôi không nghĩ mình sẽ chống chịu được lâu."

Nguyệt biến mất và tiếng chiến đấu vang lên từ bên ngoài. Bây giờ lính canh sẽ kéo tới.


"A-Anh có biết mình đang làm gì không? Tàn Long, anh sẽ không thể đối phó với từng này người!"


"Tất cả? Sao phải phiền phức vậy trong khi ta chỉ cần xử lý một mình ngươi."

Lời nói của tôi khiến môi Xích co giật.


"Tôi xin lỗi Tàn Long nhưng tôi không thể để...."


Kudududuk!


Tôi nhẹ nhàng chém ra một luồng khí từ thanh kiếm ngay vào người Bạch, sau đó chậm rãi bước tới chỗ hắn ta.

"Không ngờ là ngươi làm kiếm khí cũng được đấy Celine"

"Nói thế chịu rồi"


Aack!


Da thịt hắn bị rách và một mảnh vải rơi ra. Tôi nhặt lấy nó.


[Bạn đã giành được cờ của Hầm Long An.]


[Cờ đỏ của bạn đã hấp thụ những thành tựu tích lũy của cờ đỏ.]


[Cờ đỏ của bạn đã phát triển thành một lá cờ cam.]


[Một lá cờ mạnh bảo vệ bạn.]


"Ngươi mới là đại diện của Long An."


"L-Làm thế nào...?


"Cho dù có ngu ngốc đến đâu, các người cũng sẽ không để lá cờ một cách công khai như vậy được."


Ngay từ đầu đã kỳ lạ khi họ trao vị trí đại diện cho Long An. Họ biết trước tương lai và sẽ không trao vị trí đại diện cho một nhân vật trong tiểu thuyết. Tuy nhiên, Xích lại không phải người đại diện, vậy chỉ có một trường hợp duy nhất.


[Các thành viên còn lại của Long đang chờ đợi quyết định của bạn.]


Bây giờ việc bảo vệ nơi này là vô nghĩa. Jung Minseob nói lắp trong vô vọng .

"T-Tàn Long! Các tiên tri khác sẽ biết điều này"


"Xem ta có quan tâm không?"


Xích đã khóc khi nhận ra rằng tất cả các kế hoạch của họ bị phá vỡ.

"Tại sao...tại sao anh làm điều này với chúng tôi?"


"Hãy xem nào...? Thật là một câu hỏi vô nghĩa. Ngay cả khi tôi là Tàn Long thực sự, tôi sẽ không thành lập liên minh với những kẻ như các người."


"C-Cái gì...Đừng nói là...?"


Tôi cười toe toét với bộ đôi đang tái mét mặt mày.


"Các người đáng lẽ nên đọc mới đúng"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top