Chương 47
"Giật lấy cột cờ đi!"
Dựa theo hướng mà hắn ta chạy tới, hắn dường như là đại diện của hầm Bến Tre. Vậy là họ đã bắt tay với Vĩnh Long.
[Đại diện của Bến Tre, Phương Tuấn đã sử dụng hiệu ứng bổ sung của xanh lá!]
Đó là kẻ đã thay đổi màu cờ. Hơn nữa, nó có màu đỏ. Trên thực tế, chìa khóa của trò " cướp cờ" là màu cờ. Từ trắng đến xanh lá, đỏ, cam, tím và đen, cờ cung cấp hiệu ứng ngày càng tốt hơn khi màu sắc thay đổi.
[Nhóm Bến Tre đã nhận được hiệu ứng buff của cờ xanh lá!]
[Tấn công và phòng thủ đã tăng thêm 4% mỗi lần!]
Nếu họ có được cờ đỏ, điều đó có nghĩa là họ đã chiếm giữ các trạm khác hoặc hắn đã giết một kẻ giữ cờ. Dường như hắn có sức chiến đấu khá tốt, nhưng hắn ta đã phạm phải một sai lầm, đó là tấn công trạm Cái Răng.
[Hiện thân Lưu Hoàng Gia Phát đã kích hoạt Khu vực vũ trang Lv. 6!]
[Hiện thân Lưu Hoàng Gia Phát đã kích hoạt Sở hữu tư nhân Lv. 6!]
Gia Phát phản ứng không hề chậm.
"Lũ tầm thường...!'
Tôi rất vui vì mình đã không phải sử dụng 'Quyền chỉ huy'. Thật là quyết định đúng khi giao việc phòng thủ Cái Răng cho Phát.
Tám tháp pháo nhỏ bắn cùng lúc về phía của nhóm Bến Tre khi họ chạy về phía cột cờ.
"Cái gì?"
"Owaaaaack!"
Dudududududu!
Những mảnh thịt bay cùng với vài giọt trong không khí từ đó tạo nên một mùi tanh rõ rệt. Kỹ năng của Phát thực sự rất hữu dụng.
"Kuuack! Tập hợp lại!"
Nhóm Bến Tre tập hợp lại với nhau trong một đội hình phòng thủ chặt chẽ nhưng nó vẫn không đủ sức chịu đựng đạn pháo từ Khu vực vũ trang cấp 6. Quả đúng đắn khi sắp xếp để Phát hoàn thành kịch bản 'Phòng thủ khẩn cấp' một mình.
"Kwang! Kwaang! Kwaaaang!"
Có bao nhiêu phát súng đã bắn ra? Những viên đạn ma thuật được tăng cường về tần suất khiến phòng thủ của tụi Bến Tre bị chọc thủng và sụp đổ. Tính ra cũng may vì tôi đã thu nhận hắn về làm đồng minh chứ không giết hắn.
"K-Không có thông tin về việc này!"
"Lui thôi"
Nhưng giờ chạy trốn thì đã quá muộn.
"Tụi mày định đi đâu thế"
[Hiệu ứng đặc biệt của Giấc mộng Vĩnh Hằng được kích hoạt.]
[Giấc mơ đã được vũ khí hóa.]
Celine kéo dài bản thân ra thành một cọng dây dài và trên đó có gắng hàng trăm viên thuốc nổ và nó đang được xếp chòng lên nhau qua đó tạo ra mọt bức tường.
Chwaaaaak!
Bức tường bằng thuốc nổ bắt đầu được hình thành từ các vụ nổ trên dây qua, bức tường cứ liên tục tái tạo qua đó ngăn cản hi vọng của nhóm Bến Tre đợi cho nó nổ hết rồi mới chạy qua. Lúc này họ hoàn toàn do dự và bối rối, trong khi đó thì các trụ súng của Gia Phát đã bắt đầu xã đạn.
Dududududu!
"C-Chạy thẳng qua đi!"
Đại diện của Bến Tre bị trúng một viên đạn ma thuật và lá cờ được thả ra, thấy tình thế đã ngã ngũ tôi hạ bức tường xuống .Đôi mắt Gia Phát tỏa sáng khi anh ta tìm thấy lá cờ. Sheesh, thằng này.
"Ông có muốn tôi đạp lên lưng một lần nữa?"
Phát đang chạy thì cứng người lại.
"Thằng khốn..."
Tôi lập tức nhặt lá cờ Bến Tre rơi xuống đất. Vậy là chúng tôi đã chiến thắng.
[Bạn đã giành được cờ của Bến Tre.]
[Cờ trắng của bạn đã hấp thụ các thành tích tích lũy của cờ xanh lá.]
[Cờ trắng của bạn đã phát triển thành cờ xanh lá.]
Tôi cảm thấy một lực mạnh hơn đang tràn vào cơ thể mình.
[Bạn đang gần hơn một bước để đạt được ' Vương lộ'.]
Những lá cờ được chuyển thành xanh lá sẽ không chỉ thay đổi chỉ số của người đại diện mà còn của những người thuộc tổ đội của người đại diện đó. Ngoài các chỉ số tổng thể hoặc vật phẩm cấp S, cờ là một trong ít cách cải thiện sức mạnh chiến đấu cơ bản. Do đó, các nhóm mới nhắm vào các trạm khác ngoài trạm mục tiêu cố định sẵn.
Điều đó có nghĩa đây là một cuộc chiến toàn diện để thay đổi không chỉ màu cờ mà còn cả chỉ số sức mạnh. Họ càng trở nên mạnh mẽ, họ càng có thể tận hưởng thế giới này.
[Các thành viên còn lại của Bến Tre đang chờ quyết định của bạn.]
Tôi chộp lấy một trong những thành viên của Vĩnh Long bị thương gần đó và hỏi.
"Tại sao các người lại nhắm đến Cái Răng?"
Tôi đã nhận ra điều gì đó ngay sau khi nghe những lời của Bình. Đúng là Cái Răng vừa mới mở nhưng không có nghĩa gì khi họ lao vào như họ thể họ đã chờ đợi từ trước. Và cả việc hắn ta quan sát các thành viên rồi tỏ vẻ kỳ lạ khi biết tôi là đại diện ..
Chỉ có khả năng là những kẻ này đã biết về trạm Cái Răng ngay từ đầu. Tôi đưa lưỡi kiếm của mình vào cổ người đàn ông và hỏi.
"Nói cho tôi biết, ai đã cung cấp thông tin của Cái Răng cho các người?"
Người đó có thể là một kẻ tiên tri. Những kẻ tôi gặp trong Thư Viện đã đề cập đến những thông tin ẩn về những người mà tôi không hề biết. Tôi đã tìm kiếm qua 'Con đường Cứu Thế' nhưng tôi không hề thấy các nhà Tiên tri. Nếu vậy, họ là ai?
Có hai giả thuyết. Một, do biến số không xác định, một nhà tiên tri mới đã xuất hiện ngoài Olivia. Còn cái thứ hai...bên cạnh tôi , vẫn còn những độc giả khác.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng trường hợp sau khả quan hơn. Thuộc tính tiên tri không dễ dàng có được. Một nhóm Tiên tri thì lại quá nhiều. Tôi sẽ xem xét kỹ vấn đề này kể từ giờ.
Tôi nhìn Phát và nói, "Nhân tiện, tại sao ông không hành động hoà nhã hơn?''
"Tại sao tao phải khoan nhượng với những kẻ bỏ chạy."
Phát có vẻ khó chịu. Người của Bến Tre không thể trả lời vì họ đã bị trúng quá nhiều đạn. Ngay khi tôi hỏi người đàn ông câu hỏi, hắn ta phun ra ngụm máu rồi tắc thở.
Vậy là chỉ còn một người tôi có thể hỏi. Tôi nhìn xuống Bình, người đang được giữ bởi Hùng. Đôi mắt anh ta trợn lên một cách khó chịu trong khi anh ta bị trói bằng sợi Sợi chỉ ràng buộc.
Minh hỏi."Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của mày đúng không?''
Điều đó hoàn toàn có thể, và xác suất cao là đằng khác. Ngay khi nhà ga mở, hai nhóm sẽ cùng lúc tấn công. Có vẻ họ đã hẹn với nhau như vậy.
"Mày không thấy kì khi hỏi câu đó với vẻ mặt như đang đi chơi à?"
Biểu cảm của Minh trở nên u ám.
"Bro mày ổn không? Tao thấy mày hơi buồn vì không có cái liên minh nào thành lập rồi đấy?"
"Tao ổn..."
"Gehss. Được tao tin mày ổn. Với lại đừng có như vầy trong tương lai. Bởi lúc đó chưa chắc tao sẽ còn sống đâu."
"Biết rồi. Nói là vậy... Nhưng tao vẫn muốn tin tưởng vào nhân loại. Bởi nếu không có nó thì tao chết mẹ từ hồi ở quán café rồi!"
Minh nhìn tôi.
"Ê! Hai người định ở đó sủa dơ cho tới khi nào hả? Mau tới đây và giúp tôi cậy miệng tên này đi!"
Nguyệt ngắt lời chúng tôi. Thật vậy, bây giờ không phải là lúc để đưa ra lời khuyên cuộc sống. Tôi bỏ sợi dây chặn miệng Bình ra.
Bình đang cố giữ bình tĩnh.
"...Các người định làm gì với tôi?"
"Nó còn phụ thuộc vào thứ mà anh có thể cho tôi"
"Cậu đang thử xem liệu tôi có hữu dụng?"
Anh chàng này vẫn chống cự ngay cả trong tình huống này, anh ta khó giải quyết hơn tôi nghĩ. Nếu vậy, tôi phải mạnh tay hơn.
"Nguyệt từng nói, trong mọi trường hợp, các chòm sao đều coi anh ta là kẻ độc ác. Có sao không nếu tôi thử việc tra tấn?"
"Tra tấn hắn chi cho mệt. Hắn không khai thông tin thì cứ xử hắn thôi."
"Huh?"
Tôi Celine hóa kiếm mà còn không đợi tôi ra lệnh. Bình run rẫy nhìn tôi
"Bây giờ tôi sẽ đếm tới ba. Nếu mà anh khai ra thứ chúng tôi cần thì...Well anh biết rồi đấy."
Tôi cố tình kích tình kiếm cho thanh kiếm cháy lên nhờ mana của tôi và lết thanh kiếm xuống đất.
"Một."
"Kudududuk!"
Mặt đất bị đốt cháy bởi lưỡi kiếm của tôi, khi lưỡi kiếm bắt đầu di chuyển về phía anh ta, những đốm lữa toét ra và suýt tí nữa là béng lửa lên người Bình.
"Hai."
Sức nóng của lưỡi kiếm làm nóng mặt hắn khi nó tiến đến gần. Trong một thời gian ngắn, lưỡi kiếm và ngọn lửa sẽ thiêu cháy hắn
"Ba!"
"Hầm Mỹ Tho!"
Tôi cười. Tra tấn? Không cần thiết.
Bình thở hổn hển và giải thích, "những người từ Hầm Mỹ Tho cho chúng tôi thông tin về Cái Răng"
"Mỹ Tho... ai là người tiết lộ?
"Hắn tự gọi mình là kẻ tiên tri."
Nhân tiện, có gì đó rất lạ với Bình, mắt hắn ta trợn tròn và chảy nước mắt trong khi lưỡi của hắn lè ra. Khung cảnh này làm tôi thấy có chút đáng ngại.
Đừng nói với tôi nó là một "Thỏa Thuận''.
"Minh! Nhanh lên bịt miệng hắn ta lại!"
May mắn thay, mối đe dọa đã được Minh chặn lại trước khi nó trở nên tồi tệ hơn. Sử dụng " Tỏa Thuận'' để kiểm soát thông tin khỏi rò rỉ, chúng cẩn thận hơn tôi nghĩ.
Mặt khác, vấn đề có thể dễ dàng giải quyết hơn. Kỹ năng này không quá phổ biến và chỉ có thể được sử dụng bởi một số người. Tôi nhìn xuống Bình và nói.
"Ông anh may mắn đó!"
Tôi cần anh ta sống để có thể nhận dạng một trong những nhà Tiên tri.
* * *
Trước khi tôi đi, tôi vẫn phải quay trở về Thư viện để kiểm tra vài thứ.
"Anh ta chưa tỉnh à?"
Có lẽ do không biết tôi đang đến, Hồng Anh run rẩy. Tàn Long vẫn bất tỉnh và nằm kế bên cậu ta.
Aghh, hắn ta là nhân vật chính nhưng lại không phải trải qua bất khì khó khăn nào. Nhưng tôi độc giả lại phải là người phải cực khổ.
"Có vụ gì diễn ra dưới đó vậy?"
"Cậu không cần lo lắng đâu!"
"Thế sư phụ tôi sẽ ổn chứ?"
"Anh ta sẽ ổn thôi. Mặc dù có thể vẫn còn vài chấn thương sót lại."
"Chấn thương?"
"Tâm lí của anh giờ như thủy tinh vậy chỉ cần chạm vào là dễ hoặc nói cho dễ hiểu hơn là người chơi liên minh khi thua một trận rank. Anh ta sẽ tốt hơn một chút sau một giấc ngủ ngon."
"Nghe có vẻ như anh biết rất nhiều."
"Tôi biết anh ta nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới này."
Tôi nói với giọng khô khốc và rút ra một tờ giấy, cầm bút viết lên nó. Tôi điền nó với các ghi chú và đưa cho Hồng Anh.
"Liệu hồn thì đừng có đọc. Nhớ là đưa cho Tàn Long khi tỉnh lại. Cậu mà đọc là tới công chuyện đó!"
"Tôi hiểu."
Cậu ta nói như vậy nhưng Hồng Anh chắc chắn đã đọc nó. Tuy nhiên, Hồng Anh sẽ không thể hiểu được vì nó chứa đầy những điều mà chỉ có Tàn Long mới biết.
Nhân tiện, thông tin trên giấy có thành ■■■ dưới con mắt của các tinh tú?
['Tù nhân của vòng kim cô cảm' thấy khó chịu.]
Có vẻ là có. Tôi quay lại thì Hồng Anh mở miệng.
"Nhân tiện, tôi có thể hỏi anh vài điều không?"
"Vụ gì?"
"Trước đó, chuyện của sư phụ tôi và ông anh..."
Bằng cách nào đó tôi dường như biết Hồng Anh định nói gì. Chết tiệt, cũng nghe thấy cuộc đối thoại như Nguyệt? Tôi thật ngu ngốc. Tôi chỉ lo lắng về các chòm sao mà không nghĩ về những người vẫn ở quanh đó. Tàn Long sẽ cười vào sự ngu ngốc của tôi.
Vấn đề là bây giờ tôi phải tìm cho mình một lý do đủ thuyết phục.
"Chuyện đó. Hai người."
"Gì?"- Tôi quyết định giả vờ không biết .
Biểu cảm của Hồng Anh trở nên nghiêm trọng hơn.
"Ý tôi là, những thứ mà ông anh nói..."
"Nó bị gì à?"
"Dậy đi thằng khốn! Đừng có rơi vào thứ cảm xúc yếu đuối đó!"
Hồng Anh bắt chước giọng nói của tôi và la lên. Tôi cảm thấy xấu hổ khi đột nhiên nghe những lời của mình phát ra từ miệng ai đó.
"Lần đầu tiên, đó ... quyết tâm đó! Mày quên rồi à?"
"...?"
Không phải rất lạ sao. Thằng nhóc này, nó đã nghe được gần như hầu hết câu chuyện.
"Tao tới đây vì mày mà! Cô đơn con mẹ mày chứ cô đơn? Mày có tao mà!
"Ê! Khoan. Từ từ!"
"Mày luôn có tao cạnh bên mà! Khoan hãy bỏ cuộc! Hãy nghĩ về thằng nhóc!"
"Anh mày không có nói những từ đó..."
"Tại sao tao lại đặt cược mạng sống của mình nếu mày chỉ có một mình...!"
Tôi nhìn chằm chằm vào Hồng Anh một lúc...Không, làm thế nào mà nó có thể nghe thấy nó theo cách này?
"Có vụ gì giữa ông anh và sư phụ à, vụ đó ấy..."
Tôi thở dài. "Nghĩ sao tuỳ nhóc".
"...Tôi hiểu mà. Anh không cần lo lắng, tôi sẽ đưa cho sư phụ tôi bức thư tình này"
Tôi nhún vai và quay lại. Đằng sau lưng tôi, Hồng Anh tiếp tục lảm nhảm .
"Khoan! Làm thế nào mà ông anh đẻ con được?"
"Đi mà hỏi sư phụ mày!"
Đúng vậy, Tàn Long, tôi vứt tất cả mọi thứ lại cho hắn ta giải quyết.
Khoảnh khắc tiếp theo, những tin nhắn gián tiếp bùng nổ trong đầu tôi.
[Một số Tinh tú bị bất ngờ rất nhiều bởi sự thật đằng sau bộ lọc.]
[Tinh tú 'Tù nhân Vòng kim cô' tôn trọng khẩu vị của bạn.]
[Tinh tú 'Hoàng Vương' Thấy thú vị trước tình huống vừa xảy ra.]
[Tinh tú 'Đức mẹ mân côi" thích mối quan hệ của bạn.]
[Tinh tú 'Ngọa Long Tiên Sinh' nghĩ rằng điều này thật lố bịch.]
[600 sao đã được tài trợ.]
...Chết tiệt, vẫn còn những thằng ngố khác. Tôi đã nói hết tất cả những gì mà tôi cần nói với Tàn Long. Nhưng mà với những kẻ này...
Tôi vội vã qua Thư Viện. Trong thời gian Tàn Long đóng vai hoàng tử ngủ trong rừng, tôi cần bú được càng nhiều lợi ích càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top