tamquoc3942
Tam Quốc Diễn Nghĩa
Hồi 39
Thành Kinh Châu, Lưu Phong Cầu Kế
Ðồi Bác Vọng, Gia Cát Dụng Binh
Nhắc lại Tôn Quyền đốc thúc quân tướng công phá Hạ Khẩu, Hoàng Tổ binh thua tướng thiệt, liệu thế địch không nổi, liền bỏ thành Giang Hạ, trốn chạy về phía Kinh châu.
Nhưng Cam Ninh đã đoán chắc Tổ sẽ chạy như thế nên phục binh chờ sẳn ngoài cửa Ðông.
Quả nhiên Hoàng Tổ vừa dẫn mấy mươi quân kỵ từ trong cửa chạy vụt ra...
Chạy được một đoạn thì có tiếng hò reo nổi lên vang dậy.
Cam Ninh sấn ra đón đường.
Hoàng Tổ ngồi trên ngựa bảo Cam Ninh:
- Trước đây ta chưa hề bạc đãi ngươi, sao ngươi nỡ tâm phản phúc?
Cam Ninh mắng rằng:
- Trước đây ở Giang Hạ, ta đã lập biết bao nhiêu chiến công, thế mà ngươi không thấy lòng trung liệt của ta, coi ta như một kẻ cướp sông, thế thì ngươi bảo ta thờ ngươi làm sao?
Hoàng Tổ biết có năn nỉ cũng không xong, liền quất ngựa bỏ chạy.
Cam Ninh liền rẽ quân sĩ ra, chạy xông lên trước, đuổi bắt đến kỳ cùng.
Ðang đuổi, bỗng đằng sau có tiếng reo hò nổi lên, có một tướng dẫn vài mươi tên quân kỵ xông đến.
Xem lại, tướng đó là Trình Phổ.
Cam Ninh sợ Trình Phổ cướp mất công mình, liền rút tên bắn Hoàng Tổ một phát.
Hoàng Tổ trúng tên ngã lăn xuống ngựa.
Cam Ninh mừng rỡ vội chạy đến cắt lấy thủ cấp, quay ngựa lại cùng Trình Phổ hợp binh làm một, kéo về ra mắt Tôn Quyền.
Tôn Quyền sai bỏ thủ cấp Hoàng Tổ vào trong một chiếc hộp đem về Giang Ðông bày trước bàn thờ tế cha.
Kế đó, Tôn Quyền trọng thưởng ba quân, thăng chức Cam Ninh làm Ðô Úy, rồi họp các tướng bàn tính, có ý muốn chia quân giữ thành Giang Hạ.
Trương Chiêu can:
- Một cái thành trơ trọi này không thể nào giữ nổi đâu, chi bằng kéo quân về Giang Ðông nghỉ ngơi. Hoàng Tổ bị giết, thế nào Lưu Biểu cũng kéo quân sang đánh báo thù, chừng ấy ta lấy binh khỏe mạnh mà cự với binh mệt mỏi thì tất thắng.
Tôn Quyền nghe theo, bèn bỏ Giang Hạ rút về Giang Ðông.
Lúc bấy giờ, Tô Phi đang bị giam trong xe tù, ngầm sai người đến báo với Cam Ninh, nhờ cứu mạng.
Cam Ninh được tin, nói ngay:
- Chẳng cần Tô Tướng quân cầu khẩn, ta cũng phải lo. Ðâu dám quên ân nhân?
Khi đại quân về đến Ngô Hội, Tôn Quyền sai đem Tô Phi ra chém, Cam Ninh vào lạy, khóc lóc nói:
- Trước kia nếu tôi không được Tô Phi che chở thì đã nát thịt tan xương rồi, nay đầu còn được vâng lệnh dưới cờ Tướng quân nữa. Tội Tô Phi đáng chết, nhưng nghĩ đến ân tình ngày trước, tôi xin nạp hết chức tước để chuộc tội cho Tô Phi.
Tôn Quyền nói:
- Tô Phi đã làm ơn cho Tướng quân thì ta cũng vì Tướng quân mà tha chết cho Tô Phi. Nhưng tha chết cho hắn rồi hắn bỏ trốn thì sao?
Cam Ninh nói:
- Tô Phi không bị giết, mang ơn Chúa công rất trọng, lẽ nào còn bỏ trốn. Nếu Tô Phi trốn, tôi xin dâng đầu tôi để đền tội.
Tôn Quyền liền tha Tô Phi, chỉ đem đầu của Hoàng Tổ bày trước bàn thờ cha mà tế.
Tế xong, lại bày tiệc mời các quan văn vỷ đến ăn mừng.
Ðang lúc tôi chúa đang ăn uống vui vẻ, bỗng có một người ngồi nơi hàng bên võ tướng khóc rống lên, rồi đứng dậy tuốt kiếm lăm lăm, sấn tới chém Cam Ninh.
Cam Ninh vội đưa chiếc ghế đang ngồi lên đỡ.
Tôn Quyền ngạc nhiên, xem lại thì người toan chém Cam Ninh là Lăng Thống.
Vì trước đây, Cam Ninh đã bắn chết cha Lăng Thống là Lăng Tháo nơi Giang Hạ, nay gặp nhau, Lăng Thống không thể cùng với kẻ thù ngồi chung một mâm được, nên muốn báo thù.
Tôn Quyền lập tức ngăn lại, khuyên giải luôn miệng, và bảo Lăng Thống rằng:
- Ngày trước Hưng Bá bắn thân phụ khanh bởi lẽ "ai vì chủ nấy", không thể không hết lòng. Nay hai người đã thành anh em một nhà rồi, còn giữ cừu hận làm chi? Thôi, trăm việc các khanh hãy vì ta mà xóa bỏ đi cho.
Lăng Thống rạp đầu xuống đất khóc lớn nói:
- Thù cha không chung đội trời, lẽ nào lại không báo!
Tôn Quyền cùng các quan ai nấy khuyên giải hết lời, nhưng Lăng Thống vẫn cứ trừng trừng đôi mắt nhìn Cam Ninh như muốn banh gan xé thịt.
Tôn Quyền không biết làm sao, ngay hôm ấy cấp cho Cam Ninh năm ngàn quân, một trăm chiến thuyền, sai ra trấn giữ Hạ khẩu, để hỏi đụng chạm với Lăng Thống.
Cam Ninh bái tạ, lãnh binh ra đi.
Tôn Quyền lại gia phong Lăng Thống làm chức Thừa Liệt Ðô Úy để phủ dụ.
Thống đành nuốt hận tạ ơn.
Từ đó Ðông Ngô đóng thêm rất nhiều chiến thuyền, chia quân tuần hành khắp các mặt sông.
Tôn Quyền lại sai Tôn Tĩnh dẫn một đạo binh trấn giữ Ngô Hội, còn mình đem đại binh trở về Sài Tang.
Bấy giờ, Huyền Ðức cho người qua Giang Ðông dọ thám, và được tin:
- Ðông Ngô đã dẹp yên Hoàng Tổ, hiện có Châu Du tập luyện thủy quân nơi Ba Dương hồ, còn Tôn Quyền thì trở về Sài Tang rồi.
Huyền Ðức mời Khổng Minh đến thương nghị.
Ðang lúc bàn bạc, bỗng có sứ giả của Lưu Biểu sang mời Huyền Ðức về Kinh Châu nghị sự.
Khổng Minh nói:
- Chắc là Giang Ðông đánh phá Hoàng Tổ, nên Lưu Cảnh Thăng mời Chúa công đến để bàn kế sách trả thù.
Việc này tôi phải đi với Chúa công để tùy cơ ứng biến...
Tôi đã có kế rồi.
Huyền Ðức nghe theo lời, để Quan Vân Trường ở lại giữ Tân Giã, sai Trương Phi đem năm trăm quân kỵ, cùng đến Kinh châu.
Dọc đường, Huyền Ðức ngồi trên ngựa hỏi Khổng Minh:
- Nay sang yết kiến Cảnh Thăng nên đối đáp làm sao?
Khổng Minh nói:
- Trước hết phải trần tạ việc phó hội Tương Dương, và xin nhớ kỹ, nếu Lưu Biểu sai Chúa công sang đánh Giang Ðông thì chớ nên đi, chỉ nên trì hoãn, bảo là về Tân Giã chỉnh đốn binh mã đã.
Huyền Ðức theo lời. Ðến Kinh châu, Huyền Ðức để Trương Phi đóng quân ngoài thành, rồi cùng Khổng Minh vào ra mắt Lưu Biểu.
Thi lễ xong, Huyền Ðức phục dưới thềm tạ tội việc phó hội Tương Dương.
Lưu Biểu vội mời Huyền Ðức lên ngồi và nói:
- Ta đã rõ biết việc hiền đệ bị mưu hại. Ngay lúc ấy đã truyền chém đầu Thái Mạo để hiến tạ hiền đệ, nhưng vì nhiều người kêu xin nên mới tạm tha cho. Mong hiền đệ đừng buồn trách ta nhé!
Huyền Ðức nói:
- Việc ấy không có quan hệ gì đến Thái Tướng quân. Có lẽ do những kẻ dưới tay làm bậy đó thôi.
Lưu Biểu nói:
- Nay Giang Hạ thất thủ, Hoàng Tổ bị hại, nên ta mời hiền đệ đến đây cùng ta bàn kế báo thù.
Huyền Ðức nói:
- Chỉ vì Hoàng Tổ nóng tánh, không biết dùng người nên mới sanh ra việc ấy. Nay ta hưng binh đánh Giang Ðông, là Tào Tháo kéo quân đến xâm phạm Kinh châu thì thế nào?
Lưu Biểu phân vân một lúc rồi nói:
- Nay ta tuổi già sức yếu, không đảm đương nổi công việc, hiền đệ đến đây lo việc với ta... Khi ta chết đi, hiền đệ thay ta mà trấn giữ Kinh châu.
Huyền Ðức nói:
- Sao hiền huynh lại nói như thế? Bị này tài hèn sức mọn, đâu dám đảm đương việc lớn.
Khổng Minh ngồi gần Huyền Ðức vội đảo mắt ra hiệu bảo Huyền Ðức nên nhận lấy.
Huyền Ðức không biết nghĩ sao, nói chữa lại rằng:
- Xin hiền huynh hãy khoan tâm, để tiểu đệ nghĩ một kế cho vẹn toàn.
Nói rồi từ biệt bước ra, trở về quán dịch.
Khổng Minh hỏi Huyền Ðức:
- Vừa rồi Lưu Cảnh Thăng muốn đem Kinh châu giao phó cho Chúa công, sao Chúa công lại từ chối.
Huyền ức nói:
- Lưu Cảnh Thăng hậu đãi ta từ lâu, ta nỡ nào nhân lúc Cảnh Thăng suy yếu mà cướp đất cho đành.
Khổng Minh than:
- Chúa công quá nhân từ!
Hai người đang trò chuyện thì có tin báo:
- Công tử Lưu Kỳ đến thăm.
Huyền Ðức đón vào. Thi lễ xong, Lưu Kỳ khóc lóc nói:
- Ngày nay, kế mẫu quyết tình không dung. Tính mạng cháu chỉ treo trong sớm tối! Xin thúc phụ thương tình cứu mạng tiểu điệt.
Huyền Ðức thở dài than:
- Ðó là việc riêng của cháu. Cháu hỏi như vậy thì ta biết làm sao được!
Thấy Khổng Minh ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười, Huyền Ðức liền hỏi kế.
Khổng Minh vội từ chối:
- Ðó là việc riêng của nhà Công tử, Lượng đâu dám dự vào.
Lưu Kỳ khóc sướt mướt. Huyền Ðức tiền Lưu Kỳ ra ngoài cửa, và dặn nhỏ:
- Ngày mai ta sai Khổng Minh đến đáp lễ, cháu cứ làm như thế... như thế... thì Khổng Minh sẽ có mưu giúp cho.
Lưu Kỳ vui mừng bái lạy Huyền Ðức rồi ra về.
Hôm sau, Huyền Ðức giả đau bụng, sai Khổng Minh thay mặt mình đến nhà Lưu Kỳ đáp lễ.
Khổng Minh vâng lời tìm đến nhà riêng của Lưu Kỳ ra mắt.
Lưu Kỳ mời vào hậu đường.
Trà nước xong, Lưu Kỳ ngỏ lời:
- Kỳ này bị kế mẫu không dung, xin tiên sinh dạy cho một lời cứu mạng.
Khổng Minh lắc đầu, nghiêm sắc mặt nói:
- Lượng là người khách tạm trú ở đây, đâu dám can dự vào việc cốt nhục của kẻ khác? Nếu tiết lậu tai vạ không nhỏ...
Nói xong đứng dậy xin cáo từ. Lưu Kỳ vội nói:
- Ðã được gót ngọc chiếu cố, kẻ ngu này quá hân hạn, đâu dám thờ ơ bỏ một cơ hội vàng ngọc.
Rồi Lưu Kỳ nhất định cầm Khổng Minh ở lại cho được, mời vào hậu đường uống rượu.
Uống được vài chén, Lưu Kỳ lại khẩn khoản năn nỉ:
- Kẻ tiện hạ này đang bị kế mẫu mưu hại, mong tiên sinh dạy cho một lời để cứu tánh mạng, ơn đức ấy xin trọn đời ghi dạ.
Khổng Minh vẫn lắc đầu:
- Việc ấy tôi quyết không dám bàn đến.
Dứt lời, lại toan đứng dậy từ biệt. Lưu Kỳ vội níu lại nói:
- Thôi, tiên sinh đã không bày bảo, Kỳ này chẳng dám này nhưng việc gì lại vội vàng như thế?
Khổng Minh mới ngồi nán lại chút nữa.
Bỗng Lưu Kỳ nói:
- Vãn sinh may mắn được bộ sách cổ hay lắm, mời tiên sinh xem qua một chút.
Nói rồi mời Khổng Minh lên một cái lầu nhỏ.
Vừa trèo lên đến nơi, Khổng Minh hỏi:
- Bộ sách ấy đâu thưa Công tử?
Lưu Kỳ phục lạy khóc nức nở nói:
- Kế mẫu tôi sắp ra tay, mạng tôi chỉ còn trong sớm tối, tiên sinh nỡ nào không dạy một lời cứu nguy.
Khổng Minh sa sầm nét mặt, đứng phắt dậy bước ra, toan xuống khỏi lầu, nhưng thang gác đã bị lấy mất rồi.
Lưu Kỳ lại nói như van lơn:
- Vãn sinh cầu xin lương kế mà tiên sinh sợ tiết lộ nên không chỉ dạy. Hiện giờ thang gác đã lấy rồi, nơi đây chỉ còn có một mình tiên sinh và Kỳ tôi mà thôi. Trên không đến trời, dưới không đến đất. Miệng tiên sinh nói ra, tai Kỳ nghe riêng lấy. Còn ai biết nữa? Xin tiên sinh chớ ngại mà dạy bảo cho...
Khổng Minh vẫn vùng vằng không chịu, nói:
- Xin Công tử nên nhớ rằng: "Người dưng không chia rẽ tình thân của kẻ khác." Tôi làm sao mà bày mưu cho Công tử được.
Thấy cầu khẩn mãi vẫn không được, Lưu Kỳ vừa khóc vừa nói:
- Tiên sinh quyết chẳng chịu dạy bảo, mạng này ắt chẳng giữ được. Thôi, thà Kỳ này chết trước mặt tiên sinh cho xong.
Dứt lời, rút kiếm tự tử.
Khổng Minh vội giằng lấy kiếm nói:
- Tôi đã có kế này, Công tử đừng nóng tính.
Lưu Kỳ mừng rỡ hỏi:
- Kế gì, xin tiên sinh dạy bảo cho?
Bấy giờ Khổng Minh mới nói:
- Công tử há không nhớ chuyện Thân Sinh với Trùng Nhĩ khi xưa? Thân Sinh ở bên trong thì chết, Trùng Nhĩ ở ngoài mà được an toàn... Nay Hoàng Tổ vừa bị phá ở Giang Hạ, thiếu người trấn giữ, sao Công tử không xin lãnh binh ra đóng ở Giang Hạ? Ra đấy ắt tránh được tai vạ.
Lưu Kỳ vui mừng, lạy hai lạy tạ ơn, rồi gọi người nhà đem thang tới bắc vào, tiễn Khổng Minh xuống lầu.
Khổng Minh từ biệt, trở về gặp Huyền Ðức kể rõ việc ấy. Huyền Ðức rất mừng.
Hôm sau, Lưu Kỳ xin cha cho ra trấn đóng Giang Hạ, Lưu Biểu do dự không quyết, liền mời Huyền Ðức vào bàn.
Huyền Ðức nói:
- Giang Hạ là nơi trọng địa, không thể giao cho người ngoài được. Nếu Công tử ra trấn đóng thì còn gì tín nhiệm hơn. Thôi thì các mặt Ðông Nam cha con huynh cáng đáng lấy, còn mặt Tây Bắc thì đã có đệ đây.
Lưu Biểu nghe lời và hỏi thêm:
- Gần đây nghe Tào Tháo đào ao Huyền Vũ ở Nghiệp quận, luyện binh ắt có ý đánh Giang Nam. Vậy chúng ta phải đề phòng mới được.
Huyền Ðức nói:
- Tiểu đệ đã biết việc ấy rồi, xin hiền huynh cứ an tâm, để đệ lo liệu.
Huyền Ðức từ giữ ra về. Lưu Biểu sai Lưu Kỳ lãnh ba ngàn quân ra đóng nơi Giang Hạ.
Nhắc lại Tào Tháo từ khi dẹp yên phương Bắc rồi, liền bãi bỏ chức Tam Công, lấy chức Thừa Tướng của mình kiêm nhiệm luôn ba tòa ấy.
Lại phong cho Mao Giới làm Ðông Tào Duyện, phong cho Thôi Diệm làm Tây Tào Duyện, Tư Mã Ý làm Văn Học Duyện.
Nguyên Tư Mã Ý tự là Trọng Ðạt, người đất Ôn, thuộc quận Hà Nội, là cháu nội quan Thái Thú Dĩnh châu Tư Mã Tuấn, là con quan Kinh triệu doãn Tư Mã Phòng, và là em quan Chủ Bạ Tư Mã Lãng.
Các văn quan đều đông đủ, và rất có khả năng. Tào Tháo lại hợp các võ tướng bàn chuyện Nam chinh.
Hạ Hầu Ðôn bước ra nói:
- Gần đây, nghe Lưu Bị ở Tân Giã ngày ngày thao luyện quân sĩ, mưu tính gây vạ về sau. Vậy phải trừ Lưu Bị trước đã.
Tào Tháo nói:
- Lưu Bị tuy là kẻ anh hùng, nhưng thế lực không có là bao, trừ hắn trước cũng phải.
Liền sai Hạ Hầu Ðôn làm Ðô Ðốc; Vu Cấm, Lý Ðiển, Hạ Hầu Lan, Hàn Hạo làm Phó tướng, quản thủ mười vạn tinh binh, kéo thẳng đến đồi Bác Vọng để tiến đánh huyện Tân Dã.
Tuân Húc can:
- Lưu Bị là tay anh hùng, nay lại mới được Gia Cát Lượng theo phò làm Quân sư, chúng ta không nên khinh địch.
Hạ Hầu Ðôn nói:
- Lưu Bị chỉ là lũ chuột nhắt, nay chui chỗ này, mai trốn chỗ kia, quân sĩ có bao mà sợ. Tôi quyết bắt sống Lưu Bị đem về nạp cho Thừa Tướng.
Từ Thứ nói:
- Tướng quân chớ coi thường Lưu Bị. Nay Lưu Bị có thêm Gia Cát Lượng thì chẳng khác nào hổ thêm cánh vậy.
Tào Tháo hỏi:
- Gia Cát Lượng là người như thế nào?
Từ Thứ nói:
- Lượng tên chữ là Khổng Minh, đạo hiệu là Ngọa Long tiên sinh, có tài ngang trời dọc đất, có cơ mưu quỷ khốc thần kinh, thật là một kỳ sĩ trên đời nay, không thể coi thường được.
Tào Tháo hỏi:
- Khổng Minh so với tài của ông thì sao?
Từ Thứ nói:
- Tôi đâu dám sánh với Khổng Minh. Tôi chỉ như con đom đóm lập lòe, Khổng Minh chẳng khác mặt trăng giữa đêm rằm vậy.
Hạ Hầu Ðôn hăng hái nói:
- Sao Nguyên Trực lại quá nhún mình, đề cao người khác như vậy? Gia Cát Lượng như đồ cỏ rác, có gì đáng sợ? Tôi chỉ đánh một trận là bắt sống Lưu Bị, trói tay Gia Cát Lượng! Nếu không làm được, xin nạp thủ cấp dưới trướng mà tạ tội với Thừa tướng.
Tào Tháo nói:
- Ðược rồi. Khanh hãy mau mau báo tin thắng trận về cho ta yên lòng.
Thế là Hạ Hầu Ðôn từ biệt Tào Tháo, hăm hở kéo quân lên đường.
Nhắc lại từ ngày được Khổng Minh làm Quân sư, Huyền Ðức rất mừng rỡ, lễ sư phó mà đãi.
Quan, Trương thấy thế nên không bằng lòng, thường nói:
- Khổng Minh tuổi trẻ, tài học được bao nhiêu mà huynh trưởng quá trọng vọng như vậy? Vả lại, từ ngày ra khỏi lều tranh đến nay, Khổng Minh cũng chưa làm được điều gì tài giỏi mà?
Huyền Ðức nói:
- Anh được Khổng Minh cũng như "cá gặp nước". Hai em đừng nói nhiều nữa.
Quan, Trương nghe nói, lẳng lặng lui ra, nhưng lòng vẫn không phục Khổng Minh.
Một hôm, có người đem đến biếu cho Huyền Ðức một cái đuôi con tê ngưu.
Huyền Ðức tự tay đem ra đan một cái mũ.
Khổng Minh bước vào thấy thế, liền nghiêm sắc mặt hỏi:
- Minh công chỉ trọng đến vật quý này mà không còn nghĩ đến chuyện xa xôi nữa hay sao?
Huyền Ðức vội vứt cái mũ đi, rồi tạ rằng:
- Ta tạm lấy việc đan mũ để bớt nổi lo lắng trong lòng đấy thôi.
Khổng Minh hỏi:
- Minh công lượng sức mình với Tào Tháo thì thế nào?
Huyền Ðức nói:
- Ta tự biết còn kém xa.
Khổng Minh nói:
- Quân số của Minh công hiện nay chỉ được vài ngàn, nếu Tào Tháo đem quân đến đánh thì làm sao đủ sức nghênh địch?
Huyền Ðức thở dài:
- Ðó chính là mối lo hiện nay của ta.
Khổng Minh nói:
- Thế thì phải mộ thêm dân binh ngay đi. Lượng xin ra sức luyện tập để có thể đem chống giặc được.
Huyền Ðức nói:
- Ta cũng có nghĩ đến chuyện ấy, nhưng chỉ sợ thì giờ quá ít, không đủ để luyện dân binh thành thuộc.
Khổng Minh nói:
- Chúa công chớ lo. Những binh sĩ này không cần tài đánh giặc mấy, mà chỉ cần chạy cho thật giỏi.
Huyền Ðức mỉm cười, theo lời Khổng Minh chiêu mộ một số dân binh độ ba ngàn người, giao cho Khổng Minh sớm tối hết sức lo luyện tập theo trận pháp.
Chẳng bao lâu, có tin báo:
- Hạ Hầu Ðôn kéo quân đến đánh, đang thẳng tiến về hướng Tân Giã.
Trương Phi nghe tin, bảo Vân Trường:
- Chuyến này cứ để Khổng Minh đánh trước, xem hắn nghênh địch như thế nào?
Hai tướng đang trò chuyện thì có tin Huyền Ðức gọi vào.
Huyền Ðức nói với Quan, Trương:
- Hạ Hầu Ðôn kéo binh mười vạn đến đánh Tân Giã, hai em có mưu kế gì chăng?
Trương Phi hỏi lại:
- Sao đại ca không sai "nước" ra nghênh địch?
Huyền Ðức cau mày:
- Trí lược thì nhờ Khổng Minh, dũng lược thì cậy có hai em! Ðừng phân bì như vậy.
Quan, Trương không dám nói nữa, lẳng lặng lui ra.
Huyền Ðức lại mời Khổng Minh vào thương nghị. Khổng Minh nói:
- Chỉ sợ hai tướng Quan, Trương không chịu nghe lệnh của tôi thôi. Nếu Chúa công muốn để tôi hành binh thì phải ban cho tôi ấn kiếm mới được.
Huyền Ðức lấy ấn kiếm trao cho Khổng Minh.
Khổng Minh liền tụ tập chư tướng lại truyền lệnh.
Trương Phi nói với Vân Trường:
- Anh em ta cứ đến đó nghe lệnh, xem hắn điều khiển ra sao?
Các tướng hợp mặt đông đủ, Khổng Minh hạ lệnh:
- Bên trái đồi Bác Vọng có trái núi Dự Sơn, bên phải có khu rừng An Lâm, hai nơi đó là chỗ mai phục quân rất tốt. Vân Trường hãy dẫn một ngàn quân đến phục dưới núi Dự Sơn. Khi địch tới, im lặng để cho chúng đi qua. Những xe nặng chở quân nhu, lương thảo ắt đi phía sau. Hễ thấy mặt Nam có lửa cháy, lập tức thả quân xông ra đánh và đốt hết lương thảo ấy. Dực Ðức thì dẫn một ngàn quân đến phía sau rừng An Lâm, mai phục trong hang núi. Hễ thấy phía Nam có ánh lửa bốc cháy, lập tức kéo binh đến đồi Bác Vọng, phóng hỏa đốt lương thảo quân địch ở đấy. Quan Bình, Lưu Phong hãy dẫn năm trăm quân, dự bị những đồ dẫn hỏa, ra phía sau đồi Bác Vọng, chia hai ẩn núp, đợi đến canh một khi giặc kéo tới, nổi lửa đốt rừng lau! Lại phải sai người đến Phàn Thành gọi Triệu Vân về, cho đi tiên phong, không cần đánh lấy được, chỉ cần đánh lấy thua. Còn Chúa công thì lảnh một đạo quân làm hậu viện. Các tướng nên theo kế, chớ nên sơ xuất.
Nghe xong, Vân Trường hỏi:
- Chúng tôi đều phải đi nghinh địch. Vậy chẳng hay Quân sư làm việc gì?
Khổng Minh điềm nhiên đáp:
- Ta chỉ ngồi giữ huyện thành này.
Trương Phi cười ha hả nói:
- Chúng tôi đều phải lăng lưng vào chỗ chém giết, còn Quân sư thì ngồi nhà, thung dung dữ a?
Khổng Minh giơ gươm lên, lớn tiếng nói:
- Ấn kiếm ở đây, nếu ai sai lệnh, ta sẽ chém đầu.
Huyền Ðức nói xen vào:
- Há không hiểu rằng:
- Người ngồi bày mưu trong màn trướng mà có thể quyết thắng ở ngoài ngàn dặm sao? Hai em không được trái lệnh!
Trương Phi cười nhạt, không muốn nói.
Vân Trường bảo:
- Chúng ta thử xem cái kế của thằng hủ nho này có ứng nghiệm hay không rồi sẽ về chất vấn hắn cũng chưa muộn.
Thế là hai người kéo quân đi.
Còn các tướng cũng chưa hiểu thao lược của Khổng Minh như thế nào, nên tuy vâng lệnh song ai nấy lòng đầy nghi hoặc.
Khổng Minh bảo Huyền Ðức:
- Hôm nay Chúa công nên dẫn binh đến chân đồi Bác Vọng mà đóng. Sẩm tối ngày mai, ắt quân địch cũng đến. Chúa công nên bỏ trại mà chạy. Hễ thấy lửa cháy thì lập tức quay binh lại đánh. Tôi cùng với Mê Trước, Mê Phương lãnh năm trăm quân giữ huyện. Tôn Cành , Giản Ung thì lo chuẩn bị tiệc mừng công và sắp sẳn sổ sách ghi công lao cho tướng sĩ.
Khổng Minh điều bát đâu đấy xong xuôi, từ giả Huyền Ðức vào trong.
Còn Huyền Ðức tuy lòng còn áy náy, song vẫn dẫn binh đến chân đồi Bác Vọng hạ trại.
Bấy giờ Hạ Hầu Ðôn với bọn Vu Cấm, Lý Ðiển dẫn binh đến gần Bác Vọng, liền chia quân làm hai, một làm tiền bộ, một đi hậu tập và bảo vệ lương thực.
Lúc này nhằm vào tiết thu, trời trong trăng tỏ, gió thổi vèo vèo.
Bỗng thấy phía trước bụi bay ngất trời.
Hạ Hầu Ðôn lập tức dàn quân ra sẳn sàng, và hỏi quan Hướng đạo:
- Ðây là nơi nào?
Quan Hướng đạo thưa:
- Trước mặt kia là đồi Bác Vọng, mặt sau là cửa sông La Xuyên.
Hạ Hầu Ðôn sai Vu Cấm, Lý Ðiển ở sau điều khiển quân sĩ, còn mình thì giục ngựa tới trước chờ địch. Tức thì trong đám bụi mù, có một đội binh mã kéo đến.
Hạ Hầu Ðôn nhìn qua, ngửa mặt lên trời cười ngất. Chư tướng thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:
- Tướng quân cười việc gì thế?
Hạ Hầu Ðôn đáp:
- Ta cười là cười cho Từ Nguyên Trực lúc ở trước mặt Thừa Tướng dám khoe:
- Gia Cát Lượng là một người có tài như người nhà trời!
Nay xem hắn dụng binh, đem binh mã thế kia cho làm tiền bộ tiên phong để đối địch với ta, như vậy chẳng khác nào đem bầy dê ra chống chọi với hổ báo. Lời hứa của ta trước mặt Thừa Tướng là sẽ bắt sống Lưu Bị và Gia Cát Lượng đem về nạp, thì nay quả là thành công mỹ mãn.
Dứt lời, liền giục ngựa xông tới. Triệu Vân thấy quân Tào tràn đến, cũng giục ngựa xông ra.
Hạ Hầu Ðôn chỉ vào mặt Triệu Vân mà mắng rằng:
- Chúng bây theo Lưu Bị thì chẳng khác gì những cô hồn đi theo quỷ sứ mà thôi.
Triệu Vân nổi giận, giục ngựa vung thương đâm tới. Hai ngựa quần nhau chừng hai hiệp, Triệu Vân giả thua bỏ chạy. Hạ Hầu Ðôn giục ngựa đuổi theo.
Triệu Vân chạy được hơn mười dặm, quay lại đánh nữa.
Ðánh qua vài hiệp lại bỏ chạy.
Hàn Hạo thấy thế, giục ngựa tới trước can Hạ Hầu Ðôn:
- Triệu Vân có vẻ dụ địch! Sợ có mai phục đấy.
Hạ Hầu Ðôn đang hăng máu, nói:
- Cái thứ quân mã như cỏ rác thế kia thì dầu có mai phục mười mặt, ta cũng không sợ.
Rồi không nghe lời Hàn Hạo, Hạ Hầu Ðôn xua quân đuổi thẳng đến đồi Bác Vọng.
Bỗng một tiếng pháo nổ vang, Huyền Ðức tự dẫn quân ra đánh, tiếp ứng Triệu Vân.
Hạ Hầu Ðôn thấy thế, cười ha hả, quay lại nói với Hàn Hạo:
- Ðó, quân mai phục thế đó chứ gì? Chiều nay ta phải vào thành Tân Giã cho kỳ được. Nếu không, ta thề không nghỉ quân.
Huyền Ðức và Triệu Vân giục quân xông vào xáp chiến.
Hai bên đánh được ba hiệp, Huyền Ðức ra lệnh rút lui, rồi cùng Triệu Vân chạy miết.
Lúc này trời đã tối, mây phủ mịt mù che khuất bóng trăng.
Buổi chiều gió đã nổi, đến đêm gió càng thổi mạnh...
Hạ Hầu Ðôn chỉ một mực cắm đầu, cắm cổ cứ việc giục quân đuổi theo.
Vu Cấm, Lý Ðiển đi sau, chạy đến một chỗ hẹp, lau lách mọc um tùm, lòng nghi hoặc.
Lý Ðiển nói:
- Hễ khinh địch là thua. Phía Nam đường quá chật hẹp, bờ sông sát chân núi, rừng rậm lau cao thế này, nếu địch dùng hỏa công thì biết liệu làm sao?
Vu Cấm tỉnh ngộ, khen rằng:
- Lời ông nói rất đúng, tôi phải chạy đến trước nói với Ðô Ðốc, còn ông thì lập tức truyền dừng binh lại.
Lý Ðiển bèn gò cương ngựa trở lại hô lớn:
- Ðạo binh sau chớ có vội lắm.
Lúc này người ngựa đang chạy cuồn cuộn, nghe kêu dừng lại làm sao được?
Còn Vu Cấm thì giục ngựa đến trước kêu lớn:
- Tiền quân Ðô Ðốc xin hãy dừng binh ngay!
Hạ Hầu Ðôn đang thúc quân chạy gấp, bỗng nghe gọi, rồi thấy Vu Cấm ở đằng sau chạy tới, liền hỏi vì cớ gì?
Vu Cấm nói:
- Mặt Nam kia đường hẹp, sông núi sát nhau, lau cao rừng rậm, xin Ðô Ðốc đề phòng địch dùng hỏa công.
Hạ Hầu Ðôn lúc này giật mình tỉnh ngộ, vội quay ngựa hạ lệnh cho quân sĩ dừng lại.
Nhưng vừa dứt lời thì đã nghe tiếng kêu la lẫn tiếng reo hò vang dậy, phía sau ánh lửa bùng lên sáng rực.
Rừng lau bắt lửa, rồi lan đến hai bên đường.
Và chỉ trong chốc lát, bốn phương tám hướng lửa bốc cháy ngập trời.
Lúc này, trời lại gió lạnh, lửa bốc cháy càng nhiều, quân Tào thất kinh, hàng ngũ hoảng loạn, người ngựa đạp nhầu lên nhau, chết vô số kể.
Bấy giờ Triệu Vân mới quay ngựa lại đánh úp.
Hạ Hầu Ðôn xông khói đạp lửa chạy trốn.
Mặt sau, Lý Ðiển thấy tiền quân lâm nguy, vội bỏ chạy vào thành Bác Vọng.
Chạy được một lúc, lại thấy trước mặt bỗng hiện ra một đạo quân chận lại đánh, viên tướng đi đầu là Quan Vân Trường.
Lý Ðiển túng thế, phải vọt ngựa xông vào xáp chiến cướp đường mà chạy.
Vu Cấm thấy các xe lương bị cháy hết, lửa cháy ngập trời, vội rẽ vào ngõ tắc chạy trốn.
Hạ Hầu Lan, Hàn Hạo xông ngựa tới cứu xe lương thì gặp phải Trương Phi.
Hai bên đánh nhau mới được vài hiệp, Trương Phi đã đâm Hạ Hầu Lan một xà mâu nhào lăn xuống ngựa chết tốt.
Hàn Hạo thất kinh cướp đường chạy mất.
Quân Tân Dã đánh đuổi mãi tới sáng, giết quân Tào thây nằm đầy đồng, máu chảy thành sông.
Người sau có thơ khen Khổng Minh như sau:
Bác Vọng ra tay dụng hỏa công,
Ðàn cao điều khiển dễ như không.
Binh Tào một trận tan hồn vía,
Ra khỏi lều tranh lập đầu công.
Hạ Hầu Ðôn thua một trận thảm bại, mới thu thập ít tàn quân, chạy về Hứa Xương.
Khổng Minh đắc thắng thu quân, Quan Vân Trường và Trương Phi bảo nhau:
- Khổng Minh thật là bậc anh kiệt!
Hai người vừa đi vừa bàn tán với nhau chưa đầy vài dặm thì đã thấy trước mặt cờ bay phất phới.
Mê Trước, Mê Phương dẫn một toán quân đẩy một cỗ xe nhỏ tới.
Trên xe có một người ngồi chễm chệ, hai người nhìn kỹ, thì ra đó là Khổng Minh.
Quan, Trương liền xuống ngựa, sập lạy trước xe, tỏ ý bái phục mưu cao vừa thắng trận.
Một lúc sau, Huyền Ðức, Triệu Vân, Lưu Phong, Quan Bình cùng kéo đến, tụ tập chư quân, đem những xe lương cướp được chia thưởng cho tướng sĩ, rồi ban sư về huyện thành.
Nhân dân trăm họ Tân Giã đổ xô ra đường lạy mừng thắng trận và nói:
- Sinh mạng chúng tôi được bảo toàn là nhờ ở Sứ quân được người hiền phò tá.
Khổng Minh về đến huyện, nói với Huyền Ðức:
- Tuy Hạ Hầu Ðôn đã thua chạy, nhưng Tào Tháo ắt tự kéo đại quân đến.
Huyền Ðức hỏi:
- Như vậy phải tính thế nào?
Khổng Minh nói:
- Tôi có một kế để đối phó với quân Tào.
Ðó chính là:
Phá giặc còn chưa yên vó ngựa,
Ngăn thù đã sẳn liệu mưu cao.
Tam Quốc Diễn Nghĩa
Hồi 40
Thành Kinh Châu, phu nhơn muốn hiến
Nơi Tân Giả, Gia Cát lửa thiêu
Khổng Minh nói :
- Ðất nầy tôi đã nói với Chúa Công không dụng võ được. Ta phải có Kinh Châu thì mới xong .
Huyền Ðức lắc đầu :
- Tôi thọ ơn Lưu Biểu đã nhiều, sao mà dòm ngó đất của y cho được ?
Khổng Minh nói :
- Chúa Công còn băn khoăn điều nàv thì về sau hối không kịp nữa .
Huyền Ðức vẫn không nghe, Khổng Minh đành tạm gác vấn đề qua một bên.
Còn Hạ Hầu Ðôn tới Hứa đô thì tự trói mình tạ tội với Tào Tháo :
- Tôi bị Khổng Minh đánh hỏa công bị thua, nay xin về thọ tội .
Tào Tháo bảo :
-Ngươi là tướng lão thành mà sao còn mắc kế hỏa công ?
Hạ Hầu Ðôn thưa thiệt vì không nghe lời Vu Cấm, Lý Ðiển nên mới ra nỗi nay.
Tào Tháo liền thưởng cho hai tướng và tha cho Hạ Hầu Ðôn.
Xong rồi Tào Tháo điểm 50 vạn binh hùng, đạo thứ nhứt giao cho Tào Nhơn , Tào Hồng, đạo thứ hai giao cho Trương Hấp , Trương Liêu, đạo thứ ba giao cho Hạ Hâu Ðôn , Hạ Hầu Huyên, đạo thứ tư giao cho Lý Ðiển, Vu Cấm, còn chính mình thống lãnh đạo binh thứ năm. Chức tiền bộ tiên phuông thì giao cho Hứa Chữ.
Khổng Dung nói với Tào Tháo :
- Theo ý tôi, nên huỡn huỡn, vì Lưu Bị cũng như Tôn Quyền đều là kẻ địch đáng xem xét cho kỹ rồi hãy đánh . Nào ngờ Tào Tháo sắp cất quân, nghe can thì nổi trận lôi đình, truyền mang Khổng Dung ra chém lập tức , âu cũng là Khổng Dung đã tận số rồi vậy.
Sau đó cho Tuân Úc ở lại giữ Hứa đô, còn đại binh rần rần kéo đi.
Tại Kinh Châu, Luu Biểu đau nặng, e khó sống nên mời Huyền Ðức tới nói :
- Anh có thác rồi, em phải giữ lấy Kinh Châu mới đặng .
Huyền Ðức thưa :
- Em sẽ lo giúp cháu, chứ không dám nghĩ vậy .
Ðang bàn tán thì có tin cấp báo đại quân Tào Tháo kéo tới.
Huyền Ðức xin về Tân Giả ngay để lo đối địch còn Lưu Biểu thì vội làm di chúc cho con lớn là Lưu Kỳ. Thái phu nhơn vời Thái Mạo tới bàn kế.
Còn Lưu Kỳ nghe tin cha trở bịnh nặng thì kéo quân về thăm, nào ngờ Thái Mạo đóng chặt cỗng thành, không cho vào, bảo rằng Lưu Biểu ra lệnh cho Lưu Kỳ trở lại Giang Hạ lập tức.
Lưu Kỳ đành lui về, còn Lưu Biểu chờ con mãi, không thấy về thì thở hắt ra mà thác .
Thái Phu nhơn làm di chúc giả cho con mình là Lưu Tôn lên kế, sau rồi phát tang.
Lưu Tôn mới mười bốn, nói với tả hữu rằng :
- Ta còn quá nhỏ, phỏng chú ta, anh ta đem binh về hạch tội thì ta biết làm sao . Nói rồi tỏ vẻ không thiết tha gì tới việc nối nghiệp cả.
Thái phu nhơn cả giận nên Lưu Tôn đành phải nghe mẹ.
Lúc dó có Lý Khuê ra vẻ chống đối việc lập con thứ, truất con cả, nên bị Thái Mạo giết hại.
Thái.Mạo tôn Lưu Tôn lên xong rồi, giòng họ Thái thi nhau mà chuyên quyền ở Kinh Châu.
Lúc đó có tin Tào Tháo dẫn binh gần tới Tương Dương, Lưu Tôn hợp các tướng thương nghị.
Tào Truyện là Phó Tốn nói :
- Tôi thấy cần phải lo chống Tào, lại cần phải lo đại công tử Lưu Kỳ nữa , vì vậy tôi có kế này là đâu đó êm hết : đó là đem Kinh , Tương chín quận mà đầu Tào thì địa vị chắc còn mà Lưu Kỳ chẳng làm gì được.
Lưu Tôn tuy nhỏ nhưng rất khí khái kêu lên :
- Sự nghiệp cha ta để lại một lúc mà đem cho người sao ?
Khoái Việt cũng ép :
- Lời Phó Tốn nói là phải, chọi vào Tào Tháo như đem trứng chọi đá, đầu là hơn .
Lưu Tôn vẫn không chịu mà rằng :
- Nhục đó e cả thiên hạ chê cười !
Thái Phu nhơn ở trong nghe lóng lúc này bước ra bảo Lưu, Tôn :
- Lời các tuớng bàn là chánh đáng, sao các con chẳng nghe theo e hối không kịp !
Lưu Tôn đành bấm bụng viết hàng thư cho Tống Trung đi sứ mang qua bên Tào.
Tào Tháo ở Huyền Thành xem thư rồi mừng rỡ, truyền cho Lưu Tôn mau tới ra mắt.
Tống Trung lãnh mạng ra về, qua sông thì xảy gặp Quan Công.
Quan Công biết Tống Trung nên gạn hõi mọi việc ở Kinh Châu, Tống Trung đối đáp loanh quanh khiến Vân Trường nỗi giận.
Tống Trung khiếp vía khai ra sự thực .
Vân Trường lập tức giải Tống Trung về cho Huyền Ðức .
Huyền Ðức nghe chuyện khóc ròng.
Trương Phi nói :
- Ðến nước này thì phải diệt họ Thái, trừ Lưu Tôn mà lấy Kinh , Tương rồi mới lo cự Tào được .
Huyền Ðức bảo để bàn với Khổng Minh đã, sau đó tha tội cho Tống Trung.
Xảy có Y Tịch vào thưa :
- Bọn Thái Mạo phản phúc, tôi vâng lệnh công tử Lưu Kỳ về thảo luận cùng Ngài về việc vấn tội bọn chúng .
Huyền Ðức liền đem chuyện Lưu Tôn viết thư dâng Kinh , Tương cho Y Tịch hay.
Y Tịch nói :
- Vậy xin Ngài giả đi điếu tang mà trừ diệt bọn chúng mới xong .
Khổng Minh khen lời đó rất phải.
Huyền Ðức cứ khóc mà không chịu, sau nói rằng :
- Ta nên dọn lánh qua Phàn Thành mà chờ xem sự việc đã .
Khổng Minh cũng đành phải nghe theo.
Lúc đó lại có tin cấp báo đại quân Tào Tháo đã tiến tới Bác Vọng rồi.
Khổng Minh nói :
- Lần trước, tôi chỉ dùng một mồi lửa mà binh của Hạ Hầu Ðôn phải tan tành. Lần này tôi cho chúng mắc mưu nữa.
Xin Chúa Công cho bá tánh di cư sang Phàn Thành ngay.
Sau đó Khổng Minh cho Quan Công dẫn ngàn binh đi mai phục phía bờ sông Bạch Hà. Mỗi tên quân mang sẳn một bao cát để khi có lịnh thì ngăn nước sông. Khi quân Tào tới đi qua thì xả nước cho nước cuốn chảy xuống. Lại khiến Trương Phi mai phục ở Bác Lăng và dặn :
- Chỗ đó nước cạn, hễ quân Tào băng qua thì xông ra mà đánh .
khiến Triệu Vân chia quân ba mặt, Ðông , Tây , Nam, chừa phía Bắc cho quân Tào chạy. Hễ có hiệu lửa thì mới xông ra mặt Bắc mà đánh.
Lại truyền cho quân mang đồ dẫn lửa để sẳn trong nhà bá tánh sau khi bá tánh đã di cư sang Phàn Thành rồi. Lại sai Mê Trước, Mê Phương chạy đi chạy lại làm nghi binh.
Sau đó Huyền Ðức cùng Khổng Minh lên lầu cao uống rượu.
Tiên Phuông , Tào Nhơn, Tào Hồng kéo tới Tân Giả thấy chân núi có hai đạo quân của Mê Trước, Mê Phương thì đồn binh lại. Hứa Chữ cũng không tiến lên. Sau khi xem xét, Tào Nhơn cho là nghi binh nên
truyền tiến lên.
Ði sâu vào rừng chẳng có ai, xảy nhìn lên cao thấy Huyền Ðức đang uống rượu với Khổng Minh !
Hứa Chữ xông lên bắt thì gỗ đá lăn xuống nên không lên được.
Còn Tào Nhơn thẳng tiến chiếm Tân Giả, thay cửa thành mở rộng bèn vô thành thì thấy bá tánh bỏ đi hết rồi. Lúc ấy tất cả đầu mỏi mệt và nấu cơm ăn để nghỉ ngơi.
Bỗng đêm đó, có lửa cháy phía sau, chưa nhận định rõ lại có tin báo lửa cháy khắp ba phía còn lại.
Tào Nhơn thất kinh chạy ra thì thấy cả vùng lửa cháy ngút trời.
Quân Tào thi nhau chạy trốn, chết không biết bao nhiêu.
Tào Nhơn, Tào Hồng đang tìm đường thoát thân thì gặp quân của Triệu Vân ùa ra giết, đang lúc nguy cấp thì quân dọ thám cho hay phía Bắc không có quân mai Phục nên quân Tào đổ ùa sang phía Bắc mà chạy .
Chạy một quảng, Tào Nhơn kiểm điểm binh mã thấy hao phân nửa, Phần còn lại thì cháy quần cháy áo thiệt là thảm thương. Chạy một hồi nữa lại có con sông trước mặt, nhưng nước cạn nên quân Tào không lo nữa, dừng quân lại nghỉ và qua sông sau .
Quan Công phục ở mé trên, thay quân Tào đã tới, bèn cho quân xả nước xuống, thôi thì nước chảy xuống như thác vỡ bờ, quân Tào lại một phen chết trôi vô số .
Tào Nhơn , Tào Hồng dẫn tàn binh trốn chạy, bỗng đâu pháo lịnh nổ vang, Trương Dực Ðức cầm xà mâu chặn đường kêu :
- Tào Nhơn, Tào Hồng, mau để thủ cấp lại !
Tam Quốc Diễn Nghĩa
Hồi 41
Huyền Ðức đưa bá tánh sang sông
Triệu Vân liều chết cứu minh chúa
Trương Phi gặp ngay Hứa Chữ.
Hứa Chữ chẳng còn hơi sức đâu mà đánh, tìm đường trốn chạy.
Sau đó Huyền Ðức, Khổng Minh và các tướng thẳng tới Phàn Thành.
Tào Nhơn dẫn đám bại binh về ra mắt Tào Tháo.
Tào Tháo tức giận Khổng Minh lắm, kéo đại binh tới ngay Tân Giả để báo thù.
Mặt khác chia quân xẻ đường băng núi mà tới gấp Phàn Thành.
Lưu Hoa nói :
- Muốn đặng lòng dân, xin Thừa Tướng chiêu dụ Lưu Bị trước đã. Y không chịu thì ta mới đánh .
Tào Tháo cho là phải, bèn sai Từ Thứ đi dụ Lưu Bị.
Từ Thứ đi rồi, Lưu Hoa hỏi tại sao lại sai Từ Thứ ?
Tào Tháo cười nói :
- Ai đi thì Lưu Bị cũng không hàng đâu. Còn Từ Thứ thể nào cũng trở về .
Khi Từ Thứ tới thì Huyền Ðức và Khổng Minh ra tiếp rước .
Huyền Ðức cảm động kễ hết nỗi lòng luyến tiếc.
Từ Thứ nói :
- Tào Tháo sai tôi đi chiêu dụ là lấy tiếng với thiên hạ mà thôi . Thực ra nó đã chia binh tám đội để diệt Phàn Thành, theo tôi nên rút thì hơn .
Từ Thứ xin về , Huyền Ðức giữ mãi không được.
Từ Thứ nói :
- Tôi suốt đời quyết không giúp mưu kế gì cho Tào Tháo. Còn Sứ quân đã có Khổng Minh thì cũng đủ an tâm rồi .
Từ Thứ về trình với Tào Tháo là ý Huyền Ðức không muốn hàng.
Tào Tháo không e ngại nữa, truyền lịnh tấn binh.
Từ Thứ đi rồi, Khổng Minh bảo Huyền Ðức phải bỏ Phàn Thành mà qua Tương Dương.
Huyền Ðức liền truyền rao ai muốn đi theo thì đi ai muốn ở lại thì ở.
Dân chúng một lòng xin đi theo, rồi đó kẻ cõng mẹ người dắt cha ào ào xuống thuyền.
Huyền Ðức khóc mà rằng :
- Vì ta mà khổ lây bao người.
Tới Tương Dương Huyền Ðức kêu Lưu Tôn :
- Xin cho trăm họ vào nương tựa, chú không dám có ý gì khác .
Lưu Tôn không chịu. Thái Mạo lại sai bắn tên xuống, bá tánh ở ngoài kêu la than khóc.
Lúc đó trong thành có Ngụy Diên dẫn mấy trăm quân lên dịch lầu mà la lớn :
- Thái Mạo là kẻ phản quốc. Sứ quân là người nhân đức, các ngươi nên mở cửa thành mau .
Cửa thành liền mở, Ngụy Diên kêu vào thì Thái Mạo xông tới.
Hai bên đánh nhau, cả thành náo loạn.
Huyền Ðức than :
- Muốn cứu dân mà té ra hại dân. Biết vậy thì tới đây làm chi !
Khổng Minh nói :
- Giang Lăng là nơi hiểm trở, ta hãy qua Giang Lăng đã .
Huyền Ðức nghe lời, tướng sĩ, bá tánh lại lục tục đi theo.
Còn Ngụy Diên sau đó bỏ sang Trường Sa ẩn nấp .
Huyền Ðức đưa bá tánh đi, ông già bà cả con nít chậm chạp, mỗi ngày được ít dặm đường, chư tướng có người lo :
- Tào Tháo thừa thế chiếm Phàn Thành nên quân nó đang hăng, đuổi thật gấp, xin Chúa Công lưu bá tánh lại mà mang quân tới Giang Lăng cho kịp .
Huyền Ðức nói :
- Bá tánh tự ý theo ta vì mến đức, nay lại chạy tháo thân, bỏ bá tánh lại cho mũi tên hòn đạn sao ?
Ta thề cùng chết với bá tánh .
Bá tánh nghe thấy rất đỗi cảm động rồi cứ như vậy mà dắt nhau chạy.
Khổng Minh bảo phải cấp báo cho Lưu Kỳ mang thuyền tới Giang Lăng.
Huyền Ðức liền sai Vân Trường, Tôn Càng đi cầu cứu, lại khiến Trương Phi đi đoạn hậu, còn gia quyến thì được Tử Long bảo vệ.
Vào Phàn Thành, Tào Tháo kêu Lưu Tôn đến yết kiến.
Vương Oai lén nói với Lưu Tôn nay nhân lúc Tào Tháo không đề phòng thì nên thỉnh hắn vào Tương Dương rồi phục binh mà giết.
Lưu Tôn định nghe theo thì Thái.Mạo nói :
- Vương Oai là đồ phản tặc, xúi công tử làm trái lòng Trời đó !
Rồi đó Thái Mạo và Trương Doãn sang ra mắt ngay Tào Tháo.
Tháo Phong cho Thái Mạo làm Trấn Nam, Hầu Ðô Ðốc, Trương Doãn làm Trợ Thuận Hầu.
Lại bảo Thái Mạo về nói với Lưu Tôn sẽ tâu Thiên Tử cho làm chúa ở Kinh Châu.
Tuân Du khẽ bảo Tào Tháo :
- Hai tướng đó là phường gian nịnh, phong chi tước lớn như vậy ?
Tháo chỉ cười không đáp. . .
Qua hôm sau, Thái phu nhơn và Lưu Tôn đem ấn tín đến nạp Tào Tháo.
Tháo vỗ về an ủi hai mẹ con, sau đó đóng quân bên ngoài thành Tương Dương, bá tánh nghe lời Thái
Mạo thắp hương mà đón rước Tào Tháo.
Sau đó Tháo được rướt trọng thể vào thành, đóng ở phủ chánh, phong Khoái Việt làm Thái Thú Giang Lăng, sau phong cho Lưu Tôn làm Thái Thú Thanh Châu và bảo phải đi ngay.
Hai mẹ con vội lãnh mạng ra đi.
Tào Tháo sau đó gọi Vu Cấm tới bảo phải dẫn quân kỵ đuổi theo giết cả hai mẹ con Lưu Tôn để trừ hậu họa.
Vu Cấm đi liền, gặp Thái phu nhơn và Lưu Tôn thì giết luôn, mang thủ cấp về nạp.
Vu Cấm được trọng thưởag.
Bình xong Tương Dương, Tuân Du thưa với Tào Tháo :
- Lưu Bị hiện ở Giang Lăng, nên trừ y ngay .
Lại có tin Lưu Bị dắt bá tánh đi chẳng được mau, Tào Tháo lập tức điểm năm ngàn binh kỵ đuổi theo.
Huyền Ðức khi đó chờ tin Vân Trường mãi, bèn bảo Khổng Minh :
- Lưu Kỳ trước thọ ân quân sư, nay quân sư đích thân đi chắc mới xong .
Khổng Minh lãnh mạng đi ngay.
Hôm đó, Huyền Ðức nhìn ra thấy bụi bay mù trời, gió thổi rất lớn.
Giảng Ung thưa :
- Ðây là điềm rất xấu, nội đêm nay, Chúa Công phải bỏ bá tánh mà chạy mới được .
Huyền Ðức mới nghe đã khóc, sau hỏi Giảng Ung :
- Ðây là đâu ?
Giảng Ung thưa :
- Ðây là Dương Dương, phía trước là núi Cảnh San .
Huyền Ðức truyền lên núi hạ trại.
Lúc đó gió lạnh căm căm, bá tánh kêu khóc, bỗng nửa đêm lại có quân reo vang lừng tứ phía. Rồi binh Tào kéo tới, Huyền Ðức được Trương Phi đưa chạy thoát ra khỏi vòng vây.
Tới sáng, nhìn lại còn có ngót trăm kỵ binh, còn thì Triệu Vân, Giảng Ung, Mê Phương, Mê Trước cùng trăm họ lạc mất hết.
Còn đang lo sợ thì Mê Phương, mặt còn bị cắm mũi tên, chạy tới kêu lớn :
- Triệu Vân đầu Tào rồi !
Huyền Ðức không tin.
Trương Phi nói :
- Ðể em qua lai xem sao . Nói rồi hầm hầm xách xà mâu dẫn vài quân kỵ đi ngay.
Mới tới cầu Trường Bản ngó xa xa đã thấy binh Tào đông như kiến, gươm giáo cờ xí như rừng.
Trương Phi vụt nghĩ ra kế hay, bèn lấy mấy cành cây cột vào đuôi ngựa, rồi đánh cho ngựa chạy đi chạy
lại bụi bay mù trời mù đất. Sau đó giao cho hai tên quân cỡi còn mình thì hoành thương đứng trên cầu mà chờ.
Còn Triệu Vân thì lạc mất Huyền Ðức, hai Phu nhơn cũng chẳng thấy đâu, thì nghĩ rằng :
- Chúa Công giao phó gia quyến cho ta, nay còn mặt mũi nào về . Nghĩ rồi xông xáo đi tìm, nơi nào cũng nghe trăm họ kêu khóc như ri, xác chết thì ngổn ngang nào dân nào lính.
Triệu Vân đang chạy thì thay Giảng Ung nằm trên mặt đất liền hỏi :
- Hai vị phu nhơn đâu ?
Giảng Ung đáp :
- Hai Phu nhơn bồng A Ðẩu chạy với một nhóm bá tánh. Tôi bị thương, lại mất ngựa nên phải nằm đây . Tử Long liền kiếm một con ngựa cho Giảng Ung, rồi bảo hai tên quân đưa Giảng Ung mà tìm đường chạy. Lại dặn Giảng Ung :
- Nếu gặp Chúa Công, xin thưa dùm là tôi đang tìm A Ðẩu và nhị vị phu nhơn. Nói rồi chạy về phía cầu Trường Bản.
Bỗng gặp một tên quân bộ hạ của Huyền Ðức thưa rằng Cam phu nhơn bỏ tóc xõa đang chạy về hướng Nam. Rồi lại một đoàn bá tánh chạy qua, Tử Long cũng hỏi thăm thì may thay có Cam Phu nhơn ở trong.
Tử Long lật đật xuống ngựa tới đỡ rồi nói :
- Ðể chủ mẫu bị nạn, thật là lỗi ở tôi .
Cam phu nhơn nói :
- Ta với Mê phu nhơn cùng chạy, thì quân Tào đánh tới, chị em thất lạc, chẳng rõ Mê phu nhơn có làm sao không ?
Còn đang hỏi han thì thấy một đạo binh ùa tới, có một tướng bị trói nhìn xem là Mê Trước, còn viên đại tướng đi đầu là Tào Nhơn.
Triệu Vân hét lên rồi giục ngựa ra đánh.
Tào Nhơn cũng hết sức đánh, nhưng không lại nên phải rút lui, Triệu Vân thừa thế cứu được Mê Trước . Triệu Vân liền mời Cam phu nhơn cùng Mê Trước về phía cầu thì thấy Trương Phi đang sừng sững đứng trên đó.
Trương Phi thét :
- Bớ Tử Long, sao dám phản anh ta !
Triệu Vân đáp :
- Tôi vừa tìm được một vị phu nhơn, sao lại nói là phản ?
Rồi Triệu Vân hỏi lại :
- Chúa Công đâu ?
Trương Phi đáp :
- Ở đàng kia, cũng chẳng xa lắm .
Triệu Vân liền bảo Mê Trước giữ gìn Cam phu nhơn, còn mình quay lại tìm Mê phu nhơn và A Ðẩu.
Ðang cấm đầu chạy tìm thì gặp tướng Tào là Hạ Hầu Ân, tùy tướng của Tào Tháo có mang cây gươm quí là Thanh Hồng kiếm.
Triệu Vân đánh liền, giết được Hạ Hầu Ân, đoạt báu kiếm rồi lại chạy.
Có người mách :
- Mê phu nhơn bị thương, bồng con ngồi ở bức tường phía trước .
Triệu Vân vội vã chạy lại quả nhiên thấy Mê phu nhơn đang ngồi bồng con mà khóc .
Triệu Vân lại gần quì thưa :
- Ðể chủ mẫu như vậy, thật là tội của Vân này .
Mê phu nhơn gạt nước mắt nói :
- Tôi bị thương nặng lắm, khó sống, xin tướng quân đoái tưởng tới phu quân tôi mà giúp cho mạng A Ðẩu được an toàn .
Triệu Vân mời phu nhơn ráng ngồi lên ngựa để mình chạy theo đỡ.
Phu nhơn gạt đi mà rằng :
- Tôi xin giao A Ðẩu cho tướng quân.
Triệu Vân vừa đỡ thì phu nhơn nhãy ngay xuống giếng mà thác.
Triệu Vân vừa khóc, vừa đẩy vách tường đổ xuống che lấp miệng giếng lại. Rồi cột A Ðẩu vào người rồi lên ngựa phóng đi, gặp tướng Tào là Yên Minh, Triệu Vân đâm chết rồi lại chạy.
Một đạo binh ở đâu xông ra, dẫn đầu là Trương Hấp.
Ðang đánh thì Trương Hấp bỏ chạy.
Triệu Vân rượt theo thì ầm một tiếng, cả người lẫn ngựa bị sa xuống hầm.
Bỗng dưới hầm có một đạo hào quang vụt lên, đưa Triệu Vân ra khỏi hầm .
Trương Hấp thất kinh nên không dám theo.
Triệu Vân lại gặp một đạo binh Tào khác, liền hươi thương mà đánh tới tấp, đánh tới dâu thì binh Tào chết dãn ra tới đó.
Triệu Vân thoát ra khỏi vòng vây.
Tào Tháo ở trên Cảnh San thấy vậy hỏi quân sĩ :
- Tướng giặc bên kia tên chi ?
Tào Hồng nghe vậy hỏi lớn :
- Này tướng của Lưu Bị tên chi đó ?
Triệu Vân nghe hỏi thì đáp :
- Ta là Thường Sơn Triệu Tử Long .
Tào Hồng nghe rồi trình Tào Tháo.
Tào Tháo khen :
- Thiệt là anh hùng hảo hán !
Lúc ấy thì Triệu Vân thoát ra được trùng vây, áo bào nhuộm đỏ máu.
Ði một quãng gặp hai tướng, kẻ cầm đại phủ, người hươi họa kích.
Ðó là Chung Tấn và Chung Thân.
Triệu Vân chẳng nói đánh ngay, giết được cả hai rồi chạy tới cầu.
Trương Phi nói :
- Chạy mau, để tôi giữ cầu cho .
Tính ra trận này, Triệu Vân chém năm mươi viên tướng lớn nhỏ của bên Tào.
Tam Quốc Diễn Nghĩa
Hồi 42
Trương Dực Ðức Đại Náo Cầu Trường Bản
Lưu Dự Châu Thua Chạy Cửa Hán Tân
Lại nói Trung Tấn, Trung Thân chặn đường Triệu Vân. Vân hoa giáo đâm, Tấn giơ búa đở.
Hai ngựa giao nhau, chưa được ba hiệp, Tấn bị Vân đâm một nhát giáo ngã nhào, rồi Vân cướp đường chạy.
Trung Thân vác kích đuổi theo, sắp đến sau lưng, ngọn kích chỉ còn cách mnh Triệu Vân có vài tấc.
Vân quay đầu ngựa lại, thì hai người chạm vào nhau.
Vân tay trái lấy giáo gạt họa kích, tay phải rút gươm báu ra, chém một nhát, Thân đứt phăng nửa mũ và nữa mặt.
Trung Thân chết lăn xuống ngựa, quân lính chạy tan cả.
Triệu Vân thoát được, chạy về cầu Trường Bản; lại nghe thấy đàng sau có tiếng reo, thì là Văn Sính dẫn quân đuổi tới. Vân đến đầu cầu thì người ngựa đã mỏi mệt, vẫn thấy Trương Phi cưỡi ngựa đứng trên cầu, liền kêu to:
- Dực Ðức cứu ta với!
Phi nói:
- Tử Long cứ chạy cho mau, còn quân đuổi để mặc ta chống cự.
Vân tế ngựa qua cầu, đi được hơn hai mươi dặm, thì gặp Huyền Ðức cùng mọi người đương nghỉ dưới gốc cây.
Vân xuống ngựa thụp xuống đất khóc.
Huyền Ðức cũng khóc.
Vân thở hổn hển, nói:
- Tội Vân chết vạn lần cũng còn nhẹ. My phu nhân vì bị thương nặng, không chịu lên ngựa, nên gieo mình xuống giếng tự vẫn. Vân phải đạp đổ bức tường đất để lấp giếng đi. Bụng mang công tử, mình phá vòng vây, nhờ hồng phúc của chúa công, may mắn thoát nạn. Vừa nãy công tử còn oe oe ở trong bọc, bây giờ không thấy động đậy gì nữa, hay là thế nào rồi đây...
Vân vội cởi bọc ra xem, thì A Ðẩu vẫn ngủ say, Vân mừng rỡ nói:
- May quá, công tử không việc g!
Rồi hai tay nâng đưa cho Huyền Ðức.
Huyền Ðức đỡ lấy A Ðẩu, rồi ném phịch xuống đất, nói:
- Vì ngươi, suỵt nữa ta mất một viên đại tướng!
Triệu Vân vội vàng cúi xuống đất ôm lấy A Ðẩu, khóc lạy, nói:
- Vân dù gan óc lầy đất, cũng không đủ báo được!
Người sau có thơ rằng:
Hổ thiêng vùng vẫy trong quân Tháo,
Rồng nhỏ nằm trong bọc Tử Long
Trung ấy lấy gì yên ủi được,
Ném con thu lấy bụng anh hùng
Lại nói, Vân Sính đem quân đuổi theo Triệu Vân đến cầu Trường Bản, thì gặp Trương Phi, râu hùm vểnh ngược, hai mắt trợn trừng, tay cầm xà mâu, cượi ngựa đứng sững trên cầu.
Lại thấy sau rừng ở mé Ðông cầu bụi bay mù mịt, Sính tưởng có quân phục, dừng ngay ngựa lại, không dám tiến nữa. Một lát, Tào Nhân, Lý Ðiển, Hạ Hầu Ðôn, Hạ Hầu Uyên, Nhạc Tiến, Trương Kiên, Hứa Chử lũ lượt kéo đến.
Trương Phi vẫn cứ trợn mắt, cầm ngang ngọn mâu đứng sững trên cầu.
Tướng Tào thấy vậy, ai cũng sợ là mẹo Khổng Minh không dám tiến gần nữa và bày thành thế trận.
Các tướng Tào đứng dàn hàng chữ nhất ở bên Tây cầu, rồi sai người phi ngựa báo với Tào Tháo.
Tháo nghe tin cũng lật đật lên ngựa chạy đến.
Trương Phi trợn mắt tròn xoe trông thấy hậu quân có tán vóc vàng, mao, việt, tinh, kỳ: đoán biết là Tào Tháo hoài nghi nên đến xem, Phi bèn thét lên một tiếng cực to rằng:
- Ta là Trương Dực Ðức nước Yên đây! Ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến nào?
Tiếng Phi to như tiếng sấm, quân Tào nghe thấy run cầm cập.
Tào Tháo vội sai cụp tàn tán xuống, ngoảnh lại bảo tả hữu:
- Bây giờ ta mới nhớ lời Vân Trường nói khi trước rằng Trương Dực Ðức ở trong đám quân trăm vạn, lấy đầu thượng tướng như thò tay vào túi lấy đồ vật. Nay gặp Dực Ðức, không nên khinh địch.
Nói chưa dứt lời, Trương Phi lại trợn mắt quát một tiếng nữa:
- Trương Dực Ðức người nước Yên đây! Ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến nào?
Tào Tháo thấy Trương Phi kiêu dũng như thế, có ý muốn lui.
Trương Phi thấy sau trận Tào hơi rục rịch, lại vác mâu quát to:
- Ðánh cũng không đánh, lui cũng chẳng lui, là cớ làm sao?
Phi quát chưa dứt tiếng, Hạ Hầu Kiệt ở bên cạnh Tào Tháo khiếp sợ quá, đứt ruột và gan, ngã nhào xuống ngựa.
Tháo liền quay ngựa chạy.
Quân tướng Tháo thấy vậy cũng nhằm phía Tây chạy cả.
Thật là: ứa con nít miệng còn hơi sữa chịu làm sao được tiếng sấm sét; kẻ tiều phu ốm yếu sao chịu nổi tiếng gầm của hổ báo?
Lúc ấy, người vứt giáo, kẻ rớt mũ, không biết bao nhiêu mà kể.
Người như nước trào, ngựa như núi lở, quân lính giày xéo lên nhau.
Ðời sau có thơ rằng:
Trường Bản cầu này sát khí sinh,
Ngang mâu, chững ngựa, mắt long lanh.
Bên tai một tiếng vang như sấm,
Khiếp vía quân Tào vội rút nhanh.
Tào Tháo sợ oai Trương Phi, tế ngựa về Tây, mũ trâm rơi cả, đầu tóc rũ rượi.
Trương Liêu, Hứa Chử phải chạy lên giữ lấy giây cương.
Trương Liêu thấy Tào Tháo rụng rời, hết vía bèn nói rằng:
- Thừa Tướng đừng sợ, Trương Phi chỉ có một mình thôi! Giờ ta quay binh lại đánh, chắc bắt được Lưu Bị.
Tháo bấy giờ mới hoàn hồn, sai ngay Trương Liêu, Hứa Chử trở lại cầu Trường Bản xem ra sao.
Nói về Trương Phi thấy quân Tào xô nhau chạy cả, không dám đuổi theo, liền truyền cho hai mươi tên kỵ mã đương tế ngựa sau rừng, cởi những cành cây buộc ở đuôi ngựa ra, chặt phá cầu đi, rồi về ra mắt Huyền Ðức, thuật lại việc chặt cầu.
Huyền Ðức nói:
- Em ta dũng cảm thì dũng cảm thực, nhưng tiếc vì mưu mẹo kém.
Phi hỏi sao, Huyền Ðức nói:
- Tào Tháo khôn lắm, em chặt cầu đi, tất hắn sắp đem quân đuổi đến bây giờ.
Phi nói:
- Tôi quát mấy tiếng, đẩy lui hắn mấy dặm, đâu còn dám quay đầu lại?
Huyền Ðức nói:
- Giá em để nguyên cái cầu, thì hắn tưởng có quân mai phục tất không dám sang. Nay chặt cầu đi, hắn biết mnh ít quân sợ hãi, tất hắn đuổi theo. Mà quân hắn hàng trăm vạn, dẫu có qua sông Trường Giang, sông Hàn Thủy thì lấy người mà lấp cũng được, một cái cầu gãy có coi ra mùi gì?
Nói xong, lập tức dẫn cả bọn theo đường nhỏ đi tắt ra Hán Tân theo lối Miện Dương.
Trương Liêu, Hứa Chử đi dò xem tin tức cầu Trường Bản, về báo rằng:
- Trương Phi đã chặt cầu và đi rồi.
Tháo nói:
- Nếu hắn chặt cầu tức là có ỵ sợ rồi.
Bèn truyền ngay lệnh, sai một vạn quân dựng ba nhịp cầu nổi, đến đêm hôm ấy phải xong.
Lý Ðiển nói:
- Tôi sợ đó là mưu Gia Cát Lượng chăng, không nên khinh tiến.
Tháo nói:
- Trương Phi là một đứa dũng phu, có mưu mẹo gì mà sợ!
Bèn truyền lệnh hỏa tốc tiến quân.
Huyền Ðức đi gần đến Hán Tân, bỗng thấy phía sau bụi bay mù mịt, trống đánh vang trời, tiếng reo dậy đất, liền nói:
- Trước mặt có sông to ngăn trở, sau lưng có quân đuổi theo, làm thế nào bây giờ?
Vội vàng sai Triệu Vân chuẩn bị cự địch.
Tào Tháo truyền lệnh trong quân rằng:
- Nay Lưu Bị như cá trong chậu, như hổ trong cũi, nếu không bắt sống lúc này th khác nào thả cá xuống biển, đuổi hổ về rừng, các tướng nến cố sức!
Quân tướng nghe vậy, ai cũng ra sức đuổi riết.
Bỗng sau núi tiếng trống nổi lên, một đội quân mã kéo ra, gọi to lên rằng:
- Ta đợi đây đã lâu rồi!
Tướng đi đầu là Vân Trường, tay vác đao thanh long, cưỡi ngựa xích thố, sang Giang Hạ mượn được một vạn quân mã, về đến nửa đường dò biết được tin đánh nhau ở Ðương Dương, Trường Bản, nên từ đường ấy đánh lại.
Tào Tháo trông thấy Vân Trường, lập tức dừng ngựa, ngoảnh lại bảo các tướng rằng:
- Lại mắc mẹo Gia Cát Lượng rồi!
Liền cấp tốc truyền lệnh đại quân rút lui.
Vân Trường đuổi theo hơn mười dặm, rồi trở lại bảo vệ bọn Huyền Ðức đến Hán Tân.
Tới nơi, thấy bè đã trực sẳn rồi, Vân Trường mời Huyền Ðức, Cam phu nhân và A Ðẩu xuống ngồi yên ổn dưới thuyền.
Vân Trường hỏi rằng:
- Chị hai sao không có ở đây?
Huyền Ðức bèn thuật lại chuyện ở Ðương Dương. Vân Trường than rằng:
- Khi trước săn ở Hứa Ðiền, nếu theo ý tôi, bây giờ đâu có tai họa này!
Huyền Ðức nói:
- Ta biết vậy, nhưng lúc đó "ném chuột sợ vở đồ quý" đó thôi.
Còn đương trò chuyện, bỗng thấy trên bờ phía Nam trống trận thùng thùng, thuyền bè như kiến, thuận buồm xuôi gió đương vùn vụt kéo đến.
Huyền Ðức giật mình. Khi thuyền lại gần, thấy một tướng mặc bào trắng, giáp bạc, đứng trên mũi thuyền lên tiếng hỏi rằng:
- Thúc phụ lâu nay mạnh khỏe chứ? Cháu thật có tội to!
Trông ra thì là Lưu Kỳ.
Kỳ sang thuyền khóc lạy nói:
- Ðược tin thúc phụ bị khốn với Tào Tháo, nên cháu đem quân lại tiếp ứng.
Huyền Ðức mừng lắm. Hai bên hội quân làm một rồi phóng thuyền đi.
Ðương đi, bỗng lại thấy phía Tây Nam có một đội chiến thuyền xếp hàng chữ nhất theo gió lướt tới.
Lưu Kỳ giật mnh nói:
- Quân Giang Hạ cháu đã huy động hết đến đây rồi, nay lại có chiến thuyền đến chặn đường, nếu không là quân Tào Tháo tất là quân Giang Ðông thôi, làm thế nào bây giờ.
Huyền Ðức ra mũi thuyền đứng trông thì thấy một người khăn lượt, áo bào ngồi ở mũi thuyền, té ra là Khổng Minh, có Tôn Càn đứng sau lưng.
Huyền Ðức vội mời sang thuyền, hỏi sao lại đến đây.
Khổng Minh nói:
- Lượng đến Giang Hạ trước hết sai Vân Trường về Hán Tân để lên bộ tiếp ứng. Tôi cũng đoán Tào Tháo thế nào cũng đuổi theo, chúa công th không đi về Giang Lăng là gì, tất thế nào cũng tìm đường tắt về Hán Tân; nên tôi mời công tử đến trước để tiếp ứng, còn tôi thì ra Hạ Khẩu đem hết quân lại đây giúp đỡ .
Huyền Ðức mừng rỡ , hội quân làm một, rồi bàn kế phá Tào Tháo.
Khổng Minh nói:
Thành Hạ Khẩu hiểm trở, lại nhiều lương thảo có thể giữ được lâu. Xin chúa công hãy đến đóng đồn ở đó. Công tử về ngay Giang Hạ, thu xếp chiến thuyền, sắm sửa khí giới làm thế ỷ dóc, mới có thể chống cự được Tào Tháo. Nếu về cả Giang Hạ, thì cô thế lắm!
Lưu Kỳ nói:
- Quân sư dạy rất phải, nhưng tôi lại muốn mời thúc phụ hãy tạm đến Giang Hạ, thu xếp quân mã đâu đó đã, rồi sẽ về Hạ Khẩu cũng vừa.
Huyền Ðức nói:
- Cháu nói cũng phải!
Rồi sai ngay Vân Trường lĩnh năm ngàn quân đến giữ Hạ Khẩu; Huyền Ðức, Khổng Minh và Lưu Kỳ cùng sang Giang Hạ.
Hãy nói, Tào Tháo gặp Vân Trường chặn mất đường, nghi có quân phục, không dám đuổi theo; lại sợ đường thủy bị Huyền Ðức cướp mất Giang Lăng trước, nên cấp tốc kéo quân đến Giang Lăng.
Quan thị trung là Ðặng Nghĩa và quan biệt giá là Lưu Tiên đã biết hết việc Tương Dương rồi, liệu không địch nổi với Tào Tháo, bèn dẫn quân dân Kinh Châu ra hàng.
Tào Tháo vào thành yên dân xong, tha cho Hàn Tung bị giam và phong cho làm Ðại Hồng Lô.
Các quan viên đều được phong thưởng cả. Tào Tháo bàn với các tướng rằng:
- Nay Lưu Bị đã sang Giang Hạ, sợ hắn cấu kết với Ðông Ngô, thì càng khó trị, phải tìm kế trừ ngay đi mới được.
Tuân Du nói:
- Nay nên huy động đại quân để ra oai rồi sai người đưa hịch đến Giang Ðông, mời Tôn Quyền hội săn ở Giang Hạ, cùng bắt Lưu Bị, chia sẻ Kinh Châu và kết đồng minh vĩnh viễn với nhau.
Tôn Quyền tất sợ hãi lại hàng, thì việc của ta chắc thành công.
Tháo nghe kế ấy, lập tức ra hịch sai sứ sang Giang Ðông, một mặt điểm quân mã, quân bộ và quân thủy, cả thẩy tám mươi ba vạn, lại nói thăng lên những một trăm vạn quân: thủy, lục đều tiến, quân thuyền quân kỵ cùng đi, theo dọc bờ sông Trường Giang kéo đến: phía Tây nối liền với đất Kinh Giáp, phía Ðông tiếp giáp Kỳ Hoàng, doanh trại nối nhau dài hơn ba trăm dặm.
Nói về Giang Ðông, Tôn Quyền đương đóng quân ở quận Sài Tang, được tin đại quân Tào Tháo đến Tương Dương. Lưu Tôn đã ra hàng, mà quân Tào lại sớm khuya đi gấp đường đến lấy Giang Lăng.
Quyền bèn họp các mưu sĩ lại bàn kế phòng thủ.
Lỗ Túc nói:
- Kinh Châu tiếp giáp nước ta, giang sơn hiểm trở, nhân dân giàu có, nếu chiếm được đất ấy th đủ để xây nghiệp đế vương. Nay Lưu Biểu mới chết, Lưu Bị mới thua, tôi xin phụng mệnh sang Giang Hạ viếng tang, nhân tiện bảo Lưu Bị phủ dụ các tướng của Lưu Biểu, đồng tâm hiệp lực với ta để phá Tào Tháo, nếu Bị vui lòng nghe theo thì việc lớn phải xong.
Quyền đồng ý, lập tức sai Lỗ Túc đem lễ vật sang Giang Hạ viếng tang.
Lại nói Huyền Ðức đến Giang Hạ cùng với Khổng Minh và Lưu Kỳ bàn việc.
Khổng Minh nói:
- Tào Tháo thế to lắm, khó lòng địch nổi, không bằng ta sang nhờ Tôn Quyền ở Giang Ðông để làm ứng viện. Nam, Bắc hai bên giữ miếng với nhau, ta ở giữa kiếm lợi, có gì mà chẳng được.
- Giang Ðông lắm mưu thần giỏi, nhìn xa thấy rộng, sao họ chịu dung nạp ta!
Khổng Minh cười đáp rằng:
- Nay Tào Tháo dàn quân trăn vạn, chiếm cứ Giang Hán; tất nhiên Giang Ðông phải cho người lại đây dò xem hư thực thế nào? Nhược bằng có sứ đến, tôi xin mượn một cánh buồm thuận gió đến thẳng Giang Ðông, chỉ ba tấc lưỡi đủ làm cho hai quân Nam Bắc thôn tính lẫn nhau. Nếu quân Nam được, ta cùng đánh Tào Tháo, lấy đất Kinh Châu. Nếu quân Bắc được, ta thừa thế tính lấy Giang Nam cũng nên.
Huyền Ðức nói:
- Kế ấy rất hay, nhưng làm thế nào khiến cho Giang Ðông sai người đến đây được?
Vừa nói dứt lời, có tin báo rằng:
- Tôn Quyền ở Giang Ðông sai Lỗ Túc lại viếng tang, thuyền đã ghé bờ.
Khổng Minh cười, nói:
- Việc to chắc xong!
Rồi hỏi luôn Lưu Kỳ:
- Ngày trước Tôn Sách mất, Tương Dương có sai người sang viếng không?
Kỳ đáp:
- Giang Ðông với nhà tôi có tử thù, đâu có đi lại hiếu hỉ?
Khổng Minh nói:
- Thế th ì Lỗ Túc đến đây, không phải để viếng tang mà là để dò xét tình hình ta đó thôi.
Lại bảo với Huyền Ðức rằng:
- Hễ Lỗ Túc hỏi đến việc động tĩnh của Tào Tháo thì chúa công cứ một mực nói không biết. Hễ hỏi đến hai ba lần, thì bấy giờ chúa công bảo hắn hỏi Gia Cát Lượng.
Bàn định xong xuôi bèn sai người ra đón Lỗ Túc vào.
Túc vào viếng tang xong, Lưu Kỳ nhận đồ phúng rồi mời Túc đến gặp Huyền Ðức.
Huyền Ðức rước vào nhà trong uống rượu, Túc nói:
- Lâu nay, nghe thấy đại danh hoàng thúc, nhưng chưa có dịp nào được bái kiến, nay được gặp, thực là hân hạnh. Mới đây, Hoàng Thúc đánh nhau với Tào Tháo, tất biết rõ tình hình. Dám hỏi quân Tào ước được độ bao nhiêu?
Huyền Ðức đáp:
- Tôi binh mọn tướng ít, Tháo đến là chạy, còn biết gì đến tình hình bên ấy thế nào.
Túc nói:
- Tôi nghe Hoàng Thúc dùng mưu của Khổng Minh, hai phen đánh hỏa công làm cho Tào Tháo kinh hồn lạc phách, sao Hoàng Thúc lại bảo không biết?
Huyền Ðức nói:
- Họa chăng hỏi Khổng Minh thì mới biết được rõ.
Túc nói:
- Khổng Minh ở đâu, xin cho được gặp một chút.
Huyền Ðức sai mời Khổng Minh ra. Túc vái chào, rồi hỏi:
- Xưa nay vẫn mộ tài đức tiên sinh, chưa được bái kiến bao giờ. Nay may mắn được gặp, xin cho biết việc an nguy ngày nay.
Khổng Minh nói:
- Mưu gian của Tào Tháo, tôi đã biết cả, chỉ giận sức mình chưa đủ, nên còn tạm lánh đó thôi.
Lúc lại hỏi:
- Hoàng Thúc nay định ở đây hay đi đâu?
Khổng Minh đáp:
- Sứ quân tôi có quen thái thú Ngô Thần ở Thương Ngô, nay sắp sang đó để nhờ.
Túc nói:
- Ngô Thần lương khan binh ít, giữ mình còn chẳng nổi, cho ai nhờ được?
Khổng Minh nói:
- Chỗ ấy tôi cũng biết không ở lâu được, nay hãy nương tạm, rồi sẽ liệu kế khác.
Túc nói:
- Tôn tướng quân tôi hùng cứ sáu quận, binh giỏi lương nhiều, lại kính hiền trọng sĩ, anh hùng miền Giang Ðông nhiều người quy phục. Nay xin hiến ông một kế. Chi bằng tiên sinh sai người tâm phúc sang liên kết với Ðông Ngô để cùng mưu toan việc lớn.
Khổng Minh nói:
- Lưu sứ quân cùng với Tôn tướng quân xưa nay không được quen nhau, sợ uổng mất lời. Vả lại, không có ai là tâm phúc có thể sai đi được.
Túc nói:
- Lệnh huynh Gia Cát Cẩn hiện đương làm tham mưu ở Giang Ðông, đêm ngày mong được gặp tiên sinh. Tôi tuy không có tài, xin cùng tiên sinh vào ra mắt Tôn tướng quân để bàn việc lớn.
Huyền Ðức nói:
- Khổng Minh là thầy ta, rời ra một lúc không xong, đi thế nào được?
Túc cố nài ba bốn lần, Huyền Ðức cứ giả vờ không nghe.
Khổng Minh nói:
- Việc đã kíp rồi, tôi xin phụng mệnh đi một chuyến.
Huyền Ðức bấy giờ mới đồng ý.
Lỗ Túc đứng dậy từ biệt Huyền Ðức, Lưu Kỳ, rồi cùng với Khổng Minh lên thuyền đến quận Sài Tang.
Ấy là:
Chỉ bởi con thuyền Gia Cát chạy
Khiến cho tướng sĩ giặc Tào tan.
Chưa biết Khổng Minh đi chuyến này ra thế nào, xem đến hồi sau sẽ rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top