Kỷ nguyên Khủng hoảng năm thứ nhất: Lựa chọn Sự sống;

Dương Đông muốn cứu chính mình, nhưng cô biết hy vọng rất mong manh.

Cô đứng trên ban công tầng thượng của trung tâm điều khiển, cúi nhìn máy gia tốc đã ngừng vận hành. Chu vi máy gia tốc là hai mươi nghìn mét, từ độ cao này vừa khéo có thể nhìn thấy toàn bộ. Máy không được xây dựng trong đường hầm dưới lòng đất như thường lệ, mà nằm trong đường ống bê tông cuộn tròn trên mặt đất, trông như thể một dấu chấm cầu khổng lồ dưới ánh hoàng hôn.

Dấu chấm cho cái gì? Mong rằng nó chỉ là dấu chấm hết cho ngành vật lý.

Trước đây, Dương Đông có một niềm tin cơ bản: có lẽ cuộc đời và thế giới thì xấu xa thật, nhưng ở tận cùng của thước đo vi mô và vĩ mô lại là sự hài hòa hoàn mỹ, thế giới thường nhật chỉ là bọt bong bóng nổi trên đại dương hoàn mỹ này mà thôi. Giờ nhìn lại, thế giới thường nhật ngược lại trở thành vỏ ngoài đẹp đẽ, hiện thực vi mô mà nó bao trùm, cũng như hiện thực vĩ mô bao trùm lên nó rất có thể còn hỗn loạn và xấu xí hơn bội phần.

Chuyện này quá đáng sợ.

Thực ra, chỉ cần không nghĩ những chuyện này nữa là xong, không có ngành vật lý, cô vẫn sống tiếp được, cô có thể lựa chọn một ngành nghề không liên quan đến vật lý lý thuyết, lấy chồng sinh con, sống bình lặng hết đời như bất cứ người phụ nữ nào khác. Đương nhiên, đối với cô, sống như vậy chỉ là sống một nửa mà thôi.

Một việc khác nữa, đó là về mẹ cô. Tình cờ một lần Dương Đông phát hiện ra máy tính của mẹ nhận được những tin nhắn có cấp độ bảo mật cực cao, điều này khiến cô hết sức tò mò. Những tài liệu được giải mật xong không bị chạy phần mềm hủy dữ liệu, mà chỉ bị xóa đi. Giống như nhiều người lớn tuổi khác, mẹ cô không thông thạo sử dụng máy tính và mạng Internet lắm, không biết rằng dù format lại ổ cứng thì dữ liệu trên đó cũng có thể dễ dàng khôi phục lại. Lần đầu tiên trong đời mình, Dương Đông làm một việc giấu giếm mẹ: cô khôi phục một phần những tài liệu bị xóa đi ấy. Lượng thông tin rất lớn, cô đọc mất mấy ngày, biết được bí mật giữa mẹ và thế giới Tam Thể.

Dương Đông gần như bị nỗi kinh hoàng đánh gục, người mẹ mà bấy lâu nay vẫn cùng cô dựa vào nhau để sống hóa ra là một con người khác, chẳng những vậy, cô vốn thậm chí còn không dám tin rằng trên thế giới này lại có loại người như thế. Cô không dám đi hỏi mẹ, vĩnh viễn không dám, vì chỉ cần hỏi ra, mẹ sẽ thực sự biến thành con người khác kia mãi mãi. Để mẹ tiếp tục giữ bí mật của bà, còn Dương Đông thì giả bộ như mẹ vẫn là người mẹ ấy, cuộc sống cũng có thể tiếp tục. Đương nhiên, với Dương Đông, cuộc sống như vậy cũng chỉ còn lại một nửa mà thôi.

Sống một nửa thực ra cũng chẳng có gì lắm, theo như cô quan sát, một phần không nhỏ những người xung quanh đều đang sống một nửa như thế, chỉ cần giỏi quên và thích ứng, sống một nửa cũng có thể sống rất bình thản, thậm chí là rất hạnh phúc.

Nhưng bớt đi hai nửa, tức là bỏ đi trọn vẹn một đời mất rồi. Dương Đông vịn vào lan can của ban công, nhìn vực sâu bên dưới, trong cảm giác sợ hãi còn kèm theo cả cám dỗ. Cô có cảm giác thanh lan can chịu sức nặng của mình đột nhiên lắc lư, lập tức giật lùi một bước như thể bị giật điện. Cô không dám ở lại đây thêm nữa, liền quay người đi vào phòng thiết bị đầu cuối.

Đây là nơi để thiết bị đầu cuối của siêu máy tính, máy chủ này không nối trực tiếp với máy gia tốc hạt mà chỉ dùng để xử lý kết quả ngoại tuyến. Toàn bộ các thiết bị đầu cuối đã bị tắt đi vào mấy ngày trước, giờ lại có mấy chiếc được bật lên, khiến Dương Đông cảm thấy an ủi phần nào, nhưng cô biết, giờ đây nơi này đã không còn liên hệ gì với máy gia tốc hạt nữa, máy chủ đã bị dành cho các dự án khác. Trong phòng chỉ có một người trẻ tuổi, thấy Dương Đông vào bèn đứng dậy, anh ta đeo kính gọng to, màu xanh lục tươi tắn, trông rất đặc biệt. Dương Đông nói cô chỉ đến lấy một ít đồ để ở đây. Sau khi biết cô là ai, Gọng Kính Xanh trở nên nhiệt tình hẳn, anh ta giới thiệu với cô dự án mà siêu máy tính này đang vận hành.

Đây là một mô hình toán học về Trái đất, dùng để mô phỏng sự biến đổi bề mặt Trái đất trong quá khứ và tương lai. Khác với những dự án tương tự trước đây, mô hình này tổng hợp cả nhiều nhân tố khác như sinh vật, địa chất, khí quyển, hải dương và thiên văn. Gọng Kính Xanh bật mấy màn hình lớn lên cho Dương Đông xem, cô thấy trên đó hiển thị những thứ hoàn toàn khác với bảng số liệu và đồ thị trước đây, toàn bộ đều là những hình ảnh màu sắc rực rỡ, như thể các lục địa và đại dương được nhìn từ trên cao xuống vậy. Gọng Kính Xanh linh hoạt di động con trỏ chuột, phóng lớn vài phần hình ảnh, hình ảnh nét hẳn thành một khu rừng hoặc một dòng sông. Dương Đông có cảm giác hơi thở của tự nhiên đang thẩm thấu vào nơi từng bị những số liệu và lý luận trừu tượng chiếm lĩnh này, cảm giác đó không ngờ lại khiến cô thấy được giải thoát, như thể bước ra khỏi một chốn giam cầm bí bách.

Nghe Gọng Kính Xanh giới thiệu xong, Dương Đông lấy đồ, lịch sự chào tạm biệt, định rời chân. Lúc quay người đi ra phía cửa, cô cảm thấy Gọng Kính Xanh vẫn đang chăm chú nhìn mình. Cô đã quen với ánh mắt ấy của đàn ông, cũng không lấy làm bực tức, mà còn thấy dễ chịu như thể vào mùa đông được sưởi dưới ánh Mặt trời. Cô đột nhiên có ham muốn nói chuyện với người khác, bèn dừng lại quay người đối diện với Gọng Kính Xanh.

"Anh có tin vào Thượng Đế không?"

Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng, bản thân Dương Đông cũng thấy ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến mô hình mà máy tính ở đây đang thực hiện, câu hỏi này cũng không quá đột ngột nữa, cô mới ít nhiều thấy thoải mái hơn.

Gọng Kính Xanh cũng ngớ người vì câu hỏi này, há miệng ra một lúc lâu mới dè dặt đáp: "Thượng Đế nào?"

"Thì là Thượng Đế đó." Dương Đông nói ngắn gọn, cảm giác mệt mỏi áp đảo hết tất cả mọi thứ lại ập về, cô không còn tinh thần giải thích thêm gì nữa.

"Tôi không tin."

"Nhưng mà," Dương Đông chỉ vào lục địa và đại dương trên màn hình lớn, "các tham số vật lý của môi trường mà sự sống tồn tại đều cực kỳ hà khắc, ví dụ như nước ở thể lỏng chỉ tồn tại trong một phạm vi nhiệt độ rất hẹp; xét từ góc độ vũ trụ lại càng rõ rệt hơn, nếu các tham số của Vụ Nổ Lớn chỉ lệch đi một phần triệu tỷ thôi là sẽ không có các nguyên tố nặng xuất hiện, tức cũng không có sự sống nữa. Chẳng phải điều này là dấu hiệu rõ rệt của thiết kế thông minh hay sao?"

Gọng Kính Xanh lắc đầu, "Vụ Nổ Lớn thì tôi không hiểu rõ, nhưng môi trường của sự sống trên Trái đất mà cô nói thì hoàn toàn không phải như thế đâu. Trái đất sinh ra sự sống, sự sống cũng đang thay đổi Trái đất, môi trường Trái đất hiện nay thực ra là kết quả của tác động tương hỗ giữa hai bên." Gọng Kính Xanh ngẫm nghĩ một thoáng, đặt tay lên con chuột, "Chúng ta thử mô phỏng xem sao nhé." Anh ta bật trên màn hình lớn một giao diện cài đặt, đó là một đống ô tham số nhìn mà hoa hết cả mắt, rồi bỏ chọn một ô trên cùng, tất cả các trường tham số đều trở nên trống trơn, "Chúng ta bỏ lựa chọn 'sự sống' đi, xem xem Trái đất ở trạng thái không có sự sống đến lúc này sẽ thành ra như thế nào. Chỉ mô phỏng ở mức độ thô sơ nên sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu."

Nhìn qua một thiết bị điều khiển đầu cuối, Dương Đông thấy máy chủ bắt đầu vận hành hết công suất, siêu máy tính cỡ lớn kiểu này đều cực kỳ hao điện, lúc này phải tương đương với một huyện lỵ nhỏ, nhưng cô không ngăn Gọng Kính Xanh lại.

Trên màn hình lớn xuất hiện một hành tinh vừa mới hình thành, bề mặt đang ở trạng thái nóng đỏ trông như một cục than hồng vừa lấy ra khỏi lò. Thời gian trôi đi theo các kỷ địa chất, hành tinh nguội dần, màu sắc và đường vân trên bề mặt liên tục biến đổi chậm rãi, nhìn vào có cảm giác như đang bị thôi miên. Mấy phút sau, trên màn hình xuất hiện một hành tinh màu cam, thông báo quá trình mô phỏng đã hoàn thành.

"Đây là tính toán ở mức độ sơ bộ nhất, mô phỏng chính xác phải mất một tháng." Gọng Kính Xanh nói, đồng thời di động con chuột, từ ngoài không gian nhìn xuống bề mặt hành tinh. Khung hình lướt qua sa mạc mênh mông, bay qua những dãy núi hình dạng quái dị, ngọn núi trông như vô số cây cột khổng lồ; kê đó lại lướt qua một vực sâu thăm thẳm không thấy đáy và một thung lũng hình tròn trông như thể hố thiên thạch.

"Đây là đâu vậy?" Dương Đông ngơ ngác hỏi.

"Trái đất đấy. Nếu như không có sự sống, Trái đất diễn biến đến bây giờ sẽ có bề mặt như thế này."

"Thế... biển đâu?"

"Không có biển, không có sông suối, toàn bộ đều khô cạn."

"Ý anh là, nếu như không có sự sống, Trái đất thậm chí còn không có cả nước ở thể lỏng?"

"Tình trạng thực có thể còn kinh khủng hơn thế này nhiều. Đây đương nhiên chỉ là mô phỏng sơ lược, nhưng ít nhất cũng cho cô thấy được sự sống có ảnh hưởng lớn như thế nào đến hình hài hiện nay của Trái đất."

"Nhưng..."

"Có phải cô cho rằng, sự sống chỉ là một lớp những thứ mỏng manh, mềm nhũn, lưa thưa, yếu đuối trên bề mặt Trái đất hay không?"

"Không phải vậy à?"

"Vậy cô đã bỏ qua mất sức mạnh của thời gian rồi. Giả sử một đàn kiến không ngừng vận chuyển những viên đá nhỏ cỡ bằng hạt gạo, nếu cho chúng nó một tỷ năm, chúng có thể dọn đi cả núi Thái Sơn. Chỉ cần thời gian đủ dài, sự sống sẽ còn mạnh mẽ hơn nhiều nham thạch và kim loại, uy lực của nó còn hơn cả gió lốc và núi lửa."

"Nhưng vận động kiến tạo sơn chủ yếu vẫn là do tác động của lực địa chất mà."

"Chưa chắc. Có lẽ sự sống không thể dựng lên núi non, nhưng nó có thể thay đổi sự phân bố của các rặng núi, ví dụ có ba ngọn núi lớn, thực vật chỉ mọc trên hai ngọn núi, ngọn núi không có thực vật sẽ nhanh chóng bị phong hóa và san bằng. Ở đây tôi nói 'nhanh chóng' là khoảng mười triệu năm, xét về mặt niên đại địa chất thì thực sự không lâu."

"Thế biển làm sao mà biến mất?"

"Phải xem lại nhật ký quá trình mô phỏng, phiền phức lắm, nhưng có thể đoán được. Thực vật, động vật và vi khuẩn có tác dụng cực quan trọng đối với việc hình thành bầu khí quyển như hiện nay, nếu như không có sự sống, thành phần khí quyển hiện nay sẽ khác hẳn, có lẽ đã không ngăn cản được tia tử ngoại và gió Mặt trời, biển sẽ bốc hơi hết, khí quyển Trái đất sẽ biến thành một cái lồng hấp như ở Sao Kim vậy, hơi nước tập trung ở tầng cao nhất của khí quyển rồi bay hơi vào vũ trụ, sau vài tỷ năm, Trái đất sẽ khô cạn."

Dương Đông không nói gì nữa, lặng lẽ nhìn thế giới khô xác màu vàng đó.

"Vì thế, Trái đất hiện nay là ngôi nhà mà sự sống xây dựng cho riêng mình, không liên quan gì đến Thượng Đế cả." Gọng Kính Xanh quay về phía màn hình, làm động tác ôm trọn lấy, rõ ràng anh ta rất hài lòng với bài hùng biện vừa rồi của mình.

Với trạng thái tinh thần lúc này, Dương Đông vốn dĩ chẳng có tâm tư đâu mà nói những chuyện này và xem những thứ này, song khi Gọng Kính Xanh bỏ lựa chọn sự sống trong mô hình toán học, tâm trí cô đột nhiên lóe lên chấn động. Lúc này, rốt cuộc cô cũng cất tiếng hỏi câu hỏi đáng sợ kia:

"Thế còn vũ trụ?"

"Vũ trụ? Vũ trụ thì sao?" Gọng Kính Xanh đang tắt quá trình mô phỏng đi, không hiểu ý cô bèn hỏi lại.

"Nếu có một mô hình toán học tương tự như vậy, mô phỏng toàn bộ vũ trụ, lúc bắt đầu vận hành cũng bỏ chọn 'sự sống' như vừa nãy, vậy thì vũ trụ kết quả trông sẽ như thế nào?"

"Tất nhiên vẫn như bây giờ rồi, nếu như kết quả chính xác. Vừa nãy tôi nói sự sống thay đổi thế giới là chỉ giới hạn ở Trái đất thôi, trong vũ trụ ấy à, sự sống dù có cũng cực kỳ thưa thớt, có thể bỏ qua không tính đến ảnh hưởng của nó đối với quá trình thay đổi."

Dương Đông muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng không nói ra, bèn tạm biệt Gọng Kính Xanh lần nữa, đồng thời gắng nở một nụ cười cảm kích với anh ta. Cô ra ngoài tòa nhà, ngẩng mặt ngước nhìn bầu trời sao mới xuất hiện.

Qua những thông tin trong máy tính của mẹ cô có thể thấy, sự sống trong vũ trụ này không hề thưa thớt, vũ trụ đã rất chật chội rồi.

Vậy thì, vũ trụ hiện nay đã bị sự sống thay đổi đến chừng nào, sự thay đổi này đã đạt đến cấp độ nào, độ sâu nào?

Câu hỏi thứ hai đặc biệt khiến Dương Đông sợ hãi.

Cô biết mình đã không thể cứu được chính mình nữa, bèn ngừng suy nghĩ, cố gắng biến ý nghĩ của mình thành một vùng hư không đen kịt, nhưng vẫn có một câu hỏi cuối cùng ngoan cố lưu lại trong tiềm thức:

Tự nhiên thực sự là tự nhiên hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tamthe