Chương 7~8

Chương 7

Khương Điệu nhìn Phó Đình Xuyên, đột nhiên cô lại lý giải được tại sao ba mình sáu mươi tuổi rồi còn chưa hết tính trẻ con.

Đầu óc của đàn ông, hình như không liên quan tới độ tuổi thì phải.

Khương Điệu nhìn con mèo trong ngực anh, cả người được bọc lại kĩ càng chỉ chừa ra cái đầu tròn nhỏ. Cô thắc mắc: "Ở khách sạn không cho mang vật nuôi vào mà?"

"Mang trộm".

"Người ta dọn phòng thì sao?"

"Dọn phòng tôi là người quen."

"Nhỡ nó kêu."

"Cô phải giấu. Nếu mà đi ngang đại sảnh, phải vờ như gọi điện thoại". Phó Đình Xuyên có vẻ có bệnh nghề nghiệp: "Giọng con gái và tiếng mèo kêu cũng khá giống nhau, có thể giả được".

Anh bổ sung tiếp: "Có thể vờ như đang cãi nhau với người đầu máy, giọng lớn một chút cũng không ai nói gì".

Đúng là đời như diễn, nhập vai hết sức rồi.

Khương Điệu rầu rĩ đồng ý: "...Em thử xem".

Phó Đình Xuyên gật đầu: "Lát nữa đến đại sảnh cô để điện thoại lên tai liền. Phải thể hiện cảm xúc, bắt chước giọng điệu, đến khi vào sảnh thì bắt đầu cãi vã, như thế nhân viên sẽ chú ý tới cô. Tôi sẽ đi song song bên cạnh rồi cùng nhau vào thang máy".

Khương Điệu: "...... Được."

Khương Điệu xoa xoa thắt lưng: "Em có thể hỏi một vấn đề không?"

"Ừ."

"Chỉ là nuôi trộm mèo thôi mà, sao giống như diễn gián điệp quá thế?"

"Xem phim tôi đóng chưa?"

"Phim Màu xám ạ? Xem rồi." Khương Điệu là một fan chính hiệu, vô cùng đủ tư cách.

Phim Màu xám kể về cuộc chiến kháng Nhật, Phó Đình Xuyên đóng một vai có rất nhiều thân phận, là đặc công, cũng thường xuyên bày mưu tính kế.

"Đúng" Phó Đình Xuyên nghiêm mặt: "Bây giờ tôi đã diễn gì đâu."

Khương Điệu:"......" Quả nhiên mọi người ai cũng thích cười lạnh kiểu này.

Thấy cô một lúc lâu sau vẫn không nói gì, Phó Đình Xuyên bật cười: "Không đùa cô đâu. Thật đấy, tôi hay sắp xếp kế hoạch chu toàn, làm việc cũng có quy củ."

**

Năm phút đồng hồ sau.

Hai người thuận lợi đi tới tước cửa thang máy.

Mấy cô bé trước bàn lễ tân nhìn theo người đàn bà chanh chua đang hùng hùng hổ hổ với chiếc di động cùng với cảnh Phó nam thần bước đi vội vã.

Các cô cứ nghĩ chắc do đại thân chân dài quá, ai mà quan tâm trên tay anh có cái gì.

Khương Điệu bấm nút lên lầu rồi mới mỉm cười thoải mái: "Em lo quá mất, cứ sợ bị phát hiện".

Vừa rồi cô tưởng tượng tiết mục cãi nhau với tiểu tam qua điện thoại, từ ngữ hung tàn đủ khiến người đàn ông bên cạnh nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa.

Phó Đình Xuyên nhớ tới ấn tượng đầu tiên khi gặp cô, trầm mặc hai giây mới nói:"Biểu hiện của cô vượt ngoài dự đoán mọi người đấy."

"Cám ơn." Khương Điệu cho là anh khen, không nghe ra trong câu nói kia lại có tận hai ý nghĩa.

Cô hỏi tiếp bước kế theo: "Vừa rồi anh nói trong phòng có phục vụ riêng à?"

"Ừ."

"Cô tới phòng cô lấy thuốc đi, rồi sang phòng 2016, xử lý vết thương cho mèo". Tầm mắt của anh lướt qua bàn tay người kia: "Cả vết thương trên tay cô nữa".

"Số phòng anh à?" Khương Điệu lập tức hỏi lại.

"Ừ."

"Anh biết xử lý vết thương à?" Cô lại hỏi.

Vừa nói xong đã thấy câu mình hỏi hình như không có ý nghĩa gì, chẳng lẽ cô không được rối rắm vì số phòng của anh được sao? Nhưng mà thái độ người kia lại cực kì nghiêm túc, cô cũng không thể suy nghĩ gì nhiều.

"Ừ." Phó Đình Xuyên nói ngắn gọi.

Tinh —

Thang máy xuống rồi.

Khương Điệu và Phó Đình Xuyên giật cả mình.

Hai người họ không ngờ rằng trễ thế này còn có người xuống lầu.

Một cô gái hơi béo đứng trong thang máy, cô gái nhìn đánh giá Khương Điệu và Phó Đình Xuyên, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người đàn ông kia.

Khương Điệu nghĩ thầm: Xong rồi.

Đúng là xong rồi, cô gái đáng yêu này bắt đầu hét lên đầy chói tai:

"A a a anh là Phó Đình Xuyên phải không? Trời ơi, cứu với, em không nằm mơ chứ, đẹp quá a a a a anh là Phó Đình Xuyên thật sao, trời ạ, anh đẹp trai quá đi".

Cô gái vừa dậm chân tại chỗ vừa nắm chặt tay, ánh mắt hưng phấn như khó có thể tin được.

Phó Đình Xuyên:......

Anh đưa ngón trỏ lên miệng:"Suỵt, đừng gọi, là tôi."

Giọng anh rất trầm nên chỉ đứng ở khoảng cách gần mới có thể nghe được.

Cô gái lập tức nín thở.

Anh đổi tay ôm mèo sang tay kia, đẩy mạnh Khương Điệu vào thang máy.

Khi bảo vệ từ đại sảnh chạy tới bên này, cửa thang máy cũng vừa lúc đóng lại.

Trong không gian chật chội, Phó Đình Xuyên đồng ý chụp với cô gái một bức ảnh, cô gái kia đưa di động lên cao, qua hết đầu, tưởng như sắp ngất luôn được.

Khương Điệu ôm mèo đứng một bên, nhìn chằm chằm Phó Đình Xuyên, còn người kia đang nhìn lên điện thoại.

Thật sự anh rất tốt, không hề từ chối yêu cầu của fan. Cô vẫn nhớ kĩ hai video đó: Một lần Phó Đình Xuyên ngồi trong xe, fan đi qua muốn chụp ảnh cùng, anh liền đưa tay ra để lên khung cửa, tránh các cô đụng đậu vào. Còn một video khác là một lần fan đến phim trường thăm. Hôm đó sau khi diễn xong anh phải đi ngay. Bỗng nhiên nhớ ra còn chưa chụp hình với mấy cô bé đó nên vội nhảy từ trên xe xuống, đi tới chỗ các cô, chụp hình xong còn bảo, các cô còn trẻ, lần sau không được ở bên ngoài đến trễ như thế, nên về nhà sớm, phải về cùng nhau mới an toàn.

......

Khương Điệu nhìn không chuyển mắt, ánh mắt ấy nhìn anh mềm mại giống như một đám mây , bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra giọt nước.

**

Cô cũng không tự hỏi chuyện này có hợp lý hay không, cứ thế Khương Điệu mang hộp thuốc đi vào phòng của Phó Đình Xuyên.

Đạo diễn và các diễn viên chính được sắp xếp vào phòng tổng thống, đương nhiên cũng sẽ xa hoa hơn phòng của các cô rất nhiều.

Rèm cửa che kín không cho phép bất kì ai có cơ hội nào chụp ảnh.

Khương Điệu ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh tấm rèm, đặt hộp thuốc lên, lấy bông băng, oxy già và băng dán.

Phó Đình Xuyên đến phòng vệ sinh đổi một cái khăn tắm mới để bọc mèo lại, sau đó anh đi ra ngồi xuống chỗ đối diện với cô.

Anh đặt mèo lên bàn, hai tay giữ chặt phòng khi nó giãy dụa bỏ trốn.

Khuôn mặt người kia khi không đeo kinh mắt càng thêm phần nho nhã nhã nhặn.

"Mấy thứ này đã đủ chưa?" Khương Điệu đưa mấy món đồ kia qua.

Phó Đình Xuyên vội vàng nhìn xuống: "Đủ". Anh đảo mắt nhìn Khương Điệu: "Cô lại đây, giữ giúp tôi, nó có kêu la cũng không được buông ra".

Khương Điệu: "...... Được." Cô đi vòng qua bàn, giữ chặt lấy phần lưng của nó.

Phó Đình Xuyên cầm lấy mấy thứ trên bàn nhìn xem, mở nắp chai cồn iod.

Anh cầm lấy chân trước của con mèo trắng, lập tức nhóc con này bực bội giãy nảy lên, định bỏ chạy không được lại muốn đưa móng ra đe dọa.

Con vật đương nhiên không thể so với người, không thể khống chế được cảm xúc, hành động cũng thô bạo. Khương Điệu hơi sợ, nhưng cô vẫn cố gắng giữ chặt hơn.

Phó Đình Xuyên bất đắc dĩ nhìn tới hai bàn tay kia, không phải là cố ý muốn nhìn, nhưng đôi tay ấy lồ lộ như vậy, ngay dưới mắt anh. Muốn tránh cũng không tránh được.

Nơi bị cào đã ngừng chảy máu, phần bên cạnh còn hơi sưng đỏ, giống như dùng vẽ điểm một nét đỏ trên ngọc trắng.

Anh vẫn nhớ, lúc mình dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô, cũng muốn thay cô lau đi vết đỏ thẫm này...

Sau đó nhẹ nhàng cầm lấy, đưa bàn tay đó đến bên môi, hút đi tất cả cảm giác đau đớn mà cô phải chịu...

Hai tay của cô giữ chặt ngoài khăn tắm, vì dùng sức khá lớn, đầu ngón tay hơi tái nhợt.

Nếu như có thể đặt nó lên lưng anh, móng tay mượt mà đâm vào da thịt... cô gái bé nhỏ yếu đuối, đầu ngón tay như đốt lửa, lửa cháy lan cả đồng cỏ lau, khiến người anh rực nóng...

Yết hầu của Phó Đình Xuyên chuyển động càng nhanh hơn, anh đặt chân trước của con mèo xuống rồi đột nhiên bỏ đi.

???

Vừa rồi còn chưa làm gì mà, Khương Điệu hoang mang nhìn về phía anh: "Phó tiên sinh?"

Người kia chỉ để lại cho cô một bóng lưng, bước chân đi thẳng vào trong phòng.

"Phó tiên sinh." Khương Điệu lại thử gọi thêm một tiếng: "Sao vậy?"

"Đợi một chút." Cuối cùng anh cũng trả lời. Nghe thấy có những tiếng động khác, giống như anh đang lục tìm gì đó.

Lúc Phó Đình Xuyên trở ra, trên tay có cầm thêm vài thứ.

Anh đưa sang cho Khương Điệu, rồi nói:"Mang vào đi."

Khương Điệu nhìn kĩ, là một đôi bao tay da, màu đen tuyền, giành cho nam.

"Mang bao tay ạ?" Cô hỏi.

"Ừ, khỏi bị cào." Anh trả lời nhàn nhạt.

Biết tính anh cẩn thận, lại hay lo lắng chu toàn, nhưng mà đôi bao tay da này nhìn qua cũng biết giá trị cực kì xa xỉ, cào vài phát thì vất luôn còn đâu. Khương Điệu uyển chuyển từ chối: "Không cần đâu ạ, có bọc khăn tắm rồi mà, nó không động đậy được đâu, không cần bao tay làm gì."

"Mang vào!" Lần này không phải nhẹ nhàng nhàn nhạt như trước, giọng điệu ra lệnh rõ ràng.

Giọng nói nghiêm khắc đó làm Khương Điệu nổi hết cả da gà. Cô vội vàng cầm bao tay lên, nhanh chóng mang.

Bàn tay của đàn ông lớn hơn phụ nữ rất nhiều, cô mang bao tay này đương nhiên sẽ vô cùng rộng rãi. Khương Điệu kéo kéo phần cổ tay lên, tránh cho nó tuột mất.

Cô huơ huơ tay trước mặt anh: "Được rồi". Ý là, anh đừng hung dữ nữa...

Phó Đình Xuyên thở phào một cái, giống như phải thoát khỏi vùng hung hiểm, lại như vừa bình tĩnh được tâm tình.

Anh giữ chặt chân trước của con mèo, cẩn thận đặt lên bàn rồi cầm hộp giấy dưới ngăn bàn lên, lót vào phía dưới. Anh bình tĩnh nói:"Phải khử trùng, giữ chặt nhé."

"Dạ." Con mèo nhỏ vì đau đớn mà cả người căng cứng, Khương Điệu phải dùng sức nhiều hơn, nhưng lại không khỏi phân tâm nhìn sang Phó Đình Xuyên trước mặt.

Người này đang cẩn thận tưới cồn iod lên miệng vết thương, mày anh hơi nhíu lại, sóng mũi cao ngất, sườn mặt cũng đầy vẻ nghiêm túc và chuyên chú.

Giữa thế giới này, anh như một cây tùng cô độc, hùng vĩ đến lạ thường.

Trong lòng Khương Điệu bật cười khe khẽ, trời ạ, phải cảm ơn ông cách nào đây chứ, trước kia chỉ có thể nhìn thấy anh trên màn ảnh, xa xôi như tận chân trời, nhưng bây giờ, anh lại ở ngay trước mặt cô, gần trong gang tấc, nhưng tay vẫn không chạm tới.

Cô nhìn Phó Đình Xuyên, có lẽ dù là mơ, cô cũng không dám chạm đến người kia.

Ryta 14-01-2016 10:35 PM

Chương 8

Khương Điệu lại có một đêm không ngủ ngon, mơ mơ màng màng, như tỉnh lại như trong mộng.

Cô dậy thật sớm, chưa đến bảy giờ đã bò xuống giường.

Cô bạn ở giường bên cạnh vẫn còn thở nặng nề, ngủ say.

Khương Điệu kéo lại áo ngủ xốc xếch, ngáp một cái rồi đi tới bên ngăn tủ, mở tủ lạnh của khách sạn ra, lấy hai khay đá lạnh.

Lúc mở cửa tủ lạnh, cô nhìn xuống mu bàn tay mình, miệng vết thương đã đóng thành vảy nhỏ, màu đỏ sậm.

Tối hôm qua bị mèo cào ......

Đúng, tối hôm qua, nói tới chuyện tối qua, cuối cùng Phó Đình Xuyên cũng không giúp cô xử lý miệng vết thương, anh băng bó vết thương cho con mèo xong thì đẩy hộp y tế lại, nâng cằm ý bảo cô cũng khử trùng đi.

Đương nhiên, cô nào dám trông mong anh quan tâm mình chứ.

Từ xưa có câu nói này, nam nữ thụ thụ bất thân, phải hiểu kiêng kị, hơn nữa Phó Đình Xuyên lại là người nổi tiếng như vậy.

Cho nên, sau khi chăm lo cho con mèo xong, Khương Điệu thu dọn mọi thứ, ôm hộp y tế rồi chào tạm biệt.

Phó Đình Xuyên đưa cô ra tới cửa, cũng nói tiếng cám ơn.

Không thêm câu nào nữa.

Khương Điệu ngồi trước gương trang điểm, hai mắt khép hờ, đặt hai viên đá lên mí mắt sưng phù.

Lạnh lẽo đến tận xương, trên cánh tay cũng nổi lên một lớp da gà.

Mỗi khi buổi tối không ngủ đủ, cô sẽ quầng thâm mắt, mi mắt cũng rất dễ phù thũng.

Phương pháp này lại có thể giảm sưng, cũng khiến cho mắt đỡ mệt hơn. Cho nên nhiều ngôi sao nữ đều hay dùng cách này cả.

Sau khi phiến đá hết lạnh Khương Điệu mới bỏ xuống, nhìn mình qua gương.

Nhìn qua cũng có tinh thần hơn rồi.

Đến lúc này, bạn cùng phòng Tôn Thanh cũng lăn qua lăn lại trên giường, cô nàng dụi mắt hỏi: "Khương Điệu, mấy giờ rồi?"

"Sắp bảy giờ rồi." Khương Điệu nói thêm: "Dậy đi, tám giờ rưỡi tập trung ở phim trường rồi."

Cô đi vào toilet: "Tôi đi rửa mặt đã."

Tôn Thanh kéo chăn ra:"Để tôi đi toilet đã!"

Khương Điệu :"Không được, tôi không muốn dưỡng da trong mùi thúi hoắc đâu."

Tôn Thanh: "......"

Mỗi buổi sáng Khương Điệu đều dưỡng da theo các bước: Làm sạch, nước, kem, kem dưỡng, kem chống nắng, mùa thu đông thì trước khi dùng kem chống nắng sẽ dùng thêm kem dưỡng ẩm.

Tuy cô là thợ trang điểm nhưng bình thường công việc nhiều, cho nên không phải ngày nào cô cũng trang điểm đầy đủ mới ra ngoài.

Đánh phấn một chút, vẽ mắt, son môi là xong.

Đêm qua thức khuya, sắc mặt không tốt, cho nên Khương Điệu dùng thêm kem che khuyết điểm, cũng để che đi phần thâm dưới mắt.

Bút kẻ mắt và son môi đều là đồ dùng trang điểm quan trọng nhất, thiếu một trong hai thứ đều không được.

Lông mi sẽ cho thấy tinh thần của bạn, màu môi sẽ tăng thêm khí sắc.

Khương Điệu tô son lên rồi nhấp nhấp vài cái.

Đây là thỏi son môi mới. YSL12, loại son được mọi người đồn thổi là sát thủ phái nam.

Đa số thời gian cô đều thích dùng màu nude, khi tô cũng thấy tự nhiên như có như không vậy. Cho nên thỏi son YSL12 này cũng bị cô đặt xuống đáy hòm.

Nhưng sau khi biết mỗi ngày mình đều được gặp Phó Đình Xuyên, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lấy thỏi son môi này ra trang điểm.

Son môi không chỉ làm cho đôi môi trở nên nổi bật, nó còn có thể chỉnh hình đôi môi rất hiệu quả, nếu người có môi quá mỏng hay hình dáng không được lí tưởng, có thể sử dụng các tông màu đậm nhạt bóng hay không để tạo hình một đôi môi hoàn mỹ.

Khương Điệu nhìn vào gương, kiểm tra đôi môi của mình thật kĩ, chắc chắn không nổi bật quá mức.

Thật lâu sau, cô mới vặn nắp lại, đứng lên.

Khương Điệu xoay người, vừa lúc chạm vào ánh mắt của cô bạn cùng phòng.

Đều là chuyên viên trang điểm, đương nhiên Tôn Thanh sẽ nhận ra thỏi son này ngay lập tức:"Không thể nào, cô dùng YSL12 đấy à!"

"Không thể dùng à?" Khương Điệu nhìn qua.

"Không tin nổi thôi, không phải cô không thích màu son đậm à?"

Khương Điệu chột dạ nhìn xuống móng tay:"Ngẫu nhiên thay đổi phong cách thôi mà."

Tôn Thanh cười gian: "Ố ồ, thay đổi phong cách? Ai mà không biết YSL12 là sát thủ phái nam, nếu một cô gái quyết định thay đổi vẻ bề ngoài, chứng tỏ cô ấy muốn tấn công ai đó, chẳng lẽ là...". Đôi mắt cô ấy nhướng lên: "Phó Đình Xuyên? Hả?"

Giống như đột nhiên bị thấy hết từ đầu đến chân, Khương Điệu có vẻ không được tự nhiên, nhưng vẫn là làm bộ như không có việc gì, nói:"Anh ấy á? Cô đừng đùa nữa, anh ấy là ngôi sao đấy."

"Ngôi sao thì làm sao," Tôn Thanh lướt qua cô, ngồi xuống bàn trang điểm, bôi kem dưỡng lên tay: "Ngôi sao cũng là đàn ông".

"Cho dù anh ấy là đàn ông, cũng là người trong lòng toàn phái nữ." Khương Điệu đưa hai tay ra sau đầu, buộc tóc thành đuôi ngựa: "Tôi cũng không dám mơ mộng đâu".

Thực ra Khương Điệu từng nghĩ tới phản ứng của mình nếu Phó Đình Xuyên có bạn gái:

Thứ nhất là, bạn gái của Phó Đình Xuyên là người khác, dù xấu hay đẹp, có lẽ cô cũng không vui nổi, hơn nữa sẽ rất đau lòng, nhưng là một fan chân chính, cô cũng sẽ nhịn đau chúc phúc hai người;

Thứ hai, nếu bạn gái của anh chính là cô, cô cũng sẽ không vui lên được, bởi vì nghĩ đến những fan khác đang khổ sở, cô lại thấy áy náy hơn.

Đương nhiên, xác suất khả năng thứ hai xảy ra 0,0000....1%.

Sau khi cùng Tôn Thanh ra khỏi cửa, Khương Điệu đứng trước cửa kính ở thang máy, cẩn thận nhìn môi mình lần nữa.

Màu hồng, căng đầy bóng mịn, khuôn mặt vì thế cũng sinh động hơn.

Cô là chuyên viên trang điểm, việc trang điểm như thế nào cô đều có thể suy nghĩ được, nhưng không biết vì sao, hôm nay cô lại thấy cực kì không tin tưởng.

Cô mong Phó Đình Xuyên có thể vì màu môi này nhìn cô nhiều hơn một cái, nhưng lại sợ anh nhìn mình, tâm tư này quả thực vô cùng rối rắm.

Khi thích một người sẽ luôn cảm thấy tự ti và lo lắng, cô hiểu điều đó hơn bất kì ai.

**

Trời vào thu, là một thành phố ở phía nam, chênh lệch nhiệt độ khá rõ rệt.

Chưa đến tám giờ, người đi trên đường đã có thể cảm giác được gió lạnh luồn vào ống chân.

Trước khi vào phòng trang điểm, Khương Điệu đổ gói trà gừng vào ly giữ nhiệt, thêm nước sôi từ bình điện ngoài cửa.

Khói trắng lượn lờ, cô vội vặn chặt nắp bình lại.

Bên trong phòng, thầy của cô đã có mặt rồi, đang búi tóc lên cho Phó Đình Xuyên. Bên cạnh là ba diễn viên chính đang ngồi, Thái Bình Đồng Tĩnh Niên, Lý Trì Đường Hựu Diên và Ngụy Quốc phu nhân Bạch Nhuế.

Cô vừa bước vào cửa, tất cả mọi người đều nhìn về hướng mình.

Theo thói quen nghề nghiệp, Khương Điệu ngay lập tức đánh giá phần trang điểm của ba người, Thái Bình và Ngụy Quốc phu nhân đều đã hóa trang trong, Lý Trì xong phần trang điểm, còn đang chờ làm tóc.

Hiệu suất của thầy cao thật, trong lòng Khương Điệu tự cảm khái.

Thầy còn rất có trách nhiệm, thường xuyên đến sớm hơn nhóm hậu bối các cô.

Phó Đình Xuyên không quay lại nhìn cô, động tác của anh không được có biên độ lớn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công việc của người trang điểm.

Thầy Viên Dạng của cô hôm nay mặc đồ khá thoải mái, áo màu xanh nhạt, quần bò bó sát người, xịt keo vuốt thẳng tóc trên đỉnh đầu, giống như sợ người ta không biết khuynh hướng giới tính của mình khác người thường vậy.

"Chị Khương!" Đồng Tĩnh Niên giống như con chim nhỏ chạy tới: "Hôm nay nhiều người, chị trang điểm cho tôi được không?"

Cách cô ấy làm nũng rất dễ thương. Giọng lại ngọt ngào nhỏ nhẹ, giống như vỗ vào tai.

Khương Điệu treo túi xách lên, quay đầu lại nhìn cô: "Có thể."

"Đi đi, cô gái nhỏ sang bên kia," Thầy phất phất tay như đuổi cô ấy: "Màn đầu tiên là Lý Trì và Hạ Lan thị, cô chờ một lúc, phải hóa trang cho Tiểu Bạch đã".

"Xì." Đồng Tĩnh Niên lườm nhìn anh một cái, rồi quay về ghế sô pha ngồi.

Khương Điệu buồn cười.

Thầy cô là chuyên viên trang điểm có tiếng, gu thẩm mỹ rất tốt, chỉ trong phút chốc có thể nghĩ ra cách trang điểm thích hợp nhất cho đối phương, tinh xảo không khác chỉnh hình.

Quan hệ của thầy với giới nghệ sĩ rất tốt, không cần tốn công đi nịnh bợ họ, ngay cả khi có người không phối hợp cũng dễ dàng bị mắng.

Không giống như mấy người giúp việc các cô, làm gì cũng đều rụt rè sợ hãi.

Bao gồm cả Đồng Tĩnh Niên, hay minh tinh điện ảnh như Phó Đình Xuyên, thấy thái độ của thầy như vậy cũng không ai dám nói gì.

Có câu nói thế này, trăm ngàn lần đừng đắc tội với thợ trang điểm, bởi vì mặt của bạn đều nằm trong tay họ, trừ khi bạn không cần mặt mình nữa mà thôi...

Nghe Viên Dạng nói, Bạch Nhuế liền đứng lên, đi tới bên cạnh Phó Đình Xuyên, ngồi xuống bàn trang điểm.

Viên Dạng nhìn ngang cằm cô ấy rồi nói với Khương Điệu: "Tiểu Khương, em trang điểm cho Bạch tiểu thư đi."

Bạch tiểu thư trong lời của Viên Dạng chính là Bạch Nhuế, cô ấy đã ra nghề 5 năm, mày cao mắt phượng, mặt mày sắc sảo, từ nhỏ đã có vẻ mị hoặc. Bởi vậy cô ấy thường vào các vai hồng nhan họa thủy hoặc là những phi tần tâm kế linh tinh, ví dụ như bộ phim cổ trang huyễn huyễn "Phong Thần bảng" năm vừa rồi, cô ấy đã vào vai yêu hồ Đát Kỷ.

Cô cũng từng muốn thử vai "Đại Thái Bình", nhưng bởi vì vẻ ngoài không đủ khí chất thanh lịch, cho nên nhà sản xuất mới từ chối. Nhưng họ cũng không muốn bỏ qua nữ diễn viên xuất chúng như Bạch Nhuế, vì thế mới tìm cho cô một vai diễn thích hợp hơn.

Khương Điệu tẩy trang cho cô ấy lần nữa rồi nhẹ nhàng nói: "Bạch tiểu thư, cô muốn trang điểm như thế nào?"

Bạch Nhuế nhìn cô qua gương: "Không phải cô là người trang điểm sao?"

Giọng điệu ấy cực kì cao ngạo.

"Phải, việc trang điểm đúng là của tôi nhưng tôi cũng cần tham khảo ý kiến của cô, nếu như cách trang điểm khiến cô không hài lòng thì cũng ảnh hưởng đến tiến độ quay phim mà". Khương Điệu kiên nhẫn giải thích.

Bạch Nhuế đưa tay vuốt vuốt ngón tay cái: "Khuôn mặt của tôi dù trang điểm thế nào cũng không trong sáng được, cô cứ làm đi, miễn sao kết quả không hạ thấp thân phận tình phụ của hoàng đế là được rồi".

Đồng Tĩnh Niên có thể nghe được hai người bên này nói chuyện với nhau, cô tặc lưỡi, khẽ nói thầm: "Chà, cà phê mà cũng có thể kiêu ngạo thế à?"

"Lý Trì" đang uống trà bên cạnh cũng thiếu chút nữa phun ra, người đàn ông trung niên thoáng lắc đầu, mấy cô bé này, mới vào nghề mà nghé con không sợ hổ, đến tiền bối cũng dám trêu chọc.

Bởi vì trước đó không lâu Starbucks vừa tung ra một mùi vị mới, tên là Phức Nhuế Bạch. Cho nên sau đó mọi người đều hay lấy cái tên này để đùa Bạch Nhuế, trong phòng cũng rất nhiều người nghe được.

Khương Điệu không nói tiếp.

Suy nghĩ một lát, quyết định trang điểm cho Bạch Nhuế theo phong cách sặc sỡ trước kia, trên cơ sở đó thay đổi một chút, vậy cũng chắn chắn hơn.

Hạ Lan thị và Võ Tắc Thiên tính cách khác xa nhau, khi Lý Trì làm hoàng đế, Lý Mị Nương bên ngoài dịu dàng tri kỉ, trang nghiêm cứng cỏi, bên trong lại thủ đoạn kinh người, giỏi về tính kế;

Về phần Ngụy Quốc phu nhân, tâm tư tất nhiên không theo kịp Võ thị, nàng có tư sắc tuyệt mỹ, tính tình lại đơn thuần thẳng thắn, được chiều mà kiêu, cho nên vô cùng kiêu ngạo.

Vì vậy, nhân vật này trái ngược hẳn với một Võ Mị Nương cực đoan, cũng khiến cho nàng càng thêm diễm lệ đường hoàng.

......

Theo này ý tưởng, Khương Điệu bắt đầu trang điểm mắt.

Cô cầm cọ lên, xoay một vòng theo thói quen, rồi quay trở lại ngón giữa.

Thầy từng mắng động tác này của cô, còn giả vờ ép buộc bỏ. Nhưng cô không muốn, cái này rất có mô phạm mà.

Khương Điệu cúi người trước xuống, bút chì đặt ở gốc mày rồi từ từ kéo dài, cuối cùng chạm tới đuôi mắt.

Bên kia Viên Dạng cũng đã trang điểm xong, người đó có phần nhàm chán liền quay sang nhìn học trò của mình bên này.

Anh nhìn cực kì chăm chút, không quấy rầy, giống như một giáo viên dạy toán kiểm tra bài tập của học trò vậy.

Thầy ở bên, mấy trợ lý mới cũng im lặng quan sát học tập theo.

Không gian bốn phía vô cùng tĩnh lặng

Tiếng chải đầu, tiếng trang giấy lật qua, tiếng tách trà đặt xuống, người nói nhỏ...

Những âm thanh rất nhỏ như gần bên tai. Nhưng, tất cả đều không thể ảnh hưởng đến Khương Điệu.

Phó Đình Xuyên đang xem tờ báo này hôm nay, vừa xem xong anh cũng ngẩng đầu lên, rồi nhìn theo tầm mắt của Viên Dạng.

Cô gái trẻ hơi cúi đầu, vài sợ tóc trượt khỏi vành tai, cô cũng không buồn chú ý, để mặc nó buông lỏng, lưa thưa trên gương mặt thanh tú, giống như một vệt mực nước trượt dài.

Anh chưa bao giờ nhìn Khương Điệu thật kĩ, bây giờ nhìn lại, gương mặt đó cũng rất xứng với đôi tay của cô.

Đúng rồi, bàn tay. Phó Đình Xuyên nhìn xuống, vết cào phía trên đã kết vảy.

Người đàn ông nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu xem báo, anh không thể nhìn nó quá ba mươi giây.

Khương Điệu đã hành nghề vài năm, tay nghề trang điểm cũng dần thuần thục.

Không bao lâu sau, trang điểm cho Bạch Nhuế cũng hoàn thành .

Cô tránh người qua bên, để cho người kia nhìn thấy dáng vẻ của mình.

Trong gương Bạch Nhuế hơi mím môi, vẻ mặt từ xét nét chuyển dần thành thưởng thức, nhìn cũng biết, cô ấy đang ngỡ ngàng.

"Thế nào?" Khương Điệu hỏi: "Cũng không tệ lắm phải không?"

Cô không che giấu sự đắc ý của mình. Vẻ hài lòng này cũng đến từ sự vừa lòng của khách hàng.

"Không tệ..." Thầy của cô đứng cách đó không xa lại phê phán,"...cái rắm."

Khương Điệu: "...... Làm không tốt ạ?"

Viên Dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Còn chưa đủ vẻ tươi sáng, không đủ đẹp đến mức yêu nhan hoặc chủ, đổi màu môi cho cô ấy đi, không dùng màu cam, dùng đỏ ấy."

"Dạ" Với yêu cầu của thầy, từ trước Khương Điệu luôn làm theo, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ đưa ra ý kiến của mình: "Nếu dùng màu đỏ thì trước mặt Võ hoàng có phải sẽ hơi huynh binh đoạt chủ không ạ?"

Viên Dạng thấy buồn cười: "Một tiểu tam kiêu ngạo dám đến khiêu khích nữ hoàng đế tương lai, em thấy cô ta có dám dùng màu đỏ không?"

Khương Điệu tô son môi lại lần nữa, có vẻ đã hiểu ý thầy nói vừa rồi, nhưng ngoại miệng vẫn còn ngoan cố chống lại: "Chẳng lẽ đàn ông thời xưa cũng giống bây giờ ạ, còn biết nhìn son môi này nọ".

"Vậy chứ em tô YSL12 làm gì?" Thầy lập tức lớn giọng phản bác.

Khương Điệu: "......"

Cả hội trường đều quay lại nhìn môi Khương Điệu.

"Em tô son môi nổi, rồi trang điểm mắt, có dám nói không phải để hấp dẫn đàn ông không, hay là muốn người nào chú ý? Cho nên em mới muốn nổi bật hơn người con gái khác". Viên Dạng đưa mắt nhìn quanh phòng, tự nhiên lại muốn vơ đũa cả nắm: "Cho nên người ta mới nói, phụ nữ các cô, lòng dạ thâm thúy thật, cứ cố gắng trang điểm rồi áo quần mà cũng không phải cho người khác phái xem đâu. Là muốn chèn ép phụ nữ với nhau thôi, thấy người ta đẹp cũng ghét, tài hơn mình cũng ghét. Em nghĩ Hạ Lan thị tô son cho hoàng đế xem à? Không phải, là cho Võ Tắc Thiên xem! Ta thích dùng màu sáng đấy! Ta thích đấy! Cho bà tức chết".

Khương Điệu một lúc lâu cũng không nói gì, suy nghĩ của cô đều bị thầy nói sạch.

Cô hơi cúi đầu, giống như một người giúp việc, khúm núm nói:"...... Em sửa liền ạ."

Nói xong, theo bản năng, cô liếc mắt nhìn Phó Đình Xuyên một cái.

Cô bị thầy mắng trực tiếp như vậy, lại mắng trước mặt anh. Trong phòng hóa trang này, ngoài thầy là cong, Đường Hựu Diên đã kết hôn thì chỉ có một người đàn ông duy nhất là Phó Đình Xuyên.

Cô muốn nhìn xem phản ứng của anh, chỉ liếc mắt một cái, lén nhìn một cái thôi là được.

Khương Điệu nín thở, từ từ ngước mắt......

Lại ngay lập tức cúi đầu.

Như có thần giao cách cảm, Khương Điệu đang căng thẳng, trong phút chốc lại chuyển thành kinh hồn bạt vía.

Bởi vì, Phó Đình Xuyên khẽ mỉm cười, nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: