Phần 3: A Lan Nhược. Chương 1 ( 1)

Gió đêm se lạnh, sóng nước xao động trên mặt đầm Thủy Nguyệt, bóng trăng bằng vặc sôi dưới đáy nước. Hàng cây bạch lộ mọc so le bên bờ đầm vươn lên bầu trời, khiên mười dặm Tháng mộc lâm càng có vẻ hoang vu lạnh lẽo.
Cảnh tượng này, thoạt nhìn, dường như không có điểm gì khác biệt so với biết bao ngày đêm gần đây.
Nhưng ở Phạn Âm Cốc này, vốn dĩ bốn mùa đều có tuyết rơi, đầm Thủy Nguyệt lại ở ngay bên cạnh Vương thành, đáng lý ra nó cũng phải được bao phủ bởi một màn tuyết trắng xoá. Nhưng giờ phút này, tại nơi đây, lại không hề có một chút dấu hiệu của cảnh tuyết rơi nào.
Bởi vì không gian này thực ra là một mộng cảnh. Mộng cảnh của A Lan Nhược.
Mộng cảnh này mặc dù tiếp nối với Phạn Âm Cốc giống như hình bóng in trên mặt nước, nhưng Phạn Âm Cốc thực sự vẫn có mối liên hệ với tứ hải lục hợp bát hoang, trải dài rộng lớn, rất xứng với bốn chữ mênh mông bát ngát. Còn nơi đây lại chỉ là một chiếc lồng giam chật hẹp.
Đông Hoa với Phượng Cửu rơi vào trong lồng giam này đến nay đã được hơn ba tháng.
Khi bị rơi vào mộng cảnh của A Lan Nhược, tiên chướng hộ thân mà Phượng Cửu dốc hết toàn bộ tiên lực để tạo thành đã bị phá hủy, một khi công lực ba vạn năm tu hàng tiêu tan, cơ thể trở nên yếu ớt đến nỗi không hơn người phàm trần là mấy.
Nhà dột lại gặp trận mưa đêm kéo dài. Không ngờ trong mộng cảnh của A Lan Nhượclaij tàng trữ và nuôi dưỡng rất nhiều ác niệm, ác niệm sinh ra tiểu yêu,  chuyên đi hút sinh khí con người. Phượng Cửu từ trên trời rơi xuống vừa hay giống như một miếng bánh béo bở khiến lũ tiểu yêu đói khát được một bữa no nê. Đợi đến khi Đông Hoa vượt qua xà trận, đến tới trước mặt nàng, trên khuôn mặt trắng bệnh của nàng đã có dấu hiệu suy kiệt như một ngọn đèn cạn dầu.
Nhìn Phượng Cửu trong bộ dạng như vậy, đầu óc Đông Hoa trong chốc lát bỗng trở nên trống rỗng.
Chàng vẫn biết nàng hay làm liều, nhưng không ngờ nàng có thể làm liều tới mức này. Vốn tưởng rằng để lồng Thiên Cương bên nàng, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, vẫn có thể giúp nàng được bình an. Chuyện này là do chàng suy nghĩ chưa thấy đáo.
Chàng biết nàng rất muốn có được quả tân bà. Nhưng theo cuốn sách mà Trọng Lâm đưa cho chàng, trước đây, những sự việc động trời hơn sự kiện lấy trộm quả tần bà này để thỏa mãn tính ham ăn của nàng không phải là không có.
Trong sách ghi chép rằng, khi nàng còn nhỏ, có một năm Thanh Khâu không được mưa thuận gió hoà, năm đó quả tỳ bà bị mất mùa. Nhưng ngọn núi phía sau động phủ nhà nàng lại có một cây tỳ bà ra rất nhiều quả vỏ mỏng, cùi dày, cực kì tươi ngon. Một con sói xám nhỏ sống gần đó đã nảy lòng tham, hái mấy quả của nàng, bị nàng truy sát suốt ba năm trời.
Vì có chuyện cũ này, lúc ấy, khi chàng hỏi nàng muốn có quả tần bà để làm gì, nàng trả lời rằng vì muốn được nếm thử, chàng đã tin ngay. Việc nếm thử này lại còn liên quan tới Yến Trì Ngộ, người mà gần đây càng ngày chàng càng cảm thấy chướng mắt, đương nhiên cũng khiến chàng cảm thấy rất không vui.
Do đó, buổi tối hôm ấy, khi Cơ Hoành tới gặp chàng, cầu xin chàng ban cho nàng ta quả tần bà, hoảng hốt nói rằng chỉ có loại quả này mới có thể hoá giải được một phần độc Thu Thủy trên cơ thể mình, chàng không hề suy nghĩ nhiều liền đồng ý luôn.
Những chuyện như thế này, chàng cũng cảm thấy không cần phải suy nghĩ quá kĩ càng.
Dạo ấy chàng luôn có nỗi phiền muộn trong lòng, băn khoăn phải làm thế nào để giải quyết Yến Trì Ngộ mà đao không nhuốm máu.
Muốn hắn ta hoang toàn biến mất bên cạnh Tiểu Bạch, lại không muốn để Tiểu Bạch không chút nghi ngờ, đó quả là một chuyện không dễ dàng gì.
Đối với chàng Phượng Cửu rất khác biệt,  Đông Hoa thực ra luôn biết rõ điều đó. Nhưng tâm tình này, trong suốt một thời gian dài chàng lại không có ý tìm hiểu kĩ, hoặc không có thời gian để tìm hiểu kĩ.
Hơn nữa, những chuyện như thế này không giống với lời hiệu đính và Phật điển, không phải cứ muốn tìm hiểu kĩ là có thể ra được kết quả, đôi khi, còn cần phải có một cơ duyên.
Đông Hoa đột nhiên hiểu ra giữa chàng và Phượng Cửu rốt cuộc có mối cơ duyên gì đúng vào hôm diễn ra cuộc so tài của Tông học.
Lúc đó, chàng ngồi trên đài cao ở lũng Thanh Mai, cúi nhìn xuống, vừa hay chứng kiến cảnh Phượng Cửu chỉ cần dùng hai ba chiêu là có thể khiến các đối thủ rớt khỏi cọc băng. Lúc thu kiếm vào bao, đôi môi hồng của nàng hơi mím lại, khẽ nở một nụ cười, phong thái ung dung thướt tha khiến chàng lần đầu tiên liên tưởng nàng với thần vị nữ vương Thanh Khâu. Trong đầu chàng hiện lên bốn chữ đoan trang thục tĩnh.
Đoan trang thục tĩnh, nàng lại cũng có lúc xứng với những chữ này khiến chàng cảm thấy mới lạ và thú vị.
Một người hầu của tộc Tỷ Dực Điểu rón rén bước tới dâng trà, chàng đưa tay đón lấy chén trà, nhấp một ngụm, khi đưa mắt nung về phía đó lần nữa, lại thấy nàng đã thu lại nụ cười.
Dường như nàng cảm thấy nụ cười ban nãy có phần không thỏa đáng, nhân lúc mọi người không chú ý, nàng khẽ cắn môi dưới, lại nhanh chóng đưa mắt liếc một vòng như lo sợ rằng có ai đó đã nhìn thấy. Vì đôi môi của nàng cang mọng, chỉ khẽ căn một chút, làm môi dưới đã hiện lên vết trắng , giống như trong tiết đầu đông, hồng hào bat đầu nở, để lộ ra lớp nhuỵ màu phấn hồng.
Chàng đưa tay chống cằm, bỗng nhiên cảm thấy nếu phải chọn một người cho ngôi vị Đế Hậu, thực ra Phượng Cửu cũng không tồi.
Ý nghĩ đó vừa nảy sinh, chàng đã sững người lại. Sau đó chàng nghiêm túc suy nghĩ lại một hồi.
Không, nếu nói nàng không tồi, chi bằng nói rằng nàng là người duy nhất trong tứ hải lục hợp bát hoang này. Hoặc giả có thể nói, nàng là người duy nhất khiến bản than chàng yêu thích.
Tâm the vẩn vơ đến chỗ đó, chàng bỗng chợt hiểu ra, hành động của bản thân mình trong thời gian gần đây rốt cuộc là vì cái gì.
Hoá ra, bản thân mình nghĩ tới chuyện này như vậy, nghĩ tới nàng như vậy.
Hoá ra, mình thích nàng.
Nhưng tại sao trong hàng nghìn, hàng vạn người, chàng lại chỉ thích một mình Phượng Cửu, chàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng kết luận rằng nhãn quan của mình tốt. Vì nhãn quang tốt nên mới phát hiện ra viên ngọc thoi là nàng một cách bản năng, chàng muốn thích nàng, tự nhiên sẽ thích nàng. Chuyện tình cảm này, nói dễ dàng thì cũng rất dễ dàng, nói không dễ đàng thì cũng chẳng dễ dàng gì.
Cho dù thế nào, trong chiếc lồng giam giấc mộng A Lan Nhược này, chỉ cần có chàng Tiểu Bạch sẽ được bình an.
So với vẻ bình yên trong giấc mộng của A Lan Nhược, bầu không khí của Phạn Âm Cốc gần đây lại quả thực rất vi diệu.
Ngày hôm đó, hành động bất chấp trùng trùng sấm chớp cuồn cuộn, không chút do dự bước vào kết giới giam giữ Phượng Cửu của Đông Hoa Đế Quân đã khiến đám người đang quỳ rạp bên ngoài xà trận vô cùng chấn động và nghi hoặc.
Đế Quân đã ở ẩn hiện mười vạn năm, tuy răng hai trăm năm gần đây khong biết vì cơ duyên gì mà rất coi trọng Phạn Âm Cốc, thường xuyên tới đây giảng bài, nhưng việc độc thủ trong cốc lại là chuyện chưa từng xảy ra.
Tư thế oai hùng tay cầm kiếm đứng trên đỉnh Phù Sinh cao ngạo nhìn xuống bát hoang của Đế Quân luôn chỉ  xuất hiện trong truyền thuyết, hình ảnh đó như thế nào, bọn họ chỉ dám thầm tưởng tượng trong giấc mơ. Nào ngờ, vị Đế Quân đến loạn Quỷ tộc Long trời lở đất bảy vạn năm trước cũng không hề xuất hiện, hôm nay lại ung dung trút bỏ tiên lục, bước vào trong xà trận không một chút do dự như vậy?
Việc này quạt thực rất chấn động.
Trong đá quần thần quỳ gối bên ngoài kia, có một vài vị đã từng được nghe tin đồn về chuyện giữa Đế Quân và Cơ Hoành. Trước đây mấy vị đó luôn âm thầm suy đoán, liệu có phải giữa Đông Hoa và nhạc sư Cơ Hoành của binh họ có ẩn tình gì không. Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay lại là thế nào?
Việc này quả thực rất đáng nghi hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: