Phần 2 - Chương 3.1: Gặp lại Cơ Hành
Phượng Cửu cảm thấy, đã là thần tiên, vô liêm sỉ một chút cũng không sao, nhưng sao có thể vô liêm sỉ như Đông Hoa? Nàng vò bằng chứng kết tội là chiếc khăn tím kia, lòng bừng bừng phẫn nộ vội vàng chạy đến đầm Thủy Nguyệt định tính sổ với Đông Hoa.
Vài bông tuyết rơi xuống, Phượng Cửu vừa bước gấp vừa cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay.
Bởi vì gần đây nàng đã tự định vị mình là một vị tiên độ lượng, biết tiến biết lùi, vì vậy nàng cho rằng thực ra dù Đông Hoa không đề nghị tự biến mình thành cái khăn để nàng xả giận, thì một vị tiên độ lượng như nàng nhiều nhất cũng chỉ lặng lẽ ghi hận trong lòng khoảng chín, mười năm, vài chục năm sau vẫn có thể tha thứ cho chàng.
Nhưng chàng lại lừa nàng, chuyện này quả thực muốn nhẫn nhịn cũng không thể. Đông Hoa khi làm như vậy lẽ nào không nghĩ nếu bị nàng phát giác sẽ hận chàng suốt đời? Hay là chàng cảm thấy nàng hoàn toàn không đủ thông minh để phát giác ra trò lừa này của chàng? Theo hiểu biết của nàng về Đông Hoa, có lẽ khả năng thứ hai hợp lý hơn, cơn phẫn nộ trong lòng bỗng chốc lại tăng gấp bội.
Thủy nguyệt bạch lộ mọc đầy trong đầm Thủy Nguyệt, đây thánh địa của cốc Phạn Âm. Trong truyền thuyết, thủy nguyệt bạch lộ là một loại cây thần sống ba nghìn năm, chết ba nghìn năm, vì thế đầm mới có tên như vậy. Mặc dù gọi là đầm, thực ra nó giống hồ hơn, đầm rộng bát ngát soi bóng mười dặm rừng bạch lộ rậm rạp mọc trong nước. Nghe đồn nữ vương của tộc Tỷ Dực Điểu đặc biệt thích cây bạch lộ vươn thẳng lên trời ở nơi này, thường đến đây nghỉ ngơi, tắm suối nước nóng, do vậy đầm Thủy Nguyệt cảnh sắc mặc dù rất đẹp nhưng bình thường ít người lai vãng, vô cùng yên tĩnh.
Giữa vùng mây nước sương khói, Phượng Cửu quả nhiên nhìn thấy Đông Hoa ngồi dưới gốc một cây bạch lộ rất lớn đánh cờ với người ta, bàn cờ bày ngay trên mặt nước, xung quanh chàng sương tiên bảng lảng. Nhưng tu vi của Phượng Cửu thật sự chưa cao, đại khái chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy không gian bị Đông Hoa dùng thuật điệp trụ nén lại, Liên Tống mà Tiểu Yên nói trong mắt nàng chỉ là một cái bóng trăng trắng.
Nhưng cái bóng trăng trắng Liên tam điện hạ lại nhìn thấy nàng, trong trái tim hoàn lương đã lâu của Liên tam điện hạ, gần đây tiên nữ đáng để chàng ta quan tâm ngoài Thành Ngọc chỉ có tiểu đế cơ này của Thanh Khâu. Nhớ lại từ ngày chàng kết giao với Đông Hoa, chàng không nhớ Đông Hoa đặc biệt có hứng thú với tiên nữ nào tỏ ra săn đón chàng ta. Con người Đông Hoa sinh ra đã chay tịnh, không tơ vương phong nguyệt, ngay đến thượng thần Mặc Uyên được bát hoang suy tôn là không vương bận phong nguyệt nhất, Liên Tống chàng cũng biết thượng thần từng có mối ân oán tình thù với nữ thần Thiếu Quán, thủy tổ của Ma tộc. Nhưng Đông Hoa nhiều năm nay không hề có sơ hở gì để chàng phát hiện, khiến Liên tam điện hạ cảm thấy rất mất hứng.
Nhưng vị tiên siêu nhiên không vướng bụi trần khiến những vị tiên lục căn chưa tịnh như chàng tự than không bằng, kính ngưỡng vô cùng, gần đây mắt xanh lại để vào tiểu đế cơ mới chừng ba vạn tuổi, vẫn còn chưa lớn của Thanh Khâu. Phát hiện này có một thời gian khiến Liên tam điện hạ cảm thấy mình bị sét đánh.
Thấy mỹ nhân hỏa khí bừng bừng có vẻ muốn tìm người tính sổ đã chỉ còn cách trăm bước, Liên tam điện hạ đang có tâm trạng chờ xem kịch hay, vui vẻ gõ bàn cờ phấn khởi nhắc Đông Hoa lúc này vẫn đang trầm tư nghĩ nước cờ: "Vừa mới đến cốc Phạn Âm, ngài đã đắc tội với đế cơ của nhà họ Bạch rồi à? Xem bộ dạng nàng lao tới như hận không thể lấy dao chặt ngài thành tám khúc, tôi thấy hôm nay máu không đổ e là khó mà xong được, ngài đã trêu chọc gì nàng?"
Liên tam điện hạ nhất thời đắc ý nên sơ suất, quân cờ trắng trong tay đặt lệch vị trí, quân đen trong tay Đông Hoa nhất thời vây riết không nương tình, vậy là trong khi Liên Tống hối hận vỗ trán, Đế Quân hơi ngẩng đầu nhìn Phượng Cửu sắp đến gần, khẽ trả lời câu hỏi của tam điện hạ, thở dài rất nhẹ: "Không có gì, chỉ là đánh giá thấp trí tuệ nàng mà thôi."
"..."
Nên đòi Đông Hoa món nợ này thế nào, chuyện này khi vội vàng lao đến trong đầu Phượng Cửu đã lên kế hoạch xong, mắng một trận rõ ràng chưa đủ hả giận, rút binh khí chặt chàng thành tám khúc nàng đã từng nghĩ tới, nhưng nàng không phải là người không biết tự lượng sức mình, nếu rút binh khí ra thật đến lúc đó ai chặt ai thành tám khúc còn chưa biết.
Có điều, chiếc khăn tay mà Đông Hoa biến thành quả thực thêu rất đẹp, khi giày vò nó nàng không ngắm kỹ, vừa rồi trên đường đi đã nhìn rất kỹ, phát hiện ở một góc khăn, dọc theo đường chân kim rất nhỏ có thêu một chữ "Cơ", xem ra đây không phải là chiếc khăn tùy tiện biến ra, mà giống như vật Đông Hoa thường mang theo người, có lẽ là do ý trung nhân Cơ Hành của chàng tặng.
Phượng Cửu nhớ lại mình đã từng trân trọng miếng bạch ngọc đeo trên cổ do Đông Hoa tặng mình đến nhường nào, cảm thấy Đông Hoa đã quan tâm Cơ Hành như vậy, nếu hủy hoại chiếc khăn này ngay trước mặt chàng, nhất định chàng sẽ đau lòng và phẫn nộ hơn nhiều so với chính chàng bị chặt thành tám khúc.
Nàng cảm thấy mình nghĩ ra trò đó thật độc ác, nhưng càng nhìn chiếc khăn càng thấy chướng mắt. Nàng băn khoăn nghĩ trò độc ác đó đương nhiên vẫn phải làm, vậy thì khi làm xong sẽ về đọc kinh phật hai lần, coi như tự siêu độ cho hành vi xấu xa này đi.
Nhưng Phượng Cửu trăm suy nghìn tính, lại không tính đến tu vi có hạn của mình, vừa đặt chân vào đầm Thủy Nguyệt liền bị không gian nén ép bởi thuật điệp trụ ép hiện ra nguyên hình. Đương nhiên, cho dù biến thành hồ ly nàng cũng là con hồ ly xinh đẹp, sắc lông như huyết ngọc đỏ rực, chỉ có bốn móng trắng như tuyết, chín chiếc đuôi phía sau càng diễm lệ, rực rỡ như những tia nắng ban mai đầu tiên khi mặt trời lên, cho dù có thích những con thú lông mềm hay không đều không thể không mê mẩn bộ dạng này của nàng. Nhưng, dưới hình hài này mà đi dạy dỗ Đông Hoa rõ ràng chẳng có uy thế gì cả, chưa biết chừng còn khiến chàng cảm thấy rất mới mẻ đáng yêu. Nhưng nếu quay về thế này thì nàng lại thấy rất tức giận.
Nhìn thấy Đông Hoa ở cách đó không xa, dường như ván cờ với Liên Tống đã kết thúc, đang ngồi trên ghế đá kiên nhẫn đợi nàng đến gây rắc rối. Chàng lại có thể ung dung thư thái như vậy khiến cảm giác băn khoăn trong lòng nàng lập tức bay tới tận Tây Thiên, nàng quắp chiếc khăn tay sát khí đằng đằng chạy thẳng đến trước mặt Đông Hoa.
Đông Hoa nhìn thấy hình hài của nàng, dường như sững ra một lát.
Nàng bỗng giật mình, một trong những sở thích của Đông Hoa chính là ưa những con thú có lông mềm mượt, chắc chàng không thích nàng rồi chứ? Hình dáng nguyên thân của nàng xưa nay luôn khiến người ta khó "chống đỡ" nổi, lúc còn nhỏ, có lần nghịch ngợm nàng bỏ ba đậu[1] vào cơm của tiểu thúc, khiến tiểu thúc đi ngoài ba ngày, nhưng nàng chỉ cần lộ nguyên hình một chút, tiểu thúc liền tha thứ cho nàng ngay lập tức, đó là bằng chứng sống động cho thấy ngay từ nhỏ Phượng Cửu đã là "hồ" nhan họa thủy.
[1] Loài thân mộc, hạt có thể làm thuốc, có độc tính, gây tháo dạ mạnh.
Đông Hoa ngồi bên bàn cờ, ánh mắt nhìn nàng vừa chăm chú vừa khó đoán, giống thần sắc chàng khi đúc một thanh kiếm, làm một lư hương, hoặc quét men bóng cho bộ đồ trà.
Lúc này, những cành thủy nguyệt bạch lộ màu trắng mảnh mai vươn thẳng lên trời, những phiến lá hình trăng non ken dày thành những tán lá sum suê màu lam sáng, nở đầy những chùm hoa trắng như sương mù. Một cơn gió tuyết thoáng qua, những chùm hoa khẽ khàng rơi xuống, chưa kịp xuống nước đã tan thành sương trắng, từng đàn cá nhỏ màu trắng bơi lượn quanh gốc cây, thỉnh thoảng lại nhảy lên. Trong bảng vảng sương mù, Phật âm tịch mịch từ xa vẳng đến, không biết ai đó đang ngân nga mấy câu Kinh Thi: "Tu đồ đề, phát a nặc đa la tam diểu tam bồ đề tâm giả, vu nhất thiết pháp, ứng như thị tri, như thị kiến, như thị tin giải, bất sinh pháp tướng..."[2].
[2] Đây là một đoạn trong đoạn kinh thứ ba mươi mốt của kinh Kim Cương Bát Nhã Ba La Mật, là lời Đức Phật nói với đệ tử Tu Bồ Đề.
Giải nghĩa: Tu Bồ Đề muốn trở thành một người lớn lao, hoàn toàn giác ngộ, có trí tuệ lớn thì phải nhận thức, lý giải về tất cả Phật pháp như thế, chứ không cố chấp với pháp tướng của Phật pháp.
Phượng Cửu cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá hư ảo, nhưng cơ hồ lại rất hợp với kiểu thần tiên như Đông Hoa, nhưng lúc này chàng nhìn nàng chăm chú như vậy, trán nàng bỗng toát mồ hôi lạnh.
Nàng nhớ ra chàng từng là bá chủ thiên địa, lẽ ra bất luận chàng làm chuyện gì thất đức với nàng, là một tiểu bối, nàng vẫn nên tôn kính chàng, không thể thất lễ.
Thế là nàng do dự nghĩ, bây giờ rốt cuộc mình có nên giẫm đạp lên chiếc khăn lụa chàng yêu quý trước mặt chàng không?
Tiên khí bảng lảng quanh người Đông Hoa, chàng chống tay vào má nhìn bộ dạng hồ ly của nàng hồi lâu, đột nhiên nói: "Có phải hồi ngươi còn nhỏ ta đã từng cứu ngươi?"
Phượng Cửu đang cầm chiếc khăn, ngẩng phắt đầu nhìn chàng, sững sờ một hồi, không gật cũng không lắc.
Đông Hoa vẫn còn nhớ đã từng cứu nàng, khiến nàng cảm thấy hết sức kinh ngạc. Vì hồ ly đỏ chín đuôi khắp Thiên giới, Hạ giới chỉ có mình nàng, quả là quý hiếm, khó trách có không ít kẻ muốn bắt nàng, cho nên xưa nay khi ra ngoài rong chơi, nàng đều giấu tám chiếc đuôi đi, bản lĩnh này nàng luyện đã nhiều năm, cho dù tu vi cao thâm như Đông Hoa, không nhìn kỹ cũng không nhìn ra nàng vốn có chín đuôi, cho nên lúc đầu chàng cũng không biết người mình cứu hóa ra chính là tiểu đế cơ của Thanh Khâu.
Hồi đó ở núi Cầm Nghiêu, khi Đông Hoa cứu nàng thoát khỏi miệng hổ tinh, chắc tưởng nàng là con hồ ly hoang trong núi tu vi còn non yếu, bèn trùm lên nàng một màn tiên khí bảo vệ rồi bỏ đi. Thực ra đó đã là chuyện hơn hai nghìn năm trước rồi. Hai nghìn năm qua đi, hình dạng hồ ly của nàng không thay đổi bao nhiêu.
Nhưng rất nhiều năm sau, trong tình cảnh này, Đông Hoa biết được hai người từng có mối duyên như vậy, không biết nàng luôn đi nhanh một bước, hay là sự đời luôn đi chậm một bước.
Phượng Cửu ngồi trên đất, nhìn đăm đăm chiếc khăn lụa quặp trong vuốt, cảm thấy hơi khó xử, quả nhiên tiểu thúc nói đúng, chuyện báo thù nếu không ra tay ngay, rất dễ mất khí thế rồi cho qua luôn, lúc chạy đến đáng lẽ nàng phải ném thẳng chiếc khăn vào mặt Đông Hoa mới phải. Lúc này nàng bị cảnh sắc tuyệt đẹp này ảnh hưởng, cảm thấy cảnh giới tinh thần đột nhiên nâng lên một tầm cao mới, không thể ném khăn tay được nữa.
Thấy nàng mãi không nói gì, Đông Hoa bình thản nói: "Vậy là ta cứu mạng ngươi một lần, ngươi còn chưa báo ân, ta lừa ngươi một lần, ngươi không chấp, coi như báo ân đi, khăn tay hãy trả lại ta, ngươi giày vò nó phai hết màu ta cũng không chấp nữa".
Lời Đông Hoa Phượng Cửu nghe sao thấy vô cùng chói tai, cảm giác cảnh giới tinh thần lại tụt xuống. Nàng cúi đầu: "Thực ra ta đã báo ân từ sớm rồi", giọng nhỏ như tiếng muỗi.
Đông Hoa hơi sững ra: "Sao?"
Rồi nàng đột nhiên ngẩng đầu, trợn mắt nhìn chàng, giọng mang âm mũi đặc trưng sau khi biến thành hồ ly, giận dữ hỏi chàng: "Có phải ngài rất thích chiếc khăn này? Bởi vì là của Cơ Hành thêu tặng ngài?". Lời vừa dứt liền giơ vuốt phải rũ cái khăn ra trước mặt chàng với vẻ khiêu khích, sau đó bịt vào mũi xì lấy xì để, rồi vo tròn ném xuống chân chàng, tiếp theo trợn mắt nhìn chàng một cái, quay người bỏ chạy, được mấy bước còn ngoái đầu làm mặt xấu với chàng.
Đông Hoa ngơ ngác nhìn theo bóng nàng, cảm thấy dạo này nàng sinh động hoạt bát hơn nhiều so với hồi ở Cửu Trùng Thiên nửa năm trước.
Liên Tống Quân ẩn trong cung Nguyên Cực cách xa vạn dặm xem xong tấn trò đó, là vị tình thánh nổi tiếng một thời ở Cửu Trùng Thiên, chàng có chút khúc mắc muốn thỉnh giáo Đông Hoa, thế là chàng hắng giọng hỏi: "Có lẽ tôi đã nhìn ra vấn đề nằm ở đâu rồi. Thực ra nếu ngài đã biết nàng giận vì bị ngài biến thành chiếc khăn, cũng nhận ra chỉ cần ngài cần biến thành chiếc khăn để nàng giày vò xả hận, tại sao còn biến ra cái khăn giả lừa nàng?"
Đông Hoa cúi nhìn chiếc khăn nhàu nát dưới chân, nếu đó là do chàng biến ra, bộ dạng chàng bây giờ đã thảm hại như chiếc khăn nhàu bạc màu kia: "Ta đâu có ngốc."
Liên Tống nghẹn họng hồi lâu, nói: "... Đương nhiên, ngài không ngốc, có điều đã gây ra tình thế tồi tệ như thế, nếu ngài có thể thu xếp êm thấm, từ nay tôi sẽ gọi ngài là gia gia".
Bàn tay Đông Hoa đang thu bàn cờ chợt dừng lại, trầm tư nói: "Nghe đâu Thái Thượng Lão Quân mới luyện được một loại tiên đan, uống vào có thể quên có lựa chọn một số chuyện, không có thuốc giải tuyệt đối không thể nhớ lại được, hôm nào ngươi tìm lão xin cho ta một bình".
Khóe miệng Liên Tống giật giật: "... Ngài làm vậy có phải hơi bỉ ổi?"
Bàn cờ Đông Hoa đã thu xong, suy nghĩ rất nghiêm túc rồi trả lời vắn tắt: "Không thấy vậy". Lại nói thêm: "Lần sau gặp lại, nhớ gọi ta là gia gia."
"...".
Hôm trước, danh sách những người được vào vòng trong đã được công bố, trong đó quả nhiên không có tên Cửu Ca. Khi biết tin xấu đó Phượng Cửu quấn chặt người trong chiếc áo choàng nhàu nhĩ, ngồi bên cửa sổ mở rộng cho khuây khỏa, nhưng cớ sao gió lạnh không xua được nỗi buồn. Phượng Cửu khụt khịt mũi băn khoăn nói với Tiểu Yên cũng đang ngồi trong phòng: "Theo lý mà nói, nếu phu tử đã biết muội là chỗ quen biết cũ của Đông Hoa, muội thấy ông ta vốn là người biết điều, lẽ ra không cần Đông Hoa mở lời cũng nên nể mặt Đông Hoa mà cho muội vào vòng trong mới phải, tại sao vẫn không có tên muội trong danh sách? Hay là người viết sơ suất bỏ sót?".
Tiểu Yên hắt hơi, xoa mũi than thở: "Không ngờ lão phu tử này lại là người không sợ cường quyền, trung trinh tiết liệt, lão tử phải nhìn ông ta bằng con mắt khác xưa rồi."
Phượng Cửu rất muốn nhắc chàng ta, "trung trinh tiết liệt" không được dùng như thế, nhưng nghĩ lại, lại thấy Tiểu Yên gần đây rất thích sử dụng thành ngữ, nói chuyện càng ngày càng có văn hóa, cũng không phải là chuyện không hay. Nàng nhìn ra lớp tuyết dày ngoài cửa sổ, cảm thấy bàn luận với Tiểu Yên vấn đề có tính logic cao như vậy là sai lầm, liền chuyển sang vấn đề đơn giản hơn: "Nói đến Đông Hoa, trước khi chúng ta rơi xuống cốc Phạn Âm, huynh và ngài ấy còn đang quyết đấu, muội vốn tưởng kẻ thù tái ngộ sẽ rất nóng mặt, mấy hôm nay hai người nhất định tìm cơ hội tỷ thí lần nữa...". Họ mãi mà chưa đánh nhau, nàng chờ đến sốt ruột.
Mặt Tiểu Yên bỗng đỏ ửng, ngẩng đầu giọng đắn đo: "Muội... muội đang lo cho lão tử sao?". Mắt y sáng lên vẻ hào sảng, đi đến vỗ vai nàng: "Tiểu muội tốt! Mặc dù muội từng là người trong cung của Mặt lạnh, nhưng có lương tâm như vậy, không hổ lâu nay lão tử xem trọng muội!".
Phượng Cửu bị chàng ta vỗ mạnh đến nỗi ngửa ra đằng sau, lòng hơi hổ thẹn ngồi im, nghe y trịnh trọng giải thích: "Thực ra, ngay hôm đầu tiên Mặt lạnh vào cốc Phạn Âm, khi lão tử và hắn oan gia ngõ hẹp gặp nhau, hai bên đã có một thỏa thuận, hắn không can thiệp vào quan hệ của lão tử với Cơ Hành, lão tử cũng không tìm hắn để rửa hận".
Phượng Cửu xoa vai, ngớ ra hỏi: "Chuyện này can hệ gì tới công chúa Cơ Hành?"
Tiểu Yên càng ngẩn ra: "Chẵng lẽ ta chưa nói với muội, Cơ Hành năm xưa bỏ trốn với thị vệ Mân Tô, chính là chạy đến cốc Phạn Âm này sao?" Y gãi đầu, khuôn mặt như hoa mùa thu dưới trăng chợt ửng hồng: "Thực tình ta cũng chỉ mới biết nửa năm trước, hóa ra thị vệ Mân Tô mà Cơ Hành si mê thì ra lại là nữ cải nam trang, hơn nữa nàng ta lại thích ca ca của Cơ Hành. Sau khi biết chân tướng sự việc, Cơ Hành không chịu nổi đả kích, cãi nhau với Mân Tô một trận kịch liệt rồi chia tay, nhưng thấy không còn mặt mũi nào quay về Ma tộc liền ở lại cốc Phạn Âm làm nhạc sư cung đình".
Mắt Tiểu Yên phát ra một loại ánh sáng khác hẳn vừa rồi, sôi nổi nói với Phượng Cửu: "Muội còn nhớ lúc chúng ta bị hỏi tội ở triều đường không? Mặc dù Cơ Hành đã trùm khăn che mặt, nhưng vừa nhìn ta đã nhận ra ngay, nửa năm nay, chúng ta qua lại với nhau rất vui vẻ, ta thấy ta có cửa!"
Phượng Cửu nghe một loạt tin tức hoang đường từ miệng Tiểu Yên nói ra như nghe tiên âm vẳng lại từ nơi nào xa lắm, trong đầu chỉ nghĩ tới một điều duy nhất, Tiểu Yên tráng sĩ cuối cùng đã biết cách sử dụng từ "ta", quả là một tiến bộ.
Còn Cơ Hành, Phượng Cửu nhớ lại chuyện năm xưa, cảm thấy dường như nàng ta đã trở thành một ký hiệu trong ký ức, mặc dù Yên Trì Ngộ nói họ từng gặp nhau ở triều đường của tộc Tỷ Dực Điểu, nhưng nàng cũng không thể nào gắn thiếu nữ áo trắng xinh đẹp đó với công chúa Cơ Hành ngay lập tức được.
Nhắc đến Cơ Hành, tâm trạng Phượng Cửu thực ra hơi phức tạp, Cơ Hành không giống Tri Hạc, nàng không thể nói một cách đơn giản là có ghét nàng ta hay không, cho dù vì Đông Hoa, nàng rất có thành kiến với Cơ Hành, nhưng không thể vì vậy mà phủ định lòng tốt của Cơ Hành với mình. Phượng Cửu vẫn nhớ, trong Thập Ác Liên Hoa Cảnh, Cơ Hành đã thật lòng yêu quý bảo vệ nàng, đương nhiên, ở Cửu Trùng Thiên, nàng ta đã vô ý làm nàng tổn thương, nhưng nàng cũng làm Cơ Hành tổn thương, coi như hòa.
Trước nay nàng không cho rằng năm xưa mình từ bỏ Đông Hoa là một sự tác thành cho họ, nhưng nàng không thể ngờ Cơ Hành có thể bỏ Đông Hoa vào đúng ngày đại hôn, từ góc độ này nàng quả thực có phần khâm phục vị công chúa Ma tộc đó. Có điều, loanh quanh thế nào cuối cùng hai người đó lại trùng phùng ở cốc Phạn Âm này, có mối duyên phận như vậy quả thực cảm động đất trời. Khách quan mà nói, nếu đến bây giờ Đông Hoa vẫn còn thích Cơ Hành, vậy họ được ở bên nhau cũng là một giai thoại. Dù gì ngay Yên Trì Ngộ, người có mạng lưới thông tin rộng nhất bốn bể tám cõi cũng nói Cơ Hành là mối tình duy nhất của Đông Hoa bao nhiêu năm qua, không thể vì mình và Đông Hoa vô duyên mà ích kỷ mong Đông Hoa suốt đời cô đơn. Tư tưởng hẹp hòi đó không phải là khí độ của Thanh Khâu Phượng Cửu, nữ vương Đông Hoang này.
Trong lòng đã nghĩ được như vậy, đột nhiên cảm thấy thiên địa thực bao la, trong lòng thật thanh thản, nàng muôn phần kính phục bản thân đã biết suy nghĩ vì đại cục như vậy.
Có điều chuyện gì ra chuyện đó, Đông Hoa thân là trưởng bối nhưng lại tùy tiện vứt một tiểu bối như nàng ở cốc Phạn Âm để nàng rơi vào hiểm cảnh vẫn là điều không thể tha thứ, nàng cho rằng mình vẫn nên tiếp tục ghi hận trong lòng thì hơn.
Nhưng những điều đó thực ra đều không quan trọng, bây giờ điều quan trọng hơn, khiến nàng thực sự phiền muộn là chuyện khác, nàng không được tham dự cuộc so tài năm nay của tông học, làm sao có được quả tần bà chỉ dành cho người ưu tú nhất? Không lấy được quả tần bà, làm sao cứu được Diệp Thanh Đề? Lẽ nào chỉ còn cách lấy trộm? Lấy trộm thực ra chưa hẳn không phải là cách hay, vậy có nên kéo Tiểu Yên vào việc nguy hiểm nhưng vô cùng ý nghĩa này không? Phượng Cửu ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy để chắc chắn, chết cũng phải kéo Tiểu Yên xuống nước.
Tuy nhiên lấy trộm quả tần bà không dễ, cái cây đó nhìn bên ngoài tưởng chừng như không ai trông nom, nhưng theo tin nội bộ của Manh thiếu gia, bốn góc quanh cây có bốn cột đá[3] lớn, nhưng nếu ai tin chúng là cột đá thật kẻ đó chính là kẻ ngốc nhất thiên hạ. Trong mỗi cột đá cực lớn đó đều có một con mãng xà lớn chuyên bảo vệ cây thần, nếu phát hiện có kẻ xâm phạm, kẻ đó còn chưa chạm vào quả tần bà, e là đã bị chúng cắn đứt cổ rồi. Khi Manh thiếu gia kể cho Phượng Cửu nghe đến đây còn giơ tay làm động tác bẻ cổ, đồng thời đôi mắt phượng dài lóe hàn quang, khiến nàng rợn sống lưng, cảm nhận sâu sắc mức độ nguy hiểm của việc này.
[3] Nguyên gốc Hán-Việt là hoa biểu, một loại cột đá có chạm trổ hình rồng phượng, dùng để trang trí những kiến trúc lớn như cung điện, lăng tẩm ở Trung Quốc thời xưa.
Phượng Cửu nghĩ, mặc dù trong hai người có Tiểu Yên pháp thuật cao cường, nhưng chưa điều tra rõ về bốn con mãng xà kia, lỡ Tiểu Yên manh động bị mãng xà nuốt sống... Nghĩ tới đây, nàng nghiêm túc ngắm nghía Tiểu Yên một hồi, nhìn chàng ta môi hồng da trắng mà ảo não, người đẹp như thế nếu bị mãng xà nuốt sống thì đáng tiếc biết mấy.
Phượng Cửu quyết phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.
Nàng vắt óc suy nghĩ hết ba ngày.
Mãi đến sáng sớm ngày thứ ba, khi những tia nắng đầu tiên chiếu qua đỉnh tuyết trắng xóa phía xa, Phượng Cửu vẫn chưa nghĩ ra được kế gì hay ho thì đã nghe nói sáng hôm nay có giờ giảng về trà đạo của Đông Hoa, học ở đầm Trầm Nguyệt. Ý nghĩ đầu tiên của nàng là phải trốn học, dùng xong bữa sáng bình tĩnh lại một chút, lại cảm thấy thực ra mình không nợ nần gì Đông Hoa, hà tất phải trốn tránh, trầm tư một lát nàng rút hai cuốn truyện mỏng trong đống sách chất cao như núi, nhìn sắc trời rồi quen đường thuộc lối đi thẳng đến đầm Trầm Nguyệt.
Bài hôm nay sẽ giảng về đạo bày trà. Trong ấn tượng của Phượng Cửu, tất cả mọi sự, chỉ cần dính đến chữ "đạo" là không tránh khỏi thần thần bí bí, nhưng có lần nàng đã được Chiết Nhan giáo huấn, thực ra cái gọi là thần đạo đó chính là sự công phu tinh tế, yêu cầu thập toàn thập mỹ đến từng chi tiết, là biểu hiện của phẩm vị trác việt và phong nhã. Có điều,thần đạo của Đông Hoa rõ ràng không phải do phẩm vị với chả phong nhã, xưa nay nàng vẫn biết đó chỉ là vì chàng sống quá lâu, thời gian là thứ vô tận nhất trong cuộc đời dài dặc của chàng, cho nên những việc càng phải bỏ nhiều thời gian, càng cần nhẫn nại chàng càng hứng thú. Ví dụ, để phù hợp với hai chữ "cảnh giới", chàng đã kỳ công bố trí giảng bài trong đầm Trầm Nguyệt, hơn nữa còn biến đầm Trầm Nguyệt đông hàn băng tuyết trở nên tràn trề sắc xuân hai, ba ngày liền. Thực ra nói thật là đối với chàng hai chữ "cảnh giới" chẳng đáng mấy đồng, đa phần là chàng cảm thấy làm thế coi như tìm được trò để giết thời gian. Về mặt này nàng rất hiểu Đông Hoa.
Nhưng hôm nay Phượng Cửu nhớ nhầm giờ học, phá lệ đến rất sớm.
Trong đầm Trầm Nguyệt không một bóng người, chỉ có mấy con cá trắng thi thoảng từ mặt nước vọt lên, làm xao động khung cảnh tĩnh mịch. Phượng Cửu chăm chú nhìn những lộc non mới nhú trên cành thủy nguyệt bạch lộ, ngáp một cái, trong mười dặm vuông quanh đây băng tuyết đã tan, sắc xuân mơn mởn. Không có việc gì làm, sau khi ngáp mấy cái khí xuân ấm áp tất nhiên đã làm nàng buồn ngủ, nhìn trời hình như vẫn còn sớm liền dạo quanh đầm một vòng, chọn một thảm hoa dại mềm mại dưới gốc đại thụ chắn gió, định lấy trời làm màn lấy đất làm chiếu ngủ thêm giấc nữa, nhân tiện tiếp tục suy tính làm sao có thể thuận lợi lấy trộm được quả tần bà.
Nhưng vừa nằm xuống một lát, Phượng Cửu đã nghe thấy tiếng bước chân lại gần, khi gió đưa tiếng nói vào tai nàng, nàng còn tưởng mình vẫn đang mơ, bàng hoàng một hồi mới nhớ ra mình vừa nằm xuống chưa lâu, chưa kịp ngủ sao đã kịp mơ. Chủ nhân của giọng nói đó, khi nghĩ tới nàng ta trong ký ức chỉ cảm thấy nàng ta đã trở thành một ký hiệu mờ nhạt, bây giờ mới hiểu ký hiệu đó muốn trở thành con người thật chỉ cần một thoáng chớp mắt. Chủ nhân của chất giọng đó chính là Cơ Hành, giọng oanh vàng uyển chuyển không hề khác chút nào so với ba trăm năm trước. Phượng Cửu không hiểu tại sao diện mạo, thân hình Cơ Hành đều mờ nhạt trong ký ức của nàng, duy chỉ có giọng nói lại lưu dấu ấn sâu như vậy, sâu đến mức Cơ Hành vừa gọi tiếng "thầy" nàng đã biết chính là nàng ta.
Cơ Hành đã gọi như vậy người kia đương nhiên là Đông Hoa.
Phượng Cửu khe khẽ trở mình, sau khi nghe thấy mấy tiếng bước chân huyên náo, Cơ Hành nói tiếp sau tiếng gọi: "Lần này thầy muốn pha trà Giải Nhãn Thanh ạ? Vậy em tự ý chọn bộ ấm chén màu xanh lá sen này, tuy xưa nay thầy thích dùng chén sứ đen huyền sẽ càng nổi bật màu xanh lục của trà, nhưng em cho rằng dùng loại ấm chén sứ xanh này tôn trà Giản Nhãn Thanh sẽ càng thêm phần tao nhã, cũng càng làm nổi bất sắc xuân hôm nay". Đông Hoa hình như "ừ" một tiếng, dù không thật nhiệt tình hưởng ứng, nhưng Phượng Cửu biết khi chàng kiểm tra bộ đồ trà, có thể phân tâm "ừ" một tiếng ít nhất cũng chứng tỏ chàng không thấy bị Cơ Hành quấy rầy. Không, người ta đồn chàng luôn có tình ý với Cơ Hành, vậy ý nghĩa của tiếng "ừ" đó đương nhiên không phải chỉ có vậy, chưa biết chừng còn là khen ngợi kiến thức của Cơ Hành cũng nên.
Phượng Cửu vừa nghe lỏm vừa cảm thấy đây đúng là cuộc đối thoại của những con người có phẩm vị cao nhã, bản thân nàng cả đời e là không thể đạt được đến cảnh giới này, đồng thời bất giác lại thấy tiếc cho Tiểu Yên. Tiểu Yên xưa nay uống trà bằng cốc vại, nhìn đã biết không hợp với Cơ Hành, hơn nữa Cơ Hành còn biết Đông Hoa thích dùng chén men sứ đen huyền. Mặc dù Tiểu Yên cảm thấy mình có cửa nhưng Phượng Cửu thực lòng cảm thấy Tiểu Yên chỉ tưởng tượng ra thế thôi. Lúc đầu, khi Tiểu Yên xác nhận với nàng Đông Hoa có tình cảm với Cơ Hành đương nhiên nàng rất bàng hoàng, nhưng hôm nay bất chợt gặp Cơ Hành, nhìn hai người có thể trở về bên nhau lòng nàng lại không mấy xao động. Nàng thấy thời gian quả nhiên là liều thuốc tốt, bao nhiêu năm qua cuối cùng nàng đã có chút tiến bộ.
Qua những bông hoa ma ha mạn thù sa đỏ chói, vùng này được Đông Hoa dùng pháp thuật hoán đổi thành bầu trời trong tiết xuân, quả là khác hẳn cảnh băng tuyết vạn dặm mọi ngày. Phượng Cửu giơ tay che mắt, qua kẽ ngón tay nhìn thấy những đài hoa cực lớn bị gió thổi nghiêng ngả trên đầu, tựa như làn sóng biển màu đỏ dập dềnh, nàng bị chìm trong con sóng đó, vừa hay giấu mình càng kín đáo hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top