Phần 1 - Chương 2.2

Đêm đó sau khi tan triều hội ở điện Thanh Vân, theo thông lệ, Thiên Quân sẽ ban yến tiệc tại vườn thượng uyển Bảo Nguyệt Quang.

Trong các vị tiểu thần tiên mới được phong, ngoài mấy vị được giữ lại phục vụ trên Thiên giới, đa số được phân phong đến linh sơn tiên cốc ở các nơi, không biết ngày nào mới có cơ duyên lên Thiên giới thăm viếng lần nữa, gặp dịp Thiên Quân đích thân ngự yến, tất nhiên phải chuẩn bị cẩn thận.

Rất nhiều vị thần tiên tụ tập trong Bảo Nguyệt Quang, lần đầu lên Thiên giới nhìn gì cũng thấy ngạc nhiên, mới mẻ kỳ lạ.

Dưới gốc cây vô ưu chưa ra hoa, có một vị tiểu tiên nhìn rất lanh lợi len lén kề tai nói nhỏ với bạn mình: "Hôm nay hiền đệ được nhìn thấy dung quang chư vị thần tiên trên Thiên giới, vậy đã được chiêm ngưỡng vị tiên của Thanh Khâu chưa?". Sau đó hạ giọng ra vẻ thần bí: "Nghe nói đêm nay có thể vị cô cô của Thanh Khâu cùng cháu gái là nữ vương điện hạ cũng đến dự, nghe đồn hai vị này có thể coi là mỹ nhân tuyệt sắc nhất nhì bốn bể tám cõi, ngay cả tiên tử trên Thiên giới cũng không sánh được".

Bạn của tiểu tiên này chính là vị tiên giả cầm hốt quỳ trong điện Thanh Vân sáng nay, sau khi tâu trình công đức được phong làm chân nhân, ghép với họ của mình khi còn là người phàm, gọi là Thẩm Chân Nhân.

Thẩm Chân Nhân chưa nói gì mặt đã đỏ ửng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "...Vị tiên tử lúc sáng xông vào điện Thanh Vân... nàng... nàng cũng tới ư?"

Vị tiểu tiên kia sửng sốt, che nửa miệng nói: "Ngu huynh đã dò hỏi rồi, vị tiên nữ ấy có lẽ là nghĩa muội của Đế Quân, phải gọi một cách tôn kính là công chúa Tri Hạc, đệ đã thấy tình cảnh lúc đó, Đế Quân đối với nghĩa muội này cũng rất khác thường." Rồi khe khẽ trầm trồ: "Ôi chao, quả là đẹp, quả là đẹp, ngay đến ngu huynh xưa nay không gần nữ sắc cũng ngây ra nhìn. Huynh đúng là đã ngây ra nhìn, nhưng...". Vỗ mạnh vào vai Thẩm Chân Nhân: "Huynh và đệ đều là phàm nhân được thăng tiên, giới luật thế nào chúng ta đều biết, cho dù Đế Quân đối với nghĩa muội kia chỉ là bình thường, Thẩm đệ tốt nhất chớ nên mơ tưởng".

Thẩm Chân Nhân rầu rĩ cúi đầu.

Do vị trí vườn thượng uyển Bảo Nguyệt Quang ở tầng trời thứ 32 cao hơn mặt trăng khá nhiều, ánh trăng không đủ chiếu sáng, cho nên giữa những cây vô ưu khắp vườn treo rất nhiều dạ minh châu, vườn thượng uyển được dạ minh châu chiếu sáng như ban ngày. Yên Trì

Cửu Trùng Thiên có một tập tục không tốt, phàm là những vị thần tiên quyền cao chức trọng, để nâng cao vị thế của mình, bất kể yến tiệc lớn nhỏ luôn đến sát giờ, làm như bận rộn lắm, phải thu xếp công việc mới đến được. Cũng may Đông Hoa và Liên Tống thường không như vậy, gặp những yến tiệc thế này không đến rất sớm thì đến rất muộn, hoặc dứt khoát không đến, chưa bao giờ đến sát giờ...

Lần này, còn khá nhiều thời gian yến tiệc mới bắt đầu, hai vị thần tiên phúc khí dồi dào này đã lặng lẽ giá đáo.

Tiểu tiên nga đã biết ý kê một chiếc bàn và hai chiếc ghế sau gốc cây cổ thụ sum suê, mời hai vị thượng thần tạm nghỉ, cũng là để chúng tiên phía trước đỡ căng thẳng bởi sự xuất hiện của các vị.

Lúc Thẩm Chân Nhân và vị tiểu tiên kia nói chuyện, không may lại đứng ngay trước cây cổ thụ kia. Từng câu từng chữ đều lọt vào tai hai vị đại tiên ngồi phía sau gốc cây. Yên Trì

Lúc ấy, Đông Hoa đang tháo rời tháp Hạo Thiên Liên Tống vừa đưa cho để nghiên cứu. Tháp này là một loại thần binh Liên Tống mới chế ra, có thể thu tinh hoán nguyệt hàng phục mọi yêu ma. Liên Tống mang đến cho Đông Hoa, vốn là để chàng xem chỉnh sửa thế nào để có thêm công dụng hàng phục thần tiên, hòng đưa tháp Hạo Thiên vào thần binh phổ, vượt qua cả bình Cửu Lê luyện yêu do thượng thần Mặc Uyên chế tạo mấy ngày trước.

Liên Tống Quân gập chiếc quạt lụa, rót rượu cho hai người, cười nói: "Nghe nói hôm nay ở điện Thanh Vân, ngài đã trêu Phượng Cửu trước mặt chúng tiên? Tiểu tiên quan Trọng Lâm trung thành chính trực dưới trướng ngài đang đau đầu lo lắng làm sao bảo vệ uy danh nghiêm chính cương trực của ngài, còn chạy đến thỉnh giáo tôi nữa." Yên Trì

Đông Hoa ngắm nghía bảo tháp trong tay: "Thỉnh giáo ngươi làm thế nào để cương trực nghiêm chính ư? Cậu ta bị mớ ngủ sao?"

Liên Tống nghẹn họng: "Thôi, không thèm so đo với ngài". Uống hết chung rượu, đột nhiên nhớ ra: "Hôm nay vốn có chuyện quan trọng cần báo với ngài, vừa nói sang chuyện khác lại quên mất". Chàng ta cầm quạt gõ vào thành chung rượu: "Ma tộc ở Nam Hoang gần đây lại có biến động lạ".

Đông Hoa vẫn đang chăm chú xem xét tháp Hạo Thiên đang bị tháo rời từng mảnh, hỏi: "Chuyện thế nào?"

Liên Tống dựa vào thành ghế, mắt vui cười, thong thả nói: "Còn có thể là chuyện gì. Yên Trì Ngộ, một trong bảy quân vương của Ma Tộc, ngài nhớ chứ? Chính là người đã đến tìm ngài quyết đấu bởi Ma tộc định gả trưởng công chúa cho ngài đấy". Vẫn giọng thủng thẳng: "Nhân lúc ngài không đề phòng đã dùng Tỏa hồn ngọc gì đó nhốt ngài vào Thập Ác Liên Hoa Cảnh, khiến ngài khổ sở một phen. Chuyện mất mặt như vậy, chắc ngài vẫn còn nhớ chứ?". Lại còn tỏ ra khoái trá nói thêm: "Nếu không có con tiểu hồ ly không biết từ đâu chui ra giúp ngài, nói không chừng tu vi của ngài đã bị tiêu hao mất nửa bởi bọn yêu ma trong đó, ngài tạm thời chưa quên đâu nhỉ?". Cuối cùng, tỏ vẻ đáng tiếc tổng kết một câu: "Tuy cuối cùng ngài cũng phá được chiếc lồng đó mà ra, lại còn hung hãn trừng trị tên Yên Trì Ngộ kia một trận đích đáng, khiến ngay song thân hắn cũng không nhận ra, nhưng là một trong bảy quân vương của Ma tộc, làm sao hắn chịu được nỗi nhục ấy. Cho nên gần đây hồi phục tinh lực, muốn cùng ngài giao chiến lần nữa để rửa mối nhục lần trước".

Ánh mắt Đông Hoa xao động, mặt vẫn thản nhiên: "Ta chờ chiến thư của hắn". Yên Trì

Liên Tống ngạc nhiên: "Tôi tưởng mấy năm nay ngài đã tu thân dưỡng tính, sát khí bớt dần, đã mười phần lạnh nhạt rồi chứ".

Chàng ta lại nhíu mày một cái: "Hay là ngài vẫn cho rằng hắn đã bắt mất con hồ ly nhỏ của ngài? Nhưng ba trăm năm trước, chẳng phải ngài đã thân chinh đến ma tộc xác nhận và không hề thấy con tiểu hồ ly ấy ư?"

Rồi lại thở dài: "Kể cũng lạ kỳ, thiên địa bao la nhưng lại không tìm đâu ra một con hồ ly như thế".

Ngơ ngẩn một lúc, chàng ta lại nói: "Phượng Cửu của Thanh Khâu cũng là một hồ ly đỏ, mặc dù là hồ ly đỏ chín đuôi, khác hẳn con hồ ly của ngài... nhưng, có phải vì vậy ngài mới cảm thấy nàng...".

Đông Hoa tay chống má, ánh mắt xuyên qua cành là sum suê của cây cổ thụ, cất giọng nói: "Hai chuyện khác nhau".

Ánh mắt đó đang dừng trên người Phượng Cửu mặt nhăn nhó theo sau Bạch Thiển đi vào vườn thượng uyển. Áo trắng, váy trắng, cài trâm hoa trắng, thần sắc có vẻ lạnh lùng. Khi nàng không nói chuyện, nhìn rất đoan trang, rất ra dáng.

Mắt của Bạch Thiển xưa nay không được tốt, lúc đi theo nàng Phượng Cửu giống như con mắt thứ hai của nàng, vì thế nên nhãn lực rất tốt, lúc này chỉ thoáng liếc qua những tán lá sum suê đã phát hiện đằng sau cây vô ưu cao to, Đông Hoa đang dựa vào thành ghế nhìn về phía nàng.

Phượng Cửu lùi một bước, nắm tay Bạch Thiển thành khẩn nói: "Con cảm thấy thân là quả phụ, con vẫn nên tuân thủ một chút lễ tiết, không nên lộ diện ở những nơi thế này...". Yên Trì

Bạch Thiển nhẹ nhàng ngắt lời nàng: "Ồ, thì ra con cảm thấy theo ta đi dự yến hội cũng không bằng cùng Chiết Nhan mới lên Thiên giới hôm qua đi hàng phục hung thú Xích Diệm mang về cho tứ ca cưỡi chơi, nếu vậy...".

Phượng Cửu run run, nắm tay Bạch Thiển chặt hơn: "Nhưng cũng may lễ tiết phép tắc định ra đối với quả phụ chúng con cũng không nghiêm đến vậy, thỉnh thoảng xuất đầu lộ diện chỉ một, hai lần cũng tốt... cũng tốt...". Lắp bắp một hồi, nói trái lòng mình: "Tốt cho sức khỏe và tinh thần".

Bạch Thiển cười tủm tỉm gật đầu: "Con nói đúng".

Hai vị đế cơ của Thanh Khâu một trước một sau thần thái đoan nghiêm bước vào vườn Bảo Nguyệt Quang, các vị thần tiên mới được phong chưa từng trải, bất ngờ nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc hơn hẳn các giai nhân ở Hạ giới, nhất loạt ngơ ngẩn đứng ngây. Cũng may các tiểu tiên phục vụ yến tiệc đều nhanh trí, hơn nữa cũng gặp hai vị nhiều, sốt sắng dẫn hai vị vào chỗ. Đằng sau thân cây vô ưu, Liên Tống gõ chiếc quạt lên bàn đá nói với Đông Hoa: "Ngài có ý gì với nàng, cảm thấy nàng rất đẹp, hay là...".

Đông Hoa không nhìn nữa, mắt thoáng ánh cười: "Nàng rất thú vị".

Liên Tống dùng tư duy của vị tiên được coi là đệ nhất tình thánh ở Thiên giới lý giải hồi lâu, nửa hiểu nửa không hỏi lại: "Thú vị nghĩa là...". Đúng lúc nghe thấy tiểu tiên quan đứng cạnh kim tọa, cao giọng dõng dạc hô: "Thiên Quân giá đáo...". Liên Tống thở dài, đứng dậy nói, "Tháp Hạo Thiên kia ngài cất cẩn thận đấy".

Yến tiệc ở vườn thượng uyển Bảo Nguyệt Quang vốn là một yến tiệc thân mật. Yên Trì

Tuy là tiệc thân mật, nhưng không hề thoải mái.

Trong những niên đại hồng hoang biến động, Cửu Trùng Thiên cũng có ít nhiều đổi thay, các đời Thiên Quân quay về rồi vũ hóa, vũ hóa lại quay về, duy có Đông Hoa Đế Quân trước sau như một vẫn trấn thủ trên đỉnh Tam Thanh Ảo Cảnh.

Nhiều năm qua, ngay một số chuyện cũ của Thiên Quân cũng bị các tiểu tiên đem ra bàn tán trong các yến tiệc, nhưng chưa bao giờ nhắc đến Đông Hoa. Đây là lần đầu có những tin đồn ầm ĩ như vậy về chàng, lan truyền từ tầng trời thứ nhất cho tới tầng trời thứ 36, bay thẳng đến tai Thiên Quân.

Vị nam tử trong những tin đồn kia đương nhiên là Đông Hoa, còn người kia vì mọi người thiếu trí tưởng tượng, cho nên đoán là công chúa Tri Hạc vô tội. Nhưng cũng không biết Tri Hạc nghĩ thế nào, một vài vị tiên bạo gan từng ẩn ý nhắc chuyện này trước mặt nàng, công chúa Tri Hạc chỉ cười im lặng, không hề phủ nhận.

Thiên Quân đời này luôn có hiểu nhầm lớn về bản thân. Ngài cho rằng mình là một quân vương nhân đức rất hiểu tâm ý người khác.

Theo lời đồn Đông Hoa rất có ý với Tri Hạc, nếu đã có tôn thần ở Thiên giới để ý như thế, ngài cho rằng Tri Hạc không cần ở lại trần gian chịu phạt nữa, nên sớm gọi về mới phải, cũng là để Đông Hoa nợ mình một ân tình.

Khi ý đã quyết như vậy, ngài tự cho rằng tốt nhất là nên công bố trong dạ yến nửa long trọng nửa thân mật này, bèn sai các vị tiên phụ trách dạ yến cũng gửi thiệp mời đến TriHạc vẫn chưa rời khỏi Cửu Trùng Thiên.

Nhưng xá lệnh này nên làm khéo léo tự nhiên mới không khiến văn võ khắp triều cảm thấy Thiên Quân thiên vị Đông Hoa, nhưng cũng không thể kín đáo quá để Đông Hoa phải tri ân.

Suy tính một hồi, nghe nói Tri Hạc giỏi ca vũ, ngài bèn nghĩ ra một kế, lệnh cho mười bảy, mười tám tiểu tiên nga làm nền cho Tri Hạc múa khúc "Hạc vũ Cửu Thiên" sở trường của mình ngay trong bữa tiệc.

Tri Hạc là một tiên nữ thông minh, không phụ tâm ý của Thiên Quân, trong dạ yến, nàng múa khúc "Hạc vũ Cửu Thiên" giống hệt phượng hoàng nhảy múa giữa chín tầng trời mây, lại còn không chỉ một con, mà cả bầy phượng nhẹ nhàng bay liệng.

Các vị thần tiên kẻ ngồi, người đứng ai nấy mắt nhìn không chớp.

Vũ khúc kết thúc, Thiên Quân là người đầu tiên vỗ tay, liền đó dấy lên một tràng pháo tay như sấm. Trong tiếng vỗ tay rầm trời, Thiên Quân hướng ánh mắt xuống dưới đài, cố ý hỏi: "Vừa rồi hiến vũ có phải là tiên tử Tri Hạc ba trăm năm trước bị đày xuống núi Tề Lân?". Chúng tiên đương nhiên hô đúng. Ngài lại giả bộ suy nghĩ, giả bộ đáng tiếc, nói: "Không ngờ một tiên tử mang tội mà lại tài hoa đến vậy, đã ở Phàm giới tự phản tỉnh ba trăm năm, thiết nghĩ cũng đã đủ, hôm nay hãy trở về Cửu Trùng Thiên đi". Lại làm bộ nhớ ra ngước mắt nhìn Đông Hoa, hỏi: "Đông Hoa Đế Quân cảm thấy thế nào?". Yên Trì

Ngài diễn rất đạt.

Công chúa Tri Hạc duyên dáng trong xiêm y mỏng manh bay phất phới, đẹp như trong mộng, đăm đăm nhìn nghĩa huynh của mình.

Đông Hoa lúc này đang tháo rời tháp Hạo Thiên lần thứ hai, nghe vậy liền ngước nhìn

Tri Hạc một cái, gật đầu nói: "Cũng được!"

Lời vừa nói ra, chếch phía đối diện bỗng thấy "răng rắc" một tiếng, chàng đưa mắt về phía đó, thấy cốc trà của Phượng Cửu bị vỡ làm bốn mảnh, nằm phơi trên bàn.

Đông Hoa sửng sốt, Liên Tống che quạt ghé lại gần chàng, hất hàm nói: "Ngài nhìn thấy chưa, chiếc cốc sứ đó bị nàng ta một tay bóp vỡ, chà, thân thủ tốt thật".

Phượng Cửu dám chắc lúc Đông Hoa nói hai chữ "Cũng được", Tri Hạc đã nhếch mép nhìn nàng cười khiêu khích.

Nàng còn nhớ phụ quân Bạch Dịch từng trang trọng dặn nàng: Con tuổi còn trẻ nhưng đã quyền cao chức trọng, phải nhớ tránh hơn thua với chúng tiên phẩm vị thấp hơn, đừng để thiên hạ chê cười, mình bị bôi nhọ không sao, nhất thiết không được bôi nhọ thân phận này. Yên Trì

Suốt ba trăm năm nay nàng luôn khắc cốt ghi tâm từng câu từng chữ đó, gặp chuyện hiếm khi tức giận, quả thực đã rèn rũa tu dưỡng để trở nên khoan dung quảng đại, khí độ thanh cao. Nhưng đối mặt với Tri Hạc, nàng cảm thấy có thể tạm dẹp đi những lễ tiết khuôn sáo đó. Vị công chúa của cung Thái Thần này trước kia thực sự đã từng đắc tội rất lớn với nàng, đó là vết sẹo trong lòng Phượng Cửu.

Chuyện này, xảy ra hơn hai nghìn năm trước.

Khi đó nàng còn non trẻ, dại khờ, một mình đến núi Cầm Nghiêu ở Nam Hoang rong chơi, khinh suất chọc giận một con hổ thành tinh, nó định ăn thịt nàng, may thay lúc ấy Đông Hoa Đế Quân đi ngang qua đã cứu mạng nàng. Từ đó nàng một lòng một dạ hướng về Đông Hoa. Để đền đáp ân tình của Đông Hoa, nàng nợ Ti Mệnh một đại ân, nhờ ông ta đưa nàng vào làm tỳ nữ trong cung Thái Thần của Đông Hoa. Nàng rất cố gắng, nhưng lại thiếu may mắn, gặp phải nghĩa muội của chàng là công chúa Tri Hạc luôn tìm cách ngăn cản, gây khó dễ. Đông Hoa không để ý mọi chuyện trong cung, lại chưa lập đế hậu, cho nên mọi chuyện trong cung Thái Thần hầu hết đều do Tri Hạc cai quản, cuộc sống của nàng muôn phần khó khăn.

Về sau, không ngờ Đông Hoa lại bị cừu địch lừa vào Thập Ác Liên Hoa Cảnh, cuối cùng nàng đã có được chút cơ duyên. Từ nhỏ tính cách nàng đã cương liệt, chưa bươu đầu mẻ trán chưa chịu thua, vì Đông Hoa, nàng không tiếc bán cả khả năng biến hóa, dung mạo, giọng nói và chín chiếc đuôi quý báu nhất của mình cho Ma tộc, hóa thành một con hồ ly nhỏ liều mạng cứu chàng khỏi hiểm cảnh. Thật ra khi làm việc đó, nàng cũng có chút lòng riêng, cho rằng Đông Hoa đã nợ mình một đại ân như thế rồi chàng sẽ thích nàng như nàng thích chàng, nàng đã nỗ lực suốt hơn hai nghìn năm, cuối cùng sẽ được chút báo đáp.

Nhưng sự đời lại hết sức khó lường.

Sau khi dưỡng thương, nàng được Đông Hoa ngầm cho phép ngày đêm bên chàng, quả thực đã sống những ngày tự cảm thấy vô cùng vui vẻ, mặc dù đã mất đi khả năng biến hóa, nàng lúc đó chỉ là một con linh hồ nhỏ lông đỏ, nhưng vẫn thấy muôn phần mãn nguyện, lúc ngủ cũng thấy vui.

Đêm đó nàng ngủ rất say. Sáng tinh sương, chim sẻ tìm thức ăn mổ vào thành cửa sổ mới đánh thức nàng, thấy bên cạnh gối có bút tích của Đông Hoa, viết rằng khi nào tỉnh thì qua đình Trung đợi chàng cho ăn. Nàng hoan hỉ nhảy vội xuống giường, tung tăng ve vẩy cái đuôi duy nhất chạy đến đình Trung, lại nhìn thấy Tri Hạc đứng trước bụi hoa không biết tại sao đang vừa khóc lóc vừa tranh cãi gì đó với Đông Hoa. Nàng cảm thấy lúc này nếu mình đi đến thật sự không thích hợp, cho nên lặng lẽ ẩn sau một gốc táo xiêu vẹo gần đó. Vì được gia đình giáo dục rất tốt, nàng không có ý nghe trộm câu chuyện của họ, bèn cúi thấp đầu lấy móng vuốt che đôi tai rất nhạy của mình. Hai người tranh cãi hồi lâu, phần lớn là Tri Hạc nói, hai cái móng nhỏ không thể nào che kín hai tai nên nàng vẫn nghe thấy vài tiếng hét làm nàng váng đầu. Thấy hai người đã tranh cãi xong, không nói gì nữa, nàng mới bỏ móng xuống, nhưng lại nghe Đông Hoa đột nhiên hạ giọng nói nhỏ: "Ta đã nhận lời nghĩa phụ chăm sóc muội thì sẽ không bỏ mặc muội, muội tranh chấp gì với một con thú cưng?"

Đông Hoa đi khuất một lúc lâu, nàng mới từ sau cây táo bước ra. Tri Hạc nheo mắt nhìn nàng cười: "Ngươi xem, ngươi chẳng qua chỉ là con thú cưng, nhưng lại luôn mơ tưởng tới nghĩa huynh ta, không thấy quá nực cười sao?".

Nàng hơi đau lòng nhưng vẫn kiên cường, tuy có bị tổn thương khi chính tai nghe Đông Hoa nói những lời đó, nhưng thực ra chàng cũng chỉ nói thật. Con đường theo đuổi Đông Hoa, quả nhiên quá gập ghềnh, nàng phải cố gắng hơn chút nữa. Ai ngờ chuyện này chẳng qua chỉ là ngòi nổ của một loạt thảm cảnh tiếp theo, có thể ví với câu "Nhà dột gặp mưa đêm". Hàng loạt đả kích nàng không muốn nhớ lại đánh thức giấc mộng đẹp của nàng, chuyện nào cũng đều rất đau lòng, tuy so với các tiểu hồ ly cùng tuổi nàng dũng cảm hơn nhiều, nhưng chung quy nàng vẫn còn nhỏ, không khỏi thấy tủi thân, buồn bã, dần dà cũng nản lòng.

Trong cuộc ganh đua này, Tri Hạc đại thắng. Thực tình nàng cũng không cảm thấy làm sao khi thua Tri Hạc, chỉ thấy tiếc nuối và buồn bã khi không thể nào khiến Đông Hoa thích mình. Nhưng chẳng biết vì sao Tri Hạc lại không ưa nàng đến thế, nàng đã hạ quyết tâm rời khỏi Cửu Trùng Thiên, nhưng Tri Hạc vẫn không muốn để nàng ra đi nhẹ nhàng, chọn đúng đêm nàng định bỏ đi, Tri Hạc mặc bộ hỷ bào đỏ chói đến kích động nàng, giả bộ dịu dàng xoa đầu nàng: "Ta và nghĩa huynh đã bên nhau chín vạn năm, ta từ khi ra đời đã được chàng chính tay nuôi lớn, hôm nay cuối cùng cũng lấy được chàng, ta rất vui, ngươi là một tiểu hồ ly lương thiện, ngươi cũng có thấy vui cho ta phải không?" Nhưng Tri Hạc lại nhéo lỗ tai của hồ ly nhỏ, cười giả lả châm chọc: "Sao vậy, người không vui ư? Hóa ra, ngươi không vui".

Phượng Cửu còn nhớ đêm đó mặt trăng vừa to vừa tròn, giẫm lên bóng trăng tựa như giẫm lên dòng sông số phận, dòng sâu ấy rất sâu, rất tròn, nó muốn nhấn chìm nàng. Yên Trì

Chuyện cũ lướt qua như mây khói, Phượng Cửu ngước lên vân đài nhìn Tri Hạc vừa hoàn thành vũ khúc, cảm thấy ba trăm năm ngắn ngủi, cố nhân vẫn là cố nhân xưa. Yên Trì

Trước kia bị Tri Hạc bắt nạt, nhưng do mối tình si với Đông Hoa, nàng ngốc nghếch cố quy tất cả những ấm ức khổ sở đó là do ông trời muốn tôi luyện nàng, cho rằng Tri Hạc có thể là công cụ để ông trời thử thách nàng. Sau khi rời khỏi Cửu Trùng Thiên, cuối cùng nàng cũng ngộ ra vài điều, nhận ra Tri Hạc đơn giản luôn xem nàng là kẻ địch, nàng đã để cho nàng ta ức hiếp suốt mấy trăm năm một cách vô ích. Nhưng nếu quay về Cửu Trùng Thiên chỉ để đem tất cả ấm ức xưa, từng thứ đáp trả Tri Hạc, lại chứng tỏ mình không đủ khoan dung. Làm sao có thể vừa báo thù, lại vừa thể hiện mình là người độ lượng? Phượng Cửu thận trọng suy nghĩ rất lâu vẫn chưa nghĩ ra, cuối cùng đành gác lại. Sự việc xảy ra đã ba trăm năm, nhưng hôm nay cơ duyên này giống như ông trời nhìn thấu tâm tư nàng mà ban cho, đã như vậy sao có thể phụ lòng tốt của ông trời. Vả lại lần này trùng phùng, đối thủ của nàng còn dám cười khiêu khích như thế, nàng cảm thấy nếu mình không làm khó nàng ta một chút e là có lỗi với nụ cười đẹp như vậy của nàng ta.

Tiểu tiên nga đưa đến chiếc cốc mới, nụ cười giễu cợt cộng vài phần đắc ý càng rõ trong mắt Tri Hạc.

Phượng Cửu đón chiếc cốc, thấy Tri Hạc cười càng khiêu khích cũng nhếch mép cười đáp lễ.

Cô cô Bạch Thiển tay cầm quạt lụa ngồi bên liếc Tri Hạc trên vân đài, rồi lại liếc nàng, dáng vẻ đoan trang, trầm tĩnh, cất giọng trong trẻo ra vẻ quở trách nàng: "Thiên Quân đang cùng các thần tử thương nghị chính sự, giờ con thân là nữ vương Thanh Khâu, hân hạnh được diện kiến thiên uy, lĩnh hội giáo huấn của bệ hạ, lại không tĩnh tâm cung kính lắng nghe, còn mặt hoan mày hỷ là sao?". Tuy trông như đang khiển trách nàng, nhưng nàng đã cùng cô cô diễn trò đối phó với vị phụ thân cứng nhắc của nàng không chỉ một, hai năm, nàng lập tức hiểu ý, chắp tay cung kính: "Con không dám, con chẳng qua chỉ than thở rằng ở Thanh Khâu chúng ta, nếu có vị thần tiên phạm lỗi bị đuổi đi, thì phải lập thật nhiều đại công đại đức mới có thể được trở lại. Mấy ngày gần đây nghe dượng nói Nam Hoang có biến động, con vốn nghĩ công chúa Tri Hạc là thần mưa cũng có thể xuất chiến, còn lo ngại công chúa Tri Hạc bị phái đến Nam Hoang lập công gì đó rồi mới được trở về Cửu Trùng Thiên, thì ra cũng không cần phạt nặng như vậy, chỉ cần múa một bài là được. Con thấy đã uổng công lo lắng cho công chúa, vậy nên ban đầu cười nhẹ nhõm. Sau lại thấy giới luật ở Cửu Trùng Thiên thật sáng suốt, lại có tình người nên mới cười thán phục. Nhưng con lại chợt nghĩ công chúa Tri Hạc tài trí song toàn, phạm lỗi tất nhiên có thể may mắn được ân xá, nhưng nếu một vị thần tiên nào đó không may chẳng có tài nghệ gì mà phạm lỗi thì biết làm sao, vì vậy cuối cùng mới cười hồ nghi".

Chư tiên dự yến cũng nghe ra, lời nói của vị đế cơ Thanh Khâu kia đang làm cho Thiên Quân mất thể diện, nhưng sự phản bác của nàng cũng muôn phần thành thật, muôn phần khiêm nhường, muôn phần cung kính. Sau đó Phượng Cửu khách khí chắp tay hướng về chư tiên, tiếp tục khiêm tốn nói: "Nơi thôn dã hiểu biết hạn hẹp, đã khiến chư tiên chê cười rồi". Lúc ngồi xuống còn hướng về Thiên Quân phía xa chắp tay thành khẩn xá một vái.

Liên Tống Quân cầm quạt điểm nhẹ vào tháp Hạo Thiên bên cạnh Đông Hoa nói: "Nàng nói lời cay nghiệt không ngờ cũng giỏi vậy, những lời này không thua kém gì ngài, xem ra phụ quân tôi phen này phải đau đầu đây". Đông Hoa xoay ly trà trong tay, nhìn bộ dạng giả vờ khiêm nhường lễ độ của Phượng Cửu nhà họ Bạch: "Sao có thể, ta nói ngắn gọn hơn nàng nhiều".

Thiên Quân quả thực không ngờ sự thể lại diễn biến như vậy, nhưng ngài không hổ là đấng Thiên Quân, ngón lật mặt nhanh hơn lật sách của ngài đã luyện đến mức tinh thông, thiên nhãn uy nghiêm đảo một vòng, chớp mắt đã phán đoán ra lợi, hại, được, mất, trầm giọng nói: "Nghi hoặc của đế cơ Thanh Khâu nói ra rất đúng, giới luật của Cửu Trùng Thiên luôn rất nghiêm minh, nếu Tri Hạc muốn trở lại Thiên giới, ắt phải lập đại công", ngừng lại một chút, thiên nhãn uy nghiêm quét qua toàn bộ đại điện lần nữa, bổ sung: "Đây là luật lệ đã được ghi rõ trong Thiên quy". Nhưng, có lẽ cảm thấy giới luật quá nghiêm minh, không thể hiện được sự nhân ái của ngài, dừng một lúc lại bổ sung: "Có điều, biến động ở Nam Hoang tạm thời chưa rõ nội tình, tạm gác lại để sau nghị bàn cũng không muộn".

Phượng Cửu vẫn nhẫn nại tiếp tục duy trì tư thái cung kính khiêm nhường thủ lễ, hướng về phía Tri Hạc nở nụ cười mãn nguyện. Sắc mặt Tri Hạc trắng như tờ giấy, đôi mắt hạnh đào trợn tròn như sắp tóe lửa, trừng trừng nhìn nàng. Vườn thượng uyển nhất thời tĩnh lặng, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Để bản quân đi thay". Đỉnh tháp Hạo Thiên nằm trên ngón tay chàng, chàng hơi ngước mắt: "Nếu cho nàng ta quay về Thiên giới mà phải ra trận". Tri Hạc đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng như tuyết dần chuyển sang hồng, từ hai má lan ra, ánh mắt dần dần trở nên tha thiết, giống như được phục sinh. Yên Trì

Thiên Quân cũng hơi ngẩn người, tỉnh bơ lướt nhìn chúng tiên dự tiệc. Ngoài Đông Hoa, ở đây còn thượng thần Bạch Thiển có địa vị cao, ngài đang định hỏi ý Bạch thượng thần, nàng đã vừa phe phảy quạt vừa rất mực thân thiện mỉm cười, cất tiếng: "Lúc ở Thanh Khâu đã được nghe, song thân đã tạ thế của công chúa Tri Hạc có ơn dưỡng dục với Đế Quân, Đế Quân quả là trọng tình trọng nghĩa". Nói vậy xem như tán đồng. Phượng Cửu lạnh lùng liếc Đông Hoa rồi nhìn Tri Hạc, trên mặt nở một nụ cười thật lòng, phụ họa cô cô Bạch Thiển: "Đế Quân và công chúa quả thật là huynh muội chí tình". Sau đó không nói gì thêm, cúi đầu cắn hạt dưa, chư vị thần tiên khác đương nhiên không ai có gan phản bác Đông Hoa. Thiên Quân theo thói quen trầm ngâm một lát cho ra vẻ, rồi trầm giọng phê chuẩn.

Một loạt biến cố xảy ra đột ngột khiến chúng tiên vô cùng phấn khích, nhưng đa phần chỉ xem cho vui, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra họ cũng vẫn không rõ, chỉ có chút thu hoạch: Hôm nay được nhìn thấy các vị thượng thần, thượng tiên trong những tin đồn nghe được trước đây. Ví dụ vị tiên sáng nay bị Đông Hoa trêu đùa trong điện Thanh Vân hóa ra không phải là công chúa Tri Hạc, nghĩa muội của Đế Quân, mà lại là điện hạ Phượng Cửu, đế cơ của Thanh Khâu nức tiếng đã lâu. Nhưng cũng có một hai vị tinh mắt nhìn ra ẩn tình, vì ngồi cách khá xa chủ tọa nên len lén ghé tai nhau thì thầm: "Thật ra chuyện này, ta hiểu thế này đệ xem có đúng không, đây chính là em chồng tranh sủng với chị dâu. Hình như cô em chồng có tình với nghĩa huynh của mình khiến chị dâu chướng mắt, cho nên...". Sau đó vị tiểu tiên tinh mắt này do khả năng lý giải tinh tường, lại có tư duy logic hiếm có nên được điều về làm thủ hạ cho Ti Mệnh quản sổ sách ghi số mệnh của người trần, rất được Ti Mệnh coi trọng, tiền đồ vô cùng sáng sủa. Yên Trì

Thực ra chuyến đi này, Bạch Thiển thay mặt phu quân Dạ Hoa đến dự tiệc. Yên Trì

Thượng thần Chiết Nhan ở rừng đào mười dặm hôm qua đã đại giá Thiên môn, vị thượng thần này xưa nay một lòng bảo vệ huynh muội nhà họ Bạch, chắc là có việc cần nhắc nhở dạy dỗ riêng thái tử, nên mới chỉ đích danh Dạ Hoa tiếp đón. Một số công vụ quan trọng của phu quân, Bạch Thiển đành làm thay.

Bản tính Bạch Thiển ngại phiền phức, không thích tiệc tùng, thấy rượu quá tam tuần, Thiên Quân theo lệ đã sớm cáo lui, nên cũng muốn rút. Vốn định nghĩa khí rút lui cùng Phượng Cửu, nhưng thấy nàng ngồi một mình tự rót rượu uống rất vui vẻ, thầm nghĩ Phượng Cửu bản tính sôi nổi, ngày ngày phải ở lỳ trong điện Khánh Vân cùng Cục bột nhỏ cũng không hay, ra ngoài hoạt động mới phù hợp bản tính của người trẻ tuổi, vì vậy chỉ dặn dò vài câu, nhắc nàng cẩn thận.

Nhưng lời căn dặn của cô cô đã vô ích, đêm nay Phượng Cửu uống rượu rất thoải mái. Có vị thần tiên nào mang rượu đến kính, nàng đều một hơi uống cạn, nếu thấy vừa mắt, còn mời lại một hai ly. Chúng tiên đều trầm trồ tán thưởng, có câu, tính cách người ta bộc lộ qua cách uống rượu, cho nên ai cũng nghĩ vị nữ vương này tính cách phóng khoáng, không câu nệ lễ nghi, chúng tiên muôn phần khâm phục. Nhưng điều đó quả thật là hiểu lầm. Thực ra rượu dùng cho dạ yến tối nay là rượu hoa quả do Hoa Chủ ủ, rượu này vị thanh, lâu ngấm nhưng rất mạnh. Phượng Cửu đâu có biết, cứ nghĩ đó là loại nước quả nào đó, cảm thấy uống nước quả mà cũng phải khép nép đoan trang thì thực sự không phải là phong cách của Thanh Khâu Phượng Cửu này... Ngoài ra còn mootn điều nữa, nàng cảm thấy tối nay tâm hỏa hơi vượng nên muốn dùng nước quả để giảm nhiệt. Yên Trì

Nhưng uống mãi uống mãi, nàng cảm thấy hơi choáng, đầu óc bỗng u mê không rõ lúc này là ngày nào, tháng nào, năm nào, đây là đâu, những người xung quanh là ai. Chỉ láng máng nghe ai đó nói tiệc tàn, sau đó rất nhiều vị thần tiên lần lượt đến chào nàng, thần trí nàng đã bắt đầu mơ hồ, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh đoan trang đáp lễ từng vị. Yên Trì

Một lát sau, vườn thượng uyển đã tĩnh lặng không một tiếng người, chỉ còn dạ minh châu tỏa sáng giữa tán lá, cây vô ưu đổ bóng lộn xộn trên mặt đất.

Phượng Cửu trợn mắt nhìn ly rượu trong tay. Khi say nàng cư xử rất đúng mực, cho dù say người ngoài cũng khó nhận ra, chỉ có phản ứng hơi chậm một chút, thỉnh thoảng quá say thì không có phản ứng gì. Ví dụ như lúc này, nàng thấy đầu óc trống rỗng, mình là ai, ở đây làm gì, chiếc chén nhỏ trong tay là thứ gì, nàng hoàn toàn không biết. Yên Trì

Phượng Cửu nếm thử một chút, nhận thấy mùi vị của nó rất an toàn, đột nhiên thấy hơi khát nước, lại thấy cái ly rượu hơi nhỏ, nghĩ ngợi một lúc muốn đổi sang ly trà, rồi nghĩ lại nên đổi sang ấm trà thì hơn... Đột nhiên có tiếng bước chân vững chãi đi tới. Yên Trì

Cùng hương bạch đàn thoang thoảng, tiếng bước chân dừng lại trước mặt nàng.

Nàng hiếu kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy Đông Hoa đã đi rồi lại quay trở lại, chàng hơi rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên ngón tay nàng: "Ngươi vẫn còn ở đây làm gì?"

Vừa nhìn thấy chàng, đầu óc nàng nãy giờ vốn không có phản ứng gì bỗng bừng tỉnh, đột nhiên nhớ ra chàng là ai, mình là ai. Nhưng ký ức của ba trăm năm trước lại giở trò tác quái, những chuyện xảy ra trong ba trăm năm qua nàng không nhớ gì hết, chỉ cảm thấy lúc này nàng vẫn còn ở trong cung Thái Thần, còn vị nam tử dung mạo tuấn tú, có mái tóc trắng và đôi mắt sâu thâm trầm này là Đông Hoa, và nàng là con hồ ly nhỏ rất thích chàng, tìm mọi cách cuối cùng được ở bên chàng.

Nàng thẫn thời nhìn chàng hồi lâu, rồi chìa ly trà trong tay cho chàng xem: "Uống nước quả thôi mà."

Đông Hoa cúi xuống ngửi chiếc chén nàng chìa ra, rồi ngẩng đầu nhìn nàng: "Đây là rượu".

Nàng lại nhìn chàng hồi lâu, mặt đầy vẻ nghi hoặc, thấy tay chàng cầm một món pháp khí trông như tháp ngọc, lập tức bỏ qua vấn đề rốt cuộc mình đang uống gì, do dự hỏi chàng: "Ngài lại định đi đánh nhau với ai à?" Suy nghĩ một lát lại nói: "Vậy ngài hãy mang tôi theo với, tôi sẽ không gây rắc rối cho ngài đâu." Nàng quên mất hiện mình đã là con người, vẫn tưởng mình còn là con linh hồ nhỏ mà chàng có thể thoải mái ôm vào lòng, khoa tay múa chân ra dấu nói: "Tôi chỉ bé tý thế này thôi, ngài nhét vào đâu chẳng được".

Chiếc trâm hoa trên đầu hơi lỏng, rơi "cạch" xuống mặt bàn. Đông Hoa ngồi xuống cạnh nàng, tiện tay nhặt chiếc trâm lên, đưa cho nàng: "Ngươi say rồi."

Nàng đăm đăm nhìn chiếc trâm hoa hồi lâu, nhưng không đưa tay ra nhận, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, nghĩ ngợi một hồi rồi ngoan ngoãn gật đầu "Chắc là hơi say một chút." Lại ôm đầu nói: "Chóng mặt quá". Có lẽ là do chóng mặt, nàng không khống chế được, từ từ đổ người sang một bên.

Đông Hoa đưa tay ra đỡ, thấy nàng đã ngồi thẳng, mới nói: "Còn nhớ đường không? Ta đưa ngươi về."

"Nói dối." Nàng cầm cái chén ngơ ngẩn một hồi, nói như trong mộng: "Hồi đó ngài định đi dạy dỗ cái tên..." Nàng ngây người, ôm đầu nghĩ một lúc lâu: "Cái tên gì ấy nhỉ?". Tủi thân nói: "Ngài bảo tôi cứ ở đó đợi ngài, sau đó ngài không quay lại". Rồi gay gắt lên án: "Cuối cùng vẫn là tôi đi tìm ngài đấy."

Đông Hoa đang ngắm nghía làm thế nào cài chiếc trâm cho nàng, vừa ướm lên tóc mai, vừa nghi hoặc hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Nàng cúi đầu ngoan ngoãn để cho Đông Hoa cài trâm cho mình, nghe vậy ngước lên: "Cách đây không lâu." Đông Hoa nói: "Đừng động đậy." Nàng ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng lại nói chắc chắn: "Tôi không nhớ nhầm đâu". Nàng nói thêm một câu: "Trí nhớ của tôi rất tốt". Lại nói thêm câu nữa: "Trí nhớ của hồ ly chúng tôi đều rất tốt".

Đông Hoa cài chiếc trâm hoa ngay ngắn lên tóc mai của nàng, ngắm nghía một lúc mới lên tiếng: "Ngươi lại nhận nhầm người rồi ư? Ta là ai?"

"Đế Quân." Nàng đứng lên, đôi mắt to đen láy đăm đắm nhìn chàng rất lâu, dường như nhớ ra điều gì, lại nói: "Đông Hoa, nhưng ngài rất xấu."

Nghe thấy nàng gọi thẳng tên mình, chàng có phần ngạc nhiên, lại thấy buồn cười nhìn nàng hỏi: "Tại sao?"

Nàng nghiêm túc nói: "Ngài nói tôi chỉ là con thú cưng". Đôi mắt nàng ươn ướt: "Lúc tôi bỏ đi, ngài cũng không giữ lại."

Đông Hoa ngẩn người, nói: "Ta không nhớ là ta..." Chàng còn chưa nói hết, nàng đã lảo đảo ngã vào ngực chàng, thì ra nàng đã quá say.

Đông Hoa cúi nhìn nàng, những lời vừa rồi của nàng đương nhiên nói sảng, không cần bận tâm. Ánh sáng xanh từ dạ minh châu nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng, chàng chưa bao giờ biết lúc say nàng lại như thế, thì ra nàng cũng có lúc ngoan ngoãn như vậy.

Đông Hoa bế nàng lên, định đưa về điện Thanh Vân, thấy nàng vô ý thức vùi đầu vào ngực mình, bàn tay ngọc níu chặt vạt áo chàng, dấu hoa phượng vũ trên trán nàng đỏ chói muôn phần diễm lệ nhưng gương mặt phấn hồng lại đầy vẻ ngây thơ, hoàn toàn không giống một nữ vương tôn quý uy nghiêm, mà lại hơi giống... Vừa rồi nàng nói gì ấy nhỉ? Chàng nghĩ lại, à đúng rồi, giống một con thú cưng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top