Chương 51 - Chương 60
Chương 51: Không được yêu sâu sắc.
"Suy nghĩ điều gì?" Hách Liên Bá Thiên nhìn đôi mắt nàng đột nhiên hiện vẻ ưu thương, trong lòng không ngừng suy nghĩ, nữ tử này, còn quá nhiều bí ẩn mà hắn chưa biết, hắn nhìn ra được, nàng không phải nữ tử dịu dàng nhẫn nhục chịu đựng như những gì nàng vẫn biểu hiện ra ngoài.
Nhưng nàng cũng chưa bao giờ phơi bày tâm tư bản thân trước mặt hắn.
Chỉ có những lúc vô ý, mới để lộ sự bi thương sâu sắc, khiến người khác vừa nhìn, liền cảm thấy đau lòng.
Lúc trước, hắn thật giận nàng có điều giấu diếm hắn, nhưng hiện tại, hắn cố dấu trong lòng, không biểu hiện ra.
Có lẽ, thoạt nhìn thì bề ngoài của nàng có vẻ rất nhu thuận nghe lời, nhưng hắn vẫn nhìn ra được, nàng là một nữ tử quật cường đến thế nào, có một số việc, chỉ sợ nếu dùng vũ lực, sẽ càng không xong.
Bất quá, dù cho nàng không nói, hắn cũng sẽ tra ra đáp án .
Nhưng nếu nàng vẫn không chịu tự mình nói ra, trong lòng hắn sẽ rất buồn phiền nhức nhối.
Hắn đang chờ, hy vọng nàng có thể nói cho hắn nghe, trước khi hắn tra ra đáp án.
Nhưng nàng lại...
Khinh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, gạt đi quá khứ chua xót đau thương, cười nhẹ: "Không nghĩ điều gì."
"Thật sự không nghĩ gì?" Hách Liên Bá Thiên nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu, vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm.
Dường như Khinh Tuyết cảm nhận được ánh mắt Hách Liên Bá Thiên đột nhiên nhìn mình dò xét, còn có câu hỏi hoài nghi kia, biết tính tình hắn, nếu không chịu nói gì, tất là hắn sẽ bực tức .
Vì thế, nàng kiếm mấy lời đơn giản, cũng không có ý định nói thật: "Chỉ là nhớ tới chuyện cũ, nhất thời cảm thấy có chút buồn bã thôi..."
"Nhớ tới chuyện cũ gì?" trong lòng Hách Liên Bá Thiên có chút vui sướng, có phải là nàng bắt đầu thổ lộ tâm tư với hắn không? Vì thế vội vàng hỏi.
Lại thấy nàng cúi đầu, khiến hắn chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen bóng, bi thương từ từ lan tỏa.
Khiến hắn đau lòng một cách không thể giải thích.
Đúng vậy, hắn lại có thể cảm thấy đau lòng, mà chính hắn cũng thấy kỳ quái với cảm xúc đó, nữ nhân này, rốt cục hắn phải đối xử với nàng thế nào mới đúng?
Hắn không muốn suy nghĩ rõ ràng, bởi vì có rất nhiều chuyện, càng là rõ ràng, càng là lý trí, lại càng khiến lòng mình không thoải mái, không bằng đừng nghĩ nữa.
Hắn ôm nàng chặt hơn: "Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện đã qua rồi, thần thiếp cũng không muốn nhắc lại nữa." Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói, đối với chuyện đã qua, nàng vẫn cảm thấy tổn thương không thể diễn tả thành lời.
Không muốn nhắc tới, vì sợ rằng nếu nhắc tới, lòng sẽ chỉ thêm đau đớn và hận thù.
Thấy nàng nói thế, mặt Hách Liên Bá Thiên hơi đổi sắc, đúng là nàng vẫn không thẳng thắn với hắn .
Nữ nhân này!
Từng tế bào trên người hắn không ngừng gào thét phẫn nộ.
Cảm thấy Hách Liên Bá Thiên tức giận, Khinh Tuyết dụi vào lòng hắn thở dài, nhẹ nhàng nói: "Hoàng Thượng, mỗi người đều có một bí mật của riêng mình không muốn nói với bất kỳ ai khác, xin cho Khinh Tuyết giữ lại một chút riêng tư được không? Thần thiếp chỉ có thể nói, chuyện đã qua, đối với thân thiếp mà nói, như một cây đao vẫn luôn trực chờ kề sát, chỉ vừa động đậy, sẽ đau nhức không thôi..."
Mỗi một lần nhớ tới, là thêm một lần đau đớn.
Đao vừa chạm đến, miệng vết thương của nàng liền rách toạc.
Nam nhân này, là nam nhân của nàng, nhưng cũng là nam nhân của rất nhiều nữ nhân, thế nên, hắn sẽ không trở thành chỗ dựa chân chính của nàng.
Nói ra mọi chuyện, có lẽ, hắn sẽ giúp nàng.
Nhưng nếu hắn không muốn giúp thì sao? Nàng sẽ khó mà có cơ hội tiếp cận hắn lần nữa .
Thế nên, nàng không thể mạo hiểm dù chỉ là một chút.
Vốn dĩ là Hách Liên Bá Thiên đang lửa giận ngập trời, nhưng khi thấy nàng nói mấy câu đó, đúng là cực kỳ đau lòng, rốt cục là bao nhiêu tức giận đều bốc hơi.
Không thể tưởng được, hắn cũng có thời điểm không đành lòng nổi giận.
Cảm nhận được hắn đã ngừng cơn tức, nàng nhẹ nhàng thở ra, nàng không muốn vì thế mà chọc giận hắn.
"Nghỉ ngơi thật tốt đi, nhưng trẫm hoàn toàn không hy vọng, nàng sẽ không thổ lộ tâm sự trong lòng với trẫm, nữ nhân của trẫm, nhất định phải lấy trẫm làm trung tâm, dù là chuyện gì cũng đừng nghĩ cách dối gạt trẫm." Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết khẽ cúi đầu: "Thần thiếp đã biết, xin Hoàng Thượng cho thần thiếp một thời gian ngắn để điều chỉnh lại bản thân, chung quy sẽ có một ngày, thần thiếp sẽ đem toàn bộ quá khứ trước kia nói với người."
Nhưng khi đến thời điểm đấy, có lẽ, chính là lúc nàng bỏ hắn ra đi.
Chung quy là nơi này không phải chốn nương thân cho nàng.
Bài học thê thảm của mẫu thân đã khiến nàng sợ hãi sâu sắc.
Hậu cung này quá lớn, chỉ sợ so với Lâu phủ, còn đáng sợ hơn gấp trăm lần .
Có lẽ nàng không yếu đuối, nhưng phải tranh thủ tình cảm cùng trăm ngàn nữ nhân khác sẽ rất mệt mỏi.
Nàng không muốn đến một ngày nào đó, tay nàng sẽ dính đầy máu tanh của một nữ tử vô tội nào đó.
Hách Liên Bá Thiên gật đầu, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy, trong lời của Khinh Tuyết, là sự giãy dụa bất lực.
Khi nghe được nàng nói sẽ có một ngày nói cho hắn nghe toàn bộ quá khứ đã qua, hắn lại cảm thấy sợ hãi một cách không hiểu được, nhưng rốt cục vì cớ gì hắn lại sợ hãi?
Hắn không biết.
Đường đường là Hoàng đế Nhật Liệt Quốc, hắn sợ cái gì chứ?
Hắn bắt mình phải lạnh lùng, không được lún quá sâu.
Nữ nhân, có thể sủng, có thể sủng thật nhiều, nhưng không thể yêu, càng không thể yêu sâu sắc...
Chương 52: Hách Liên Tần Thiên.
Hoa trong ngự hoa viên vẫn đẹp rực rỡ như ngày nào.
Khinh Tuyết tản bộ chầm chậm giữa các khóm hoa, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, cẩm y ngọc thực, quyền lực to lớn, mỗi ngày thản nhiên ngắm hoa, không thể nghĩ ra, nàng lại có cơ hội được hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Nhưng đây cũng không phải cuộc sống mà nàng muốn, cuộc sống như vậy, quá mức hư ảo, khiến nàng chẳng có nổi chút cảm giác an toàn nào, không bằng hạnh phúc của cuộc sống rau dưa đạm bạc, áo vải quần thô.
Hơn nữa, áp lực trong lòng cũng quá nặng, khiến nàng nhiều lúc như hô hấp không thông.
Mà Hách Liên Bá Thiên, chung quy cũng chẳng phải người lương thiện nhân từ gì.
Nhớ tới nam nhân kia là nhớ tới đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, khiến người khác chẳng thể nhìn ra điều gì, hắn rất khó lường, hơn nữa hắn lại có vẻ quan tâm với quá khứ của nàng, khiến nàng không biết phải làm thế nào cho phải.
Thở dài một tiếng nặng nề.
Chợt sau lưng nàng truyền đến một giọng nói trêu tức: "Nữ nhân thở dài không tốt đâu, sẽ chóng già ."
Khinh Tuyết nhìn theo hướng phát ra giọng nói kia, thấy một nam nhân mặc áo tím đang cười, cặp mắt hoa đào hơi nheo lại, lại giống như đang mỉm cười, đẹp một cách tinh xảo.
Namnhân này, có sự quyến rũ hài hòa cùng sự duyên dáng bẩm sinh, nhưng không bị ẻo lả nữ tính chút nào.
Khinh Tuyết cũng không có ý định để ý tới hắn, nam nhân như vậy, đụng phải hắn tất là không phải chuyện tốt lành, hơn nữa, nàng cũng cũng không có ý định dính dáng với bất kì kẻ nào khác.
Thân là phi tử, chỉ đi gần nam nhân khác cũng đủ để rước lấy phiền toái vào người rồi.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi sau đó bước về phía ngược lại.
Nam tử nhìn gương mặt khuynh thành trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, cực kỳ ngạc nhiên, từ trước tới giờ, nữ nhân thấy hắn, đều bị hấp dẫn ngay lập tức, nàng lại hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, tuy trong mắt có vài phần kinh diễm, nhưng chỉ chợt lóe như sao băng.
Hắn thực sự cảm thấy bị đả kích, vì thế hô lớn một tiếng rồi đi theo, còn cố ý càng lúc càng hô to: "Tuyết Phi nương nương... Tuyết Phi nương nương xin dừng bước..."
Nàng không muốn trêu vào hắn, nhưng hắn lại muốn trêu vào nàng!
Nam tử kia phi thường vừa lòng nhìn nàng tái mặt quay đầu: "Không biết các hạ là người phương nào, gọi bản cung có chuyện gì vậy?" Nàng nhẹ giọng hỏi, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân này, quyết là hắn đang cố ý .
Nhìn hắn nở nụ cười phơi phới, Khinh Tuyết có chút tức giận.
"Haizzz, vẫn nghe nói cống nữ Lâu Khinh Tuyết mà Tề Dương Quốc tiến cống đến, có dáng dấp Tây Thi, dung mạo Bao Tự, lúc này trông thấy, quả nhiên là không giống bình thường, thật sự là dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành a... Ngay cả đang giận dữ, cũng mê người như vậy..." Hắn nói bóng nói gió.
Hắn muốn nhìn một chút, xem xem, nữ nhân này, là kiểu mỹ nhân đần độn hay thông minh.
Khinh Tuyết nhìn cặp mắt hoa đào tràn đầy sự gian trá giảo hoạt của hắn, khẽ nở nụ cười, không thèm để ý tới lời hắn nói, thướt tha xoay người lại, tà váy xoay tròn như một đóa hoa.
Tiếp tục đi về phía trước.
Nàng sao có thể không nghe ra ý tứ của hắn chứ?
Nghe qua thì đúng là hắn tán dương mỹ mạo của nàng, nhưng trên thực tế, hắn ví von nàng với Tây Thi, Bao Tự linh tinh, còn nói nàng là khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ không phải ám chỉ nàng là loại hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân sao!
Rốt cục nam nhân này là ai, có thể lớn mật như thế, dám công khai khiêu khích nàng.
Hắn mặc trường bào màu tím, thêu hình bàn long, thoạt nhìn, chắc cũng là Vương gia gì đó, dù sao đi nữa, ám hiệu hình rồng, cũng chỉ có thành viên của Hoàng gia mới dám dùng.
"Tại sao ngươi không thèm để ý ta?"Nam nhân kia cảm thấy có chút thất bại, Lâu Khinh Tuyết này, thật khiến hắn phải tìm tòi nghiên cứu, nàng dĩ nhiên không thèm trả lời hắn.
Khiến hắn có chút không kiềm chế được.
Khinh Tuyết nở nụ cười, nhưng chân lại bước nhanh hơn.
"Thật không lễ phép!" Hắn lại hô to một câu.
Lúc này Khinh Tuyết mới quay đầu: "Vương gia nói lời đó thật khiến ta không hiểu, là ai không lễ phép ở đây? Ta đã nhã nhặn hỏi Vương gia là người phương nào, tìm ta có chuyện gì, Vương gia không những không trả lời còn nói lời bóng gió không hay, ta đã không muốn truy cứu, Vương gia còn muốn như thế nào nữa?"
Nàng nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Đôi mắt trong trẻo đẹp như ngọc trừng lên nhìn nam nhân kia với vẻ giận dữ, thấy mặt hắn hết trắng lại xanh, rồi sau đó hóa thành một trận cười tiêu sái.
"Tuyết Phi nương nương chẳng những mỹ mạo, còn là giai nhân tài trí song toàn a!" Hắn khen: "Nhưng nếu nương nương đã biết ta là Bát Vương gia, vì sao còn cố hỏi chứ?"
Khinh Tuyết cười, đã dự đoán được hắn sẽ hỏi thế, vì thế cười yếu ớt: "Thiên tử phi long vu thiên, mặc tử sam bàn long, trừ bỏ Vương gia, còn ai vào đây được nữa? Nhưng Khinh Tuyết không biết ngài là vị Vương gia nào."
Nam tử nghe thế liền ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: "Ta chính là đương kim Bát Vương gia Hách Liên Tần Thiên, nghe nói nương nương tuyệt sắc chi tư, cố ý đến xem."
Khinh Tuyết cười: "Thì ra là Bát Vương gia a! Khinh Tuyết có lễ ."
"Ngươi không sợ hãi ngạc nhiên sao?" Hách Liên Tần Thiên hỏi.
Khinh Tuyết sửng sốt, cực kỳ khó hiểu: "Chẳng lẽ ta phải kinh ngạc sao?" Chẳng lẽ thân phận Bát Vương gia có điều gì đặc biệt ư?
"Ngươi chưa từng nghe nói về bổn vương?" Hách Liên Tần Thiên lại hỏi một câu.
"Không biết, Vương gia có giai thoại truyền kỳ gì sao?" Khinh Tuyết lắc lắc đầu, đối với chuyện của Nhật Liệt Quốc, nàng biết rất ít, quả thật là không biết Bát Vương gia này có giai thoại truyền kỳ gì. Bất quá nhìn diện mạo hắn thế này, hẳn là có liên quan tới ngoại hình hại nước hại dân kia.
Gương mặt đào hoa này, chỉ sợ là đã lăng nhăng không ít.
"Ha ha... Không... Không có gì!" Hách Liên Tần Thiên cười nói. Nàng không biết, hắn đương nhiên cũng không chủ động nói ra, uhm, không biết cũng tốt, ít nhất sẽ không khiến nàng bị dọa đến bỏ chạy.
"Không có chuyện gì thì ta đi trước ." Bất luận như thế nào, Khinh Tuyết cũng không có ý định dính dáng tới nam nhân này nhiều, đối với nàng mà nói, nam nhân này rất nguy hiểm.
"Tuyết Phi nương nương xin cứ tự nhiên." Hách Liên Tần Thiên đáp.
Khinh Tuyết cười, rồi sau đó xoay người rời đi.
Chương 53: Hương hoa quế.
"Các ngươi chờ ở đây, ta muốn tản bộ một mình." Khinh Tuyết nói với các cung nữ đi sau.
"Nô tỳ tuân mệnh." Cung nữ đáp.
Sau đó nàng từ tốn giẫm lên tuyết đi vào trong vườn.
Đi sâu vào trong ngự hoa viên, chỉ thấy bách hoa nở rộ, đỏ tươi tím nhạt, cực kỳ mỹ lệ.
Nàng không thích hoa cỏ lắm, ngược lại, nàng cảm thấy, quá nhiều hoa, tuy có vui mắt, nhưng lại thiếu đi mỹ cảm thuần túy, còn không bằng một vườn chỉ trồng hải đường trong Hải Đường Cung.
Nhưng nơi này có vẻ tương đối yên tĩnh, ngự hoa viên vốn nghiêm cấm những kẻ không phận sự lai vãng đến gần, mà nàng, đang muốn tìm một nơi yên tĩnh.
Dù sao đi nữa, ở Hải Đường Cung, nhìn bề ngoài thì có vẻ im lặng, nhưng sau lưng không biết có bao nhiêu kẻ đang nhìn chằm chằm.
Hoa quế nở thật đẹp, hoa này có người chăm sóc đặc biệt riêng, bốn mùa đều có thể nở hoa, thế nên mùa này mới có thể nhìn thấy hoa quế nở.
Nàng đứng dưới một tàng cây quế, khẽ hít một hơi, hương quế ấm áp liền tràn ngập khoang mũi. Lòng của nàng, cũng an tĩnh lại.
Nàng vẫn nhớ, mẫu thân thích nhất là hoa quế, trong viện của mẫu thân, trồng đến mười gốc quế hoa, mỗi khi gió thu thổi qua, mẫu thân liền dẫn đứa bé con là nàng, ngắt mấy đóa hoa, rồi sau đó làm thành một túi hương, đặt trong quần áo.
Vì thế, một năm bốn mùa, quần áo của nàng lúc nào cũng có mùi hoa quế.
Tay nàng nhẹ nhàng chạm đến một chùm hoa màu vàng nhạt, lệ tràn khóe mi: "Hoa quế vẫn còn, nhưng người đã mất..."
Thanh âm thanh thúy, mang theo nỗi đau đớn sâu sắc...
Trong góc tối, có một nam tử mặc trường bào xanh đen đang đứng, yên lặng nhìn nàng, nhưng cũng cảm nhận được sự đau xót, hắn chỉ muốn yên lặng dõi theo nàng, yên lặng bảo vệ nàng.
Để nàng không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
Không đành lòng nhìn nàng thương tâm một mình, hắn không kiềm chế được, nói: "Đừng khóc..."
Khinh Tuyết cả kinh, lớn tiếng quát: "Ai!"
Quay người lại, nhanh chóng đưa tay áo lau nước mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy nam tử chậm rãi đi ra, trên gương mặt cương trực công chính, có một chút đau lòng.
"Là ta."
"Là ngươi." Khinh Tuyết hạ giọng, thấy là hắn, yên tâm hơn rất nhiều. Vừa rồi nàng đang trong cơn trầm tư lại nghe thấy tiếng người nói, còn tưởng rằng có người theo dõi nên đã hoảng sợ
"Là ta." Hắn đáp, gương mặt vốn ngay thẳng giờ thoáng chút ửng đỏ. Nhớ tới vừa nãy, hắn có chút không biết giải thích như thế nào cho phải, chỉ sợ nàng hỏi.
Dường như Khinh Tuyết nhìn ra suy nghĩ của hắn, nhưng chỉ cười khẽ, không thể tưởng được, một nam tử nhìn cứng rắn mạnh mẽ thế, lại có lúc có dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu thế này.
Nàng cố gắng ngừng cười, không muốn hắn phải khó xử.
Ngược lại còn mở lời hộ hắn: "Không biết thị vệ trưởng đã ở đây, thật khiến ngài phải chê cười..."
Hách Liên Trường Phong vừa nghe được nàng nói thế, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Trường Phong không có ý chê cười, chỉ là thấy nương nương thương tâm, có chút... Có chút..." Rốt cục, hắn vẫn không biết nói gì cho thỏa đáng.
Mấy tiếng "đau lòng vì nàng", hắn nói không nên lời, cũng không thể nói ra mồm.
"Chỉ là nhớ tới mấy chuyện trước kia, có chút khổ sở mà thôi, hoa quế này, là hoa mà mẫu thân ta yêu thích nhất, cũng là kí ức đẹp nhất của ta..." Không biết vì sao, đối với hắn, nàng lại có thể thổ lộ quá khứ một cách rất tự nhiên.
Đơn giản là, giữa nàng và nam nhân này, không có chút vướng mắc nào, hơn nữa, hắn ngay thẳng và thiệt tình, khiến nàng yên tâm.
"Thì ra là thế." Hách Liên Trường Phong đáp. Rồi sau đó, đưa mắt nhìn hoa quế, duỗi tay ra, nhẹ nhàng ngắt một chùm, nắm trong lòng bàn tay, liền cảm thấy hương bay vào mũi.
Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy hoa đẹp, hắn không phải một kẻ yêu hoa, nhưng giờ phút này, nắm chùm hoa quế trong lòng bàn tay, hắn lại có cảm giác thích, đơn giản là vì nàng thích hoa quế.
"Rất thơm phải không?" Nàng hỏi.
Hắn gật đầu: "Rất thơm."
"Hương của hoa quế, có lẽ không lãnh liệt bằng hoa mai, không thanh thuần bằng hoa sen, không sâu kín bằng hoa lan, nhưng lại là thứ hương hoa thơm dài lâu nhất." Nàng nhẹ nhàng nói.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, điểm mà nàng hấp dẫn hắn, thì ra không phải là dung mạo, có lẽ, dung mạo tuyệt sắc của nàng từng khiến hắn chú ý, nhưng khiến hắn thích một cách thực sự, là nội tâm sâu sắc không chút giả bộ của nàng, còn có sự ưu thương đằng sau mỗi cái chau mày.
Từ trước tới giờ, hắn rất ít khi nói chuyện với người khác, với nữ tử càng ít nói chuyện hơn, hắn cũng không giỏi ăn nói, nhất là những lời nhu tình mật ngọt, những lời hắn nói, đa phần là mệnh lệnh cứng ngắc.
Thế nên hắn không nói gì thêm, chỉ nhìn nàng, nhưng đã thấy rất mãn nguyện.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, hắn nói: "Không nên tiếp xúc nhiều với Bát Vương gia."
Khinh Tuyết thấy hắn đột nhiên nói thế, vì thế ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, bất quá nàng biết, những lời hắn nói nhất định chỉ mong điều tốt cho nàng.
Thấy nàng khó hiểu, hắn đang muốn giải thích, chợt lại nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi tới, vì thế nói: "Có người đến ." Rồi sau đó xoay người, ẩn mình vào bụi hoa.
Chương 54: Dọa công khai, ám chỉ ngầm.
Khinh Tuyết nhìn bóng dáng hắn, sau đó xoay người lại đứng dưới tàng hoa quế.
Tuyết phủ lên cây cổ thụ, dưới tàng cây, nữ tử mặc cung phục màu trắng thuần khiết không hoa văn, thánh thiện như một đóa tuyết liên, dung mạo của nàng đẹp đến mức người khác không thể dời mắt.
Nàng bình thản nhìn đoàn người đang đi tới với vẻ lạnh lùng.
Chính là Linh Phi và một vài thị nữ khác.
Linh Phi vẻ mặt cao ngạo, còn có ghen tuông tức giận.
Tuy lúc này chỉ có một mình, nhưng Khinh Tuyết không sợ, nàng cười nhẹ, lên tiếng từ xa: "Thật là có duyên, Linh Phi tỷ tỷ cùng các vị thị nữ tỷ muội cũng đến ngắm hoa a!"
"Đúng vậy, thật là có duyên a, Tuyết Phi muội muội." Linh Phi bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Dù sao đi nữa, các thị nữ khác cũng biết địa vị của Khinh Tuyết trong lòng Hoàng thượng lúc này, tuy lòng có muốn oán hận, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng thi lễ: "Gặp qua Tuyết Phi nương nương..."
Khinh Tuyết cười nhẹ, phất tay: "Các tỷ muội không cần đa lễ."
Linh Phi dựa vào một hòn giả sơn, nhẹ nhàng cười hỏi: "Tuyết Phi muội muội, xem ra thân thể muội đã khỏe hơn nhiều rồi?"
Khinh Tuyết nở nụ cười ôn hòa, trong lòng cười thầm: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, chịu thánh ân, thân thể muội muội đã không còn đáng ngại."
Vì biết rõ cô ta đang để tâm, nàng càng cố ý nhắc tới thánh ân trước mặt cô ta.
Chỉ có kích thích sự tức giận của cô ta, mới có thể khiến cô ta đi vào sự chi phối của nàng, mới có thể khiến vụ việc này nhanh chóng đi đến hồi kết.
Quả nhiên, trên mặt Linh Phi chợt lóe lên mấy tia hận ý tàn nhẫn, tuy biến mất rất nhanh, nhưng đã bị Khinh Tuyết chưng kiến không sót chút gì.
Nổi giận đi!
Người càng dễ nổi giận, càng dễ mất khống chế, càng khó thành đại sự.
Linh Phi, đúng là vẫn không đủ lợi hại .
"Vậy là tốt rồi." Linh Phi nói.
Khinh Tuyết cũng cố ý khẽ thở dài: "Mặc dù đã tốt, bất quá chuyện này vẫn chưa tra ra chân tướng, trong lòng muội muội vẫn luôn hoảng loạn, hàng đêm mất ngủ, haizzz, lo lắng không biết ngày mai sẽ có thể phát sinh chuyện gì. Trương Thái y cũng nói, nếu cứ tích tụ lâu ngày, chỉ sợ sức khỏe sẽ suy sụp. Hoàng Thượng cũng rất lo lắng điều đó."
Linh Phi nghe thấy nàng nói thế, mặt liền hiện vẻ bất an, khi nghe thấy Khinh Tuyết nói sức khỏe đã tốt, cô ta còn tưởng chuyện không quá nghiêm trọng, có ngờ đâu lại nảy sinh thêm chuyện này.
Khinh Tuyết thầm cười trong lòng, nói tiếp: "Bất quá vẫn còn may, Hoàng Thượng đã lệnh cho Hoa Phi tỷ tỷ đi thăm dò việc này, muội tin tưởng lấy năng lực của Hoa Phi tỷ tỷ, nhất định có thể nhanh chóng tra ra chân tướng ."
Kỳ thật Khinh Tuyết cũng không cho rằng Hoa Phi sẽ tóm được Linh Phi, dù sao đi nữa, Hoa Phi làm ngư ông đắc lợi chả hơn ah. Có Linh Phi để kiềm chế nàng, cô ta sẽ chẳng có gì phải lo nghĩ nữa.
Chuyện này, đúng là nàng vẫn phải đích thân động thủ mới xong.
Bất quá Khinh Tuyết có thể nghĩ vậy, không có nghĩa là Linh Phi đang hoảng sợ lo âu cũng nghĩ được thế, thế nên cô ta bắt đầu luống cuống chân tay.
Vốn dĩ cô ta đã nghe được Hoàng Thượng cho Hoa Phi bắt tay điều tra, đã bất an từ trước, giờ lại được Khinh Tuyết nhắc lại, khiến cô ta càng thêm bất an, dù sao đi nữa, từ trước đến giờ, giữa cô ta và Hoa Phi, nhìn bề ngoài thì thái bình, kì thật đã nội chiến từ lâu.
Càng lúc cô ta càng thấy bất an, hoang mang nói: "Chuyện này chưa chắc là có người chủ mưu, lúc ấy thuyền lay động mới khiến muội bị ngã."
"Muội muội cũng hy vọng là như thế, nhưng chung quy cứ điều tra rõ ràng đã, thì mới có thể an tâm được." Khinh Tuyết thản nhiên cười nói, Linh Phi càng lộ vẻ bất an, nàng càng thêm trầm tĩnh.
"Muội muội mới ốm dậy, lúc này gió lớn, có chút không khoẻ, xin được phép hồi cung trước, thỉnh tỷ tỷ tiếp tục ngắm hoa đi!" Khinh Tuyết khẽ cười nói.
"Uh, nếu muội muội không khoẻ thì về trước đi!" Cô ta bắt đầu có chút phân tâm, trong lòng đang cân nhắc xem làm thế nào mới tốt.
Khinh Tuyết nhìn bộ dáng cô ta, nở một nụ cười, còn ngại chưa đủ, lúc gần đi, còn thướt tha xoay người lại, nở một nụ cười thật đẹp mắt, thản nhiên nói một câu: "Kẻ nào có ác ý với ta, tất là không có được kết cục tốt !"
Ngữ khí nhẹ nhàng, lại nặng nề đè xuống lòng của các phi tần, khiến ai nấy đều phải nhìn nàng.
Nàng chỉ cười thật đẹp rồi sau đó bình tĩnh xoay người bước đi.
Nàng cố ý công khai dọa dẫm. Chính là để các phi tần kia biết, nàng không phải người dễ trêu chọc !
Muốn tổn thương nàng, tốt nhất là cân nhắc lợi và hại rõ ràng trước đã!
... ... ... ...
Trở lại hoa viên, chỉ thấy cung nữ đi theo đang im lặng chờ ở đàng kia.
Nàng liếc mắt nhìn các cung nữ một cái, rồi sau đó căn dặn: "Thân thể bản cung bỗng nhiên không khoẻ, nhanh đến Thái y viện thỉnh Trương Thái y đến."
"Tuyết Phi nương nương, người làm sao vậy?" Cung nữ vừa nghe thế, nhanh chóng tiến lên đỡ nàng. Các nàng nào dám chậm trễ, Tuyết Phi được Hoàng Thượng sủng ái sâu sắc, nếu xảy ra chuyện gì không hay, các nàng là kẻ hầu người hạ, cũng phải chịu tội .
Khinh Tuyết chỉ cười cười: "Có lẽ là trúng gió, bản cung cảm thấy hơi váng đầu."
"Nô tỳ đi thỉnh Thái y ngay lập tức." Tiểu cung nữ vừa nghe Khinh Tuyết không khỏe, không dám chậm trễ, nhanh chóng xoay người chạy về phía Thái y viện.
Khinh Tuyết nhìn cung nữ đi xa, xoay người: "Chúng ta hồi cung trước đi."
Không thể tưởng được, mới xuất môn một lần, đã sắp xếp ổn thỏa xong xuôi.
Nàng cười, hết thảy, đều rất thuận lợi .
Chương 55: Lợi dụng.
Chương 55: Lợi dụng.
Trương Thái y đến rất nhanh sau đó.
Khinh Tuyết mượn cơ hội dụ Ngọc cô cô vẫn luôn theo sát ly khai, đối với việc Ngọc cô cô có phải mật thám của Hoàng thượng hay không, nàng vẫn chưa xác định được, thế nên không thể sơ hở.
Nàng nhẹ nhàng vén ống tay áo lên một chút, sau đó duỗi tay ra đặt lên mảnh gối, để Trương Thái y bắt mạch.
Mái đầu muối tiêu của ông ta lại bắt đầu lay động, xem ra lão Thái y này hình như rất thích làm thế, Khinh Tuyết cười khẽ: "Thái y, bản cung như thế nào?"
"Nương nương không có gì đáng ngại." Trương Thái y nói.
Khinh Tuyết nghe xong thì nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Trương Thái y."
"Nương nương." Trương Thái y ngẩng đầu lên.
"Trương Thái y, bản cung đối đãi với ngươi như thế nào?" Nàng thấp giọng nói, ngữ khí nhẹ nhàng đều đều, nhưng lại ẩn giấu sự uy nghiêm.
Dù sao Trương Thái y cũng là người lăn lộn chốn cung đình đã nhiều năm, vừa nghe Khinh Tuyết nói thế mặt liền biến sắc, dường như đoán ra điều gì, vội quỳ sụp xuống: "Nương nương đối đãi với thần vô cùng tốt, thần có thể được ở lại Thái y viện, hoàn toàn là nhờ đại ân của nương nương."
"Đã vậy, nếu ta có việc muốn nhờ, liệu ngươi có nguyện ý tương trợ?" Khinh Tuyết nhẹ giọng hỏi. Nhưng ngữ khí lại là của câu mệnh lệnh.
Trương Thái y cúi đầu, khiến Khinh Tuyết chỉ có thể nhìn thấy mái đầu muối tiêu.
Một lúc lâu sau, ông ta vẫn không mở miệng trả lời.
Khinh Tuyết không truy vấn nữa, nàng biết, ông ta cần chút thời gian thích ứng, không thể nóng vội, bất quá nàng biết, ông ta sẽ đáp ứng.
Bởi vì, Khinh Tuyết nhìn ra được, đối với chức vị Thái y này, ông ta hết sức kiên trì theo đuổi.
Một người, một khi đã có nhược điểm, liền trở nên dễ đối phó cực kỳ.
Từng khắc tôi qua.
Không gian vẫn yên tĩnh.
Tiếng tim đập của Trương Thái y trở nên rõ ràng một cách dị thường.
Khinh Tuyết chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt ông ta, áo trắng như tuyết, gấu váy thêu hoa lan phất phơ trước mắt Trương Thái y.
Nàng nhẹ giọng nói: "Mặc kệ là trong triều đình, hay là trong hậu cung, người không có chỗ dựa vững chắc, muốn có thành tựu cũng là chuyện hết sức khó khăn, Trương Thái y ở trong Ngự y viện đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa từng được thăng chức, thậm chí còn không biết ngày mai thân ở nơi nào. Gần vua như gần cọp là đạo lý hiển nhiên, một khi sơ xuất, nếu không có ai cầu tình cho ngươi trước mặt Hoàng thượng, muốn thoát thân là chuyện không dễ chút nào. Tuy lúc này bản cung không có chỗ dựa ở Nhật Liệt Quốc, nhưng hẳn là đại nhân nhìn ra được, trong lòng Hoàng thượng, bản cung có địa vị thế nào ..."
Thanh âm thanh thúy, như tiếng trân châu rơi trên mâm ngọc, rõ ràng mà có sức thuyết phục, khiến người ta không thể khinh thường.
Nàng chỉ ám chỉ chứ không nói huỵnh tọet ra.
Nhưng nàng biết, người đang quỳ kia hiểu được.
Quả nhiên, Trương Thái y đột nhiên khấu đầu một cái, rồi sau đó nói: "Thần xin nghe theo Tuyết Phi nương nương tất cả."
"Rất tốt." Khinh Tuyết nhẹ nhàng cười, là nụ cười thắng lợi, trong ôn hòa có chút sắc bén: "Trương Thái y là người hiểu lí lẽ, bản cung tin là không lâu nữa ngươi sẽ có cơ hội thăng chức."
"Tạ nương nương đại ân. Thần nhất định toàn tâm toàn lực vì Tuyết Phi nương nương." Trương Thái y nói, chòm râu hoa râm nhẹ nhàng rung động theo từng lời nói.
"Đứng lên đi, Trương Thái y." Khinh Tuyết duỗi tay ra, khẽ nâng ông ta đứng dậy.
Trương Thái y được nàng nâng dậy, nhất thời thụ sủng nhược kinh, cười với vẻ không dám chắc.
Khinh Tuyết nhìn ông ta khẽ cười, nụ cười không chút sơ hở, sau đó nhẹ nhàng tiến lên, thì thầm với ông ta một lúc rồi nhẹ nhàng lui lại.
Ngoài cửa, vừa đúng lúc Ngọc cô cô bưng một bát canh dưa gang đến, một mùi thơm nhàn nhạt bay đến, Khinh Tuyết cười: "Canh dưa gang của Ngọc cô cô đúng là không tầm thường, chỉ đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thơm."
Nói xong liền đứng lên đi về phía Ngọc cô cô.
Nàng duỗi tay ra, tiếp nhận canh dưa gang trong tay Ngọc cô cô, xúc một thìa ăn, nhất thời, mùi dưa gang tràn ngập khoang miệng: "Ăn canh dưa gang Ngọc cô cô làm, dường như tinh thần cũng thấy tốt hơn."
Ngọc cô cô vừa nghe, gương mặt vốn nghiêm túc nở nụ cười: "Nương nương thích là được rồi."
"Đương nhiên là ta thích." Khinh Tuyết nói, nàng thật sự thích món này, không có hương vị xa hoa của cung đình, có hương vị nhàn nhạt nhẹ nhõm của nông gia, đúng là điều nàng yêu thích.
Trương Thái y đứng một bên thi lễ: "Tuyết Phi nương nương, thần xin lui xuống trước, thần sẽ cho người đưa thuốc đến sau, chỉ cần uống thuốc ngày mai sẽ khỏe hơn." Khi nói chuyện, trong mắt Trương Thái y có chút khác thường, ngữ khí có vẻ giả tạo.
"Đa tạ Trương Thái y." Khinh Tuyết nhẹ nhàng đáp.
"Nương nương đa lễ, đây là việc lão thần phải làm." Câu nói chỉ hai người bọn họ mới hiểu : "Vậy lão thần xin lui."
"Uh."
Ngọc cô cô nhìn Trương Thái y, rốt cục truy vấn một câu: "Trương Thái y, nương nương có chuyện gì vậy?"
"Ồ, Ngọc cô cô, nương nương mới ốm dậy, còn suy yếu, lại bị trúng gió nhẹ, liền có chút không thoải mái, nhưng không đáng lo ngại, uống mấy thang thuốc sẽ ổn." Trương Thái y cười đáp.
"Vậy thì tốt quá." Ngọc cô cô nghe xong nói.
Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng ăn canh dưa gang, không nói gì thêm.
Nét mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì... ...
Ngọc cô cô quan tâm nàng sao? Hay là muốn bẩm báo với ai đó?
Phỏng đoán lòng người, thật là quá mệt mỏi.
Chương 56: Nôn ra máu.
Nửa tháng sau, thân thể Khinh Tuyết vẫn không khỏe hơn, ngược lại còn càng lúc càng thêm suy yếu.
Vẻ mặt lúc nào cũng mệt mỏi.
Cả người gầy yếu nhanh chóng.
Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng mơn trớn hai má của nàng: "Có phải dạo này thân thể không được thoải mái đúng không? Tại sao lại càng lúc càng gầy, hơn nữa sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt."
Vốn dĩ da dẻ nàng trắng nõn, thời gian gần đây lại tái nhợt như tờ giấy, lộ ra sắc vàng vọt gầy gò, thoạt nhìn, như người bệnh nặng đã lâu.
Nhưng lần này nàng bệnh cũng đã nửa tháng, trong khoảng thời gian này cũng không ngừng chẩn mạch bốc thuốc, vì sao lại suy yếu đến mức đấy, hơn nữa so với người đang bệnh còn gầy yếu hơn.
Khinh Tuyết nhẹ nhàng dựa cả người vào lòng Hách Liên Bá Thiên, đáy mắt xẹt lên một tia dị sắc.
Nàng đã sớm dự đoán được Hách Liên Bá Thiên sẽ không thật tâm tìm ra hung phạm, hắn đã biết Linh Phi chính là hung thủ từ sớm, thế nên mới cố ý để Hoa Phi đi thăm dò, mà Hoa Phi làm sao có thể truy ra Linh Phi chứ?
Chuyện này, chỉ có thể tự tay nàng làm mới xong.
Gia tộc chống lưng cho Hoa Phi và Linh Phi đều không đơn giản, nếu muốn trừ khử ai trong hai người, đều không phải là chuyện dễ.
Hành động lần này, nhất định sẽ dây dưa đến triều đình.
Trừ phi có thể bắt quả tang tại trận.
Nàng thầm cười trong lòng, nàng sẽ không nhất thời nhân từ mà buông tha Linh Phi, nếu để người ta coi thường một lần, chỉ sợ về sau sẽ tai họa vô cùng.
"Thần thiếp cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy thời gian gần đây ăn không ngon, tinh thần chán nản, cả ngày mệt mỏi." Khinh Tuyết chậm rãi nói, ngữ khí cũng có chút yếu đuối vô lực.
Nàng không giả vờ, quả thật là lúc này nàng ở trong tình trạng hữu khí vô lực, buồn bực vô cùng.
"Có mời Thái y đến chẩn mạch chưa." Hách Liên Bá Thiên hỏi.
Khinh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Thiếp thân nghĩ hẳn là không đáng ngại, nếu mời Thái y đến, bệnh vặt cũng phải uống thuốc, thần thiếp sợ thuốc đắng!"
Ngữ khí của nàng có chút hờn dỗi, yêu kiều êm ái, rất động lòng người, như đi thẳng vào đáy lòng.
"Bởi vì sợ thuốc đắng, thế nên không mời Thái y chẩn trị?" Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng cười, không thể tưởng được nàng cũng có lúc trẻ con như thế.
"Dù sao cũng chỉ là một chút mệt mỏi, không có gì đáng bận tâm." Khinh Tuyết cười nói.
Đột nhiên nàng cảm thấy buồn nôn ghê ghớm, một luồng khí nóng trào lên cổ họng.
Trong lúc nhất thời mặt nàng trở nên tái nhợt.
Nàng vội vã ôm ngực.
Mới cúi đầu, liền nôn ra một ngụm máu đen.
Ngụm máu kia có màu đỏ sậm chuyển đen, rơi trên long bào màu vàng kim, vô cùng nổi bật, trong lòng Hách Liên Bá Thiên cả kinh.
Hắn liền đỡ lấy nàng: "Tuyết Nhi, nàng làm sao vậy?"
Rồi sau đó quay ra cửa hô lớn: "Mau, mau truyền Thái y đến!"
Dứt lời, nhanh chóng ôm lấy nhân nhi trong lòng, đi về phía giường.
Nàng đã ngất đi, mắt nhắm chặt, hai hàng mi dài che kín, phủ bóng đen ám ảnh lên gương mặt trắng nhợt.
Đôi môi trắng bệch, khóe môi rỉ máu.
Sắc mặt tái nhợt ẩn sắc xanh đen.
Hách Liên Bá Thiên nheo mất, vầng trán trắng bóc của nàng giờ bị hắc khí ngưng tụ, vừa nhìn đã biết là bị trúng độc.
Có người dám hạ độc trong hậu cung, xem ra, những kẻ kia, càng lúc càng làm càn !
Hắn đã không muốn truy cứu một lần, không ngờ những kẻ đó còn dám ra tay lần hai!
Sắc mặt hắn trở nên nặng nề, ngồi bên giường nhìn Thái y chẩn mạch, Thái y tới lần này không phải Trương Thái y, mà là một người khác, nghe nói Trương Thái y đã xin phép về quê thăm người thân.
Nhìn qua thì Thái y này tương đối trẻ tuổi, sấp xỉ 30 tuổi.
Bộ dạng anh lãng. Tướng mạo có vài phần xuất chúng.
Sau khi chẩn mạch, ánh mắt hắn lộ vẻ khiếp sợ.
Hách Liên Bá Thiên nhìn bộ dạng của hắn, hỏi: "Rốt cục là Tuyết Phi bị bệnh gì?"
Thái y quay đầu, nghiêm cẩn nói: "Tuyết Phi nương nương không phải bị bệnh, là nàng trúng độc."
"Trúng độc?" Quả nhiên là thế!
Vẻ mặt Hách Liên Bá Thiên trở nên âm độc.
"Trúng độc gì?" Hách Liên Bá Thiên lạnh giọng hỏi, ánh mắt trở nên tàn nhẫn lạnh lùng, tỏa ra sát khí nặng nề khiến những người xung quanh không thở được.
Các cung nữ không ngừng run rẩy vì sợ.
Vốn dĩ Hoàng thượng đã khiến bọn họ vừa e vừa sợ, giờ Hoàng thượng thế này khiến bọn họ càng thêm hoảng loạn.
Các cung nữ bắt đầu vã mồ hôi lạnh.
"Độc này cũng không phải thứ độc hiếm có gì, là độc của cây trúc đào. Nhưng độc này là độc mãn tĩnh, mỗi lần trúng một ít, lâu ngày sẽ thành kịch độc, may là Tuyết Phi được phát hiện kịp thời, độc chưa vào tim phổi, nếu để đến lúc đấy, chỉ sợ..." Thái y kia bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Trong hoàng cung, những từ ngữ không cát tường không được nói một cách tùy tiện.
Nhưng đã nói đến đoạn đấy thì ai nghe cũng hiểu.
Hách Liên Bá Thiên đứng bật dậy, đập mạnh bàn tay to lớn xuống bàn bằng gỗ cây lê bên cạnh, bàn gỗ nhìn có vẻ chắc chắn, giờ phút này lại không khác gì một miếng đậu phụ.
Vỡ vụn.
Thành từng mảnh nhỏ.
Một tiếng "binh" thật lớn khiến ai nấy đều hoảng sợ, đồng loạt quỳ sụp rồi vội vã dập đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
"Bãi giá Linh Liên Cung!" Trong hậu cung này, chỉ có mặt ngoài của Linh Liên Cung là trồng trúc đào, ngoài ra không còn chỗ nào khác.
Nữ nhân này, hắn đã buông tha một lần, không thể tưởng tượng được cô ta không biết đường kềm chế còn làm ra chuyện tệ hại hơn!
Nếu hắn còn dung túng cho cô ta, chỉ sợ không biết cô ta sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa.
Chương 57: Nhốt vào bạo thất.
Lúc này, Giang Uyển Nhu đang tập múa trong vườn.
Thân thể của cô ta nhẹ nhàng linh lung, khi múa đúng là rất đẹp, uyển chuyển như một con bươm bướm. Trên ống tay áo màu trắng, nở ra từng đóa hoa sen đẹp đẽ.
Dưới động tác múa mềm mại của cô ta, những đóa hoa sen trở nên vô cùng sống động.
Đúng là trăm hoa đua nở.
Nghe thấy cung nữ nói Hách Liên Bá Thiên đến, trong lúc nhất thời cô ta vô cùng vui sướng.
Vội vàng ngừng múa, đi ra nghênh đón.
Lại thấy người tới có vẻ mặt lãnh lệ như sương, ánh mắt tràn ngập tức giận.
Dù sao cô ta cũng hầu hạ Hách Liên Bá Thiên đã lâu, cô ta biết rất rõ ánh mắt kia của hắn có ý nghĩa gì, nhất thời cả kinh, vội quỳ sụp xuống: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Giang Uyển Nhu!" Hách Liên Bá Thiên gầm lớn.
Linh Phi cả kinh, đôi mắt ướt to tròn hoảng sợ nhìn Hách Liên Bá Thiên với vẻ không hiểu gì, hắn chưa bao giờ gọi cả họ lẫn tên của cô ta ra như thế.
Từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn gọi cô ta là ái phi.
Hôm nay, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Giọng nói của hắn tràn ngập phẫn nộ, tràn ngập sát khí, khiến cô ta bắt đầu run rẩy.
"Hoàng... Hoàng Thượng..." Thanh âm run rẩy khẽ thốt ra.
Hách Liên Bá Thiên nghiến răng quát lạnh: "Trẫm vốn tưởng rằng ngươi là nhất thời bị đố kỵ che mắt, mới có thể làm ra chuyện đó, trẫm không muốn truy cứu, nghĩ buông tha cho ngươi một lần, thật không ngờ, ngươi lại không biết hối cải, tái phạm thêm một lần, ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi!"
"Hoàng Thượng, thần thiếp không rõ Hoàng Thượng nói đến chuyện gì?" Giang Uyển Nhu cả kinh, mặc dù vẫn chưa rõ ràng lắm chuyện mà hắn nói, nhưng thái độ của Hách Liên Bá Thiên, khiến cô ta cảm nhận được sự sợ hãi mà từ trước đến giờ chưa từng có.
"Ngươi không rõ!" Hách Liên Bá Thiên quát lớn: "Ngươi còn muốn giả vờ cho tới khi nào? Trẫm không thể tưởng được, ngươi diễn kịch lại xuất sắc đến thế!"
Ngữ khí lạnh lùng u tối, ánh mắt vô tình, nhìn chằm chằm vào Giang Uyển Nhu: "Trong hậu cung này, chỉ có Linh Liên Cung là trồng cây trúc đào, chuyện ngươi ghen ghét Lâu Khinh Tuyết, ai ai cũng biết, Lâu Khinh Tuyết trúng độc trúc đào, không phải ngươi ra tay thì còn ai vào đây? Ngươi còn gì muốn nói sao?"
"Cái gì?" Giang Uyển Nhu nghe xong lời Hách Liên Bá Thiên nói, nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mất, hoang mang kinh hoàng.
Một lúc lâu sau cô ta mới hồi phục tinh thần lại, khóc lớn với Hách Liên Bá Thiên: "Hoàng Thượng, thần thiếp oan uổng, tuy rằng thần thiếp ghen ghét Lâu Khinh Tuyết đoạt đi sủng ái của Hoàng Thượng, nhưng thần thiếp thực sự không hạ độc cô ta, thời gian gần đây, thần thiếp đều chỉ ở trong cung, không đi đâu cả!"
Hách Liên Bá Thiên không thèm liếc tới bộ dạng khóc lóc thảm thương của cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn chỗ khác, ra lệnh cho thị vệ đi theo: "Lục soát!"
Các thị vệ chia ra các hướng, lục soát Linh Liên Cung.
Linh Phi Giang Uyển Nhu không dám có bất cứ động tĩnh gì, mặc dù cô ta kiêu ngạo trong hậu cung, nhưng đều là ỷ vào xuất thân và sự sủng ái của Hách Liên Bá Thiên.
Nhưng khi đối mặt với Hách Liên Bá Thiên một cách chân chính, cô ta rất sợ hãi, nhất là lúc này, thoạt nhìn hắn thật không khác gì tử thần.
Cô ta quỳ trên mặt đất, không ngừng run rẩy, không ngừng khóc nấc, nhất thời như mất hết dũng khí lúc bình thường.
Chỉ biết khóc đến tê tâm liệt phế.
"Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự không làm, Hoàng Thượng ... thần thiếp thật sự là oan uổng ... Người ngẫm lại đi, nếu là thần thiếp ra tay, thần thiếp làm sao có thể dùng trúc đào ở đây cho lộ liễu chứ?" Giang Uyển Nhu thử giải thích, nhưng dù sao đi nữa tay cũng đã nhúng chàm.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã qua, không ngờ lại phát sinh thêm chuyện này, khiến cô ta giải thích mà lo lắng không nguôi.
"Thế nên trẫm mới nói ngươi càng lúc càng lớn gan ! Hành động trắng trợn, không thèm e ngại!" Hách Liên Bá Thiên chỉ đứng đó, thân thể ngang tàng toát lên sự tiêu điều lãnh khốc.
Lúc này, hắn không muốn nói thêm bất cứ lời nào với Giang Uyển Nhu.
Toàn bộ tinh thần tình cảm của hắn đều đang đặt ở chỗ nữ tử tái nhợt kia.
Đều do hắn xử trí không nghiêm, dung túng người này, mới khiến mọi chuyện thành ra thế này.
Ba khắc sau, có 2 thị vệ chạy ra.
Một người cầm trong tay một chén dược thủy nghiền nát.
Hách Liên Bá Thiên cầm chén dược thủy màu hồng phấn chói mắt, kề lên mũi, vừa ngửi thì đúng là mùi trúc đào.
Theo như hắn thấy, thuốc nước này đã được nghiền một thời gian, cũng không phải là mới mẻ gì, màu sắc hơi ngả đậm.
Mắt Hách Liên Bá Thiên tràn ngập thất vọng và phẫn nộ.
Về phần Giang Uyển Nhu, khi nhìn thấy chén dược thủy kia, toàn thân hóa đá, có cảm giác bất lực không biết giải thích như thế nào. Chứng cứ kia quá rõ ràng.
Cô ta há hốc mồm, hóa đá tại chỗ.
"Đây là cái gì, người nói đi?" Hách Liên Bá Thiên quát.
"Ta... Ta... Ta thật sự không biết... Thật sự không biết... Thứ này làm sao có thể xuất hiện trong cung của ta ... Đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Thượng... Ta bị oan, ta... Thật sự không biết... Trúc đào này..." Giang Uyển Nhu nhất thời có chút rối loạn, thần trí trở nên mờ mịt.
"Tìm được ở đâu ?" Hách Liên Bá Thiên hỏi.
"Hồi Hoàng Thượng, tìm được dưới một tảng đá trong hậu viện!" Thị vệ kia đáp.
"Giấu cũng kĩ đấy!" Hách Liên Bá Thiên cười lạnh, mắt sáng như đuốc, trừng mắt nhìn Giang Uyển Nhu.
"Hoàng Thượng... Ta thật sự không biết ... Nhất định là có người ác ý *** hại, nhất định là..." Giang Uyển Nhu khóc nói.
"Có người *** hại, ngươi thử nói xem là ai? Còn chuyện ở Ngọc Hà Hồ, thì là ai làm?" Hách Liên Bá Thiên nheo mắt, hung hăng nói.
Giang Uyển Nhu sụp đổ trong nháy mắt, nhất thời không biết phải làm thế nào mới phải.
Ánh mắt Hách Liên Bá Thiên lạnh lùng đến cực điểm, như phán cô ta vào tội tử hình.
"Người đâu, đem tội phi Giang Uyển Nhu nhốt vào bạo thất, chờ xử trí!" Hách Liên Bá Thiên quát, rồi sau đó xoay người rời đi.
Chương 58: Thượng sách.
Trong Hải Đường cung.
Sắc mặt nữ tử tái nhợt như tờ giấy, trán bị phủ kín bởi một tầng hắc khí.
Hách Liên Bá Thiên canh giữ một bên, ánh mắt tràn ngập đau lòng mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
"Hoàng Thượng, ngày mai ngài còn phải lên triều sớm, ngài nghỉ ngơi trước đi, nô tỳ sẽ canh giữ ở đây, nếu Tuyết Phi nương nương tỉnh, nô tỳ liền thông tri Hoàng Thượng." Ngọc cô cô nói.
Hách Liên Bá Thiên nhìn người trên giường chăm chú một lần cuối rồi đứng lên: "Được."
Tuy rằng hắn rất muốn lưu lại, hơn nữa dù có 1 đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn phải lên triều sớm, nhưng, hắn không thể sủng nàng quá mức.
Nếu làm vậy, đối với nàng chỉ có hại chứ không có lợi.
Quá nhiều ân sủng, sẽ chỉ khiến mọi mũi công kích đều chĩa về phía nàng.
Hơn nữa, một nữ nhân, chung quy không thể ảnh hưởng đến chính sự của hắn.
"Nếu nàng tỉnh, cho người thông tri trẫm."
"Nô tỳ đã biết." Ngọc cô cô đáp.
Hách Liên Bá Thiên nghe xong đi ra phía cửa, đi đến gian ngoài, nhìn Thái y trẻ tuổi đang chầu trực, hắn nghĩ nghĩ một chút, xoay người nói: "Chu Đãi, nhất định phải chữa khỏi bệnh của nàng cho trẫm!"
"Hoàng Thượng yên tâm, thần sẽ giúp Tuyết Phi nương nương bình an vô sự !"Chu Đãi đáp, ánh mắt bình tĩnh, không giống người bình thường nhìn thấy Hoàng đế thường sợ hãi.
Gương mặt anh tuấn vô cùng tự nhiên.
"Tốt lắm." Hách Liên Bá Thiên đáp, rồi sau đó sải bước đi ra ngoài. Nhưng trái tim lại để lại trên người nữ tử kia, có làm thế nào cũng không thể dứt ra.
Hoàng đế đi rồi, Ngọc cô cô vẫn canh giữ ở đầu giường.
Ánh mắt bình tĩnh, còn có vài tia kì lạ khiến người ta không thể đoán ra.
Khinh Tuyết nằm trên giường, nhíu chặt hai mắt, giống như đang rất đau đớn.
Ngọc cô cô thở dài: "Vì sao phải như thế chứ?" Một câu nói nhẹ nhàng buột ra khỏi mồm.
Rốt cục Khinh Tuyết cũng chậm rãi mở mắt, nhưng hai mắt đỏ quạch vì tơ máu, cộng thêm gương mặt trắng nhợt, thật đáng sợ vô cùng.
"Tuyết Phi nương nương, ngài tỉnh rồi?" Ngọc cô cô kêu.
Khinh Tuyết nhìn Ngọc cô cô, thều thào trả lời: "Tỉnh..."
"Ngài uống thuốc trước đi! Uống xong thì để Chu Thái y vào đây chẩn mạch cho ngài một phen." Ngọc cô cô nói xong, bê bát thuốc vẫn còn âm ấm đến chỗ Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết mở miệng, uống hết bát thuốc.
Thuốc rất đắng, nhưng mặt nàng chưa từng nhăn dù chỉ một cái.
Có khổ thế nào (trong tiếng Trung, 苦 vừa có nghĩa là đắng, vừa có nghĩa là khổ), nàng cũng từng trải qua, đắng như thuốc cũng đã ăn nhằm vào đâu?
Uống xong thuốc, nàng nhẹ nhàng nằm xuống.
Ngọc cô cô không nén được lại thở dài.
Khinh Tuyết nhìn Ngọc cô cô, cho là cô ta đang lo lắng, vì thế nói: "Ngọc cô cô... Ngươi không cần lo lắng, có Thái y ở đây, ta sẽ không có việc gì."
Ngọc cô cô nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi.
Khinh Tuyết nhìn bộ dáng đấy, liền hỏi: "Ngọc cô cô, ngươi làm sao vậy?
Ngọc cô cô lại thở dài: "Nô tỳ biết nương nương không có việc gì, nô tỳ chỉ là đau lòng."
Đau lòng?
Khinh Tuyết nhìn Ngọc cô cô, không ngờ cô ta lại nói thế.
Ánh mắt cô ta lộ vẻ thấu hiểu.
"Ngươi đã biết ?" Khinh Tuyết hỏi, nàng biết, không nên giấu diếm người đã biết mọi chuyện.
"Thời gian gần đây, thân thể của nương nương càng ngày càng kém, lại không chịu mời Thái y, nô tỳ cũng đã đoán được vài phần, nhưng nô tỳ không nghĩ được là nương nương có thể kiên quyết đến thế, không tiếc dùng thân thể của chính mình làm tiền đặt cược. Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng nô tỳ vẫn luôn ở bên nương nương, nương nương là người thế nào nô tỳ rất rõ ràng, nương nương làm sao có thể là loại người vì sợ thuốc đắng mà không chịu khám bệnh chứ?" Ngọc cô cô nói, rồi sau đó nhìn Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết không có mở miệng, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.
Nàng vẫn biết Ngọc cô cô này là một kẻ thông minh mà cẩn thận dè dặt, lại ở trong hậu cung lâu năm, đã luyện thành một đôi hoả nhãn kim tinh, nhưng vẫn không thể ngờ cô ta lợi hại đến thế.
Khinh Tuyết không nói gì, ý bảo cô ta cứ nói tiếp đi.
Ngọc cô cô lại nói tiếp: "Nhưng nô tỳ vẫn không biết nương nương đã làm chén thuốc trúc đào kia xuất hiện trong Linh Liên Cung như thế nào."
Khinh Tuyết cười nhạt.
Không trả lời.
Ngọc cô cô giống như đã hiểu : "Bất quá nô tỳ sẽ không hỏi, loại chuyện này, biết nhiều chỉ hại đến thân. Nương nương cứ yên tâm đi, có một số việc, nô tỳ biết là nên nói hay không, về phần Hoàng Thượng, nô tỳ sẽ chỉ nói những điều trông thấy tận mắt, những chuyện không có chứng cứ rõ ràng, nô tỳ sẽ không tùy tiện mở miệng. Bất quá..."
"Bất quá cái gì?" Khinh Tuyết nhẹ nhàng hỏi.
Nàng vốn không thể nói rõ là có tin tưởng Ngọc cô cô hay không, vì nàng vẫn nghĩ cô ta là người của Hách Liên Bá Thiên.
Nhưng nghe được mấy lời vừa rồi, nàng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Ngọc cô cô tự nhận mình sẽ đối phó với Hách Liên Bá Thiên. Điều đó cho thấy, cô ta muốn bảo vệ nàng.
Trong lòng nàng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
"Nhưng nương nương, trong hậu cung, gây thù chuốc oán không phải thượng sách, lung lạc lòng người, mới là chính đạo." Ngọc cô cô nói: "Kẻ thông minh chân chính, là kẻ kéo địch nhân về cùng một chiến tuyến, dù sao đi nữa, trong hậu cung, không nên có kẻ địch chân chính."
Nghe xong những lời Ngọc cô cô nói, vẻ mặt Khinh Tuyết nhất thời hoảng hốt.
Chung quy là nàng vẫn chưa đủ chín chắn, thế nên, vẫn chưa suy nghĩ được thâm sâu.
Nàng nở nụ cười cảm kích.
Lời của Ngọc cô cô, giúp ích cho nàng rất nhiều.
Lung lạc lòng người, mới là chính đạo!
Lời này nói không sai!
Nàng gật đầu: "Ta hiểu rồi."
"Nương nương hiểu được là tốt rồi." Ngọc cô cô nói.
Chương 59: Chu Đãi phát hiện.
Một lát sau.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, ngực đau nhức, bụng cũng đau, nỗi đau đớn như thiêu đốt, khiến nàng không ngừng vã mồ hôi lạnh, nhưng nàng chỉ cắn chặt đôi môi trắng bệch, cho đến khi chảy máu.
Nàng đau quá phải thốt lên: "Ngọc cô cô, ta đau quá..."
Ngọc cô cô thấy thế liền kinh hãi, xoay người chạy ra: "Nô tỳ đi thỉnh Thái y tiến vào."
Chỉ thấy một nam tử đi đến, ung dung cười khẽ, đối với dáng vẻ đau đớn của Khinh Tuyết, không chút khẩn trương lo lắng, như thể tất cả chỉ nằm trong sự dự đoán của hắn.
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, cầm lấy bàn tay trắng nõn như tuyết, đưa tay ra chẩn mạch, rồi sau đó nói: "Đây là do thuốc có tác dụng, độc tố trong người nương nương tích tụ lâu ngày, chỉ có thể lấy độc trị độc, lúc này dược hiệu phát tác, khó tránh được đau đớn."
Khinh Tuyết vừa nghe liền hiểu, nhưng dự đau đớn đấy không nằm trong tầm chịu đựng của con người.
Đôi môi nàng loang lổ vết máu.
Những ngón tay ngọc nhỏ dài, níu chặt lấy đệm chăn, như muốn níu đến rách vải.
Nàng rên rỉ quằn quại, chỉ muốn bớt đau một chút, lại phát hiện ra, việc đấy quá khó khăn...
Thật quá đau đớn...
Từng giọt lệ nhẹ nhàng trào ra.
Nàng nhắm mắt, nhẫn tâm chặt đứt dòng lệ, nàng không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của bản thân.
Nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời.
Chỉ có người vô dụng mới rơi lệ!
Tất cả nước mắt của nàng, đã cạn từ khi mẫu thân qua đời, không, chút đau đớn này đã là gì, nàng không được khóc ! Không được khóc !
Khinh Tuyết nhắm mắt, hít sâu, cắn chặt răng để nén đau.
Chu Đãi nhìn Khinh Tuyết với ánh mắt tràn ngập tán thưởng, hắn không thể tưởng được, trên đời này lại có nữ tử chịu được đau đớn đấy.
Tuy rằng hắn chưa từng trải nghiệm sự đau đớn đấy, nhưng hắn vẫn biết là đau đớn đến mức nào.
Nhưng nữ tử trước mắt, không những không kêu đau, còn không rơi nước mắt, cho dù có là đại nam nhân cũng sợ là không làm được thế!
Rốt cục nữ tử này là người thế nào?
Rõ ràng nhìn qua thì nhu nhược, yếu đuối nhỏ nhắn, nhưng tại sao tính tình lại quật cường thế?
Thật sự là đánh vỡ cảm nhận về mỹ nữ của hắn.
Bình sinh hắn ghét nhất là mỹ nữ, lúc nào cũng nhu nhược yếu ớt, động cái là khóc lóc sướt mướt!
Rốt cục hắn mở miệng: "Nếu là đau, sau này đừng tàn nhẫn với mình thế nữa!"
Khinh Tuyết vừa nghe liền mở mắt, vẻ mặt kinh hãi, nhìn Thái y trước mắt, gương mặt thanh tú, tuấn lãng vô cùng, mặc áo vải thô, lại chẳng khiến hắn có nửa phần hèn kém.
Rốt cục hắn là ai, lại biết chuyện của nàng.
Ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, hắn đã biết tất cả.
Nàng nheo mắt, không rõ là địch hay là bạn, nàng không thể đoán ra. Hành động của nàng rất kín đáo, chỉ có nàng và Trương Thái y biết thôi.
Những người khác, nhất định là không thể biết!
"Ta không rõ lời Thái y nói có ý gì?" Khinh Tuyết nhẹ giọng nói, ánh mắt khẽ lóe lên vài tia sắc bén, môi nở một nụ cười thản nhiên.
Chu Đãi nhìn bộ dạng của nàng, cũng chỉ cười: "Nương nương không biết tai vách mạch rừng sao? Nếu có nói cũng nên chú ý xung quanh!"
Khinh Tuyết nhớ ra cuộc đối thoại với Ngọc cô cô khi nãy: "Ngươi nghe trộm cuộc đối thoại của ta?"
"Sao lại nói là nghe trộm? Chẳng qua là đúng lúc Chu Đãi muốn tiến vào xem nương nương tỉnh lại hay chưa, ai ngờ vừa đi đến cửa lại nghe thấy mấy lời không nên nghe thấy." Chu Đãi cười nói.
Khinh Tuyết ném cho hắn một cái nhìn sắc như dao: "Ngươi muốn thế nào?"
"Ta không muốn thế nào cả! Chu Đãi chỉ là một Thái y, chỉ để ý đến người bệnh, mặc kệ những chuyện khác." Chu Đãi cười nói, nhìn nữ nhân trước mắt, nói với vẻ rất hứng thú.
Nàng thật sự không giống nữ tử bình thường.
Một vẻ đẹp rất quật cường.
"Ngươi sẽ không lộ chuyện ra ngoài?" Khinh Tuyết hỏi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kiên định nhìn Chu Đãi chằm chằm, nàng phải nghe được hắn cam đoan.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn nữa chỉ sợ kế hoạch báo thù của nàng sẽ được đặt dấu chấm hết tại đây.
Nếu để Hách Liên Bá Thiên biết nàng là nữ tử thủ đoạn như thế, hắn tuyệt đối sẽ không sủng ái nàng nữa.
"Vì cớ gì ta phải nói ra ngoài?" Chu Đãi hỏi lại, nhìn Khinh Tuyết chăm chú.
Khinh Tuyết bị hắn vặn lại, nhất thời, không biết phải trả lời thế nào.
Vì cớ gì hắn phải nói ra ngoài?
Câu hỏi này thật kỳ quái.
Khinh Tuyết cắn răng, nhất thời không biết trả lời thế nào mới phải.
"Uhm, quả nhiên đánh lạc hướng sẽ khiến người ta mất tập trung với đau đớn, ngươi xem, vốn dĩ ngươi đang rất đau đớn, bị ta đánh lạc hướng rồi, quả nhiên là quên cả đau! Ha ha..." Chu Đãi cười nói.
Khinh Tuyết nghe xong mấy lời này, vẻ mặt nặng nề bắt đầu nứt vỡ, cơn đau lại bắt đầu kéo đến.
Nàng cắn răng, tuy nàng đang rất đau đớn, nhưng nỗi đau thể xác chả thấm vào đâu so với nỗi sợ hãi trong lòng, đối với Chu Đãi này, nàng vừa hận lại vừa giận, còn có sợ hãi.
Đúng vậy, điểm yếu của mình bị kẻ khác nắm trong tay, sao có thể không sợ chứ?
"Chuyện này ngươi không có chứng cớ, dù nói ra ngoài, không nhất thiết sẽ có người tin tưởng." Khinh Tuyết nói, nhưng nàng biết, lập luận này của nàng chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Bởi vì một khi truyền ra ngoài, mặc kệ là đúng hay không, nhất định sẽ tạo thành bóng ma trong lòng Hách Liên Bá Thiên.
"Ta nói rồi, chuyện không liên quan đến ta, ta sẽ không tiết lộ nửa chữ, nữ nhân như ngươi thật quá nhàm chán!" Chu Đãi có chút bất mãn nói, rồi sau đó đứng lên: "Không nói nữa, ta đi bốc thuốc cho ngươi, độc trong người ngươi, qua đêm nay, sẽ không còn gì nữa."
Chương 60: Một cành hoa quế.
Vì thế, Khinh Tuyết đã phải trải qua hai ngày dài đằng đẵng trong tâm trạng căng thẳng.
Nàng không biết là có thể tin tưởng nam nhân này hay không.
Có lẽ nàng tin hay không cũng như nhau, đối với nam nhân này, nàng hoàn toàn đầu hàng.
Muốn dùng kế, lại chẳng tìm được kế sách nào, chỉ sợ nếu chọc hắn tức lên, sẽ thành khéo quá hóa vụng, vì thế tạm thời chỉ có thể chịu áp lực.
Ngoài cửa sổ, một chùm hoa quế vừa nở, gửi hương thơm nhàn nhạt theo gió đi khắp không gian.
Nàng nhẹ nhàng đi về phía trước, duỗi tay ra nâng chùm hoa quế.
Mùi hương bay vào mũi, cảm giác thật thân thiết ấm áp.
Xa xa, thấp thoáng một bóng đàn ông mặc trường bào màu xanh đen, nhìn nàng từ xa.
Nàng biết hắn nhìn thấy nàng.
Vì thế khẽ nở nụ cười, là một chút cảm tạ.
Trong chốn cung đình đơn độc vô tình, đầy rẫy lục đục bất hòa, chính sự quan tâm ấm áp đó, đã khiến nàng không hoàn toàn đánh mất chính mình, khiến nàng không cảm thấy quá mức bất lực.
Hắn luôn như thế.
Yên lặng ...
Khinh Tuyết thở dài, thật muốn rời khỏi nơi này...
Lục đục bất hòa, không lúc nào được thoải mái, thật sự mệt mỏi, quá mệt mỏi...
Mới nghĩ đến đấy, một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng.
Quay người lại, trước mắt liền hiện ra một nam nhân trong ngang tàng lại có sự lãnh khốc uy nghiêm, sự sầu muộn rất nhạt trong mắt nàng liền biến mất, nàng chỉ nở một nụ cười thật xinh đẹp mà mong manh: "Hoàng Thượng, ngài đã tới..."
"Uh." Hắn gật đầu.
Rồi sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: "Thân thể đã khỏe hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi..." Khinh Tuyết nhỏ giọng nói, thản nhiên cười: "Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm."
"Từ khi nào, khách khí với trẫm như thế ..." Hắn cười, ẩn chứa vài phần dò xét.
Trong những lúc vô ý, nàng luôn thấp thoáng một nỗi buồn, nhưng lại luôn giấu diếm trước mặt hắn, điều đấy khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Vì lí do gì mà nàng không thể thẳng thắn trải lòng với hắn chứ?
Không lẽ nàng đề phòng cả với hắn?
Điều này khiến hắn không vui, thực sự không vui, bởi vì thủy chung hắn không thể bước vào lòng nàng.
Khinh Tuyết cười, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, không trả lời.
Hắn và nàng, có thể không khách khí sao?
Giữa hai người, ngoại trừ quan hệ thể xác, còn có tình cảm sao?
Có lẽ có đi, nhưng rất ít rất mong manh, đến mức nàng không dám đụng vào, chỉ sợ dù khẽ chạm tay, cũng tan như khói...
Khinh Tuyết chỉ cười nhẹ: "Quân thần hữu biệt, thần thiếp không dám vượt qua !" Giọng nàng có chút hờn dỗi, vừa như nói dối lại vừa như nói thật, không muốn tiếp tục đề tài này, vì thế nàng hỏi: "Hoàng Thượng, chuyện vừa rồi, thật sự điều tra được là Linh Phi chủ mưu sao?"
Dường như Hách Liên Bá Thiên không dự đoán được Khinh Tuyết sẽ hỏi thế, vì thế cúi đầu: "Mặc dù không thể khẳng định chắc chắn, nhưng cả hai lần đều có dính dáng đến cô ta, cô ta quyết là không trốn được trách nhiệm."
"Có lẽ chưa chắc đã là nàng ấy?" Khinh Tuyết khẽ cười nói.
Hách Liên Bá Thiên không dự đoán được nàng lại nói câu đó, có chút kỳ quái nhìn nàng chằm chằm, hắn vốn tưởng rằng, nàng sẽ hy vọng hắn trừng trị Linh Phi càng sớm càng tốt, hoàn toàn không dự đoán được nàng sẽ gỡ tội hộ Linh Phi.
"Nàng cho rằng không phải cô ta?" Hách Liên Bá Thiên hỏi lại, nhìn nàng chằm chằm với đôi mắt ánh tím thâm sâu thông tuệ, như muốn tìm trong mắt nàng dấu hiệu của sự giả dối hay chân thật.
"Không phải là Khinh Tuyết cho rằng không phải nàng ấy, nhưng Khinh Tuyết nghĩ, không thể để người vô tội chịu oan, phải điều tra rõ chân tướng mọi chuyện." Nàng nhẹ nhàng nói, nhưng ngữ khí lại khiến người khác không thể nghe ra ý định chân chính.
"Nàng cảm thấy nên điều tra lại?" Hách Liên Bá Thiên nói, ánh mắt lộ vẻ không rõ ràng lắm.
Khinh Tuyết cười: "Hẳn là nên điều tra lại, dù sao đi nữa, Linh Phi cũng coi như hầu hạ Hoàng Thượng đã lâu, nếu chưa điều tra rõ ràng đã định tội, chỉ sợ là lòng người không phục. Khinh Tuyết nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này cũng không đơn giản, nếu là Linh Phi chủ mưu, vì sao nàng ấy lại dùng lá trúc đào trong chính cung điện của mình làm độc dược chứ? Nếu chẳng may bị phát hiện, không phải là sẽ bị vạch trần ngay lập tức sao? Hơn nữa, nếu nàng ấy muốn hạ độc, không nhất thiết phải dùng độc trúc đào."
"Tuy Khinh Tuyết cũng muốn điều tra ra chủ mưu để bản thân được an toàn, nhưng nếu bắt nhầm người, để hung phạm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chẳng phải là Khinh Tuyết sẽ càng nguy hiểm hơn sao, Hoàng Thượng nói đúng không?"
Nàng dứt lời, nhẹ nhàng ngẩng đầu.
Hách Liên Bá Thiên gật gật đầu: "Nàng nói rất đúng." Kỳ thật tất cả những điều đó, Hách Liên Bá Thiên cũng đã nghĩ đến rồi, chẳng qua, việc rơi xuống hồ, đích thực là do Linh Phi chủ mưu, vốn dĩ hắn không muốn xử lý, lại phát sinh chuyện trúng độc, mọi chứng cứ đều nhắm thẳng vào Linh Phi, hắn không thể không nghiêm trị, hắn phải giết gà dọa khỉ.
Cho dù giết nhầm, cũng không sao cả.
Ánh mắt hắn trở nên âm lãnh.
Là nữ nhân, muốn tranh giành tình cảm, dằn mặt ghen tuông là chuyện khó tránh, nhưng nếu nổi lòng xấu xa, hại người đến đầu rơi máu chảy, thì không được phép
"Nàng có thể nghĩ thế thật rất tốt, nàng cũng đã nói thế, vậy thì trẫm sẽ cho Hoa Phi kiểm chứng việc này lại một lần nữa, để bảo đảm không nhầm lẫn." Hắn trầm giọng nói, không biết vì sao, chỉ vì muốn thỏa mãn ý muốn của nàng.
"Tạ Hoàng Thượng!" Khinh Tuyết cười, dung nhan như ngọc.
"Cám tạ ta thế nào!" Hách Liên Bá Thiên cười, nhìn khuôn mặt kiều mỵ khuynh thành của nàng, còn có ánh mắt luôn thần bí, khiến hắn say mê, nữ nhân này, đã nhúng chìm quá nửa trái tim hắn.
Hắn nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đỏ vẫn luôn khiến hắn quyến luyến không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top