Quý 2 F
Một ngày đầu tháng tư, sáu giờ sáng, Đàm Ngạn đang chuẩn bị đi làm thì phát hiện Phó Lỗi một mình ngồi ở ban công hút thuốc.
"Em có biết rét tháng ba là gì không? Sáng sớm đã ngồi ngoài muốn cảm lạnh à."
"Không phải anh ghét em đầy mùi thuốc lá sao?"
"Người thích thù vặt."
"Có phải vài ngày nữa anh về nhà tảo mộ không?"
"Ừ, anh là hiếu tử."
"'Bất hiếu có tam, vô hậu lớn nhất' hiếu tử họ Đàm ạ?"
"Xem như vậy đi."
"Đàm Ngạn, em cũng muốn đi, em muốn gặp người nhà anh."
Chỉ một câu nói đã làm cho CEO Đàm công việc ngập đầu, hoàn toàn xuất thần vào giờ nghỉ trưa ngắn ngủi.
Cho dù cha mẹ đã tỏ vẻ không ngại, nhưng Đàm Ngạn chưa bao giờ mang người con trai nào về nhà. Sống một mình ở nước ngoài nhiều năm, đôi khi thỉnh thoảng đi ra ngoài tầm hoan tác nhạc, từng quen biết vài đối tượng nhưng đều không thể duy trì quan hệ lâu dài. Bề ngoài, tính cách, thu nhập, đã gặp qua không ít người có đủ các điều kiện xứng đôi, nhưng Đàm Ngạn thấy nếu quá để ý những điều này, vậy quá trình làm quen chẳng khác nào một cuộc mua bán kén cá chọn canh ngoài chợ; nhưng nếu mặc kệ tất cả chỉ để tâm đến cảm giác, vậy sẽ rất dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn trong lúc quen nhau, cùng người khác sống chung lâu dài dưới một mái hiên, đối với một người lấy mình là trung tâm như anh, thật sự không dễ, cho nên lúc chia tay anh thường không lưu luyến. Cũng lạ là những người từng quen anh đều không ai nói xấu về anh. Có lẽ vì anh là người hào phóng rộng tay, không so đo việc nhỏ, lúc không trở mặt cũng có thể coi là một người dịu dàng.
Nhưng Đàm Ngạn có giới hạn của chính mình. Vụng trộm vô lý, dính người vô lý, ầm ĩ muốn gặp cha mẹ vô lý. Bạn trai cũ đã từng nghẹn ngào hỏi anh rằng: "Anh và ba mẹ đều là người em yêu nhất. Vì sao anh không chịu gặp bọn họ? Anh không muốn thừa nhận quan hệ của bọn mình sao?"
Đàm Ngạn nói:
"Quen nhau là chuyện giữa anh và em, không liên can đến ba mẹ. Chỉ có đàn ông và phụ nữ kết hôn mới là chuyện hai nhà, virgin road là tượng trưng cho một người đàn ông giao con gái mình cho một người đàn ông khác tìm lấy chỗ dựa và sự bảo vệ. Em cảm thấy giữa đàn ông cũng cần nghi thức như vậy à? Ít nhất anh thấy không cần, đàn ông lên giường với anh cũng không cần."
Chia tay vì bị trách móc là máu lạnh, Đàm Ngạn không đếm được đã có bao lần. Anh chỉ biết – Phó Lỗi là đặc biệt. Bởi vì Phó Lỗi ở bên anh sẽ không vì lý do gì mà lằng nhằng vô nghĩa, sẽ không đòi hỏi trao đổi tình cảm không ngang hàng, sẽ không ham thích sự chăm sóc hư vô bằng nhẫn và hoa hồng; trước khi gặp nhau, hai bên đều là tồn tại độc lập tự chủ. Vô luận làm tình hay tư duy đều có thể là đối thủ chiến đấu đến cùng với anh. Có lẽ cơ hội mở màn cho mối quan hệ này chính là ly Vermouth khi anh một mình trong Gay bar, nhưng Đàm Ngạn tin tưởng đó không phải là tình cờ như trong trong tiểu thuyết lãng mạn. Là vì giữa hai người có quá nhiều điểm giống nhau mới chính thức đưa tới hôm nay chung chăn chung gối. Đàm Ngạn xem qua rất nhiều sách nghiên cứu về đồng tính luyến ái, đối với cách nói "Đồng tính luyến ái thường đều là người yêu mình", trước kia anh đều khinh thường không thèm xem, nhưng bây giờ anh càng ngày càng thấy nhiều bóng dáng của mình trên người Phó Lỗi.
Bọn họ đều là đàn ông, bọn họ đều là kẻ mạnh.
Anh nhớ, hôm đó chỉ vì một câu "Hoan nghênh về nhà" của mình mà lần đầu tiên bắt gặp Phó Lỗi rơi nước mắt không vì tình ái kịch liệt. Cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy mặt yếu ớt của Phó Lỗi, nó đến từ gia đình, đến từ bóng ma đang lớn dần trong cậu.
"Này, hôm nay em nhìn thấy người đàn ông cung cấp tinh trùng cho em."
"Hả? Cái gì?"
"Theo như lý luận sinh học thì người đó gọi là cha. Kỳ thực lại là người quen cũ, đời người đúng là như tiểu thuyết, em cho rằng mình không có cha, nhưng ngờ đâu em đã sớm gặp mặt ông ấy."
Vừa bắt đầu bước chân vào việc phân tích cố vấn, Phó Lỗi chỉ biết về game, hoàn toàn chẳng hiểu gì về tài chính, trước khi bỏ học hai năm, môn luật kinh tế cậu chỉ có khái niệm sơ sơ. Rơi vào đường cùng, cậu đành mỗi ngày vác chồng sách vở chuyên ngành Mặc Viễn vứt cho, chạy vòng vòng ở khu đại học gần nhà. Dựa vào gương mặt xinh đẹp chưa đến hai mươi, cậu nhanh chóng quơ được một cô nàng thuộc loại hoa khôi ở học viện kinh tế. Không chỉ thuận lợi có được thời khóa biểu chương trình cậu cần học mà còn thăm dò được giáo sư nào giảng bài tốt nhất, giáo sư nào giảng dở đến không ai thèm nghe.
"Phó giáo sư (trợ giảng)? Phó giáo sư khẳng định không bằng giáo sư, vậy phân tích tài vụ và lí luận xác suất không nghe nữa."
"Là "Phó" (傅), không phải "Phó" (副). Thầy Phó rất lợi hại, khóa của thầy rất được yêu thích, cậu đi dự thính chưa chắc có chỗ ngồi đâu."
"Có cậu chiếm chỗ cho tớ rồi, tớ cần gì phải lo lắng nữa?"
Đàm Ngạn nghe cậu kể đến đây không khỏi cười rộ lên, "Phó Lỗi, em quả là cưa gái có nghề đấy!"
Mục đích đạt được cũng đá luôn cô nàng vừa cưa được một tháng. Đề phòng bị phía nhà trường phát hiện, Phó Lỗi không dám đặt câu hỏi trên lớp, cũng không nộp bài tập, tận lực lặng lẽ tham dự mỗi một một tiết học cậu cho là có giá trị. May thay, thầy Phó vào hôm đầu tiên đã công khai địa chỉ hộp mail của mình, Phó Lỗi lợi dụng cái tên Rudy trao đổi với thầy qua e-mail. Đại khái là vì các học sinh khác rất ít khi gửi mail cho thầy cô, thầy Phó nhanh chóng quen thân với người đặt câu hỏi thường xuyên như Phó Lỗi.
Đây là một người đàn ông trung niên bình thường, ngoại trừ việc cùng họ, Phó Lỗi tới giờ chưa từng nghĩ sẽ có liên hệ gì với ông. Nhưng ông là một người thầy giỏi, có kiến thức chuyên ngành đầy đủ vững chắc, học sinh hỏi sẽ đáp. Ban ngày Phó Lỗi tốn một nửa thời gian tự học, một nửa thời gian nghe giảng bài; có chỗ thắc mắc thì đến tối sẽ trao đổi qua e-mail với thầy Phó. Nghỉ đông và nghỉ hè cũng không buông tha, kiên trì nghiêm chỉnh cả năm học.
Thân phận người ngoài đến năm thứ hai thì bị thầy Phó phát hiện. Sinh viên năm ngoái đều đã lên năm tư, trong phòng học chỉ còn lại một khuôn mặt quen thuộc, Phó Lỗi vì vậy bị khám phá.
"Thì ra em không phải học sinh nơi này, hèn gì em không dùng hộp mail có đuôi tên miền của trường."
"Thực xin lỗi. Tiết học của thầy dạy cho em không ít điều, cám ơn thầy."
"Sao em không nhập học chính thức đi?"
"Em... Nhà em rất nghèo."
"Ha ha ha..."
Thầy Phó đánh giá bộ đồ A&F của cậu, không khỏi bật cười.
"Nếu là ở Mỹ, bộ đồ này của em đúng là không dành cho trẻ con nhà giàu. Nhưng ở Trung Quốc thì không rẻ đâu."
Phó Lỗi thấy không xạo được, đành phải khai báo thật tình. Nói là ở Mỹ đã học hai năm luật kinh tế, sau đó bỏ học đến Trung Quốc, tiếng Trung nghe nói được nhưng đọc viết thì hơi miễn cưỡng.
"Hèn chi bình thường em gửi mail cho thầy, tiếng Anh đều hạng nhất. Ha ha... Thú vị thật. Em học môn này về sau muốn làm gì?"
"Chuyên gia phân tích."
"Chuyên gia phân tích à, vậy cũng có rất nhiều loại. Có chuyên gia tài chính nghiêng về ngân hàng đầu tư, có chuyên gia phân tích chuyên về sản xuất, còn có..."
"Chuyên gia phân tích tổng hợp thuộc dịch vụ tư vấn cho bên đầu tư thứ ba."
"Xem ra em đã có nhận thức rất rõ ràng cho tương lai của mình. Người trẻ tuổi, siêng năng hiếu học là nền tảng cho thành công, tiếp tục cố gắng đi."
Không lâu sau, Phó Lỗi lại quyến rũ một cô hoa khôi khác của hệ ngoại ngữ, kết quả chọc cho cô nàng bên học viện kinh tế ghen lồng lộn, vạch trần thân phận người ngoài của cậu với phòng giáo vụ, đương nhiên bị bảo vệ mời ra khỏi cổng trường. Đó là lần đầu tiên Phó Lỗi thua trong tay phụ nữ, cũng làm cho cậu nhận ra môn công phu tán gái này còn cần luyện tập nhiều hơn, nhất là khi cậu cần lợi dụng phụ nữ.
"Anh cười cái rắm à!"
"Ha ha ha... Thật sự rất tiếu lâm. Em... vậy mà bị con gái chỉnh thảm hại đến thế, quả là xứng đáng!"
"Ông đây biết rút kinh nghiệm, từ đó về sau trăm trận trăm thắng, hừ!"
"Tiếp tục nói đến thầy Phó đi, vậy sau đó thế nào? Em không tham dự tiết của ông ấy nữa?"
"Hai môn ổng dạy em học xong hết rồi, hơn nữa còn vượt qua bài thi của ổng với điểm cao. Sau đó, em tiếp tục gặm sách CFA LEVEL 2, có khi gửi mail, có khi mời ông ấy đi uống cà phê, dù sao thì chỗ nào không hiểu sẽ hỏi ổng. Khi đó em đã bắt đầu thử viết một ít báo cáo nghiên cứu phát triển công ty, ông ấy đã cho em rất nhiều ý kiến."
"Là về công ty game niêm yết đầu tiên trong nước?"
"Đúng vậy, coi như là để em bắt kịp cơ hội lịch sử nho nhỏ này."
"Chuẩn bị và gặp đúng thời, không thiếu người giống em."
"Khi đó miễn bàn báo cáo em viết dở cỡ nào. Nhưng lúc ấy không giống bây giờ, rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài ngay cả game online kiếm tiền thế nào cũng không rõ, trong nước lại không có tổ chức tương tự phân tích về phương diện này."
"Cho nên một mình em một giang sơn?"
"Là vàng thau lẫn lộn."
"Ồ, hôm nay em khiêm tốn thế."
"Đàm Ngạn, trước mặt người kia, em không kiêu ngạo được. Ông ấy dạy em nhiều lắm, từ kiến thức chuyên ngành đến đạo đức nghề nghiệp, hơn nữa còn hoàn toàn không cần hồi báo, em thậm chí còn không đưa ông ấy học phí đại học. Trong sâu thẳm ký ức của em có một câu, ông ấy nói "Nếu em là phần tử nhiệt huyết, vậy vĩnh viễn đừng làm chuyên gia phân tích; vì cho dù ở thời đại rối ren nhất, chuyên gia phân tích vẫn là người đứng xem lạnh lùng nhất." Cho nên ba chữ "người đứng xem" đã trở thành lời răn của em. Hễ là việc gì cũng phải tìm hiểu đến tận cùng nhưng ngàn vạn lần không thể sa vào trong đó. Chuẩn mực của thế giới tiền tài là những con số chính xác và biểu đồ rõ ràng, hoàn toàn khác biệt với tình cảm không thể đo lường của con người, tuyệt đối không thể nhập hai làm một. Khi đối mặt với đối tượng nghiên cứu, phải gạt bỏ yêu ghét cá nhân có chứa đầy sắc thái chủ quan."
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Em không phải vì tìm hiểu Tín Đồ đến cùng nên mới sa vào bẫy rập của anh sao?
Những lời này, Đàm Ngạn rất muốn nói cho cậu nghe, nhưng thấy không thích hợp với không khí lúc này nên đành nuốt xuống.
"Người như vậy là cha em, không phải rất tốt à?"
"Tốt? Đàm Ngạn, anh biết không? Em không muốn có quan hệ như vậy, đối với những người em kính trọng em hâm mộ, em không hy vọng có bất kỳ quan hệ không tầm thường nào với người đó. Hai bên đều xa lạ mới là an toàn nhất, mới sẽ không có một ngày bỗng nhiên vì việc gì đó mà trở mặt. "Không quan hệ" mới là quan hệ tốt nhất. Trước đây em còn đi chúc tết ông ấy, nhưng về sau... ông ấy từ một người thầy tốt trở thành một người ruồng bỏ vợ con, em làm sao..."
"Nếu em không muốn đối mặt thì đừng đối mặt. Mặc kệ đã từng xảy ra chuyện gì, có rối rắm cũng là giữa thế hệ ông ta và mẹ em, ông ta có ơn với em, em học thành tài có chỗ đứng cũng không phụ lòng ông ấy. Sinh mệnh của em là ông ấy cho, nhưng cuộc đời em chỉ do mình em quản lý. Chỉ cần không trái pháp luật, em có quyền làm hoặc không làm bất cứ chuyện gì."
Đàm Ngạn vừa nói vừa lấy khăn nóng lau mặt cho Phó Lỗi.
Phó Lỗi ngẩn cả người, thao thao không dứt cả đoạn chuyện cũ này, không phải cậu muốn sẽ từ Đàm Ngạn tìm được giải đáp hay trợ giúp, nhưng thật không ngờ Đàm Ngạn lại đưa ra một đáp án nhẹ nhàng như vậy. Tưởng là chuyện tày trời, tưởng là ván cờ khó giải, tự cho là một ngày đầy vết thương, nhưng chỉ bằng vài ba câu của Đàm Ngạn đã không còn. Đúng vậy, chẳng phải là vết thương không vực nổi gì, cậu cũng chẳng phải thiếu niên thơ ngây mười tám tuổi trốn nhà, quy luật sinh tồn ở thế giới trưởng thành, tình nghĩa hư vô có là gì? Cha mẹ, trong mắt người khác là trời đất, trong mắt cậu chỉ là hai danh từ có chứa huyết thống. Cậu cho rằng Đàm Ngạn sẽ lôi cái vẻ lễ hiếu nhân nghĩa ra để thuyết giáo cậu, nhưng Đàm Ngạn không có – anh hiểu cậu, anh và cậu không giống người khác, hai người sẽ không xa cầu tình yêu của người khác, cũng không dựa vào bất cứ kẻ nào để sinh tồn. Nhưng chính một người như vậy làm cho cậu bắt đầu đồng ý tin tưởng, giữa tình dục thuần túy và tình yêu mù quáng còn có một thứ khác, là thứ an toàn và tốt đẹp. Là thứ mà anh gọi cậu cùng nhảy xuống, không phải là hố đen dục vọng không đáy, không phải lời thề mong manh anh yêu em em yêu anh; ở đó có một khoảng trời đất cậu chưa từng thấy qua, không phải gần như vậy, cũng không xa đến thế, đan xen giữa nóng rực và giá lạnh; đó là thiên đường bọn họ có thể sống như chính mình mà không bị lạc lối.
Bỗng nhiên, Phó Lỗi nhớ lại dáng vẻ bản thân rơi lệ trước mặt Đàm Ngạn, ôm mặt trốn vào trong nhà tắm.
"Phó Lỗi, đừng trốn!"
Khóa trái cửa phòng tắm, Phó Lỗi nhìn gương mặt mình trong gương đã trở lại bình thường, cởi sạch quần áo dính đầy bụi đất và không vui, sảng khoái tắm một trận nước nóng. Cuối cùng, mới cố ý hé ra khe cửa, lười biếng nói:
"Này, em không có quần áo mặc."
"Vậy không cần mặc nữa."
Đàm Ngạn sợ cậu có việc nên canh ngoài cửa, một chân đã chen vào phòng tắm. Lời mời lớn gan như vậy anh nào có thể bỏ qua?
Ở phòng tắm làm hai lần xong lại bò lên giường tiếp tục dây dưa... Lúc này ở trong phòng làm việc, Đàm Ngạn nhớ tới đêm đó Phó Lỗi nhiệt tình, chỉ thấy bụng dưới căng thẳng, anh vội vàng khắc chế dục vọng.
Phó Lỗi muốn gặp người nhà anh, anh phải nghĩ thế nào đây? Tình cảm của một người với một người sẽ không vì gặp mặt ba mẹ đối phương mà như ký bảo hiểm chung thân. Cùng lắm sẽ chỉ làm cảm tình biến chất thôi; đạo lý này Đàm Ngạn nghĩ Phó Lỗi hẳn là hiểu được.
Vì để tránh giờ cao điểm trên đường cao tốc vào tiết thanh minh, Đàm Ngạn xin nghỉ đông trước một ngày, ngồi xe SUV bảy chỗ của anh họ cùng cha mẹ chú bác đến khu nghĩa địa công cộng cách khu nhà không xa. Nghi thức tế bái tổ tiên ngắn gọn mà trang trọng, hồi đó mộ địa cũng chỉ chọn ở mộ viên bình thường, cả nhà Đàm Ngạn đều hiểu rõ, tế tổ là biểu đạt tâm ý chứ không phải hình thức khoe khoang giàu có.
Buổi chiều, cả nhà ra khỏi mộ viên, Đàm Ngạn ra ý bảo cha mẹ lên xe mình dừng ở ven đường.
"Xe con sao lại ở đây? Để thư ký lái tới à?"
"Hai người lên xe trước đi."
Phó Lỗi nhớ tới những lời Đàm Ngạn nói với cậu trước khi đến đây: "Cha mẹ đều biết chuyện của anh rồi. Muốn tự giới thiệu thế nào thì tùy em. Nếu em nói với bọn họ là bạn anh thì là bạn anh; nếu em nói là partner của anh thì là partner của anh; anh cũng không ngại nếu em nói chúng ta là đồng sự hay quan hệ gì khác. Bất quá em đừng nói là bà xã anh nha, cái này anh thấy đặc biệt ớn lạnh."
"Mẹ nó Đàm Ngạn, ông không phải đàn bà! Bà xã? Ngươi đi chuyển giới, ông còn cân nhắc xem có nên để người chuyển giới làm bà xã mình không nữa là."
"Chào hai bác."
Lấy ra dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng của một chuyên gia phân tích, Phó Lỗi quyết định ra đòn phủ đầu. Cái này làm cho ba mẹ Đàm Ngạn mới vừa ngồi vào xe đã bốn mắt nhìn nhau, bọn họ biết xu hướng tình dục của con mình, lần đầu tiên thấy con mang đàn ông đến gặp cha mẹ... Hai ông bà thật còn khẩn trương hơn Phó Lỗi.
"Cháu là Phó Lỗi. Cháu và Đàm Ngạn đã lên giường, nhưng chúng cháu không có ý định kết hôn."
...
Hai ông bà nghe câu mở đầu xong đớ hết cả người, Đàm Ngạn ngồi ở ghế phó lái vội vàng chữa cháy.
"Con nói... Trung Quốc còn chưa cho phép hôn nhân đồng tính mà."
"Thực xin lỗi, tiếng Trung của cháu không được tốt lắm, cháu không biết giải thích quan hệ giữa cháu và Đàm Ngạn thế nào."
"Vậy hai đứa là... người yêu?"
Đối mặt với từ ngữ văn nhã ông Đàm đã tận lực lựa chọn để phòng ngừa xấu hổ, Phó Lỗi dường như không hề cảm kích.
"Không phải, không phải yêu."
"Vậy hai đứa hiện giờ đang sống chung?"
"Lúc trước anh ấy ở nhà cháu, bây giờ cháu ở nhà anh ấy."
"Ơ, vậy hai đứa đã..."
"Cháu không xài tiền anh ấy, anh ấy cũng không xài tiền cháu. Đúng rồi, cháu còn kiếm được không ít tiền từ chỗ Đàm Ngạn."
"Hai đứa... Làm ăn? Lẽ nào cháu là..."
"Có thể coi là vậy."
Đàm Ngạn nhìn thấy sắc mặt cha mẹ càng ngày càng tệ, thật sự dở khóc dở cười, còn con người gây ra cái thiên đại hiểu lầm này thì vẫn còn tỉnh bơ không hay biết gì.
"Cha, mẹ, đó là làm ăn trong công việc. Hai người đừng hiểu lầm."
"Vị này rốt cuộc là... ?"
"Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, cháu sẽ sống chung với anh ấy thật lâu. Lâu như cha và mẹ."
"Thanh niên tụi bây nói chuyện thật sự càng ngày càng khó hiểu. Có gì mà không thẳng thắn nói được chứ!"
"Bác trai, bác gái, cháu muốn ở chung với hai bác một ngày. Cháu muốn biết cuộc sống một nhà ba người là như thế nào, thực xin lỗi đã quấy rầy!"
Đàm Ngạn nhìn Phó Lỗi cúi người vẻ mặt chân thành giải thích với ba mẹ mình, anh đã sớm đoán được thứ cậu muốn rốt cuộc là gì. Không phải vì chứng minh cái gì, không phải vì khoe khoang cái gì, không phải vì đòi lấy cái gì... Phó Lỗi hôm nay chỉ là một đứa bé, muốn ăn đồ mẹ làm, muốn cùng cha đánh một ván cờ, có lẽ... buổi tối còn có thể cùng "anh hai" này lăn lên giường một trận.
Làm sáng tỏ hiểu lầm, trên đường về thành phố, Phó Lỗi hay nói đã nhanh chóng cùng ba mẹ Đàm Ngạn bắt chuyện. Vì để có thể nói nhiều hơn với bác trai, bác gái, cậu và Đàm Ngạn đổi chỗ ngồi ở trạm xăng dầu, để Đàm Ngạn lái xe còn cậu chạy qua ghế phó lái.
"Đúng rồi, cháu với Đàm Ngạn làm sao quen nhau?"
"Cha, mẹ, hai người đừng làm như..."
"Hỏi một chút không được à?"
"Cháu nói, cháu nói: tụi cháu công tác trong cùng một ngành, cháu nói muốn làm quen với anh ấy, anh ấy liền hôn cháu, sau đó anh ấy nói chúng ta quen nhau rồi."
"Phụt... Này... Này cũng đâu cần nói?"
"Vì sao không nói? Sự tình xảy ra như thế mà."
Đàm Ngạn thiếu chút nữa đã quên, trên người Phó Lỗi thủy chung vẫn còn không ít tính thẳng đuột của người Mỹ. Mà cha mẹ anh hình như cũng đã quen với cậu thanh niên bạo miệng "sẽ sống chung với con mình thật lâu" này.
Sau khi về nhà ba mẹ, Phó Lỗi dạt dào thích thú cùng Đàm Ngạn theo bà Đàm đến siêu thị mua đồ ăn cho cơm chiều.
"Đàm Ngạn nấu ăn rất ngon, là học từ bác hở."
"Một mình ở nước Mỹ mười mấy năm, nếu không tự học nấu cơm, anh đã sớm chết đói rồi."
"Không ai hỏi anh, đừng nói leo."
"Ha ha, kỳ thật ba thằng Đàm Ngạn cũng rất giỏi nấu ăn. Thịt kho tàu ổng làm ngon lắm, ngọt mà không ngấy, lần nào Đàm Ngạn cũng ăn sạch cả thịt mỡ mới thỏa mãn."
Phòng bếp rộng rãi sáng sủa, đứng bốn người cũng không thấy chật chội, "một nhà bốn miệng ăn" cứ thế vừa cười nói vừa phân công làm việc, hoàn thành một bữa tối thịnh soạn. Bữa cơm này, Phó Lỗi ăn đặc biệt ngon. Sau khi ăn xong cậu còn chủ động yêu cầu rửa chén.
"Không cần, bỏ vào máy rửa chén được rồi. Nhưng Đàm Ngạn hồi xưa, mỗi lần bác kêu nó rửa chén nó đều nhăn mặt nhăn mày."
"Mẹ, có thằng nhóc nào thích rửa chén đâu?"
"Đàm Ngạn hồi xưa quậy phá lắm hở bác?"
"Nó hả... Lại nói tiếp, hồi xưa bác và ba nó chỉ biết xem phiếu điểm từng học kỳ của nó thôi. Sau có một lần thầy giáo tìm tới nhà, chúng ta đều không thể tin được nó ngang nhiên suốt một tuần đi nhổ chốt van xe đạp của người ta. Nguyên nhân là đứa bé kia học trên tụi nó lại đi trấn lột tiền tiêu vặt của mấy đứa bạn cùng lớp nó, khi đó nó mới học lớp ba... Sau khi hỏi rõ tình huống, chúng ta cũng không mắng nó. Nhưng mà Đàm Ngạn từ nhỏ đã đặc biệt giỏi giấu chuyện, có rất nhiều chuyện người lớn chúng ta về sau mới biết được. Lên cấp hai thì nó đã rất hiểu chuyện, chúng ta làm cha mẹ cũng không hao tâm nhiều."
Phó Lỗi như có điều suy nghĩ liếc Đàm Ngạn một cái,
"Ra là thế..."
Thu dọn bàn ăn xong, mọi người ngồi trên sô pha cùng nhau xem TV. Phó Lỗi rất ít khi xem chương trình TV trong nước, nhưng ở chung với người nhà Đàm Ngạn, vô luận làm chuyện gì cũng không thấy chán. Ông Đàm còn giúp bà Đàm mát xa vai.
"Ba, để con làm đi."
"Con nghỉ ngơi đi, lái xe cũng mệt mỏi rồi. Mẹ con ngồi xe lâu không thoải mái, ba giúp bà ấy xoa bóp sẽ hết thôi."
"Tay nghề mát xa của anh là học từ ba à?"
"Gần như vậy."
"Thực hâm mộ..."
"Về sau anh dạy cho em."
"Ba mẹ anh thật tốt."
Hôm nay Phó Lỗi thẳng thắn ngoài ý muốn. Một Phó Lỗi bất cứ lúc nào cũng đấu võ mồm với anh, một Phó Lỗi thắng sẽ đắc ý còn thua chết cũng không chịu nhận, một Phó Lỗi nhăn nhăn nhó nhó nói không ra tiếng "yêu", tựa hồ đều đã biến thành người khác. Trước mặt ba mẹ Đàm Ngạn, cậu tựa như một đứa con út khiến người yêu quý, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
"Tiểu Lỗi, nếu chịu con cũng có thể làm con của chúng ta. Bác và mẹ nó đã sớm nói với Đàm Ngạn, chúng ta không ngại..."
"Cháu... cám ơn hai bác, cháu không phải đến đây giành ba mẹ với Đàm Ngạn."
"Không phải giành, hai đứa đều là con chúng ta mà."
"Không không, của anh ấy là của anh ấy, không phải của cháu."
"Thằng nhỏ này sao lại khách sáo như thế! Mặc kệ nói thế nào, chỉ cần cháu đồng ý thì từ nay về sau đến đây thường xuyên hơn đi, cho dù chỉ ăn bữa cơm cũng được, chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh."
"Cám ơn hai bác."
Qua chín giờ tối, Đàm Ngạn và Phó Lỗi liền cáo biệt hai ông bà. Trên đường lái xe về nhà, hai người đều không mở miệng. Khi đến cửa nhà, Phó Lỗi đi đằng sau bỗng nhiên dừng bước.
"Đàm Ngạn, cám ơn anh."
"Bạn Phó Lỗi, hôm nay vừa lòng với mọi thứ chứ?"
"Thực xin lỗi, đã ra một yêu cầu bốc đồng."
"Phó Lỗi, chúng ta là "không có quan hệ", chúng ta là "người xa lạ", chúng ta sẽ không trở mặt, đúng không? Nói cho anh biết, em còn muốn gì nữa?"
"Thứ em muốn, em đã tìm được rồi."
Nói xong cậu đi về phía trước, lấy ra chìa khóa, giành mở cửa trước Đàm Ngạn.
"Hoan nghênh về nhà."
Đàm Ngạn tí nữa thì nhìn đến ngẩn người – Phó Lỗi dựa vào cửa, dùng cái miệng xinh đẹp bắt chước dáng vẻ nói chuyện của anh. Chết tiệt! Cái mũi bị Phó Lỗi đấm một cú năm ngoái nay lại chảy máu, xem ra chỉ có thể tìm kẻ chủ mưu đòi quyền lợi thôi.
l
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top