Chương 25-26
Chương 25:
Editor: Linh.
Beta: Mều.
______
Nụ cười trên môi Tần Ức chỉ thoáng qua rồi biến mất trong chớp nhoáng.
Hắn đặt điện thoại xuống, vươn tay lấy ra một sợi dây chuyền bạc từ trong cổ áo, viên ngọc tròn trên mặt dây chuyền mơ hồ thấy được màu xanh lục như ẩn như hiện, ánh sáng điện thoại chiếu vào thì càng thêm rực rỡ, long lanh.
Hắn giữ mặt dây chuyền ở giữa các ngón tay, không biết vì sao lại có một loại cảm xúc kì lạ lan tỏa từ tận đáy lòng .
Đây là đồ mà Thẩm Từ đưa cho hắn.
Là lần thứ hai cậu tặng đồ cho hắn.
Mặt dây chuyền có một quả cầu nhỏ hình tròn, rất giống với hình dạng của viên kẹo trái cây ngọt ngào kia, cũng cực kỳ giống Thẩm Từ —— đáng yêu, xinh đẹp, ngọt ngào.
Hắn nhét sợi dây chuyền vào lại trong áo, để mặt dây chạm vào da mình, tạo thành một điểm gồ nhỏ.
Như thể làm vậy thì nó sẽ nằm dưới sự kiểm soát của hắn.
Hắn nắm tay Thẩm Từ, ngón tay của thiếu niên mảnh khảnh lại ấm áp, hắn nắm rất lâu, thậm chí ngón tay cũng trở nên nóng ran, cảm xúc trong lòng hắn được hơi nóng lan tỏa lại càng thêm mãnh liệt, hắn chuyên chú đến nỗi sự khó chịu và đau đớn của cơ thể cũng dần dần vơi đi.
Màn hình điện thoại tự động tắt, căn phòng lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
*
Sáng sớm hôm sau lúc Thẩm Từ tỉnh dậy, việc đầu tiên là gửi tin nhắn cho Lục Hành, hỏi xem đã có kết quả kiểm tra chưa.
Bác sĩ Lục hình như vẫn còn đang trực ban, một lúc lâu sau mới trả lời: “Vẫn chưa, đêm qua có một gia đình phải cấp cứu vì ngộ độc thực phẩm, đồng nghiệp kia bận rộn cả đêm, không có thời gian kiểm tra. Đợi đến giờ làm việc thì tôi sẽ gửi nó qua.”
Thẩm Từ nhắn lại một từ “Được”, lại gửi câu “Cảm ơn”, tuy rằng cậu rất muốn biết thứ trong lọ đó là cái gì, nhưng không thể làm ảnh hưởng đến công việc của người khác được.
Tần Ức còn chưa dậy, cậu đã đến phòng đàn tự mình luyện đàn trước, chỗ phồng rộp trên ngón tay đã khá hơn, về cơ bản thì khỏi rồi, tuy rằng ấn vào vẫn hơi đau, nhưng chút đau đớn đó không đến mức để cậu phải nghỉ thêm một ngày nữa.
Tần Ức nói cậu không cần vất vả như vậy, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, dù sao thì người có ba năm kinh nghiệm học đàn là nguyên chủ chứ không phải cậu, cho dù thân thể này có trí nhớ, cậu cũng không dám chểnh mảng dù chỉ một chút.
Cơ hội chỉ có một, năm sau cậu nhất định phải đạt điểm cao trong kì thi nghệ khảo, đỗ vào trường đại học mình yêu thích, nguyên chủ bởi vì một vài nguyên nhân mà nghỉ học một năm, so với học sinh bình thường thì lớn hơn một tuổi, thế nhưng Thẩm Từ không nghĩ đến việc học lại.
Cậu muốn nhanh chóng đuổi kịp, leo được đến nơi mà Tần Ức đã từng đứng và nhanh chóng đứng ở bên cạnh anh.
Thẩm Từ tập trung luyện đàn, một khi đã nhập tâm thì quên luôn cả thời gian, cậu không để ý cửa phòng ngủ đã mở ra từ bao giờ, ngoài cửa không có ai, chỉ có tiếng đàn truyền vào trong phòng ngủ.
Tần Ức ngồi vào bàn ăn cơm —— hắn kêu quản gia đặt bàn ăn đến gần cửa sổ, lúc kéo rèm cửa ra, ánh nắng mặt trời sẽ chiếu vào, giống như một tấm kính lọc có màu sắc rực rỡ phủ lên món ăn, khiến người ta cảm thấy ngon miệng hơn.
Tuy rằng hắn thật sự không muốn ăn, thế nhưng cũng không muốn nghe Thẩm Từ giáo huấn, đành phải cố gắng nhai nuốt thức ăn trong đĩa.
Tiềm thức của hắn dường như đang chấp nhận việc này từ sự ảnh hưởng của Thầm Từ, thân thể thì kháng cự nhưng đại não thì vẫn đưa ra mệnh lệnh “Phải tuân theo”.
Cửa mở ra, âm thanh truyền tới cùng mùi vị của thức ăn, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, âm thanh Thẩm Từ vang lên: “Thơm quá đi, ca ca, có phải anh ăn lén lút ăn vụng sau lưng em không hả?”
Bàn tay đang cầm nĩa của Tần Ức chợt dừng lại.
Thẩm Từ từ phòng đàn trở lại phòng ngủ, ngửi thấy mùi thơm, cậu biết hắn đã tỉnh nên cũng không bất ngờ khi nhìn thấy hắn ở trong phòng ngủ ăn sáng.
Có thể ăn uống bình thường được rồi , vậy tức là chứng đau dây thần kinh đã thuyên giảm.
Tầm mắt của cậu đặt trên khuôn mặt của Tần Ức, thấy sắc mặt hắn không tệ lắm, lại nhìn sang phần cơm sườn còn chưa ăn xong trước mặt hắn, nhìn mà muốn chảy nước miếng.
“Tôi không ăn vụng,” Tần Ức bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu thản nhiên, “Quang minh chính đại.”
Thẩm Từ đối với trò đùa có chút nghiêm túc này của hắn không nhịn được mà khẽ bật cười, lấy một cái ghế rồi ngồi xuống trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn ăn.”
Tần Ức rất hào phóng mà cắt một miếng sườn heo: “Em chưa ăn sáng sao?”
“Em ăn rồi, nhưng nhìn thấy anh ăn là lại muốn ăn tiếp, có câu nói như này, ……‘Cơm trong bát người khác là ngon nhất’.”
Thẩm Từ nói rồi mở to miệng ra: “A ——”
Tần Ức vừa dùng nĩa xiên miếng thịt heo giơ lên trước mặt, liền nhìn thấy thiếu niên đang há to miệng chờ hắn đút, ánh mặt trời chiếu vào nhuộm hồng cánh môi cậu làm cậu càng thêm mê người, còn hấp dẫn hơn cả món cơm sườn heo này.
Muốn hôn cậu.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Tần Ức liền bị hắn nhanh chóng dập tắt, sau đó hắn đút miếng sườn heo vào trong miệng cậu.
Sườn heo ngoài giòn trong mềm, cực kỳ ngon, Thẩm Từ vẻ mặt hưởng thụ, híp mắt lại, hoàn toàn không phát hiện ra hành động của mình có bao nhiêu phần mị hoặc, câu dẫn người khác phạm tội, nếu người đối diện ý chí không kiên định thì e rằng thứ cậu vừa ăn không phải sườn heo mà là hắn.
Thẩm Từ liếm môi, khen ngợi: “Tài nghệ nấu ăn của dì quá đỉnh, chỉ cần được ăn đồ dì nấu, em nguyện ý ở lại Tần gia cả đời.”
Tần Ức lại cắt một miếng sườn heo, hơi nhíu mày: “Em không thể vì tôi mà ở Tần gia cả đời sao?”
Thẩm Từ dừng lại.
Không phải chứ?
Còn ăn dấm với cả dì giúp việc á?
Cậu vội vàng dỗ dành thùng giấm sắp đổ kia: “Không phải vậy, ý em là, em thích dì vì đồ ăn dì nấu, còn em thích anh thì chỉ đơn thuần là vì thích anh thôi.”
Tần Ức nghe xong lời này, có chút không tự nhiên, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đem miếng thịt heo mới cắt xong đưa đến miệng Thẩm Từ.
“Em không ăn nữa,” Thẩm Từ đẩy tay hắn trở về, “Đừng tưởng là em không biết anh muốn làm gì, cho em ăn hai miếng là anh có thể ăn ít đi có phải không? Không được, phần còn lại anh tự ăn nốt đi.”
Tần Ức: “……”
Tâm tư bị vạch trần, Tần thiếu đành phải tự mình ăn nốt, không vui chuyển chủ đề: “Không phải bảo em nghỉ ngơi sao, sao lại đi luyện đàn rồi?”
“Tay khỏi rồi,” Thẩm Từ nói, “Chỉ là bị phồng rộp thôi, không cần phải nghỉ lâu như vậy, chẳng lẽ năm đó lúc anh luyện đàn, không thoải mái thì cũng nghỉ sao?”
Nghe vậy, Tần Ức dừng động tác, không biết hắn nhớ tới cái gì, trầm mặc một lúc: “Em không thể so sánh với tôi được.”
“Sao lại không thể?” Thẩm Từ tay chống cằm, “Mặc dù mọi người đều gọi anh là thiên tài, nhưng em cảm thấy, thiên tài cũng cần nỗ lực, 18 tuổi mà anh đã có thể tự mình mua được căn biệt thự lớn như vậy, chắc chắn là đã phải cố gắng rất nhiều, đương nhiên là em phải noi gương anh học tập rồi.”
“…… Lục Hành nói với em rất nhiều thì phải.” Tần Ức ăn xong miếng cuối cùng, nhìn thấy trong đĩa còn miếng bông cải xanh, do dự nửa ngày, vẫn gắp lên cho vào miệng.
Thẩm Từ nhìn vẻ mặt khổ sở này của anh, nhịn không được nói: “Anh không thích ăn bông cải xanh,…… Thật ra nó chỉ là món phụ thôi, không cần ăn cũng được.”
“Là em muốn tôi nhất định phải ăn hết.”
“Ca ca tốt nhất,” Thẩm Từ lập tức sửa miệng, “Ngày mai em cũng sẽ ăn hết sạch như vậy.”
Nói xong, cậu bưng đĩa lên chuẩn bị mang xuống phòng bếp.
Chờ cậu đi khỏi, Tần Ức cầm điện thoại lên, tìm tên Lục Hành, người vừa hôm qua được Thẩm Từ cho ra khỏi danh sách đen chặn một lần nữa.
Hắn ném điện thoại lên giường rồi điều khiển xe lăn đến phòng đàn.
Bản nhạc viết hôm kia vẫn ở vị trí cũ, bên trên còn đè thêm một quyển sách, chắc là để tránh bị gió thổi bay, hắn cầm bản nhạc lên xem một lượt từ đầu đến cuối, sau đó nhíu mày thật sâu.
Hắn định cầm bút lên để sửa, ngòi bút chuẩn bị rơi xuống trang giấy thì dừng lại, hắn càng xem càng cảm thấy khó chịu, trong lòng không hiểu sao thấy chán nản, định xé bỏ bản nhạc trên tay.
“Đợi đã, đừng xé!” Thẩm Từ từ bên ngoài đi vào, vừa vặn thấy được cảnh này, vội vàng ngăn lại, cậu nhanh chóng xông lên trước, đè tay đối phương lại, “Đừng xé.”
Tần Ức cũng không chịu buông tay: “Tôi không hài lòng.”
“Không hài lòng thì anh viết bản mới đi, bản này để lại cho em có được không?” Giọng điệu Thẩm Từ dịu đi, “Em thấy nó rất hay, muốn giữ lại.”
“Tôi sẽ viết cho em bản nhạc còn hay hơn,” Tần Ức cố gắng để cậu buông tay ra, “Cái này không được, không đáng để cho em, nó không hay.”
Thẩm Từ ngồi xổm xuống trước mặt hắn: “Nhưng em thật sự cảm thấy nó rất hay mà, tuy là nó không hợp với em nhưng lại hợp với chị gái muốn tổ chức sinh nhật kia. Anh không thể nào bảo đảm mỗi bản nhạc đều hoàn hảo, nhưng anh phải bảo đảm nó phù hợp với người được tặng nó, không phải sao?"
Tần Ức sửng sốt, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Cô ấy sẽ không thích.”
“Cô ấy sẽ thích,” Thẩm Từ nhìn vào mắt hắn, “Cô ấy có thích hay không, em không thể thay cô ấy quyết định, anh cũng không thể, chúng ta phải hỏi cô ấy.”
Cậu chậm rãi mở bàn tay của đối phương ra: “Anh đã thêm Wechat của người mua chưa? Chỉ cần gửi cái này cho cô ấy rồi hỏi xem con gái cô ấy có thích không là được mà?”
“Cô ấy vốn là fan của tôi, không có lí nào lại không thích.”
Thẩm Từ bị hắn làm cho nghẹn họng, nhất thời cảm thấy Tần thiếu suy nghĩ có chút không giống với người bình thường nhưng logic vẫn rất rõ ràng: “Vậy anh có dám chắc là sau khi xé nó rồi thì sẽ viết được bản nhạc mới hay hơn không?”
Tần Ức chợt im bặt.
Thẩm Từ đương nhiên biết hắn không dám chắc chắn, quản gia nói với cậu, có đôi khi Tần Ức xé bản thảo rồi hắn sẽ hối hận, cảm hứng là thứ không thể sao chép lại, bản nhạc mà hắn viết lúc đang tràn đầy cảm hứng sẽ là bản độc nhất vô nhị.
Con người không thể có trạng thái giống nhau vào những thời điểm khác nhau, cảm hứng sáng tác là thứ một khi đã bị mất đi rồi thì sẽ không bao giờ lấy lại được.
Hắn đã từng rơi vào khoảng thời gian trì trệ vì không tìm được cảm hứng sáng tác, mất nửa năm trời không viết được một bản nào, thậm chí còn bị thụt lùi.
Cho nên, kể cả là bản nhạc này có thực sự hay hay là không, có đáp ứng được kì vọng của Tần Ức hay không thì Thẩm Từ cũng tuyệt đối không cho phép hắn xé nó.
Cuối cùng Tần Ức cũng chịu buông tay ra, mặc cho đối phương cầm bản nhạc đi, hắn cúi đầu, một lúc lâu sau cũng không nói gì cả.
Thẩm Từ đặt bản nhạc sang một bên, tiếp tục trấn an: “Đừng lúc nào cũng phủ nhận chính mình, trên đời này không có gì là hoàn hảo cả, không ai có thể viết ra được một bản nhạc không chút tì vết đâu.”
Tần Ức chậm rãi ngẩng đầu, hai tay đặt trên đùi: “Em có thể chấp nhận được việc tôi không hoàn hảo sao?”
“Đương nhiên rồi, chính em còn không làm được, vậy thì tại sao lại bắt anh phải làm được cơ chứ?” Thẩm Từ đứng lên, “Hơn nữa, em chỉ thích anh như thế này thôi, không được sao? Em chỉ thích một Tần thiếu tính tình quái dị, tâm trạng không ổn định, thỉnh thoảng lại ốm, ăn không ngon, không coi trọng bản thân, không giỏi biểu đạt, vụng về lại kiêu ngạo, còn không thể đứng dậy được, không được sao?”
Cậu càng nói, sắc mặt Tần Ức càng thêm kì quái, rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa: “Đủ rồi.”
Hắn quay xe lăn trở lại phòng ngủ: “Em tiếp tục luyện đàn đi.”
Thẩm Từ không khỏi nhướn mày nhìn hắn thẹn quá hóa giận, nóng lòng rời đi.
Đột nhiên cậu chú ý đến điện thoại di động bên cạnh sáng lên, cầm lên thì thấy là tin nhắn của Lục Hành:
【 Đã có kết quả xét nghiệm 】
【 Trước hết cậu tìm một nơi không có người, lát nữa tôi nói cho cậu biết 】
__________
Chương 26:
Edit: Minh Nguyệt Thanh Phong.
Beta: Mều.
---------
Tìm một nơi không người?
Rốt cuộc là thứ gì mà phải cẩn thận như vậy?
Trong lòng Thẩm Từ có loại dự cảm chẳng lành, cậu nhìn về phía phòng ngủ, đứng dậy đóng cửa phòng luyện đàn lại, ngồi xuống sô pha, trả lời :【Bây giờ không có ai.】
Rất nhanh, Lục Hành gửi qua một tấm ảnh, là báo cáo kiểm nghiệm.
Thẩm Từ click mở hình ảnh, phóng to, nhìn đến kết quả kiểm nghiệm ba chữ "độc xyanua kali".
Vì thế cậu hỏi lại:【 Xyanua kali là cái gì?】
Lục Hành :【Độc xyanua đó, các cậu không học môn hóa hả?】
Thẩm Từ:【 Tôi học khoa văn mà.】
Lục Hành:【 Được rồi, vậy cậu có xem mấy truyện trinh thám, hay chơi mấy trò thoát khỏi mê cung không?】
Thẩm Từ:【Không.】
Cậu làm gì có tiền mà mua truyện trinh thám, cũng có tiền đâu mà chơi game.
Lục Hành giống như không biết nên giải thích cho cậu như thế nào, đành phải nói:【Vậy tôi nói thẳng nhé, xyanua kali là một loại chất kịch độc, ở nước ngoài nó được dùng để thực hành chấm dứt sinh mạng không gây đau đớn (*), trong nước thì thuộc dạng hóa phẩm bị quản lý chặt chẽ, đôi khi cũng sẽ có mấy tay buôn chó dùng nó để quăng bã.】
Đọc đến đây, đồng tử Thẩm Từ không khỏi co lại:【 Kịch độc? Thảo nào lúc tôi cầm lọ thuốc đó anh ấy lại phản ứng dữ dội như vậy.】
Lục Hành :【... Tổ tông của tôi ơi, cậu trộm đồ ngay trước mặt hắn hở???】
Thẩm Từ:【 Không có, anh ấy nhờ tôi tìm thuốc giảm đau, tôi thấy cái này trong ngăn kéo, thuận miệng hỏi anh ấy đây là gì. Chờ anh ấy ngủ rồi tôi mới lén trộm mang ra ngoài, lát sau đem trả lại.】
Lục Hành cạn lời :【 Lá gan cậu cũng to thật đấy, dám nhổ cả răng cọp.】
Thẩm Từ không để ý đến lời chế nhạo của anh ta, có chút nôn nóng hỏi:【 Trong tay Tần Ức sao lại có thứ như vậy, anh ấy định dùng thứ này để độc chết ai?】
Lục Hành:【 Tôi không biết hắn có được bằng cách nào, nhưng mà tôi có thể khẳng định, hắn giữ cái này, không phải độc chết người khác mà để độc chết chính mình.】
Thẩm Từ :【...】
Lục Hành:【 Xyanua dùng cho việc tự sát, có thể so với gì mà cắt cổ tay, nhảy lầu, uống thuốc ngủ,.. tiện hơn nhiều, nếu dùng một liều xyanua, sẽ tử vong trong vòng năm phút, cứu cũng cứu không kịp, một lọ của Tần Ức đã đủ độc chết hắn rất nhiều lần. Ở trong một ít tác phẩm văn học hoặc trò chơi, thứ này sẽ xuất hiện trong mấy vụ án mưu sát, tôi còn tưởng cậu đã nghe qua.】
Thẩm Từ càng đọc càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, ngón tay gõ chữ có chút run rẩy:【Anh nói anh ấy muốn dùng thứ này tự sát?】
Lục Hành:【Cậu không biết sao? Lúc mới vừa có chẩn đoán chính xác thì hắn có khuynh hướng tự sát rất nghiêm trọng, sau đó hắn tìm cha tôi chữa bệnh, bệnh tình mới ổn định lại, tôi còn nghĩ đã khống chế được rồi chứ, không ngờ hắn lại giấu thứ này bên người.】
Đầu ngón tay Thẩm Từ lạnh lẽo:【Vậy có phải thứ này được giữ lại lúc đó không?】
Lục Hành 【 Không có khả năng, xyanua kali cho dù có bảo quản tốt đến mấy, thì thời gian dài cũng sẽ làm chúng bị tan, lọ này khẳng định là đồ mới, chỉ cỡ trong vòng nửa năm đến một năm đổ lại thôi. Nhưng cũng may là đồ mới, nếu không hôm qua lúc cậu mở ra, có thể vì hít phải khí độc mà trúng độc.】
Thẩm Từ hít sâu, nỗ lực để bản thân bảo trì bình tĩnh :【Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi vào trộm nó ra đây sau đó vứt đi?】
Lục Hành:【 Trước không cần, ngày hôm qua cậu đã bị hắn phát hiện. Thời điểm này đừng làm gì khiến hắn kích động, cũng đừng nhắc lại chuyện này. Bình thường cậu để ý nhiều hơn một chút, nếu thấy hắn có hành động khác thường thì liên hệ với tôi.】
Lục Hành:【Chờ sau này có cơ hội lại nghĩ cách tráo lọ thuộc đó đi, tuyệt đối đừng để hắn phát hiện lọ thuốc biến mất.】
Thẩm Từ còn chưa tỉnh hồn nên không có ý kiến gì, khẳng định bác sĩ Lục hiểu rõ bệnh tình của Tần Ức hơn cậu, hiện tại nghe anh ta là tốt nhất.
Vì vậy cậu trả lời :【Được.】
Lục Hành :【Khoan đã, sao hắn lại chặn tôi nữa rồi, tôi lại chọc nhầm hắn gì à? Cậu mau bảo hắn kéo tôi ra đi.】
Thẩm Từ còn chưa kịp đáp lại, đối phương lại nhắn tới:【Thôi, không cần nữa, liên hệ với cậu cũng được, cái tật xấu hở chút là cho người ta vào danh sách đen này khi nào mới sửa được chớ?】
Lục Hành nói xong thì im lặng, Thẩm Từ thất thần buông di động, vẫn chìm trong cuộc hội thoại lúc nãy, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Tần Ức bất cứ lúc nào cũng trữ sẵn chất độc xyanua kali để tự sát?
Ở chung mấy ngày nay, mặc dù cảm xúc của hắn không ổn định, cũng không thấy biểu hiện khuynh hướng muốn tự sát, hay là do cậu không để ý kỹ?
Thẩm Từ nhíu mày, lấy di động chống môi dưới.
Thật sự không nghĩ ra.
Từ lúc Tần Ức xảy ra tai nạn xe đến bây giờ đã gần nửa năm, dựa theo cách nói của quản gia, ba tháng trước đều nằm ở bệnh viện, nếu khi đó không có biện pháp tự sát, vậy thì sau này lúc ở nhà tĩnh dưỡng ba tháng, vì sao vẫn không làm?
Thân bị thương nặng, hai chân tàn tật. Sự nghiệp cứ vậy bị gián đoạn, có thể sau này không đàn dương cầm được nữa, từ mặt trời ban trưa ngã thẳng xuống đáy cốc, còn điều gì so với việc này làm cho người ta tuyệt vọng hơn đây?
Ở hoàn cảnh không có hy vọng như vậy, rốt cuộc là điều gì vẫn đang giúp hắn gắng gượng?
Cũng đã chuẩn bị sẵn thuốc độc có thể kết thúc thống khổ trong năm phút, cất ở nơi dễ dàng lấy tới, qua ba tháng, vẫn không đi đến bước cuối cùng.
Nếu đổi lại người nhận hết những điều này là chính mình, Thẩm Từ cũng không dám bảo đảm bản thân có thể kiên trì sống tiếp hay không, ngược lại bệnh nhân u uất quá độ như Tần Ức, vẫn luôn chống đỡ cho đến hôm nay?
Có lẽ…. Anh ấy căn bản không muốn chết?
Chuẩn bị một lọ thuốc như vậy bên người, chỉ là muốn lưu lại cho chính mình một đường lui?
Thẩm Từ đoán không ra rốt cuộc Tần Ức nghĩ thế nào, đang chuẩn bị đi xem hắn, nháy mắt đứng dậy, trong đầu cậu bỗng hiện lên một ý niệm.
Tần gia đưa ra yêu cầu liên hôn với Thẩm gia, là chuyện hai tháng trước, lúc ấy Tần Ức mới ra viện chưa lâu, làm sao còn có tinh lực để ý chuyện bên ngoài?
Tuy rằng trong tiểu thuyết chỉ nói sơ qua một câu, nhưng cậu nhớ rõ, đúng thật là Tần gia muốn liên hôn trước.
Mà trước đây, Tần gia và Thẩm gia chưa từng có bất cứ tiếp xúc nào, Thẩm gia đang trên đà suy thoái cũng không đến lượt được Tần gia ưu ái, vì điều gì mà ở thời điểm này Tần Ức lại đưa ra yêu cầu liên hôn, chủ động cứu Thẩm gia không liên quan gì mình?
Còn cái hiệp nghị gì kia cũng rất đáng nghi, tuy rằng trên hiệp nghị không nói rõ muốn ai, nhưng anh trai Thẩm Phú của cậu đang ở nước ngoài du học, đã sớm có bạn gái, em gái Thẩm Ca còn đang học tiểu học. Ba người con của Thẩm gia, mọi phương diện chỉ có cậu là phù hợp với điều kiện, con thứ hai còn " thích đàn ông" quá thích hợp.
Có một ý tưởng lớn mật nảy ra - hay là, mấy cái này vốn dĩ đều do Tần Ức mưu tính, đặc biệt nhằm vào cậu?
Có thể khiến Tần Ức dưới loại tình trạng này, chịu đựng bệnh tật đưa ra yêu cầu liên hôn với Thẩm gia, nói không chừng đối với hắn cậu rất quan trọng, lại liên hệ thái độ trong khoảng thời gian này Tần Ức đối với cậu, có phải thứ giúp Tần Ức chống đỡ đến bây giờ là….
Có thể là, thôi quên đi, đừng nên tự luyến thì hơn.
Thẩm Từ kịp thời ngăn mạch não đi xa, đuổi mấy cái ý nghĩ không thực tế ra khỏi đầu, cậu bị chính mình làm nổi một thân da gà.
Tần thiếu sao có thể vì cậu được, bọn họ trước kia rõ ràng không quen biết, cậu lại chả có ưu điểm gì đáng bàn, căn bản không xứng với hắn.
Biết đâu chỉ là nhất thời nổi hứng, nhắm đại một mục tiêu?
Thẩm Từ dứt khỏi mớ ý nghĩ loạn thành nùi trong đầu, điều chỉnh lại cảm xúc, tận lực không để mình lộ sơ hở.
Mặc kệ nói thế nào, hiện tại cậu không thấy Tần Ức có khuynh hướng tự sát, trước khi thực sự phát hiện điều gì, cứ để mọi thứ như cũ là tốt rồi.
Cậu trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Tần Ức đang ngồi trên xe lăn, cong eo, giống như đang xoa bóp chân mình.
Thẩm Từ đến gần hắn, gọi một tiếng "Ca ca, anh đang tự mát xa à?"
Tần Ức nháy mắt ngồi thẳng dậy, nhanh chóng quay mặt đi "Không có, em nhìn nhầm rồi."
"Có phải chuyện gì mất mặt đâu nào, sao không chịu thừa nhận chứ?" Thẩm Từ đứng trước mặt hắn, nhìn hắn cười rộ lên "Cuối cùng anh cũng có ý niệm muốn khôi phục rồi sao?"
"... Tôi chỉ là không muốn em mỗi ngày luyện đàn xong còn phải vất vả mát xa cho tôi."
Những lời này tốc độ nói ra nhanh như bay, một dấu chấm câu cũng không có, giống như một khi tạm ngừng thì không thốt ra nổi nữa. Tần Ức nói xong, biểu tình càng thêm cổ quái, mày cũng theo đó nhíu lại.
Thẩm Từ áp chế khóe miệng muốn nhếch lên, ngồi xổm xuống trước mặt hắn "Để em dạy cho anh nhé? Em mát xa chuyên nghiệp lắm đó."
Cậu vừa nói vừa nâng một chân đối phương lên, đặt trên đầu gối mình, liền nghe Tần Ức nói:
"Tôi vẫn luôn muốn hỏi, sao em lại biết mát xa? Cố ý học hửm?"
"Cái này ….." Thẩm Từ có hơi chột dạ, nào dám nói cậu trước khi xuyên sách mát xa cho người mẹ ốm đau trên giường luyện ra, vội tìm một cái cớ lấy lệ " Sở thích cá nhân."
Cái cớ vụng về này rõ ràng không thể khiến Tần Ức tin tưởng, đôi mày nhíu lại của hắn vẫn chưa giãn ra, ánh mắt nhìn người trước mặt lộ vẻ hoài nghi.
Thẩm Từ không giả vờ nổi nữa, vén ống quần hắn lên, ở trên cẳng chân tái nhợt ấn ấn "Ca ca, lông chân của anh ít thật nha."
Tần Ức "....."
Thẩm Từ tiếp tục từ sự chú ý kỳ lạ của mình mà mơ mộng " Em muốn chờ sau khi chúng mình lãnh chứng, đi biển hưởng tuần trăng mật được không? Anh chân trần đi trên bờ cát, nhất định rất đẹp."
Tần Ức ngữ điệu cứng nhắc "Kiếp sau cố gắng."
"Không thể ở kiếp này sao, tin tưởng bản thân một chút được không?" Thẩm Từ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn không đúng lắm, vội trở lại chuyện chính "Em bắt đầu rồi đấy, anh chú ý nhé."
Cậu duỗi tay cầm lòng bàn chân đối phương "Mỗi lần em đều bắt đầu ấn từ lòng bàn chân, dưới lòng bàn chân có rất nhiều huyệt vị, mát xa mỗi ngày có thể thư giãn gân cốt, kích hoạt các cơ quan nội tạng, thúc đẩy lưu thông máu.”
Tần Ức rất muốn nói một câu "Tôi không nhìn được." nhưng thấy bộ dạng cậu nghiêm túc như vậy, vẫn không nỡ cắt ngang.
Tần Ức tiếp tục động tác trên tay, cậu nhìn vết sẹo trên đùi đối phương, không cẩn thận thất thần một cái, lỡ ấn mạnh vào một nơi.
Theo sau, cậu nghe Tần Ức phát ra một tiếng trầm thấp, như là nhịn không được mà rên lên.
Thẩm Từ lập tức dừng tay, cậu ngẩng đầu lên, khó tin mà nhìn đối phương "Vừa nãy anh có cảm giác phải không?"
Tần Ức cũng ngẩn ra, do dự mà nói " Đau."
"Đau? Ở đâu?" Thẩm Từ ấn lại vào nơi vừa nãy "Nơi này bây giờ còn cảm thấy đau không?"
"Có một chút" Tần Ức nói " Nhưng mà tôi không rõ lắm, là thần kinh tạo nên cơn đau hay do bị em ấn đau."
"Anh cẩn thận cảm nhận lại một chút." Thẩm Từ kiên nhẫn mà hỏi "Ngoại trừ đau còn thấy gì nữa không?"
Lúc này Tần Ức trầm mặc thật lâu, mới không xác định đáp "Có chút nhức mỏi, không đau kịch liệt giống như...đau thần kinh."
Thẩm Từ đột nhiên đứng dậy, sắp che dấu không được nội tâm kinh hỉ "Ca ca, hay là tri giác của anh sắp khôi phục?"
Tần Ức cau mày, rũ mắt nhìn chân mình, tựa như không tin điều đó.
"Anh chờ chút, em gọi cho bác sĩ Lục." Thẩm Từ lập tức móc điện thoại ra, gọi đến số Lục Hành.
Cuộc gọi đầu không ai nhận, cậu lại bám riết không tha mà gọi lần hai, cuối cùng cũng gọi được, bên Lục Hành có chút ồn ào "Làm sao vậy? Tôi đang ăn sáng bên ngoài, tôi nói hai người có thể để tôi nghỉ chút hay không, tôi vừa mới xong ca đêm, để tôi thở một chút đã?"
Thẩm Từ "Có việc gấp!"
"Việc gì gấp? Họ Tần uống thuốc rồi hả?"
"Bớt nói tầm bậy" Thẩm Từ vội nói "Chân anh ấy hình như bắt đầu khôi phục tri giác rồi á, anh nhanh về đây xem thử đi!"
Lục Hành sửng sốt "Hở?"
_______
Chú thích:
(*) thực hành chấm dứt sinh mạng không gây đau đớn hay còn gọi là "An tử" (quyền được chết): Thuật ngữ “euthanasia” (an tử) bắt nguồn từ tiếng Hy-Lạp (eu là tốt hoặc cao quý, thanatos nghĩa là chết), hiểu sát nghĩa là “cái chết êm ái” hay “cái chết hạnh phúc,” nhằm nói đến một hành vi phổ biến là tự tử cách tự nguyện nơi những người già yếu hoặc bệnh tật, những người này muốn chết êm ái bằng cách uống thuốc độc. Ý nghĩa thay đổi vào thế kỷ 17 khi thuật ngữ này chỉ những hành vi của bác sĩ để làm giảm đau đớn cho những bệnh nhân hấp hối; vì thế an tử mặc lấy ý nghĩa là trợ giúp cho cá nhân được chết sớm hơn hoặc tự tử.
Quyền được chết là một thuật ngữ pháp lý dùng để chỉ về việc lựa chọn của con người cụ thể để tìm đến cái chết một cách tự nguyện nhằm giải thoái khỏi đau khổ, bệnh tật hoặc các lý do khác. Ở góc độ hẹp hơn, quyền được chết là một hành vi chọn cái chết của người đã thành niên đang phải chịu sự đau đớn về thể chất hoặc tinh thần kéo dài và không thể chịu đựng được sau một tai nạn hay một bệnh lý không thể cứu chữa, rơi vào tình huống y tế không lối thoát.
An tử đề cập đến việc thực hành chấm dứt sinh mạng một con người với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý cho người bệnh.
Quyền được chết được hiểu là phải bao hàm sự tự nguyện gồm tự nguyện được thực hiện cái chết êm ả khi còn tỉnh táo, có thể biểu lộ ý chí cá nhân của mình hoặc tự nguyện chỉ định người đại diện cho mình trong trường hợp lúc rơi vào giai đoạn không ý thức, không biểu lộ được ý chí. Người này sẽ có quyền quyết định mọi vấn đề liên quan đến việc chữa bệnh của bệnh nhân.
Chủ thể có quyền này đa phần cần là người đã thành niên và đang chịu sự đau đớn kéo dài do bệnh tật hoặc tai nạn, mục đích của quyền được chết là giúp người bệnh được kết thúc cuộc sống một cách nhanh nhất theo mong muốn.
Quyền này có thể được thực hiện thông quá chính người đó hoặc người đại diện.
—Theo nguồn Bách khoa baidu và Wikipedia.
____________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top