Phần I
Một ngày mưa khoảng tháng 11.Trong khung cảnh âm u.có 1 đoàn người lầm lũi bước đi trong mưa.trời vẫn mưa lâm thâm.trong cái rét cắt da cắt thịt.Một ông thầy pháp vừa mới mất,cái làng nổi tiếng có nhiều người giỏi tài phép không hiểu làm sao,càng ngày càng lụi tàn.những ông thầy giỏi lần lượt ra đi mà không có truyền nhân.các cụ cao niên trong làng đang lo sợ về việc mà ngày xưa ông tổ của nghề thầy pháp trong làng trối lại trước lúc chết."đến khi cái giếng trong làng cạn thì nước thì làng ta sẽ hết duyên với nghiệp thầy phép".trong cái xứ miền trung nắng gió thất thường con người càng tin về việc thánh,thần,ma,quỷ.ông tổ của nghề thầy pháp làng đức lộc-nghệ tĩnh này tên Huyễn lúc còn trẻ vì nhà nghèo,cha mẹ mất sớm đã lang bạt khắp nơi cuối cùng cũng lưu lạc đến vùng tứ xuyên-vân nam trung quốc.cơ duyên đã đưa ông đến vớ nghề thầy pháp,và được chính người thầy nổi tiếng trung hoa bấy giờ truyền dạy.lúc thầy huyễn lên đường về nước ông thầy người trung quốc có đưa ra một trần đồ cũng coi như là một phép thử cuối cùng.thầy tàu làm 1 địa đồ có 100 cái cái mô đất được cắm 100 lá cờ được đặt theo hình bát quái.dưới 100 cái cọc đó sẽ chôn không ngẫu nhiên 49 viên bi.thầy tàu chỉ bảo nếu con giải được tìm được đúng 49 cái huyệt có chôn bi.nếu con rút sai cờ thì tất cả cờ ở các huyệt mộ giả này sẽ ngã xuống,nếu con tìm được hết thì thầy truyền nốt cái tróc long và thần chú gọi thần rồi cho về nước mà hành nghề,nếu không giải được thì coi như con không có duyên với nghề này rồi,chỉ có thể là hạng tầm thường chỉ đi xem bói đầu chợ thôi ,vậy rồi đi thẳng vào nhà.Thầy huyễn lúc bấy giờ đã gần như lĩnh hội được hết tinh hoa về địa lý,pháp thuật của thầy không mấy khó để giải được tìm được 48 cái huyệt có chôn bi.nhưng khi rút đến cái cờ thứ 49 cũng là cái huyệt cuối cùng thì tuyệt nhiên không thể rút được.cái mô đất nhỏ cắm cái cờ màu đỏ nhỏ xíu,nhưng tuyệt nhiên không thể rút ra.lúc đó thầy tàu mới từ từ trong nhà bước ra.trên tay ông cầm 1 chiếc hộp nhỏ xó phủ tấm vải màu vàng ra và nói.Nghề của ta từ nay về sau sẽ không mai một rồi.rồi thầy bảo,cái huyệt cuối cùng là huyệt ảo,có thể biến ảo liên tục,ngay cả ta cũng khó mà rút được lá cờ.thầy tàu nhìn tướng huyễn bảo:"phận con tài giỏi nhưng số con thì lận đận về sau không thể làm nên công trạng vẻ vang được,tính con tuy điềm tĩnh nhưng dã tâm rất lớn,con cần phải kìm nén nó lại,kẻo mang họa vào thân.lúc con về việt nam có đi qua 1 ngọn núi,con đừng đi lên".thầy huyễn trở về,trên đường về,quả thật đi qua 1 ngọn núi,có thế đất rất đẹp,vì bản tính có dã tâm phải làm đc nhiều điều lớn lao nên thầy huyễn đã phong ấn lại cho riêng mình,để sau này có thể vang danh thiên hạ.con người ta ai cũng có lòng tham nhất là tuổi trẻ còn bồng bột,từ lúc này cuộc đời thầy đã đổi sang một trang khác,lang bạt phiêu lưu,lữ khách nghèo chu du thiên hạ.Lúc về quê trên đường đi thầy có ghé vào một làng nọ,ngôi làng đầy dẫy tử khí,trong làng im lìm,nghe xa xa vọng lại tiếng khóc não nề,một bầu không khí tang tóc bao trùm.đi mãi mỏi chân,thầy xin vào nghỉ chân ở nhà một hào phú trong làng.khi bước vào nhà thầy đã thấy căn nhà tuy bề thế nhưng chướng khí(âm khí) khá nặng,thầy cũng tò mò nhưng chỉ nghe người trong nhà nói qua loa là mấy tháng gần đây,trong làng liên tục có chuyện.cứ vào tầm ngày mười bẩy hàng tháng trong làng lại có một người chết bất đắc kì tử.tối đến sau khi ăn cơm xong thầy bèn ngỏ ý muốn giúp làng và gia đình xem xét và phá giải cái nạn này.thầy cũng bảo mình chỉ là một thầy pháp vừa mới xuất sư nhưng cũng xin dốc sức vì làng.gia chủ nghe thấy cũng không mấy mặn mà nhưng cũng ậm ừ đồng ý,vì thầy ko lấy đồng nào.họ bảo từ ba tháng nay đã mời hết thầy pháp trong vùng để giải nạn rồi.nhưng không ăn thua.dân làng đang hoang mang lắm,cứ nơm nớp lo sợ,đã có một số người bỏ làng mà đi rồi.sáng hôm sau thầy huyễn nhờ một gia đình dẫn mình đi một vòng xung quanh làng.sau đi khảo sát về thầy bảo xin chủ nhà mời các cụ trưởng lão trong làng đến và nói có chuyện muốn nói.lúc đầu thì mọi người rất ngạc nhiên nhưng vì an nguy của cả làng nên đành miễn cưỡng nghe theo.sau khi các vị chức sắc trong làng đã đến đầy đủ,thầy huyễn bèn nói:
– kính thưa các cụ,tôi là là một anh học trò nghèo,vừa học đạo từ trung hoa về,trên đường về có qua làng thấy trong làng có nhiều điều bất thường.nên đã đi xem xét hết trong cả làng,phát hiện phía cuối làng có cái mô đất hình mai rùa.đó là long mạch của làng nhưng không hiểu làm sao mà lại bị phạt đi một góc,làm mai rùa bị nứt.long mạch bị động nên cả làng phải chịu cái họa này.
nói đến đây các cụ chức sắc mới xanh mặt nhớ lại quả thật mấy tháng trước,có đào đất ở chỗ đó về đắp móng cho sân đình.sau đó bọn họ rối rít xin thầy chỉ cách để cứu cái làng này.Thầy huyễn ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– làng mình bị đứt long mạch,đây là chuyện rất nghiêm trọng.nhưng không phải không có cách.làng muốn yên thì phải phong ấn cái long mạch nay lại,tuy sau này không được nhờ long mạch nhưng còn hơn bây giờ.các cụ về chọn cho tôi 5 người mang mệnh kim,mộc,thủy,hỏa,thổ.ngày mai đúng giờ thìn ra chỗ mô đất để làm lễ.
sáng hôm sau,mọi người tập trung tại cái mô đất.thầy huyễn mạc cái áo cánh màu trắng có in hình con phượng,sau lưng có in hình bát quái.đội cái mũ vải bước lên làm lễ.tay thầy cầm cái kiếm gỗ xâu 3 lá bùa rồi đốt lên,múa kiếm một hồi thầy bắt quyết nhẩm đọc rầm rì,thầy vừa đọc xong thì bỗng dưng trời tối xầm lại.mọi người đứng ở đó đều có vẻ sợ hãi.thầy sai 5 người thanh niên bê hòn đá mà thầy đã viết và vẽ lên đấy vô số hình.rồi bảo họ chôn ngay vào đỉnh của mô đất.thầy còn trồng thêm vào đấy một bụi tre nhỏ.xong xuôi thầy thu dọn hành lý và xin phép đi luôn.trước khi đi thầy còn dặn:
– Hiện tại tôi đã phong lại cái long mạch bị đứt.cái long mạch ấy rất hiếm nếu giữ được làng sẽ phát đường quan lộ,nhưng tiếc rằng số trời đã định làng không có phúc được hưởng.từ nay về sau đừng ai đả động gì đến mô đất nữa.tầm 2 năm nữa bụi tre tôi trồng sẽ tốt um tùm mọi người đừng chặt tre ấy về trồng nhé.nó không mọc được ở đất khác đâu.tuy không giữ được cái long mạch nhưng cái bụi tre tôi trồng sau này sẽ giúp làng tránh được tai kiếp,nó giống như cái khiên bảo vệ làng đấy.
nói đoạn thầy cáo từ rồi đi thẳng,mọi người khẩn khoản biếu thầy tiền,thầy cầm xấp tiền bảo chia hết cho những nhà có người thân bị chết.thầy chỉ cầm đúng 1 đồng gọi là kỉ niệm lần đầu hành nghề.mọi người trong làng đứng nhìn ông thầy pháp trẻ dáng người mảnh khảnh đi cho đến khi khất dần.quả thật từ đó về sau làng không còn ai chết nữa,làng lại trở về với cuộc sống thường ngày,và cũng từ ngày đó cho dù nơi khác có xảy ra bao chuyện thì làng vẫn bình yên vô sự.
Trên đường về thầy huyễn đi qua vùng đất thuộc bắc giang bây giờ.vì quá mệt mỏi thầy xin vào nghỉ tại một làng nhỏ.ngôi làng nghèo còn nghèo hơn cả làng vùng biên nữa.nhưng cảnh lại thanh bình,ngặt nỗi người làng lại có vẻ không được thân thiện lắm thì phải.xin nghỉ tạm trong nhà của một lão nông.đêm hôm đó lão kể cho thầy huyễn một chút về làng:
làng tên là ngự lễ,ngày xưa vua trên đường đi du ngoại đã vào nghỉ trong làng,được vua khen là dân làng biết lễ nên cho 1 chữ lễ để đặt tên làng.
Trong làng có một anh học trò tên Ngữ,cha mẹ mất sớm ngày đêm dùi mài kinh sử,một hôm uống rượu say,các bạn cùng lứa trêu:
– mày ở một mình không sợ ma à?
Ngữ cười hề hề đáp
– đã là kẻ đọc sách thánh hiền thì ma quỷ đâu dám ghẹo.còn có con ma nữ nào thì cũng xin vào phòng tâm tình cả đêm.
mấy người cùng uống rượu nghe cũng buồn cười,bèn nghĩ kế trêu Ngữ.đêm hôm sau,cả mấy ông mặc toàn đồ trắng,đêm lẻn vào vườn,gõ cửa trêu ngữ .anh học trò sợ lắm,không giám ra mở cửa.sáng hôm sau đi uống trà còn thuật lại chuyện cho các bạn cùng nghe.mấy ông bạn buồn cười lắm nhưng cứ cho là không hay,chỉ thêm mắm dặm muối rằng mảnh vườn nhà ngữ ngày xưa nghe bảo có nhiều ma quỷ lắm,nhất là cái cây ngay giữa vườn.ngữ nghe hãi lắm nhưng không biết làm sao,chiều đó bèn gạ một anh học trò khác đêm đến ôn bài với mình,thực ra là cho đỡ sợ.đêm đó mấy ông tướng bạn ngữ lại đến trêu tiếp,sẵn có bạn trong nhà anh ngữ mới cầm đèn đi ra sân thì thấy mấy bóng người lồm cồm trèo qua hàng rào nhà mình.thấp thoáng có anh béo bạn anh thì bèn hô to.
-sinh béo phải không đừng trêu tôi nữa.
mấy ông kia biết ngữ đã phát giác nên cười tướng lên rồi chạy phành phạch như vịt về nhà.
sáng hôm sau ngữ ra quán,mấy anh kia lân lạ lại đùa rồi gạ ngữ tối làm chầu để tạ lỗi vỡi ngữ.anh vui vẻ nhận lời.
đêm đó sau khi nhậu về trời cũng đã tối.ngoài trời gió thổi xào xạc.đang thiu thiu ngủ thì có tiếng gõ cửa.ngữ cho là các bạn lại trêu nên bèn quát lớn:
-bọn m có thôi cho t ngủ không
ngoài cửa vẫn gõ kèm theo tiếng người con gái:
-tôi là phận nữ nhi,đang đêm lỡ đường xin công tử cho vào tá túc một đêm.tôi sẽ không làm phiền công tử đâu.
Ngữ nghe giọng nữ nhi liền bật dậy,mò ra mở cửa thì ôi thôi.
trước cửa là một cô gái xinh như mộng,áo dài thướt tha,trên vai đeo tay nải,phía sau có con hầu.đang đứng chết trân thì cô gái cất tiếng nhẹ nhàng:
-công tử không phiền chứa ạ?
ngữ như tỉnh mộng ú ớ mời cô gái vào nhà.pha trà rót nước đon đả mời khách.cô gái thuật lại là đang trên đường đi bốc thuốc cho cha.gần về đến thì trời tối nên xin cho nhờ một đêm.ngữ trong lòng sung sướng nghĩ "từ thời cha sinh mẹ đẻ tới nay có người con gái nào xinh thế này nói chuyện đâu.".bỗng ngoài trời một tia sét lóa lên rồi sấm chớp đùng đoàng.
ngữ thu xếp cho cô gái nghỉ tại giường mình còn mình thì ngủ tạm ở ngoài nhà khách,con hầu thì xin vào bếp,mắc tạm mùng đi ngủ.đêm đó ngữ không thể ngủ được nhìn cô gái thướt tha,kiều diễm ngủ trên giường mà lòng xao xuyến.sáng mai thức giấc cô gái đã dậy nấu nước pha trà cho ngữ.anh sướng lắm như thể được vợ chăm sóc.đoạn tính hỏi quê quán ở đâu.cô gái bảo quê em ở gần đây,nếu có dịp em xin vào tạ lễ.rồi rút ra đưa cho sinh cái khăn có thê cánh hoa cúc rất đẹp.
từ đó cứ mười lăm hàng tháng cô gái lại ghé qua nhà ngữ,bảo là đi bốc thuốc cho cha.
hôm thầy huyễn đến,đúng đêm mười lăm.đang đem ngủ thầy nghe có tiếng chó sủa xa xăm,rồi tiếng gia súc trong chuồng húc sừng vào tường.
thầy tỉnh giấc mặc áo đi ra sân,thấy trong làng có một bóng trong khẽ lướt trên đường làng,âm khí nặng nề.thầy vào nhà cầm cái kiếm gỗ và xấp bùa đi theo.đi đến nhà ngữ thì bóng trắng biến mất,thầy bắt quyết cắm cây kiếm xuống rồi đọc lầm rầm thì cây kiếm ngã ngay nhà ngữ.thầy rón rén lách cổng mở hờ nhà ngữ,nghé mắt vào trong thì thấy có 1 chàng thanh niên đang nói chuyện với một cô gái,cạnh bên có con hầu đang tiếp trà.cạnh nhà ngữ có cây bưởi nhỏ,thầy đi ra hái hai lá rồi vo nát lấy nước bôi vào mắt mình,khi nhìn vào thì thấy rõ ràng đó là một cô gái không đầu và một con hầu bằng giấy đỏ mà người ta hay đốt.thầy nghe ngóng một lát thấy hình như âm hồn này không có ý hại ngữ,mà còn vịnh văn thơ với anh,thầy cho là điều lạ.nán lại thêm canh giờ nữa thấy ma kia không có ý hại anh này bèn xách kiếm ra về.
sáng hôm sau trước khi đi thầy có ghé qua nhà anh ngữ,thuật lại chuyện đêm hôm qua và khuyên anh nên tránh giao du với người âm,không tốt đẹp gì đâu.Ngữ nghe vậy khiếp sợ nhưng không tin lắm.thầy chỉ biết lắc đầu,và có cho anh một chiếc bát vẽ hình rồng và mấy lá bùa bảo nếu khi nào mà nó hại đến mình thì chôn ngay trước cổng.thầy khoác tay nải ra đi vừa đi vừa lắc đầu.ngữ cho rằng ông thầy bịp mình lấy tiền nên vứt cái bát và mấy lá bùa đi.quả thật sau đó 2 tháng đến kì thi hương người ta thấy ngữ đi thi nhưng tuyệt nhiên không về.
em viết nốt ngày hôm nay nhé,mai em sẽ viết tiếp.em có dựa theo truyện tả ao và nhiều truyện khác nhưng em không bê nguyên mấy truyện ấy đâu ạ,các bác mà đọc thấy giống đừng ném gạch em ợ!!
Thủa ấy nước nam mình còn hoang vu lắm,thầy huyễn đi đến vùng một vùng núi.thầy đất đai thì màu mỡ,cỏ dại thì mọc um tùm cao hơn đầu người nhưng tuyệt nhiên không thấy dân cư sinh sống cũng không thấy trồng trọt gia súc cũng không thấy chăn thả.đi bộ mãi mới thấy một quán nước nhỏ ven đường,thầy nghỉ chân uống nước,lân la hỏi bà bán nước là vấn đề thắc mắc,bà bán nươc bèn kể:
ngày xưa đất ấy phì nhiêu lắm,hoa màu trồng đất ấy cho năng suất cao lắm nhưng từ khi bọn giặc phương bắc tràn xuống,lúc bị quân ta đánh cho tơi tả biết không có đường lui,chúng chạy đến đây,cướp bóc,giết người rồi hò nhau dựng lán cố thủ trên đồi.quan binh triều đình tới nơi đánh suốt hai ngày mới giết sạch được lũ tàn quân đấy.kể từ đó chỗ đất ấy ngày xưa là làng của những người bị cướp bóc,cũng như quả đồi bọn giặc tàu chiếm giữ không còn ở được nữa,đất đai cũng không thể trồng được nữa.nghe bảo đêm đêm ở khu đó.có nhiều chuyện kỳ dị xảy ra lắm,người ở xa đi đêm về qua chỗ thường nghe thấy tiếng vó ngựa rồi tiếng chém giết lẫn nhau.đầu lâu bay vung vãi khắp chốn.
thầy huyễn nghe mà tức trong lòng,nghĩ lũ giặc phương bắc lúc sống thì bạo tàn lúc chết cũng ngang ngược.thầy lân la hỏi bà cụ rằng có làng nào quanh khu này không,bà cụ bảo thầy chờ một lúc trưa con dâu đưa cơm cho bà rồi theo mà về làng.xế trưa con dâu bà cụ cũng đến,thầy chào xã giao rồi bà cụ dặn con dâu đưa thầy về làng mình.đến làng thầy hỏi nhà trưởng làng.trưởng làng là một ông cụ đã ngoài tám mươi mắt đã mù nhưng coi bộ vẫn minh mẫn lắm,thầy thuật lại chuyện đã nghe cho cụ,và bày tỏ muốn ra tay giúp diệt lũ âm hồn đang ẩn nấp ở chỗ đất đấy.
cụ trường làng thở dài nói:
-có nhiều người đến xem chỗ đất đó rồi thở dài ngán ngẩm trở về,ngày xưa chỗ đó là làng của già.cha mẹ của già cũng chết trong lần bọn giặc cướp tràn vào.
thầy huyễn bảo.chỗ đó tuy nhiều âm binh nhưng trong đó còn nhiều âm hồn của người làng cũng như quan quân triều đình.nếu biết nhờ họ giúp một tay thì không khó để diệt bọn ma tàu.
cụ trưởng làng nghe có vẻ xuôi tai bèn hỏi thầy cần gì?
-thầy bảo tôi cần cụ giúp làm một đàn cúng đầu làng hướng về mảnh đất đó,trên đàn có 3 mâm xôi to,mỗi mâm một con gà luộc,cùng ít hoa quả.về phần mình thầy lấy ít huyết gà,đốt cùng mấy đạo bùa hòa cùng mực viết một tờ sớ bằng chữ nôm
tối hôm đó thầy đứng lên đàn,thắp nhang đọc lớn tờ sớ.đêm hôm đó đang ngủ thầy thấy một ông quan mặc giáp phục bảo rằng tất cả âm binh đề nghe lời thầy,sáng hôm sau thầy tất bật vẽ hình nhân lên mấy tờ giấy màu,thầy vẽ từ sáng đến trưa được hơn trăm hình nhân,trưa hôm đấy đúng ngọ thầy cùng người làng mang đồ đến bãi đất kia,đến nơi trời đã gần chiều,thầy sai mọi người đào cho thầy mười chín cái lỗi đốt tất cả hình nhân rồi thả tro xuống tất cả các lỗ,tiếp đến thầy cầm cái tróc long dựng nó lên rồi khấn rì rầm,cái tróc long như có sức mạnh vô hình đưa nó bay đứng là là trên mặt đất.bay được hai mươi bước thì cái tróc long đổ ụp xuống.thầy bảo xới đất đấy lên đắp thành cái đàn cao 3 tấc rồi đưa lễ vật lên.thầy sai mấy anh thanh niên dựng năm khúc tre đã chặt xuống quanh cái đàn rồi thầy dùng chỉ đỏ thấm nước quấn quanh hết lượt năm khúc tre vừa chôn.thầy bảo lấy máu chó rải thành hình tròn phát cho mỗi người ít gạo bảo nắm chặt,lúc thầy làm lễ không được đi ra khỏi vòng và không được vứt gạo.nói xong một mình thầy lên đàn tay cầm kiếm gỗ tay rung chuông,thầy đọc chú,khi thầy vừa đọc xong trời bỗng nhiên nổi gió,mùa hè mà mọi người cảm giác thấy lạnh hết người.thầy đọc chú rồi cầm kiếm chỉ trỏ như vị tướng chỉ huy quân đội.mọi người đứng trong vòng thấy mấy cây tre cứ rung lắc dữ dội như có ái muốn nhổ ra nhưng tuyệt nhiên không thể nhổ được,thầy làm lễn hết hai canh giờ,làm xong lễ mồ hôi thầy nhễ nhại bước xuống đàn buông phịch kiếm xuống rồi ra hiệu mọi người đã xong.theo lời thầy mọi người thu dọn trở về nhanh chóng.tối hôm đó thầy kể.
âm binh bên mình với âm binh tàu đánh nhau rất dữ dội may mà tôi làm thêm
mấy cái hình nhân cho chúng làm tướng chỉ huy âm binh mình mãi mới dẹp xong bọn ma tàu.bọn chúng đông gấp đôi quân mình nhứng nhờ có nhiều tướng hơn nên ta mới thắng,bọn ma tàu bị dẹp gần hết,còn mấy thằng lính tép riu thì bỏ chạy thục mạng vào rừng sâu.sau nay chỗ ấy coi như yên ổn nhưng để chắc ăn ngày mai tôi sẽ trấn yểm lại để yêu ma không thế quấy phá.
thầy huyễn ở lại làng thêm vài ngày vì dân làng rất quý thầy muốn thấy ở lâu nhưng thầy nhớ quê nên xin cáo từ về quê.dân vùng ấy từ thủa đó đến giờ không còn thấy cảnh yêu ma quấy phá nữa,cây cối đã tốt tươi,gia súc không còn chết nữa.cả làng ai cũng biết ơn thánh sống "cách gọi của dân làng".
Thầy huyễn đi suốt 2 ngày,cứ ngày đi tối nghỉ.đến hôm thứ ba đến một con sông,nhìn xung quanh chả thấy con đò nào cả.bèn men theo bờ sông mà đi.đi mãi đến tối mịt cứ nghĩ rằng sẽ phải qua đêm ở ngoài bờ sông rồi.trời lại vô tình đổ trận mưa.đang lo lắng thì phía đằng xa thầy thấy có một căn chòi nhỏ leo lét ánh sáng.thầy mừng vội rảo bước đi đến.đến nơi thì cũng ướt sạch người,bèn gõ cửa xin gia chủ cho tá túc một đêm.gõ mãi thì mới có một lão ngư độ sáu mươi tuổi ra mở cửa,lão ngư có vẻ khắc khổ nhìn ông như có vẻ mất ngủ.thấy thầy xin tá túc lúc đầu lão ái ngại không muốn cho vào,nên từ chối bảo rằng nhà đang có việc không vui mong thầy đi nơi khác,nói đoạn định đóng cửa.thầy nài nỉ mãi lão mới cho thầy vào nhà.bước vào nhà thầy thấy có treo rất nhiều đạo bùa nhưng lạ cái bùa toàn viết sai.thầy nghĩ bụng chắc lại có lão thầy lởm nào đến lừa rồi.lão ngư vào trong nhà bộ quần áo khô mang ra cho thầy,thầy cảm tạ rồi đi thay quần áo.lúc đi thay quần áo đi qua căn buồng thấy có một người con gái độ mười tám hai mươi đang nằm ngủ.thấy sự lạ,lúc vào nhà thầy hỏi lão ngư tại sao.lão ngư rưng rưng nước mắt bảo rằng,lão với con gái sống ở đây hai mươi năm rồi,hằng ngày lão cùng cô con gái đi bắt cá ngoài sông,bỗng nhiên ba ngày trước con gái bị bệnh,ngày thì nói nhảm rồi tối đến là lịm đi,lay thế nào cũng không dậy.lão ngư đã mời mấy thầy phép về trừ yêu nhưng không ăn thua,con gái vẫn cứ như thế,ngày càng xanh xao,giờ đến cả cha mà cũng không nhận ra.thầy huyễn bèn nói mình cũng biết chút tài phép trừ ma đêm nay xin ngủ ngoài nhà khách,xin lão ngư kê cho cái giường sát vách phòng ngủ cô gái.đêm đó thầy giả vờ ngủ,cố là để xem trong phòng cô gái có điều gì lạ không,tầm hơn nửa đêm thấy có ba luồng gió lạnh xộc vào nhà,thầy hé mắt ra nhìn thì thấy loáng thoáng bóng ba con cá khổng lồ đang lội bì bõm từ ngoài sông đi vào nhà,chúng trèo qua cửa sổ vào phòng khách rồi hiên ngang đi qua chỗ thầy nằm vào phòng cô gái.sáng ra thầy thử bấm độn rồi chích tay ít máu vẽ mấy chữ lên tấm giấy màu vàng.dùng cái que búi tóc bằng kim loại của mình đặt ở giữa tấm giấy(như kiểu cái đồng hồ ý),rồi khấn lầm rầm thì cây kim xoay tít thò lò rồi chỉ ngay vào chữ"quỷ"(giống kiểu chơi cầu cơ nhỉ =)).thầy thở dài rồi bảo:
-con gái lão đang bị quỷ ám,không những một con mà tận tới ba con,chúng chắc là ba con cá thành tinh,đêm hôm qua tôi thấy chúng ngang nhiên đi vào nhà.rồi thầy bảo trị quỷ thì phải tìm được vật chúng ngự đã,mấy hôm nay cô nhà có hay mân mê vật gì đó nhặt được không?
lão ngư đáp:
-mấy hôm trước nó có nhặt được hòn đá ngũ sắc đẹp lắm,nhưng giờ không biết đi đâu rồi.
-thế trong nhà có vật gì lạ không,ông lão lắc đầu không nhớ?
thầy lùng khắp nhà,đến cạnh bàn cô gái thì mở ngăn kéo ra thấy một cái gương trang trí hoa văng rất đẹp.thầy cho đó là sự lạ hỏi ra mới biết nhà lão trước giờ làm gì có nó.thầy huyễn đã tìm ra đích xách nơi ba con quỷ kia trú ngụ.thầy bảo lão ngư ra đốt một đống lửa rồi vứt cái gương vào.lửa đang cháy đỏ khi vứt cái gương vào lửa chuyển xanh cháy rất kỳ dị rồi có tiếng rên nho nhỏ.thầy bảo tối nay chúng sẽ tìm đến trả thù đấy.rồi bảo lão ngư đi tìm ít máu chó.thầy sẽ đi mua ít dược liệu.hôm đó thầy huyễn và ông lão ngồi xay nhuyễn mấy vị thuốc rồi trộn với máu chó,hòa cùng sơn quét hết lên các cửa cả cửa sổ lẫn cửa ra vào.còn thầy thì cúng xin thổ địa đêm nay trợ giúp diệt quỷ.nửa đêm ngoài sông lại có ba con cá to đi vào,trông chúng hôm nay thậy kì dị,con thì mất đầu con thì bị xẻ nửa thân chúng đi vào đến nhà nhưng không thể nào chui vào nhà như hôm qua nữa,chúng đứng ngoài mà giật cửa ầm ầm.đúng lúc đó gió mưa nổi lên,thầy huyễn ngồi trong nhà xếp bằng tay bắt quyết khấn lầm rầm,khấn mãi tận gần canh giờ.bỗng đâu có ba tia sét trên trời đánh xuống đùng,đùng,đoàng.ngoài nhà nghe có tiếng khét lẹt như da thịt bị đốt rồi thì có tiếng kêu la vang trời,sau đó là tiếng chân chạy huỳnh huỵch ra khỏi nhà lão ngư.bỗng nhiên cô gái trong nhà bỗng tỉnh dậy và gọi lớn cha.thầy lau mồ hôi rồi xin đi nằm,sáng ngày mai thầy thuật lại.tối qua mấy con quỷ kia quyết tâm đến vật chết cả nhà lão rồi,nhưng tôi đã làm phép đánh tan tám phần hồn của chúng rồi,bây giờ chúng chỉ lay lắt sống nữa thôi,còn cô gái có căn cơ với cõi âm nên đeo lá bùa này vào để tránh ma quỷ nhòm ngó.để cảm tại ân nhân lão nông làm cơm rồi dong thuyền đưa thầy sang sông.
Ở làng nọ có ông thầy đồ hay chữ có tiếng,được mọi người khen rằng cái gì
cũng biết nhưng ngặt nỗi cứ đến thi khoa bảng lại cứ năm lần bảy lượt bị đánh rớt.toàn lý do không đâu.ông phẫn uất lắm nhưng vẫn không bỏ,để kiếm tiền sống qua ngày thầy đồ mở lớp dạy mấy đứa nhỏ trong làng,nung nấu ý định chờ khoa thi sau.cái làng nhỏ dân chỉ suốt ngày làm nông lấy đâu ra tiền để học chữ với nghĩa,nên học trò theo học không đông nhưng thầy vẫn dạy rất nhiệt tình.một hôm,thầy huyễn đến làng nghỉ chân tại quán nước,đang ngồi uống thì lũ trẻ đi học về ê a đọc bài.thầy nghe thích lắm,bà hàng nước kể học trò ông đồ đấy,tội nghiệp bụng đầy một bồ chữ nghĩa mà lại không có số khoa bảng.thầy huyễn xưa nay rất coi trọng những người biết chữ nghĩa,vì họ sẽ thông hiểu lẽ đời hơn.tính vốn bao đồng bèn rảo bước vào làng tìm đến nhà thầy đồ.ông đồ lúc này đang lui cui hái rau ngoài vườn.thấy có người lạ ông đồ hớt hải chạy ra hỏi,thầy huyễn nói:
-tôi đây vốn dĩ coi trọng chữ nghĩa nghe nói thầy là người hay chữ nhất làng nên vào xin bữa cơm trưa và cũng muốn được nghe thầy bình văn.
ông đồ nghe vậy hồ hởi mời thầy huyễn vào nhà,rót nước mời khác rồi gọi vọng ra sau nhà bảo vợ nấu thêm cơm,vừa rót nước ông đồ vừa cười nói:
-chả giấu gì anh tôi tuy có biết ít chữ nghĩa nhưng đường công danh thì lận đận,năm nay gần bốn mươi rồi mà vẫn chưa một lần khoa bảng,nhiều khi nản lẳm muốn bỏ về đi làm nông cho xong.nhưng sau lại tiếc hai mấy năm đèn sách không nỡ bỏ.
đến lúc ăn cơm hai người ngồi đàm đạo rất vui vẻ,thầy huyễn từ nhỏ đã rất muốn đi học chữ nhưng ngặt nỗi nhà nghèo.trong lòng đâm ra mến ông đồ.thầy trộm nghĩ làm sao để giúp ông đồ đây nhỉ.ăn xong cơm lên nhà uống nước thầy huyễn bèn ngỏ ý muốn giúp ông đồ,nghe vậy ông đồ nheo mắt nhìn thầy cười lớn bảo
-tôi biết chú quý tôi nhưng số tôi nó lận đận cái này sao mà giúp được?
thầy huyễn đáp
-anh cứ tin tôi,chiều nay anh đưa tôi ra chỗ mộ cha mẹ anh,tôi sẽ giúp tìm đất mà cải táng.
buổi chiều ông đồ cùng thầy ra chỗ mộ cha mẹ,nhìn thế đất chôn thầy huyễn bảo:
-đất này thì cũng tốt nhưng ngặt nỗi không thể phát được công danh,tôi thấy mảnh đất nhỏ đằng kia tuy vượng khí hơi yếu nhưng cũng đủ để phát công danh rồi.anh về chuẩn bị ba ngày sau chuyển mộ cha mẹ lên đấy,đảm bảo năm sau anh sẽ có công danh,còn bây giờ tôi xin cáo từ.
ông đồ cũng cảm ơn rồi vái chào thầy huyễn,hẹn có duyên sẽ gặp lại.
quả đúng như lời thầy huyễn năm sau ông đồ đỗ thám hoa trong lần thi đình năm đó,được bổ nhiệm chức quan ở viện hàn lâm.ông làm quan đến hàm tam phẩm thì cáo lão về quê.
Cuộc đời lữ khách phiêu du
Mong một ngày tìm về quê cũ.
Từ khi tạm biệt sư phụ về nam,đã gần một tháng thầy huyễn mới về tới chốn kinh đô phồn hoa,lộng lẫy.nghĩ về việc mình đã đi được hơn nửa đường rồi cũng thấy lòng phấn khởi.kinh thành thăng long thật đẹp.đến kinh thành thì thầy cũng không còn tiền để đi tiếp nữa,bất đắc dĩ thầy phải xem quẻ ở đầu chợ,kiếm ít tiền lộ phí.
Sinh là một công tử con nhà gia thế,sẵn cậy quyền cha và chú là quan đương triều hắn vô cùng hống hách ngang ngược,cứ cô gái nào vừa mắt là hắn lại lân la sàm sỡ không nể mặt một ai.một hôm hắn và lũ bạn đi chơi đêm về,thấy phía trước có một cô gái váy áo thướt tha,phía trước là con hầu cầm cái đèn lồng nhỏ.sẵn tính ngang ngược hắn lao lại ôm chầm lấy cô gái rồi cười rống lên.nhưng thật lạ khi hắn ôm cô gái tự dung hai cánh tay tê rần như ôm phải tảng băng,con hầu thì quay đầu về sau nói một thứ giọng xa xăm.tiểu thư nhà ta không phải là loại đầu đường xó chợ đâu mà ngươi xàm sỡ.nhìn mặt con hầu thật kinh dị không giống như kiểu một khuôn mặt vẽ lên không chút cảm xúc nào cả.Sinh giật mình buông tay ngã nhào xuống đất,đám bạn thấy thế cười ầm lên rồi chạy lại đỡ sinh rồi cợt nhả:
-Công tử gan cóc tía mà bị cô em đẩy ngã lăn quay à?
Sinh nói không nên lời chỉ ú ớ chỉ trỏ về phía hai người đã đi khuất xa.đám bạn cho là sự lạ khênh sinh về nhà.hôm đó về đến nhà sinh sốt li bì mấy ngày liền.mắt đang sáng bỗng dần đục lại,hai cánh tay thì bị liệt không thể tự làm gì được.cha sinh là quan ngự sử đương triều lo lắng chạy đôn chạy đáo cả mấy ngày.nghe nói còn mời được cả quan ngự y trong cung về xem bệnh.quan ngự y đến xem bệnh cũng lắc đầu không biết bệnh gì,chỉ cắt cho vài thang thuốc an thần và thuốc bổ rồi cáo từ ra về.sinh nằm mê man bất tỉnh rồi cứ kêu khóc như mưa,cả nhà ai thấy cũng vừa thương vừa hãi.từ hôm đó ngày sinh chỉ nuốt được mấy muỗng cháo và nước sâm.cha và chú sinh thì đi khắp nơi thì thầy thuốc rồi cả thầy cúng cũng không ăn thua.hôm thầy huyễn đang ngồi ở chợ xem bói cho khách qua đường thấy có anh người làm từ đâu đi đến mời về phủ bảo là quan có việc mời dung cơm.thầy cũng thấy làm lạ nhưng anh người làm nài nỉ qua cũng đi theo.đến nơi thì thấy có rất đông người hình như toàn thầy thuốc và thầy cúng thì phải.họ đứng chật hết sân nhà quan ngự sử.quan bảo rằng con quan đang lâm trọng bệnh nếu ai trong số các vị có thêt cứu được thì xin tạ lễ ngàn vàng.thầy huyễn cũng ngờ ngợ hiểu ra,toan quay gót ra về thì mấy tên lính canh cổng chặn lại bảo ở lại dung bữa đã.biết là bị ép thầy đành ngồi vào bàn ăn.trong lúc ăn thầy có nghe mấy người kia bàn tán về bệnh của đại công tử,người thì phán bị trúng độc,người thì phán bị yểm bùa.....loạn hết cả lên.tầm xong tàn que nhang mọi người đã ăn xong lục tục kéo vào xem bệnh cho công tử,nhưng cứ người nào vào lại đi ra vẻ mặt rõ là thất vọng lắm.đến lượt mình thầy huyễn đi vào,nhìn sắc mặt sinh,rồi vạch mắt vạch miệng ra xem,thầy đã biết là do cái gì.nhưng tính thầy khẳng khái,ghét bọn quan tham,nghe mọi người đồn đại về vị công tử này nhiều lắm.định bụng sẽ không chữa.lúc bước ra thầy không nói không rằng cứ đi thẳng một mạch,đúng lúc đó chú của sinh từ đâu bước vào đụng ngay vào thầy huyễn,vốn tưởng chú sinh cũng là một ông thầy nên thầy huyễn cũng chào xã giao.chú sinh bèn gạn hỏi:
-thế ông có biết công tử bệnh gì không?
Chắc cũng chỉ hỏi vu vơ.thầy huyễn cũng thật thà đáp,tôi biết nhưng tôi không muốn chữa.
Tại sao?
Cái này là do quả báo mà,có chữa hay không cũng không khỏi hẳn được,trừ khi tu tâm dưỡng tĩnh thì may ra giảm bớt phần nào.chú sinh biết đây là người cần tìm rồi bèn níu lại và vào gọi quan ngự sử ra.quan ngự sử bình thường hống hách lắm nhưng giờ con trai độc nhất đang thập tử nhất sinh nên cũng nhún nhường thầy mấy phần.thầy định bụng không chữa nhưng vì quan ra sức nài nỉ van xin nên thầy cũng xuôi cho rằng có xấu xa thì vẫn là con người nếu cứu được nên cứu.nghĩ là làm,thầy nói:
-bệnh của công tử là do âm độc ngấm vào người quá nặng,lấn át mất dương khí,âm độc bị nhiễm do một lần công tử gặp tinh.trúng âm độc thì không có thuốc giải vì nó không phải là độc dược mà là ma độc.thuốc uống không khỏi được đâu.nói đến đây thầy liền lấy trong túi ra một cây kim nhỏ.đi vào phòng sinh trích máu cho nhỏ vào cái bát bằng bạc đựng nước.máu lập tức vón cục lại màu đen thẫm lại.thầy bảo:
-bây giờ âm độc đã ngấm sâu,công tử sắp đi rồi,tôi chỉ có thế lấy lại chút dương khí cho công tử nên nếu thành công cũng không thể thọ quá bốn mươi được.
Thầy bảo quan luộc cho mình mười mấy quả trứng gà,rồi thầy viết bùa,đoạn lấy tờ bùa đã viết đốt vào vỏ quả trứng.thầy làm như thế với tất thảy quả trứng rồi dặn,cứ mỗi ngày một quả,ăn trong hai tuần là có thể ngồi dậy được.thầy dặn quan ngự sử mua kinh phật cho sinh đọc,để tâm hồn thư thái không nghĩ đến lục dục.nói đoạn ra cáo từ ra chợ thu dọn đồ đạc.ngày hôm sau khi thầy huyễn đang chuẩn bị thu dọn hành lý để về quê,đích thân quan ngự sử đã đến mà tạ ơn thậỳ bảo rằng:
-nhờ có thầy mà sinh đã có thể nói được,tuy mắt vẫn chưa rõ những cũng đã nhìn được rồi.rồi rút ra một bọc lớn bạc bảo tạ ơn thầy.thầy huyễn từ chối mãi,biết không từ chối được nên đành nhận.thầy đi đến chân cầu thấy mười mấy người ăn xin đang nằm vật vã thầy liền rút bọc tiền chia hết cho họ rồi đi thẳng,những người ăn xin chỉ biết chắp tay vái lạy theo bóng thầy khuất xa sau cổng thành.
mấy thím có thấy câu chuyện kể quen quen thì đừng nói to nhé,em vừa được ông anh cùng phòng kể cho để dọa ma em đấy!!
vùng đất ninh bình thủa xưa toàn đồi núi đường đi rất khó,thầy huyễn từ khi cáo biệt thành thăng long đi bốn ngày nữa mới đến đất này.đến nơi thầy thấy núi non hùng vĩ cảm thấy rất choáng ngợp.trời cũng đã nhá nhem tối,bèn xin nghỉ tạm một nhà ven đường.tối đến ăn cơm họ rất niềm nở với thầy,ăn xong thì trời đã tối hẳn.đêm mùa hè oi bức cả nhà đưa chõng ra trước sân mà kể chuyện.thầy huyễn cũng ngồi uống trà nghe kể chuyện:
"xưa vùng này hoang vu lắm có một vị quan nọ đem dân nghèo đến đây lập ấp,khai khẩn đất hoang.một đêm đang ngủ vị quan đó nằm mơ thấy có một cô gái đến quỳ xuống mà xin rằng
-tôi nay đang ở cữ,con lại còn nhỏ mong quan thư thư cho bãi đất mà định dựng phủ vài hôm rồi khắc ba mẹ con chúng tôi tự đi.
vừa lúc đó thì gà cũng gáy sáng,quan dậy thu xếp quần áo đến nơi thì thấy mấy anh thanh niên đã dọn sạch chỗ đất mà quan định dựng nhà.quan hỏi
-lúc dọn cỏ có thấy sự lạ không?
đáp:
-dạ không ạ,chỉ thấy có con rắn đẹp lắm với hai cái trứng rắn,mấy người kia không biết lỡ làm vỡ mất rồi,còn chặt đứt đuôi con rắn mẹ.
quan thở dài,đêm hôm đó đang đọc sách thấy,mệt quá ngủ thiếp đi,mơ thấy người đàn bà hôm qua đến vừa khóc lóc vừa nhiếc móc thậm tệ,khi tỉnh dậy thấy có giọt máu từ đâu đã rơi vào chữ đại.loang lổ ra cả trang sách,quan biết đó là điềm báo oán của con rắn.khi đất đai đã khai khẩn xong vị quan được vua khen thưởng tập ấm rất hậu.nhưng ngặt nỗi nhà không có con trai.một hôm có vị vương gia em ruột vua đi du sơn ngoạn thủy có dừng lại tại đất ninh bình này.vương đến ngủ phủ nhà quan,đang đêm
có con rắn vào cắn chết vương gia,nó cắn nhưng cắn ngay sau tai để lại hai dấu răng nhỏ xíu như vết muỗi đốt.sáng hôm sau quân hầu thất kinh khi thấy vương gia đã chết,quan khán nghiệm kết luận vương gia chết vì trúng độc nhưng không tìm thấy độc vật hay bất cứ thứ gì cả.ngay sau đó cả nhà vị quan đó bị tống giam vào ngục,mùa thu năm đó cả nhà bị giết sạch.duy chỉ có đứa con trai do nàng hầu gái sinh là thoát được vì không có danh phận chi cả.đứa bé từ đó được nhân dân nuôi dưỡng và được đôi vợ chồng già đem về nuôi nấng.
ông quan chết nhưng nhân dân vùng này vẫn biết ơn ông dù không dám thờ công khai nhưng cũng lập cho ông một cái miếu sát núi để nhân dân tiền bề nhang khói."
câu chuyện kể xong thì trời cũng đã tối muộn,mọi người dắt díu nhau đi ngủ trời về đêm đã trở mát.đêm đó thầy nằm ngủ mà cứ nghe văng vẳng tiếng khóc ai oán văng vẳng trong gió.tiếng khóc vọng trong gió chừng xa xăm lắm,thầy ngồi dậy nghe ngóng nhưng lúc đó mấy người trong nhà đó cũng nghe thấy bèn bảo thầy đó là tiếng con rắn ngày nào đấy,nó chết rồi nhưng âm hồn không siêu được cứ hôm nào trời thanh là nghe tiếng nó khóc con.tuy giờ không làm hại được ai nhưng không ai giám đi ra khỏi nhà tầm này đâu.thầy nghe vậy cũng chậc lưỡi đặt mình nằm xuống.thầy gác tay lên trán nghĩ về câu chuyện lúc tối,bao nhiêu ý nghĩ vẩn vơ bay qua trước măt thầy.rồi thầy lại thiếp đi,sáng mai thầy dậy sớm thu xếp hành lý đi tiếp,nhà chủ dậy sớm nắm cho thầy nắm cơm với muối rang để ăn đường,thầy cảm tạ rồi đi thẳng.
Một hôm trời tối,chẳng đi nổi nữa,mà xung quanh lại thấy chẳng thấy làng mạc hay nhà cửa gì cả.thầy thở dài rồi đi kiếm củi nhóm lửa.xong xuôi đành phải rút lương khô ra ăn.khung cảnh nơi này thật yên bình,ngồi một mình nỗi nhớ quê lại gia diết.ngồi nghĩ ngợi mien man một hồi lâu trời đã khuya,thầy rút tấm chăn ra trải rồi đi ngủ.đang ngủ bỗng có tiếng chân người,bước đến rất gần sau đó là một ông cụ xuất hiện trước mặt thầy.ông cụ tuy tuổi đã già đầu tóc bác phơ,nhưng vóc dánh rất cao lớn,hơn thầy cả cái đầu.thầy đang ngạc nhiên thì ông cụ chào thầy mà nói:
-tôi là sơn thần nơi đây,hơn ba mươi năm trước có tên đạo sỹ tới đây,dùng gian kế bắt giam.chiếm ngọn núi này làm nơi luyện tinh linh.sau khi hắn chết ta đây thoát khỏi ngục nhưng những tinh hắn luyện đã hấp thụ đủ âm khí,giờ đã mạnh hơn nhiều rồi.ta cố trấn áp nhưng pháp lực yếu kém chắc chỉ giữ nổi một năm nữa thôi.xin anh hợp lực với ta để trừ đi đám yêu ma này.chúng mà xổng ra là dân chúng quanh đay phải chịu đại nạn mất thôi.
Nói đoạn rầu rĩ,nhìn thầy.
Thầy hỏi:
-sao cụ lại để bị lừa mà ra cơ sự này.
Ông cụ bèn kể:
Năm đó tên đạo sỹ đến đây dựng lán,luyện bùa chú,hắn pháp lực rất cao thâm,nhưng cực kỳ tàn độc.hôm đến hắn đã giết một cô gái đồng trinh,rồi mổ bụng,nhét đầy bùa chú vào rồi may lại.cho vào trong cái quan tài đổ đầy nước pha thuốc mà hắn đã cất công bào chế,ngày đêm niệm chú cho oán khí tích tụ đủ.thời gian đấy ta đang đi chầu đức thánh bên ba vì,lúc về thì hắn đã luyện xong con tinh đầu tiên rồi.tối hôm đó có một cô gái ăn mặc áo trắng tự xưng là tiên tử cưỡi mây,đáp xuống nói với ta rằng trong núi xuất hiện ma quỷ,bảo ta đi bắt.theo chỉ dẫn t đi vào trong núi,đến chỗ lão đạo sỹ giăng bẫy rồi.sau này ta mới biết cô gái áo trắng mà ta gặp đó là quỷ nhưng âm khí rất mạnh,được tên đạo sỹ ấy luyện thành.ta bị giam suốt gần ba mươi năm.trong ba mươi năm đấy tên đạo sỹ đã gây ra bao nhiêu oan kiếp.oán khí ngút trời,lúc hắn chết,mấy cái âm hồn,tinh linh hắn luyện đã được tự do,không còn kẻ chỉ huy nữa.chúng quấy nhiễu làm hại biết bao nhiêu người.ta đã cố gắng hết sức để ngăn chúng không thoát ra làm hại đến dân thường.nhưng sức ta chỉ cản chứ không diệt được,nay anh là thầy phép có tài phép ta nhờ anh một việc.
Cụ cứ nói ạ.
Để diệt trừ hết bọn yêu ma này ta phải đích thân đền thánh tản,xin ngài cho âm binh về để trừ yêu.giờ mong anh hãy ở đây cố cản không cho chúng ra khỏi núi này,chỉ hơn hôm là ta về đến nơi.
Ông cụ vừa đi thì thầy huyễn cũng choàng mắt tỉnh dậy,lúc này mặt trời đã ló rạng.thầy bèn đi sâu vào trong núi,thì quả đúng như lời ông cụ bảo,trong núi oán khí nghi ngút,đang trời mùa hè mà lạnh căm căm.thầy bèn chặt bốn thân cây nhỏ,bắt mấy con rắn nhỏ và hái ít thảo dược.sau đó thầy đi bộ ra ngoài mất mấy canh giờ thì thấy có một cái ấp nhỏ,thầy vào ấp mua ít giấy vàng,ít mực và xin giã nhờ mấy thứ mình kiếm được.thầy gọt mấy cái cây thành bốn cái cọc nhọn,hòa bột với mực tàu cùng tro bếp viết chi chít lên mấy cái cọc.sau đó ôm mấy cái cóc vào núi.đến nơi thầy chôn cả bốn cái cọc vào bốn hướng đông,tây,nam,bắc.mỗi cột rắc tro của mấy lá bùa,sau đó tưới nước lên.thật lạ mấy cái cọc khô bỗng nhiên như được hồi sinh,bỗng nhiên xanh trở lại,lá cây cũng tự nhiên mọc ra.chôn đến cọc thứ tư thì trời tối đen lại mây going kéo đên vần vũ.thầy đã chuẩn bị nên đã làm cái lán nhỏ.đêm hôm đó mưa to gió giật nhưng cái lán của thầy cũng không làm sao.thầy ngủ trên tay cầm cái tróc long và đọc câu thần chú gọi thần mà sư phụ cho gọi thần ra hộ mệnh.đêm đó thầy nằm mơ thầy rất nhiều đều kinh sợ.đầu tiên thầy mơ thấy một cô gái đang chơi đùa với em của mình,bỗng nhiên bị một nhóm người bắt lại,rồi cô bị bán qua rất nhiều nhà để làm người hầu.rồi đến khi bị bán cho một người đàn ông ăn mặc rất dị hợm.rồi cảnh cô bị trói chặt,bị cắt tay cho chảy hết máu mà chết.
Sau đó lại đến cảnh một anh nông dân khỏe mạnh,cuộc sống anh đang yên bình thì bỗng một hôm có tên quan tri phủ vì thấy vợ anh có chút nhan sắc,bèn gạ gẫm,sàm sỡ nhưng anh biết được liền điên tiết cầm dao đuổi trối chết.hắn uất lắm bèn lập mưu chiếm đoạt bằng được vợ anh và phải giết bằng được anh,đem hắn cho người lẻn vào nhà giấu đao kiếm rồi thơ văn phản nghịch vào nhà.hôm sau hắn cho người đến lục soát .bắt bớ cả nhà anh,anh nông dân vốn thật thà nên bị hắn lừa ký vào đơn nhận tội,mọi tội lỗi đều do một mình anh thôi.sau đó anh bị chém đầu,ngày anh bị trảm nhìn vợ đừng xa gào khóc mà không nói nên lời.trong long uất hận,hận ông trời,hận tên cẩu quan mà chết.anh chết xác anh vừa được chôn ban trưa tối đến có người đã đào lên rồiđó không ai khác là tên đạo sỹ kia.hắn không lây xác mà lấy mỗi cái đầu về nhúng vào chảo dầu hỏa.khuôn mặt lão thật ghê rợn,điệu cười,nham nhở.thầy huyễn giật mình tỉnh dậy.mồ hôi đầm đìa,nhìn ra ngoài trời vẫn chưa sáng.cây tróc long vẫn ở tay,thầy biết mình đang đối đầu với lũ yêu ma rất đông mà còn oán khí ngút trời.sức mình không thể diệt được.ngoài kia bỗng nghe tiếng sột soạt bước chân,rồi tiếng sói chu ghê rợn,ngoài trời tối đen nhưng hình như có nhiều ánh mắt đỏ lòm đang nhìn vào.tiếng bước chân ngày một tiến gần rồi có tiếng cười lanh lảnh.thầy từng đối phó với nhiều ma quỷ nhưng vẫn chưa gặp lũ nào mạnh đến vậy.mồ hôi tuôn như suối,thầy xếp bằng cắm cây tróc long xuống đất,ngồi xếp bằng bắt quyết đọc suốt đêm.ngoài trời sấm sét bỗng nổi lên đùng đùng,mãi không thôi.thầy ngồi đọc chú suốt đêm đến gần sáng thì đã đuối sức lắm,nhưng vì còn nhiều hoài bão chưa xong nên không thể chết được cố chi trì đến sáng hẳn.lúc đó bọn yêu,ma đã bỏ đi vào rừng sâu.thầy lăn ra mên man bất tỉnh.
Lại nói đến mấy cái cọc mà thầy chôn ban ngày,thực ra đó như là cái tường rào ngăn không cho ai bước chân vào cũng như ngăn không cho ma quỷ trong núi đi ra.sau đêm đó mấy cái cọc đã nghiêng hẳn.
Thầy nằm mê thấy rất nhiều điều kinh hãi nữa,đến xế chiều mới dậy,trong người không còn tý sức nào cả,nhớ lại ông lão nói đi hơn ngày sẽ về mà đêm nay đã gần hai ngày.thầy cố lết ra phía cái cọc gần nhất dùng hết sức nhổ lên.sau khi nhổ lên thấy rong người ớn lạnh,mặt mày xây sẩm,bèn ngã gục xuống.đến đêm thì nghe trong núi vọng ra tiếng đánh nhau,hồi lâu,tiếng hò hét vang cả một vùng,nhà dân gần đó khiếp hãi,không giám ló mặt ra.đến sáng sáng mai thì tất cả đều dứt.có một anh tiều phu đi qua thấy có người nằm bên vệ đường bèn đưa về nhà,nấu cháo rồi đánh gió cho thầy.nằm li bì hai hôm.trong mơ thầy thấy lẫn lộn nhiều cảnh,hãi hung rồi cuối cùng thấy ông lão sơn thần chống gậy đến cảm ơn,trên tay ông cầm một hồ lô đựng rượu,hai người uống say sưa kể chuyện rôm rả.ông bảo nhờ có thầy mà đã dẹp yên lũ yêu ma trong núi.thánh tản rất tức dận,ra lệnh cho quân hầu xuống địa phủ lôi âm hồn tên đạo sỹ kia lên,nấu một nồi dầu to,nhúng hắn vào,làm thế bảy bảy bốn chin ngày,hồn phách tan hết,mãi không siêu sinh.rồi lấy ra cho thầy một cái chuỗi hát nhỏ rất đẹp,bảo đó là quà của thánh tản trao cho thầy.
Sáng hôm sau,thầy cảm tạ lão tiều phu rồi xin phép đi về nam.lão tiều có ý giữ lại,vì thầy mới khỏi bệnh nhưng thầy thấy trong người đã khỏe.trên cổ tay còn đeo chuỗi hạt tối qua.
con thuyền trôi chầm chậm trên sông,mái chèo khua nước êm đềm.dòng sông nước xanh trong vắt giữa buổi trưa oi ả.đang ngồi ngắm cảnh sông nước thì tiếng mấy cô,mấy bác cười nói rôm rả làm thầy huyễn ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.bước xuống thuyền,thầy bỗng thấy một cô gái trông dáng vẻ là con nhà giàu nhưng gương mặt rất tiều tụy.hình như khóc nhiều quá thì phải,cô ngồi bên vệ đường.thỉnh thoảng có người đi qua tưởng là ăn xin cũng ném cho vài hào.cô chỉ khẽ gật đầu nhưng tuyệt nhiên không nói gì.thấy cảnh cô gái tội nghiệp quá bèn dừng lại móc ra vài hào cho cô xong thầy lại ngồi xuống hỏi chuyện cô gái.cô gái lúc đầu không có phản ứng gì nhưng sau đó đưa đôi mắt đỏ hoe lờ đờ sang phía thầy chực khóc nữa thì phải.thầy thấy vậy đưa tay ra đỡ lấy cô gái rồi đưa cô ít nước,cô gái hình như khát lắm uống một hơi hết nửa cái hồ lô.chờ cô gái trấn tĩnh lại thầy bẹn gặng hỏi:
-nhà cô ở đâu?
đáp:ở bên kia sông ạ
-bố mẹ cô còn không?
-không đáp chỉ khóc thôi.
-sao lại khóc,tôi có thể giúp cô gì?
đáp:chuyện nhà tôi chắc không ai giúp nổi đâu.
-thì cứ nói đi,đôi khi tôi lại giúp được.
rồi cô gái thuật lại câu chuyện của nhà mình.
-nhà cô vốn là gia đình khá giả trong làng.cha cô đóng bè đi buôn xuôi ngược khắp nơi,nay đây mai đó.cha cô lại thích sưu tập những đồ cổ.mỗi chuyến đi làm về cha cô lại mang về những món đồ cổ từ khắp nơi.từ cái bình cổ rồi cái chậu hoa,lư hương,bát ngọc,đủ thứ.ông quý như báu vật.đóng riêng một cái tủ bằng gỗ quý để chứa chúng.một hôm đi làm về ông bố mang về một chiếc hộp gỗ,được chạm khắc rất tinh xảo.trên hộp gỗ là cái nắp đc nối với thân bởi chiếc bản lề bằng bạc.thân hộp được sơn bóng màu lam rất thích mắt.ông mang về để trên bàn ngoài nhà khách ngắm nghía hồi lâu cứ xuýt xoa khen đẹp.khi ông bắt đầu cho chìa khóa vào để mở nắp hộp thì trời bỗng nhiên mây đen kéo đến,gió lớn nổi lên.mấy người làm hớt hải chạy ra gom lúa và quần áo vào nhà.con chó của ông đang ngủ dưới bàn bỗng nhiên ngồi dựng dậy,cụp đuôi chạy vào nhà trong.khi nắp hộp được bật ra bên trong là một cây tiêu bằng ngọc rất đẹp,chỉ dài gần bằng gang tay người lớn.ông đưa tay nhắc lên,ngắm nghía hồi lâu rồi lại bỏ vào hộp.từ đó ông cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ.ai hỏi cũng ừ,trả lời cho qua chuyện.
cũng từ đó trong nhà xảy ra nhiều chuyện.mẹ cô gái năm nay đã hơn bốn mươi cố mãi mới có mang đứa em cô.từ khi mang cái hộp đó về đêm nào bà cũng mơ thấy có nhiều người lạ đứng cuối nhà nhìn chằm chằm vào bà.rồi bà giật mình tỉnh dậy.bẵng đi một thời gian.ông chồng lại đi dong bè lên thượng buôn bán.bình thường,cha cô đi mười ngày hay trễ lắm là nửa tháng đã về.nhưng lần này ông đã đi gần một tháng vẫn chưa thấy về.trong nhà lại có nhều điều quái dị.gà vịt trong nhà không biết làm sao cứ lăn đùng ra chết.lạ nhất là con nào con nấy đều như bị hút khô cạn cả máu.gà vịt hết thì lại chó,mèo.nhà nuôi 4 con chó thì cứ lần lượt chết hết.cả nhà lại càng hoang mang.mẹ cô tuần trước trở dạ,nhưng lạ thay khi bà đỡ đến lại một mực bảo rằng bà còn lâu mới sinh.mời hết mấy bà mà bà nào cũng vậy,một đêm mưa,mẹ cô đau quá,mấy người làm trong nhà bèn liều tự đỡ cho bà chủ.nhưng thật kinh khủng khi bà sinh ra một đứa trẻ nhưng lại bị cụt đầu.máu tươi vẫn còn đọng trên cổ.mẹ cô khiếp hãi quá mà ngất đi,mê man mấy hôm nay.
mấy ngày nay,mẹ được ông bà nội đón về ở cùng,còn người làm trong nhà đều xin nghỉ cả,căn nhà trông thật lạnh lẽo,trong một thời gian ngắn như vậy mà xảy ra quá nhiều chuyện với một cô gái.thật đáng thương,thầy huyễn thở dài.từ hôm qua đến nay,cô gái không về nhà cứ lang thang ở bến sông rồi mấy cái chợ gần đây đợi cha về.trông cô cũng không được tỉnh táo cho lắm.thầy huyễn suy nghĩ một lúc rồi bảo cô gái dẫn về nhà.đến nhà,khi bước vào sân thấy một khung cảnh thật hoang tàn,theo lời cô thì căn nhà không có người ở mới ba hôm mà sao như cả tháng.bước đến mở cửa bỗng một làn gió lạnh cùng mùi tanh xộc thổi qua làm thầy huyễn khá rùng mình.bước ra sau nhà thấy trên bức tường sau nhà bếp có mấy dấu tay đỏ như máu in khắp cả bức tường trông thật ghê rợn.
bước ra cái giếng sau nhà thì ôi thôi,bao nhiêu xác gà vịt,chó,mèo đã trương sình lên mùi hôi nồng nặc.thầy biết đây chắc là một con tà linh làm.tà linh là một loại âm hồn được luyện để phục vụ mục đích (thường là xấu ) của con người.người luyện tà linh phải có pháp lực cao thâm,tà linh mạnh hay yếu đều tùy theo âm khí mà nó tích tụ được.theo những thứ diễn ra ở đây thì nhà này đã bị tà linh ám quá nặng.thầy nói hết những điều đó với cô gái.bây giờ trông cô gái chẳng có vẻ gì là còn tỉnh táo,thầy mới giật mình lấy một lá bùa ra đọc chú rồi dán vào lòng tay cô gái trẻ.cô gái khẽ rùng mình một cái,rồi ngã nhào ra đất.mãi một lúc sau mới tỉnh dậy.thầy bèn hỏi cô gái nhà ông bà nội ở đâu thầy có chuyện cần bàn.
vừa nhấp xong ngụm trà thầy vừa thuật lại những suy nghĩ mà thầy định nói cho cô gái nghe lúc nãy,ông bà và cả mẹ cô mặt mày đều biến sắc.
thầy bảo:
-tuy tà linh đã mạnh nhưng vẫn có thể diệt được.
đêm đó,thầy nhờ người nhà rang ba ống gạo nếp cho cháy đen,sau đó giã nhuyễn ra.thầy viết một đạo bùa rồi đốt,trộn với bột gạo.thầy mang bột đến nhà cô gái rải quanh nhà thành một lớp thảm mỏng.thầy cầm cây kiếm gỗ tay bắt quyết lẩm nhẩm đọc chú.thầy đọc to đoạn chú ba lần thì bỗng dưng trời nổi gió thấy trên lớp thảm bột xuất hiện lấm tấm mấy bước chân nhỏ.chúng dẫn vào cái tủ gỗ mà cha cô để đồ cổ.thầy biết nơi tà linh ẩn nấp chắc là trong mấy món đồ cổ.thầy cầm cây tróc long khẽ đẩy cửa thì thấy cái hộp phát sáng.biết đó là vật chứa tà linh,thầy bèn đi ra.lấy một cái chảo sai đổ dầu vào đun lên cho sôi,sau đó thầy cho cái hộp vào trong chảo dầu.thật lạ khi cho vào dầu sôi bỗng nhiên nguội lạnh.biết là do yêu ma làm.thầy lấy một lá bùa ra viết mấy chữ nhỏ rồi vứt vào lửa,một lúc sau chảo dầu lại sôi lên sùng sục,nghe tiếng rên khe khẽ rồi cái hộp bỗng nhiên bị biến thành cái sọ dừa,trắng hểu.mọi người đều rợn tóc gáy.xong xuôi thầy đi tìm một cái cây nhỏ,về sai lấp cái giếng rồi trồng ngay lên cái giếng.đang lấp thì mọi người đào phải một cái gì mềm mềm.lật ra thì đó là xác cha cô gái đang phân hủy.mọi người trong nhà xúm lại gào khóc thảm thiết.riêng thầy sau khi ở lại dự tang,thì sai người trồng cái cây vào chỗ cái giếng bị lấp,lấy sợi chỉ màu đỏ quấy quanh thân cây bảy vòng rồi xách tay nải từ biệt gia đình cô gái đi về nam.
chỉ còn mấy ngày nữa là về đến nhà.thầy huyễn mừng lắm,rảo bước đi nhanh.trời đang nắng bỗng nhiên đổ trận mưa to,mưa liên tục không ngớt,đoạn sông trước mặt bỗng nhiên lênh láng nước.thầy đành đi men theo bờ sông vào làng thuê trọ vì trời mưa còn lâu mới dứt.nhân tiện nói về ngôi làng này,tuy làng nhỏ nhưng rất lộng lẫy,đường làng được lát đá xanh từ đầu đến cuối làng,con đường cong cong màu xanh trông thật đẹp,tìm mãi thầy mới thuê được một căn nhà nhỏ ở giữa làng,bà chủ bảo đó là căn nhà lúc hàn vi mà cả nhà bà ở,trước khi đi bà chủ còn bảo:
-tối ở vùng này hay có thú dữ đừng ra khỏi nhà nghe.
thầy gật đầu.
đêm đó trời mưa to lắm,mưa như trút,trái với vẻ hào nhoáng của nhà cửa thì cảnh vật trong làng có vẻ rất âm u,tĩnh mịnh.nửa đêm lẫn trong tiếng mưa gió,thầy huyễn cảm nhận được tiếng rít nhè nhẹ như tiếng rắn. rồi sau đó có tiếng rắn trườn sột soạt ngoài đường lát đá.thầy bèn hé cửa nhìn ra ngoài thì tuyệt nhiên không thấy gì,cảnh vật vẫn chẳng có gì thay đổi mưa vẫn rơi lộp độp.nửa đêm,đang thiu thiu ngủ thì thầy lại bị đánh thức bởi âm thanh lạ hồi nãy,tò mò thầy đẩy cửa mặc áo mưa đi ra ngoài.vừa bước ra ngoài đường bỗng thầy cảm thấy rùng mình,cảm giác này không phải là của gió lạnh hay mưa,mà là cảm giác của âm khí.biết có chuyện chẳng hay,thầy quyết đi men theo con đường về cuối làng.nghĩ là làm thầy trở vào cầm túi đồ nghề,khép cửa đi ra,men theo con đường xanh mà đi về cuối làng.đêm tối trời mưa nhưng cũng may con đường màu sáng nên trong đêm vẫn có thể nhận ra được mình đang đi đúng đường.càng vào sâu,trong làng thì âm khí càng mạnh,thầy kéo cổ chiếc áo mưa ôm sát cổ mà đi.đang đi bỗng thầy giật mình.xa xa bên kia con đường có những đốm lửa lập lòe như đom đóm.trong lòng trộm nghĩ:trời mưa gió lấy đâu ra đom đóm,kế đó là tiếng sột soạt trong bụi cây gần đó.thầy nín thở chăm chăm vào bụi cây.bỗng...soạt...một con chồn nhảy qua trước mặt thầy,làm ông ngã xuống đất.đứng lên phủ đất bám trên người,thầy huyễn tiếp tục đi tới chỗ có bóng sáng lập lòe.đến nơi thì ra đó là một ngôi miếu nhỏ,so với vẻ hoành tránh của ngôi làng thì ngôi miếu này thật không tương xứng,trước cổng có một chiếc cột được chạm khắc rất đẹp,có hình một con rắn đang quấn quanh.thầy chợt nghĩ,bình thường cột chạm khắc thì phải khắc rồng chứ ai lại đi khắc rắn.mở cửa bước vào trong miếu một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt thầy.trong miếu xếp đầy những bộ xương người cùng một dãy bằng gỗ chứa đầy sọ người.ánh sáng lúc nãy thầy thấy đều từ trong các hốc mát của mấy bộ xương này thoát ra.bước nhanh ra khỏi cổng đi thẳng về nhà trong lòng rối như tơ vò.thầy quyết định phải tìm ra chân tướng việc này mới được.sáng hôm sau trời vẫn mưa,thầy đến một quán ăn trong làng,vừa bước vào thì mọi người đều quay lại nhìn thầy một cách khó hiểu,một số người trong đó còn quay đi nở nụ cười đầy nham hiểm.thầy gọi một ấm trà,và ngồi uống nhâm nhi,đang uống dở thì có một người đàn ông đến mang theo một bình rượi nhỏ cùng ít đồ nhắm lại bắt chuyện với thầy.trông hắn mới tầm ngoài ba mươi nét mặt thư sinh,hắn lại kéo ghế ngồi đối diện niềm nở bắt chuyện với thầy.hắn luyên thuyên bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất,rồi rót rượu và gắp thức ăn cho thầy.thấy sự lạ thầy chỉ uống chút rượu chứ tuyệt nhiên không ăn.thấy có nhiều uẩn khúc trong việc này thầy bèn giả đò hỏi chuyện trong làng,rồi giả vờ như không biết hỏi xem trong làng có cái miếu hay đình nào không,muốn đến thắp hương.khi nhắc đến miếu,tên đó bỗng nhiên mặt tái nhợt lại,nhưng sau đó cũng trấn tĩnh lại ngay,bèn bảo.
-chả giấu gì bác chỗ chúng tôi chỉ có mỗi cái miếu thờ thần sông ở ngoài làng thôi,bác cần tôi đưa đi không?
thầy giả vờ ậm ừ rồi xin phép đứng lên trả tiền đội nón ra về.trên đường về thầy đi qua một căn nhà nhỏ,thấy một ông cụ đang ngồi trước hiên vẫy vẫy mình.thầy bèn rảo bước vào nhà ông cụ.lạ thay trong cái làng sầm uất này sao căn nhà này lại đơn sơ thế nhỉ?thầy nghĩ vẩn vơ.bước vào nhà,ông cụ mời nước thầy rồi bảo thầy đưa tay ra để xem.thầy ngạc nhiên lắm,nhưng cũng làm theo,khi đưa tay lên quả thật trong lòng bàn tay có một đường gân xanh mờ hiện ra.ngạc nhiên lắm nhưng ông cụ bảo:
-số anh có phúc thần phù hộ,không thì anh đã bỏ mạng từ lâu rồi.
nói xong ông vào nhà mang một chai nhỏ hình hồ lô ra,mở nút đưa cho thầy ít bộ màu trắng bảo thầy uống cùng nước trà đi.thầy khó hiểu lắm nhưng như có ma lực bảo mình làm theo,thầy cũng uống hết chỗ bột đấy.
ông cụ,thủng thỉnh nhấp ngụm trà rồi kể.
-làng này ngày xưa vốn là một làng thuần nông quanh năm trồng lúa trồng khoai rồi đánh bắt ở ven sông sống qua ngày.từ khi có tên lỗ trong làng đi buôn đồ từ vùng biên giới trung hoa về.làng đã thay đổ nhiều rồi,hắn ta đi buôn về không mang của cải gì mà chỉ mang một cuốn sách dạy cách chế tà độc.(loại độc mà anh sinh đã mắc phải khi trêu gẹo tinh đấy).anh ta bèn đi khắp làng truyền thụ cách nuôi và tác dụng nó đem lại.loại tà độc này cực kỳ thâm hiểm,một khi đã trúng thì khó mà chữa.có chữa khỏi hay không phải tùy duyên số nữa.mỗi khi bỏ độc hại chết được một người cả nhà bỏ tà độc sẽ được phù hộ,ăn nên làm ra ít khi đau ốm.
– anh tới làng này thấy làng này có sung túc không?
-dạ có ạ.
trong làng ai cũng học cách nuôi tà độc của tên lỗ,chế tà độc hại người để làm giàu đấy.tôi đây vốn là kẻ sỹ,đọc sách thánh hiền,nên không theo bọn chúng,mà chúng không làm hại được tôi nên giam lỏng tôi ở làng này,không cho đi đâu hết.tà độc của làng này được một con rắn,gọi là tổ xà,tạo nên.lúc tên thương lái về làng,mang theo một con rắng ngũ sắc nhỏ như đốt tay.ngày đêm đọc chú,cho rắn ăn xác người(do hắn đào trộm trong nghĩa địa) cùng với độc dược hắn buôn từ trung quốc về.sau một thời gian hắn chẻ con rắn ra làm hai.rồi từ mỗi phần lại thành một con rắn khác.nhà nào muốn chế âm độc đều cần có một con như thế.hắn chia cho nhà nào cần một con,dặn rằng,khi nào hại được người đầu tiên thì đem cốt của người đó đến đền thờ rắn.càng nhiều cốt thì âm độc càng mạnh.lộc mà nó đem lại càng lớn.từ đó đến nay làng này đã hại không biết bao nhiêu người rồi.lúc nãy tôi thấy anh là người lạ nên định gọi vào hỏi thăm sao lại đến làng này.tôi thấy tay anh đã có chỉ thâm chứng tỏ bị nhiễm tà độc rồi.
thầy huyễn vừa tức vừa sợ.đời thầy chuyên đi trừ yêu diệt ma lại bị yêu ma hại.
ông cụ bèn nói:
-lúc nãy tôi đã cho anh uống một thuốc giải nhưng,tà độc này không dễ trừ đâu,anh mau mau thu dọn hành lý rời làng đi,không thì chỉ có nước chết.
thầy nghe cảm kích ông lão bèn chắp tay vái mà rằng:
-tôi vốn là thầy phùy thủy,xưa nay tôi cũng đã được nghe qua về tà độc,nhưng không ngờ có loại lại hại người để làm lợi cho mình như thế này.dù chết cũng xin đước giúp đời trừ đi cái họa này.ông cụ xua tay bảo
-loại tà độc này khó diệt lắm,muốn diệt phải diệt con tổ xà,mà tổ xà từ lâu đã không thấy xuất hiện từ khi tay buôn kia chết.chứ nếu cứ giết một con chúng lại sinh ra con khác.mãi mãi không diệt được.
thầy chắp tay vái chào ông cụ rồi đi về nhà.trong đầu thầy nghĩ chắc con tổ xà kia chỉ ẩn trong cái miếu tối qua thôi.trên đường đi thầy mua ít muối.ít dầu hỏa.tối đó thầy rang muối rồi viêt một tờ sớ bằng mực tàu hòa với ít máu của mình.
hồi đang học phép sư phụ có nhắc đến loại tà độc.cách diệt là phải tìm đến hang ổ của nó rồi dùng bùa chú với máu của người bị đầu độc trấn yếm phong ấn nó lại.nhưng nếu pháp lực không đủ sẽ bị tà độc vật chết nên việc diệt nó rất nguy hiểm.đêm nay,thầy huyễn một mình cầm kiếm gỗ,tay đeo chuỗi hạt mang túi đồ đến cái đền tối qua.trời đêm nay mưa rả rích,thầy đến nơi thì trời đổ mưa xối xả.gió nổi lên ầm ầm,trong bóng tối,thầy thấy trong đền có một cặp mắt đỏ ngầu đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình,rồi mùi tanh của máu cứ xốc lên liên hồi.thầy gỡ túi đồ cầm kiếm chỉ vào trong đền đọc một đoạn chú dài bằng tiếng trung.lập tức mưa dứt nhưng gió vẫn to lắm,thầy rải dầu,quanh đền,đang rải thì thấy chân tay run cầm cập,đầu đau như búa bổ.thầy siết mạnh chuỗi hạt lâm râm đọc chú rồi,lại tiếp tục rải.xong thầy lại lấy túi muối rang,rắc phía ngoài vòng dầu.sau đó châm lửa một lá bùa vứt xuống.lạ thay chỉ có muối cháy còn dầu hỏa không cháy tý nào.trong tiếng lửa thầy nghe tiếng rắn rít liên hồi.tiếp đó tất cả các ngôi nhà trong làng đều sáng đèn.có tiếng người chửi bới rồi tiếng cửa mở lạch cạch.thầy biết chuyện chẳng lành bèn thực hiện nghi lễ cuối dung mực trộn huyết của mình viết hai đạo bùa dán lên cửa ngôi đền.rồi quay gót về nhà thu xếp đồ đạc đi ngay.thầy vừa đi ra khỏi làng thì từ cuối làng vọng lên tiếng than khóc,tiếng chửi bới.một thời gian sau,dân trong làng bỗng mắc bệnh lạ mà chết.có một số ít người sống được thì phải tha phương cầu thực.ắt đấy cũng là quả báo..
Sau bao ngày lặn lội thầy cũng đã về lại được nơi chôn rau cắt rốn,quê thầy là một làng ven biển đầy nắng và cát.lúc thầy về gặp ai thầy cũng chào nhưng họ cũng chỉ chào hỏi vài câu,rồi vội vàng vác bó lưới đi nhanh,trông có vẻ vội vàng lắm. nhà thầy bây giờ chỉ còn lại một cái lán nhỏ cùng mảnh vườn xác xơ,cỏ dại mọc cao đến đầu gối,con đường từ nhà ra đường lớn toàn cát nóng bỏng chân.hôm đó thầy mất cả ngày để dọn lại căn nhà.lúc dọn đến chiếc bàn thờ thầy thấy có một lá bùa rất lạ được vẽ hình chân rồng.loại bùa này thầy cũng biết nhưng phải là người có tài phép thật cao mới biết dùng.thầy trộm nghĩ:
Hóa ra trong làng mình từ lâu đã có thầy phép cao tay rồi.nhưng là ai nhỉ,thầy nhớ lúc nhỏ trong làng chỉ có mỗi ông thầy mo,nhưng lão chỉ biết làm mấy thứ lặt vặt thôi.
Thôi thì mặc kệ,thầy dọn xong nhà rồi đi bộ vào làng tìm mua ít đồ về thắp hương cho cha mẹ.lạ thật từ lúc thầy phiêu bạt đến nay đã hơn mười năm nhưng sao làng phong khê này chẳng thay đổi gì cả mà trông còn có vẻ còn xác xơ hơn.tản bộ đến chợ chẳng có gì nhiều chỉ có mấy con cá lèo tèo,thầy mua miếng thịt với ít gạo nếp về đồ xôi.trên đường về thầy nghĩ sao ngày xưa làng có thể không có thịt chứ cá với tôm chắng bao giờ thiếu lạ thật.trong lúc thầy không ở làng không biết trong làng đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
Về nhà làm mâm cơm cúng cha mẹ xong thì trời nhá nhem tối.ăn xong thì trăng cũng đã lên cao,bầu trời trong xanh kỳ lạ.ngồi chõng ngoài sân thầy nhớ về kỷ niệm thời thơ ấu cùng lũ bạn nô đùa dưới trăng nay không biết ai còn ai mất.đang ngồi nghĩ thơ thẩn thì nghe trong gió có tiếng đàn bàn khóc vọng lại từ xa.thấy sự lạ thầy bèn men theo tiếng khóc tiến tới rặng phi lao.thấy đằng xa có người phụ nữ mặc đồ xô trắng ngồi một mình nhìn ra biển.thầy lạ lắm định bụng lại hỏi thăm nhưng dường như có một sức mạnh nào đó níu chân thầy lại cản thầy không cho lại gần.biết cô gái đó có điểu bất thường nên thầy bèn quay gót bỏ đi.sáng hôm sau thầy đi chào hỏi mọi người trong làng,thầy mới nhận ra người trong làng bây giờ toàn là dân nhập cư,trong làng chằng còn mấy người là dân bản địa cả.hỏi ra mới biết sau trận bão định mệnh bảy năm trước dân làng đi đánh cá đều chết hết.những người vợ người mẹ của ngư dân năm đó cũng không biết đi đâu trong làng chỉ còn dăm ba người là dân gốc thôi.làng bỏ hoang gần một năm thì dân các vùng lân cận di cư đến đây.chao ôi ngôi làng thân thuộc nơi thầy chôn rau cắt rốn sao lại chịu kiếp nạn lớn vậy,thầy thở dài rồi lững thững trở về.thầy đi dạo quanh làng ghé vào nhà ngày xưa vốn là nhà ông trưởng làng,ngôi nhà đẹp nhất làng ngày xưa nay chỉ còn lại đống đổ nát.đang định quay gót bỏ đi thì nghe tiếng ho lụ khụ từ sau ngôi nhà vọng lại,thấy lại thầy đi ra sau thì thấy một căn lều nhỏ,trong lều là ông trưởng làng năm xưa,trông ông khác hẳn những gì trong trí nhớ của thầy.thấy có người ông lão gắng ngồi dậy,rồi ló đầu ra ngoài nhìn.thầy huyễn vội vàng chạy lại đỡ ông cụ,ông cụ nhìn thầy hồi lâu rồi hỏi:
"huyễn đấy hả con,con đi đâu mà sao giờ mới về,ta còn tưởng con cũng như đám trai làng này rồi".nói đoạn nước mắt ông lăn dài trên khuôn mặt hốc hác.
Ông lão kể ngày xưa làng ta có như này đâu,tuy không sang giàu gì nhưng cũng không bao giờ chết đói.lúc cha mẹ con mất con bỏ đi làng ta có nhiều chuyện xảy ra lắm.
Cách đây bảy năm,moi người trong làng đều phấn khởi dong thuyền ra khơi nhưng đó cũng chính chuyến đi định mệnh.đêm đó trời trở gió bão tố nổi lên.sáng hôm sau khắp trong làng bao trùm bởi không khí tang tóc.những người đi biển tối qua đều chết gần hết chỉ còn lại hai người may mắn sóng đánh dạt vào bờ sống sót chạy về báo tin cho làng.suốt một tháng sau đó không khí trong luôn u ám.những người đóng quan tài đóng không kịp vì có quá nhiều người tự tử sau khi chồng hoặc cha bị nạn.rồi mọi chuyện cũng lắng xuống,nhưng không ngờ đúng ba tháng sau,cũng trong một đêm mưa bão tất cả đàn bà con gái trong làng này đều lần lượt lao đầu xuống biển tự tử,không ai biết nguyên do tại sao lại vậy.vì không chịu được cú sốc lớn như vậy nên những người còn lại trong làng đã bỏ làng mà đi cả.ông lão trưởng làng đã bán hết mọi thứ trong nhà để làm ma chay cho những người phụ nữ xấu số.ông mời sư thầy về tụng kinh niệm phật suốt bốn mươi chín ngày,trước lúc đi sư thầy còn lắc đầu mà bảo,họa này từ trong làng mà ra,chỉ người trong làng mới giải được,tôi chỉ siêu độ cho những vong linh oán hận vì chết oan thôi chứ giải nạn thì không đủ sức.
Nghe tới đây thầy huyễn đăm chiêu nghĩ về người phụ nữ tối qua,bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu thầy.trở về nhà,lấy đồ nghề ra,thầy thử bói một quẻ thì ra quẻ đại hung.thầy cầm cây tróc long lên rồi ngồi niệm chú gọi thổ địa,gọi mãi mà chẳng ai lên,thấy có nhiều sự lạ.thầy bèn ra khỏi nhà đi một vòng quanh làng,thấy trong làng có vẻ yên bình nhưng hình như yên bình quá mức,giống như trước một trận bão trời lúc nào cũng lặng gió như thể muốn đánh lừa người ta.
Đang đi bỗng nhiên có cảm giác lạnh sống lưng,thầy ngoái ra sau thì không thấy ai,buổi trưa nắng ai mà đi theo mình.đang nghĩ miên man thì có một người vác hai cái thúng nhỏ đi ngang qua,người đó đội nón che gần hết khuôn mặt nhưng thầy nhìn thấy rất quen,nhất là nụ cười bí ẩn làm thầy phân vân nghĩ mãi không ra là ai.
Tối đó vừa ăn cơm xong thì trời bỗng nhiên nổi gió,mưa bỗng trút xuống như mưa.Đêm hôm đó đang ngủ thầy nghe văng vẳng bên tai hai câu hát:
"may mà có cây từ bi
Không chi mi chết tức thì với ta"
Thầy giật mình choàng tỉnh dậy thì trời cũng gần sáng,đầu đau như búa bổ,nhớ lại hai câu hát lúc tối,thầy đi ra ngoài vườn thấy trong vườn nhà mình có cây từ bi,mà cha thầy trồng lúc thầy còn nhỏ,không rõ cha mang ở đâu về chỉ nghe cha nói là để đuổi tà.
Từ lúc về làng đã hai ngày nhưng thầy vẫn chưa tìm hiểu được gì,trong lòng bứt rứt khó chịu lắm.
Tiền đong gạo cũng gần cạn,bèn theo mấy người trong làng ra bãi biển kéo lưới.không hiểu sao kéo cả ngày mà cá chẳng được mấy chỉ thấy toàn rác với rong rêu.cả ngày vất vả chỉ được có vài cân cá tạp.đem ra chợ đổi được vài ống gạo.thầy thở dài ngao ngán.lặn lội ngàn dặm về nhà khi về đến nhà cũng chẳng được thảnh thơi.đêm đó thầy lại nghe tiếng khóc trong gió,sẵn có tý men trong người thầy xách kiếm gỗ đi ra bãi biển,vẫn thấy cô gái mặc áo vải xô đang ôm mặt khóc.tiến lại gần bỗng cô gái ngoảnh mặt lại nhìn thầy.ôi thôi khuôn mặt trắng nhợt nhạt cùng với hai hàng máu chảy ra từ hốc mắt làm thầy kinh hãi ngã nhào xuống đất.rơi cả thanh kiếm,nhưng vốn là thầy pháp liền lấy lại bình tĩnh chụp ngay lại thanh kiếm cắm hai lá bùa vào lưỡi kiếm đốt lên rồi chỉ thẳng vào hồn ma kia,hồn ma kia khiếp hãi quỳ sụp vái lạy lia lịa mong thầy tha cho.thầy huyễn gằn giọn
giọng nạt lớn:
– Mi là ma quỷ phương nào sao cứ năm lần bảy lượt tới bắt ta?
– Dạ,xin thầy tha cho tôi cũng bị ép thôi ạ
– Ai ép?
– Dạ, dạ.........
– Không nói ta cho mi khỏi siêu sinh
– Dạ,dạ thần trấn thủy ạ ?
– Sao thần lại hại người.
– Dạ,tôi không biết ạ.
Nghe đến đây thầy đã hiểu đôi ba phần rồi nhưng lạ thay,xưa nay thần phật vốn giúp con người sao lại hại người được nhỉ.
Có điều gì uẩn khúc rồi đây.nói đến đó thầy nhốt con ma nữ kia lại trong cái lọ nhỏ rồi về nhà.sáng sớm ngày hôm sau đến nhà ông trưởng làng thì lạ thay chảng thấy căn lều mọi hôm đâu cả,chỉ còn đống đổ nát ngổn ngang thôi.về nhà gói gém đồ đạc,thầy đi về phía dãy núi đằng xa nơi có ngôi chùa mà theo thầy nghĩ ông trưởng là đã mời sư cụ về về cúng siêu độ.
Đi bộ cả nửa ngày trời cuối cùng cũng đến được ngôi cổ tự,đến nơi xin gặp trụ trì thì nghe mấy chú tiểu bảo thầy trụ trì đi khất thực tối mới về đến nơi.
Bèn phải nghỉ lại đợi đến tối.trời bắt đầu nhá nhem thì thầy trụ trì về,cùng đi là hai chú tiểu,thấy thầy về mấy chú tiếu trong chùa nhao nhao ra đón,thầy huyễn cũng bước ra.
Sư cụ vừa thấy thầy huyễn đã ra hiệu bảo vào trong nhà rồi nói chuyện.
Thầy huyễn vào trước sư thầy vào sau,rót nước mời thầy huyễn rồi vuốt râu nói :
– con đến tìm ta có chuyện gì vậy ?
– dạ thưa sư thầy,có hay chuyện về cả làng chài phong khê gặp đại nạn bẩy năm trước không ạ ?
– ta có biết,nhưng oán đó là do người làng gây ra,ta cũng chẳng giải được.người nào buộc thì chỉ người đó mới tháo được thôi.
– Thế sư thầy có biết tại sao cả làng phải chịu kiếp nạn đó không ?
– Ta cũng không rõ lắm nhưng hình như cả làng đó giám xúc phạm đến thánh thần rồi bị phạt,giờ thần vẫn chưa nguôi đâu.
– Sao lại thế ạ ?
– Ta pháp lực kém cỏi chỉ biết đến thế thôi.theo ta muốn giải được nạn này thì phải chính tay người trong làng mới giải được.đây ta có một sắc ấn để gọi thần.còn cầm lấy có thể dùng đến.bây giờ đã tối rồi con ở lại đây mai hãy về.
Sáng sớm hôm sau thấy huyễn về làng,dốc hết tiền túi ra làm một mâm cơm cúng.thầy dùng sắc ấn của sư cụ cho theo đó đọc lớn lên quả nhiên gọi được thần thổ địa lên.thầy hỏi mọi hết mọi chuyện trong làng.cuối cùng cũng đã biết được nguyên nhân tại sao làng phải chịu kiếp nạn này.
Năm đó làng kéo lưới kéo được một con cá ngũ sắc to lắm,mọi người hè nhau khênh con cá ra sân đình,thả vào bể chờ ngày mai các cụ trong làng quyết định.mọi người ai nấy đều đinh ninh mai được bữa cỗ to.đêm đó gió giật ầm ầm,nghe trong tiếng gió như có tiếng trẻ con khóc,xin tha mạng.mọi người trong làng ai cũng nghe thấy nhưng cũng chặc lưỡi cho là tiếng gió.sáng hôm sau tất cả mọi người tập trung ở sân đình làm thịt cá.bữa cỗ hôm đó linh đình lắm,cả làng ăn uống no say,nhưng không ai ngờ đó là cái họa làng đã mắc phải.
Con cá ngũ sắc đó là con của thủy thần cai quản sông nước vùng này,lâu nay thủy thần đối xử không bạc với dân làng nhưng dân làng lại lấy oán báo ân thành ra thủy thần nổi trận lôi đình.cho sóng đánh chìm hết tất cả thuyền bè của dân,chưa hả giận thần sai âm binh đến làng giết hết cả đàn bà con gái không chừa một ai,âm hồn của họ bị thần nhốt không cho đi siêu sinh.bây giờ dân nơi khác đến sinh sống nhưng thần vẫn chưa quên hận xưa,xua cá tôm đi hết nên bây giờ dân làng cũng chả có cá tôm mà bắt.
Biết được nguyên do nhưng dân làng không phải ai cũng tin thầy,giờ trong người tiền đong gạo cũng không đủ dù nóng lòng lắm nhưng lực bất tòng tâm.
Một thời gian sau,cá tôm ngày càng hiếm đi cả ngày về cũng chẳng được bao nhiêu,đời sống dân ngày càng khó khăn.các cụ trong làng bèn họp nhau tìm cách giải quyết.hôm đó thầy huyễn xin vào đình hầu chuyện.thầy xin các cụ cho làm ba mâm cỗ và xin nhờ trai tráng trong làng đến giúp dựng một ngôi miếu.ngay trong hôm đó làng mổ một con lợn lấy thủ lợn cúng thủy thần.thầy huyễn viết một tờ sớ,cầu khẩn thần xin thần tha thứ.đúng giữa trưa thầy lên đàn bắt đầu làm lễ,gió mây kéo đến ầm ầm dân làng ai cũng sợ,thầy làm lễ từ trưa đến xế chiều mới xong,xong việc thầy nhờ mấy anh thanh niên đến chỗ thầy chỉ đào lên được một bộ xương cá khá to,cho tất cả vào lọ sứ dùng nước và hoa tắm quanh bình rồi chôn xuống mảnh đất mà thầy đã chọn sẵn.tất cả phải làm nhanh trước lúc ánh nhật chưa tắt.đêm đó thầy cùng mấy anh thanh niên cùng đắp đất suốt đêm làm thành một cái miếu nhỏ.
Trời hừng sáng thì mọi chuyện cũng xong,thầy thở phào vì đã hoàn thành.từ đó về sau mọi người thờ cái miếu như thủy thần,cá tôm đã quay trở lại,mọi việc đã bình thường như xưa.còn về âm hồn của những người mà thủy thần giam đã được thả để đi siêu sinh.
ở làng phong khê có hai anh em,người anh tên phù người em tên lữ.cha mẹ mất sớm hai anh em đùm bọc nương tựa vào nhau sống qua ngày.hằng ngày hai anh em lang thang ngoài bãi biển nhặt nhạnh kiếm sống.một hôm người em nhặt được một chiếc lược ngà có khắc rất nhiều ký tự lạ.từ lúc nhặt được nó,lữ mân mê ngắm mãi không thôi.rồi chạy về giấu dưới gầm giường.tối hôm đó đi làm về hai anh em thấy nhà cửa gọn gàng đến mức lạ thường,đống quần áo vứt khắp nhà được nhặt lên treo cẩn thận trên móc.tưởng hàng xóm sang dọn hộ nên cả hai đều không để ý,nấu ăn qua loa rồi lên giường đi nằm.đêm đó trong giấc mơ lữ thấy một cô gái mặc toàn đồ trắng trông rất xinh đứng thập thò ngoài cổng,lữ hỏi:
-cô tìm ai?
cô gái ấp úng đáp
– Dạ,em thấy công tử thật thà nên đến đây mong công tử cho em được hầu hạ công tử cả đời
lữ giật mình mừng rỡ đồng ý ngay,từ ngày đó hằng ngày trong nhà lữ có một người phụ nữ chăm lo việc nhà cho hai người.lữ mừng lắm,bỗng
Ò ó o............tiếng gà gáy sáng lanh lảnh bên tai làm lữ thức giấc
Giật mình tỉnh giấc,lữ buồn bã vì biết đó chỉ là giấc mơ,cả ngày lữ như người mất hồn cứ nghĩ về người phụ nữ tối qua.lữ lôi chiếc lược ngà nhặt được hôm qua bỏ vào túi áo,rồi xách giỏ cùng anh ra biển làm việc.tối hôm đó về nhà,hai anh em lại ngạc nhiên thấy nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp giống như hôm qua.phù chạy qua mấy nhà hàng xóm hỏi xem có giúp mình dọn nhà không?mọi người ai nấy đều ngơ ngác bảo rằng không ai dọn giúp cả đâu.trên đường về vừa đi vừa suy nghĩ xem có người nào giúp mình không.nghĩ mãi mà chẳng ra ai,tối đó lúc ăn cơm xong phù bàn với lữ sáng ngày mai sẽ giả vờ đi làm rồi núp ở bụi tre gần nha rình xem ai mà tốt có lòng giúp mình như thế.hai anh em nhất trí rồi lên giường đi ngủ.đêm đó lữ vẫn thấy người phụ nữ đó vẫn cứ làm mọi việc trong nhà như vợ mình,lữ chỉ ngồi ngắm người đó tất bật làm việc mà trong lòng sung sướng tột cùng.sáng sớm mai,hai anh em dậy hơi trễ,khoác giỏ đi ra khỏi nhà,đi được hơn nửa đường thì bất ngờ quay ngược lại trở về,cả hai rình ở bụi tre bên hông nhà,rình mãi mà chẳng thấy điều gì lạ cả.chán nản dẫn nhau ra bãi biển làm việc.tối về nhà cửa đã được dọn dẹp sach sẽ.hai người đành tặc lưỡi chả muốn tìm hiểu,cùng nhau đi nấu cơm.
ngày qua ngày chuyện lạ đó cứ xảy ra.hai anh em đã quen nên cứ cho là điều hiển nhiên.năm lữ tròn hai mươi bỗng dưng ngã bệnh nặng nằm liệt giường,anh trai lo lắm,vì nhà nghèo không có tiền chạy chữa,phù phải khăn gói đi về nam để nhờ nhà họ hàng trong quảng bình giúp ít tiền.ở nhà phù nhờ hàng xóm chăm em mình vài ngày để anh đi mượn tiền về chạy chữa cho em.mọi người trong làng đều thương hai anh em nên cũng giúp đỡ chẳng mảy may tính toán.phù đi bốn ngày thì về thấy em mình đã khỏi hẳn,mừng lắm.hỏi mọi người thì họ bảo đêm hôm trước,trong lúc mê man lữ có gọi tên ai đó trông thân thiết như vợ chồng,cứ như thế đến sáng thì tỉnh dậy và đã có thể ăn ít cháo đến hôm nay thì đã khỏi hẳn đúng là phép lạ.từ hôm đó lữ bỗng trầm tính hẳn,nói năng chũng chạc như người đã lập gia đình,phù nghĩ thương em,nhà nghèo không có tiền lấy vợ,bèn gom hết tiền tích góp được từ mấy năm nay định hôm nào làm ít sính lễ đến nhà cô nào trong làng đặt vấn đề,lữ biết được phản đối gay gắt,nhất quyết không chịu nghe lời anh.phù giận lắm,nhưng em đã cương quyết nên đành bỏ ý định.sang năm sau,phù phải lòng cô gái con một ngư phủ trong làng,rồi hai người lấy nhau trong năm đó.phù dọn đến nhà đến mảnh vườn mà nhà vợ cho,cách nhà hai anh em vài trăm mét.hôm làm lễ cưới,phù buồn lắm,nghĩ đến cảnh em trai mình còn đơn chiếc mà mình bỏ nó thế thì không đành.lữ bèn nói:
– Anh đừng lo,em đã có vợ con em lo rồi,anh không phải lo gì cả.con em đã lớn bằng này rồi.
lữ đưa tay lên để miêu tả con mình.
nghe em nói phù cũng buồn lắm,nghĩ bụng em mình đơn côi hai mấy năm nên đầu óc không ổn định chăng.rồi dặn dò em kỹ lưỡng,khi nào có gì khó khăn thì sang nhà anh.anh em mình rau cháo nuôi nhau như xưa.
anh vừa lấy vợ được hơn một tháng thì lữ lại đổ bệnh nằm liệt giường,hôm sang thăm em thì em đã mê man rồi.trong cơn mê lữ luôn gọi tên lệ hương.lúc lơ mơ tỉnh lại thấy anh mắt đỏ hoe đang ngồi bên giường.lữ an ủi:
– Anh à,nay con em đã lớn,vợ em bảo em về chăm con,một mình vợ em chăm không nổi.
thấy em ăn nói lạ lùng,phù bèn gặng hỏi:
-vợ chú?vợ chú là ai?
-lệ hương.
-chú lấy vợ khi nào sao anh không biết.
lữ lấy trong tay áo ra cái lược ngà đã xỉn màu.
-đây là tín vật của em và hương.
phù cầm cây lược,bỗng có một luồng khí lạnh ngắt luồn ra sau lưng làm anh rùng mình.
hôm đó,sau khi bảo vợ sang chăm em,phù đi đến nhà thầy huyễn.lúc đến nhà thì thầy huyễn đang phơi mấy con cá trên giàn.thấy phù đến thầy huyễn mặc vội cái áo rồi mời anh vào nhà.rót nước mời phù thầy hỏi
-anh đến tìm tôi có chuyện gì vậy?
đưa chiếc lược cho thầy xem,phù nói:
-trong làng này chỉ có anh biết chút pháp thuật,anh xem hộ tôi chiếc lược này có gì lạ.
cầm chiếc lược lên.thầy ngắm nghía,một lúc sau thầy bảo?
-đây là chiếc lược của một cô gái bị giết để để làm vật tế,do hết thời hạn giam giữ nên oan hồn thoát ra ẩn nấp,chiếc lược này là nhà của nó.nhưng hiện nay nó không còn ở trong này nữa.sao anh lại có nữa.
-thằng em tôi nó đưa cho tôi,giờ nó đang ốm nặng lắm,anh có thể giúp tôi được không?
thầy liền vào trong nhà ôm bộ đồ nghề rồi đi theo phù đến nhà em mình.vừa bước vào nhà thấy đã thấy nhà này âm khí rất nặng.đến bên giường lữ,nắm tay lữ lên thì thấy hai đường gân đen đã nổi lên.thầy lắc đầu bảo:
-âm khí ngấm sâu quá rồi khó mà trục ra được nữa.tôi chỉ xin được ở một mình với anh lữ.
mọi người đồng ý lui ra ngoài,thầy bèn dùng giấy bút viết bốn đạo bùa rồi dán khắp bốn hướng trong căn phòng lữ.sau đó thầy đốt một đạo bùa trắng hòa với nước lã cho lữ uống.lúc sau lữ dần mở mắt tỉnh dậy,thầy bắt đầu hỏi han về cái vong mà đã rắp tâm hại chết anh.nhưng thật ngạc nhiên lữ đáp:
-tôi đã biết vợ mình là ma lâu rồi,nhưng con người mấy ai tìm được hạnh phúc viên mãn,con người ai chẳng phải chết.tôi chết không thấy buồn mà thấy vui.vì bên kia có người chờ tôi,có người lo cho rồi.cám ơn thầy đã có ý giúp tôi nhưng tôi xin thầy hãy giúp tôi một việc.
anh cứ noí:
anh em tôi từ nhỏ đến lớn sống trong cơ cực,bây giờ tôi mất khi còn quá trẻ chưa giúp anh trai được gì tôi cũng thấy buồn lắm.tôi biết thầy có tài xem địa lý mong thầy giúp tìm cho mảnh đất táng cha mẹ và tôi.để sau này anh tôi bớt khổ.nếu làm được tôi xin hậu tạ thầy tất cả tiền tôi dành dụm được.
Rồi lữ móc trong gối ra một bọc tiền nhỏ đưa cho thầy huyễn.
cảm động trước tình anh em của hai người,thầy nhận lời giúp đỡ lữ.vừa tháo mấy lá bùa xuống thì lữ tắt thở.
sau đám tang em,thầy huyễn đến gặp phù bảo hết ý nguyện cũa lữ lúc chết cho anh nghe rồi bảo:
-mảnh đất trước kia là nhà của hai anh em có long mạch,không phải là vượng nhưng cũng đủ cho phù phát tài,sống no đủ cả đời.mong phù,chuyển mộ cha mẹ ra đấy,rồi sau này chuyển luôn mộ em ra.thầy trồng ba cái cây tại ba góc trong vườn cũ của phù.rồi về nhà,nghe lời thầy bốc mộ cha mẹ về chôn tại vị trí mà thầy huyễn chỉ.không lâu sau,phù gom tiền đi buôn hàng hóa từ miền ngược về miền xuôi bán.trúng quả được mấy lần,sau đó lữ về chuyển nhà lên phố huyện.nghe đồn sau khi lên huyện phù đã mở rộng buôn bán,của cải không thiếu.nhưng ngặt nỗi mãi không có con.một ngày nọ phù trở về làng phong khê,tìm gặp thầy huyễn lúc đó thầy mới bảo.anh có quên điều gì không?
-dạ tôi không nhớ được.
-anh chuyển mộ cha mẹ ra mà không chuyển mộ em trai em ra cùng.hai huyệt anh chôn cha mẹ chỉ phát về đường tài và lộc nhưng lại khắc về đường con cái.muốn có con thì phải chuyển mộ em trai anh ra đấy.
phù nghe thế thất kinh,nhớ lại lời thầy dặn năm nào mà anh ta đã quên.phù liền vội vàng về thuê người chuyển mộ em mình về chỗ thầy đã đánh dấu năm xưa.từ lúc đó mới có được mụn con nối dõi.phù mừng lắm về hậu tạ thầy rất hậu.nhưng thầy chỉ lấy ít tiền gọi là trà nước thầy bảo:
-tiền công em trai anh đã trả hết rồi.
nghe đến đây nước mắt phù chảy dài hai hàng.
Thấm thoát đã hai năm thầy huyễn về làng,thầy ngày ngày đi đánh cá kiếm sống qua ngày,đêm xuống đi xem múa hát ngoài đình,cuộc sống thôn quê thật bình dị.một ngày nọ,có ông ngư trong làng đến gọi thầy đi đánh cá xa,thuyền lão thì lớn mà thuê mãi mới đủ người.thầy thấy hay hay cũng gật đầu đồng ý.lên thuyền,đi biển dài ngày,mấy ngày đầu còn chưa quen nên người mệt lử chả ăn uống được mấy.hôm sau,có một tên phú hộ họ từ tên doãn về làng,hắn thấy ngôi làng đơn sơ nhưng khung cảnh khá đẹp.hắn gom tiền mua nhiều đất lắm,rồi hắn chi tiền sửa sang lại đình làng.thấy tên bá hộ,có vẻ hào phóng mấy cụ trưởng giả trong làng quý lắm .tên này từ đâu đến thì không ai rõ,chỉ biết hắn về làng rất được lòng bà con.từ đó về sau hắn cứ mỗi tuần lại về phong khê một lần.mỗi lần hắn về làng lại vui như hội.hôm thầy huyễn đi biển về đúng hôm tên phú hộ doãn cũng đến thăm làng,lần này hắn mang theo cả đoàn hát nổi tiếng cả xứ trung kỳ về làng.hắn cho người đi thông báo mời tất cả mọi người trong làng tối đến xem hát ngoài đình,và mọi người đều được miễn phí không mất tiền mua vé.vốn tính thích xem hát kịch,thầy huyễn chiều đó ăn cơm sớm,tắm rửa sạch theo mọi người ra sân đình.trời mới chập tối mà sân đình đã đông kín người,ai ai cũng vui vẻ,trẻ con thì nô đùa ca hát chạy nhảy lung tung.trong lúc ngồi chờ xem hát,thầy nghe mọi người kể về bá hộ doãn nhiều lắm nào là người gì mà tốt thế,người gì mà hào phóng,lại còn hòa nhã không hách dịch như tên hào phú trong làng.kể cũng lạ từ khi tên doãn đến làng lão phú trong làng tuyệt nhiên chả thấy ló mặt ra ngoài,lâu lâu chỉ thấy vợ con lão chạy lăng xăng đi mua thứ này thứ kia thôi.thầy huyễn nghe thấy mọi người khen tên doãn thì cũng ầm ừ gật đầu.đến lúc đoàn hát đang hát say sưa,thầy đi ra ngoài đi tiểu,đi ra xa đình làng thầy thấy có nhiều điều lạ.có cảm giác như ai đang đi theo mình,rồi thì có nhiều bóng đen thập thò ngoài lũy tre.quay lại sân đình,mọi người đang tán thưởng nhiệt tình với vở chèo "Từ Thức gặp tiên".mãi tới khuya,gánh hát mới tan,mọi người ai cũng hào hứng lắm,nghe bảo lần sau doãn còn thuê đoàn hát khác về hát vui cho làng.mọi người ai cũng quý doãn lắm.lại nói đến nhà tên phú hộ trong làng,từ khi doãn về làng tên phú hộ bỗng nhiên bị bệnh.đêm nào cũng mơ thấy ác mộng,rồi mê man,khi tỉnh dậy cứ đòi ăn những thứ quái gở.hắn mắc bệnh đúng hôm thầy huyễn lên thuyền đi biển.hôm thầy về hắn đã trở nặng.vợ con hắn chạy vạy khắp nơi mời thầy thuốc mà bệnh không đỡ,gia sản trong nhà lại ngày càng khánh kiệt,đến lúc lão hấp hối vợ con lão mới mời thầy huyễn đến xem,thầy huyễn đến nhà lão thì lão đã tắt thở rồi,mở mắt ra thấy mắt lão đen ngòm một màu đen,trông thật kinh hãi.thầy ngờ ngợ ra có người hại chết lão.nhưng tìm khắp nhà tuyệt nhiên không thấy thứ gì có mà người ta có thể yểm lên lão.hôm từ nhà lão phú về trong lòng thầy đầy mối tơ vò.sau khi lão phú chết,vợ con lão bán hết gia sản về quê ngoại sống.và người mua lại gia sản đó không ai khác lã tên doãn.hắn chuyển về làng này sống,không phải nói ai ai cũng quý hắn cả.doãn có một thói quen,cứ chiều chiều hắn lại đi dạo quanh làng,gặp ai hắn cũng chào hỏi rất thân mật.doãn đặc biệt rất yêu trẻ còn vì hắn đã luống tuổi mà vẫn chưa có con.một ngày nọ hắn đến nhà một ngư phủ trong làng đề nghị nhận con trai của họ làm con nuôi,hắn hứa sẽ cho cậu bé học tập đầy đủ thậm chí gửi lên học trường tỉnh,gia đình ngư phủ như bắt được vàng liền vội vàng vào thu xếp đồ đạc cho con trai theo doãn về.mấy hôm sau hắn lại đề nghị nhận nuôi mấy đứa nhỏ nữa.trong làng ai ai cũng biết ơn doãn và tôn hắn như thánh sống.thời gian này thầy huyễn lại lên thuyền đi biển dài ngày.lại nói đến doãn,từ khi mấy đứa trẻ đến nhà doãn mấy ngày đầu còn được về nhà thăm cha mẹ nhưng dần dần chả còn đứa nào về thăm cha mẹ nữa.cứ mỗi buổi chiều đi dạo hắn đều kể tốt về con cái của họ hắn còn bảo sắp tới sẽ cho lũ trẻ lên tỉnh học trường tỉnh.hắn bảo quen với trưởng trường nên các em sẽ được đối xử như con em trong nhà.cha mẹ lũ trẻ phấn khởi lắm.Bẵng đi một thời gian tầm hai tháng,một hôm thầy huyễn đi cúng bên làng bên về khuya,đêm đó trời không có trăng,thầy mò mẫm mãi cũng về đến làng,đang đi thầy thấy trên bụi tre trước cổng làng có một đứa trẻ đứng đó.trông bộ dạng đứa trẻ thật kì dị,mắt bị móc mất chỉ để lại hai hốc mắt đen ngòm,trong hốc mắt hình như vẫn còn máu chảy ra.bỗng nhiên đứa trẻ bay vút lên rồi hạ xuống bay là là trên đường tiến tới chỗ thầy.đứa trẻ càng tiến tới gần thì người thầy như bị đá đè,khó thở vô cùng,tay chân không thể nhấc lên được.đứa bé cứ từ từ tiến lại,tay nó đưa lên nhưng không may chạm vào chuỗi hạt thánh tản tặng thầy,nó bị bật ra xa,đứa bé lồm cồm bò dậy rồi bay vút lên cao biến mất,thầy lấy lại được bình tĩnh,vẽ một vòng bát quái rồi ngồi thiền,sau khi đã hồi phục thầy lấy một đạo bùa đốt rồi vứt vào vũng máu mà đứa bé để lại,vũng máu ấy cháy sáng lên rồi có một đường lửa chạy từ vũng máu ấy dẫn thẳng ra nghĩa địa làng.đường lửa đó đến nghĩa địa thì vũng lửa cũng tắt,thầy mò mẫm đi theo đường chỉ đen mà đường lửa tạo ra.đến nghĩa địa thầy thấy có một ngôi mộ đã được đào lên áo quan vương vãi khắp nơi,phía xa thấp thoáng những bóng người nhấp nhổm.thầy liền đi theo mấy bóng đen đó,mấy bóng đen đó dẫn thầy đến nhà doãn,thì biến mất.thầy toan về thì,trong nhà hắn vang lên tiếng hét thảm thiết của trẻ em,tiếng hét rất nhỏ nhưng trong đêm thanh vắng này thì nghe rất nhỏ,thầy liền leo tường vào,định bụng ghé xem trong nhà xảy ra chuyện gì.thật lạ thầy đi mãi mà chẳng thể vào được sân nhà doãn,chiếc sân nhỏ cách có mười mấy bước chân mà đi mãi chẳng đến.biết là có kẻ muốn ngăn mình thầy bèn quay về.sáng mai thầy dậy sớm đến hỏi thăm mấy nhà trong làng,xem dạo này trong làng có gì lạ không.ai nấy đều lắc đầu bảo không.duy chỉ có mấy nhà gửi con cho doãn thì thỉnh thoảng có mơ thấy một giấc mơ lạ.họ thấy con họ buồn bã đứng trước cổng nhà mà,gọi mãi chẳng thấy vào.rồi cứ thế mà đi thẳng.biết có sự chẳng lành.thầy liền đến nhà tên doãn,lúc thầy đến thấy doãn đang tỉa mấy cái cây cảnh trước,thấy thầy hắn vồn vã mời vào uống nước.vào nhà rót nước mời thầy uống.thầy huyễn giả đò,bảo mình có đứa cháu con anh gửi nhờ nuôi hộ vì anh đông con quá,mà mình thì đi biển suốt,khó mà trông nổi,mạo phạm đến nhà nhờ doãn nuôi.nghe thấy thế doãn hơi đổi sắc mặt nhưng hắn cũng ngay lập tức trấn tĩnh lại rồi hồ hởi đồng ý ngay.hắn hẹn ngày kia đưa đứa nhỏ đến hắn nhận làm con nuôi.thầy xin phép được đi thăm nhà hắn.hắn đồng ý,thầy đi khắp nhà mà chẳng có cái gì lạ cả,duy chỉ có ban thờ,hắn có khá nhiều ban thờ khắp nhà.vì chỉ đi được đi loanh quanh nên thầy không tiện xem có chỗ nào mờ ám không.duy chỉ có căn nhà cỏ ở giữa vườn thầy cảm thấy căn nhà ấy rất mờ ám,có chút âm khí phát ra từ đó nhưng rất yếu.lúc ra về thầy vo bốn lá bùa rồi vứt bốn góc vườn nhà hắn.hôm đó thầy về nhà,chuẩn bị mọi đồ đạc thầy biết mình đang đối phó với một tên rất nguy hiểm.trước khi đi thầy có bói một quẻ thì ra quẻ đại hung.biết là nguy hiểm nhưng thầy vẫn đi.thầy lẻn vào nhà,quả thật lần này không còn bị cản đường nữa,thầy đi quanh nhà thì thấy trong căn nhà cỏ còn leo lét ánh đèn.hé mắt nhìn vào trong không thấy ai cả,căn phòng có một chiếc phản nhỏ đặt ở góc phòng.trong phòng bày rất nhiều đồ quái dị.thầy đẩy cửa bước vào,trên chiếc bàn lớn đặt rất nhiều hình nhân,chúng được khắc từ gỗ,chúng được sơn rất đẹp như người thật.trên bàn còn vương vãi ít mẩu xương trắng,không biết là xương gì.thì ra xương này được giã nhỏ thành bột rồi hòa với sơn đển vẽ lên hình nhân.từ dưới đất nghe tiếng khấn rầm rì vọng lên thầy áp mặt xuống sàn nghe thấy hình như toàn tiếng miên.thầy tìm khắp phòng thì ra dưới gầm phản có một mật đạo có lối vào được ngụy trang rất kỹ.thầy mở nắp hầm,từ từ bước xuống,từ dưới mật đạo mùi tử khí xộc lên ngùn ngụt làm lồng ngực thầy như muốn nổ tung.lúc sau thầy từ từ mò mẫm bước xuống thấy trong ánh nên leo lét tên doãn đang ngồi xếp bằng trên chiếc thảm lông,tay cầm một chiếc đầu lâu rì rầm khấn bằng tiếng miên.xung quanh hắn là tám cái thùng gỗ khá lớn.càng ngày mùi tử khí càng nồng nặc thầy như không thở được.cố thở mạnh hắt ra rồi ho một tiếng.tên doãn bỗng mở trừng mắt rồi nói lớn.
– ra đây đi tên chuột nhắt.
Thầy huyễn bước ra trước mặt hắn.ôi thôi trong tám cái thùng là xác của tám đứa mà hắn nhận nuôi.xác của chúng được ngâm trong một thứ nước màu nâu đỏ,tất cả đều được cho ngồi một tư thế.thầy huyễn giận hai tay nắm chặt lấy thanh kiếm gỗ.tên doãn bỗng đọc một tràng chú bằng tiếng miên.căn phòng bỗng rung lắc dữ dội,rồi từ đâu bốn con búp bê giống như mấy lúc trước thầy thấy trên căn phòng phía trên.chỉ khác là chúng động đậy được và nét mặt rất khủng khiếp.chúng từ từ tiến lại gần chỗ thầy huyễn.chúng gây ra sức ép ghê gớm lên người thầy.đằng xa tên doãn cười lên hăng hắc từng tràng.rồi lần lượt mấy con búp bê lai lên cắn xé người thầy.trông chúng lúc này thật kỳ dị.những chiếc hàm được lắp răng mà hình như là răng người,cấu xé liên tục lên người thầy.từ trước đến nay thầy chưa từng gặp thứ nào như vậy.lúc này người thầy đã be bét máu,đầu bắt đầu quay cuồng thì bỗng nhớ lại câu chú gọi thần,thấy rút cây tróc long giơ lên cao rồi đọc câu chú.mấy con búp bê bám trên người thầy bị bật ra xa và cháy trụi.máu trên người thầy vẫn cứ chảy,thấy mấy con hình nhân của mình bị hủy như thế tên doãn điên lên gầm như sấm,hô một loạt tiếng miên rồi chỉ trỏ khắp nơi,từ tám cái thùng,xuất hiện tám bóng đen bay ra.chúng bay rất nhanh,căn phòng bỗng lạnh bất thường,thầy biết không ổn,liền dùng máu của mình,đốt cùng mấy đạo bùa,rồi hòa chung phết lên thanh kiếm gỗ.thanh kiếm bỗng nhiên đen sẫm lại rồi đỏ ửng lên như sắt được nung nóng.thầy vung kiếm chém vào không trung,nhưng không trúng.những bóng đen cứ bay quanh người thầy,chúng chỉ khẽ sượt vào người đã làm cho da thịt thầy bị rữa ra.mặc dù rất đau nhưng thầy đã vẫn cố vung kiếm chém liên hồi.những bóng đen bị chém trúng đều cháy trụi như những tờ giấy.sau một hồi vật lộn thây cũng đã chém hết được tám cái bóng đen.lúc này tên doãn điên lên lồng lộn hắn cầm cái sọ người ném thẳng vào người thầy huyễn,chiếc sọ bay là là vang lên tiếng ù ù,nó bay thẳng đến người thầy huyễn,đập vào ngực thầy,thầy thổ ra một búng máu rồi ngã quỵ xuống,tên doãn cười mãn nguyện đi đến chỗ thầy,trên tay hắn vẫn là cái đầu lâu,hắn vuốt cái sọ nhè nhè rồi nựng cái sọ bằng tiếng miên,hắn định kết liễu thầy,vừa đưa cái sọ lên định đập thẳng vào đầu.bỗng thầy huyễn ngồi bật dậy đưa thanh kiếm lên ngang đầu cái đầu lâu bị bật lại văng vào mặt tên doãn.cú va chạm tuy nhẹ nhưng không hiểu sao tên doãn ôm mặt lăn lộn,da thị trên mặt hắn bỗng tan chảy rồi mắt hắn rơi ra,hắn nằm vật vã trong vũng máu.thầy huyễn cũng gục xuống,trong lúc bất tỉnh thầy thấy tiếng người,la ó rồi bỗng nhiên người nhẹ nhưng bay,lúc tỉnh dậy thầy đã thấy mình nằm trên mặt đất,căn nhà của doãn đang bốc cháy nghi ngút mọi người đang cố để dập lửa.lúc đó thầy lại mê man đi,trong mơ thầy thấy tám đứa bé đến cảm tạ thầy rồi bay đi.sáng hôm sau,người trong làng,gần như đã biết hết mọi chuyện về tên doãn.cha mẹ của mấy đứa bé thì khóc ngất bên xác con.thầy được dân làng cứu chữa hai ngày sau thì tỉnh hẳn.thầy kể những điều những mình thấy cho mọi người,ai nấy đều sởn gai ốc trước những điều thầy kể.thế mới biết ở đời không ai cho không ai cái gì cả,và sự tin tưởng của mọi người đặt nhầm chỗ mất rồi.lại một lần nữa cả làng bao trùm một không khí tang thương.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top