Chương 16
Tần Xán năm nay hai mươi ba tuổi, lớn hơn Từ Đồ tròn bốn tuổi, vừa tốt nghiệp đại học ra trường nhưng không ở lại thành phố làm việc, mà trực tiếp thu dọn hành lý lập tức trở về Lạc Bình.
Lần này quay về là giấu Tần Liệt, không dám để cho anh biết, đến Phàn Vũ đi nhờ xe của người ta về thẳng trường tiểu học, rồi ở luôn lại đó chờ đến tối. Trò chuyện với Từ Đồ nửa ngày, lúc về đến nhà, tình cảm của hai người đã vô cùng thân thiết như đã quen biết từ lâu.
Trong thôn cũng chẳng có mấy người, cô ấy vừa trở lại Tần Liệt đã biết, lúc nhìn thấy mặt mũi anh chẳng vui vẻ chút nào, chỉ nói một tiếng 'về à' rồi lấy quần áo đi thẳng ra phía sân sau tắm rửa.
Lúc ăn cơm, không khí trên bàn ăn vô cùng nhộn nhịp, Tần Xán ngồi bên cạnh Từ Đồ, đối diện là Tần Liệt, Hướng San và mấy người Tiểu Ba. Mấy cô bé con kia vây quanh Tần Xán, dì nhỏ ngắn dì nhỏ dài, cái miệng líu ríu không ngừng, dường như rất thích cô ấy.
"Duyệt Duyệt, ngồi xuống ăn cơm ngoan nào, ăn xong lại chơi với dì nhỏ tiếp." Hướng San kéo Tần Tử Duyệt lại, nâng mắt nhìn về phía đối diện rồi với tay bê một đĩa thức ăn đặt qua phía Tần Xán: "Xán Xán, nếm thử trứng tráng dương xỉ đi, chị biết em thích ăn nên tự tay làm, trong nhà cũng không có món gì đặc biệt, em ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"
Từ lời nói đến giọng điệu, hoàn toàn là điệu bộ của nữ chủ nhân.
Đôi đũa trên tay Tần Liệt thoáng khựng lại, quét mắt liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì.
Tần Xán trực tiếp nhíu mày, cười khan nói: "Không cần phải khách khí như vậy đâu, chị đến cái nơi nghèo khó này của chúng tôi, người đến là khách, sao có thể để cho chị nấu cơm được?" Lời nói của cô ấy chứa đầy ẩn ý: "Nhà chúng tôi điều kiện không tốt, chị đến nơi này thật sự là ủy khuất cho chị rồi."
Sắc mặt Hướng San vô cùng khó coi, miễn cưỡng cười cười, không nói thêm gì.
Tần Xán lại nói tiếp: "Anh trai tôi thô ráp, đàn ông thường không để ý tới mấy chuyện này, thật làm phiền chị. Đúng rồi, chị Hướng San, tháng mấy chị đi? Trước khi đi, chị đừng làm mấy công việc nhà nữa, có tôi rồi để tôi làm cho." Tần Xán nói xong len lén nhìn Tần Liệt, thấy anh chẳng quan tâm gì tới, cô nàng hả dạ nhướng nhướng chân mày.
Hướng San siết chặt đôi đũa trong tay, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, càng không biết phải nói gì, hồi lâu sau mới nặn ra được một câu 'không có gì'.
Không khí trên bàn ăn yên lặng đi đôi chút, Tiểu Ba hỏi Tần Xán đã lấy bằng tốt nghiệp chưa.
Tiểu Ba học trên Tần Xán hai khóa, một người học ở phân hiệu Hoài Bắc, một người học tại trụ sở chính, sau này trường di dời địa điểm, hai nơi sáp nhập lại với nhau, khi đó Tiểu Ba đã tốt nghiệp, nhưng hiện giờ cả hai đều xem như cựu sinh viên của trường.
Hai người ngồi tán gẫu một hồi, thêm Từ Đồ ngồi bên cạnh thỉnh thoảng xen vào mấy câu khiến cho bầu không khí không đến nỗi tẻ nhạt như thường ngày, một bữa cơm cũng coi như viên mãn.
Tần Liệt vẫn không nói gì, anh đặt đôi đũa xuống, cong ngón trỏ đẩy bát cơm về phía trước.
Ánh mắt Hướng San lúc nào cũng liếc qua bên cạnh, thấy vậy liền đứng dậy nói: "Để em xới cơm cho anh."
Bàn tay Tần Liệt phủ lên miệng bát, đẩy sang phía bên cạnh, lắc đầu, không nhìn tới cô ta.
Anh hơi nghiêng người, lấy hộp đựng thuốc lá ra, vấn xong cũng không hút vội mà đặt ở bụng ngón tay vê qua vê lại, ánh mắt ném thẳng về phía đối diện.
Bên kia đã thay đổi chủ đề, không biết như thế nào lại tới Lưu Xuân Sơn, Tần Xán nói: "Đúng lúc, chị có đem về cho anh ấy mấy bộ quần áo, mấy ngày trước khi tốt nghiệp, sinh viên trong trường có bày quầy bán đủ thứ đồ, chị mua ở chỗ mấy nam sinh cùng lớp, đang định ăn xong đem qua đó."
Từ Đồ hỏi: "Nhà anh ấy ở đâu?"
"Ngay rìa núi phía sau, từ trường học đi qua không xa lắm." Cô ấy hỏi Từ Đồ: "Em đi không?"
"Đi, đương nhiên đi." Từ Đồ khẩy mấy hột cơm: "Mấy giờ đi? Tới lúc đó kêu em."
Hai người bừng bừng khí thế nói hết chuyện này đến chuyện khác, khó có được vừa gặp mặt lần đầu lại hợp ý nhau như vậy, ai dè có người mất hứng lên tiếng: "Cô không được phép đi."
Từ Đồ nhướng mày ngẩng đầu lên: "Ai không cho tôi đi?"
Tần Liệt nói: "Em đưa xong cũng lo nhanh chóng trở về, trời sắp tối rồi, đừng ở lại trễ quá. Cô ấy không được phép đi." Lời này là nói với Tần Xán.
Tần Xán không dám phản bác, giương mắt nhìn anh, lại nhìn Từ Đồ, không hé môi.
Từ sau lần căng thẳng trước, hai người chẳng ai vừa mắt ai, vốn từ chỗ đang dần sống chung với nhau rất ăn ý, thoắt cái trở về thời điểm gặp gỡ ban đầu.
Đây là lần đầu tiên nói chuyện lại với nhau sau thời gian dài.
Từ Đồ đặt cái bát xuống, chế giễu: "Quản cũng thật rộng mà, lại muốn làm tròn trách nhiệm với người khác sao? Chân mọc trên người tôi, muốn đi là đi, nói không chừng còn cố tình đụng cho nó sứt mẻ, cho có người không chịu nổi."
Tần Liệt đưa điếu thuốc lên miệng, hé môi ngậm vào, sau khi châm lửa, chậm rãi hút một hơi: "Nếu không sợ tàn phế, cứ mặc sức." Sau đó hỏi Tần Xán: "Em tính ở nhà mấy ngày?"
Tần Xán: "..."
Gió đột nhiên đổi hướng qua đây, khiến cho Tần Xán có phần trở tay không kịp, trố mắt đờ ra mấy giây: "Anh, không đi được không? Em định ở nhà..."
"Em hẳn là biết rõ câu trả lời của anh."
"Nhưng mà anh, em muốn ở lại dạy bọn trẻ."
Tần Liệt không trả lời câu nói đó: "Trở lại thành phố muốn thi nghiên cứu sinh hay đi làm, có ý tưởng gì chưa?"
Tần Xán cắn cắn môi, hồi lâu sau mới thả ra một câu đầy cương quyết: "Đây là nhà em, em không đi."
"Lần sau lên thị trấn lấy thuốc cho Tần Tử Duyệt, nhân tiện đưa em ra ngoài luôn."
Một câu nói, đầy mạnh mẽ khí phách.
Tần Xán cúi đầu, hốc mắt vô thức phiếm hồng.
Từ Đồ ở bên cạnh thêm mắm thêm muối: "Đề nghị chị về nhà lấy tóc của anh trai mình, đem ra thành phố xét nghiệm thử xem có phải mình được nhặt về không."
Tần Xán nhỏ giọng: "Đừng nói lung tung."
Từ Đồ nhún nhún vai, vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ngay ánh mắt anh đang chăm chú nhìn mình, cô nàng chẳng chút sợ hãi hất cằm đáp trả.
Nhìn một hồi, hai người đồng loạt xoay mặt đi chỗ khác.
Tần Liệt đứng dậy, đi vào bếp rửa tay, sau đó không nói thêm bất cứ lời nào, sải chân bước thẳng ra cửa tìm trưởng thôn bàn công chuyện.
Một màn chằm chằm nhìn nhau đáp trả vừa rồi, đặt trong mắt người ngoài, lại có hương vị khác.
Hướng San ném bát đũa xuống, ôm vai tựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn Từ Đồ.
Cơm tối xong xuôi, Từ Đồ ở trong phòng đợi trái đợi phải mờ cả mắt mà không thấy Tần Xán đâu, cho là cô ấy không dám gọi mình đi cùng, liền tự mò đi tìm.
Phòng của Tần Xán đã bị cô chiếm dụng, nên tạm thời cô ấy chỉ có thể ở chung với mấy cô nhóc nhỏ. Từ Đồ trực tiếc đi qua đó tìm người, vừa bước vào cửa, đã thấy cô ấy đang sắp xếp lại mấy bộ quần áo chuẩn bị đem đi.
"Em còn tưởng chị đi rồi."
Tần Xán quay đầu lại: "Chờ một chút, xong ngay đây."
Từ Đồ nói không vội, chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, đây là lần đầu tiên cô vào căn phòng này, lớn hơn một chút so với phòng cô, có đặt một cái giường ba tầng, trước đó còn dư ra một tầng, vừa vặn có chỗ cho Tần Xán ngủ. Chỗ trống trong góc đặt mấy cái bàn học, ghế ngồi xen kẽ nhau, đối diện là tủ quần áo và một cái tủ gỗ năm hộc kéo. Cứ như vậy, không gian có vẻ khá chật chội.
Cô vén mùng lên, nhìn nhìn rồi xoay người đặt mông ngồi xuống giường, buồn chán nhìn quanh quất một hồi, ánh mắt bỗng khựng lại như có thứ gì đó đâm vào.
Trên vách tường đối diện có treo một bức tranh, thanh khung phào nẹp được làm bằng bạc chạm khắc tinh xảo, dài hai thước, rộng một thước, dường như đã treo từ rất lâu, hình ảnh không còn sáng rõ như trước.
Tần Xán gọi cô mấy lần nhưng không thấy phản ứng, liền duỗi tay huơ qua huơ lại trước mặt Từ Đồ: "Đang nghĩ gì mà tập trung vậy?"
"Có thể đi rồi sao?" Lúc này Từ Đồ mới hoàn hồn lại, hỏi: "Cái giường này là của Tần Tử Duyệt?"
Cô ấy cũng không để ý: "Đúng vậy." Vừa nói vừa khoác túi lên vai, kéo Từ Đồ đi.
Hết sức trùng hợp, vừa ra tới cổng gặp ngay Tần Liệt từ bên ngoài đi vào. Tần Xán có chút sợ anh trai mình, chân rì rì bước chậm lại, bất giác nhìn trộm Từ Đồ.
Từ Đồ trái lại chẳng chút sợ hãi, ngẩng cao đầu nhìn thẳng về phía trước, mắt không hề chớp lấy một cái, ưỡn ngực bước ngang qua Tần Liệt, hoàn toàn không đặt mấy lời anh nói trước đó trong lòng.
Vừa đi được hai bước, cổ tay đã bị người bên cạnh túm lại kéo ngược ra sau, Từ Đồ lảo đảo mấy bước, nháy mắt một cái đã trở lại trong sân.
Cô choáng váng một trận, lắc lắc cổ tay: "Tôi tới đây để thư giãn giải sầu, không phải ngồi tù, chẳng lẽ muốn làm gì còn phải chịu sự kiểm soát của anh sao?"
"Vạn bất đắc dĩ tôi cũng lười quản."
Từ Đồ bị chọc giận, lửa phừng phừng nổi lên: "Anh buông tay ra."
Không cách nào giải thích được tâm trạng lúc này, Tần Liệt cũng cảm thấy bản thân mình rất bất thường, nhìn dáng vẻ này của cô, tự nhiên sự bực bội chẳng hiểu từ đâu bỗng xông lên.
Anh càng nắm chặt hơn: "Nói cho cùng, chịu ân huệ của người ta, vì để báo đáp lại, một chút phiền toái cũng không thoái thác được." Bàn tay anh giống như gọng kìm, siết chặt cổ tay mảnh mai nhỏ nhắn của cô lại, mặt mũi đen thùi, lông mày nhíu chặt, tim nghĩ một đường miệng nói một nẻo, từng câu từng chữ đều mang vẻ ghét bỏ.
Loại ngữ khí này vừa lạnh lùng vừa tổn thương người ta, Từ Đồ trước giờ vô tâm vô tính chẳng có chỗ nào kiêng dè, nhưng lúc này đây lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô cùng rấm rứt khó chịu không rõ mùi vị gì, tính khí nổi lên, không thèm bận tâm đến hậu quả, cứ nhào thẳng về phía anh đấm đá loạn xạ.
Tần Xán muốn ngăn lại nhưng không biết phải làm thế nào, cô nàng há hốc miệng, sắc mặt có vài phần vặn vẹo. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy có người dám nổi điên với anh trai mình như vậy.Ánh mắt Tần Xán chợt lóe lên, cảm thấy anh mình cũng có gì đó thật khác lạ, nhưng rốt cuộc khác lạ chỗ nào thì nhất thời không nhìn ra được.
Bên kia Tần Liệt siết chặt tay, các cơ bắp gồ ghề hiện lên rất rõ, anh dùng sức kéo cô vào bên trong.
Từ Đồ ra sức chống đối, cả người ghì chặt xuống đất, hoàn toàn là ý đồ muốn nằm ăn vạ tại chỗ.
Đấu đá một hồi, rốt cuộc không còn là vấn đề có đi ra ngoài hay không, mà là cuộc đọ sức giữa chế ngự và phục tùng.
Tần Liệt cúi người thấp xuống, ngoắc tay kẹp ngay thắt lưng cô nàng, khiêng lên xách vào trong.
Ngực của Từ Đồ dán chặt vào một bên sườn hông anh, cánh tay của cô từ phía sau quơ quào túm lấy phần áo trước ngực, chẳng biết là chỗ nào, vừa tóm được nơi bám víu liền há to miệng cắn mạnh vào.
Tần Liệt thầm rên lên, chỉ cảm thấy một luồng hơi thở nóng ấm, ẩm ướt lan ra từ bên dưới ngực phải, toàn thân như có dòng điện chạy qua, khiến anh không kiểm soát được bất giác ngây người, đầu óc trống rỗng vài giây, mới cảm thấy có chút đau đớn truyền đến.
Một tay anh siết chặt eo cô, tay kia tách khuôn mặt cô ra khỏi ngực mình, nghiến răng nghiến lợi: "Chắc là phải lấy cái hàm thiếc của Đại Tráng cho cô đeo mới vừa lòng đúng không?"
(*Hàm thiếc: bộ phận bằng sắt đặt giữa haihàmrăng ngựa để buộc cương.)
"Thả tôi xuống!"
Hai chân cô nàng quẫy đạp loạn xạ, cơ thể trượt dần xuống dưới, vạt áo nơi thắt lưng không ngừng cọ xát cuộn lên trên, lộ ra vùng eo thon nhỏ non mềm. Bàn tay Tần Liệt đang đặt phía trên vùng nõn nà đó, trong đầu chỉ còn cảm giác da thịt trơn nhẵn bóng mịn men theo lòng bàn tay trượt xuống, hơi lạnh thấm vào mang chút mồ hôi ẩm ướt, như cá trạch luồn trong nước, càng nắm càng trượt.
Đột nhiên, đầu ngón tay anh chạm vào một phần gọng áo cưng cứng, nhiệt độ dưới lòng bàn tay cũng không còn mát lạnh như trước, bất giác giật mình bừng tỉnh, trước khi cô cảm nhận được, vội vàng vung tay ra.
Cả người Từ Đồ ngã nhào xuống đất, tạo hình có phần khá mỹ cảm đầy chất nghệ thuật, nhưng cũng chẳng màng kêu đau vì cơn thịnh nộ đang phập phồng trong lồng ngực, cô giơ chân đạp vào khuỷu chân anh mấy cái.
Tần Liệt suýt nữa khụy xuống, vươn tay muốn túm cô.
Từ Đồ đứng phắt dậy, nhanh như sóc phóng ra xa mấy thước, vọt về phía Tần Xán nói: "Đừng đứng ngây ra đó nữa, chạy mau."
Tần Xán còn chưa kịp tỉnh hồn, ôm cái túi, vội vàng chạy sát theo sau.
"Từ Đồ." Tần Liệt gọi to một tiếng.
Từ Đồ dừng lại ở phía đằng xa.
Tần Liệt giơ ngón tay chỉ cô nàng: "Cô được lắm." Lồng ngực anh phập phồng không ngừng: "Trước tám giờ mà chưa về, chờ biết tay tôi. Cả cô nữa." Anh lại chỉ sang Tần Xán, đối phương co rụt cổ lại, anh không quản hai người này nữa, xoay người đi vào trong sân.
Vừa quay lại đã gặp phải Hướng San, cô ta ôm cánh tay đứng ở cửa phòng của mình, liên tục chà xát hai cánh tay tựa như đang rất lạnh.
Tần Liệt đảo mắt sang chỗ khác, đi về phòng mình.
"Tần Liệt." Cô ta kêu anh.
Tần Liệt đứng lại trong sân, Hướng San chậm rãi bước tới, trong cái chạng vạng tranh sáng tranh tối, gương mặt tinh xảo của cô ta đượm vẻ cô đơn.
Tần Liệt: "Có chuyện gì?"
Cô ta ngập ngừng chốc lát: "Anh lôi lôi kéo kéo với một cô bé như vậy, có phải sẽ gây ra ảnh hưởng xấu không?"
"Ngại mắt cô sao?" Tần Liệt vốn chưa nguôi cơn tức, ngữ khí tự nhiên cứng rắn lạnh lùng hơn.
Anh không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, sải chân bước đi, Hướng San lại đuổi sát theo phía sau: "Có phải anh và cô ta..." Cô ta bỗng nhiên không dám nói ra giả thiết này, trái lại chỉ nói: "Trước kia, anh không bao giờ can thiệp vào việc của người khác, Từ Đồ cô ta... rất đặc biệt sao?"
"Hình như chuyện này chẳng liên quan gì đến cô." Anh cau mày, vị trí phía trước ngực bị Từ Đồ cắn vừa tấy vừa đau, dần không kiên nhẫn nổi nữa.
Anh lui về phía sau nửa bước, xoay mũi chân, lách qua cô ta.
Hướng San: "Còn một câu hỏi cuối cùng."
Bước chân của Tần Liệt vẫn không dừng lại.
Cô ta vẫn là thắc mắc: "Nếu như đêm đó Từ Đồ không xuất hiện, kết quả có khác bây giờ không?"
Động tác của Tần Liệt thoáng khựng lại, nghĩ một hồi, mới biết cô ta nói chuyện Từ Đồ cố ý ngắt điện đêm đó.
Anh nói: "Không."
Tần Liệt nói xong, trong sân chỉ còn lại một mình cô ta.
Vừa rồi anh do dự mấy giây kia, Hướng San đã biết, kể từ lúc Từ Đồ xuất hiện, số phận của anh và cô ta đã được phán quyết.
Hai dòng nước mắt rơi xuống, Hướng San siết chặt nắm tay lại, sự căm ghét thù hận trong lòng càng lúc càng dày đặc.
Tần Liệt trở về phòng, thuận tay mở đèn lên.
Trước khi cởi áo ra, ánh mắt quét một đường từ trên xuống dưới, hôm nay mặc cái áo t-shirt màu xám khói, phía trước ngực phải có một mảng nhỏ tối màu, không vuông không tròn, kích thước cỡ một quả hạch đào, dưới ánh đèn càng trở nên nổi bật hơn. (Hix, cái mảng tối màu đó chính là nước miếng của cô nàng.)
Anh nắm lấy vạt dưới, lật lên khom người cởi ra, tiếp tục quan sát vùng trước ngực, trên cơ thể rắn chắc làn da sáng bóng, có khắc hai dấu răng hết sức rõ ràng, xung quanh ửng đỏ sưng lồi lên, vị trí khiến người ta rối rắm, chỉ cách điểm nhọn trung tâm kia mấy mi li mét.
Khóe môi Tần Liệt căng cứng.
Mãi một hồi lâu sau, mới đưa đầu ngón tay chạm vào. Anh khẽ thở dài, ý thức được dạo gần đây, có thứ gì đó đã thay đổi, có một số việc là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh, nhưng có những chuyện ngày càng chẳng thể phân biệt rõ ràng.
Trước mặt là hai đầu 'Kinh Hà nước trong, Vị Hà nước đục' cách nhau rõ ràng như vậy; hai người đứng ở hai bên bờ dòng sông, anh trấn giữ đầu bên này, ngỡ rằng chỉ cần cô không chạm vào lãnh địa của anh, hết thảy sẽ bình an vô sự. Nhưng không biết tự khi nào, anh lại phạm quy trước, phá vỡ nguyên tắc của trò chơi, trong lúc vô tri vô giác đã bước vào dòng nước, ẩm ướt ống quần.
***
Phía bên kia, hai người nọ sau khi chuồn đi được rồi, mãi đến khi vòng qua phía sau trường tiểu học, bước chân mới thả lỏng lại bình thường.
Tần Xán quả thật đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa: "Lẽ nào em không sợ anh trai chị hả?"
Lúc này bỗng nhiên có cơn gió thổi qua, Từ Đồ đã lấy lại được bình tĩnh, nhớ tới đêm đó bị anh ném ở Niễn Đạo Câu đầy ma mị đến chút ánh sáng cũng không có, nghĩ lại cũng có chút sợ.
'Xúc động là ma quỷ!' Cô cúi đầu mải miết bước đi, hai cánh môi khẽ khép khẽ mở lẩm bẩm.
Tần Xán hỏi lại: "Em nói gì vậy?'
"Không sợ, sao phải sợ chứ." Từ Đồ mạnh miệng, hỏi ngược lại Tần Xán: "Chị rất sợ anh ấy sao?"
"Đương nhiên sợ."
"Không lẽ chị có bóng ma thời thơ ấu?"
Vốn chỉ là một câu nói đùa, nào ngờ Tần Xán gật đầu liên tục không ngừng: "Năm mười lăm tuổi, năm đó, lúc làm bài kiểm tra trong trường chị có lén lấy giấy ra quay bài, kết quả bị giáo viên bắt được, họp phụ huynh là anh ấy đi, giáo viên đã chỉ đích danh tên họ phê bình trước toàn thể lớp, lúc anh ấy về, vô cùng khủng khiếp..." Vừa nói vừa co rút vai lại nhấn mạnh: "Mấy cái ghế trong nhà đều bị đập gãy tan tành, vóc dáng chị hồi đó nhỏ xíu, nhìn thôi đã mất hết hồn vía nói gì tới đụng trúng; trùng hợp ngày hôm đó lần đầu có kinh nguyệt, máu thấm ướt cả quần, chị không có mẹ, lúc ấy cả nhà đều ngây ra, ba chị mới thừa dịp đó kéo chị ra."
"Cho nên từ nhỏ tới lớn, ai chị cũng không sợ, chỉ sợ anh ấy."
Từ Đồ nghe xong hồn vía cũng muốn bay lên trời, lúc này mới phát hiện, anh đối với mình đã đủ nhân từ, càng tăng thêm mấy phần hối hận vì hành vi vừa rồi.
Tần Xán thong thả trở lại: "Kể từ đó về sau, anh ấy phụ trách chuyện học hành của chị, rốt cuộc thành tích cũng không còn đi xuống nữa." Cô ấy nhìn sang người bên cạnh, nhướng mày đầy tự hào: "Nhưng có một chuyện khiến chị đặc biệt sùng bái anh ấy."
Từ Đồ dùng ngón cái và ngón trỏ bóp hai gò má lại, cái miệng nhỏ chu ra: "Chuyện gì?"
"Anh ấy là một người học siêu giỏi, trung học cơ sở và cao trung đều nhảy lớp, không cần phải thi đại học, trực tiếp được tuyển thẳng vào đại học Hồng Dương."
Từ Đồ như có điều nghĩ ngợi: "Nói vậy, anh ấy nhỏ hơn Hướng San hai tuổi sao?"
"..." Tần Xán cười khan: "Trọng tâm của em có phần xiên vẹo đó!" Lại nói tiếp: "Đừng nhắc tới cô ta, nhắc tới mất hứng."
Từ Đồ vừa nghe thấy có hơi gió bát quái, hai mắt sáng rỡ, há miệng cộp cộp hai hàm răng với nhau: "Sao lại mất hứng?"
Tần Xán nhìn cô, nhíu mày hỏi: "Em bị sao vậy? Nãy giờ cứ bóp miệng."
"Thịt cứng quá." Từ Đồ nói
"Hả?"
"Chị nói..." Cô cử động xương quai hàm: "Có phải vừa rồi em dùng sức quá mạnh không?" Báo lỗi chương Bình luận
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top