Chương 266: Dưới Tầng Mây Đêm
Chiếc máy bay tư nhân lướt đi giữa tầng không, rẽ từng lớp mây dày đặc như lụa đen phủ kín bầu trời.
Ánh trăng bạc lấp ló phía xa, bị nuốt dần vào khối mây cuộn trào.
Tất cả xung quanh chỉ còn tiếng động cơ trầm đục, vang đều như nhịp tim nặng nề của đêm khuya.
Trong khoang, ánh đèn vàng dịu phủ một lớp sáng mờ lên mọi vật.
Ghế da mềm, bàn nhỏ gọn, ly nước còn đọng hơi lạnh tất cả tạo nên vẻ yên tĩnh đến ngột ngạt như thể ai cũng đang giấu đi nỗi nặng trong lòng.
Duy ngồi cạnh khung cửa sổ, đầu hơi nghiêng ra ngoài, mắt nhìn vô định qua lớp kính phản chiếu mờ gương mặt mình.
Dưới ánh đèn cabin, khuôn mặt cậu phân nửa sáng, phân nửa chìm trong bóng tối.
Trong tay cậu là một chiếc hộp kim loại nhỏ, bóng loáng, bên trong là chiếc USB vật chứng duy nhất còn lại sau vụ việc vừa qua.
Ngón tay cậu khẽ xoay chiếc hộp, giọng nói vang lên khẽ, đều và lạnh như cơn gió lướt qua.
– Em không giỏi trong mảng phá giải thiết bị như thế này...
– Anh có thể liên hệ anh Andray giúp chúng ta được không?
Đối diện, Quang Anh ngồi thẳng lưng, hai tay đan lại trước ngực.
Anh im lặng vài giây, mắt dừng lại trên chiếc USB, trong đáy mắt thấp thoáng tia suy tư.
Sau cùng, anh lắc đầu, giọng điềm tĩnh mà dứt khoát.
– Không được. Mấy năm gần đây anh Andray rút khỏi giới, không còn muốn dính dáng đến cả hắc đạo lẫn bạch đạo.
– Nếu kéo anh ấy vào, có khi lại khiến mọi chuyện rối thêm.
– Tốt nhất để ảnh nghỉ ngơi một chút để ảnh tìm người thương của ảnh.
Duy khẽ thở ra, dựa đầu vào ghế.
Cậu nhìn trần cabin, ánh sáng mờ hắt lên khuôn mặt khiến nét mệt mỏi càng rõ.
– Khó thật... Kiếm được người vừa đủ tầm, vừa đủ tin cậy trong mảng này đúng là không dễ.
Từ hàng ghế sau, giọng Kiều vang lên.
Cậu rúc người trong chiếc áo khoác mỏng, mắt nhắm hờ, vẫn giữ được vẻ tỉnh táo quen thuộc.
– Về nước rồi tính tiếp. Giờ đầu óc chẳng còn tỉnh táo mà phân tích đâu.
Bên cạnh cậu, Dương nhoẻn cười, giọng trầm thấp pha chút ân cần.
– Ngủ đi, bé con. Anh canh cho.
Cậu khẽ cựa mình, gối đầu vào vai anh.
Ánh sáng nhạt phản chiếu lên mái tóc cậu, mềm như khói.
Dương im lặng, chỉ đặt nhẹ tay lên vai cậu, ánh mắt anh nhìn ra ngoài khung cửa sổ xa xăm nơi trời đêm vẫn đang cuộn lên từng đợt mây đặc quánh.
Khoang máy bay lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng động cơ đều đặn như ru ngủ.
Một vài ánh đèn nhỏ nhấp nháy trên bảng điều khiển phản chiếu lên mặt những người còn thức.
An ngồi ở hàng giữa, mắt không rời ly nước trên bàn nhỏ.
Hơi nước đọng trên mặt ly trượt xuống, để lại vệt sáng lăn dài.
Cậu lên tiếng, giọng khàn nhưng bình thản.
– Hay hỏi thử ISAAC đi. Người của bạch đạo nhưng tai mắt anh ta phủ khắp. Có khi biết nhiều hơn chúng ta tưởng.
Hùng ngồi kế bên, khoanh tay, trầm ngâm giây lát rồi gật đầu.
– Cũng đáng thử. Nhưng phải cẩn thận, ISAAC không hẳn người dễ đoán.
– Ừ.
An khẽ đáp, môi cậu cong nhẹ, một nụ cười thoảng qua.
Hiếu không cho ý kiến về việc vừa rồi.
Ở hàng cuối, Young Ban nghiêng người liếc sang Coolkid cậu nhóc đang hí hoáy nghịch chiếc tai nghe chống ồn của anh, gương mặt vẫn còn non nớt dù trong mắt đã có chút tinh quái.
Young Ban khẽ nhíu mày, nắm cổ áo cậu kéo lại gần, giọng anh trầm, hơi dằn.
– Ngoan. Nghỉ ngơi đi, đừng để tôi phải nhắc thêm lần nữa.
Cookid xị mặt, môi mím lại, ánh mắt lén nhìn quanh tìm đồng minh.
Nhưng chỉ thấy Hùng đang nhắm mắt, An thì chẳng thèm ngẩng lên.
Cuối cùng, cậu đành ngoan ngoãn ngồi im, hai tay đan vào nhau, gò má phồng nhẹ như mèo con bị mắng.
Không gian lại chìm vào yên tĩnh.
Chỉ có tiếng rì rì đều đều của động cơ và những hơi thở mệt nhoài xen giữa bóng tối.
Bên ngoài, mây đen vẫn cuộn, ánh trăng lạc lõng lẩn khuất sau từng lớp khí lạnh.
Duy khẽ chỉnh lại ghế, để lưng mình thả lỏng hơn.
Cậu nghiêng đầu sang, ánh mắt lướt qua Quang Anh.
Anh vẫn ngồi yên, dáng tựa hồ không hề mệt, nhưng Duy biết dưới vẻ bình thản ấy là lớp căng thẳng đang nén chặt.
Ánh sáng cabin phản chiếu lên đường viền gò má anh, sắc nét, lạnh.
Áo sơ mi anh hơi nhàu, cổ tay áo xắn lên, để lộ làn da rám và đường gân xanh mảnh chạy dọc cổ tay thứ mà Duy, không hiểu vì sao, lại thấy mình nhìn lâu hơn bình thường.
– Anh có định nghỉ một lát không?
Cậu cất tiếng, giọng nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được.
Quang Anh không trả lời ngay.
Anh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những mảng mây trắng xám trôi lững lờ dưới ánh trăng bị nuốt nửa.
Một lúc lâu, anh mới quay lại, mắt chạm vào ánh nhìn của Duy.
– Không ngủ được.
Anh đáp khẽ.
– Mỗi lần nhắm mắt lại, đầu óc toàn quay về những thứ vừa xảy ra.
Duy mím môi, im lặng.
Cậu hiểu cảm giác ấy hỗn loạn, trĩu nặng, nhưng vẫn phải tỏ ra tỉnh táo.
– Em tưởng anh quen rồi chứ.
Cậu nói, giọng nửa đùa nửa thật.
Quang Anh khẽ cười, nụ cười nhạt như hơi thở tan trong không khí.
– Quen thì cũng mệt.
Câu nói đó, nhẹ nhưng khiến tim Duy khẽ se lại.
Cậu muốn nói gì đó, muốn bảo anh đừng tự ép, nhưng lời lại mắc kẹt nơi cổ họng.
Chỉ có ánh mắt cậu mềm đi, khẽ cúi xuống nhìn chiếc hộp kim loại trên tay.
Một lát sau, Quang Anh chồm người tới, bàn tay anh vươn qua, chạm nhẹ lên mu bàn tay cậu.
Cử chỉ thoáng qua, nhưng đủ khiến Duy ngẩng đầu lên, ánh nhìn hai người giao nhau giữa không gian im phăng phắc.
– Giữ kỹ thứ đó.
Anh nói, giọng trầm mà ấm.
– Nó là chìa khóa của tất cả có liên quan tới người anh B Ray quan trọng của em.
Duy gật nhẹ, ngón tay khẽ siết chiếc hộp.
– Em biết, quan trọng như... người đang ngồi trước mặt em vậy.
Quang Anh thoáng khựng, rồi nở một nụ cười khó đoán.
Ánh mắt anh dịu xuống, nhưng sâu thẳm trong đó là điều gì đó chưa được gọi tên.
– Dẽo miệng
Anh nói nhỏ, giọng lẫn chút trêu.
Duy cười khẽ, nghiêng đầu, ánh sáng từ cabin chiếu lên đôi mắt cậu khiến nó ánh lên sắc sáng mềm mại.
– Ai bảo là anh là người em thương chi...
Không khí giữa hai người như chùng lại, ấm hơn, dù ngoài kia chỉ toàn gió lạnh.
Động cơ vẫn kêu đều đều, khoang vẫn im lặng, còn giữa họ là khoảng cách chỉ vừa bằng một hơi thở.
Một tia sáng bạc từ ngoài cửa sổ rọi nghiêng vào, lướt qua bàn tay họ, phản chiếu ánh kim trên chiếc hộp nhỏ.
Duy khẽ quay đi, nén nụ cười thoáng hiện, trong khi Quang Anh chỉ tựa lưng ra ghế, ánh mắt vẫn dõi theo người ngồi đối diện lặng lẽ, mà tràn đầy ý nghĩ.
Duy dựa vào ghế, ánh sáng mờ từ cabin hắt lên khuôn mặt cậu, khiến đôi mắt lấp lánh một nỗi mệt nhưng cũng đầy bình yên.
USB vẫn nằm gọn trong tay, nhưng giờ đây cậu không còn quan tâm đến nó quá nhiều.
Bởi bên cạnh, Quang Anh ngồi đó gần đến mức mà tim cậu dường như cảm nhận được hơi thở đều đều của anh.
Quang Anh nghiêng người một chút, tay khẽ chạm vào cánh tay Duy, một cử chỉ thoáng qua nhưng đủ làm cậu giật mình.
Duy không rút tay đi, chỉ nhìn vào mắt anh, nơi ánh sáng cabin phản chiếu lên những đường nét quen thuộc, ấm áp.
– Ngủ đi.
Giọng Quang Anh trầm, hơi khàn nhưng dịu dàng.
– Anh ở đây.
Duy mỉm cười, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai anh, cảm nhận nhịp tim vững vàng và hơi ấm tràn ra.
Cậu hít một hơi thật sâu như muốn ghi nhớ khoảnh khắc này yên tĩnh, an toàn, và chỉ thuộc về hai người.
Quang Anh cúi xuống, bàn tay khẽ vươn tới, vuốt nhẹ mái tóc Duy.
Ánh mắt anh không rời, sâu thẳm một niềm gì khó gọi tên, pha trộn giữa lo lắng và bảo vệ.
Duy khẽ nhắm mắt, thở ra, cảm giác cả thế giới chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim của họ.
Khoang máy bay lặng yên, chỉ còn tiếng động cơ đều đều.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, không còn căng thẳng, không còn nỗi lo, chỉ là hai người tựa vào nhau, hơi ấm truyền qua da thịt, và tâm hồn hòa cùng nhau trong đêm.
Duy khẽ cựa mình, quay mặt sang, đôi môi gần môi Quang Anh một chút, nụ cười mờ ảo nở trên khuôn mặt.
Quang Anh đáp lại bằng một cái nghiêng đầu, nhẹ nhàng, kín đáo nhưng đầy lời hứa.
Máy bay tiếp tục lướt qua tầng mây, mang theo cả bầu trời đêm và hai trái tim vừa tìm thấy nhau, bình yên nhưng cũng đầy hứa hẹn cho những sóng gió phía trước.
Coolkid ngồi ở hàng ghế phía sau, lặng lẽ quan sát cái hai người kia anh anh em em.
Sau đó cậu định trò chuyện với người kế bên.
Chỉ là vừa qua qua cậu thấy Ban nhắm mắt, tựa người vào ghế, toàn thân tĩnh lặng như vừa thả trôi mọi mệt mỏi của ngày dài.
Nhìn anh, Coolkid cảm nhận được nhịp thở đều đặn, âm thanh trầm, vững vàng, như một nhịp tim bình yên giữa đêm.
Cậu khẽ nheo mắt, ánh sáng mờ từ cabin chiếu lên làm nổi bật đường nét cứng cáp, góc cạnh trên khuôn mặt Ban, nơi mà cậu luôn thấy vừa bảo vệ vừa dịu dàng.
Tim Coolkid khẽ nhoi nhói một cảm giác khó gọi tên, pha lẫn giữa nhẹ nhõm và tự hào.
Dù cặp gà bông phía trước đang hú hí, hay bao nhiêu chuyện rối ren đang chờ phía sau, khoảnh khắc này lại khiến cậu thấy trân trọng đến lạ.
Cậu khẽ nghiêng người về phía cửa sổ, đặt hai tay lên đầu gối, hít một hơi thật sâu.
Cảm giác ấm áp len lỏi khắp cơ thể, hòa cùng nhịp thở đều đặn của Ban, khiến Coolkid cảm nhận rõ ràng một sự kết nối tinh tế mà từ lâu cậu chỉ âm thầm giữ riêng mình.
Một chút lo lắng trước kia giờ dần lắng xuống, nhường chỗ cho niềm tin và sự bình yên hiếm hoi.
Cậu lặng lẽ quan sát Ban thêm một lúc, ánh mắt không rời, từng đường nét trên khuôn mặt anh đều in sâu trong tâm trí cậu.
Ban không biết rằng Coolkid đang nhìn, nhưng cậu không vội làm gì chỉ là quan sát, thầm bảo vệ, và ghi nhớ khoảnh khắc ấy.
Đôi khi, Coolkid khẽ mỉm cười, như một phản xạ tự nhiên, khi thấy Ban yên bình đến mức khiến tim cậu mềm ra.
Một cử chỉ nhỏ thôi cũng đủ Coolkid khẽ đưa tay, đặt nhẹ lên mép ghế gần Ban như muốn cảm nhận sự hiện diện của anh gần hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ.
Ban khẽ cựa mình trong giấc ngủ, nhưng không mở mắt, nhịp tim và hơi thở vẫn đều đặn như thể anh cũng biết, cậu đang ở đó.
Trong khoang máy bay lặng yên, chỉ còn tiếng động cơ đều đều và hơi thở hòa nhịp.
Coolkid cảm nhận được cả sự an toàn lẫn ấm áp tỏa ra từ Ban, cảm giác mà cậu đã mong muốn từ lâu.
Giữa đêm khuya, giữa không gian trôi lững lờ, khoảnh khắc này như một tấm lá chắn vô hình cho cậu và Ban, cho cảm giác mập mờ yêu thương mà họ đã chia sẻ, nơi chỉ hai người mới hiểu.
Cậu nhắm mắt một lát, tựa nhẹ vào ghế, nhưng trong lòng vẫn giữ ánh nhìn ấy trong tâm trí.
Bên cạnh anh, Coolkid nhận ra rằng, dù sóng gió phía trước có dữ dội đến đâu, họ vẫn còn nhau một sự an toàn, một sự dịu dàng, và một niềm tin nho nhỏ rằng, trong đêm dài, vẫn có chỗ để bình yên tồn tại.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, nhẹ nhàng như hơi thở, nhưng đủ để cậu khắc sâu vào tim.
Ban không chỉ là anh, mà còn là nơi cậu tìm về, nơi cậu có thể buông bỏ tất cả, và là người mà cậu yêu theo cách trọn vẹn nhất, âm thầm nhưng không thể chối từ.
Coolkid lặng lẽ quan sát Ban thêm một lúc, tim cậu khẽ rung lên theo nhịp thở đều đặn của anh.
Một cảm giác dâng lên, ấm áp nhưng đầy thôi thúc, khiến cậu không kìm nổi nữa.
Cậu lại nghiêng người một chút, khẽ chồm về phía Ban, khoảng cách giữa hai người chỉ còn đủ để hơi thở hòa vào nhau.
Khoang máy bay yên ắng, chỉ có tiếng động cơ đều đều, ánh sáng mờ hắt lên làm nổi bật đường nét khuôn mặt Ban.
Không gian kín đáo, ở hàng ghế cúi, góc khuất, Coolkid không cảm thấy ngại ngùng.
Trái tim cậu đập mạnh nhưng cậu biết mình đang làm điều mình muốn một cách tự nhiên, không hối tiếc.
Cậu đặt tay nhẹ lên vai Ban, nhấn một chút để cảm nhận hơi ấm.
Rồi cậu khẽ nghiêng đầu, môi cậu chạm nhẹ lên môi Ban, một nụ hôn ngắn, dịu dàng, vừa đủ để truyền tải tất cả những cảm xúc âm thầm cậu đã giữ bấy lâu sự quan tâm, niềm yêu thương, và cả niềm hạnh phúc khi thấy anh yên bình.
Coolkid vừa định lui ra khỏi người Ban, thì bàn tay anh bất ngờ đặt lên gáy cậu, giữ chặt một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Cảm giác hơi ấm từ lòng bàn tay lan tỏa khiến cậu hơi khựng lại, tim đập nhanh hơn một nhịp.
Chưa dừng lại ở đó, Ban khẽ nghiêng đầu, môi anh chạm vào môi Coolkid một lần nữa, ép cậu hé môi theo phản xạ.
Nụ hôn thoáng chốc trước kia bây giờ trở nên sâu hơn, ướt át, đầy hơi thở và nhịp tim hòa lẫn, khiến Coolkid mơ màng như đang lạc trong một giấc mộng dịu dàng nhưng đầy lửa.
Cậu cảm nhận được ánh mắt Ban đã mở, nhìn mình.
Đôi mắt ấy yêu nghiệt, tinh quái, nhưng cũng chứa đầy tình cảm khiến Coolkid vừa bối rối vừa mê mẩn.
Cậu cảm thấy mình như bị cuốn vào một dòng xoáy dịu dàng nhưng mãnh liệt, nơi mà mọi lý trí đều tạm lắng xuống.
Một phút giây thôi, Coolkid mơ màng đáp trả nụ hôn của Ban, môi chạm môi, tay khẽ đặt lên vai và lưng anh, không còn chút rụt rè.
Mỗi chuyển động, mỗi nhịp thở đều hòa vào nhau, khiến khoang máy bay yên tĩnh bỗng trở nên tràn đầy hơi ấm và cảm giác riêng tư chỉ thuộc về hai người.
Trong ánh sáng mờ từ cabin, hình bóng hai người tựa vào nhau, môi còn in dấu nhau, tim đập lẫn nhịp, như thể thế giới ngoài kia chẳng còn tồn tại.
Coolkid cảm nhận được tình yêu, sự chiếm hữu dịu dàng mà Ban dành cho cậu vừa mãnh liệt, vừa bảo vệ, khiến cậu mê mẩn mà không muốn rời xa.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, nhẹ nhàng, ấm áp, nhưng đủ để khắc sâu trong tim hai người, cùng nhau, trong đêm yên tĩnh, giữa ánh đèn mờ và tiếng động cơ đều đều, là tất cả những gì họ cần để tạm quên đi những sóng gió ngoài kia.
Nụ hôn vừa lắng xuống, Coolkid còn hơi mơ màng, mắt lờ đờ nhìn Ban như chưa hoàn toàn tin vào khoảnh khắc vừa qua.
Ban khẽ vỗ vỗ lên lưng cậu, giọng trầm ấm, đầy dịu dàng.
– Ngoan… ngủ một giấc đi.
Rồi anh ghé sát tai cậu nói.
– Khi nào về anh sẽ cho em “ăn” no, đừng vội
– Xía ai... ai... ai... thèm.
Coolkid lập tức đỏ bừng mặt, tim đập mạnh, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, vội quay người trở về chỗ ngồi của mình.
Nhưng dù cố nép lại, cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm của Ban còn dạt dào quanh mình, và bàn tay vẫn khẽ chạm, vươn ra như giữ lấy.
Cậu tựa vào ghế, hít một hơi thật sâu, cố làm dịu nhịp tim đang loạn nhịp.
Nhìn qua một lần nữa, Ban vẫn ngồi đó, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhẹ thoáng trên môi thứ nụ cười mà Coolkid biết rằng, trong suốt chuyến bay này, nó là chỗ dựa duy nhất, là sự bảo vệ, là lời hứa không rời xa.
Không khí khoang máy bay lặng yên, chỉ còn tiếng động cơ đều đều, nhưng giữa họ, một sự gắn kết vô hình vẫn tồn tại.
Dù mắt Coolkid nhắm lại, cố trôi vào giấc ngủ, bàn tay cậu vẫn khẽ tìm tới tay Ban.
Bàn tay Ban cũng đáp lại một cách tự nhiên, ôm trọn lấy tay cậu, hơi siết nhẹ như nhắc rằng “anh luôn ở đây”.
Coolkid cảm nhận được hơi thở anh gần bên, đều đặn và ấm áp.
Một cảm giác an toàn len lỏi khắp cơ thể cậu, khiến mọi lo lắng, mọi mệt mỏi dường như tan biến.
Cậu mỉm cười trong mơ màng, ngón tay khẽ siết chặt tay Ban, như muốn khắc khoải một niềm tin rằng, dù bên ngoài có bao nhiêu sóng gió, thì trong khoảnh khắc này, họ vẫn thuộc về nhau.
Ban không nói gì, chỉ khẽ nghiêng người, giữ cho bàn tay cậu nằm gọn trong tay mình, vuốt nhẹ lưng cậu lần cuối trước khi cả hai thả mình vào giấc ngủ.
Khoảnh khắc ấy, dịu dàng, kín đáo, nhưng lại đủ để in sâu trong tim cả hai một tình yêu mập mờ nhưng chân thành, ấm áp mà họ cùng nhau chia sẻ, ngay giữa đêm dài yên tĩnh và những lớp mây dày đặc bên ngoài.
Giữa bóng tối và ánh sáng mờ, giữa tiếng động cơ đều đều, Coolkid và Ban yên lặng bên nhau.
Tay vẫn nắm tay, nhịp tim hòa cùng nhịp thở, như thể cả thế giới ngoài kia không tồn tại chỉ còn khoảnh khắc riêng tư, đầy ấm áp, trọn vẹn, dành cho họ.
Khoang máy bay yên tĩnh đến mức, chỉ nghe tiếng động cơ đều đều và nhịp thở hòa vào nhau.
Ở một góc, Dương ôm Kiều trong lòng, cặp đôi nhẹ nhàng khép mắt, cơ thể mềm nhũn theo nhịp thở của nhau.
Kiều khẽ dựa vào vai Dương, một tay vòng qua ngực anh, gương mặt thảnh thơi sau cả một ngày dài.
Gần đó, An và Hùng cũng nằm gọn bên nhau.
Hùng đặt tay lên vai cậu, ôm chặt vừa đủ, để cậu cảm nhận được sự bảo vệ, ấm áp nhưng không hề gò bó.
An tựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt thật sâu, thỉnh thoảng một nụ cười nhẹ thoáng qua khi Hùng khẽ vuốt tóc cô.
Những hành động dịu dàng ấy khiến khoang máy bay tràn ngập một không khí bình yên, gần như tĩnh lặng.
Từng nhịp thở, từng cái ôm, từng ánh mắt khẽ chạm nhau, tất cả đều như một tấm chăn ấm bao bọc mọi người, xua đi mệt mỏi của cả ngày dài.
Nhưng ở phía xa, có một người vẫn ngồi một mình.
Là Hiếu.
Anh chọn chỗ ngồi đầu khoang, nơi ánh sáng chiếu vừa đủ nhưng không quá gần bất kỳ ai, nơi mà mắt anh không cần nhìn những cảnh ôm ấp xung quanh, nơi tâm trí anh có thể tạm bình yên.
Anh rút ra bài học sau nhiều lần không phải lúc nào việc dính vào mọi cảm xúc xung quanh đều tốt cho mình.
Đôi khi, chỉ một khoảng lặng, chỉ một chỗ trống, mới giúp anh giữ được tâm mình không đau nhói.
Hiếu dựa lưng vào ghế, tay đặt lên đùi, mắt nhìn ra cửa sổ, nơi lớp mây tối đặc trôi lững lờ dưới ánh trăng bạc.
Anh không buồn, chỉ lặng lẽ quan sát, hít một hơi thật sâu để thở đều nhịp tim.
Xung quanh, mọi người đều yên giấc, an toàn trong vòng tay người mình thương, còn anh… tự nhủ rằng, đôi khi cô đơn cũng là một cách để tự trân trọng bản thân, giữ lấy sự bình yên riêng.
Khoang máy bay chìm trong một nhịp điệu yên tĩnh kỳ lạ những người thân thiết bên nhau, chia sẻ hơi ấm, còn anh thì tách ra một chút, nhưng vẫn cảm nhận được nhịp sống chung, sự ấm áp lan tỏa quanh mình.
Một cảm giác lạ lùng len lỏi: vừa tách biệt, vừa thuộc về một phần của bức tranh ấy.
Hiếu nhắm mắt một chút, hít vào hơi lạnh của cabin, tay khẽ siết nhẹ chiếc gối nhỏ đặt trên đùi, tựa như tìm một chỗ dựa tinh thần cho chính mình.
Dù là một mình nhưng trong lòng anh vẫn thấy bình yên.
Anh biết rằng, phía sau những cánh tay ôm nhau kia, mọi người đang nghỉ ngơi an toàn, còn anh chỉ cần một mình nhưng vẫn cảm nhận được tình cảm bao quanh đủ để nhắc nhở rằng anh không hề cô độc hoàn toàn.
Khoảng lặng ấy kéo dài, giữa ánh sáng mờ, tiếng động cơ êm dịu, hơi thở hòa vào nhau, tạo nên một khoảnh khắc vừa cô đơn vừa ấm áp, vừa tĩnh lặng nhưng cũng đầy cảm giác kết nối tinh tế như thể cả khoang máy bay đang cùng nhau thở, cùng nhau nghỉ ngơi, dù Hiếu chọn đứng riêng một góc.
Chuyến bay xuyên đêm tưởng chừng là một lối thoát nhưng ai nấy đều hiểu rõ khi bánh máy bay chạm xuống đường băng quê nhà, sóng gió sẽ không dừng lại.
Mọi thứ mới chỉ là khởi đầu của cơn bão kế tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top