Chap 4: bày tỏ (H)

Gió thổi đem theo hương hoa dại ngào ngạc. Naib cùng Eli dạo trên đồng cỏ

Thật bình yên làm sao. Ngoài cả hai, không có hơi ấm từ con người nào quanh đây. Sẽ không có gì cản trở được cái ngày ngọt ngào này. Hoặc chỉ có Eli nghĩ thế vì anh mãi mê vui đùa mà bor ngoài tai lời nói của cậu. Chỉ khi để anh đùa đến mệt lẻ,  mồ hôi nhễ nhại mới chịu nghe cậu nói.

Ánh nắng mờ ảo đáp xuống mặt đất. Đôi lần phủ nhẹ lên gương mặt của anh.
Đung đưa chân trên cỏ, Naib chợt nhớ ra cái gì đó thì lập tức quay sang hỏi Eli.

"Vừa nãy em định nói gì với anh à? Xin lỗi vì vui chơi nhiều quá mà không lắng nghe..."

- ưm... Ổn mà. Không sao cả, anh vui em cũng vui!

"Thế giờ em nói xem.. "

- à... Hả... Bây giờ ư?

Eli lập tức có chút lúng túng. Rõ ràng từ sáng đã vẽ ra cả ngàn lời bày tỏ sao cho ngọt ngào nhất,  mềm mại nhất mới nói. Ấy mà tới giờ đối diện với anh mà chẳng nghĩ ra cái gì. Thậm chí chả nhớ cái nào-

"Eli?"

- A... Dạ-

Nói hết liệu có ổn không...

Giấu phía sau là chiếc nhẫn bông nhỏ. Lúc bé được vú bà chỉ cho thắt. May là vẫn nhớ.

Nó từ từ đưa chiếc nhẫn đến trước mặt anh. Naib thật sự bất ngờ. Sau đó mỉm cười.

" Nhẫn bông này thật đáng yêu làm sao. Anh nhớ hồi bé sau khi học được cách thắt nhẫn từ Vú Bà. Em có nói là sẽ thắt cái nhẫn bông này và đeo cho người mà em đã trao trọn trái tim cho họ... Đúng không nhỉ? "

- Anh vẫn nhớ ư...

" Sao lại không chứ~?"

Naib cười nhẹ, Anh tiếp.

" ai là người may mắn được em trân trọng tặng bông hoa này thế..."

Câu hỏi được đặt ra khiến gương mặt biến sắc. Từ từ lại đỏ lên khiến ngài lại nảy sinh sự khó hiểu. Eli lấy tay che mặt. Lấy chiếc nhẫn kia cất đi rồi đánh trống lãng.

- còn một cái bánh mì nè. Anh ăn không...

" thôi anh no rồi, em ăn đi. Nhưng mà-"

- ăn xong đi sang rừng đom đóm đi. Đêm tới ra đó ngắm cảnh ha.

" Ờ... Ừm"

Lời nói bị cắt ngang khiến Naib tự nhiên khó hiểu. Bình thường nó không dám cắt ngang đâu giờ tự nhiên làm thế. Cũng tạm chấp nhận nhỉ. Chắc nó không muốn nói.

***

Hoàng hôn buôn xuống khiến bầu trời mang một sắc cam rực rỡ. Gió thoang thoảng nhẹ khiến không khí lúc chiều tà chóc lát lại trở nên bình yên.

Cả hai thu dọn đồ đạc theo lịch trình Eli sắp sẵn để đến rừng đom đóm. Vào ban đêm. Cũng có vài cặp đôi, hoặc gia đình dạo vào cánh rừng này. Nó cũng ở gần chỗ của cả hai thôi nên đi lại cũng dễ. Xem cho đã rồi đi về luôn.

Trong lúc đang lởn vởn quanh cánh rừng thì Eli khều nhẹ. Bảo là nó biết 1 chỗ đẹp lắm, nhưng lại ít người biết tới. Nó muốn cùng ngài đến đó ngồi.
Nó nắm lấy cổ tay Naib kéo đi, gần như rất hào hứng nên đi rất nhanh. Đáng thương cho vị lãnh chúa hì hục để theo kịp nó.

Khi bầu trời chiều vụt tắt để lại màn đêm xanh đen huyền ảo. Eli để cả hai ngồi tựa vào một gốc cây lớn. Thân gỗ to và lớn, tán lá mộc xum xuê. Một cây cổ thụ già lâu đời cũng có thể.

Chỗ mà Eli lựa chọn vắng bóng người qua lại. Có 1 mặt hồ tĩnh lặng nằm ở đó, mọc lưa thưa xung quanh là những cây cỏ bông lao đang đu đưa theo những đợt gió nhẹ. Thiết nghĩ chổ này cũng bình thường, chả hiểu lại chọn địa điểm làm hi nữa. Nhưng ngài phải suy nghĩ cho kĩ lại.  Không biết dưới đấy hồ có gì, như trong nó lại sáng hơn so với những cái hồ thường gặp trước đây. Khiến cả một vùng xung quanh mặt hồ lại lấp ló những ánh sáng mờ ảo. Rồi khi màn đêm đã bao phủ hoàn toàn, thì khung cảm ngay đó cứ như là trong giấc mơ. Khi những con đom đóm bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều. Cánh rừng này tồn tại rất nhiều đom đóm, cứ mỗi đêm. Nơi đây lại lấp lánh những ánh sáng xanh vàng như những vì sao vậy. Đặc điểm đó khiến nơi đây đặc biệt hơn khi chỗ này lại là 1 khu vực lãng mạng cho các cặp đôi yêu nhau. Hay là nơi bắt đầu cho ngững lời đồn thổi về những câu chuyện tình yêu, rằng người người truyền vào tai nhau, những ai tỏ tình người mình thích ở khu rừng này sẽ gặp được phản hồi tích cực từ họ. Chắc đây cũng là lý do khiến Eli dẫn Naib đến đây.

***

Những ánh sáng nhỏ chớp tắt xung quanh mặt hồ khiến khung cảnh trở nên ảo mộng. Gương mặt của ngài ngỡ ngàng khi nhìn thấy được vẻ đẹp thiên nhiên dịu dàng, hiếm có này. Còn Eli, nó lại chăm chú nhìn người, u mê và tha thiết. Nó lấy trong túi ra cái nhẫn bông mà nó thắt lúc chiều, ngắm nó một lúc và hít một hơi thật sâu. Lấy hết can đảm. Nó nắm lấy tay Naib khiến ngài đang ngắm cảnh bỗng nhiên lại quay ngoắt sang chú ý.

" Có vấn đề gì à? "

Ngài tỏ ra bối rối, nhướng mày hỏi rõ

- Naib... Em có. Chuyện muốn nói với anh!

Gió trời thoảng qua, những ánh đèn nhỏ đang sáng mập mờ bỗng lại rõ ràng hơn mỗi giây, mỗi khắc. Không khi bây giờ bỗng trở nên ngọt ngào, lãng mạng.

" thì cứ nói đi... Anh nghe mà"

-...

-Naib...

"Hả? "

- Em thật sự ...

***

Eli cầm cái nhẫn hoa trên tay rồi thở dài. Nó vừa tắm xong thôi, ngồi trên giường mình rồi suy nghĩ đến khoảng khắc vừa nãy. Sau đó lại đỏ mặt, thật may mắn. Nó ậm ừng, dừng một hồi lâu dù biết gương mặt anh đang thể hiện rõ sự mong chờ câu trả lời của nó. Ngay lúc nó mở miệng thì trời đổ mưa. Thế là phải chạy về, toàn thân ướt sũng. Vú bà đã mắng cả hai một trận vì già đâu còn ham chơi, không biết đường về rồi dầm mưa thế này, lỡ cảm nặng rồi làm sao.

Naib sau đó cũng tắm xong, anh rất tò mò câu trả lời nên sang phòng Eli hỏi. Thấy nó thẫn thờ quá...

"Eli"

- dạ!?

Nó giật cả mình.

" có gì mà chăm chú thế?"

- ... A không, chả có gì đâu.

Cả hai nhìn nhau rồi cười. Naib chợt nhớ ra mới quay sang hỏi.

"Ban nãy, lúc còn đang ngồi ở bên rìa hồ. Em tính nói gì với anh?"

-... Ban nãy hả-?

"Ừm"

- em tính nói...  Là em...

...

- Thực sự rất thích ăn bánh táo vú bà làm và muốn nhà anh nói với bà ấy một tiếng để bữa nào làm cho em ăn.

" ồ... Thế à, sao không nói sớm. Có gì ngại đâu mà cứ ậm ừ không nói"

- haha...

Eli cười ngia một cái. Lòng thầm trách mình vừa nhát vừa ngu.

"Vậy nhé, anh sẽ nói sau"

Naib đứng dậy, vẫn tay chào nó rồi rời đi.  Mở cửa thì thấy vú bà đứng sẵn phía ngoài. Anh căn dặn bà rồi sau đó về phòng. Khi thấy anh thực sự đã cách xa. Eli ngã lưng xuống giường rồi thở. Vú bà từ ngoài bước vào, lắc đầu nhìn nó.

+ ta chưa thấy đứa nào dở như cậu.

Tu bi con tì niu uwu

Gì tưởng có H hả. Phân tích cho nha.

Bày tỏ ( H)  là Bày tỏ HỤT đó quý dị :)))
Do gấp gáp nên đoán chấp này typo như cơm bữa. Với cả dở nữa. Xin lỗi nha Ụ v U...

Một lời hứa cho chấp sau đáng yêu và hay hơn... Một chút




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top