Chap 2

_"LÃNH CHÚA! NGÀI ĐÂU RỒI"

Tiếng gọi thất thanh khiến ngài có chút giật mình. Gì mà sớm thế, ngài chỉ mới chơi có một chút thôi kia mà lại cuốn quýt đi tìm rồi ... Làm như thể ngài là 1 đứa trẻ mới 3 tuổi chưa có nhận thức về cuộc sống ấy!

_ Chờ ta một chút nhé...

Khoác cho đứa trẻ kia cái áo ấm của mình rồi chạy ra ngoài. Trong khi từ lúc âm thanh gọi tên ngài phát ra, đứa trẻ kia đã vô cùng sợ hãi, bây giờ ngài bỏ càng khiến nó thiếu đi hơi ấm, và hoảng loạn hơn nữa. Nó sợ ngài bỏ nó đi, nó sợ cô đơn. Nó hoảng loạn, sợ hãi lùi về một góc tối âm u dành cho nó ... Co người lại, nắm chặt áo ngài mà run rẩy.

______________

_ Ngài đây rồi bọn tôi đã tìm ngài nãy đến giờ...

Người vú nuôi thở phào. Trời thì lạnh thấu xương... Còn ngài đã đi đôi ba canh giờ vẫn chưa về khiến cho mọi người lo lẳng mà hối hả đi tìm, nhở như ngài bị bắt cóc, đem đi bán nội tạng rồi làm sao... Lỡ như--

_ Nè... Các người đâu cần phải hoảng hốt tìm ta như vậy đâu.

Cái suy nghĩ có phần thái quá của bọn họ bỗng dưng bị ngài cắt đứt, kéo về với thực tế là ngài chẳng bị sao cả... Vẫn nguyên vẹn.

_ Nhưng mà, lỡ như ngài lạc đường thì sao... Chúng tôi phải biết tìm ngài ở đâu đây? Lỡ như bọn du côn bắt ngài rồi bán nội tạng của ngài rồi--

_ nè nè suy nghĩ kiểu gì vậy... Ta đâu phải tên "nhóc ngu ngốc" nào đó đâu?

Naib nhíu mày bất lực thấy rõ. Suốt ngày cứ suy nghĩ thái quá. Đi chơi có chút xí mà cứ tỏ ra như thể ngài vừa bị bắt cóc rồi tra tấn thật không bằng...

_ Nhưng mà...

_ Nè nè nghe cho rõ nè, ta đã nói là ta không còn  giống tên nhóc 3 tuổi hay đi lạc và suốt ngày chỉ biết về nhà mách lẻo nữa. Ta 14 tuổi rồi, có não để nghĩ rồi đó...

Ngài đem lời biện mình cho thói ham chơi của mình... Nhưng thực tế mà, rõ ràng là đủ để suy nghĩ rồi còn gì...

_ nhưng mà lỡ như ngài bị bắt cóc bán nội tạng--

_ Đã nói là không có! Đây nè để ta nói cho nghe, ta đã 14 tuổi rồi đó! Chỉ đi có đôi ba canh giờ thôi mà các người lo lắng thái quá rồi lỡ sau này ta có vợ rồi cùng nhau hưởng tuần trăng mật ở một nơi tuyệt vời nào đó suất mấy ngày liền rồi có khi nào các ngươi đi đến rồi dám sát ta từng ngay luôn không?

Cố gắng giải thích cho sự tự do vui chơi của mình và lấy ví dụ thiết thực nhất có thể. Để cho đầy tớ của mình hiểu rồi an tâm về nhà, để ngài còn tung tăng nữa...

_ Nhưng...

Vẫn còn vương vấn, tính nói về việc bắt cóc bán nội tạng nữa hả? Không lâng này phải ngăn cản...

_ chơi một giờ nữa ta sẽ về ngay... Đừng lo lắng nữa. Về nhà nghỉ ngơi đi.

Lãnh chúa của học nhẹ nhàng nói, thường thì ngài nói chắc chắn sẽ giữ lời, họ cũng yên tâm hơn một tí rồi... Họ tin tưởng ngài sẽ về đúng 1 canh giờ sau như đã hứa nên cũng không dám ở lại cãi nữa. Quay lưng ra về

_ Ngài nhớ về sớm nhé...

Dần dần họ đi mất.

Ngài cũng thở phào nhẹ nhõm... Vậy là đi thêm khoảng 1 canh giờ nữa là về. Tranh thủ 1 tí, đang chạy lại vào hẻm tối thì lại lướt ngang qua 2 gian hàng đang bốc mùi thơm ngào ngạt đầy thu hút. Có nên ghé qua không nhỉ?
Là các xe hàng bán bánh bao ngọt với sủi cảo... Có đồ ăn hấp dẫn quá. Ngài nghĩ nên mua 1 ít ha, nhưng số tiền ngài mang theo chỉ đủ để 1 một phần thôi. Mua cái nào bây giờ... Bà vú có nói đói ăn đồ ngọt dằn bụng sẽ mau no hơn nên mua bánh bao ngọt nhé... 1 phần hai cái bánh, ngài hai cái.

À, ngài một cái, đứa trẻ kia một cái nữa...

________

_ ta về rồi ...

Trở lại căn hẻm tối. Nơi có đứa nhỏ với hình xăm lại đang co rút vào góc tối... Sợ hãi mà run lên lẩy bẩy thấy rõ
Nhìn xót quá...

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nó ngước khuôn mặt lem luốc của mình lên nhìn vô cùng đáng thương.

_ Chờ ta lâu không, ta mang đồ ăn đến nè...

Vừa đi đến gần nó thì đã nó ôm chặt lấy ngài rồi. Trông nó đáng thương dúi đầu sâu vào ngực của ngài, nó lúc đó không còn sợ nữa.

_ A... Nè, nhóc có đói chứ. Ăn ít bạn ha...

Lấy trong túi ra 1 cái bánh bao ngọt, thằng bé nhìn thấy như là muốn bừng nắng hạ ấy. Ánh mắt âm u của nó như có một sáng ngang qua khiến ánh mắt nó lắp la lắp lánh hơn vậy. Anh nhìn đó là muốn ăn cái bánh, đúng chứ

Lãnh chúa nhẹ đưa miếng bánh cho nó, đôi bàn tay lem luốt bùn đất của nó bối rối cầm lấy rồi cắn một ít, sau đó là ngấu nghiến ăn.

Trông nó hạnh phúc hơn buổi mới gặp nhiều nhỉ. Nãy giờ mới để ý.. hình như cả hai vẫn chưa biết tên nhau đúng chứ. Cơ mà ngài phải mở đầu thế nào đây, trước giờ ngài chưa bắt chuyện với người lạ bao giờ hết... Nói gì mở đầu cho ngầu nhỉ. Suy nghĩ có tí xíu quay sang nhìn nó mở miệng định hỏi thì hết nửa miếng bánh vô bụng nó rồi. Đói đến cở đó hả...

_ Ta tên là Naib... Naib Subedar. Còn nhóc... Nhóc tên gì?

...

Đứa trẻ đó lo ăn thôi... Không trả lời ngài... Tổn thương quá. Chắc bó không nhớ, để nói nghĩ vậy, ăn hết phần của nó rồi còn quay sang nhìn phần của ngài nữa.

_ còn đói hả?

Đứa nhóc đó gật đầu nhiệt tình... Như là trả lời rồi đi...

_ Vậy ... Ăn phần của ta nè.

Đưa cho nó phần bánh quý giá của mình, này nhé là cắt ruột cho đó nên biết ơn đi... Nó vui vẻ nhận lấy rồi lại tập trung ăn.

Chà... Với cái đà này chắc không trả lời đâu ha...

_ Eli Clark...

...

_ Hả?

---------(  v  )--------------

Tu bi con tờ niu :3

Lười quá kẹt cả lịch học nên bây giời mới có chap ạ Ự v Ự

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top