Chương 15
Chương Hạo bỗng nhiên cả người cứng đờ: "Ngủ ?"
"Ai da, con xem trí nhớ của ta này."
Tạ Hoàn Hâm vỗ vỗ trán.
"Quà ở trong hành lí, mẹ còn chưa đưa cho con." Mới vừa nói xong, bà liền buông cái xẻng trong tay đi thẳng ra khỏi phòng bếp.
"Nồi..."
Cậu còn chưa nói xong, Tạ Hoàn Hâm đã đi mất hút.
Xem ra tính cách của Thành Hàn Bân hoàn toàn được di truyền từ Cảnh Phong Dịch.
Chương Hạo nhìn con gà đã được nước tương bao phủ hơn một nửa trong nồi, lặng lẽ tắt lửa làm lại.
Cậu không biết làm canh gà hầm, chỉ có thể đem cánh gà kho.
Vừa mới đậy nắp nồi lên, âm thanh Tạ Hoàn Hâm liền vang lên.
"Chương Hạo, mau ra đây."
Chương Hạo đi đến phòng khách, đối phương liền cười đưa cho cậu một cái hộp, trong tay Thành Hàn Bân cũng có cái hộp y chang.
"Nhìn xem, có thích hay không."
Thấy Chương Hạo có chút do dự, Thành Phong Dịch mở miệng nói:
"Mẹ các con dụng tâm vì các con chọn, mở ra nhìn xem."
Chương Hạo liếc mắt nhìn Thành Hàn Bân một cái, sau đó mở chiếc hộp trong tay ra.
Áo ngủ của cậu là màu hồng nhạt trái đào, Thành Hàn Bân là màu xanh nho đậm, cả hai đều có cùng một kiểu dáng.
Chương Hạo hít sâu một hơi, sau đó nói:
"Mẹ, con..."
Không đợi cậu nói xong Thành Hàn Bân bỗng chốc đứng lên ôm lấy vai cậu nói:
"Mẹ, con cùng Chương Hạo đều rất thích, chúng con đi thử cho mẹ xem."
Vừa dứt lời, cậu nửa dụ dỗ nửa cưỡng chế Chương Hạo rời đi.
Mới vừa đi vào phòng thay quần áo, Chương Hạo liền kéo xuống đôi tay đặt trên vai cậu, sau đó mặt vô biểu tình nói:
"Cơm nước xong tôi liền đi."
Thành Hàn Bân lạnh nhạt nhìn cậu nói:
"50 vạn bao gồm một bữa cơm cũng đêm nay ngủ lại."
"Tiền kia tôi không lấy, cơm nước xong tôi liền đi."
Chương Hạo từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, nguyện ý ở lại ăn cơm cũng là nể mặt Tạ Hoàn Hâm.
Đúng lúc cậu đang đi về phía cửa, Thành Hàn Bân không nhanh không chậm nói:
"Nếu tôi muốn đặt cọc trước siêu độ pháo sự thì sao?"
Năm phút sau, hai người cùng nhau ngồi xuống trước bàn ăn.
Cánh gà kho bị bỏ quên đã được bày ra đ ĩa bưng lên bàn.
"Thế nào, đồ ngủ có vừa không?"
Tạ Hoàn Hâm hưng phấn hỏi.
"Rất vừa, cảm ơn mẹ" – Thành Hàn Bân trả lời.
Cũng chỉ có ở trước mặt Tạ Hoàn Hâm, Thành Hàn Bân mới không lạnh mặt nói chuyện.
Sau khi đồ ăn được bưng hết lên bàn, bốn người bắt đầu động đũa.
Trong lúc ăn, hai cha con kinh ngạc phát hiện hôm nay có một món có thể ăn.
Không lâu sau, miếng cánh gà kho cuối cùng bị Chương Hạo và Thành Hàn Bân gắp cùng một lúc.
Tạ Hoàn Hâm thấy thế liền cười nói:
"Xem ra Tiểu Từ thực thích ăn món Chương Hạo làm."
Vừa nghe là Chương Hạo làm, Thành Hàn Bân liền bỗng chốc thu hồi đôi đũa, Chương Hạo mới mặc kệ cậu có ăn hay không, gắp cánh gà đặt vào bát mình.
Sau khi ăn cơm xong, hai cha con đi thư phòng nói chuyện công ty, Chương Hạo theo yêu cầu của Thành Hàn Bân đi trò chuyện cùng Tạ Hoàn Hâm.
Hai người vừa mới hàn huyên một hồi, Tạ Hoàn Hâm liền cảm thấy Chương Hạo tựa hồ giống như ít nói hơn so với trước kia.
"Chương Hạo, trong khoảng thời gian ba mẹ rời đi, Tiểu Thành đối với con có tốt không ?"
Chương Hạo không biết trả lời, chỉ có thể ba phải nói:
"Thành Hàn Bân đối với con...cũng không tệ."
Tạ Hoàn Hâm nghe vậy, kinh ngạc mở to hai mắt:
"Các con kết hôn đã nhiều năm, con như thế nào còn gọi nó bằng tên?"
"Con.."
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cậu, Tạ Hoàn Hâm nắm tay cậu, bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm.
"Đàn ông ấy à, luôn hy vọng nửa kia của mình thỉnh thoảng bướng bỉnh làm nũng.
Đừng nhìn Tiểu Thành luôn lạnh mặt cả ngày, trong lòng khẳng định hy vọng con có thể ngọt ngào mềm mại xưng hô với nó."
Nói đến đây, bà che nửa miệng nói:
"Cha nó khi còn trẻ cũng lạnh mặt mà lòng mềm như vậy, mẹ là người có nhiều kinh nghiệm nhất."
Mọi người đều nói rằng dấu sắc treo trên đầu một cây đao, Chương Hạo hiện tại cảm thấy chữ tiền mới là treo hàng ngàn cây đao trên đầu.
Ước chừng nghe xong hơn một giờ phụ đạo, Chương Hạo bị cưỡng ép đưa tới cửa thư phòng.
Sau khi đẩy cửa ra, Tạ Hoàn Hâm liền mở miệng nói:
"Chồng ơi, ông cùng Tiểu Thành bàn chuyện xong rồi sao ?"
Hỏi xong những lời này, bà liền hướng ánh mắt cổ vũ về phía Chương Hạo.
Chương Hạo mười ngón nắm chặt, cố nén xấu hổ nhìn về phía Thành Hàn Bân nói:
"Khoai lang ngào đường, mệt rồi liền cùng ta trở về phòng ngủ."
Đường trắng dùng để nấu cho nên ngọt
Khoai lang vừa thơm vừa mềm, cho nên mềm.
Xưng hô với Thành Hàn Bân vừa ngọt vừa mềm, nhiệm vụ hoàn thành.
Cảnh gia một nhà ba người nháy mắt sửng sốt, đặc biệt là Thành Hàn Bân, nhìn Chương Hạo trong mắt chỉ có một câu.
Ngươi lại phát bệnh.
Cuối cùng vẫn là Tạ Hoàn Hâm đánh vỡ trầm mặc, cười nói:
"Tiểu Thành, thời gian không còn sớm, con cùng Chương Hạo trở về phòng đi, ta và ba con cũng muốn nghỉ ngơi."
Thành Hàn Bân đứng dậy, đối hai người nói:
"Ba, mẹ, ngủ ngon."
Thấy vậy Chương Hạo cũng nói theo chúc ngủ ngon,
Hai người trở lại phòng ngủ lầu hai, cửa vừa đóng lại, Chương Hạo lập tức giải thích.
"Cái kia xưng hô là mẹ anh kêu tôi nói."
Thành Hàn Bân trầm mặc một hồi:
"Mẹ tôi bảo cậu kêu khoai lang ngào đường ?"
Chương Hạo sợ cậu hiểu lầm gì đó, cho nên nhanh chóng gật đầu.
Thành Hàn Bân lạnh lùng nhìn cậu vài giây, sau đó nói:
"Về sau cậu cách xa mẹ tôi một chút."
"Nếu không phải anh đưa tiền, tôi cũng không ở đây."
Thành Hàn Bân cưởi khẩy khi nghe những lời đó, sau đó liền cầm lấy áo ngủ đi về phía phòng tắm.
Chờ cậu ra tới liền nhìn đến Chương Hạo đem chăn trên giường đặt trên sô pha.
Thành Hàn Bân bỏ tay xuống, châm chọc nói:
"Cậu thật ra cũng rất tự giác."
Chương Hạo xoay người, nhìn mái tóc đen ướt một nửa nói:
"Chăn tôi giúp anh mang ra, không cần cảm tạ."
Thành Hàn Bân đứng hình một lúc, sau đó hơi cau mày nói:
"Đây là nhà tôi."
"Cho nên anh phải khách khí với người ngoài." Chương Hạo bình tĩnh nói.
Nói xong, cậu liền cầm lấy áo ngủ đi thẳng về phía phòng tắm giống như Thành Hàn Bân trước đó.
Hai người tắm xong, một người ngủ giường, một người ngủ trên sô pha, ranh giới rõ ràng.
Ước chừng tới nửa đêm, Chương Hạo mở hai tròng mắt.
Cậu nhìn thoáng qua phương hướng phía sô pha, sau đó xốc chăn lên, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường.
Thế giới này là thời kì mạt pháp, linh khí khô kiệt, hôm nay là mười lăm trăng rằm, cậu nhất định phải hấp thu tinh hoa của ánh trăng để tăng tiến tu vi.
Chương Hạo chậm rãi tới gần phía cửa số, mở cửa số sau đó ngồi xếp bằng.
Đôi tay bốn ngón giao điệp, ngón tay cái đặt trước bụng, sau đó nhắm mắt lại.
Không quá một hồi hơn chục đạo bạc quang trút xuống từ mặt trăng, tất cả đều lao về phía cơ thể của Chương Hạo.
Nhưng khi sắp chạm vào, những chum sáng đều đột ngột chuyển hướng bay thẳng về phía Thành Hàn Bân.
Chương Hạo không tin, sau đó trơ mắt nhìn nguyệt hoa chi tinh bay vào trong ngực Thành Hàn Bân.
Cậu sải bước đến bên cạnh ghế sô pha, sau đó liền khó có thể tin sờ soạng nửa người trên của đối phương..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top