Chương 12

Chương Hạo sửng sốt hồi lâu mới ý thức được:
"Tôi không phải."
Kết quả còn chưa nói xong, Thành Hàn Bân đã khom lưng đem hắn từ trên mặt đất kéo lên, sau đó từ bên trong áo vest lấy ra một chiếc khăn tay.

Chương Hạo nhìn hắn với hai tròng mắt đỏ hoe, nghiêm túc hỏi:

"Tôi có thể lau nước mũi không?"

Bầu không khí ấm áp hiếm có giữa hai người nháy mắt bị câu nói này trực tiếp đánh vỡ.

Bởi vì Chương Hạo toàn thân đều ướt, Thành Hàn Bân đành lái xe đem hắn đưa tới khách sạn năm sao gần đó.

"Mua một bộ quần áo, theo kích cỡ của Chương Hạo, đưa đến khách sạn Bốn Mùa."
Khi Thành Hàn Bân quay lại sau cuộc điện thoại, hắn đầu tiên là tăng nhiệt độ điều hòa lên, sau đó đi đến phòng khách liền thấy Chương Hạo vẫn đang ngồi trên ghế sô pha.

"Đi tắm."


Có lẽ bởi vì khóc to một trận, cả người Chương Hạo nhìn qua đều có chút héo héo.

Quần áo ướt vẫn luôn dính trên người chỉ sợ bị cảm lạnh, hắn nghĩ liền đứng dậy đi về hướng phòng tắm.


Kết quả mới qua vài phút, Chương Hạo từ cửa nhà tắm kéo ra một cái khe hở, thò đầu ra ngoài nói: "Thành tiên sinh, mời vào đây một chút."


Thành Hàn Bân cũng không biết Chương Hạo là có tật xấu gì, sau khi ly hôn, liền ăn nói khách khí giống như một văn nhân cổ đại.

Sau khi hắn đi tới, liền nghe thấy Chương Hạo thấp giọng nói.

"Nước tắm có hơi lạnh."

Thành Hàn Bân mặt không đổi sắc nhìn hắn.

"Điều chỉnh nhiệt độ."


"Tôi khồng biết."


Phòng tắm này có đủ loại nút bấm, không giống cái trong nhà nguyên chủ.

Thành Hàn Bân nhìn cậu ta một lúc, sau đó lạnh lùng nói:
"Chương Hạo, mấy cái cớ của cậu thật là càng ngày càng vụng về."
Hắn vừa mới cho rằng đối phương đã có điều thay đổi, kết quả vẫn là bản tính khó dời.

Chương Hạo hoàn toàn không hiểu ý của hắn, nhìn anh ta khó hiểu nói:
"Tôi chỉ muốn..."
Nhưng Thành Hàn Bân không đợi hắn nói xong liền quay người bỏ đi.

Cuối cùng Chương Hạo đành chịu đựng tắm nước lạnh.

Hơn hai mươi phút sau, hắn mặc áo choàng tắm dài, đi ra khỏi phòng tắm.

Thành Hàn Bân ném bộ quần áo mà trợ lí vừa đưa tới.

"Mặc vào."


"Cảm ơn."

Hắn vừa mới cầm lấy, kết quả nhìn thấy giá tiền trên nhãn nháy mắt lập tức buông tay.

Thành Hàn Bân ngước mắt nhìn vế phía hắn.

"Sao vậy?"

Một cái áo sơ mi giá 36000 nhân dân tệ, không biết có thể mua được bao nhiêu xe bò kẹo hồ lô.

Chương Hạo hít một hơi thật sâu, sau đó nói:
"Tôi đợi quần áo của mình khô là được."
Thành Hàn Bân nhìn phản ứng của cậu ta, thờ ơ nói:
"Nếu tôi nhớ không lầm, buổi sáng tôi vừa chuyển cho cậu 200 vạn."
Chương Hạo nghĩa chính từ nghiêm trả lời:
"Đó là tiền tôi trừ tà nhận được, sao có thể tùy ý tiêu xài."
Thành Hàn Bân hoàn toàn không hiểu logic của hắn, đang muốn mở miệng, di động trên bàn bỗng nhiên rung lên.

Chương Hạo vừa thấy ghi chú là Kim Thái Lai, liền cầm lấy nhấn nút nghe.

"Quản lý Kim, chào anh."

Đối phương hỏi hắn có ở nhà không, Chương Hạo thành thật trả lời:
"Tôi cùng Cảnh tiên sinh đang ở khách sạn, vừa mới tắm xong."
Đầu bên kia Kim Thái Lai nghe xong những lời này, đầu tiên đặt điện thoại xuống nhìn thoáng qua, sau đó tâm tình phức tạp nói.

"Đã làm phiền."


Sau khi cắt đứt liên lạc, Thành Hàn Bân lạnh lùng nhìn về phía hắn:
"Chương Hạo."
Khi Chương Hạo còn đang nhìn màn hình điện thoại, bỗng chốc ngẩng đầu lên:
"Chuyện gì ?"
Thành Hàn Bân nhìn vào đôi mắt trong veo thấu triệt của cậu ta, không biết sao, những lời trước đây từng nói bỗng nhiên liền không thể thốt ra.

Cuối cùng hắn chỉ là đứng dậy không nói lời nào, sau đó trực tiếp rời đi.

Đối với loại hành vi cổ quái này của hắn, hiện giờ Chương Hạo đã có thể hoàn toàn thích ứng.

Chỉ cần hắn mặc niệm ba câu, cho dù Chương Hạo làm một số điều hơi quá đáng, hắn cũng có thể dễ dàng tha thứ.

Ba câu này là:


Hắn đoản mệnh

Hắn không được.

Hắn có tiền.

Đặc biệt là câu cuối cùng, hai câu đầu tiên thậm chí còn không quan trọng lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top