Chương 11 : Nhờ vả

Viết một lần hai chương làm tôi vật vả quá! Như bị vắt kiệt chất xám vậy. Thôi không sao, tất cả là vì đọc giả!

À mà xin nhắc nhẹ là chương này có yếu tố 18+ á nha nhưng mà ít lắm.
______________________________

Không khí hiện giờ trong phòng làm việc của Đại Nam phải nói là đã xuống âm độ luôn rồi, lúc nãy ông vừa liên lạc với mấy tên lính mà ông sai đi tìm 'Việt Nam' để hỏi xem có thông tin gì không. Nhưng nhận lại chỉ là sự phủ nhận về tung tích của con trai bảo bối, tâm trạng ông cũng từ đó mà tụt dốc không phanh. Đến người hầu mang trà vào cho ông cũng phải choáng váng với cái không khí âm u như dưới địa ngục này mà.

Đang ngồi sầu đời vì nỗi đau mất con thì tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự chú ý của ông. Lên tiếng hỏi để xác nhận người ngoài cửa là ai sau đó thì cho phép người đó vào, người mở cửa ra là Việt Minh, anh chính là vừa được người hầu lúc nãy thông báo về tâm trạng của ông nên mới đến đó. Nhìn thấy căn phòng mịt mù âm khí lại còn tắt đèn tối thui làm anh cũng không khỏi tự hỏi sao mà cha anh xử lý giấy tờ trong bóng tối được hay quá vậy? Tiện tay bật công tắc điện lên thì cùng lúc Đại Nam cũng lên tiếng

Đại Nam : Con tìm ta có chuyện gì sao?

Việt Minh : Không ạ, người mới là người có chuyện đó. Mấy ngày nay tâm trạng người thất thường vô cùng, lại còn không dùng đủ bữa nữa, cứ như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu ạ_ Việt Minh lo lắng nhắc nhở

Đại Nam : Ta chỉ là không có khẩu vị dùng bữa thôi, ta ổn mà..._ thử hỏi có một việc mà mỗi khi làm sẽ gợi lại hình ảnh người bạn yêu thương nhưng không gặp được thì bạn có làm nữa không?

Việt Minh : Cha à, con là con trai của người đó. Người giấu được người khác chứ không giấu được con đâu_ Việt Minh ngay lập tức bác bỏ lời nói sạc mùi lừa lộc kia của Đại Nam

Nghe xong câu nói đó của anh, Đại Nam khựng lại rồi ông cúi gầm mặt xuống, nước mắt dàn dụa. Việt Minh cũng chỉ có thể thở dài, anh tiến tới vỗ vào lưng ông như an ủi

Việt Minh : Cha à người đừng lo, rồi Việt Nam nó sẽ về thôi mà

Đại Nam : Hic! Nó quá đáng lắm! Dám đối xử với cha nó như này! Hic! Nó mà về thì cha sẽ nhốt nó luôn trong nhà, không cho đi đâu nữa! Hic!_ Đại Nam bây giờ nhìn như đứa trẻ nhỏ bị mất món đồ yêu thích mà òa khóc

Việt Minh : Vâng vâng đều theo ý phụ thân hết_ anh vậy mà lại bỗng dưng bị liệu

Việt Minh vừa dứt lời thì Đại Nam lập tức lùi xa anh mấy mét, khuôn mặt lúc nãy dàn dụa nước mắt bây giờ chỉ còn vẻ đề phòng và phán xét

Việt Minh : C-Cha à, người sao vậy?

Đại Nam : Con lại định dùng 'chiêu đó' để ép ta ăn nữa phải không?

Việt Minh : Không phải đâu mà! Con nói nhầm thôi!

Đại Nam : Vậy thì được_ nhận được câu trả lời chắc chắn của Việt Minh thì ông mới xoay ghế trở lại vị trí cũ rồi ngồi khóc tiếp

Việt Minh thấy cảnh này cũng bất lực, anh cạn lời rồi, không biết nói gì nữa. Cảm xúc bất ổn là vậy nhưng anh vẫn làm tròn bổn phận của một chàng trông trẻ là dỗ dành người cha đang khóc sướt mướt của mình, lòng thì thầm mong mỏi Việt Nam mau trở về cho anh đỡ khổ. Cái nhà này bất ổn quá! Anh kham không có nổi!
_____________o0o______________

Quay trở lại với con người tàn ác bỏ mặc cha già ở nhà khóc lóc mà đi cua trai của chúng ta, Việt Nam hiện giờ là đang đứng đập cửa nhà ( biệt thự ) của Đông Dương đó

Việt Nam : Ái phiiiiiii, chàng mau ra mở cửa cho trẫm!_ cậu vừa đứng trước cổng biệt thự vừa hét lớn vào phía trong

Người hầu trong nhà thấy vậy cũng lập tức đi báo cáo chuyện này cho gia chủ. Nhưng mà lạ cái là người ra mở cửa không phải là Đông Dương mà lại là một nam nhân nhìn giống cha cậu đến 70%.

Người này vẻ ngoài trưởng thành lại có nét lịch lãm, khuôn mặt có hai màu đỏ vàng tạo thành 2 vòng ở giữa mũi, vòng tròn đầu tiên màu đỏ bao quanh vòng tròn thứ hai màu vàng nhỏ hơn. Mái tóc thì có màu đỏ sậm, đồng tử một đỏ máu một vàng kim. Việt Nam âm thầm đánh giá người này, tướng mạo thật không tồi, trước khi về nước phải lấy chút điểm nữa mới được

??? : Mỹ nam đây tìm ai vậy?

Việt Nam : Chú Tây Sơn! Lâu rồi không gặp_ đối với câu hỏi của người kia cậu không trực tiếp mà tặng người đó một nụ cười tươi

Tây Sơn : Khoan đã.......Việt Nam! Là cháu phải không!?_ sau một hồi nhìn chằm chằm vào Việt Nam như thể muốn đục lỗ trên người cậu thì cuối cùng người chú thân thương cũng nhận ra cháu trai của mình. Đúng như bạn nghĩ đó Tây Sơn là chú của Việt Nam cũng là 'hảo huynh đệ' ( anh trai ) của Đại Nam

Việt Nam : Hì hì~ Con tưởng chú quên con rồi chứ

Tây Sơn : Ôi trời! Thằng bé này càng lớn càng xinh đẹp, làm chú xém tí không nhận ra rồi! Nào, vào nhà chúng ta nói chuyện_ Tây Sơn vừa niềm nở mời Việt Nam vào nhà vừa thầm tự hỏi không biết thằng đệ ngốc của mình quản con kiểu gì mà để nó sang tới tận đây

Việt Nam : Vâng!_ cậu cũng ngoan ngoãn đi theo ông chú nhà mình

Sau khi an tọa trên ghế sofa ở phòng khách nhà Tây Sơn và được người hầu bưng trà rót bánh thì cả hai vào thẳng chủ đề chính. Tây Sơn tay cầm chén trà, miệng nở nụ cười xã giao hỏi Việt Nam

Tây Sơn : Vậy~ Ngọn gió nào đã đưa cháu trai tới đây? Thằng đệ ngốc của ta quản người tệ quá à?

Việt Nam : Haha! Chú đừng nói vậy, chuyện này là do cháu ham chơi nên giấu cha trốn sang đây thôi!

Tây Sơn : Ra là vậy, thế cháu trai tới đây tìm ta có việc gì?_ ông đưa ánh mắt phán xét về phía Việt Nam, là một người có quan hệ rộng, ông không phải chưa từng nghe qua những tin đồn xấu về cậu nên bây giờ cũng có chút đề phòng

Việt Nam : Chuyện là....cháu nghe nói chú quỵt của cha cháu 2 triệu, mà đúng lúc cháu cũng đang cần một lý do để về nước, cho nên...._ nói đến đây thì cậu đứng lên tiến về phía của Tây Sơn, cậu cúi người xuống nắm lấy cà vật của y rồi kéo mặt y lại gần mặt mình

Việt Nam : Cháu muốn lợi dụng chú một chút~_ cậu híp mắt, miệng nở nụ cười ranh mãnh

My : *Kí chủ à!!!! Không phải lúc nãy đã nói là chỉ cần trình bày một cách bình thường thôi sao!?*_ cái hệ thống nào đó thầm gào thét

Tây Sơn lập tức bị chết máy trong giây lát, đôi đồng tử song sắc của y cứ thế bị đôi mắt màu hổ phách dụ hoặc kia quyến rũ. Cộng thêm hương sen nhè nhẹ trên người cậu cùng với hơi thở nóng rực phả vào mặt càng làm y mê muội. Cứ vậy y nghe theo dục vọng trong lòng vật cậu đè lên ghế, một tay cố định hai tay của Việt Nam trên đầu, tay còn lại thì hấp tấp luồn vào trong áo cậu

Việt Nam : Ah~ Chú..._ Việt Nam giả vờ chống cự, bày ra bộ mặt tủi thân bị ức hiếp

Tây Sơn : Ha~ Cháu hư lắm đấy Việt Nam~ Mà trẻ hư thì nên bị phạt nhỉ?_ trước sự chống cự của cậu Tây Sơn không những không nghĩ bản thân nên dừng lại mà lại càng hưng phấn hơn nữa...
______________________________

-Tiểu kịch trường-

Đại Nam : T/g! Ngươi chừng nào trả bảo bối cho ta!?

[ Aiya, chuyện này thật sự rất khó nói đó ngài Đạ- ]

Đại Nam : Trả con trai cho ta!_ / kề dao vào cổ T/g /

[ Chòi oi xin ngài hạ thủ lưu tình! Kịch bản đã định, tấm thân khốn khổ này sao có thể làm khác! ]_ / giơ hai tay tỏ vẻ vô tội /

Đại Nam : Hic! / gớt nước mắt /

.......

[ Anh Việt Minh ơi!! Ngài Đại Nam lại tụt mood nữa ròiiiiiiiiii ]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top