Chương 27
Nguyên Phong đang ngồi trong thư phòng xem tấu chương thì có tiếng người gõ cửa. Bên ngoài vọng vào tiếng của thái hậu:
- Phong nhi, ta vào được chứ?
- Vâng ạ. Mẫu hậu cứ vào đi. - Nguyên Phong đáp.
Cánh cửa mở ra. Thái hậu đầu đầy trang sức, tay mang nhiều nữ trang bước vào. Bà ngồi đối diện với Nguyên Phong, im lặng một chút mới nói:
- Phong nhi, con cưới Linh nhi đã lâu mà còn chưa có con. Ta thực sự muốn có cháu bòng đến phát điên rồi.
- Mẫu hậu, nếu là về chuyện đó thì xin người đừng nhắc tới nữa. Không phải con đã nói với người rằng con sẽ không lập phi sao? - Nguyên Phong mắt không dời khỏi tấu chương nói.
- Nhưng nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Không phải lúc trước con cũng có suy nghĩ như vậy sao? Vả lại Tuyết Linh giờ đây đã là phế nhân rồi, con còn không chịu tỉnh? Nàng như vậy thì làm sao có thể là mẫu nghi thiên hạ? Làm sao cai quản thâm cung? - Thái hậu giọng nói giận dữ nhìn Nguyên Phong nói.
Nguyên Phong đứng phắt dậy, tuy trong lòng lửa giận đã muốn thiêu đốt hắn nhưng hắn vẫn giữ được lí trí của mình. Hắn hít một hơi thật sâu nói:
- Mẫu hậu, Linh nhi không phải là phế nhân. Nàng chẳng qua là ngủ một giấc dài thôi. Đến lúc nàng sẽ tỉnh lại. Mẫu hậu cũng đã quên rằng con như thế nào vẫn có thể bình an đứng trước mặt người như bây giờ sao? Tất cả đều dùng mạng của Linh nhi mà đổi lấy! Quả thật khi còn là thái tử con có ý nghĩ nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Nhưng từ khi con gặp được Linh nhi, suy nghĩ ấy đã bị thay đổi. Mẫu hậu, yêu một người là dù cho người ấy có ra sao vẫn sẽ ở bên người đó. Yêu một người là sẽ dành trọn cả đời để làm điểm tựa, để chăm sóc cho người đó. Yêu một người là sẽ không bao giờ phản bội người ấy. Mẫu hậu, lòng con đã quyết, đời này kiếp này vương vị hoàng hậu của Nhật Quang quốc không ai xứng đáng ngoài Linh nhi!
Lời nói của Nguyên Phong làm cho thái hậu một phen chấn động. Quả thật nhi tử bà ta đã quá si tình rồi. Một lúc sau, thái hậu bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài:
- Phong nhi, ta sẽ không ép con phế Linh nhi nhưng ta sẽ tuyển tú cho con. Tất cả những gì ta làm cũng là vì con, vì Nhật Quang quốc chúng ta thôi.
- Mẫu hậu... - Nguyên Phong định ngăn cản ý định của thái hậu thì bà đã đi xa. Tức giận lập tức được bộc phát. Hắn một quyền nện thẳng vào bàn bát tiên, lập tức cái bàn ấy vỡ ra làm đôi. Miệng hắn rủa một câu: - Chết tiệt!
Nguyên Thái Long ở bên ngoài đã nghe được hết tất cả. Ông rất biết ơn Tuyết Linh, cũng rất hoeeur và cảm thông cho Nguyên Phong. Nhưng là...chuyện có con nối dõi thật rất quan trọng. Nhỡ Tuyết Linh cứ như thế mà ngủ mãi thì làm sao có nhi tử đây? Nên ông cũng chỉ đành lẳng lặng mà cầu trời cho Tuyết Linh nhanh chóng tỉnh lại thôi.
-----------------------
Thiếu Hạo cùng Huỳnh Lưu đã nói cho Ngân Nhi và Ngọc Di nghe về chuyện Tuyết Linh bị bá quan văn võ liên kết với thái thượng và thái hậu muốn phế đi nàng. Các nàng tức giận không thôi. Ngân Nhi đặt mạnh cốc trà đang uống, cố gắng giữ vững lí trí hỏi:
- Vậy đợt tuyển tú kì này, ai có tên trong danh sách?
- Bao gồm tất cả những nữ nhi của các quan nhị và nhất phẩm. - Thiếu Hạo trả lời.
- Mẹ khi*p! Bọn họ định nhân cơ hội đưa nữ nhi mình lên thay thế Tuyết Linh à? - Ngọc Di quăng chén trà xuống đất. Chén trà liền vỡ ra thành từng mãnh.
- Ngọc Di, nàng bình tĩnh. Tức giận sẽ không tốt cho con của chúng ta đâu. - Huỳnh Lưu nhẹ nhàng vỗ lưng nàng giúp nàng bình tĩnh.
Đúng vậy, Ngọc Di đã mang thai được ba tháng rồi. Tuy là chưa có to ra nhưng Huỳnh Lưu cứ quýnh quáng cả lên. Chăm sóc nàng cứ như là một đứa bé vậy. Cứ hở ra là sợ cái này, hở ra là sợ cái kia. Thật khiến cho nàng đau đầu không thôi.
Tay Ngân Nhi nắm chặt lại. Nàng tức giận đứng dậy hướng đại lao trong cung đi tới. Trong tay bên kia là một giỏ thuốc do nàng đặc chế. Vốn dĩ định dùng từ từ nhưng mà nghĩ đến vì tên Thiên Đế súc sinh kia mà Tuyết Linh phải chịu cảnh sống thực vật, lại bị bọn quan đại thần âm mưu lật đổ khiến cho nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngọc Di cũng không phải ngốc tử. Vừa nhìn nàng đã biết ngay là Ngân Nhi muốn đi đâu. Ngọc Di cũng liền dời bước đi theo.
Khi Ngân Nhi và Ngọc Di vừa bước tới phòng giam của bọn hoàng thất thiên giới khi trước, bọn họ trong mắt ai nấy cũng đều hiện lên tia sợ hãi. Tay chân không ngừng run lên. Trên người đâu đâu cũng là những vết sẹo do roi da lưu lại. Chứng tỏ bọn họ mỗi ngày đều bị Ngân Nhi và Ngọc Di hành hạ đến chết đi sống lại.
Không lâu sau, từ bên ngoài đại lao cũng có thể nghe được tiếng hét thảm thiết từ trong truyền ra.
Thiếu Hạo và Huỳnh Lưu đứng chờ ở ngoài mà lắc đầu không ngớt. Trong lòng lại có chút tội nghiệp cho bọn người trong kia.
---------------------------
Xe ngựa của hoàng thất Thuý Nguyệt quốc dừng lại trước đại môn của hoàng cung Nhật Quang quốc. Không cần hỏi cũng biết đó là Tru Liệt cùng Tiểu Lam đến.
Tru Liệt và Tiểu Lam những năm gần đây rất thân thiết cới nhau. Sống chung với Tiểu Lam một thời gian dài, trong lòng Tru Liệt đã dần quên đi hình ảnh của Tuyết Linh mà thay vào đó là Tiểu Lam.
Hôm nay bọn họ đến đây là do Tiểu Lam cứ nằng nặc đòi đến thăm Tuyết Linh. Tuy rằng Tru Liệt không cho vì Tiểu Lam đang mang thai. Đã là tháng thứ sáu rồi nhưng nàng cứ mãi khóc lóc đòi đến đây, hắn cũng không đành lòng nhìn nàng khổ sở nên cũng đành chiều theo nàng.
Tiểu Lam đến bên cạnh thân thể Tuyết Linh, bao nhiêu nước mắt đều trào ra. Nàng khóc nấc lên, nghẹn ngào quỳ xuống nói:
- Hoàng hậu... Tiểu Lam về thăm người rồi đây... Người sao lại thành như thế này chứ? Hoàng hậu...
Mặc dù nàng giờ đây là hoàng hậu của Thuý Nguyệt quốc nhưng nàng vẫn chưa bao giờ quên rằng năm xưa mình chính là một a hoàn đi theo bên cạnh Tuyết Linh. Cũng chưa bao giờ quên dằng Tuyết Linh cùng Ngân Nhi và Ngọc Di đã đối xử tốt với nàng như thế nào. Chưa bao giờ nàng quên nhờ có ba người họ mà nàng mới hạn phúc như hôm nay. Nàng chưa bao giờ quên cả...
- Tiểu Lam, nàng đừng như vậy. Không tốt cho đứa con trong bụng mình đâu. - Tru Liệt vội vàng đỡ lấy Tiểu Lam đang quỳ trên mặt đất khóc.
Tiểu Lam vừa nói vừa khóc huyên thuyên. Không biết qua bao lâu, Tru Liệt cùng Tiểu Lam cũng dời đi.
Nguyên Phong ở một bên im lặng nãy giờ, cuối cùng, sau khi thấy hai người kia đi rồi mới đến bên cạnh Tuyết Linh, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng nói:
- Linh nhi...nàng hãy mau tỉnh lại đi. Phụ mẫu ta cùng bọn quan đại thần đã quyết định ngày mai sẽ tổ chức cuộc tuyển phi rồi... Ta không có khả năng phản đối... Linh nhi, nàng có nghe không? Linh nhi... - Nói đến đây, một giọt nước mắt từ khoé mắt Nguyên Phong chảy ra, rơi xuống bàn tay lạnh lẽo của Tuyết Linh.
Trong tiềm thức của Tuyết Linh, nàng nghe thấy hết tất cả những gì mà Nguyên Phong nói. Trong lòng nàng liền dấy lên tia sợ hãi. Chẳng lẽ hắn sắp phải cưới vợ sao? Nhưng mà có cái gì đó rất ấm rơi xuống tay nàng. Thật sự rất ấm áp.
Lần đầu tiên, trong tiềm thức của Tuyết Linh nàng muốn tỉnh lại. Lần đầu tiên nàng muốn nhìn thấy ánh sáng, muốn nhìn thấy nam nhân tên Nguyên Phong kia. Nàng muốn nói với hắn rằng...nàng yêu hắn...
Cuộc tuyển tú...
Các tiểu thư danh gia vọng tộc đều tụ họp về đây. Người nào cũng diện cho mình y phục gấm hoa lộng lẫy. Trang sức đầy đầu, lấp lánh chói mắt. Ai ai cũng bước đi vô cùng dịu dàng uyển chuyển.
Những vị tiểu thư này ai cũng giao du với nhau ít nhất không dưới ba mươi lần. Bọn họ đang tụm ba tụm bảy tám dốc chờ khi cuộc tuyển tú bắt đầu.
Trong đó, một vị tiểu thư ăn mặt kiêu sa, khuôn mặt không dấu nổi vẻ kiêu ngạo. Nàng ta là Vân Xuyên, trưởng nữ của Vân thừa tướng. Chức vị tất nhiên không nhỏ. Các tiểu thư khác ai cung. a dua nịnh hót nhưng chính là bằng mặt mà không bằng lòng.
- Này này! Các ngươi có nghe chuyện gì chưa? - Lý Dao Dao, trưởng nữ của một quan nhất phẩm hào hứng hỏi. Nàng Lý Dao Dao này thường ngày rất dẻo miệng. Nàng ta là cái đuôi của Vân Xuyên.
- Chẳng lẽ có chuyện gì hay sao mà vui đến như vậy? - Một vị tiểu thư khác lên tiếng.
- Là chuyện của hoàng hậu. Nghe nói nàng ta giờ đã là phế vật. Phụ thân ta nói, nếu như những ai qua được cuộc tuyển tú này thì sẽ có khả năng trở thành tân hoàng hậu a. - Lý Dao Dao kia lại nói.
- Chuyện này chúng ta ai cũng biết. - Những vị tiểu thư kia đồng loạt lên tiếng.
Một trong những vị tiểu thư kia giọng nói khinh thường vang lên:
- Nghe phụ thân ta nói, hoàng hậu này là nữ nhi của ân nhân thái thượng nên mới leo lên được chức vị này. Vả lại nghe nói dòng họ nàng ta là một cái An phủ ở nông quê a.
- Ta cũng có nghe nói qua. Thật sự là chả có gì xứng đáng với danh hiệu hoàng hậu cao quý kia. - Những vị tiểu thư khác hùa theo nói.
Và thế là Tuyếtinh trở thành chủ đề để bọn nữ nhân đó buôn chuyện. Vân Châu, nhị nữ nhi của Vân thừa tướng tính tình dịu dàng, không thích càn quấy, lại là người biết điều. Thấy bọn người kia khinh thường Tuyết Linh, nàng ta liền nhắc nhở:
- Các vị tỷ muội, có lần ta nghe phụ hoàng ta nói, vị hoàng hậu này cùng hai vương phi chính là tiên nhân được trời cao phái xuống. Các người nói như vậy không sợ phạm phải thiên điều sao?
- Xì! Vân Châu, muội thật khéo lo xa. - Vân Xuyên lúc này khinh thường xì một cái. Nàng ta lại tiếp tục nói: - Chuyện hoàng hậu rất muôn màu muôn vẻ a. Dân chúng ai ai cũng đồn, nào là nàng ta đại chiến yêu ma, nao là nàng ta thống lĩnh ma quân sát phạt thiên đình. Muội nói...cái nào mới là thật? Chẳng qua chỉ là tin đồn mà thôi.
- Phải đó! Phải đó! Vân đại tiểu thư nói đúng lắm. Chắc chắn tân hoàng hậu sau này chính là tủ a. Đến lúc đó, tỷ đừng quên bọn muội là được rồi. - Những tiểu thư khác đồng loạt lên tiếng nịnh nọt Vân Xuyên.
Ngân Nhi, Ngọc Di cùng với Thiếu Hạo và Huỳnh Lưu từ xa đi lại nghe được một màng này, trong lòng máu nóng liền nổi lên. Kháo! Cái gì đây? Bọn nữ nhân cổ đại này lúc nào cung. thích lấu người khác ra khinh thường thì mới chịu sao?
Ngọc Di và Ngân Nhi một thân vương phi y phục, trang điểm cùng trang sức đeo khắp nơi trông rất xinh đẹp. Các nàng thật ra là từ sáng sớm đã bị bọn nữ hầu trong phủ lôi đi biến thành các bộ dạng này chứ các nàng cũng không muốn đâu a. Giờ thì các nàng đã hiểu nỗi khổ của Tuyết Linh vào cái hôm diêm dúa lên ngôi kia rồi. Đúng thật là muốn đội đầu xuống đất mà đi a.
- Các vị tiểu thư thật rãnh rỗi ở đây nói chuyện. Phải chăng các vị không muốn thi tuyển tú nữa? - Ngân Nhi không có thiện ý cười cười nói.
Bọn tiểu thư kia thấy các nàng liền hoảng sợ. Bọn họ đồng loạt hô:
- Chúng tiểu nữ xin thỉnh an nhị vương gia, nhị vương phi cùng tam vương gia, tam vương phi.
Huỳnh Lưu thấy sắc mặt Ngọc Di càng ngày càng khó coi liền lạnh lùng, nhỏ nhẹ nói:
- Còn không mau cút đi?
- Văng ạ. Chúng tiểu nữ xin cáo từ. - Bọn tiểu thư kia hành lễ xong liền tản ra.
Bọn họ trong lòng đều bấy bình cùng không phục. Hừ...để xem khi bọn họ lên ngôi hoàng hậu thì đám người kia còn dám nghênh ngang trước mặt các nàng nữa không?
-----------------------------
Càn Long điện...
Tiểu Lam ở bên trong khóc đến tức tưởi. Nàng ở bên cạnh Tuyết Linh nói:
- Hoàng hậu, người sao còn chưa mở mắt? Người có thấy không? Bọn họ đã tổ chức tuyển tú. Chính là không thể chờ người thêm nữa. Người mau tỉnh a. Không phải người từng nói người ghét chung một chồng với nữ nhân khác sao? Hoàng hậu...người nghe thấy không? Hoàng hậu...Nếu người còn không mau tỉnh, hoàng thượng sẽ bị đám nữ nhân kia cướp lấy a...
Tuy rằng Tuyết Linh vẫn nằm bất động nhưng ngón tay đã có chút cử động. Lông mày cũng đã nhíu chặt lại thành chữ Xuyên. Trong tiềm thức, nàng đang không ngừng cố gắng tỉnh lại. Nàng muốn thoát ra khỏi bốn bức tường tối tăm này!!!
-------------------------
Cuộc tuyển tú đã qua được hai vòng thi. Vòng thi nào cũng là thái hậu đứng ra làm chủ. Chẳng bao lâu sau, đã tới vòng thi cuối cùng. Những người qua được hai vòng thi kia chỉ có Vân Xuyên, Vân Châu, Lý Dao Dao và hai vị tiểu thơ khác. Vân Xuyên kia cười đến đắc ý. Chỉ cần nàng ta qua được vòng này. Chắc chắn ngôi vị hoàng hậu sẽ là của nàng ta.
Thái hậu đang định cho bắt đầu cuộc thi thì đột nhiên, từ trên không trung có một nữ tử vận y phục xanh nhạt, vải lụa choàng tay vũ động tựa tiên nữ. Nữ tử đó vừa bước từng bước xuống mặt đất vừa lên tiếng:
- Nơi này thật náo nhiệt. Có thể cho ta biết là có chuyện gì hay không?
Người đó không ai khác chính là Tuyết Linh. Ba năm...sau ba năm nàng sống trong trạng thái thực vật cuối cùng cũng có thể nhìn thấy vạn vật rồi. Và nàng cũng không quên. Nàng tỉnh lại là có chuyện quan trọng cần nói với một người...
Nghe được giọng nói này, ai cũng hướng nàng mà nhìn tới. Bọn viên quan và tiểu thư có chút bất ngờ. Các quan nhị, nhất phẩm bất ngờ vì Tuyết Linh đã tỉnh lại. Còn bọn tiểu thư kia thì bất ngờ khi có người có thể đạp mây mà đi.
Tuyết Linh dùng ánh mắt sắc lạnh đảo quanh một vòng. Ai da! Đúng thật là tiểu thư nào cũng ăn mặc quyền quý sang trọng. Mà nha đầu Tiểu Lam kia lại không chịu cho nàng mặc trang phục của hoàng hậu cũng chẳng chịu cho nàng mặc y phục đẹp gì. Nàng ấy bảo: "Hôm nay nữ tử nào cũng sẽ ăn mặc rất loè loẹt nên người chỉ cần mặc giản dị sẽ nổi bậy ngay". Vậy là nha đầu kia cho nàng mặc một bộ y phục rất đơn giản và đeo bộ bạch ngọc mà Nguyên Phong đã tặng cho nàng. Đầu tóc đơn giản, chỉ có cây trâm phượng tượng trưng cho hoàng hậu là chói mắt nhất.
Tuyết Linh nhìn mình, lại nhìn mấy nữ tử kia trong lòng nàng liền sinh ra phiền não. Thật sự sẽ nổi bật sao? nàng không tin tưởng cho lắm.
Nguyên Phong trong lòng run lên. Là Linh nhi. Linh nhi tỉnh rồi sao? Thật sự là nàng phải không? Hắn bất chấp tất cả, từ sau bức bình phong trên cao phi thân xuống dưới khán đài của cuộc thi tuyển tú. Ánh mắt hắn vừa nhìn thấy Tuyết Linh liền không giấu nổi vẻ vui mừng:
- Linh nhi...là nàng phải không?
Tuyết Linh mỉm cười, đạp mây bước đến gần hắn nhưng vì sống trong trại thái thực vật quá lâu nên đôi chân có chút không đứng vững vì thế liền ngã vào lòng Nguyên Phong.
Nguyên Phong cũng không có ý phản kháng mà ngược lại ôm chầm lấy nàng. Cơ thể Tuyết Linh đã không còn lạnh nữa. Hơi ấm này...hắn đã mong chờ suốt ba năm rồi...
Các vị tiểu thư khác đều lấy tay che miệng lại ngăn không cho mình hốt hoảng. Đây là hoàng thượng sao? Như thế nào lại tuấn mĩ như thế? Còn nữ nhân kia là ai mà dám ôm lấu ngài thân thiết như vậy? Nhất thời trong lòng các nàng liền ghen tị.
- Nguyên Phong, ta về rồi. - Tuyết Linh nhẹ vỗ lưng hắn nói.
Nguyên Phong thôi không ôm nàng, hắn đưa mắt dem xét lại thân thể của Tuyết Linh xong nói:
- Thật ốm quá! Không được, ta phải vỗ béo nàng.
Tuyết Linh cảm thấy đầu ốc choáng váng. Nàng như thế nào lại không ốm? Ba năm có ăn uống được gì đâu? Chỉ toàn là nhờ viên trân châu của Diêm Vương bảo dưỡng nàng. Mập được như vầy đã là may lắm rồi a!
- Tuyết Linh, ngươi tỉnh rồi!!! - Ngân Nhi vui vẻ hô lên. Vừa nói, Ngân Nhi và Ngọc Di vừa chạy đến ôm chầm lấy nàng. Ai nấy cũng đều khóc. Nhưng đây là nước mắt vui mừng, nước mắt của hạnh phúc.
- Được rồi! Ta tỉnh rồi. Các ngươi đừng khóc nữa. - Tuyết Linh lau nước mắt cho hai đứa bạn của mình rồi hỏi: - Linh hồn của tỷ tỷ như thế nào rồi? Bọn thiên giới không làm khó chúng ta đấy chứ?
Ngọc Di rất đắc ý nói:
- Ngươi yên tâm, linh hồn tỷ tỷ vẫn bình an. Luc đó Hắc Bạch Vô Thường và Diêm Vương thấy tỷ ấy có dấu ấn nên đã bảo vệ rồi. Còn bọn thiên giới lúc đầu cũng có ý định sát phạt chúng ta nhưng ta và Ngân Nhi đã đại náo trên đó một phen rồi cho bọn họ xem tiền kiếp của mình. Bọn họ xem xong thì tự ý đầu hàng, còn biếu rất nhiều đồ tốt a. Trên đó cũng có Thiên Đế mới rồi. Hắn ta rất soái a.
Tuyết Linh mỉm cười nhẹ nhõm:
- Vậy thật tốt! - Nói rồi nàng lại quét mắt nhìn đám người Vân Xuyên không có chút ý tốt nào.
- Thái hậu, đây là có chuyện gì? Không phải trong lúc Linh nhi đang ngủ, người mở cuộc tuyển tú chứ? - Tuyết Linh điềm đạm hướng thái hậu hỏi.
- À...ta...không... - Thái hậu ấp úng. Bà không ngờ lại bị Tuyết Linh bắt tại trận trong cuộc tuyển tú. Nhất thời khiến bà không biết nói như thế nào cho phải. Bà thật chất cũng rất thích đứa con dâu này a. Ách nói sao cho phải đây?
- Không? Vậy được rồi. Thái hậu, chúng ta bảo mọi người về rồi cùng nhau dùng bữa. Hài tử trong bụng con cũng đang rất đói a. - Tuyết Linh phán một câu xanh rờn khiến cho mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O.
- Hài tử?... - Thái hậu run tay chỉ về phía Tuyết Linh hỏi lại.
- Vâng. - Tuyết Linh làm bộ e thẹn trả lời.
Lập tức ba tiếng xét đùng đùng đánh ngang đầu Ngân Nhi, Ngọc Di, Huỳnh Lưu, Thiếu Hạo và Nguyên Phong. Trong ba năm đào đâu ra hài tử? Bọn họ nghĩ nghĩ rồi quay đầu híp mắt nhìn Nguyên Phong. Con người này...thật nguy hiểm a.
Nguyên Phong thấy mình bị mọi người hiểu lầm liền muốn khóc. Oan uổng cho hắn a! Hắn chả làm gì cả.
Thái hậu lại không nghĩ nhiều như vậy. Nghe đến hai chữ "hài tử", mắt bà liền sáng rỡ. Linh nhi có hài tử, có hài tử a!! Bà vội vàng hô:
- Người đâu, mau bảo họ về. Không thi nữa, không thi nữa. Bảo ngự trù chuẩn bị nhiều món ngon và bổ dưỡng vào.
Tuyết Linh nghe vậy liền quay mặt đi hướng bọn Nguyên Phong vừa cười nham hiểm vừa để ngón tay cái lên. Kế hoạch của nàng đại thành a.
Lập tức bọn họ hiểu ra. Nguyên lai là có người chém gió!!!
Bọn quan lại cùng tiểu thư nhất thời không hiểu gì nhưng cũng đành phải ra về. Lý Dao Dao đứng một bên nói nhỏ vào tai Vân Xuyên:
- Vân đại tiểu thư, xem ra nàng ta rất có khả năng là hoàng hậu phế vật kia a. Vậy thì tỷ không thể làm tân hoàng hậu rồi.
Vân Xuyên nghe vậy liền không cam lòng. Là cái tiểu thư của An phủ nhỏ bé kia? Hừ... Lập tức nàng ta lên tiếng:
- Thái hậu, sao lại huỷ cuộc tuyển tú? Chúng thần đến đây là do năng lực của mình. Huỷ đi rồi không phải rất bất công sao? Không biết thái hậu có thể cho tiểu nữ biết lí do cùng với vị này là ai hay không? - Vân Xuyên lia ánh mắt không có thiện ý về phía Tuyết Linh.
Tuyết Linh nhíu mày. Ai da! Mới tỉnh đã có kẻ không biết điều a. Sao cuộc đời nàng gặp lắm kẻ không biết điều thế? Nhưng không sao, nàng sẽ rộng lòng từ bi mà chà đạp nàng a. Hố hô hô... (Shizu: Vâng, thật từ bi =.=)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top