CHƯƠNG 14: TRƯỚC ĐẠI NHẠC HỘI HÒA BÌNH

Trong những ngày chuẩn bị cho nhạc hội Hòa Bình, kinh thành Đại Việt khoác lên mình một không khí sôi động nhưng đầy căng thẳng. Những con phố lát đá vốn yên bình nay nhộn nhịp hơn thường lệ, dòng người qua lại như thoi đưa. Tiếng rao từ các gánh hàng rong hòa cùng âm thanh nhộn nhịp của những cỗ xe ngựa chạy qua, tạo nên một bức tranh sống động. Tuy nhiên, ẩn sâu dưới vẻ náo nhiệt ấy là một bầu không khí nặng nề mà ai cũng cảm nhận được.
Các quán trà đông nghịt khách, từ văn nhân cho đến những người dân thường đều không ngừng bàn tán về sự kiện lớn sắp diễn ra.
"Nhạc hội Hòa Bình do SH và VNCG cùng tổ chức sao? Thật là một sự kiện chưa từng có!"
"Nghe nói SH đã chuẩn bị những tiết mục vô cùng hoành tráng. Họ định vượt mặt VNCG sao?"
"Nhưng VNCG luôn là niềm tự hào của Đại Việt. Ta tin họ sẽ không dễ dàng bị lu mờ đâu."
Những lời bàn tán ấy, thoạt nghe có vẻ vô hại, nhưng lại mang theo sự lo lắng âm thầm. Người dân mong chờ sự kiện, nhưng cũng không khỏi lo sợ trước những gì có thể xảy ra khi hai thế lực lớn nhất trong giới văn nghệ đối đầu.
---
Tại phủ Lệ Vương, ánh sáng rực rỡ từ những chiếc lồng đèn đỏ lớn treo cao không thể xua đi bầu không khí u ám. Trong đại sảnh, Vỉe đứng giữa một nhóm thuộc hạ trung thành. Bên cạnh hắn, Nề Ga khoác bộ y phục cầu kỳ, gương mặt không giấu được vẻ ngạo mạn.
Vỉe cầm trên tay một danh sách dài, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng tên. "Chúng ta không được để nhạc hội này trở thành chiến thắng của VNCG. Đây là cơ hội để SH khẳng định vị thế và hạ bệ bọn chúng."
Nề Ga bật cười, giọng kéo dài đầy khinh bỉ: "Để bọn ngụy quân tử ấy nếm mùi thất bại, ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì."
---
Phía bên kia, tại Long Đình Viện, ánh sáng từ những ngọn đèn dầu rọi xuống gương mặt của 33 Đại Tài Tử. Trong bộ trường bào màu lam, Nào công tử đứng trước tấm bản đồ lớn trải trên bàn. Xung quanh chàng, những tài tử nổi danh nhất của VNCG lặng lẽ ngồi nghe, ánh mắt họ ánh lên sự quyết tâm.
"Các vị," giọng Nào trầm nhưng rõ ràng vang lên, "nhạc hội Hòa Bình không chỉ là một sự kiện nghệ thuật. Đây còn là thử thách đối với danh dự của chúng ta. SH sẽ không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào để làm lu mờ VNCG. Nhưng chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra."
Đúng lúc này, hai vị khách đặc biệt bước vào. Một người là Cao Vịnh, nhạc trưởng của Hoàng Cung Nhạc Phường, vận áo dài trắng thêu hoa văn nhã nhặn, dáng vẻ điềm đạm nhưng ánh mắt ánh lên vẻ sáng tạo không ngừng. Người còn lại là nữ đạo diễn sân khấu Đinh Thư, người mà giới nghệ sĩ vẫn gọi với cái tên thân mật là Thư Thúc, khoác trên mình bộ trang phục mang phong cách đơn giản nhưng tinh tế, cắt may sắc nét. Dáng người cao gầy và phong thái dứt khoát của cô toát lên vẻ mạnh mẽ, với mái tóc ngắn ôm sát khuôn mặt thanh tú.
Nhạc trưởng Cao Vịnh khẽ nghiêng mình chào mọi người, giọng nói trầm ấm vang lên: "Công tử, nếu có gì cần đến âm nhạc, ta sẵn lòng góp sức. Để đối đầu với SH, không chỉ cần tài năng, mà còn cần cả sự phối hợp chặt chẽ."
Thư Thúc mỉm cười nhẹ, gật đầu: "Còn ta, ta sẽ lo phần dàn dựng sân khấu. Hãy để bọn chúng biết rằng, VNCG không chỉ có âm nhạc, mà còn sở hữu khả năng chinh phục trái tim của tất cả mọi người."
Nào gật đầu, ánh mắt tràn đầy tin tưởng. "Sự tham gia của hai vị là niềm vinh dự cho VNCG. Ta mong rằng, với sự giúp sức của các vị, nhạc hội Hòa Bình sẽ là dấu ấn không thể nào quên."
Một tài tử đứng dậy, giọng nói cương nghị: "Công tử, ngài chỉ cần nói chúng tôi phải làm gì, chúng tôi sẵn sàng theo ngài đến cùng."
Nào gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ quyết tâm: "Điều ta cần ở mọi người không chỉ là tài năng, mà còn là sự đoàn kết. SH sẽ không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào. Nhưng nếu chúng ta đồng lòng, không gì có thể đánh bại được VNCG."
Lời chàng nói như một mệnh lệnh, khiến cả căn phòng bừng lên sức mạnh. Từng người gật đầu đồng tình.
---
Bên ngoài, bầu trời âm u, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, phủ lên kinh thành một lớp áo trắng tinh khôi. Nhưng vẻ đẹp ấy không thể che lấp được bầu không khí căng thẳng đang bao trùm. Ai cũng hiểu rằng, nhạc hội Hòa Bình không chỉ là một cuộc so tài nghệ thuật, mà còn là màn đối đầu quyết định vận mệnh của Đại Việt.
Trong căn phòng lớn tại phủ Lệ Vương, Vỉe, trong bộ y phục đen thêu họa tiết bạc cầu kỳ, đứng bên cạnh bàn, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng cái tên được liệt kê trên danh sách các tài tử của VNCG.
Hắn nhấc danh sách lên, gõ nhẹ đầu bút vào một cái tên, rồi quay sang Khánh Ly, người đang đứng lặng lẽ ở góc phòng. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, nhưng đôi mắt không giấu được nét ưu tư.
"Khánh Ly," Vỉe cất tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy quyền. "Ta cần nàng tiếp cận một vài cái tên trong danh sách này. Dùng mọi cách, từ lời ngon ngọt đến những hứa hẹn về danh vọng, để kéo chúng về phía ta. Nếu không làm được, hãy tìm cách khiến chúng dao động. Nhạc hội này, chúng ta không được phép thất bại."
Khánh Ly khẽ cúi đầu, giọng đáp nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Thưa công tử, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Vỉe nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt dò xét như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ. "Tốt. Nhưng hãy nhớ, đừng để ta nghi ngờ nàng. Nếu không..." Hắn nhếch môi, nụ cười lạnh lùng khiến Khánh Ly cảm thấy như có một lưỡi dao sắc nhọn vừa lướt qua.
---
Tại một gian phòng khác trong phủ, Nề Ga cùng các "anh trai" của SH tụ tập, không khí náo nhiệt nhưng đầy vẻ hằn học. Trên bàn, những bản phác thảo cho màn trình diễn của họ nằm rải rác.
"Chúng ta sẽ làm cho lũ tài tử VNCG mất mặt ngay trên sân khấu!" Nề Ga hùng hồn tuyên bố, đôi mắt lấp lánh sự ngạo mạn. "Một khi màn trình diễn này kết thúc, cả kinh thành sẽ không còn ai nhắc đến chúng nữa. SH sẽ là đỉnh cao duy nhất."
Một trong những "anh trai" lên tiếng, giọng pha chút lo lắng: "Nhưng nếu làm quá lố, e rằng chúng ta sẽ bị chỉ trích..."
Nề Ga cười khẩy, vỗ mạnh tay xuống bàn. "Chỉ trích? Đó chính là thứ ta muốn! Khi người ta nói về SH, họ sẽ nhớ đến sự táo bạo và khác biệt. Còn VNCG? Chúng chỉ là đám cũ rích không dám bước ra khỏi vòng an toàn của mình."
Hắn cười lớn, giọng nói pha chút chế giễu:
"Đây sẽ là tiết mục đáng nhớ nhất. Ta sẽ cho đám người truyền thống đó thấy họ lạc hậu đến mức nào."
Phía xa, mẹ của hắn quan sát, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý. Bà vỗ tay khích lệ, không quên nhắc nhở:
"Con phải làm cho chúng cảm thấy nhục nhã, nhưng đừng để lộ quá nhiều. Kẻ khôn ngoan là kẻ biết ngụy trang sự chế giễu trong vẻ đẹp hào nhoáng."
---
Khánh Ly lặng lẽ rời khỏi buổi họp, lòng nàng nặng trĩu. Nàng biết rõ màn trình diễn "đặc biệt" mà Vỉe chuẩn bị thực chất là một công cụ để gieo rắc chia rẽ. Những điệu múa và bài ca được thiết kế khéo léo để chế nhạo VNCG, thậm chí gợi lên sự bất đồng trong nội bộ họ.
Tuy nhiên, nhiệm vụ của nàng không chỉ dừng lại ở việc trì hoãn những kế hoạch của SH. Khánh Ly còn phải tìm cách chuyển thông tin quan trọng này về cho Bầu công tử mà không để lộ thân phận.
Trong lòng SH, Khánh Ly cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ ngày càng lớn của Vỉe. Những câu hỏi dồn dập, những lời ám chỉ đầy mỉa mai – tất cả đều như những lưỡi dao sắc bén nhắm vào nàng.
Một buổi tối, khi Vỉe bất ngờ triệu tập nàng vào phòng làm việc, hắn nhìn chằm chằm vào nàng và hỏi: "Khánh Ly, nàng có điều gì muốn nói với ta không? Ta cảm thấy nàng không còn nhiệt tình như trước đây. Hay nàng đang có điều gì giấu giếm?"
Khánh Ly bình tĩnh đáp: "Thưa công tử, có lẽ vì áp lực quá lớn nên tôi chưa hoàn thành được kỳ vọng của ngài. Nhưng tôi vẫn luôn trung thành với ngài và với SH."
Vỉe im lặng một lúc, rồi nhếch môi cười, một nụ cười khiến Khánh Ly không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. "Tốt. Ta hy vọng nàng không làm ta thất vọng. Nếu không..."
Lời hắn bỏ lửng, nhưng Khánh Ly hiểu rõ, hậu quả sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Bước ra khỏi phòng, Khánh Ly hít một hơi thật sâu. Bóng tối phủ kín con đường dẫn về khuê phòng của nàng, nhưng trong lòng nàng, một ánh sáng nhỏ vẫn le lói – niềm tin vào Bầu công tử và nhiệm vụ quan trọng mà nàng đang gánh vác.
----------
Khánh Ly trở về khuê phòng, ánh đèn dầu mờ nhạt hắt lên khuôn mặt nàng, làm lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm. Đóng cửa lại cẩn thận, nàng lặng lẽ tiến đến bàn làm việc, kéo ngăn tủ lấy ra một cuộn giấy nhỏ và cây bút lông.
Bên ngoài, gió mùa đông rít qua các khe cửa, như thể muốn che giấu mọi âm thanh bên trong căn phòng. Khánh Ly chấm bút vào nghiên mực, bắt đầu viết từng nét chữ nhỏ nhưng rõ ràng:
"Bầu Huynh,
SH đang chuẩn bị một màn trình diễn nhắm trực tiếp vào VNCG tại nhạc hội. Họ sẽ sử dụng tiết mục này để chế nhạo và làm chia rẽ nội bộ chúng ta. Vỉe cũng đã ra lệnh cho ta tiếp cận một số tài tử để lung lay lòng tin của họ. Ta đang cố gắng trì hoãn, nhưng cần thêm hướng dẫn từ huynh.
Cẩn thận. Bất kỳ sơ suất nào cũng sẽ khiến mọi thứ sụp đổ.
- Ly Muội"
Khi viết xong, Khánh Ly cẩn thận cuộn giấy lại, rồi bọc nó trong một lớp vải lụa để tránh bị phát hiện. Nàng bước đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra. Bên ngoài, ánh trăng nhạt nhòa soi sáng khu vườn phủ đầy tuyết.
Một bóng đen nhỏ nhắn đang đợi sẵn dưới gốc cây lớn – một con bồ câu mà nàng đã huấn luyện từ lâu. Khánh Ly buộc cuộn giấy vào chân con chim, vuốt nhẹ đôi cánh nó rồi thì thầm:
"Bay nhanh và an toàn, mang tin này đến Bầu công tử. Chúng ta không còn thời gian."
Con chim bồ câu khẽ rướn mình, đôi cánh vỗ nhịp nhàng trong không khí lạnh giá trước khi bay vút lên bầu trời đêm.
Nhìn theo bóng dáng con chim mất hút trong màn tuyết trắng, Khánh Ly khẽ thở dài. Đôi mắt nàng thoáng chút lo âu, nhưng trong lòng vẫn kiên định.
"Bầu," nàng lẩm bẩm, "ta tin rằng huynh sẽ biết phải làm gì."
Nàng đóng cửa lại, thắp sáng thêm ngọn đèn trong phòng, rồi ngồi xuống tiếp tục đọc những tài liệu mà Vỉe đưa cho nàng. Dù đang sống trong lòng kẻ địch, Khánh Ly biết rằng từng bước đi của nàng đều là vì mục tiêu lớn lao hơn – bảo vệ danh dự và sự đoàn kết của VNCG.
---
Trở lại Long Đình Viện, khung cảnh hoàn toàn đối lập với sự ồn ào của SH. Trong ánh sáng dịu nhẹ của những ngọn đèn dầu, các tài tử đang miệt mài tập luyện. Tiếng nhạc cổ truyền ngân vang, hòa quyện với giọng đọc thơ nhịp nhàng, tạo nên không khí trang nghiêm và đầy cảm hứng.
Nào công tử đứng giữa sân, đôi mắt sáng ngời khi nhìn các tài tử trình diễn. Chàng vừa hoàn thành một khúc ca mới, lấy cảm hứng từ khung cảnh tuyết phủ trên đỉnh núi trong chuyến đi trước đó. Những lời ca không chỉ tôn vinh vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn gửi gắm thông điệp sâu sắc về hòa bình và đoàn kết.
Chàng cất giọng, truyền cảm hứng cho các tài tử:
"Các vị, đây không chỉ là nhạc hội. Đây là cơ hội để chúng ta chứng minh rằng âm nhạc chân chính có thể vượt qua mọi âm mưu và chia rẽ. Hãy để từng nốt nhạc của chúng ta vang lên vì Đại Việt, vì tinh thần bất khuất của dân tộc."
Bên cạnh đó, Cao Nhạc trưởng đảm nhận việc dàn dựng các màn trình diễn sao cho vừa giữ được tinh thần cổ truyền, vừa thể hiện sự sáng tạo hiện đại. Những giai điệu do ông điều phối khiến các tài tử không khỏi trầm trồ.
Đạo diễn Đinh Thư, với phong cách mạnh mẽ nhưng đầy tinh tế, hướng dẫn từng động tác biểu diễn. "Chúng ta không cần phải khoa trương. Sự giản dị nhưng ý nghĩa sẽ tạo nên sức mạnh."
Ngoài các tài tử và những người phụ trách, một nhân vật mới xuất hiện, Long Đăng Thần – người nổi danh với tài năng điều phối ánh sáng sân khấu, được mệnh danh là "Quang Nghệ Sư."
Long Đăng Thần, với vóc dáng cao ráo, phong thái nhanh nhẹn và đôi mắt sắc bén, bước vào giữa sân tập. Trên tay ông cầm một bản phác thảo sân khấu, ánh mắt quét nhanh qua khung cảnh.
"Các vị," ông nói, giọng nói chắc nịch nhưng ấm áp, "ánh sáng không chỉ để làm đẹp, mà còn để truyền tải cảm xúc. Chúng ta cần ánh sáng để làm nổi bật âm nhạc và thơ ca, để từng nốt nhạc và từng câu từ đều có thể chạm đến trái tim khán giả."
Cao Vịnh gật đầu tán đồng, cười nhẹ:
"Long huynh, quả nhiên không khiến ta thất vọng. Vậy hãy cho chúng ta thấy ánh sáng của Thần đèn đi nào"
Long Đăng Thần bước tới bản đồ sân khấu, tay cầm cây bút trỏ vào những vị trí then chốt trên phác thảo.
"Chúng ta sẽ kết hợp ánh sáng truyền thống và hiện đại để tạo nên một sân khấu lung linh, hoành tráng. Đèn dầu dịu nhẹ sẽ được bố trí ở rìa sân khấu, tạo cảm giác ấm áp và gần gũi. Ở trung tâm, ta sử dụng gương phản chiếu kết hợp đèn màu để biến đổi ánh sáng theo từng tiết mục, mang lại sự bất ngờ và sống động."
Ông dừng lại một lát, mắt lấp lánh đầy cảm hứng. "Khi cao trào, chúng ta sẽ dùng đèn chùm lớn với hàng trăm bóng pha lê treo trên cao. Ánh sáng trắng sẽ từ từ tỏa xuống, làm nổi bật các tài tử và truyền tải cảm xúc mãnh liệt. Nhưng mọi thứ phải được kiểm soát kỹ lưỡng, để ánh sáng chỉ là người dẫn dắt cảm xúc chứ không chiếm lĩnh sân khấu."
Lời nói của Long Đăng Thần làm mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ. Một trợ lý nhanh chóng giơ tay hỏi:
"Thưa Thần đèn đại nhân, làm sao để ánh sáng đèn chùm không làm khán giả bị chói?"
Thần mỉm cười, đầy tự tin:
"Đó chính là nghệ thuật điều phối. Ta sẽ sử dụng các lồng kính đặc biệt để khuếch tán ánh sáng, khiến nó mềm mại như dòng suối chảy. Đèn chùm sẽ được gắn thêm bộ lọc màu, tạo nên hiệu ứng chuyển động như ánh trăng trên nước. Mỗi chi tiết phải được phối hợp hoàn hảo để khán giả cảm nhận được sự mê hoặc mà không hề khó chịu."
Mọi người gật gù, không giấu được vẻ ngưỡng mộ. Những ý tưởng độc đáo của Long Đăng Thần khiến không khí trong Long Đình Viện bỗng chốc trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết.
---
Trong một buổi chiều u ám, tuyết rơi dày đặc bao phủ kinh thành, người hầu của phủ Lệ Vương mang theo một bức thư niêm phong kỹ lưỡng đến Long Đình Viện. Bức thư được trình lên Nào công tử ngay lập tức. Khi mở ra, dòng chữ nguệch ngoạc nhưng đậm nét đe dọa hiện lên:
"Nhạc hội này sẽ là ngày chấm dứt của VNCG. Đừng mơ tưởng đến hòa bình, vì đây là sân khấu để SH chứng tỏ quyền lực. Tốt hơn hết, hãy chuẩn bị tinh thần để cúi đầu trước chiến thắng của chúng ta."
Nào công tử đọc thư, ánh mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng nhưng không kém phần kiên định. Chàng đặt bức thư lên bàn, để mọi người trong phòng có thể thấy rõ từng chữ.
"Chúng nghĩ rằng có thể dùng lời lẽ này để làm chúng ta nao núng," chàng nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền. "Nhưng điều này chỉ càng khiến ta tin rằng chúng đang sợ hãi trước sự đoàn kết của chúng ta. SH không chỉ muốn chiến thắng trong nhạc hội, mà còn muốn phá vỡ tinh thần của cả Đại Việt."
Emma, đứng bên cạnh, siết chặt tay. Nàng không giấu được sự căm phẫn trong ánh mắt. "Bọn chúng thật ngạo mạn, nhưng điều đó cũng cho thấy chúng biết rằng mình không đủ mạnh để thắng một cách công bằng."
Bàng tiểu thư đặt tay lên chuôi kiếm, giọng nàng đầy quả quyết: "Nào huynh, bất kể chúng có làm gì, chúng ta sẽ không lùi bước. Danh dự của VNCG và tinh thần dân tộc không thể bị vấy bẩn."
Cống công tử bước tới, giọng nói pha chút hài hước nhưng ẩn chứa sự cương nghị: "Nếu chúng muốn làm trò, thì hãy để chúng ta dùng âm nhạc để đáp lại. Ta tin rằng một khúc chèo mạnh mẽ cũng có thể là vũ khí sắc bén nhất."
Cả nhóm đồng loạt gật đầu, trong lòng mỗi người đều trào dâng quyết tâm bảo vệ những giá trị mà họ đã cùng xây dựng.
---
Những ngày cuối cùng trước nhạc hội, cả kinh thành như được chia làm hai thái cực rõ rệt.
Tại phủ Lệ Vương, Vỉe đích thân giám sát từng chi tiết. Các nghệ sĩ của SH tập luyện miệt mài dưới sự chỉ đạo nghiêm khắc, nhưng không khí vẫn luôn bao trùm sự u ám và căng thẳng. Nề Ga, trong bộ trang phục lòe loẹt, luyện tập tiết mục đặc biệt của mình với vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Các "anh trai" của SH, mỗi người đều giữ thái độ khinh khỉnh, chuẩn bị cho màn trình diễn được thiết kế để chế nhạo VNCG.
Ngược lại, tại Long Đình Viện, không khí tập luyện dù gấp rút nhưng lại tràn đầy năng lượng và tinh thần đoàn kết. Mỗi tài tử đều nỗ lực hoàn thiện từng nốt nhạc, từng lời thơ, từng bước di chuyển trên sân khấu. Long Đăng Thần liên tục kiểm tra ánh sáng sân khấu, chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ nhất để bảo đảm rằng mỗi màn trình diễn đều sẽ khiến khán giả không thể rời mắt.
Cao Vịnh, với tư cách là người giám sát âm nhạc, kiên nhẫn hướng dẫn từng tài tử để tạo ra sự hòa hợp giữa nhạc cụ và giọng hát. Mỗi khi một đoạn nhạc hoàn thành, ánh mắt ông lại sáng lên niềm tin: "Chúng ta không chỉ chơi nhạc, mà đang kể câu chuyện về đất nước này."
Trong một buổi tối muộn, dưới ánh sáng mờ nhạt của những chiếc đèn lồng trong sân viện, Bàng tiểu thư đứng bên cạnh Emma, ánh mắt nhìn xa xăm về phía kinh thành. Nàng khẽ nói, giọng trầm ấm nhưng đầy quyết tâm:
"Muội thấy không, tuyết càng dày, chúng ta càng phải bước thật vững. Hãy nhớ rằng, chúng ta đang chiến đấu không chỉ vì nhạc hội, mà còn vì Đại Việt."
Emma mỉm cười nhẹ, siết chặt tay nàng. "Muội biết, Thu Hạ. Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai phá hủy điều đó."
Xa xa, ánh đèn trong kinh thành vẫn rực sáng, nhưng lòng người ai nấy đều cảm nhận được cơn giông bão đang đến gần. Hai phe, hai con đường song song, đều đang hướng tới một điểm chung – trận chiến âm nhạc lớn nhất trong lịch sử.
Hết chương 14. Còn tiếp... 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #fanfic