Prodigal Son(s) (1)
"Chúng ta sẽ quay lại đâu?"
Giọng của Wooyoung hơi sững sờ giống như phần còn lại của cơ thể. Gần đây cậu thường thức dậy sau một giấc ngủ ngắn, San vẫn còn in sâu vào bên cạnh cậu, nhưng ngay khi lời đề nghị rơi khỏi môi Seonghwa, cậu dường như thức dậy rất nhanh.
"Trở về nhà, nơi chúng ta từng sống," Seonghwa trả lời, ngồi xuống phía bên kia của San, kéo thêm những tấm vải trên cơ thể đang run rẩy của cậu. "Nhà ở bãi biển."
Lông mày của Wooyoung nhíu lại khi được giải thích, sự nghi ngờ ngày càng rõ hơn theo từng giây.
"Làm thế nào chúng ta có thể quay lại đó?" Cậu hỏi, giữ giọng thật thấp hy vọng mình sẽ không đánh thức San. "Ý em là ngay cả khi chúng ta có thể tìm thấy nó, em chắc chắn rằng nó còn quá xa. Chưa kể đến việc trời trở lạnh như thế nào, chúng ta sẽ không bao giờ có thể sống sót trong hành trình nếu đi bộ, đặc biệt là San."
Seonghwa gật đầu hiểu ý, anh biết rằng hiện tại Wooyoung sẽ chỉ nghĩ về hạnh phúc của người kia.
"Cậu ấy thậm chí còn không thể đi lại được- ít hơn nữa là chỉ thức trong hai mươi phút," Giọng của Wooyoung trầm xuống thành tiếng thì thầm khi cậu đưa tay ra và lướt qua má San. "Em không biết anh đã nhìn thấy chưa nhưng cậu ấy bị bầm tím và xanh đen gần qua vai- vâng chắc chắn bây giờ cậu ấy có thể giữ thức ăn tốt hơn một chút... nhưng cậu ấy- Seonghwa, cậu ấy không khá hơn chút nào."
Seonghwa nghiêng đầu nhìn nét mặt tái nhợt của San. Wooyoung thở dài nặng nề như thể vẫn còn kiệt sức và chạy lại gần người đang run rẩy và bị thương.
"Đã ba ngày kể từ đó," Seonghwa nói sau một lúc, cũng đưa tay về phía trước và chải các ngón tay qua mái tóc ẩm ướt của San. "Cơ thể em ấy có lẽ đã phải làm việc thêm giờ chỉ để giúp tim em ấy đập. Nhưng có vẻ như virus đã biến mất, em ấy phải biến đổi ngay bây giờ nếu nó vẫn còn trong em ấy... chúng ta hãy chỉ tập trung vào điều đó hiện tai. San sẽ không muốn chúng ta quá đau buồn ngay bây giờ phải không?"
Wooyoung lắc đầu với một tiếng thở dài và gục đầu lên đầu San.
"Cậu ấy không ngừng run nhưng đồng thời lại đổ mồ hôi rất nhiều. Em không biết cơ thể cậu ấy thực sự cần gì," Cậu rón rén, nắm lấy tay Seonghwa và siết chặt. "Mỗi khi cậu ấy thức dậy, cậu ấy không thể ngừng nói rằng nó đã làm đau cậu ấy như thế nào. Cậu ấy sẽ nói với đôi mắt của mình rằng cậu ấy có thể cảm thấy điều gì đó còn thiếu- giống như mỗi lần cậu ấy thức dậy, cậu ấy quên hết mọi thứ và mỗi lần em đều phải nói với cậu ấy rằng cánh tay của cậu ấy đã mất..."
Seonghwa nghiến chặt quai hàm và nhìn xuống San lần nữa, gương mặt như thể cậu đang phải chống chọi với cơn đau ngay cả trong giấc ngủ.
"Lần sau điều đó xảy ra," Người lớn hơn nhẹ nhàng nói, xoa ngón tay cái của mình lên mu bàn tay ấm áp của Wooyoung. "Chỉ cần nói với em ấy rằng đừng nhìn vào nó và tập trung vào việc trở nên tốt hơn. Em ấy đang cố gắng hết sức và em cũng vậy, nhưng hãy đảm bảo sẽ tự ăn uống. Em sẽ không có ích gì với em ấy nếu em suy sụp vì kiệt sức, được rồi chứ?"
Wooyoung cau mày một chút nhưng vẫn gật đầu bất chấp. Cậu có quầng thâm dưới mắt và có thể dễ dàng nhận thấy sự sắc bén trên gò má của cậu, điều này không rõ ràng khi Seonghwa tìm thấy cậu lần đầu tiên. Seonghwa biết Wooyoung đã chia khẩu phần ăn của mình cho San để giúp người lớn hơn hồi phục, nhưng cậu đã không nói bất cứ điều gì cho đến lúc này vì rõ ràng cơ thể của Wooyoung đang rã rời.
"Anh đã nói chuyện với Mingi và Yunho về nó, nhưng thực ra đó là ý tưởng của Yunho ngay từ đầu. Bọn anh đã nói về nó khi em đang ngủ đêm qua vì khi anh và Mingi ra ngoài để thử tìm một số thứ, thì có vẻ như có nhiều thây ma xung quanh hơn bình thường. Điều đó thực sự không nên ngạc nhiên khi chúng ta ở trong thành phố nhưng điều đó cho thấy chúng ta thực sự không thể ở lại đây. Chưa kể thành phố đang tràn ngập những người tâm thần, chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ tìm thấy chúng ta ở đây." Seonghwa lại đẩy chủ đề lên, biết rằng bất kỳ lựa chọn nào cũng đều buộc San phải chuyển đi, Wooyoung sẽ không chấp thuận - nhưng cậu vẫn biết rằng đây có thể là hy vọng duy nhất của họ, và cậu cần tất cả họ trên tàu nếu họ có cơ hội.
"Nhưng San..." Wooyoung vang lên, mặt cậu đột nhiên tái đi. "Anh không định để cậu ấy ở đây, đúng không? Giống như em- em biết cậu ấy trông không tốt vào lúc này và em biết rằng cậu ấy có thể sẽ không... anh biết đấy. Nhưng anh không thể để cậu ấy ở đây-"
"Không, em ấy sẽ đi cùng chúng ta," Seonghwa ngăn cản lại trước khi Wooyoung có thể tức giận hơn. "Chúng ta sẽ không bỏ lại em ấy."
Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm lấy người nhỏ hơn ngay lập tức khi cậu hơi chùng xuống một chút. Một phần trong Seonghwa đau đớn vì Wooyoung phải hỏi một câu như vậy, nhưng phải công bằng vì Seonghwa đã từng có thành tích bỏ lại mọi người nếu anh cho rằng họ bị thương quá nặng để tiến về phía trước và sẽ chỉ làm tổn thương những người còn lại. Điều đó cho thấy ngay cả Wooyoung cũng có thể thấy tình trạng của San thực sự tồi tệ như thế nào.
"Em ấy sẽ đi cùng chúng ta," Seonghwa nói lần nữa, tự tin hơn vào lần này. "Làm cách nào để chúng ta đưa em ấy xuống, anh chưa chắc, nhưng em ấy sẽ đi. Yunho và Mingi sẽ đưa bọn anh đến trung tâm mua sắm, nơi cả hai tìm thấy cách đó vài dãy nhà và bọn anh sẽ xem liệu chúng ta có thể tìm thấy quần áo ấm hơn không."
"Chúng phải là len, em biết vải cotton khiến anh dễ thở hơn, nhưng San cần len. Thứ gì đó mà gió không thể xuyên qua, dạo này thật kinh khủng," Wooyoung nói, nảy lên ý tưởng một chút. "Nhưng anh phải cẩn thận- anh biết các trung tâm mua sắm luôn đông đúc người nên em tưởng tượng sẽ có một loạt người chết trong đó... có vẻ như không hoàn toàn an toàn."
"Bọn anh sẽ cẩn thận, bọn anh sẽ không ở đó quá lâu đâu. Thêm vào đó, Hongjoong và anh biết những dấu hiệu khi một đám đông đang đến, nếu tình hình trở nên quá nguy hiểm, bọn anh sẽ không ngần ngại rời đi."
"Hongjoong? Anh ấy lại đi với anh?" Wooyoung hỏi, lông mày của cậu nhướng lên một chút. "Anh ấy luôn đi với anh vào những ngày này."
"Hắn đề nghị đi cùng anh và thật ngu ngốc nếu từ chối điều đó. Anh không muốn đi ra ngoài một mình, đặc biệt không an toàn khi ở thành phố này," Seonghwa thở dài, thoáng nhìn qua vai về nơi Hongjoong đang sẵn sàng cho cuộc phiêu lưu nhỏ của họ. "Hai bộ não tốt hơn một, anh chắc rằng ngay cả hắn cũng biết điều đó. Thêm vào đó, anh có thể để mắt đến hắn, để hắn không làm điều gì ngu ngốc như mọi khi."
"Tất nhiên là anh thấy vậy rồi," Wooyoung lầm bầm, một tiếng thở dài gần như mỉa mai lướt qua môi cậu.
"Cái gì?"
"Không có gì," Wooyoung lắc đầu. "Yunho và Mingi có đi với hai người không?"
"Chà, đại loại là vậy, cả hai chỉ cho bọn anh thấy địa điểm ở đâu, và sau đó nói rằng cả hai có thứ gì đó muốn chăm sóc." Seonghwa gạt đi bình luận cuối cùng của Wooyoung, cho rằng nó không quan trọng và thay vào đó đứng dậy sau khi vỗ nhẹ vào đầu San nhẹ nhàng.
"Điều đó có nghĩa là gì?" Lông mày của Wooyoung lại nhíu lại, lần này là một cách quan tâm hơn.
"Cả hai từ chối nói cho anh biết, điều đó khiến anh tin rằng đó không phải là điều anh muốn chấp nhận. Nhưng Yunho nói rằng đó là điều cần thiết cho sự sống còn của chúng ta, đặc biệt là của San. Anh rất muốn ngồi xuống và trò chuyện lâu với chúng về điều đó nhưng chúng ta không có thời gian cho việc đó. Ở lại thành phố này càng lâu, chúng ta càng tự đặt mình vào nguy cơ nghiêm trọng theo nhiều cách, vì vậy anh phải tin tưởng cả hai và hy vọng chúng biết những gì chúng đang làm. Chúng ta không thể đủ khả năng để dựa vào một người nữa, nếu chúng ta muốn sống sót qua điều này, mọi người cần phải dốc sức và tin tưởng lẫn nhau." Seonghwa một lần nữa nhìn qua vai, nơi ba người bạn của anh đang đứng bên sợi dây thừng, đợi anh.
"Vậy chúng ta sẽ rời đi để đến ngôi nhà bên bờ biển, không cần thảo luận gì sao?" Wooyoung nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút tuyệt vọng, không giống như lần đầu tiên họ nói về chủ đề này.
"Đó là hy vọng duy nhất của chúng ta, ít nhất chúng ta phải cố gắng," Seonghwa nhìn xuống Wooyoung rồi nhìn San, người đang bị nhét vào bên cạnh người nhỏ hơn. Đó là hy vọng duy nhất của San, là phần không nói ra nhưng họ đều biết rất rõ. San đã bất động từ nãy đến giờ, vì vậy Seonghwa hy vọng cậu sẽ được nghỉ ngơi, thứ mà cậu rất cần, và anh hy vọng thân nhiệt của Wooyoung đủ để giữ ấm cho cậu cho đến khi họ tìm thấy quần áo thích hợp.
"Anh biết không," Wooyoung lại lầm bầm, nhưng lần này đủ lớn để Seonghwa nghe thấy. Wooyoung đặt một nụ hôn nhẹ nhàng và lịch thiệp lên đỉnh đầu của San trước khi cậu quay lại nhìn Seonghwa với một ánh nhìn yêu mến. "Anh đã trưởng thành, thật sự. Em tự hào về anh, Hyung."
Seonghwa thấy cơ thể mình rùng mình vì điều đó, anh đổ lỗi cho gió, nhưng dù sao thì vẫn cảm thấy khá sốc trước lời thú nhận của Wooyoung. Tất cả đều đã trưởng thành đáng kể, vì vậy anh không biết tại sao Wooyoung lại chỉ nói mình anh như vậy. Anh không thể tự trả lời được điều đó khi anh đứng đó một cách lúng túng với cơn gió thổi bay tóc quanh mặt, tạm thời làm anh chói mắt. Nhưng Wooyoung hiểu, cậu không cần Seonghwa nói gì cả - cậu biết người lớn hơn không thể, nhưng vẻ mặt kinh ngạc trên khuôn mặt anh thực sự đáng giá.
"À, phải- vậy," Seonghwa hắng giọng với một cái nhăn mũi nhỏ. "Ở đây vẫn còn thức ăn và nước uống... Anh biết em biết phải làm gì với điều đó. Một khi tất cả bọn anh xuống dưới hết, hãy kéo dây lên để không ai có thể lên đây. Bọn anh sẽ cho em biết khi bọn anh quay lại, đừng thả nó xuống cho đến lúc đó."
"Cái gì? Chúng ta sẽ ra hiệu cho nhau bằng tiếng chim kêu hay gì đó- nếu vậy, chúng ta cần luyện tập trước." Mắt Wooyoung lấp lánh một chút, lần đầu tiên sau một thời gian dài. Seonghwa cảm thấy trái tim mình có chút tan chảy, khóe miệng nhếch lên nhìn Wooyoung cuối cùng cũng thể hiện một chút vui mừng.
"Không có loài chim nào kêu hết- Anh sẽ chỉ gọi tên em. Bắt chước tiếng chim kêu quá dễ, ai cũng có thể làm được. Nhưng anh chắc rằng anh là người duy nhất có thể gọi tên em theo cách anh vẫn làm."
Wooyoung gật đầu với điều đó, một lý lẽ công bằng.
"Ngoài ra, hãy cố gắng giúp em ấy đứng dậy. Em ấy cần cố gắng đi lại một vài vòng, nhưng vì tình yêu của chúa, hãy từ từ và nhẹ nhàng. Nếu em ấy quá lâng lâng, thậm chí đừng cố gắng- nhưng chúng ta thực sự cần giúp em ấy di chuyển trở lại." Seonghwa nói lần cuối cùng trước khi anh di chuyển đến chỗ bộ ba đang chờ đợi anh một cách khá sốt ruột. Wooyoung chỉ gật đầu thay câu trả lời và Seonghwa biết người nhỏ hơn sẽ không thích ý tưởng chuyển San đi chút nào, nhưng cậu biết họ phải làm thế.
Seonghwa ước gì mình có thể tự mình bế San để người nhỏ hơn không phải di chuyển và có thể tập trung vào việc chữa bệnh, anh biết họ không thể làm vậy. Họ thậm chí không thể đợi San lành lại trước khi rời đi. Mùa đông đến quá nhanh và thành phố quá nguy hiểm, hy vọng duy nhất của họ là rời đi ngay bây giờ khi thời tiết hợp tác vừa đủ.
"Bọn anh sẽ không quá lâu đâu," Seonghwa gọi cho Wooyoung khi anh nhặt chiếc túi rỗng của mình trên mặt đất và ném nó qua vai. "Hai đưa ở lại an toàn."
"Chúng em sẽ," Wooyoung gọi lại, mặt cậu hơi xụ xuống một chút. Seonghwa thực tế có thể nhìn thấy sự căng thẳng của tất cả bọn họ để lại trên khuôn mặt của Wooyoung, anh biết người nhỏ hơn không muốn họ rời đi và sợ rằng một khi họ làm vậy họ sẽ không quay lại. Nhưng như Seonghwa đã nói trước đây, nếu muốn điều này thành công thì tất cả đều cần phải có niềm tin vào nhau. "Mọi người cũng phải giữ an toàn. San và em cần mọi người trở về ngay sau đó."
Mingi và Yunho đã leo xuống dây vào lúc Seonghwa và Wooyoung kết thúc cuộc trò chuyện của họ, còn lại Seonghwa và Hongjoong đang ở trên cùng chờ đến lượt. Có một phần Seonghwa không thể chịu đựng được việc để hai người họ một mình và rất dễ bị tổn thương như thế, nhưng anh phải liên tục nhắc nhở bản thân rằng anh phải làm vì sự sống còn của họ. Yêu cầu Wooyoung và để San một mình là một ý tưởng tồi tệ - anh thậm chí sẽ không thể bóc mẽ người nhỏ hơn ngay cả khi cậu đã cố gắng. Thêm vào đó, Seonghwa có một cảm giác kỳ lạ rằng lý do duy nhất mà San vẫn còn sống là vì Wooyoung đang ở ngay bên cạnh cậu, không chịu rời khỏi cậu.
"Seonghwa!" Wooyoung gọi ngay trước khi Seonghwa bắt đầu trèo xuống dây. Seonghwa dừng lại ngay lập tức, bám vào thành đá để cố gắng lách người qua xem có chuyện gì - ngoại trừ Wooyoung trông không bị thương, và San cũng vậy. Người nhỏ hơn chỉ cau mày và ánh mắt lấp lánh trước đây đã biến mất. Chúng trông đầy nước nhưng Seonghwa ở quá xa để biết liệu đó có phải là trường hợp đặc biệt thật sự hay không.
Nó khiến toàn thân anh đau nhức bất chấp.
"Hãy giữ an toàn, làm ơn," Wooyoung nhấn mạnh một lần nữa, vòng tay cậu ôm chặt lấy San. "Chúng em sẽ đợi ở đây một cách kiên nhẫn, đừng quên điều đó. Chúng em sẽ không di chuyển cho đến khi anh quay lại, vì vậy hãy đảm bảo sẽ quay lại- được chứ? Em không muốn chết tại chỗ này vì anh đã không quay lại... "
Sự tuyệt vọng trong giọng nói của cậu khiến việc rời đi càng khó khăn hơn. Anh tự hỏi liệu Wooyoung có nghĩ rằng họ đang bỏ rơi cậu bởi vì cậu thực sự gắn bó với San và San không thể di chuyển - vì vậy họ đã quyết định bỏ đi với một lời hứa hão huyền là sẽ quay trở lại. Sau đó, Seonghwa gần như trèo trở lại thành đá với ý định ở lại với cả hai để cố gắng xoa dịu Wooyoung và cho cậu thấy rằng họ sẽ không bỏ rơi cả hai - nhưng Wooyoung khẽ lắc đầu.
"Em tin tưởng anh," Cậu nói tiếp theo, mặc dù nét mặt của cậu nói khác. "Em tin tưởng anh Seonghwa. Hẹn gặp lại sau. Em yêu anh."
Những ngón tay của Seonghwa gần như thả ra vào lúc đó, những từ ngữ đơn giản nhưng quá mạnh mẽ đã khiến anh suýt chết. Nhưng anh đã bắt kịp mình, tim anh đập loạn xạ trong lồng ngực khi điều đó xảy ra. Mặt anh có lẽ tái đi quá mức, nhưng anh thấy mình đang bám chặt vào sợi dây với những lời nói của Wooyoung cứ đập thình thịch trong đầu từ mọi hướng. Không phải anh ghét những lời nói đó, anh không có bất cứ điều gì chống lại chúng, đó chỉ là điều mà anh không chắc mình thực sự tin vào - hoặc ít nhất tin vào điều đó được dành cho riêng mình.
Vì vậy, nghe những lời đó được nói với anh chỉ làm cho người anh dựng tóc gáy khó chịu. Nhưng đồng thời, có một sự ấm áp không thể phủ nhận trong bụng anh từ lời thú nhận. Đây không phải là lần đầu tiên Wooyoung nói điều đó với anh, nhưng bối cảnh đằng sau nó bây giờ và cách Wooyoung nói - âm thanh gần như là lần cuối cùng - Seonghwa chỉ biết Wooyoung không nói chỉ để nói ra.
"Anh cũng yêu em." Anh gần như nghẹn ngào, nhưng Wooyoung vẫn nghe thấy. Những từ ngữ quá xa lạ trên lưỡi anh nhưng chúng không hề gượng ép, nó trôi tuột ra ngoài trước khi anh kịp nghĩ ra.
Khuôn mặt người nhỏ hơn giãn ra, và trước khi Wooyoung có thể nói bất cứ điều gì hoặc phản ứng thêm, Seonghwa đã bắt đầu leo xuống nhanh nhất có thể, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
"Đi xuống dãy nhà này và anh sẽ tìm thấy lối vào của trung tâm mua sắm," Yunho chỉ xuống một trong những con đường, giọng nói khàn khàn và tay vẫn đang băng bó. "Mingi và em không gặp nhiều thây ma bên trong nhưng vẫn phải cẩn thận. Cố gắng đừng sử dụng súng, nó sẽ dội lại rất nhiều tiếng ồn và hút mọi thứ vào các anh theo đúng nghĩa đen."
"Hai em sẽ không đi cùng à?" Seonghwa hỏi, bối rối không hiểu tại sao Mingi và Yunho lại dừng lại.
"Không, chúng em có việc riêng phải làm. Em có cảm giác rằng chúng em cũng sẽ mất nhiều thời gian nên tốt hơn chúng em nên bắt đầu ngay bây giờ," Yunho trả lời, nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt. "Nhưng đừng lo lắng, anh không thể bỏ lỡ trung tâm mua sắm."
"Anh không lo lắng về khả năng tìm được một trung tâm mua sắm của mình-" Seonghwa thở dài, kìm nén ý muốn ấn ngón tay vào thái dương. "Anh lo lắng về việc hai đứa đang làm điều gì đó ngu ngốc."
"Ồ, chúng em đang làm một việc ngu ngốc, được rồi, có lẽ sẽ khiến chúng em bị giết, nhưng chúng ta phải cố gắng," Mingi trả lời, giọng cậu quá vui vẻ và hào hứng cho sức khỏe của Seonghwa.
"Em biết không? Anh thậm chí không muốn biết- miễn là đây không phải là lần cuối cùng anh được gặp các em," Seonghwa trừng mắt nhìn cả hai người, đặc biệt là Yunho, người luôn là ví dụ chung về vẻ ngoài băng giá của cậu. "Sẽ không, đúng chứ?"
"Anh biết rằng chúng em không thể hứa bất cứ điều gì mà, nhưng chúng em sẽ cẩn thận. Chỉ cần biết rằng, nếu chúng em thành công, cơ hội sống sót của chúng ta sẽ tăng lên ít nhất năm mươi phần trăm," Mingi gật đầu cùng với lời nói của Yunho, đưa ra một ngón tay cái mạnh mẽ hướng lên.
Có lẽ lý do duy nhất khiến Seonghwa có thể bỏ qua những gì Mingi và Yunho đang ám chỉ là vì họ có vẻ rất chắc chắn về điều đó. Ít nhất họ cũng hiểu bất cứ điều gì họ đang làm nguy hiểm như thế nào, nhưng Seonghwa cho rằng điều đó không quá tệ vì họ còn có thể đùa về điều đó.
"Đừng đợi chúng em," Mingi nói tiếp. "Khi hai người xong việc, hãy quay lại với Wooyoung và San. Em thậm chí không thể hứa là chúng em sẽ quay lại tối nay, nhưng hy vọng là vào sáng mai."
"Anh nghĩ em nên ngừng nói trước khi làm cậu ấy căng thẳng thêm nữa," Hongjoong lần đầu tiên nói, nhận thấy cách Seonghwa tiếp tục căng thẳng.
"Im đi, đừng nói chuyện với tôi," Seonghwa suýt đưa tay tát vào mặt Hongjoong để đẩy hắn ra.
Mingi và Yunho liếc nhìn nhau trong tích tắc trước khi lắc đầu thở dài. Yunho đưa tay về phía trước và đặt bàn tay đang băng bó của mình lên vai Seonghwa, nở một nụ cười dịu dàng nhất có thể.
"Đừng lo lắng quá, ngày mai anh sẽ gặp lại chúng em, ít nhất là vào giờ này." Người cao hơn nói, giọng chắc chắn đến mức gần như thuyết phục Seonghwa rằng họ chỉ đang đi dạo vui vẻ.
"Nếu em trễ một giây, anh sẽ tự mình đến tìm em, và anh sẽ giết em." Seonghwa trả lời cậu. Không có lời nói dối nào được che giấu trong lời nói của anh và họ đều biết điều đó. Nhưng bất chấp những lời đe dọa của anh, Yunho chỉ cười nhẹ và nhìn xung quanh họ từ nơi họ đứng ở góc đường.
"Con biết rồi mẹ, đừng lo lắng nữa."
"Ngay khi anh ngừng lo lắng, thì sẽ có người chết."
"Tại sao anh lại khiến mọi thứ trở nên bệnh hoạn như vậy?"
"Hãy nhìn xung quanh chúng ta để xem sự thay đổi, em có nhìn không?"
"Em đang mở to mắt."
"Vậy thì lấy kính đi, em rõ ràng bị mù."
"À, để em," Yunho thò tay vào túi quần và giả vờ rút thứ mà Seonghwa đoán là điện thoại, đưa nó lên tai như thể cậu đang gọi cho ai đó. "Em sẽ gọi cho bác sĩ nhãn khoa của mình thật nhanh và cho ông ấy biết em rất cần một số kính mới. Em nên mua loại gọng nào?"
Seonghwa nhìn cậu chằm chằm một cách vô cùng thích thú.
"Có lẽ kiếp trước cậu là một diễn viên hài." Mingi nói, dường như rất thích màn trình diễn nhỏ của Yunho.
"Đừng khích lệ em ấy," Seonghwa gần như rít lên với người khổng lồ kia, nhưng cuối cùng hiểu rằng 'thỏa thuận khổng lồ' nhỏ của họ đi sâu hơn những lời đe dọa của Seonghwa, vì vậy anh không thể nói gì để xua đuổi họ. Họ đã lãng phí đủ thời gian, vì vậy Seonghwa quyết định trở thành một người lớn hơn, một lần nữa, chọn cách phớt lờ họ.
"Sao cũng được. Chỉ cần nhanh lên với bất kỳ kế hoạch nào mà hai đứa đang xoay quanh trong đầu và nhớ giữ an toàn. Ý anh là, hãy trở lại vào tối nay, không có ngoại lệ. Hongjoong và anh sẽ làm nhanh, bọn anh sẽ lấy những gì có thể," Seonghwa điều chỉnh lại chiếc túi trống trên vai. Anh đảm bảo nhìn cả hai người cao hơn để nhận được cái gật đầu của cả hai trước khi quyết định có thể để họ đi.
Rốt cuộc thì họ không phải trẻ con. Họ có thể tự xử lý. Họ không cần anh nắm tay trên mỗi bước đi.
"Vâng, thưa ngài." Yunho dứt khoát, nụ cười dịu dàng khi cậu thả cánh tay xuống và nhìn Seonghwa bằng ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
Nó khiến Seonghwa lùi lại một cách bất an, đó cũng là ánh mắt mà Wooyoung đã dành cho anh trước khi anh rời đi và điều đó chỉ khiến anh thêm lo lắng.
"Chúng em yêu anh Seonghwa." Yunho nói, chỉ vào giữa mình và Mingi. Người kia gật đầu vài cái, đầu nghiêng sang một bên nhẹ nhàng khi nhìn Seonghwa.
"Cái- Cái gì mà sao hôm nay mấy đứa đều tỏ tình với anh... đây không phải là một bộ phim hài lãng mạn, các em biết đấy..." Seonghwa tròn mắt hài hước khi cố gắng nói ra.
Cả Mingi và Yunho đều cười vào điều đó, to hơn nhiều so với những gì họ nên làm, nhưng Seonghwa đoán vẻ mặt của anh quá buồn cười nên đã bỏ qua cơ hội.
"Chúng em biết, chỉ muốn chắc chắn rằng anh biết." Mingi nói, đưa tay về phía trước và làm rối tóc của Seonghwa, để lại người lớn hơn đông cứng và hoàn toàn bê bối khi anh đứng cạnh Hongjoong, người chắc chắn đang tận hưởng từng chút một.
Nhưng Seonghwa chưa kịp nói gì thì cả hai đã rời đi, tiếp tục đi dọc theo con phố chính dẫn ra khỏi trung tâm thương mại. Họ đi lùi một lúc để vẫy tay chào cả hai trước khi quay lại để bước đi đàng hoàng. Seonghwa thề rằng anh cảm thấy mình như già đi mười năm, trái tim tội nghiệp của anh hoàn toàn biến mất. Anh nhìn họ rời xa anh và Hongjoong, những người đang đứng ở cùng một chỗ khá vô dụng, và anh không thể không cảm thấy buồn khi họ thậm chí không nhìn lại một lần.
Cảm giác quá quen thuộc, một cảm giác mà Seonghwa không muốn nhớ lại.
"Chuyện quái gì đang xảy ra?" Seonghwa lẩm bẩm, hơn bất cứ điều gì với bản thân khi cuối cùng họ cũng bắt đầu hành động trên con phố Yunho chỉ họ xuống. Ý của anh là một câu hỏi tu từ, không phải thứ đáng ra phải trả lời, nhưng Hongjoong đã lên tiếng ngay từ phía sau anh.
"Tôi nghĩ kể từ khi những gì xảy ra với San, tất cả chúng đều thực sự nhận ra rằng cái chết thậm chí có thể xảy ra với chúng, và vì vậy, nhắc nhở những người xung quanh cậu rằng cậu yêu chúng khi phải chia xa một thời gian có thể xoa dịu lương tâm của chúng," Hắn trả lời, bước lên một bước dài để sánh bước cùng Seonghwa. "Tôi nghĩ rằng chúng cũng biết bất cứ điều gì chúng đang làm là thực sự nguy hiểm và chúng biết rằng chúng có thể sẽ không quay lại."
"Tôi không nhớ đã cho phép anh nói chuyện với tôi," Seonghwa càu nhàu, nhưng lời nói của anh không có nhiều nọc độc. "Thêm nữa, dù sao thì anh cũng không coi tôi là người tin vào tình yêu."
"Tình yêu?" Hongjoong hỏi, lông mày nhướng lên nhưng Seonghwa từ chối nhìn hắn vì bây giờ anh đã có thể nhìn rõ tòa nhà rất lớn trước mặt. "Tôi không... tôi không nghĩ vậy."
"Không?" Mũi của Seonghwa lại hếch lên, nhanh chóng chuyển mắt sang nhìn Hongjoong khi họ đứng ngay trước hai dãy bậc thang dẫn đến lối vào của trung tâm mua sắm. "Đừng nói với tôi những thây ma đã dạy trái tim băng giá của anh cách yêu."
Nó im lặng trong một giây.
"Và nếu chúng đã làm?"
"Biết gì không? Đừng nói nữa."
Bản thân trung tâm mua sắm là một tòa nhà lớn, giống như cái mà Seonghwa đã quen thuộc ở nơi anh từng đi học. Nhìn từ bên ngoài, anh đoán nó có ít nhất hai tầng với nhiều cửa hàng bách hóa khác nhau bên trong. Cửa trước không bị phá một cách đáng ngạc nhiên, vì vậy đây là một điều gì đó đầy hứa hẹn. Mingi và Yunho nói rằng họ đã gặp một vài thây ma khi ở bên trong, vì vậy điều đó có nghĩa là có một cái lỗ trên tường ở đâu đó và rất có thể vẫn còn một vài con bên trong.
Nếu họ im lặng và làm việc nhanh chóng, rất có thể họ có thể tránh được lũ thây ma, nhưng họ vẫn cần phải đề phòng. Vì vậy, khi họ mở những cánh cửa kẽo kẹt và bước vào trong, Seonghwa rất cảm ơn vì Hongjoong đã ngậm miệng lại.
Bên trong rất tối và đầy bụi, ánh sáng duy nhất lọt vào là từ cửa sổ trên nóc mái vòm. Seonghwa đã đúng, tổng cộng có hai tầng, và có lẽ cách họ năm mươi thước là hai thang cuốn đã hết hoạt động. Địa điểm đã được chuyển thành bãi rác một cách độc đáo. Mặc dù cửa trước không bị vỡ, nhưng rất nhiều tủ trưng bày đã vỡ vụn trên nền đá cẩm thạch và Seonghwa thậm chí có thể nhìn thấy những xác người nằm rải rác trên mặt đất. Không có nhiều, nhưng máu bắn tung tóe trên mặt đất và trên các bức tường khiến nó trông tồi tệ hơn rất nhiều.
Có rất nhiều bụi trong không khí khi họ bước qua, nơi này yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng bước chân của họ cũng gần như vang vọng. Họ phải bước qua hai thi thể trên thang cuốn khi đi lên đó, và Seonghwa để ý máu từ một trong các xác chết vẫn chưa khô hoàn toàn.
"Tôi luôn ngạc nhiên về việc cơ thể con người có thể chảy máu nhiều đến mức nào," Hongjoong thì thầm khi bước qua cơ thể, theo Seonghwa lên tầng hai. "Chúng ta không phải là những người duy nhất đã đến đây gần đây."
Vì vậy, Hongjoong dường như cũng nhận thấy điều đó. Thông thường, những điều như vậy sẽ không khiến Seonghwa lo lắng, nhưng chính nỗi sợ hãi của những người dân sinh sống ở thành phố này đã khiến anh bắt đầu đặt câu hỏi về mọi thứ.
"Mingi và Yunho đã ở đây vào ngày hôm trước. Có lẽ chúng đã giết nó," Seonghwa trả lời khi họ lên đến đỉnh, chỉ nhìn xuống cái xác trong vài giây trước khi quay đi.
"Nó đã bị bắn vào đầu," Hongjoong phản bác. "Chúng không có súng để sử dụng."
Seonghwa lắc đầu và nắm chặt xà beng trước khi đặt nó qua vai. Hongjoong đã đúng, những xác chết rải rác trên sàn không phải do Mingi và Yunho. Vết thương do đạn bắn hiện hữu trong từng vết thương mà chúng bắt gặp, và nghi ngờ về việc ai đã từng ở đó chỉ được xác nhận khi Hongjoong chỉ ra rằng rất nhiều người trong số chúng bị mất một số chi nhất định.
Hầu hết các xác chết đã ở đó rất lâu, nếu không phải là mùi kinh tởm, thì đó là sự phân hủy có thể nhìn thấy bao phủ thịt và xương. Một cảnh tượng rất khó chịu, ngay cả đối với Seonghwa, người từng nhìn thấy nó. Họ đã cố gắng hết sức để tiếp tục tìm kiếm và tránh những cửa hàng quy mô nhỏ hơn tối đen như mực hoặc có nhiều mảnh kính vỡ, tìm kiếm những cửa hàng bách hóa lớn hơn, rộng rãi hơn và sẽ cung cấp cho họ những gì họ cần.
Hongjoong lặng lẽ đi theo sau Seonghwa, phần lớn, rẽ trái theo Seonghwa khi vào một cửa hàng bách hóa lớn mà người lớn hơn cho là một khởi đầu tốt.
"Quần áo ấm, hãy thử tìm đồ len. Tôi nghĩ áo khoác và mũ là cần thiết, ngay cả khi chúng ta có thể tìm thấy găng tay cũng rất tuyệt nhưng nếu không có thì chúng ta có thể sử dụng tất. Đừng lo lắng về kích cỡ quá nhiều, chúng ta cần phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt." Seonghwa thì thầm, bỏ túi xuống khi đi qua các giá quần áo đứng yên và bám đầy bụi.
Họ phải di chuyển xung quanh một chút vì bất cứ thứ gì đang được trưng bày hoàn toàn không phải là trang phục mùa đông và Seonghwa đã thề nếu nhìn thấy thêm một chiếc áo ba lỗ nữa thì anh sẽ mất trí. Anh biết lựa chọn mùa đông sẽ cực kỳ hạn chế, nếu có, nhưng họ có thể tìm thấy một khu ở phía sau cửa hàng lớn có trưng bày một số lựa chọn phù hợp.
Những chiếc áo khoác mà họ có chắc chắn không phải là len, nhưng Seonghwa nghĩ rằng có còn hơn không. Họ có thể đóng gói nhiều thứ trong túi, nhưng họ sẽ cố gắng hết sức có thể. Nếu có thứ gì đó ấm áp, Seonghwa sẽ nắm lấy nó và nhét vào túi của mình. Cảm giác hơi kỳ quặc khi làm điều này, biết rằng những thứ như 'ăn cắp' thực sự không còn là vấn đề nữa, nhưng một phần anh vẫn cảm thấy tồi tệ với nó. Nếu có một vài đồng xu trên người, có lẽ anh sẽ cảm thấy buộc phải để chúng trên quầy lễ tân chỉ để xoa dịu lương tâm và có thể tự hài hước một chút.
Nhưng anh không có. Đã không có bất kỳ cái nào trong nhiều năm.
Họ đóng gói những gì họ có thể một cách âm thầm, nao núng trước mọi âm thanh không rõ, tim đập thình thịch thận trọng trước mọi chuyển động có vẻ kỳ lạ. Seonghwa tìm thấy những chiếc khăn quàng cổ và buộc chúng quanh tay và chân của mình thay vì đóng gói để tiết kiệm chỗ. Không nghi ngờ gì nữa, nó trông hơi kỳ lạ, nhưng càng làm càng vui.
"Seonghwa." Hongjoong nói to, khiến Seonghwa giật mình bởi sự ồn ào đột ngột. Hắn cách anh một vài lối đi quần áo nên rất may là hắn không thấy Seonghwa nao núng và suýt chút nữa đã dùng xà beng xô ngã một số quầy quần áo.
"Cái gì? Tôi nghĩ tôi đã nói anh phải giữ cái miệng của mình lại." Anh cắn lại một cái khi trái tim của mình đã bình tĩnh trở lại.
Nó im lặng trong vài phút, nhưng Seonghwa vẫn có thể nghe thấy tiếng sột soạt từ người nhỏ hơn nên anh tiếp tục công việc đang làm và nhét những gói tất ấm đầy bụi vào túi của mình.
"Tôi chỉ đang nghĩ, có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta-"
"Dừng lại ngay," Seonghwa gọi lại hắn, cắt đứt hoàn toàn người nhỏ hơn. "Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ anh. Trước đây tôi đã quá mệt mỏi để nói với anh nhưng bây giờ tôi đã có lại năng lượng, tôi sẽ không ngần ngại nhắc anh lý do tại sao chúng ta ở đây, trong tình huống này. Anh đã mất quyền đề xuất của mình lâu lắm rồi, nhớ vị trí của mình và im lặng đi."
Anh thấy Hongjoong đang thò ra từ cuối lối đi, khuôn mặt hắn tương đối trống rỗng nhưng Seonghwa có thể biết hắn đang rất buồn. Kể từ ngày trong cửa hàng tiện lợi, khi Hongjoong chia sẻ một chút về cảm giác tội lỗi tồi tệ của mình, có vẻ như hắn đã từ bỏ vị trí lãnh đạo của mình cả về thể chất lẫn tinh thần và để Seonghwa nắm quyền. Nó không được nói ra, nhưng mọi người biết phải nhìn vào ai. Hắn giữ im lặng trừ khi được nói chuyện trong hầu hết các phần và dễ làm việc hơn so với hắn trước đây, nhưng điều đó không có nghĩa là Seonghwa vẫn không coi thường hắn.
Anh gần như đá chính mình khi anh nhận ra Hongjoong đã thực sự cho Seonghwa cơ hội để đánh hắn, nhưng do kiệt sức và quyết tâm đảm bảo cho San được sống, anh đã bỏ qua và thay vào đó, Hongjoong đã đưa ra những lời trung thực hơn những gì hắn nên làm. Hắn cũng quá dễ bị tổn thương với anh, đó là một ý tưởng tồi tệ, anh sẽ không phạm sai lầm đó một lần nữa.
"Tôi chỉ đang cố gắng giúp đỡ." Người nhỏ hơn trả lời.
"Anh đã giúp đủ rồi phải không?" Seonghwa ném trả lại hắn, sự khó chịu hiện rõ trong giọng nói của anh. Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của Hongjoong sa sầm vào lúc đó, Seonghwa thấy mình càng tức giận hơn khi anh nhận ra rằng việc nhìn thấy Hongjoong buồn bã như vậy không khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. "Tôi nghĩ tôi đã nói chết tiệt rõ ràng rằng anh đã hiểu, anh chưa học được bài học của mình phải không?"
"Tôi có," Hắn trả lời, bước xuống lối đi, lấy một chiếc mũ trên kệ mà Seonghwa đang nhìn và ném nó về phía anh. "Tôi đã học được điều đó rất tốt. Bây giờ tôi có thể suy nghĩ với một cái đầu tỉnh táo vì nó, nhưng tôi cũng có thể thấy khi nào toàn bộ gánh nặng trở thành người đàn ông hàng đầu chuyển sang tay người khác. Đã ba ngày rồi và nó đang nuốt chửng cậu. Sai lầm là ném tất cả sức nặng lên vai của cậu."
"Anh là người nói," Seonghwa bắt lấy chiếc mũ và rất thụ động nhét nó vào túi của mình.
"Chính xác thì tôi biết rõ hơn bất cứ ai," Hongjoong nhấn mạnh. "Tôi biết tôi thô lỗ, và tôi biết tôi không có quyền đề xuất mọi thứ vào thời điểm này, nhưng sẽ là sai lầm đối với tôi khi ngồi lại và nhìn cậu suy sụp vì những sai lầm của tôi."
Seonghwa lườm hắn và hừ một tiếng.
"Đừng cho tôi điều đó, đừng cố gắng nhìn tôi với ánh mắt thương hại giả tạo đó," Seonghwa hoàn toàn quay về phía hắn và một lần nữa đánh rơi túi của mình xuống sàn. "Anh luôn nhìn tôi với tất cả sự thương hại và tội lỗi giả tạo như thể anh thực sự quan tâm. Tôi có thể nhìn ra điều đó, anh biết chứ? Tôi không ngu ngốc như anh nghĩ đâu."
"Thương hại giả tạo? Seonghwa, tôi chưa bao giờ nhìn cậu bằng bất cứ thứ gì giả tạo." Lông mày của Hongjoong nhíu vào nhau, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Cái gì? Điều đó có nghĩa là gì?"
"Nó có nghĩa là bất cứ cái quái gì cậu muốn đều có nghĩa. Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn nó với một chút 'sự giả tạo' nào."
Seonghwa cảm thấy bối rối hơn bất cứ điều gì vào lúc đó. Lửa trong ruột anh sôi sục khi anh cố gắng tìm hiểu xem Hongjoong thực sự muốn nói gì. Hongjoong lại có cái nhìn kỳ lạ đó trên khuôn mặt của mình, giống như khuôn mặt hắn đã từng có ở cửa hàng tiện lợi khi hắn thực sự trao trái tim mình trên một chiếc đĩa bạc cho Seonghwa. Nó khiến người lớn hơn không thoải mái, vì vậy anh lùi lại vài bước để tạo khoảng cách giữa họ.
"Hãy dừng bất cứ điều gì mà anh đang làm. Tôi đang cố gắng sửa chữa những gì anh đã làm," Seonghwa kết thúc nói, vén tóc ra sau tai. "Tôi không cần anh giúp."
"Cậu thậm chí sẽ không bao giờ yêu cầu giúp đỡ nếu cậu cần," Hongjoong gần như cáu kỉnh với anh.
"Tại sao tôi lại phải nhờ anh giúp? Tôi có cần nhắc anh rằng San đang chết theo đúng nghĩa đen vì một quyết định mù quáng và ngu ngốc mà anh đã đưa ra không?" Seonghwa đẩy xà beng ra trước mặt, gần như chạm vào ngực Hongjoong.
Hongjoong với tay nắm chặt thanh xà beng và kéo nó lại gần mình với một lực đủ mạnh khiến Seonghwa suýt chút nữa lao về phía trước. Anh hơi loạng choạng một chút, nhưng đã kịp đứng vững trước khi anh gục mặt vào ngực Hongjoong và làm cả hai ngã nhào. Vị trí rất kỳ lạ, Seonghwa thấy mình đang ở gần một cách khó chịu với người đang nhìn chằm chằm vào mình với một kiểu kiên quyết trong ánh mắt của hắn mà Seonghwa chưa từng nhìn thấy trước đây.
"Tôi nhận thức rất rõ về điều đó. Đó là lý do tại sao tôi thậm chí không thể chịu được khi nhìn em ấy hoặc ở gần em ấy. Tôi không thể chịu đựng được khi ôm em ấy trong tay vì tôi sẽ được nhắc nhở rằng việc em ấy mất cánh tay và rất có thể là mất cả mạng sống của em ấy, là do tôi. Điều đó có thể tránh được dễ dàng, và tôi thề với cậu rằng, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi đang bóp nghẹt tôi trong từng giây phút chết tiệt này." Hơi thở của Hongjoong ấm áp phả vào mũi Seonghwa, và khi anh cố gắng lùi lại một chút, Hongjoong chỉ giữ chặt xà beng ở bên cạnh hắn mạnh hơn.
"Anh biết em ấy không quan tâm- em ấy chỉ muốn ở gần anh." Seonghwa nói, giọng anh trầm lắng nhưng căng thẳng.
"Đừng hành động quá cao thượng và vĩ đại khi cậu đã trải qua điều tương tự với Wooyoung."
"Hongjoong, chúng ta không giống nhau." Người lớn hơn rít lên với hắn, cố gắng kéo ra một lần nữa nhưng Hongjoong chỉ kéo anh lại gần hơn.
"Điều duy nhất đẩy chúng ta ra xa là cậu phủ nhận rằng chúng ta khác biệt," Giọng nói Hongjoong trầm xuống, ánh mắt lấp lánh khiến Seonghwa ngạc nhiên.
"Tôi nghĩ chúng ta đã hoàn thành những câu đố trẻ con này. Trở lại cách cũ của anh rồi sao?"
"Có vẻ như cả hai chúng ta đều có vẻ đạo đức giả," Hongjoong thở dài và buông thanh xà beng, cuối cùng cũng cho phép Seonghwa tạo khoảng cách giữa họ. Trời lập tức lạnh hơn, không khí xung quanh khiến Seonghwa rùng mình và anh có thể thấy Hongjoong đang nhìn xuống đất với biểu hiện sa sút. "Tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho chúng ta. Đó là tất cả những gì tôi từng muốn. Ngay cả với cậu, tôi cũng muốn điều tốt nhất cho cậu, cậu biết không?"
Tim Seonghwa đập mạnh vào ngực anh một cách khó chịu và anh phải nuốt nước bọt thật dày để ngăn chặn bất cứ cơn rùng mình nào đang đe dọa lấn qua cơ thể anh một lần nữa. Anh không rõ tại sao lại khó thở hay tại sao Hongjoong lại trông rất khó chịu, nhưng điều đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì đối với anh.
"Anh có dám thử nói rằng anh quan tâm đến tôi không," Anh nói chậm rãi, lưỡi gần như bị buộc chặt trong miệng. Anh lại phải nuốt nước bọt khi những lời của Hongjoong cứ lặp đi lặp lại trong đầu. "Anh chưa bao giờ quan tâm đến tôi. Đã bao giờ. Anh đã khiến cuộc sống của tôi trở thành địa ngục trần gian, anh biết không? Anh đã chọn tôi, sử dụng quyền lực của mình để kiểm soát tôi và khiến tôi trông thật ngu ngốc. Anh cố tình chọc giận tôi mỗi ngày trong nhiều năm, vì vậy anh không dám thử và nói rằng anh thực sự quan tâm đến sức khỏe của tôi."
Môi của Hongjoong hé mở, một ánh mắt khác trên khuôn mặt mà Seonghwa không hề quen thuộc. Giữa họ rất yên tĩnh, thậm chí không nghe thấy tiếng thở của họ, Seonghwa vẫn giữ cái nhìn cứng rắn và băng giá của mình về phía người nhỏ hơn trong khi Hongjoong dường như thu mình lại nhiều hơn.
Có vẻ như Hongjoong đã bị đóng băng ở đó trong một thời gian dài, nhưng cuối cùng hắn phá vỡ thế đứng như tượng của mình, đưa tay lên xoa sau gáy rồi bật ra một tiếng cười đau lòng.
"Tôi đoán là cậu nói đúng," Hắn thừa nhận, lắc đầu qua lại với một nụ cười gượng gạo. "Tôi chưa bao giờ quan tâm đến cậu đúng không? Tôi thật ngu ngốc khi cố thuyết phục cậu về một điều sai sự thật như vậy. Cậu chắc chắn là người thông minh, Seonghwa. Bắt tôi đỏ tay." (Bắt quả tang)
Nghĩ nó trong đầu là một chuyện, nhưng nghe thấy nó từ miệng của Hongjoong thì lại là. chuyện hoàn toàn khác. Cách hắn nói không kém phần khó nghe vì bất cứ lý do gì, cách Hongjoong ném tay lên trời trong một cơn giận dữ nhỏ khiến môi Seonghwa hé mở. Anh không hề mong đợi phản ứng đó. Anh không hoàn toàn chắc chắn về loại phản ứng mà anh mong đợi - nhưng chắc chắn không phải là nó.
Trên thực tế, anh không chắc mình đang cố gắng hoàn thành điều gì với toàn bộ cuộc trò chuyện chung ngoài việc nói với Hongjoong hãy im lặng vì họ đang ở trong mớ hỗn độn này là do hắn. Nhưng bây giờ nó đã đi theo một hướng hoàn toàn khác, một con đường mà Seonghwa thậm chí từ chối bước vào vì nhiều lý do.
"Tôi hiểu rồi, tôi rất vui khi thấy chúng ta đang ở trên cùng một trang," Seonghwa đứng thẳng hơn một chút, đẩy vai ra sau và ngửa cằm lên theo cách anh luôn làm khi anh phòng thủ quá mức. "Điều đó hoàn toàn ổn. Vì vậy, hãy tránh xa tôi ra."
Nó không ổn. Không có gì về nó là tốt.
Seonghwa lùi lại phía sau khi Hongjoong không nói gì hoặc không di chuyển gì về phía trước, anh cắt ánh mắt của họ chỉ bằng một cái chớp mắt, sau đó thở ra một hơi thật to trước khi bỏ đi hoàn toàn. Anh nhặt chiếc túi quá nặng của mình lên một lần nữa, biến mất khỏi lối đi và Hongjoong hoàn toàn. Cảm giác lắng đọng trong dạ dày của anh không phải là một cảm giác mà anh quen thuộc, nó đốt cháy tất cả năng lượng mà anh còn lại. Anh không thể xác định chính xác cảm xúc đó là gì, nhưng anh nhận ra nó giống với thứ gì đó cùng dòng giữa giận dữ và ghen tị.
Kiểu tức giận và ghen tuông khiến bạn gần như làm bụng bị đau và không thể đi lại được. Đó là một cảm giác kỳ lạ và khủng khiếp, ngay cả khi Seonghwa đi xa hơn, cảm giác đó vẫn không hề nhỏ lại. Anh băng qua căn phòng đến nơi những đôi giày được xếp trên tường hoặc băng ghế. Rất nhiều trong số chúng đã bị bung ra giống như những cái khác, bị bao phủ bởi những lớp bụi dày đặc, nhưng anh chắc chắn rằng sẽ không ai thực sự quan tâm đến việc đôi giày mà họ mang thực sự có đế và dính một chút bụi hay không. Seonghwa có thể sẽ quan tâm khi anh còn là một kẻ điên cuồng 'gọn gàng', nhưng tình trạng bẩn thỉu liên tục mà anh đã quen đã thành công giúp anh thoát khỏi nhu cầu sạch sẽ đó.
Anh đã đẩy người đang ở cùng mình ra khỏi tâm trí hoàn toàn - anh có một công việc phải làm. Một công việc sẽ quyết định liệu những người còn lại có sống sót trong vài ngày tới và thậm chí cả mùa đông hay không. Seonghwa biết nhiệm vụ của mình và anh biết rõ chúng, không có thời gian để vướng vào bất cứ điều gì khác. Vì vậy, anh lại bỏ túi một cách ngẫu hứng và đưa đôi tay tê cóng của mình kiểm tra một số đôi ủng để xem liệu chúng có tồn tại đủ lâu cho một mùa đông khắc nghiệt hay không.
Anh không quá lo lắng về kích cỡ, anh đã sống với bảy người trong số họ đủ lâu để ước lượng họ lớn hay nhỏ. Dù sao thì kích thước chính xác không thực sự quan trọng, dù sao thì họ cũng đang ở trong thời kỳ tận thế và thật xa xỉ khi có những đôi giày còn sử dụng được. Seonghwa quyết định buộc những đôi giày mà anh cho là đủ xứng đáng, ném chúng qua vai để mang dễ dàng hơn - không phải đôi giày nào cũng dễ mang - nhưng rất cần thiết.
Seonghwa đã xem qua danh sách của riêng mình về những thứ họ cần, nhưng dường như anh không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì khác ngoài những thứ cần thiết. Vì vậy, anh đứng dậy, hơi nhanh một chút vì anh vẫn còn đang buồn về điều gì đó và mọi thứ, không nhận thấy những gì đang ở phía sau anh. Anh không thực sự nhận thức được bất cứ điều gì xung quanh mình vào thời điểm đó, đã mất cảnh giác quá lâu vì sau đó anh lùi vào vòng tay của một đối tượng đang chờ đợi.
Anh cảm thấy bàn tay dang ra, cứng và lạnh đầu tiên chạm vào lưng mình và nó thực sự có thể là một mảnh ghép trong trí tưởng tượng của anh nhưng anh thề rằng nó đã nắm lấy anh. Seonghwa cảm thấy mình lùi lại phía sau, kẻ đột nhập phía sau anh im lặng và đóng băng tại chỗ nó đứng, nhưng Seonghwa chắc chắn phải hét lên khi có chút va chạm bên ngoài vì không có gì nên chạm vào anh, đốt cháy tất cả các đầu dây thần kinh của anh.
Hành động kết thúc chỉ trong một giây, Seonghwa vung tất cả đôi giày nặng nề phía sau khi anh xé toạc cơ thể mình khỏi bất cứ thứ gì ở phía sau. Anh đã đánh trúng mục tiêu một cách hoàn hảo, nhưng lực của toàn bộ trọng lượng khiến anh tự quấn chân vào nhau khi anh đang điên cuồng cố gắng thoát ra và vấp ngã, Seonghwa lại thấy mình trên mặt đất một lần nữa. Tiếng động rất lớn, anh đã xô ngã hàng loạt sản phẩm và hàng hóa, và với sự kết hợp giữa tiếng thét của anh cùng âm thanh anh rơi xuống đất rất lớn, không nghi ngờ gì nữa, một tiếng động khá lớn của trung tâm thương mại.
Tim anh đập thình thịch khi anh lùi lại trên mặt đất cho đến khi thấy lưng mình dựa vào tường. Trời vẫn còn tối nhưng Seonghwa hoàn toàn không thể nhận ra bất kỳ chuyển động nào xung quanh anh, hoặc bất kỳ tiếng động nào cho vấn đề đó. Anh ôm chặt đôi giày vào gần ngực, co đầu gối lên và nhìn xung quanh một cách tuyệt vọng tìm kiếm thứ đã định tấn công anh.
Mãi đến vài giây sau, mắt anh mới đủ điều chỉnh để nhìn thấy một hình nộm không đầu trên mặt đất, ngay nơi anh vừa ở một phút trước. Anh phát hiện ra cái đầu cách cơ thể vài bước chân, sau đó sự nhẹ nhõm tràn ngập khắp cơ thể anh, anh tan vào tường và mặt đất khi nhận ra mình vừa lùi vào hình nộm đơn thuần, không có gì thực sự ở đó làm hại anh. Tuy nhiên, anh không thể nghỉ ngơi được lâu vì ngay giây phút anh nhắm mắt lại để cố gắng ép nhịp thở và nhịp tim trở lại bình thường, Hongjoong đã suýt ngã vào bên cạnh, bàn tay nhỏ hơn của hắn đặt trên má anh khi hắn nhìn anh một cách khá điên cuồng.
"Cậu có sao không- chuyện gì đã xảy ra? Cậy có bị cắn không?" Hắn hỏi một cách khó thở, đưa tay lên khắp cơ thể Seonghwa để kiểm tra xem có vết thương nào không. "Chúa ơi, tôi để cậu một mình trong vài giây và sau đó cậu-"
Seonghwa đã quá choáng váng để nói chuyện trong giây lát bởi vì Hongjoong đang ở rất gần anh, đôi mắt hắn mở to vì sợ hãi khiến người lớn hơn tin rằng anh thực sự đã bị thương.
"Anh đang làm gì vậy-" Seonghwa cố gắng gượng dậy, đưa cánh tay của mình lên để cố gắng bóc các ngón tay của Hongjoong ra khỏi mặt mình.
"Đây không phải là lúc để chơi- cậu đã bị cắn ở đâu? Chúng ta không thể chờ đợi với nhóm máu của cậu Seonghwa! Hãy nói cho tôi biết ngay bây giờ-" Hongjoong siết chặt vòng tay của mình, ngón tay hắn ấn sâu vào da khi hắn buộc người lớn hơn phải nhìn lên hắn, để làm cho anh hiểu sự khẩn cấp của mình.
"Nhóm máu? Cái gì-" Seonghwa cố gắng nói nhưng Hongjoong đã lắc đầu, ngón tay của hắn chỉ đào sâu hơn đến mức bắt đầu đau đớn.
"Tôi biết là cậu đã nói dối tôi- cậu không thuộc nhóm máu B như cậu đã nói," Hongjoong bắt đầu đảo mắt khắp vùng da có thể nhìn thấy trên cơ thể Seonghwa, kéo lớp vải của áo sơ mi lên để xem anh có bị cắn vào vai hay không, hoặc thậm chí là ngực. "Tôi biết khi cậu nói dối tôi, tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cậu... Cậu thuộc nhóm máu O, phải không? Chúng ta phải nhanh lên-"
Seonghwa chỉ ngồi đó và để mặc hắn, vẫn còn choáng váng vì phản ứng của Hongjoong.
"Tôi không ... tôi không có bị thương," Anh kêu lên, cổ tay của anh mắc kẹt trong tay của Hongjoong.
"Gì cơ?"
"Tôi không có bị tấn công," Seonghwa cố gắng giải thích, tâm trí của anh chạy một triệu dặm mỗi giờ khi anh nhìn lên để bắt gặp cái nhìn lạnh lùng của Hongjoong. "Nó chỉ là một con ma-nơ-canh- Tôi không bị thương. Tôi lùi vào trong đó một cách mù quáng và sợ hãi khi nó chạm vào tôi- Tôi không bị thương."
Hongjoong hất đầu về phía sau họ, cuối cùng cũng nhận ra vật thể bên dưới và trạng thái bị phá hủy của nó. Cơ thể người nhỏ hơn dường như cũng thả lỏng, mặc dù hắn vẫn nắm chặt cổ tay Seonghwa khi mắt hắn đảo quanh họ để đảm bảo rằng nơi họ đang ở sạch sẽ. Seonghwa gần như có thể cảm nhận được nhịp đập của Hongjoong qua đầu ngón tay của hắn - hoặc có lẽ là của chính anh - nhưng dù là ai đi chăng nữa thì trái tim cũng đập mạnh đến mức vô cùng kinh hãi.
Seonghwa chỉ có thể nhìn Hongjoong ngồi lại trên gót chân của mình, mắt hắn liếc về phía Seonghwa như thể hắn đang kiểm tra lại xem anh có bị thương theo cách nào không. Điều duy nhất khiến anh bầm dập là cái tôi và có lẽ là cái mông của anh, nhưng Seonghwa đã cố gắng không để sự xấu hổ đến với anh khi ngồi đó và kéo cánh tay của mình ra, khi Hongjoong cuối cùng cũng tự hạ mình khỏi anh.
"Tôi tưởng anh không quan tâm." Seonghwa gần như thì thầm sau vài giây dài im lặng khủng khiếp.
Phản ứng đến ngay lập tức.
"Tôi không."
Seonghwa muốn cười.
"Có vẻ như anh không với tôi," Anh trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng khiến anh ngạc nhiên. Nó giống như trêu chọc hơn, giống như anh đã bắt được Hongjoong đang nói dối, mặc dù hắn không nói dối nhưng vẫn muốn chế giễu hắn vì điều đó.
Không có gì ngạc nhiên khi Hongjoong không đáp lại, thậm chí không nhìn anh vì vấn đề đó. Hắn chỉ thở dài và lắc đầu trước khi tự đứng dậy phủi quần, khiến Seonghwa không thể chối từ việc hắt hơi.
Có vẻ như Hongjoong sẽ bỏ đi và giả vờ như không có chuyện gì vừa xảy ra nhưng lại có thứ gì đó đập vào mắt hắn. Seonghwa nhìn theo ánh mắt của hắn và nhanh chóng tìm ra thứ mà người nhỏ hơn đang nhìn. Đó là con dao mà Hongjoong đã ném xuống anh vào cái đêm trong nhà kho, sau khi họ đánh nhau về thể xác, nó chắc hẳn đã rơi ra khỏi túi của Seonghwa khi anh quay cuồng trong hoảng sợ. Nó nằm đó trên mặt đất, màu bạc bắt lấy một chút ánh sáng nhỏ nhất mà căn phòng cung cấp, lấp lánh một chút để thu hút sự chú ý của nó.
"Cậu còn giữ cái này?" Hongjoong phá vỡ sự im lặng, dùng chân gõ vào lưỡi dao.
Seonghwa gật đầu như thể đây là một câu hỏi ngớ ngẩn. "Tất nhiên, đó là một vũ khí tốt. Chỉ vì nó thuộc về anh, không có nghĩa là tôi sẽ không sử dụng nó."
Hongjoong quay lại nhìn Seonghwa khi anh cũng đã đứng dậy, không thể phủ nhận rằng chân anh có chút run rẩy do lượng adrenaline bắn qua mạch máu của anh. Khi người lớn hơn định đi nhặt tất cả những thứ anh đã đánh rơi và vương vãi, Hongjoong đã cúi xuống nhặt con dao và cầm nó cẩn thận trong tay.
"Cậu biết đấy, tôi đã khắc tên viết tắt của mình lên lưỡi dao. Tôi nghĩ khi ấy tôi mới mười lăm tuổi, khi được trao cơ hội, tôi đã chọn mặt trái của lưỡi dao vì tôi nhìn thấy mặt đó nhiều nhất và vì tôi muốn được nhắc nhở về nó," Hongjoong nói, lật con dao và lướt ngón tay qua những gì Seonghwa đoán là những phần được khắc. "Tôi đến từ đâu, tôi được cấp một con dao của riêng mình, có khắc tên viết tắt của mình, có được trận đấu một mình đầu tiên."
Seonghwa cảm thấy bản thân hơi chùn bước, lời thú nhận của Hongjoong khiến ngón tay anh tê liệt.
Hongjoong dường như cười khúc khích và Seonghwa không thể biết liệu hắn có đang nhớ về một kỷ niệm hạnh phúc hay không. Hongjoong lật lưỡi dao trong không khí và bắt lấy nó bằng tay cầm, một động tác lão luyện mà Seonghwa đã từng thấy nhiều lần trước đây.
"Và cũng như tôi đến từ đâu," Người nhỏ hơn bắt đầu, quay sang Seonghwa một lần nữa. Hắn đưa tay về phía trước và nắm lấy cổ tay của người cao hơn, mở bàn tay của anh để đặt con dao vào một cách chắc chắn trước khi buộc các ngón tay của anh khép lại bằng một áp lực nhẹ nhàng. "Nếu cậu đưa con dao của mình cho người khác, điều đó có nghĩa là họ đã giành được sự tôn trọng bất diệt của cậu. Điều đó có nghĩa là họ phải làm điều gì đó để chứng minh lòng trung thành của mình hoặc chứng minh rằng họ đã trải qua địa ngục và trở lại, hoặc bất cứ điều gì... Tôi thực sự không thể nhớ chi tiết bởi vì tôi còn nhỏ và không chú ý. Nhưng thành thật mà nói, điều đó có nghĩa là cậu là người đáng được tin cậy."
Seonghwa nhìn Hongjoong đang lùi dần về phía sau, thay vì đứng ở vị trí phòng thủ như mọi khi, anh chỉ đứng đó và lắc đầu.
"Đưa cho ai đó vũ khí cá nhân của cậu có nghĩa là cậu tin tưởng họ sẽ không giết cậu bằng nó. Đó là điều không nói ra nhưng nếu cậu chết bởi vũ khí của chính mình, thì đó là sự xấu hổ lớn nhất nếu điều đó có ý nghĩa. Đó là lý do tại sao việc tặng lại con dao như vậy là một việc lớn bởi vì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, không ai có thể tin cậy được," Hongjoong nghiêng mắt nhìn Seonghwa vẫn còn đang sững sờ. "Và khi tôi nói điều đó không bao giờ xảy ra, ý tôi chính xác là vậy."
Tay Seonghwa siết chặt cán dao, vật thể nóng lạnh đâm vào da anh. Anh thậm chí còn chưa thực sự nhìn nó bao giờ kể từ khi Hongjoong ném nó xuống chân anh vào đêm bão khủng khiếp đó, nhưng giờ anh muốn kiểm tra từng li, từng vết và từng thớ của con dao. Anh tự hỏi nó có bí mật gì, nó ở đâu, nó đã giết ai - chủ nhân của nó đã giết ai và tại sao?
"Anh không cần phải làm vậy," Seonghwa nói, giọng anh vẫn khó hơn một tiếng thì thầm.
"Tôi biết," Hongjoong đáp, lại cúi xuống và chọn một số đôi giày buộc dây để mang chúng.
"Chúng ta... chúng ta cãi nhau và chúng ta đánh nhau," Seonghwa cảm thấy cổ họng mình cứng lại. "Chúng ta chọn nhau, trêu chọc và chọc tức nhau. Đó là mối quan hệ của chúng ta- nó không phải là một điều tốt đẹp, sẽ không bao giờ là một điều tốt đẹp. Chúng ta quấn lấy nhau cả ngày lẫn đêm, đó là một mối quan hệ độc hại và thù địch. Đó là những gì chúng ta đang có- và đó là tất cả những gì chúng ta có thể trở thành."
Seonghwa không chắc tại sao mình lại nói điều đó một cách tuyệt vọng. Nó thậm chí còn không phải để thuyết phục Hongjoong - anh không chắc mình đang cố gắng thuyết phục ai - nhưng những lời đó gần như cắt vào cổ anh và như xát muối vào vết thương trong mỗi lời anh nói.
Hongjoong dường như không quá ngạc nhiên vì sự bộc phát đột ngột của anh, hắn dường như không thu mình lại như khi Seonghwa nói với hắn một lúc trước khi cuộc trò chuyện này xảy ra. Hắn chỉ gật đầu như thể đã đồng ý, không có câu hỏi nào được đặt ra hay không có tranh luận đẩy về phía trước, chỉ khoanh tay trước ngực.
"Tôi nghĩ cậu đúng," Hắn nói, giọng điệu không cảm xúc mà Seonghwa muốn nghe. "Tôi nghĩ tốt nhất nếu nó cứ như vậy."
Và một lần nữa anh không chắc Hongjoong thực sự muốn nói gì - anh không nghĩ rằng bất cứ điều gì sẽ thay đổi. Nhưng anh sẽ không hỏi vì anh quá bối rối về mọi thứ, Hongjoong đã bỏ đi và rất có thể đang đi lấy túi của hắn vì cả hai đều âm thầm đồng ý rằng đã đến lúc phải rời đi. Seonghwa chỉ biết đứng đó và nhìn xuống con dao vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay.
Anh không cho phép mình nghĩ về điều đó có nghĩa là gì mặc dù về cơ bản Hongjoong đã đánh vần nó cho anh. Anh cảm thấy ngứa ngáy khi có một thông điệp tiềm ẩn trong đó, nhưng Seonghwa thậm chí không thể bắt đầu nghĩ về nó.
Cảm giác ban nãy, tức giận và ghen tị, quay lại và đá thẳng vào ruột anh. Nó đau đớn và khó chịu, anh ghét tất cả mọi thứ về nó khi anh cố gắng thu thập đồ đạc của mình, để họ có thể rời đi trước khi có bất cứ điều gì xảy đến với họ.
Seonghwa đi sau Hongjoong lần đầu tiên sau một thời gian dài khi họ đi qua trung tâm mua sắm để tìm cánh cửa mà họ bước ra. Họ im lặng và không nói gì, điều này không có gì lạ, mặc dù Seonghwa có thể nói bầu không khí hoàn toàn khác. Anh nhận ra, khi anh đang nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của Hongjoong lâu hơn thời gian mà anh nên có, rằng những cảm xúc khiến ngón tay anh co giật không kiểm soát được, hoàn toàn không phải là tức giận hay ghen tị.
Anh không thể chịu nổi khi nhìn thẳng vào mắt Hongjoong, khi hắn giữ cửa mở cho họ bước ra ngoài ánh sáng mặt trời và phải che mắt cho đến khi họ thích nghi với ánh sáng. Cảm xúc chỉ trở nên mạnh mẽ hơn khi Hongjoong rời đi trước, bước xuống cầu thang mà không cần đợi người lớn hơn vẫn đang bị mù tạm thời.
Không, nó còn tồi tệ hơn rất nhiều. Đó là một kiểu khác so với những gì hắn đã từng làm, nhưng nó không khiến anh cảm thấy tốt hơn chút nào khi nhận thức ập vào anh như một đoàn tàu.
Đó là nỗi sợ hãi.
-------------------------------------
Chap này tác giả dùng khá nhiều từ tiếng anh bản địa nên hơi khó dịch một xíu. Mọi người có gì không hiểu thì cứ hỏi mình, mình sẽ giải đáp thắc mắc ♡
-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top