Chương 1-5

Chương th nht: người người đàn ông này cô quen biết sao?

"Đến, Tiểu Úc, uống một chén, nhiều năm không gặp cô vẫn xinh đẹp như trước."

Ngón tay mảnh khảnh đung đưa ly rượu trong tay, khóe môi mỉm cười, Trì Tiểu Úc ý vị thâm trầm, nhìn thoáng qua người đàn ông đối diện, nâng chén, quay đầu đi coi như không nghe thấy những gì anh ta vừa nói.

"Đến, đến, Triệu ca, tôi uống cùng anh."

Người người đàn ông bên cạnh tiến tới hoà giải, anh một ly tôi một ly.

Trì Tiểu Úc mí mắt cụp xuống, nhìn về một hướng khác, không hề có động tĩnh gì, lông mi dày mà dài thỉnh thoảng chớp động, cô ở trong hoàn cảnh huyên náo nhưng dường như bị lạc lõng trong đó.

" Ba!" người người đàn ông gọi là Triệu ca, dùng sức đặt ly rượu xuống, đứng lên lớn tiếng:

"Tôi nói cho các anh nghe, không nên xem thường người khác, tôi Triệu Húc Nghiêu cũng không còn là một tiểu tử nghèo như lúc trước, các anh biết hiện tại tôi công tác ở đâu không? hừ."

Triệu Húc Nghiêu tự đắc nói lầm bầm, cũng không để cho người khác kịp hỏi, tự bản thân nói: "Tập đoàn Cẩm Tú, mọi người ai cũng biết đi, tôi hiện tại chính là giám đốc của Cẩm Tú."

Trì Tiểu Úc nhìn Triệu Húc Nghiêu nói chuyện, nàng chỉ cười không nói gì.

"Cẩm Tú mà anh nói là cái công ty kia sao? Là cái tập đoàn Cẩm Tứ đứng đầu top 100 xí nghiệp hàng đầu toàn cầu đó hả?"

Thấy ánh mắt mấy người khác hâm mộ có, ghen tị có, Triệu Húc Nghiêu càng đắc ý hơn, lớn tiếng nói: "Trừ bỏ Cẩm Tú đó còn có người nào dám đặt tên công ty hắn là Cẩm Tú chứ?"

"Ôi, Triệu ca bây giờ anh trở nên thành công rồi, về sau chuyện tốt phải nhớ đến người anh em này nha."

"Không có gì, nếu cậu được tôi tiến cử có khả năng lớn sẽ trúng tuyển." Triệu Húc Nghiêu vừa nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trì Tiểu Úc.

Người bên cạnh cũng đều là người thông minh, bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt giống như nhớ tới chuyện gì đó, nói: "Triệu ca, lúc trước anh thích Hoa Hậu giảng đường, Trì Tiểu Úc, hiện tại xem ra là tài tử xứng giai nhân, Tiểu Úc nghĩ sao?"

Trì Tiểu Úc nhíu mi, việc này như thế nào lại đẩy lên cô, cô nãy giờ vẫn bảo trì trầm mặc, không có chen vào câu nào a, mấy người họ nói chuyện thì cứ nói đi, thật là phiền phức.

Triệu Húc Nghiêu vung tay áo, không có ý nghĩ muốn khiêm tốn, kiêu ngạo nói: "Ai~~~, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, mấy ngày hôm trước tổng tài có triệu kiến tôi."

Triệu Húc Nghiêu cố ý đem chuyện nói một nửa.

"Chẳng lẽ ông ấy muốn tìm con rể? Tập đoàn Cẩm Tú có hai tiểu thư, nổi danh là hoa tỷ muội, đều là người xuất chúng, tài sắc song toàn đó."

Triệu Húc Nghiêu được tâng bốc, người có chút lâng lâng.

Trì Tiểu Úc bưng chén rượu lên, che khuất khóe môi đang đầy ý cười.

"Không biết anh đã gặp Đại tiểu thư chưa?"

Đột ngột có người hỏi ra câu này, như là cố ý phá đám. Trì Tiểu Úc quay đầu nhìn về phía người đặt câu hỏi đó, đập vào mắt cô chính là một đôi mắt sáng rực sao, nhìn nàng ngả ngớn, nháy mắt một cái.

Trì Tiểu Úc nhíu mày.

Người đàn ông kia tiếp tục nói: "Tôi nghe nói Đại tiểu thư mới là người thừa kế duy nhất, cho dù là tổng tài cũng không có cách quản nổi cô ấy."

"Nói bừa, cho dù là như vậy, lời nói của cha cô ta dám không nghe sao?" Bị người lại phá hỏng bầu không khí cao hứng, Triệu Húc Nghiêu có chút thẹn quá hóa giận.

"Nói một câu không nên nói, anh nên cẩn thận, tương lai muốn hối hận có thể đã quá muộn."

Người đàn ông cười khẽ, sau đó yên lặng uống rượu, không thèm quan tâm phản ứng của mọi người.

Lúc anh ta không nói lời nào tựa như cùng mọi người xung quanh cách nhau cả một thời không. Mặt anh ta sắc bén, tinh xảo, khí chất vừa thần bí, vừa hào hoa, vừa cao quý, không lúc nào là anh ta không hấp dẫn ánh mắt người khác.

Người người đàn ông này cô quen sao?

Trì Tiểu Úc tự hỏi bản thân liền bị âm thanh du dương của chuông điện thoại đánh gãy.

Vừa thấy tên người gọi, Tiểu Úc nhịn không được khóe miệng cong lên.

Chương th hai: em không có muốn cùng vi anh chơi đùa

"Ngại quá, tôi hôm nay còn có việc, đi trước."

" Ai ~ cái này không thể được, hôm nay là buổi tụ hội hàng năm, khó có dịp năm nay hoa hậu giảng đường tới tham gia, sao có thể đi sớm như thế?" Triệu Húc Nghiêu cợt nhả nói, ngăn Trì Tiểu Úc lại.

Tiểu Úc quay sang nhìn mấy người khác: "Các anh nói xem."

" Đúng vậy Tiểu Úc, hôm nay cũng không thể dễ dàng để cho cô đi như vậy."

Trì Tiểu Úc thần sắc lạnh lùng, sau đó lại giương lên nụ cười ngọt ngào, không chê vào đâu được.

"Chén này tôi kính mọi người."

Bàn tay trắng nõn cầm lên một ly rượu đầy, ngửa đầu uống cạn. Trì Tiểu Úc thần tình tươi cười, nhưng lại lạnh như bang nói : "Tôi đi trước."

Lúc này đây không ai dám lên tiếng ngăn cản nữa, Triệu Húc Nghiêu chỉcảm thấy sau đầu có chút lạnh.

Vừa ra khỏi cửa, Trì Tiểu Úc liền cười xem thường một đám người ham hư vinh bên trong, họ chỉ biết a dua, nịnh nọt.

"Thật ngoạn ngục."

Một giong nam trầm truyền đến. Người đàn ông dựa lưng trên cửa xe, so với những người mẫu chân dài, anh ta hấp dẫn hơn nhiều, không có ngôn ngữ nào có thể dùng để hình dung vẻ đẹp của anh ta, tựa như trong đêm tối người nam nhân ấy là con đom đóm duy nhất tỏa sáng.

Trì Tiểu Úc con mắt đen như mực nhìn về phía giọng nói ấy, nhận ra người tới là ai, liền xoay người đi tới, tự nhiên mở cửa xe, ngồi xuống.

Giản Diệc Tu nghiêng người nhìn qua.

" Anh không có hẹn sao?" Trì Tiểu Úc vứt cho hắn một cái mị nhãn.

Giản Diệc Tu cúi người, mắt lạnh nhìn cô, một động tác đơn giản như vậy lại mang theo áp lực bức người, nói: "Lặp lại lần nữa."

"Thôi, làm gì mà nghiêm Túc như vậy." Trì Tiểu Úc thu hồi nét cười, lãnh đạm nói, sau đó nhắm mắt, dựa vào lưng ghế chợp mắt.

Giản Diệc Tu lên xe, không nói được một lời, lái xe đi. Song phương đều đầy một bụng lửa giận, chỉ cần một mồi lửa nhỏ sẽ lập tức phát nổ.

Xe vững vàng đến ga ra, Giản Diệc Tu xuống xe, tiếng đóng cửa thật lớn làm chấn động Trì Tiểu Úc đang ngủ, lông mi cô khẽ run rẩy.

Qua hơn nửa ngày, Giản Diệc Tu tắt điếu thuốc trong tay, gõ cửa xe.

" Xuống xe."

Trì Tiểu Úc nhìn hắn, môi nhếch, không tiếng động cự tuyệt.

" Em đã cho anh cơ hội."

Giản Diệc Tu lạnh giọng, mở cửa xe, khiêng Trì Tiểu Úc lên vai, một thân đầy lửa giận đi vào thang máy.

" Anh buông ra." Trì Tiểu Úc dùng đôi tay nhỏ bé không ngừng đánh lên cái lưng dày rộng của Giản Diệc Tu, xương cốt anh ta thật cứng, khiến cho bụng cô đau đến khó chịu.

Giản Diệc Tu tùy cô nháo, một tay nhấn lầu chín, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.

" Giản Diệc Tu, em không rảnh đùa với anh." Trì Tiểu Úc đánh đến khi cả hai tay đều đau thì dừng lại, lắc mông, trợn mắt, tức giận nói.

" Chuyện vẫn chưa xong được." chóp mũi Giản Diệc Tu tràn ra một tiếng cười lạnh, tiêu sái đi ra thang máy, hơi thở như ma vương, càng đi càng tới gần phòng ngủ.

Vừa nhìn thấy giường, Trì Tiểu Úcl uống cuống chăn tay, nắm tóc Giản Diệc Tu, không cho anh ta cử động.

" Từ từ ... Chờ một chút..."

" Nói."

" Anh trước thả em xuống." Trì Tiểu Úc duỗi chân, tỏ vẻ kháng nghị.

" Không được."

" Anh... Như thế nào lại đáng ghét như vậy?"

" Ân?"

Giản Diệc Tu sắc mặt khó coi, dùng sức đem Tiểu Úc ném lên giường.

Chương th ba: anh s cho em biết có nghiêm trng hay không

" Aaaa" Trì Tiểu Úc tức giận, nhảy dựng lên nói:" Anh cho là em là bao cát sao? muốn ném là ném sao? ... anh... Anh đang làm gì đó?"

Mặc kệ Trì Tiểu Úc ầm ĩ một bên, Giản Diệc Tu đang chậm rãi cởi bỏ bộ âu phục.

"Em nói đi, anh đang nghe."

Giản Diệc Tu ngữ khí không mặn không nhạt, ngay lập tức dáng vẻ kiêu căng của Trì Tiểu Úc biến mất, ánh mắt mang theo chút kích động.

" Anh bình tĩnh một chút, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."

"Từ từ nói?"

Cởi áo sơ mi ra, thân thể tinh tráng của Giản Diệc Tu hiện ra, không khí trong phong liền nóng lên, lúc này Giản Diệc Tu cũng không có che dấu lửa giận của mình.

"Từ từ nói thì vợ của mình đã bị người khác cướp mất rồi."

"Nào có nghiêm trọng như thế." Trì Tiểu Úc lơ đễnh xua tay.

"Không nghiêm trọng sao?"

Giản Diệc Tu đột nhiên đem Trì Tiểu Úc ấn ngã xuống giường, kiềm nén phẫn nộ trong lòng.

Trì Tiểu Úc thầm nghĩ không tốt, thực sự đem anh ấy chọc giận rồi.

"Anh sẽ cho em biết sự việc có bao nhiêu nghiêm trọng."

"Em biết sai rồi." Trì Tiểu Úc thức thời, ngay lập tức nhận sai, người đàn ông này, thời điểm anh ấy tức giận đều hành cô mất nửa cái mạng, cô ngày mai không cần rời giường rồi.

"Sai ở đâu?" Giản Diệc Tu bình ổn lửa giận một chút, ngón tay cũng không thành thật mà dừng lại, tiếp tục cởi nút áo Trì Tiểu Úc ra.

Sai ở đâu? Chẳng lẽ muốn nói là bởi vì cô thấy có người gửi tin nhắn ám muội cho anh ấy sao? Cả ngày cô khó chịu, nên muốn làm anh ấy tức giận để trút giận sao? Cô để ý một chuyện nhỏ như vậy, nói ra thật mất thể diện a, nhất định cô không nói ra đâu.

Trì Tiểu Úc một bên mím môi, ra sức bảo vệ y phục của mình.

"Không biết sai ở đâu, vậy chúng ta liền thân mật cho đến khi biết thì thôi." Giản Diệc Tu mất kiên nhẫn, dưới tay dùng sức, quần áo Trì Tiểu Úc bị xé rách thành bốn năm mảnh.

Trì Tiểu Úc chưa kịp đau lòng áo sơ mi mình bị xé rách, ngay sau đó quần cũng có kết quả tương tự.

Giản Diệc Tu so với nhưng lần trước, lần này động tác thô bạo hơn rất nhiều, làm cho Tiểu Úc sợ hãi, bật ra tiếng, cô cắn răng chịu đựng, đầu ngón tay mất lực chỉ có thể vô lực đong đưa.

"Nói, sai ở đâu?" miệng Giản Diệc Tu kề sát tai Tiểu Úc, không ngừng ép hỏi, cảnh tượng ám muội, giọng nói khàn khàn, khêu gợi, làm cho Tiểu Úc không tự chủ bị dụ dỗ.

Tiểu Úc dù sao cũng từng có kinh nghiệm đối phó với Giản Diệc Tu, một lúc sau liền tỉnh táo lại, nhất định không nói, trong lòng có chút không vui, híp mắt nhìn về nơi khác.

"Tốt lắm." Giản Diệc Tu cắn răng, lật người Tiểu Úc lại, nói :"Đây là em tự tìm."

Trì Tiểu Úc cũng không biết Giản Diệc Tu hành cố bao lâu thì bị ngất xỉu, chỉ biết là tới khi trời sáng thì tỉnh lại.

Trì Tiểu Úc bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, đầu ngón tay tinh xảo như bạch ngọc sờ soạng xung quang chỗ nàng đang nằm, cuối cùng mới nhớ tới sự tình hỗn loạn ngày hôm qua, vừa vào cửa di động của cô hình như đã bị ném trên sàn nhà.

Khó khăn rời giường, mặt Trì Tiểu Úc liền đỏ, quần áo bị xé rách rải rác khắp phòng, phía dưới đống quần áo, cuối cùng tìm thấy được di động.

" Uy."

Trì Tiểu Úc bị một tiếng cười thô tục làm hoảng sợ.

"Tiểu Úc, ngày hôm qua trôi qua thế nào? Tôi đều không có quấy rầy nàng nha, cho nàng một cơ hội khen ngợi tôi đó, mau lên."

"Là sao?" Trì Tiểu Úc chột dạ, giở giọng xem thường.

"Thích còn giả bộ, ngày kỷ niệm kết hôn hai người không tổ chức tiệc chúc mừng gì đó, rồi có một đêm ân ân ái ái sao?"

Trì Tiểu Úc nghe vậy, người bất động, một lúc sau:

"Tôi bây giờ không rảnh nghe nàng nói, thế nha."

Trì Tiểu Úc không thèm quan tâm lời kháng nghị của Tần Linh Huyên, quyết đoán cúp điện thoại.

"Xong rồi ~~~" Trì Tiểu Úc ngửa mặt lên trời, thở dài, than một câu.

Chương th tư: tối hôm qua anh thực sự làm em đau răng sao?

Trì Tiểu Úc vịn trán, cố đã quên hôm qua là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, trách không được anh ấy phát hỏa lớn như thế.

Trong lúc vô tình, cô thấy được một tin nhắn mờ ám trong di động Giản Diệc Tu, vì nhất thời tức giận mới cố ý tham gia cái loại tụ hội bạn bè thường niên mà cô luôn cực kỳ chán ghét này, còn cố ý nói với Giản Diệc Tu là phải muộn mới về nhà.

Ai ngờ hôm qua lại đúng là ngày kỷ niệm kết hôn. Lấy tính cách thù dai của Giản Diệc Tu, không biết phải làm như thế nào mới làm hòa được đây.

Trì Tiểu Úc có chút áy náy trong lòng.

Mặc quần áo tử tế, đi xuống lầu, vừa đúng lúc đụng phải Giản Diệc Tu mua đồ ăn sáng trở về.

" Ăn."

Giản Diệc Tu đưa tay đặt thức ăn lên trên bàn, nói ra một chũ rồi xoay người rời đi.

" Ai nha~~~" Trì Tiểu Úc khoa trương hô to.

Giản Diệc Tu tay đang nắm cánh cửa dừng một chút.

" Thắt lưng thật đau, cầu thang dài như vậy nói không chừng không cẩn thận sẽ bị té ngã."

Trì Tiểu Úc đỡ thắt lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giản Diệc Tu, thấy Giản Diệc Tu không để ý tới cô, lại cao giọng nói: "Thật sự sẽ té xuống đó."

Giản Diệc Tu nhíu mày, quay đầu lại, tiêu sái đi nhanh đến bên người Trì Tiểu Úc, một tay nhấc lên cô.

Nhấc lên? Trì Tiểu Úc tức giận, trừng mắt.

Giản Diệc Tu gãi gãi đầu, ôm lấy Trì Tiểu Úc, ném tới trên ghế sa lon, quay đầu bước đi, không để cho Trì Tiểu Úc có cơ hội nói nữa.

" Giỏi lắm, có bản lĩnh thì đừng trở về." Trì Tiểu Úc khinh thường, một tay mở ra món ăn, động một chút thắt lưng đều đâu như bị tra tấn.

Trì Tiểu Úc vừa ăn, một bên mở di động ra, ngón tay điểm nhẹ, quay số điện thoại. Không đến mười giây đã có người nhấc máy.

" Nói." Thanh âm không kiên nhẫn của Giản Diệc Tu truyền đến.

" Em đau răng."

" Rốt cuộc là có chuyện gì?" Giản Diệc Tu không tin hỏi lại.

" Chính là bị đau răng."

Giản Diệc Tu hừ nhẹ, đầu lưỡi truyền ra một thanh âm rất nhỏ giống như là tiếng cười, nhưng không đến nửa giây liền biến mất không tiếng động.

"Em muốn anh thừa nhận tối hôm qua không cẩn thận nên làm răng em bị đau sao?"

Trì Tiểu Úc nghe thấy câu đó, nhanh chóng cúp điện thoại, lỗ tai hơi hơi phiếm hồng. Mắng chính mình ngu ngốc.

Điện thoại lại reo lên. Trì Tiểu Úc từ chối cuộc gọi đến, Giản Diệc Tu lại gọi lại, cô lại tiếp tục bấm từ chối.

Chỉ chốc lát sau, có một tin nhắn thoại được gửi đến, Trì Tiểu Úc tò mò muốn nghe xem anh ấy định nói gì với cô.

"Việc này không thể kết thức như thế, đêm nay tiếp tục nói chuyện này cho rõ."

Ai muốn nói rõ với anh chứ!!!

Không nên trêu anh lúc này, cô vẫn nên tìm chỗ trốn một thời gian mới được.

Trì Tiểu Úc nhanh chóng cầm điện thoại lên, gọi Tần Linh Huyên.

" Huyên Huyên, cứu ta a~~~"

" Dừng, lão công của nàng, một giây trước mới vừa đã cảnh cáo xong, nếu tôi cho nàng ở nhờ vài hôm, liền khiến cho tôi đẹp mặt, tôi đành bất lực, thế nhá, nàng tự bảo trọng đi."

Tần Linh Huyên nói một hồi, liền nhanh chóng tắt cuộc gọi.

Trì Tiểu Úc sửng sốt một chút, thế nhưng nàng ấy lại dám tắt điện thoại.

"Tần Linh Huyên!!! nhà ngươi sao lại có thể bỏ rơi bạn bè lúc khó khăn chứ, thật là đồ vô lương tâm!!!"

Trì Tiểu Úc tức giận ném điện thoại di động đi.

Một lúc sau, cô không nhanh không chậm ngồi trên bàn ăn gặm chân gà, muốn gây sức ép cho cô sao? Giản Diệc Tu cũng là người nam nhân xuất sắc, dáng người còn đẹo hơn cả người mẫu, bị anh ấy trừng phạt cô cũng không phải không có chút hưởng thụ, như thế nào cô cũng không phải chịu thiệt, không phải sao?

Chờ hưởng thụ xong, rồi giả bộ đáng thương, anh ấy chắc cũng sẽ bỏ qua cho cô.

Bình thường đều là như thế, Trì Tiểu Úc xoa xoa thắt lưng đau nhức của mình, tự an ủi bản thân phấn chấn lên.

Trì Tiểu Úc bật TV, vốn định xem một vài game show để tâm tình thoải mái, kết quả thấy được một cái tin tức làm cho cô cười lạnh.

Chương th năm: người nhà này đều không biết xu hổ sao?

"Người thừa kế của tập đoàn Cẩm Tú, Trì Tiểu Úc vướng phải nghi vấn kết hôn, tổng tài trả lời, chuyện đó rất khó nói vào lúc này ...."

Trì Tiểu Úc bị tức mà hóa cười, những người này một ngày không tạo phiền phức cho cô thì sẽ khó chịu sao?

Đang nghĩ ngợi, điện thoại cô vang lên, vừa thấy tên người gọi, Trì Tiểu Úc thở dài, miễn cưỡng nhận điện thoại.

"Tiểu Úc, hôm nay con phải về nhà một chuyến."

Trì Tiểu Úc bắt đầu hối hận vì đã nhận cuộc điện thoại này, nghe được giọng của Thẩm Hải Quyền, phiền chán nói: "Tôi không có rảnh."

"Không được, phải về nhà một chuyến." Giọng Thẩm Hải Quyền có chút bất mãn.

"Được rồi, tôi sẽ về." Nói xong, Trì Tiểu Úc liền cúp điện thoại.

TV đúng lúc đó xuất hiện ảnh chụp Thẩm Hải Quyền, tổng tài của tập đoàn Cẩm Tú, Trì Tiểu Úc cười lạnh, thật là ngứa mắt.

"Đại thiếu gia Thẩm Kì Tinh của tập đoàn Cẩm Tú sắp trở thành ông chủ của tập đoàn này, anh sẽ đem nhãn hiệu xí nghiệp lâu đời của gia tộc thay đổi hoàn toàn mới ..."

Trì Tiểu Úc tắt TV, trì hoãn thật lâu, vẫn là nhịn không được miệng thô bạo lớn tiếng chửi.

"Mẹ nó!!! người nhà này ai cũng đều không biết xấu hổ sao?"

***

Trì Tiểu Úc nghiêm mặt đi tới Cẩm Tú.

"Đại tiểu thư." Tiền Thai chạy nhanh tới đón tiếp.

"Tổng tài ở đâu?" Trì Tiểu Úc tháo kính râm xuống, cũng không vô nghĩa nói nhiều, hỏi ngay điểm mấu chốt.

"Tổng tài hôm nay không có hẹn ở bên ngoài." Tiền Thai tươi cười, len lén nói cho cô biết một chút tin tức hữu dụng.

Trì Tiểu Úc càng nhìn cô càng thấy thoải mái, trước khi rời đi lưu lại một câu: "Biểu hiện không tồi, tăng lương."

"Cám ơn Đại tiểu thư." Tiền Thai vui vẻ le lưỡi.

Thang máy chuyên dụng của Tổng tài đang dừng ở tầng cao nhất, Trì Tiểu Úc lười chờ, liền vào thang máy bình thường.

Thang máy giữa đường có mấy người đi vào, Trì Tiểu Úc cũng không chú ý xem họ là ai.

Kính râm to bằng bàn tay che hơn phân nửa mặt, không nghĩ tới lại có người nhận ra cô.

" Tiểu Úc?"

Đột nhiên có người gọi đích danh mình, Tiểu Úc nghi hoặc ngẩng đầu.

"Thật là em sao? em như thế nào lại tới đây? có thể nào... là tới tìm anh sao?"

Anh cho rằng mình là ai chứ? Đúng là thật nực cười.

Nhìn Tiểu Úc bộ dạng trầm tư không nói, Triệu Húc Nghiêu nghĩ rằng cô ngầm thừa nhận.

" Tiểu Úc, em..." Triệu Húc Nghiêu muốn nói lại thôi, mày khóa chặt, mang theo vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Cho dù anh nói tìm anh giúp đỡ tiến vào công ty sẽ dễ dàng hơn, nhưng công ty vẫn rất chú trọng năng lực, em như vậy làm cho anh rất khó sử."

Trì Tiểu Úc không nói gì, cho anh ta tự quyết định, ánh mắt cô như có như không chứa ý tứ khinh bỉ.

Trì Tiểu Úc còn muốn giả bộ nghe không hiểu một lúc, xem mọi chuyện sẽ tiến triển như thế nào.

"Thực ra anh có thể giúp em vào công ty, nhưng em tiến công ty rồi sau này phải làm sao , công ty cần nghiệp vụ chuyên nghiệp rất cao, anh không thể lúc nào cũng giúp em được."

Cho nên ngụ ý là ở trong mắt anh tôi chính là cái bình hoa đi động sao?

Thang máy rốt cục tới tầng cao nhất, Trì Tiểu Úc mắt lạnh liếc Triệu Húc Nghiêu một cái, vòng qua anh ta, nhấc chân đi ra ngoài.

"Em chờ một chút, nơi này là văn phòng tổng tài, phòng làm việc của anh không ở tầng này, anh tạm thời không có thời gian gặp em."

Triệu Húc Nghiêu đuổi theo ngăn cô lại, nói tiếp:" Chờ anh rảnh anh sẽ gọi cho em."

Trì Tiểu Úc thật sự là bị tức mà chỉ có thểnở nụ cười, như thế nào đi đến chỗ nào đều cũng có một loại người, loại người tự cho mình là đúng vậy?

"Đại tiểu thư." Thạch thư kí tiêu sái đi lại đây: "Sao hôm nay ngài lại đến công ty?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top