gọi

tuấn huy nhìn chăm chú vào cậu trai đang ngủ say bên cạnh, khẽ thở dài.

đêm qua, sau khi ngã vào lòng gã, em chỉ lặng lẽ khóc mà không nói lời nào. tiếng nức nở của em cứ rấm rứt vọng lại bên tai huy, và chỉ ngừng hẳn khi em của gã thiếp đi vì mệt mỏi.

tuấn huy đưa long lên phòng mình, đặt em nằm trên giường, và nhìn em cả đêm.

gã nghĩ rằng long đã đoán biết được ý định của gã khi đưa em ra hà nội lần này. từ mấy câu gã nói bên bờ hồ, câu chúc ngủ ngon, chiếc vali chứa đầy đủ đồ đạc của em, tấm vé một chiều, và cả câu chuyện về chú chim và bác hàng xóm cạnh nhà mà gã kể, có thế thì em mới vội vã chạy đến nhà tuấn huy ngay trong đêm tối.

tuấn huy muốn, một lần nữa, trốn tránh khỏi tình yêu này.

huy yêu em, và không có gì thật hơn thế.

nhưng, mối tình giữa em và gã là một điều cấm kỵ, ít nhất là đối với gã.

gã không muốn em vì tình yêu này mà đánh mất đi gia đình, bạn bè, và phải rời bỏ hà nội mà em vốn thuộc về.

mạch suy nghĩ của huy chỉ dừng lại khi gã nhìn thấy những tia nắng đầu tiên xuyên qua tấm rèm cửa dày dặn và nhảy nhót trên chiếc nhẫn bạc trên đôi tay em. huy cần chuẩn bị đồ ăn sáng, hoàng long không thể bỏ bữa, em bị đau dạ dày.

nhưng khi huy vừa định xoay người rời khỏi, tiếng động phát ra bên cạnh làm gã chẳng thể đi đâu. hoàng long nhăn mặt, mắt vẫn nhắm, nhưng miệng lại lẩm bẩm tên tuấn huy một cách khó khăn, tay thì níu chặt lấy vạt áo gã.

tuấn huy xoay người, đặt tay mình lên vầng trán đang rịn mồ hôi của cậu.

"không sao, tao ở đây."

hoàng long choàng tỉnh, có lẽ là từ một cơn ác mộng, nhanh chóng ôm chầm lấy tuấn huy đang nửa đứng nửa quỳ trên giường.

"không sao, có tao ở đây rồi."

tay tuấn huy luồn vào từng sợi tóc mềm của em đang dụi vào bụng gã, xoa nhẹ trấn an. hoàng long không đáp, chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy huy. cậu mơ về cảnh tối qua, nhưng thay vì ngã vào vòng tay gã, cậu hụt chân vào một hố sâu không đáy, lạnh lẽo.

qua một lúc lâu sau, cậu mới cất tiếng, giọng khản đặc vì đã khóc quá nhiều.

"anh huy định bỏ em đi một lần nữa ạ?"

cậu nói nhẹ bẫng, nhưng với tuấn huy chẳng khác nào một lời buộc tội. gã hơi đẩy em ra để có thể nhìn vào đôi mắt như mặt hồ mà gã yêu sâu thêm một chút.

"tao không biết chúng ta sẽ như thế này đến bao giờ."

huy nói chầm chậm, khi đưa tay lên và gạt đi hàng nước mắt vô thức lăn dài trên má em.

"tao không xứng đáng để em đánh đổi nhiều như thế."

hoàn toàn không.

"ở đây, em có gia đình..."

họ có lẽ sẽ không ủng hộ nếu em quyết định đi trên con đường chẳng mấy bằng phẳng này với gã.

"bạn bè..."

em không thể biết được họ bàn tán sau lưng em những gì khi em quyết định nắm tay gã và bước ra ánh sáng.

"có hà nội mà em yêu."

ít nhất, hà nội không có huy, em vẫn sẽ còn rất nhiều người thân thiết. còn ở sài gòn, ngoài gã ra, em chẳng còn ai cả.

"chim chóc, thì vốn dĩ thuộc về bầu trời."

gã không thể ích kỷ cướp em đi khỏi những người em yêu, và yêu em thật lòng. dù huy cũng thế, nhưng gã và họ không giống nhau.

"sao huy không thể cùng em ở lại hà nội?"

cậu hỏi, khi đang cố vùi má mình vào lòng bàn tay thô to của tuấn huy.

tuấn huy đánh mắt ra cửa sổ với anh nhìn vô định, cũng không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ cất giọng đều đều như kể một câu chuyện.

"một ngày nọ, người chủ nghĩ rằng có thể ngồi trên một chiếc máy bay và bay theo chú chim của mình. cuộc du ngoạn của họ ban đầu rất vui vẻ..."

nếu có thể, gã đương nhiên muốn được cùng em ở lại hà nội.

"nhưng đến một ngày, điều không mong muốn nhất đã xảy ra, họ lạc mất nhau giữa bầu trời rộng lớn..."

chẳng ai biết được một cuộc tình sẽ chấm dứt vào lúc nào cả, dù cả hai có yêu nhau đến đâu.

"chú chim có thể sẽ dành rất nhiều thời gian để nhớ nhung người chủ của nó, mà bỏ qua phần đời tươi đẹp của mình..."

để em một lần nữa tốn thời gian vào gã thì thật không đáng, còn nhiều người khác xứng đáng với em hơn.

"còn người chủ, ông sẽ không thể bay mãi trên bầu trời, cũng không thể quay về ngôi nhà của mình, vì ông sẽ đau lòng đến chết mất khi đâu đâu cũng là kỉ niệm của bọn họ..."

khi đó, tuấn huy sẽ chẳng thể ở lại hà nội. gã sẽ không ngăn được bản thân ôm chầm lấy em khi nhìn thấy em đâu đó trên phố. và đương nhiên, vào lại sài gòn cũng là không thể, vì những kỉ niệm của họ ở thành phố này sẽ như thứ thuốc độc giết chết gã từng ngày.

"khi đó, không ai sẽ được hạnh phúc trọn vẹn."

tuấn huy kết thúc câu chuyện, bàn tay gã cọ qua đôi gò má đẫm nước của em. nhìn xem mày đã làm gì này tuấn huy, một kẻ thất bại, và hèn nhát.

rất lâu sau, vẫn không ai nói với nhau câu nào. đến lúc tuấn huy muốn buông em ra để chuẩn bị cho em một ly sữa ấm, hoàng long mới lên tiếng.

"huy không thể cướp đi tự do của một chú chim, nếu nơi nó muốn ở thật sự là lồng son thay vì bầu trời."

tuấn huy sững người, gã vốn tưởng rằng em đã bị thuyết phục bởi những lời gã nói.

"em không quan tâm đến người khác sẽ nghĩ gì về chúng ta."

"em yêu huy, chẳng có gì là xứng đáng hay không ở đây cả."

"em yêu hà nội. nhưng sài gòn là nhà của chúng ta."

"em không biết chúng ta sẽ kết thúc vào lúc nào, và ra sao. nhưng em chắc rằng sẽ không phải là bây giờ, vì em yêu huy lúc này, và em biết rằng huy cũng thế."

em dừng lại khi đôi mắt của cả hai chỉ cách nhau vài phân, chóp mũi cọ vào nhau, và cảm nhận được hơi thở của đối phương đang mơn man trên da thịt. và rồi, đôi môi họ tìm đến nhau như một điều tất yếu. 

vào lúc đó, mọi suy nghĩ về việc một lần nữa trốn tránh người con trai trước mặt của tuấn huy bay biến đi mất, và có lẽ sẽ không quay trở lại. 

họ có nhau ngay lúc này, và những thứ ngoài kia sẽ chẳng còn gì quan trọng nữa. 

___

hơn tháng sau, họ quyết định về lại sài gòn.

vì đường xá không thuận tiện, cả hai quyết định hẹn nhau ở sân bay thay vì để tuấn huy đến đón cậu như bình thường.

hoàng long đến sân bay, điện thoại vẫn chưa hiển thị cuộc gọi nào, chắc tuấn huy vẫn chưa đến. hoàng long mở máy, định sẽ gọi cho huy xem gã đã đến đâu rồi, nhưng một bóng lưng quen thuộc đập vào mắt cậu trước khi cuộc gọi được kết nối. 

"huy"

cậu cất tiếng gọi lớn, và biết rằng tiếng kêu đã đến đúng người khi thấy bóng lưng ấy từ từ quay lại.

trong khoảng khắc ánh mắt của cậu và gã chạm vào nhau trong sân bay đông nghịt người, họ như tìm thấy được một thứ gì đó, quan trọng lắm.

...và việc tìm thấy bản gốc của nhau, đó gọi là tình yêu.

"huy này, về nhà thôi."


HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top