Hôn lễ của hắn - 4

Paris.

Giấc ngủ trưa bị Chin Su hôn đánh thức, Tae Hyung mở to mắt, nhìn vợ đẹp đang ngồi bên giường, cười ngọt ngào nhìn hắn. Hắn ngồi dậy xem ngoài cửa sổ:"Mấy giờ?"

"Ba giờ." Chin Su kéo tay hắn:"Rời giường, anh hứa đi shopping với em rồi."

Tae Hyung mỉm cười gật đầu:"Chờ anh trong chốc lát, anh tắm rửa một cái là xong."

"Không tắm chung hả anh?" Chin Su cười rộ lên lộ má lúm đồng tiền, ẩn ẩn mang theo câu dẫn, Tae Hyung nhéo mũi cô, cười:"Người em còn hương nước hoa, tắm trôi tiếc lắm."

Chin Su xuống lầu làm tóc, Tae Hyung tắm rửa xong đi ra, theo túi áo lấy điện thoại cầm tay. Khởi động máy quả nhiên hàng đống tin nhắn. Người gửi tin trước sau như một vô tâm vô phế*. Mỗi tin nhắn đều chửi rủa, giống như bọn họ chẳng quen biết gì nhau. Tae Hyung cười khổ, nhìn tin nhắn, có thể nghĩ đến khuôn mặt tươi cười sáng lạn kia, còn có tiếng cười độc đáo.

* Tạm hiểu là "Không tim, không phổi", thường chỉ người hay suy nghĩ đơn giản

Nhưng hiện tại nhớ tới những điều đó, sẽ chỉ làm ngón tay mình trở nên nặng nề.

Khẽ cắn môi, xóa hết tin nhắn, sau đó gọi điện thoại cho Bingsu.

Bên kia nhận được điện thoại của hắn, có vẻ hưng phấn dị thường:"Anh Tae Hyung!"

Tae Hyung thản nhiên nở nụ cười:"Ừm, cao hứng quá vậy?"

"Anh đang ở Paris hả? Tuần trăng mật vui không!?"

"Tốt ." Tae Hyung nhìn ánh nắng bên ngoài:"Quán bar thế nào?"

"Vẫn vậy thôi, không có nhiều lộn xộn, anh Seok Jin vẫn vô cùng cao hứng tới lui trong bar, nhưng dạo gần đây hay uống rượu tiếp khách, người lại hơi gầy."

Tae Hyung tươi cười có chút cứng ngắc, chậm chạp, nói:"Không có việc gì là tốt rồi, sau này anh không có ở bar, em nhớ quản nó tốt, em tuy tuổi nhỏ nhưng làm việc đôi khi rất chín chắn, anh tin em."

"Anh Tae Hyung, anh hi vọng em quản anh Seokjin giúp hở?" Bên kia Bingsu ý vị thâm trường hỏi.

"......" Tae Hyung nghĩ nghĩ, vẫn không trả lời:"Được rồi, giờ anh đi ra ngoài, có việc cứ gọi anh."

Cúp điện thoại, Tae Hyung rót ly rượu đỏ, đẩy cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài. Vị rượu đỏ thấm đầy vòm miệng, mang theo ngọt túy cùng một chút chát. Nhớ rõ chuyện thích nhất mà hắn từng cùng Seok Jin làm, chính là tựa vào trên người hắn, cầm rượu đỏ thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ. Khi đó bọn họ còn thuê căn phòng nhỏ, ngoài cửa sổ là con sông nhỏ chảy qua thành thị, phong cảnh không tính tuyệt đẹp, nhưng đối bọn họ mà nói vậy là đủ rồi. Seok Jin thích rượu đỏ, cho nên dù thân phận không tương xứng, hắn cũng nhất định phải mua rượu đỏ loại rẻ để tô đậm không khí.

Nay bọn họ đã mua được các loại rượu đỏ trân quý, cũng cáo biệt phòng nhỏ âm u kia và, bọn họ cũng đồng dạng cải biến quan hệ lẫn nhau. Là hắn đưa ra quyết định, hắn không có hối hận.

Bingsu từ toilet đi ra, thở dài nhìn xung quanh. Kỳ thật không cần nhìn xung quanh, người muốn tìm ngay tại ghế sô pha trong góc, bị một đám người vây quanh đang thoải mái chè chén. Quán bar mờ ảo âm nhạc xập xình dưới ngọn đèn hôn ám nhìn qua anh ấy có vẻ khoái hoạt lại cô đơn, bị vây ở trong đám người, lộ tươi cười sáng lạn, chẳng có gì là thật cả. Nếu nói anh vẫn như trước đây là không có khả năng, nhưng tính cách Seok Jin quật cường như thế, dù ra sao cũng không thừa nhận mình đau lòng. Trong mắt của Bingsu, cảm thấy anh như đứa nhỏ, rõ ràng bị thương, lại vì cái gọi là lòng tự trọng, cường chống thể xác.

Xem ngày càng nhiều chai đặt trước mặt Seok Jin, Bingsu lo lắng anh lại uống rượu, tiến lên ngăn cản, lại bị Seok Jin đẩy ra, nói đêm nay muốn tận hứng. Da đầu Bingsu run lên nghĩ, trước kia còn tìm Tae Hyung nhắc anh, hiện tại, ai tới quan tâm người này?

Sau buổi say rượu, đầu đau kinh khủng cảm giác thật khó chịu. Seok Jin lết đến phòng bếp hầm canh giải rượu, nhưng trong não chỉ nhớ nấu cơm, mà đôi chân cứ dính chặt lấy sàn không muốn bước. Anh xiêu xiêu vẹo vẹo đổ toàn bộ rong biển vào thùng rác, sau đó tìm được thức ăn cho chó, bỏ đầy bát. Gâu Đần rất thích ý vùi đầu ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhìn anh. Seok Jin ngồi bên cạnh, xoa huyệt thái dương, cảm thán mệnh mình thật chán chường. Từng được người khác nâng niu, mà giờ lưu lạc còn tệ hơn cả Gâu Đần? Người kia tại sao lại bỏ mình? Mình đã từng nhiêu lần nói chia tay, nhưng gì cũng chưa làm. Còn Kim Tae Hyung chỉ nói một lần, lập tức biến mất.

Seok Jin phát hiện, chia tay rất dễ, là Kim Tae Hyung chưa buông tay, cho nên hai người vẫn tiếp tục bên nhau. Mà khi Tae Hyung buông tay, mình vì lòng tự trọng nên mới dứt khoát.

"Mẹ kiếp!" Seok Jin mắng to, một cước đá bay bát ăn của Gâu Đần, Gâu Đần hoảng sợ, sau đó ủy khuất đứng lên, tìm kiếm đồ ăn rơi rớt trên sàn. Seok Jin yên lặng nhìn nó, rồi cùng nó tìm. Bụng đói kêu, đầu óc thì như bị đóng đinh, anh nằm trên sàn, ngơ ngác.

Kim Tae Hyung, lão tử nhất định bắt cậu về, kết hôn thì sao, thiên kim nhà giàu thì sao. Ở trước mặt Seok Jin ta, tất cả chỉ là một bữa ăn sáng.

-----------

Trở về sau chuyến tuần trăng mật, gặp cha mẹ vợ rồi Tae Hyung đưa Chin Su đi bái tế mộ cha mẹ mình. Cách thật xa liền nhìn thấy trước mộ có quả tươi và hoa, Tae Hyung bất giác nắm chặt tay Chin Su. Trái táo gọt nham nhở là biết kiệt tác của ai, nhiều như vậy năm, vẫn chưa tiến bộ.

Chin Su nhìn vật phẩm, quay đầu hỏi:"Anh, mấy thứ này của Seok Jin mang tới?"

"Chắc anh ấy đến viếng." Tae Hyung thở dài:"Thay hoa đi."

Chin Su mất hứng:"Sau này đừngcó cho anh ta tới nữa, hai người chia tay rồi mà?"

"Ừ." Tae Hyung ngồi xổm xuống, mang hoa và quả mới mua thay vào. Chin Su chớp chớp mắt to xinh đẹp, ở bên cạnh giúp một tay. Này nọ đều chuẩn bị tốt , Tae Hyung kéo Chin Su đứng vững, nhìn tên khắc trên mộ bia, cảm thấy ảo giác chằng chịt. Buổi chiều ánh nắng nhẹ, từng trận gió thu điểm chút hiu quạnh, người bên cạnh hắn dường như bị lạnh, ho khan. Tae Hyung kéo kéo lại áo khoác cho cô, trìu mến sờ sờ tóc cô.

"Ba, mẹ, con và Chin Su đã về từ Paris...... Từ hôm nay trở đi, con có môt gia đình chân chính, cũng có vợ. Cha mẹ đừng lo lắng cho con nữa, con sẽ không tiếp tục cuộc sống phiêu bạt đây đó, từ nay về sau, con sẽ càng cố gắng, tích cực hướng về phía trước ...... Tuyệt đối không để cha mẹ phải lo lắng."

"Đúng vậy, cha me, cha con đầu tư cho bọn con một khách sạn, sắp bắt đầu trang hoàng , bọn con sống rất hạnh phúc, Tae Hyung cũng sẽ chăm sóc tốt cho con. Hai người đừng lo, anh ấy đã không còn làm ở quán bar kia nữa, và cả người yêu trước kia. Tae Hyung đã chia tay, con kéo dài hương khói Kim gia, cha mẹ yên tâm."

Tae Hyung tươi cười có chút cứng ngắc, hắn cúi đầu.

Cách đó không xa phía sau cây đại thụ, Seok Jin hung hăng nện một quyền ở thân cây, đau nhe răng nhếch miệng. Con bà nó, lão tử từ xa đã chạy tới viếng cha mẹ ngươi, mà hai người bọn bây một đôi cẩu nam nữ ở trước mặt lão nhân nói bậy bạ về ta thế à?!

Anh ghen tị với Chin Su ghen tị sắp phát cuồng. Con nhỏ này chiếm lấy vị trí mình, cướp đi nam nhân của mình, còn từng cao ngạo khoe nhoang với mình. Thật sự nằm mơ muốn chém nó một đao. Nhưng anh không bao giờ đánh phụ nữ, cũng không nguyện ý dùng phương thức này giành Tae Hyung lại. Ở trong lòng anh, Kim Tae Hyung thuộc quyền sở hữu của anh, cho dù kết hôn, anh cũng không tin Tae Hyung sẽ vì tiền mà bỏ anh.

Đúng vậy, anh chưa bao giờ lụi tắt hy vọng.

"Bộp!"

Không biết cái gì rớt trên đỉnh đầu, Seok Jin có dự cảm xấu, anh đưa tay lên sờ, đụng đến một đống ẩm ướt dính dính gì đó, nhất thời cảm thấy lạnh cả người.

Cứt chim!!! Á a a a a a a a a a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top