chỉ riêng mình tớ
Leehan lặng lẽ quan sát Taesan từ phía giường của mình (khi họ đang nằm cùng nhau); người đàn ông cao nhất nhóm đang ngồi ở mép giường với chiếc lưng khom xuống và cả hai khuỷu tay đặt trên đầu gối. Họ đã nói chuyện một lúc, và mọi chuyện bắt đầu khi Taesan đến thăm em, Leehan đã rời khỏi phòng của Riwoo với quần áo và mái tóc rối bù cùng với người anh lớn tuổi hơn, người đã rời đi ngay sau khi để lại hai người họ và Sungho, người đang ngồi và thử một trò chơi điện tử mới, tại ký túc xá. Em có thể nói rằng điều này sẽ mang đến vấn đề ngay khi em nhìn thấy khuôn mặt của bạn trai mình chuyển sang lạnh hơn.
Leehan biết rằng người kia có thể dễ dàng nổi giận, mặc dù vẻ ngoài hấp dẫn và nụ cười của anh khiến mọi người tin rằng không phải vậy, tuy nhiên Taesan có tính khí khá thất thường. Đó không phải là vấn đề giữa họ vì hầu hết thời gian, người trẻ hơn trong hai người đều bình tĩnh và kiên nhẫn khi họ cố gắng giải quyết vấn đề trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tuy nhiên, em nhận thức được rằng không phải mọi thứ đều có thể luôn đơn giản và được giải quyết một cách nhanh chóng.
"Tớ không nói dối, Taesan," em lặp lại, hy vọng sự trưởng thành của mình mạnh mẽ hơn sự bướng bỉnh của anh. Em đã có thể tin khi người tóc đen thẳng người lên, thở dài.
"Tớ không thích điều đó," người lớn hơn nói một cách gay gắt khi anh hơi quay đầu lại, nhìn em bằng khóe mắt. Leehan tập trung vào góc nghiêng của Taesan, người đang mím môi và ấn lưỡi vào má mình.
"Taesan."
"Nói với tớ là không kỳ lạ đi." Cuối cùng anh cũng nói ra lời chất vấn, quay lại đối mặt với em. Anh vẫn trông rất giận dữ, vì thế nên em sợ cuộc tranh cãi này có thể leo thang; em biết những tình huống này sẽ xảy ra giữa các cặp đôi. Nhưng em đã luôn thích một Han Dongmin, người vòng tay qua vai em, người ôm cổ em từ phía sau, khiến người khác nghĩ rằng anh đang bóp cổ em, hoặc người luôn trêu chọc em bằng cách khen ngợi ngoại hình của em giữa những nụ hôn lên má trong khi em cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình bằng cách cúi đầu và giấu mặt vào tay.
"Không phải vậy; anh Riwoo chỉ là bạn của tớ, và cũng là bạn của cậu"
"Leehan, cậu đã bám lấy anh ấy còn hơn cả tớ mặc dù tớ mới là người yêu của cậu." Người lớn tuổi hơn trách móc và cậu trai tóc dài vội vã ngồi xuống trước mặt anh bạn trai đang tức giận của mình.
"Hãy nghe tớ nói và làm ơn đừng ngắt lời tớ", em yêu cầu, và Taesan cảm thấy siêu tệ vì đã tức giận với người có đôi mắt cún con trước mặt mình, nhưng những gì đang xảy ra giữa Riwoo và Leehan đã khiến anh cảm thấy khó chịu trong một thời gian dài.
"Ồ, vậy thì sao?"
"Tớ chỉ muốn cậu nhớ rằng tớ đã biết anh ấy thậm chí còn trước cả cậu, và tớ đã không biết anh ấy trong những khoảnh khắc đẹp nhất của mình. Anh ấy thực tế là người bạn đầu tiên tớ có khi mới chuyển đến đây." Họ im lặng sau đó. Taesan lại mím môi và cúi đầu vì anh biết về phần đó trong cuộc sống của người bạn và bạn trai của mình. Một người hướng ngoại gần như đã bị hủy hoại vì sự sỉ nhục mà em phải chịu đựng từ các bạn cùng lớp vì cách nói chuyện bằng tiếng địa phương Busan và sở thích bị mê hoặc bởi động vật và thực vật, đặc biệt là cá; em đã là một đứa trẻ cô đơn cho đến khi Riwoo xuất hiện trong cuộc sống, là chỗ dựa của em và là người duy nhất lắng nghe em nói về sở thích của mình.
"Tớ biết."
"Riwoo hyung... Anh ấy rất đặc biệt. Anh ấy khiến tớ cảm thấy anh ấy vừa là anh trai vừa là em trai." Em nói, nhìn xuống với một nụ cười nhỏ. "Tớ muốn chăm sóc và bảo vệ anh ấy, nhưng tớ cũng muốn anh ấy chăm sóc tớ. Tớ luôn cảm thấy thoải mái với Riwoo hyung; đó là lý do tại sao tớ không thể không gần gũi với anh ấy."
"..."
"Ngoài ra, cậu không thích skinship nhiều đến thế."
"Nhưng mình là bạn trai của cậu mà. Việc chúng ta tiếp xúc thân thể là bình thường!"
"Đúng thế, nhưng dù vậy, tớ cũng không thể ép buộc cậu làm điều mà cậu không muốn làm. Cậu không thích người khác quá bám dính lấy mình, và chính cậu là người nói phải giữ khoảng cách. Cậu luôn bỏ đi khi tớ đến gần"
"Tớ biết là tớ đã nói thế, nhưng tớ cũng đã giải thích với cậu rồi. Chúng ta không thể chỉ bình thường và hành động như một cặp đôi trước ống kính máy quay. Đùa giỡn với người khác và với cậu sẽ khác và cũng..."
"Còn gì nữa?"
"Cậu không phải là ai khác, Leehan! Tớ không thích người khác đến quá gần, và tớ cũng có giới hạn của mình. Dù sao thì tớ cũng là người hướng nội, nhưng điều đó không tính cậu vì chúng ta đang hẹn hò, và tớ muốn cậu luôn ở gần tớ!" Leehan mỉm cười khi thấy anh đỏ mặt. "Nhưng chúng ta không thể... Dù sao thì, tớ muốn cậu chỉ như vậy với mình tớ thôi; tớ không muốn thấy cậu chạm vào người khác, và tớ cũng không muốn thấy người khác ôm cậu bằng cổ, eo hoặc hông, càng không muốn thấy người khác chạm vào mông hoặc đặt tay lên ngực cậu! Tớ thực sự muốn chặt đứt tay Jaehyun mỗi khi anh ấy làm vậy!"
"Cậu đang nói quá đấy." chàng tóc nâu nói giữa những tiếng cười, chỉnh lại mái tóc rủ xuống mắt sau tai. "Chúng ta là bạn bè, và chúng ta đều rất tình cảm với nhau, nhưng không có làm có chuyện gì khác xảy ra, hay chỉ tớ nghĩ vậy."
" Hay chỉ tớ nghĩ vậy, ý của cậu là gì?" Anh hỏi một cách nghiêm túc với một bên lông mày nhướn lên. Leehan di chuyển mắt lên phía trên và đặt một ngón tay bên cạnh miệng, giả vờ suy nghĩ.
"Ừ, tớ đoán vậy? Ý tớ là, dạo này cậu không phải là... quá tình cảm với Jaehyun và Sungho hyung sao?"
"Đó không phải là..."
"Và cậu đã làm điều đó, theo nghĩa đen, ngay bên cạnh tớ, nhưng tớ chưa bao giờ trách cậu vì điều đó."
"Leehan, mình không..." Anh cố gắng can thiệp một cách tuyệt vọng, nhưng Leehan chỉ cười khẽ.
"Bình tĩnh nào, tớ biết, nhưng với Riwoo cũng vậy, Taesan. tớ cũng làm những điều đó, nhưng không có cảm giác giống như với cậu." Dongmin cau mày trước lời nói của em, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Thở dài một hơi rồi trèo lên giường, vòng tay qua vai người kia và kéo em về phía mình, sắp xếp cả hai người, sao cho lưng dựa vào đầu giường. Donghyun nghiêng đầu dựa vào Taesan, người bắt đầu di chuyển ngón tay cái để vuốt ve nhẹ cánh tay anh. "Nó vẫn làm tớ khó chịu." Anh thú nhận.
Mắt Leehan từ từ mở ra, em dịch chuyển cằm lên vai cậu bạn tóc đen để nhìn rõ mặt anh.
Han Dongmin là một chàng trai nổi bật; em không thể không nghĩ như vậy mỗi khi nhìn thấy anh ấy. Khi anh buồn bã, hoặc nghiêm túc, anh ấy có thể trông đáng sợ, như bây giờ, khi anh ấy cười và vui vẻ, anh ấy có vẻ là một người thân thiện, dễ gần vì vẻ ngoài tử tế này. Có vẻ lạ khi anh có thể là kiểu người hay ghen, nhưng anh ấy vẫn là anh ấy.
"Cậu trẻ con quá, Han Taesan," em nói, nheo mắt lại, thích thú khi thấy lông mày Taesan nhướng lên và mắt mở to ngạc nhiên trước khi tập trung vào Leehan. Cậu bé cao hơn vui vẻ tỏ ra khó chịu, ấn em vào bên cạnh mình, và cậu bé nhỏ hơn để mặc mình bị hành hạ.
Em ngửa đầu ra sau cười; ngay cả với tư thế này, em vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt buồn ngủ của chú mèo con qua đôi mắt ngái ngủ của nó và lại cười lớn hơn khi cảm thấy mái tóc rối bù chạm vào cổ họng mình, cùng với cơn rùng mình lan tỏa khắp cơ thể khi Taesan hôn vào yết hầu của em.
Leehan đưa tay lên mái tóc đen thẳng của Taesan, khiến người kia rời khỏi cổ và ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào mắt em. Donghyun mỉm cười và bắt đầu luồn ngón tay vào những lọn tóc đen của người cao hơn, nhìn vào mắt, mũi và miệng anh.
Khi mắt em lại chạm vào đôi mắt to tròn của Dongmin, Leehan đưa tay lên bên má bạn trai. "Cậu có tin tớ không?" Em hỏi, nhưng người kia không trả lời. "Cậu có nghĩ tớ sẽ làm gì đó sau lưng cậu không?"
"Không phải là tớ không tin cậu, Leehan. Tớ không tin người khác." Anh nói nghiêm túc.
Giờ thì đến lượt đôi lông mày rậm của chàng trai tóc nâu nhướng lên ngạc nhiên trước lời nói của bạn trai mình; lời thú nhận của anh khiến em bật cười, và không thể giấu được. Ngược lại, Dongmin lại giả vờ như bị xúc phạm lần nữa bởi phản ứng của em và bắt đầu phàn nàn em vì đã chế giễu anh. Anh tránh ra để cù bạn trai mình cho đến khi em nằm xuống, gần như cuộn tròn lại thành một quả bóng.
Taesan nhìn xuống và nghĩ về việc bạn trai nhỏ của mình trông dễ thương thế nào với mái tóc rối bù và nụ cười khiến anh gần như nhắm mắt lại. Em ấy trông giống như một chú thỏ. "Anh yêu em." Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc và đôi tai đỏ ửng:
Donghyun nhìn sang một bên và che nửa khuôn mặt bằng tay áo dài của chiếc áo nỉ.
"Tớ cũng vậy."
Dongmin làm mặt xấu và rít lên, khó chịu vì câu trả lời của người dưới thân. Đưa tay đánh mạnh vào mông em trong khi nhìn đang nhìn chằm chằm.
"Làm sao?" Em hỏi, mỉm cười và ngạc nhiên trước sự hung hăng.
"Nói lại đi."
"Tớ đã nói rồi."
"Nói đi."
"Được rồi, ổn thôi." Em phàn nàn một cách vui vẻ rồi hít sâu một hơi vào kiểm soát bản thân để nghe có vẻ chân thành. "Em cũng yêu anh, Han Taesan."
"Anh thích thế." Người lớn hơn trả lời rồi trèo lên người em để hôn mà không cần phải hỏi.
__________________________________
tôi yêu jealous taesan ><
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top