Chap 12
Nhìn gương mặt đang ánh lên tia bàng hoàng của Tiffany, Taeyeon khẽ thở dài, lòng chợt đau nhói khi nhận ra cô ấy đang cố tình tránh ánh mắt của cô.
"Có thể rất khó chấp nhận với em. Nhưng đó thật sự là một khía cạnh trong con người tôi" - Taeyeon ngồi lên cạnh giường, quay lưng về phía cô gái đang ngồi co ro trước mặt, với hai tay bó chặt quanh đầu gối.
Đáp trả Taeyeon là một khoảng lặng đến lạnh người.
"Bắt đầu từ khi nào, và như thế nào?" - Tiffany rốt cuộc cũng lên tiếng sau một lúc lâu trấn tĩnh tinh thần.
"9 năm trước, khi tôi bắt đầu quãng đời đại học" - Taeyeon trầm giọng sau khi nhắm mắt hồi tưởng lại một mảng kí ức mà cô luôn muốn giấu đi - "Tôi nhận ra những thay đổi về tâm lý của chính mình. Thoạt nhìn, tôi như một thư sinh ưu tú tiêu biểu,chỉ tập trung học hành nghiên cứu. Nhưng dần dà, tôi phát hiện ra ,đôi khi.. tôi ... rất thích cảm giác bạo lực..."
Taeyeon nói tới đây thì ngắt quãng, quay qua quan sát phản ứng của Tiffany, trong lòng có chút thất vọng khi thấy cô ấy vẫn lặng thinh cúi đầu nhìn vô định.
"Thông thường, tôi thuộc kiểu người ôn hoà, thế nhưng, khi gặp những chuyện không vui, đôi khi là bản thân buồn phiền hay áp lực, hay đôi lúc là ... không gì cả, tôi liền bị mất kiểm soát, và muốn hành hạ hay đánh nhau với một ai đó. Thời gian đầu, tôi chọn cách giải toả những bức bối trong người bằng cách tự hành hạ bản thân mình.."
Nói đến đây, Taeyeon đưa bàn tay phải ra trước mặt, để Fany nhìn rõ những vết sẹo đã chai sần trên từng khớp ngón tay.
"Đây là hậu quả khi tôi cố gắng thoát khỏi những cơn khủng hoảng tinh thần bằng cách đấm thật mạnh vào các bức tường hay những tấm gương..."
Tiffany run run cầm lấy bàn tay đầy dấu tích của những vết thương cũ, tuy thời gian đã làm chúng mờ đi, nhưng những nỗi đau tinh thần dường như vẫn còn nguyên vẹn. Trước đây đã có vài lần Fany nhìn thấy những vết sẹo này, nhưng cũng chỉ lắc đầu cho qua, nghĩ rằng có lẽ do một tai nạn giao thông hay nghề nghiệp gì đó.
Cũng hơn một lần, Fany thấy Taeyeon trầm ngâm ngồi nhìn chúng với ánh mắt ưu tư.
Thế nhưng, cô không hề để ý đến những chuyện đó, có phải... cô thật sự đã quá vô tâm?
"Bao nhiêu đó có vẻ như chưa đủ, đôi lúc tôi tìm đến những bar hay hộp đêm, uống rượu, rồi gây sự đánh nhau với một vài người, có khi đánh đến sứt đầu mẻ trán. Đến giờ khi nghĩ lại, tôi cũng không nghĩ rằng một người theo nghề bác sĩ như mình lại từng có những tháng ngày tự tay gây ra thương tích cho người khác" - Taeyeon vẫn chú mục vào bàn tay từng mang nhiều tội lỗi, bây giờ đang được bao phủ bởi bàn tay nhỏ nhắn trong trẻo của Fany, bỗng chốc thấy lòng có chút ấm áp, cứ thế trút ra bao nhiêu bí mật của tháng năm tuổi trẻ - "Jessica, khi đó là người bạn thân nhất của tôi, cũng là người đầu tiên phát hiện ra điều đó. Cô ấy đến lôi tôi về nhà khi tôi đang chuẩn bị lao vào ăn thua đủ với một gã nào đó trong lúc say xỉn. Khi cô ấy đang lau mặt cho tôi đang nằm trên giường, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, nhìn dáng vẻ ân cần đó, tôi chợt nhận ra rằng, tôi chỉ có thể giải toả cơn bứt rứt trong người, khi làm cho những người phụ nữ được cảm giác vui vẻ nhất, và cũng... đau khổ nhất..."
"Những chuyện hai người làm sau đó, giống như đêm vừa rồi, đúng không?" - Tiffany ngắt lời Taeyeon, giọng điệu hơi gấp gáp.
Sự im lặng của Taeyeon như ngầm xác nhận những gì nàng vừa nói, chợt khiến Tiffany có một chút ghen tị, một chút... nhói đau.
Taeyeon, cũng như nàng, đã từng có một quá khứ đen tối, đến mức bản thân còn không dám chấp nhận đó là sự thật. Vậy mà, nàng không thể cùng Taeyeon đi qua quãng thời gian khó khăn đáng sợ đó, mà là một người con gái khác, ... Để đến bây giờ, khi hai người ở bên nhau, cũng chẳng thể có cảm giác thuộc về.
"Đừng qua lại với cô ấy nữa! - là giọng nói dứt khoát của Fany chấm dứt bầu không khí yên tĩnh đến bức người.
"..." - Taeyeon không nói gì, chỉ đưa ánh mắt khó hiểu qua nhìn Fany, mặt đối mặt với nhau, Fany mới nhận ra, thẳm sâu trong ánh mắt ưu nhã ấy, luôn ánh lên một chút u buồn.
"Taeyeon... đã có em rồi, đừng như thế nữa, em không thích ..." - Fany tiếp tục nói, giọng nói ngượng ngùng nhưng không thiếu phần kiên nghị.
"Tôi không thể" - Taeyeon gấp gáp nói - "Tôi không thể kéo em vào chuyện này"
"Vậy thì em có thể chịu được chuyện bác sĩ Kim ở bên cạnh em mỗi ngày, nhưng lại thường xuyên lên giường với một người khác sao?" - Fany dường như hơi gắt lên, cảm giác ghen tuông khi nghĩ đến việc Taeyeon thân mật với người phụ nữ khác lại hiện ra, làm cô vô cùng khó chịu.
"TIFFANY" - Taeyoen hơi lớn tiếng, lấn át giọng nói yếu ớt của Fany, cô đứng lên quay hẳn người lại với đối diện với cô gái ngồi trên giường - "Tôi đã bảo là không được"
"Tại sao lại không được? Lý do gì mà cô ta được, còn em lại không được?" - Fany hơi giật mình vì phản ứng mạnh mẽ của Taeyeon, gương mặt có chút sợ hãi, tủi hờn.
"Em biết không, Fany..." - dáng vẻ yếu đuối nhu tình của Tiffany lúc này làm Taeyeon cảm thấy lòng chua xót, lướt một lượt gương mặt xinh đẹp cùng thân thể thoát tục mê người, lại nhìn xuống đôi bàn tay của mình, bao dấu tích dường như còn loang lỗ - "Tôi... tôi rất bẩn"
Tiffany nghe những lời này, không tránh khỏi sửng sốt.
"Còn em... lại quá trong trẻo, khiến tôi không có can đảm động vào...."
"Taeyeon..."
"Tôi không chỉ có làm tình..." - Taeyeon không dám nhìn vào gương mặt thất thần của Fany, mà nhìn hai lòng bàn tay đang mở rộng trước mắt - "Cái đêm Jessica đưa tôi về ở quán bar, tận tình chăm lo cho tôi, mà điều tôi đáp trả, lại là ... cướp đi sự trong trắng của cô ấy, một cách điên cuồng, như một con dã thú..."
"Tôi không biết tôi đã làm gì, nhưng sáng dậy, nhìn tấm thân không một mảnh vải của Jessica nằm bên cạnh, cả mình ửng lên vì những vết đỏ, một số chỗ còn bị rướm máu, trong khi hoang mang không biết chuyện gì xảy ra, thì ánh mắt cô ấy nhìn tôi khi tỉnh dậy đã cho tôi biết rằng... mình là thủ phạm của tất cả. Lúc ấy tôi gần như phát điên..."
"..."
"Nhưng, rốt cuộc. Jessisca lại chấp nhận con người tôi. Suốt 3 năm sau đó, cô ấy luôn ở bên cạnh tôi mỗi khi con thú trong tôi trỗi dậy. Rồi bỗng một ngày, tôi ghê sợ chính bản thân vì những điều mình gây ra với Jessica, cô ấy liên tục mang những vết bầm đến rướm máu trên thân thể, vì tôi.... Vì vậy, chúng tôi chia tay, là tôi đã chủ động. "
"Và, những việc xảy ra sau đó, mỗi một lần nhớ lại, là một lần tôi thấy kinh tởm chính bản thân mình hơn ai hết..."
"Đừng nói nữa, Taeyeon" - Tiffany đau xót gào lên, bước ra khỏi giường mà chạy đến ôm lấy thân thể đã sớm lạnh lẽo vì cô đơn mặc cảm - "Đừng nói về bản thân như thế"
"Vì để thoả mãn bản thân mỗi lúc cảm xúc đạt đến cực điểm, tôi lại đến với quán bar, rồi vài câu tán tỉnh, rồi lần lượt, những mối tình một đêm đến rồi đi chóng vánh" - giọng nói Taeyeon lại trầm xuống, chậm rãi như đang tuyệt vọng chế giễu chính bản thân - "Bọn họ, đôi lúc là một cô nàng ăn chơi sành sõi, đôi lúc là một cô bé ngây thơ, bao nhiêu người, tôi cũng không nhớ rõ..."
"..."
"Rồi sau đó, lại là Jessica, phát hiện rồi lôi tôi ra khỏi đống bùn nhơ ấy. Lại là cô ấy, tình nguyện hi sinh bản thân mình để thoả mãn những nhu cầu của tôi. Những gì cô ấy hi sinh vì mình, cả đời này tôi cũng không đền đáp được..."
"Tôi... thật sự là một con ác quỷ..." - từng chữ cuối cùng được Taeyeon gằn ra, như lời kết tội cho bản án đen tối mà cô đang tự phán xét bản thân. Bàn tay được sinh ra, được đào tạo để ngày ngày cứu người, nay lại làm nên những chuyện mà chính chủ nhân của nó phải kinh tởm...
Bất động nhìn người con gái đang ôm chặt cơ thể mình, trái tim Taeyeon lại dâng lên một cảm giác đau đớn mãnh liệt. Người con gái mà đến cái tên cũng làm cô phải để ý từ lần nghe đầu tiên, rồi vô tình bị cuốn vào cuộc sống của cô ấy, yêu cô ấy nhanh và nhiều đến mức Taeyeon cũng không cách nào lý giải.
Nhưng, trước khi quá muộn, có lẽ nên thoát ra, trả lại cho cô ấy cuộc sống yên bình....
9 năm trời sống trong tội lỗi và đau khổ dằn vặt, cô đã gần như phá huỷ tuổi thanh xuân êm đềm của một người phụ nữ, bây giờ, cô không thể làm vấy bẩn thêm cuộc đời của người con gái cô yêu.
Nếu như, trước giờ cô làm tất cả để trả nợ ơn nghĩa cho Jessica, thì đối với cô gái trước mặt, cô chẳng thể mường tượng ra nổi, mình có thể làm gì được để trả hết ân tình.
"Kim Taeyoen" - Tiffany vùi mình vào hõm cổ Taeyeon, siết chặt vòng tay hơn như muốn khảm chặt vào thân thể người kia - "Để em nói cho Taeyeon nghe, Taeyeon là người thế nào ..."
"Bác sĩ Kim là bác sĩ giỏi nhất, là người dịu dàng ân cần nhất, đáng được yêu thương nhất, lúc nào cũng bao dung nhường nhịn cho dù em bướng bỉnh có gây ra điều gì, cũng là người duy nhất từ trước đến nay em từng thật lòng ái mộ ..."
Đưa tay lên sờ vào khoé mắt ươn ướt, lòng quặn đau vì đôi mắt bình thường toát lên ánh cười đầy sức sống, nay lại bị nước mắt làm cho sưng lên, Taeyoen chua xót nói:
"Đừng khóc... Tôi không xứng đáng"
"Có, bác sĩ Kim xứng đáng, và còn xứng đáng nhiều hơn thế nữa"
Giọng nói nghẹn ngào của Fany làm Taeyeon phút chốc bần thần, thì ra, cô ấy dành tình cảm cho cô nhiều hơn cô tưởng... Cô đã từng mong, cô ấy đối với cô chỉ là yêu đương qua đường, như những người đã từng đi qua đời cô ấy, cô mong thế, vì cô biết, cuộc tình này cũng chẳng tới đâu, cô muôn đời sẽ chẳng dám đưa bàn tay tội lỗi này chạm vào cô ấy, trước sau như một, dù đau khổ cũng chỉ mong có thể kết thúc chóng vánh, để cô ôm nỗi đau một mình, để người đau khổ không bao giờ là người cô yêu.
Cô đã mong, cô ấy đừng giành cho cô cảm xúc thật lòng, nhưng cô gái này, bây giờ lại làm trái ý của cô mất rồi...
Thế nhưng, chẳng thể vì thế mà giờ đây Taeyeon có đủ can đảm ôm Fany thật chặt, để che chở, để âu yếm vuốt ve....
"Tôi không thể!" - Khẽ gỡ vòng tay đẩy Fany ra khỏi người, Taeyeon giấu đi ánh mắt đau buồn, lạnh lẽo nói - "Em đi đi"
"Taeyeon... vừa nói gì?" - Fany không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại.
"Tôi bảo, em đi đi, xe Heechul đang đợi ở dưới" - Taeyeon vẫn giữ nguyên ngữ khí lạnh lùng.
"Bác sĩ Kim là đang muốn đuổi em sao?" - Fany đưa tay lau nước còn đọng trên gương mặt xinh đẹp, nói một cách chua chát, lại lùi một bước ra sau để nhìn rõ bộ dạng của người trước mặt.
"Đúng vậy" - nét mặt Taeyeon không hề thay đổi - "Những gì đã xảy ra đều là tình cảm nhất thời, tôi không muốn tiếp tục..."
CHÁT !!!!
Taeyeon chưa nói hết lời đã nhận một cú tát từ Tiffany.
"Nói dối!" - Tiffany gằn giọng - "Bác sĩ Kim thật sự muốn thế sao? Tại sao không sống thật với chính bản thân mình? Tại sao không chịu chấp nhận tình cảm thật sự?"
"Tình cảm gì cơ chứ?" - Taeyeon không phản ứng gì về cú đánh, lại lên tiếng sau một hồi lâu im lặng, ngữ điệu vẫn vô tình như lúc nãy - "Là tôi không có hứng thú với em"
"Cô... nói cái gì..."
"Đúng thế, chính xác, là tôi không có hứng thú làm tình với em"
Đúng lúc này, tiếng điện thoại của Taeyeon vang lên làm gián đoạn câu chuyện.
Tai Tiffany ldường như đã mờ đục đi, chỉ nghe được loáng thoáng, là Jessica gọi, hình như là hỏi thăm lúc nãy tại sao Kim Taeyeon lại bỏ đi giữa chừng, rồi hai người hẹn hò gì đó, đêm nay sau khi xong việc tại nhà của Taeyeon.
Tức là ngay tại chỗ này....
Dứt cuộc nói chuyện, câu Taeyeon nói với cô là: "sao em còn chưa đi?"
Gương mặt cười cợt của Taeyeon làm trái tim Fany như muốn vỡ ra từng mảnh. Thì ra, đây mới là bộ mặt thật của bác sĩ Kim cô từng đem lòng yêu thương...
Nếu như vài phút trước, cô còn thấy cảm thông cho quá khứ đen tối kia,
Thì bây giờ, cô chỉ thấy kinh tởm...
Và đau!
"Được, tôi đi, ngay bây giờ" - Tiffany ném ánh nhìn khinh bỉ về phía Taeyeon, nén đau đớn xuống sâu trong lòng, gằn rõ từng chữ - "Và sẽ không trở lại..."
Dứt lời, cô lướt qua người Taeyeon, mở cửa phòng ngủ, rồi đi thẳng.
Bần thần nhìn thân ảnh nhỏ bé đang dần lướt xa, lòng Taeyeon đau như bị ai cắt ra từng đoạn. Nói ra những lời cay độc ấy, cô còn đau đớn hơn bất cứ điều gì....
Tiffany đi rồi.... đi ra khỏi cuộc sống của cô...
Và nói rằng không trở lại nữa ...
Tại sao, tim đau đến nghẹt thở thế này?
Chỉ đến lúc tiếng cửa chính đóng mạnh, cô mới sực tỉnh ra, vội lấy điện thoại gọi cho một người, lát sau khi đầu dây bên kia vang giọng thì vội vàng nói:
- Heechul, Tiffany đi rồi, mau đem thêm áo cho cô ấy, ngoài trời rất lạnh...
Dặn dò sơ bộ vài thứ, cô đưa điện thoại ra trước mặt nhấn tắt, thì bỗng thấy một giọt nước nhỏ xuống đọng trên màn hình ....
Là nước mắt ....
..................................................
Vote mạnh vô, comment mạnh vô, tui up chap mới sớm nè :3
À, trong phần info của tui có link facebook, ai muốn theo dõi lịch update khỏi mất công đợi thì lên add friend nhé :))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top