Chương 5



Sau một tuần liền bị Yoongi giáo huấn lên xuống đủ mọi chuyện, Jennie sau đó nhận lệnh cấm túc không được làm nhiệm vụ mà phải ở bên cạnh Hắc chủ 24/7. Một quảng thời gian vô nghĩa, Yoongi thì vốn ít nói, lại suốt ngày giấy giấy tờ tờ, Jimin cũng có việc của mình nên thành ra chẳng ai chơi với cô cả. Còn nữa, cô ghét công việc pha cà phê!

Chiều cuối thu trời ngập tràn những áng mây xám trắng, tiết trời có phần se lạnh. Yoongi và cô ở trong thư phòng, chẳng hở một tiếng động nhỏ. Bên ngoài thoáng thoáng đôi tiếng leng ceng của dao kiếm từ phòng tập huấn. Jennie đã chằm chằm nhìn anh gần ba mươi phút, cả người mệt mỏi như sắp rớt xuống ghế.

-"Anh à..."
Jennie mím môi, một lần nữa cố gắng trong công cuộc xin xỏ của mình. Dù câu trả lời có nhất mực là một chữ "không"

-"Em nói đi"
Yoongi còn không thèm nhìn Jennie, nhấp một ngụm cafe rồi lại cắm cúi vào màn hình máy tính.

-"Em nghĩ là anh cũng đã nhốt em được một thời gian rồi, hôm nay anh cho em ra ngoài chơi nhé?"

-"Không, luyện kiếm tốt hơn đấy"
Yoongi nhướn mày, lạnh nhạt đáp.

-"Làm ơn mà Min Yoongi, em thề!! Em sẽ không trốn nữa đâu, chỉ một ngày hôm nay thôi... Nếu không em sẽ chết ngộp chết mòn trong này mất"
Jennie càng nói biểu cảm càng quyết liệt, cô chồm tới ôm lấy tay Yoongi, ánh mắt khẩn thiết cầu xin.

Yoongi thấy cô như vậy không tránh khỏi mềm lòng, cả ngày bắt cô luôn phải nằm trong tầm mắt của mình có lẽ cũng là một hình phạt khó khăn đối với một đứa trẻ cứng đầu như Jennie. Yoongi nhếch miệng cười với cô.

-"Muốn đi thì để cây kiếm lại"
Thanh kiếm xanh do Jimin chế tạo riêng cho Jennie chính là vật mà cô quý nhất, Yoongi biết, thế nên anh mới lấy đó làm con tin. Điều kiện vừa được đặt ra thì ngay lập tức Jennie đứng phóc lên, không thể tin là anh lại chọn cách này để giữ chân cô, thật quá độc ác mà. Jennie cố giữ bình tĩnh, cô khổ sở tiếp giọng.

-"Yah em không trốn thật mà, tại sao anh không tin em chứ??"

-"Không được thì cứ ngồi im đấy"

Năm phút... mười phút... sau đó mười lăm phút. Đến cực hạn sức chịu đựng, Jennie thật sự không còn kiên nhẫn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa!

-"Được rồi, aishh anh đúng là cái đồ nhỏ mọn mà!"

Jennie vừa trách móc vừa tháo cây kiếm trên người mình xuống, đặt mạnh xuống bàn làm việc của Yoongi rồi liền giậm chân chạy ra ngoài.

Chiếc moto lao xuống đồi, thời tiết bên ngoài lạnh thấu da thịt nhưng ngọn lửa giận trong lòng Jennie vẫn không chịu hạ nhiệt, cảm giác mất đi thanh kiếm thật tệ biết bao nhiêu. Cô chạy thẳng đến căn biệt thự của Taehyung, hơn một tuần rồi vậy mà cô vẫn nhớ đường đến nhà cậu ta, đến Jennie cũng bật cười khó tin. Cô dừng xe, tháo mũ nhìn vào căn biệt thự sáng đèn, có lẽ Taehyung đã về tới nhà rồi. Jennie liền nhanh chóng đi vào.

-"Taehyung? Taehyung ơi??"

-"Là ai?"

Jennie nheo mắt hướng nhìn lên, phía cầu thang có một chàng trai trẻ, không phải Taehyung đang nhìn chằm chằm vào Jennie. Vẻ sợ sệt hiện trên gương mặt điển trai của cậu ta rõ ràng đến khó hiểu, mái tóc đen bồng bềnh, đôi mắt to tròn cùng làn da trắng. Jennie thầm mỉm cười, dù sao cũng là một cậu bé đẹp trai, không cần phải quá nghiêm trọng lời nói.

-"Này em trai, chị là bạn của Taehyung"
Jennie thoải mái nói.

-"Vậy tại sao chị đeo nhiều vũ khí thế?"
Cậu ta vẫn nhất quyết không chịu giãn cơ mặt của mình ra.

-"Đừng lo, chị sẽ không làm hại em đâu. Nhưng em là ai vậy?"

-"Em là em trai của anh Taehyung... Chị chắc là sẽ không làm hại em chứ?"

-"Tất nhiên rồi, này chị là người đã giúp anh của em lấy lại tập đoàn đấy. Em mau xuống đây đi"

Jennie vẩy vẩy tay, phải ngẩng cao cổ để nói chuyện nên cảm thấy mỏi, nhưng may thay cậu trai kia cũng đã chịu đi xuống đây tiếp chuyện với cô rồi. Không ngờ là Taehyung còn có một người em trai, mà ai cũng là nam thần hết.

-"Lần đầu gặp chị, vừa nãy có gì thất lễ mong chị bỏ qua nhé. Chị ngồi đi"
Cậu ta cười cười nói, biểu hiện thay đổi nhanh đến nổi Jennie cũng phải bối rối cười trừ, cô chầm chậm ngồi xuống.

-"Em là Jeon Jungkook, mười bảy xuân xanh học tại học viện Seoul. Còn chị?"

-"Chị tên Jennie... mười chín"

Cô ngại ngùng mỉm cười, thực chất là có chút khó hiểu với hai anh em nhà này. Tại sao lại là Jeon Jungkook, trong khi rõ ràng Taehyung mang họ Kim?

Vì Taehyung bận việc công ty chưa về kịp, nên Jennie và Jungkook trong lúc chờ đợi đã cùng trò chuyện với nhau rất nhiều, Jungkook có vẻ rất có hứng thú những khẩu súng ngắn trên người cô... Được sự đồng ý, Jungkook mới nhận lấy một cây để tiện nhìn ngắm.

Chưa đầy một phút sau thì Taehyung đã về tới nơi, bỗng nhiên nhìn thấy khẩu súng con đang lênh đênh trên tay người em trai của mình, Taehyung chưa gì đã lập tức quát lớn làm cả Jennie và Jungkook đều giật mình quay nhìn.

-"Jungkook, mau bỏ súng xuống!!"

Trái với những gì Jennie suy đoán, Jungkook không những không bỏ súng xuống như lời anh trai mình ra lệnh, mà còn cười tươi rói chĩa ngược súng về phía Taehyung đùa giỡn. Cô ngạc nhiên bật cười, cảm thấy Jungkook thật đáng yêu hết sức, liền đặt tay lên vai câu.

-"Jungkook ahh, đạn m.5 không giỡn chơi vậy đâu, một nhát đủ chết tươi đấy"
Jennie cất tiếng khiêu khích, nghiêng đầu nhìn Taehyung giận dữ đứng đó, trong bộ vest xám đen nam tính ngời ngời.

Nhưng tiếc là lời chưa kịp khen thì Taehyung đã vội vàng hành động, anh ta bước về phía trước, nhanh như chớp giựt đi khẩu súng trên tay Jungkook, chuyển điểm bắn vào ngay giữa trán cô. Đồng thời, một ngòi súng khác cũng vừa kịp lúc cũng đã chạm lên vùng thái dương của Jungkook. Jennie nhếch mép.

-"Dám bắn không?"

Taehyung bất lực thở hắc ra, từ từ hạ tay, anh ném cây súng trả về cho Jennie rồi nhẹ nhàng kéo Jungkook về sau lưng mình. Chợt ghé tai cô nói nhỏ.

-"Đừng làm nó nhiễm, Jungkook từng bị Lân Bang dụ dỗ nên tôi không muốn nó biết gì thêm về mấy thứ này nữa!!"

Jennie cắn môi nghi hoặc khẽ nhìn anh, lúc sau trấn tỉnh lại liền lướt qua cậu trai còn hơi hoảng đứng phía sau.
Cô nhún vai, cúi người nhét khẩu súng vào lại bốt giày.

-"Được thôi"

-"Mà– Cảm ơn nhé"
Taehyung ngập ngừng nói, theo như những gì Jennie đã nói, Lân Bang đã trả lại toàn bộ số tài sản đã cướp của Kim thị mà không cần bất cứ điều kiện nào.

-"Không cần cảm ơn, dù sao thì cũng là lỗi của tôi. Là tôi đã cho phép thằng bé tiếp cận với mấy cây súng đó"

Taehyung nhìn cô áy náy xoa gáy có hơi buồn cười, anh cũng không nghĩ là Jennie sẽ chịu nhận lỗi này, liền cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười nói.
-"Không phải chuyện của Jungkook"

-"À à... Chuyện đó sao, biết rồi. Anh mau tránh ra đi"
Mặt mày cô bỗng chốc nóng bừng, đến nói năng cũng vấp. Jennie cố tránh ánh mắt của Taehyung mà lách người ra làm anh càng cười tươi hơn nữa.

-"Chẳng phải cô cũng vì chuyện này mới đến đây à? Sao đến trễ thế"

-"Anh nói gì vậy, cô á? Chị Jennie mới mười chín tuổi thôi đấy"
Jungkook ngây ngô cất tiếng, cậu ta không biết bản thân vừa khua thông tin động trời của Jennie, mà còn là khua ngay trước mặt nạn nhân bị cô cho ăn giấm nhiều nhất nữa.

-"Ừ, anh quên!"
Taehyung gằng giọng, sau đó chẳng thèm trách mắng cô thêm. Chỉ nắm lấy tay cô kéo vào phòng ăn, bữa tối muộn vốn chỉ dành cho hai anh em, hôm nay tự nhiên có thêm một người, Jennie cảm thấy có chút không quen. Thế nhưng cả Jungkook và Taehyung đều rất tốt với cô, xem ra cuộc sống trong căn biệt thự rộng lớn này của hai người cũng không cô đơn như Jennie hằng nghĩ, hai anh em dường như lúc nào cũng có nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể chăm sóc cho nhau.

• • •

Đến tận tối muộn rồi Jennie vẫn đang trên đường về nhà, không phải do bảo bối của cô gặp trục trặc, mà là thật sự cô đang lo lắng không biết phải trình bày lý do nào  với Yoongi cho đường hoàng. Giờ này cổng Hắc Bang chắc chắn đã đóng rồi, cách duy nhất là trèo rào để vào, nhưng lỡ như bị phát hiện... Nhục để đâu cho hết.

-"Yah, Kim Jennie!!"

Một chiếc xe mui trần thể thao màu đỏ chạy sượt qua chặn đường Jennie, cùng chất giọng ngứa đòn bản hiệu. Người cầm lái không ai khác chính là Lisa, cô bạn lâu năm của Jennie.

Lisa chậm rãi đặt gót giày nhọn hoắc xuống nền đất, bước ra với đầy dáng vẻ kiêu sa chưa từng thấy. Lisa nở nụ cười quỷ quyệt, ngay sau đó rút ra hai thanh đao dài ngoằn vắt sau lưng, buông thỏng ngang hông, cô ta hất mặt nói.

-"Có thời gian giao đấu một chút chứ?"

-"Mẹ nó đêm khuya cũng bắt đánh, mày còn quen với múi giờ bên Pháp nhưng còn tao thì không nhé! Tao muốn ngủ"

Jennie nghe thấy tự động cởi mũ bảo hiểm cãi lại, đêm hôm rồi vận động mạnh không tốt cho đường tiêu hóa chút nào. Vả lại chính cô còn chẳng biết có đường để vào nhà ngủ không nữa, vũ khí thì đã bị bắt làm con tin.

Thoắt một cái, một nhát dao sượt qua bên đùi Jennie, chốc chốc khiến nó trào ra dòng máu đỏ tươi. Lisa bước về vị trí, lẳng lặng như một con cáo đầy kinh nghiệm, mở giọng khiêu chiến.

-"Ôi mình lỡ tay, xin lỗi nhé!"

Jennie đau đớn ôm đùi, cố kìm nén cơn phẫn nộ trực trào nơi vòm họng, nếu dùng súng để chọi lại đao thì quả thực là không công bằng. Jennie rút thanh kiếm ngắn giấu trong ngực ra, nhẹ nhàng thở ra, giây sau liền lao về phía Lisa đang đứng. Cô ta nhanh nhạy nhảy lên tránh lưỡi dao, vậy mà Jennie vẫn không tiếp chiêu. Cầm con dao ngắn trên tay, Jennie tàn nhẫn rạch tứ tung lên chiếc xe mới toanh của Lisa. Đắc thắng hét lên.

-"Xin lỗi nhé mình cũng lỡ tay đấy"

-"Con khốn!! Mày lại đánh vào kinh tế... Đồ không có lương tâm!!"
Nói không nên lời, Lisa chỉ có thể bỏ đao mà khóc ròng ôm chiếc xe yêu quý của mình. Còn Jennie đằng kia thì đã ngồi bệt xuống lề đường, xé đại một mảnh vải để cầm máu. Thản nhiên nói.

-"Tao xin lỗi vì đã không đồng ý đánh nhau với mày, để lần sau đi, tao nhất định sẽ đánh hết mình luôn"






-"Mày đi đâu đấy?"
Lisa hỏi thăm, không có ý gì khác ngoài hỏi thăm. Cô ngồi ngay cạnh Jennie, dường như đã khóc cho chiếc xe của mình đến hai mắt bầy nhầy mascara.

-"Gặp vài anh đẹp trai thôi, còn mày?"

-"Duy nhất một anh đẹp trai ở Hắc Bang, tao đã ăn tối với Yoongi đó"
Cứ nhắc đến Yoongi là Lisa không khỏi tủm tỉm, có vẻ hôm nay đã là một ngày vui đối với Lisa, ngoại trừ vụ cái xe.

-"Lại đem bánh tới à?"
Jennie bất giác nhau mày.

-"Thì sao? anh ấy thích mà"
Lisa vẫn thản nhiên đáp lời.

-"Thôi đi trời ạ, nếu mày không ở đó thì đống bánh nhạt nhẽo kia đã nằm gọn trong thùng rác rồi, thật là tốn tiền!"

Jennie thẳng thắng nói, Lisa vốn không có khả năng nấu nướng, bột với muối còn chưa phân biệt được thì huống chi là làm bánh. Đã vậy nhìn Yoongi miễn cưỡng ăn từng miếng bánh rất tội nghiệp, chẳng hiểu tại sao Lisa lại không nhìn ra được.

-"Tệ đến mức đó à?"
Lisa hai tay nâng cằm, xịu mặt nói, thật sự lâu nay cô vẫn nghĩ Yoongi thích những hộp bánh do cô nói là mình làm.

-"Mày tự mà suy nghĩ đi, và cảm thấy biết ơn vì Yoongi vẫn cho mày vào Hắc Bang chơi. Tao đi về đây"

F

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top