Chương 55: Cơm trưa

"Sao em ở đây?" Kim Thái Hanh mở cửa xuống xe, có chút kỳ quái.

"Anh đại..." Nam Tuấn lau mặt, bất đắc dĩ nói, "Cái vấn đề này là em hỏi anh trước chứ! Còn có a, đêm qua sao tắt điện thoại, mọi người đều tìm không thấy anh."

"Tìm anh?" Kim Thái Hanh nhíu nhíu mày.

"Anh đại, Tiểu Quốc là... nam?"

Kim Thái Hanh dường như hơi giật mình khi Nam Tuấn cũng biết, nhưng vẫn không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ gật gật đầu.

Nam Tuấn bị anh chọc đến không còn cách nào khác, hít một hơi thật sâu, "Em không biết nên nói gì đây. Anh đại anh giấu quá kín, nếu không phải hôm qua Nho Nhỏ nói, mọi người hôm nay cũng không biết." Nói xong chần chừ một chút, "Vậy hôm qua anh nói ra ngoài hẹn hò...? Không phải anh thích thực chứ ?!"

Biểu tình trên mặt đối phương rất quái dị, Kim Thái Hanh nhìn có chút buồn cười, "Hôm qua dẫn em ấy đi mua quần áo." Nâng nâng cằm, ánh mắt di chuyển đến tòa lầu bên cạnh, "Vừa rồi đưa em ấy đến phỏng vấn."

Nam Tuấn nghe xong miệng dài ra, "Tiểu Quốc muốn làm việc ở đây ?!"

Kim Thái Hanh nhướng mày, Nam Tuấn càng hết chỗ nói, "Nghe nói công ty này muốn thu mua cổ phần của công ty họ Thích, rõ ràng đối nghịch ông cụ bên nhà, anh còn để Tiểu Quốc đến đây phỏng vấn !? Bây giờ ai cũng biết Tiểu Quốc là nam, ông cụ rất nhanh cũng biết, anh chờ xem kịch vui à, người của công ty đối thủ. OMG, thế giới hỗn loạn."

Kim Thái Hanh không nói gì, di động vang lên một tiếng liền bị anh ấn mở, là tin nhắn, không cần phải nói, đương nhiên của Tiểu Quốc.

Một tin nhắn mới [Tiểu Quốc]:

Đến em, đi vào > <

10:05:34

Kim Thái Hanh mỉm cười hồi âm. Mình tự lập một công ty, cho tới bây giờ chưa từng nói qua với bọn Nam Tuấn, mặc dù không phúc hậu, nhưng cũng không thể không như thế. Anh muốn thu mua cổ phần công ty họ Thích, nhiều người biết, ông cụ bên đó khẳng định rất nhanh cũng biết. Nam Tuấn vẫn luôn xem công ty anh như đối thủ.

Nam Tuấn nhìn anh ấy một mặt mỉm cười gửi tin nhắn, trong lòng như không nghe thấy oán giận của mình, tức giận phun trào, "Em không lo cho anh nữa, bản thân em ở đây đã bận không chịu nổi. Ông cụ còn nói sang năm bảo anh dẫn chị dâu về, giờ thì tốt lắm, dẫn về không chọc tức chết mới lạ."

"Anh sẽ dẫn về, cũng sẽ khiến ông đồng ý." Kim Thái Hanh gửi xong tin nhắn, mở cửa chuẩn bị lên xe.

"Đợi một lát." Nam Tuấn vội vàng vươn tay ngăn anh, "Anh đại anh quá không phúc hậu. Tiểu Quốc là nam mãi không nói với bọn em, giờ cũng không cho anh em gặp mặt. Sợ em lừa chạy mất sao."

"Em đã gặp." Kim Thái Hanh ném qua một câu rồi lên xe.

Nam Tuấn sửng sờ, mình đã từng gặp, khi nào? Cậu không nhớ chút nào a. Trời lạnh tay rét cóng run run, chạy trở về xe mình, cũng không vội lên lầu, trước chờ nhìn xem bộ dáng Tiểu Quốc thế nào, có khả năng mê đắm anh đại đến thần hồn điên đảo.

Điền Chính Quốc là người thứ hai đi vào, cậu đến không sớm, vốn tưởng phải chờ thêm mấy tiếng, không nghĩ tới nhanh như vậy. Lần này căng thẳng hơn, động tác cứng ngắc...

Nhưng nghĩ lại cậu vốn là thực tập sinh, cũng không nghĩ có thể phỏng vấn đạt, dù sao công ty khá lớn, đều cần có kinh nghiệm làm việc.

Phỏng vấn dường như cực kỳ thuận lợi, đối phương chỉ hỏi chút ít vấn đề nhỏ, không đáng sợ như cậu tưởng tượng. Nhưng lúc đi ra trong lòng bàn tay Điền Chính Quốc vẫn toát không ít hồ hôi.

Vội vàng bước nhanh ra khỏi tòa lầu, thiếu chút nữa hưng phấn đến lạc đường ở bên trong. Đi đến cửa bị gió lạnh bên ngoài thổi, rùng mình một cái, nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu ở góc bãi đỗ xe, chạy như bay tới.

"Em đã trở lại." Lúc Điền Chính Quốc chạy tới, Kim Thái Hanh xuống xe giúp cậu mở cửa. Chui vào trong xe, ấm áp không ít.

Kim Thái Hanh xoay người tới cửa vị trí lái xe tiến vào, còn cố ý nhìn nhìn xe Nam Tuấn. Bây giờ Nam Tuấn đã hiểu được cái gì gọi là mình đã từng gặp. Lúc vừa nhìn thấy Tiểu Quốc thì không cảm giác gì, đột nhiên nhớ tới, lần trước tới trường Kim Thái Hanh dạy lấy một túi văn kiện, có một sinh viên đưa ra cho cậu, cậu sinh viên kia không phải Tiểu Quốc còn có thể là ai?

Nam Tuấn chép chép miệng, nhìn Kim Thái Hanh lái xe đi. Bộ dáng Tiểu Quốc rất bình thường, liếc mắt liền nhìn ra là một sinh viên đại học, thoạt nhìn cũng rất thông minh, quả nhiên rất phù hợp với hình tượng trong game.

Xuống xe, lên lầu đàm phán. Nam Tuấn thuận tay lấy di động ra, gửi tin nhắn.

Một tin nhắn mới [Thạc Trân]:

!! Cậu gặp chị dâu ?! Thế nào, nhìn được không?

10:30:12

Nam Tuấn cười cười, cậu có phải nên thấy may mắn không, Thạc Trân đối với chuyện anh đại thích con trai, dường như không bài xích.

—— Ừ, tạm được. Nhưng đương nhiên không có bằng em, Thạc Trân xinh đẹp nhất.

Nam Tuấn vừa bước vào tòa lầu, tưởng tượng thấy hình dáng xù lông của Thạc Trân khi đọc được tin nhắn, cười cười.

Bên này Điền Chính Quốc còn đang trong hưng phấn, lời liền nhiều, cùng Kim Thái Hanh nói chuyện phỏng vấn ban nãy.

Kim Thái Hanh lái xe, trên khóe miệng giữ ý cười, "Thông qua?"

"Ách..." Lời nói một nửa kẹt lại, Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, "... Không biết."

Kim Thái Hanh cười cười, "Ừ, đừng căng thẳng, chờ điện thoại tới. Chừng nào cậu về trường?"

"Chắc buổi chiều." Điền Chính Quốc bị thầy hỏi mới nhớ tới, hôm nay đã chủ nhật, còn phải chạy về trường.

"Ừ, đi ăn cơm trưa trước, chiều cùng về."

"Cám ơn." Điền Chính Quốc sờ sờ mũi, hai ngày này luôn phiền tới Kim Thái Hanh, nhưng lại nói cậu thật sự có chút lười biếng, cảm giác có tài xế miễn phí không tệ.

"Đi đâu ăn trưa?"

"Thời gian hình như còn sớm." Điền Chính Quốc nhìn đồng hồ, mới 10 giờ rưỡi, chỗ nào cũng chưa mở cửa. Có điều Kim Thái Hanh một mực ở bãi đỗ xe chờ mình, chắc cả điểm tâm cũng chưa ăn, chắc chắn đói bụng.

"Bằng không mua đồ về nhà ăn?" Kim Thái Hanh nói xong nhìn cậu, "Muốn ăn món gì?"

Kim Thái Hanh nấu cơm tựa hồ rất ngon, Điền Chính Quốc động tâm, nhưng mua đồ về tự làm thật phiền phức, "Hay ăn bên ngoài đi, phiền phức lắm."

"Phía trước có siêu thị." Kim Thái Hanh thấy cậu chần chừ, trong lòng đương nhiên hiểu được, "Tôi đi đỗ xe, cậu chờ bên cạnh."

"A... Vâng."

Kỳ thật hai đại nam nhân đi mua sắm có chút mập mờ, nhưng với Điền Chính Quốc cái dạng người trong đầu không có tí dây thần kinh nào, đương nhiên không cảm thấy cái gì. Phụ đẩy xe theo bên Kim Thái Hanh.

Cậu bây giờ cũng thật sự không có công phu mập mờ, trong mười câu có chín câu nói, "Thầy Kim, cái này nhiều quá rồi!"

Tuy nói cậu không biết nấu ăn thế nào, nhưng giúp đi mua đồ ăn vẫn phải có lúc làm. Nhìn Kim Thái Hanh mua đồ, mí mắt đều giật giật, mua nhiều như vậy không để thối rửa mới là lạ a.

"Vậy mua cái khác, cậu còn muốn ăn gì?" Kim Thái Hanh rất bình tĩnh bỏ đồ vào trong xe đẩy.

"Chắc đủ rồi." Trong xe đẩy đã một đống thịt tươi a rau xanh a, thật sự quá đủ. Nhưng đều là thứ cậu thích.

"Vậy được rồi, đi thôi."

Lúc tính tiền hiển nhiên không thiếu nôn ra mấy tờ hồng hồng, Điền Chính Quốc có chút tiếc tiếc, tuy không phải tiền cậu, nhưng thế này so với ăn bên ngoài còn đắt hơn.

Đợi về nhà Kim Thái Hanh đã 11 giờ rưỡi hơn, thật sự... không sớm chút nào...

Phòng bếp rất nhỏ, hai người ở trong bận rộn. Điền Chính Quốc chỉ giúp đỡ, rửa rau cắt thịt...

"Thịt sườn muốn nấu gì?" Kim Thái Hanh nghiêng đầu hỏi cậu.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh một thân sơ-mi quần tây đứng ở phòng bếp, xách theo một túi thịt sườn, rất muốn cười.

"Thầy Kim thích ăn ngọt không? Sườn chua ngọt được không?"

"Ừ." Kim Thái Hanh gật gật đầu, sau khi mang sườn cắt miếng liền đi ra ngoài, cách một chốc lại tiến vào.

Điền Chính Quốc còn tưởng thầy đi thay quần áo, không nghĩ tới vẫn còn một thân sơ-mi quần tây, căn bản không đổi. Như vậy lát nữa xào rau, sơ-mi khẳng định không có cách giữ sạch.

"Thầy Kim có tạp dề không?"

"Cậu muốn mặc?" Kim Thái Hanh nhíu mày, hỏi.

"..." Điền Chính Quốc, im lặng...

Kim Thái Hanh nhìn cậu không nói, lại tiếp tục hỏi, "Thịt ba rọi sao?"

"Thịt ba rọi cuốn nấm kim châm đi?" Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ rồi nói.

"Ừ." Kim Thái Hanh gật gật đầu, lại đi ra ngoài. Một phút, lại trở vào.

Điền Chính Quốc kỳ quái nhìn thầy, Thầy Kim xoay xoay gì vậy? Chẳng lẽ là ra ngoài đi vệ sinh... tiểu liên tục...

"Rau thì làm xà lách trộn dầu hào. Thứ này sao?" Kim Thái Hanh giơ trái bầu lớn, hỏi cậu.

Điền Chính Quốc bật cười, bầu là thứ mình thích ăn, trong siêu thị cũng không thường thấy, hôm nay thật vất vả thấy được liền mua hai trái, "Lấy xào tỏi là được."

"Đùi gà này? Đùi gà tẩm mật ong nướng giấy bạc?" Kim Thái Hanh từ trong tủ lấy giấy bạc ra.

"Thầy Kim, đồ ăn nhiều lắm rồi." Điền Chính Quốc vội vàng nói thầy ngừng tay, bên cạnh còn chuẩn bị nguyên liệu cho món rau xào thập cẩm, thầy sẽ không muốn 8 mặn 8 chay chứ.

"A, được, cứ vậy đi." Kim Thái Hanh tiếp tục cắt giấy bạc, gật đầu.

Điền Chính Quốc 囧 muốn chết, nhăn mũi, đối phương đồng ý với không nghe thấy không khác gì mấy...

Nguyên liệu chuẩn bị xong, trong bếp chỉ còn lại Kim Thái Hanh một mình xào rau, Điền Chính Quốc ra ngoài dọn dẹp bàn.

Bên ngoài trên bàn laptop mở, màn hình tối. Điền Chính Quốc di chuyển laptop đến bàn trà nhỏ, màn hình bị chạm sáng, trang web mở ra —— Cách làm sườn chua ngọt...

Điền Chính Quốc sững sờ, đương nhiên không cần hỏi, trang web còn có mấy tab, cái gì cách làm thịt ba rọi cuốn nấm kim châm, đùi gà tẩm mật ong nướng giấy bạc. Thế mới biết, hóa ra Thầy Kim là ra đọc máy tính.

"Thầy Kim?" Điền Chính Quốc ghé vào tấm thủy tinh ngoài phòng bếp.

"Ừ?" Kim Thái Hanh đang làm rau xào thập cẩm, bóc bóc rang đậu phộng, quay đầu lại nhíu mày, "Sao thế? Buồn chán thì qua thư phòng lên mạng." Rang xong đậu phộng và khoai tây, lại lấy miếng thịt sườn chua ngọt cuộn thứ gì đó rồi cho vào nồi rán lên.

"Vâng." Điền Chính Quốc đáp lại, nhưng không đi, tiếp tục ghé trên cửa nhìn Kim Thái Hanh nấu ăn, thuận tiện tiếc giùm cái áo sơ-mi trên người đối phương.

Kim Thái Hanh quay đầu lại lần nữa, thấy cậu chưa đi, gõ gõ tấm kính, "Xem nước canh đủ ngọt chưa."

Điền Chính Quốc đẩy cửa vào, sườn chua ngọt làm là loại không cần sốt cà chua, màu sắc nhìn rất đẹp, cầm đũa gắp một miếng, nhét vào miệng, nóng đến nước mắt cậu thiếu điều chảy ra.

"Mới lấy ra." Kim Thái Hanh có lòng nhắc nhở, nhưng không nhanh bằng động tác của Điền Chính Quốc.

"Nóng nóng nóng chết. A, rất ngon." Điền Chính Quốc ăn một miếng, nước miếng như muốn chảy ra, bỏng gì gì đó đảo mắt ném ra sau đầu, "Thầy Kim quá lợi hại, thật sự lần đầu làm sao?"

"Ừ, bưng ra ngoài đi." Kim Thái Hanh tiếp tục làm món khác, "Tôi không hay ăn đồ ngọt, rất ít làm mấy món này."

Điền Chính Quốc ra tới cửa, bước đi liền dừng lại. Mình thích ăn đồ ngọt một chút, như sườn chua ngọt, cá chiên sốt cà chẳng hạn. Cậu nào biết Kim Thái Hanh không thích ngọt. Quay đầu lại nhìn trong nhà bếp một đống thứ chuẩn bị làm. Đùi gà tẩm mật nướng giấy bạc tựa hồ là đồ ngọt không cần nói... thịt ba rọi cuốn nấm kim châm, cậu còn cố ý nói Kim Thái Hanh dùng nước sốt thịt nướng ướp nửa ngày, cái nước sốt thịt nướng kia đủ ngọt... đều là ngọt.

"Thầy Kim, cái đùi gà kia bằng không kho đi." Điền Chính Quốc vội vàng quay lại ghé trên tấm thủy tinh, hoàn hảo đùi gà còn chưa làm.

"Sao?" Kim Thái Hanh chỉ chỉ rau xào thập cẩm đã xong, đương nhiên nhìn không ra cậu nghĩ gì, "Có thể bưng ra. Tôi không khó ăn, không phải không ăn ngọt."

Lúc ăn cơm đã sắp 12 rưỡi, trong bụng Điền Chính Quốc đã muốn ục ục, đối mặt một bàn món ăn mình thích, con mắt sắp xanh rồi.

Lại nói, tuy phần lớn đồ ăn đều là lần đầu Thầy Kim làm, nhưng không thể không nói, thiên phú là thứ thật sự quá hữu dụng, hương vị mỗi một món ăn đều rất ngon, khiến Điền Chính Quốc vô cùng bận rộn.

Sau khi càn quét sạch sẽ, đương nhiên Điền Chính Quốc đi rửa chén, cậu đã yêu cầu nửa ngày. Nhưng lúc rửa chén được một nửa di động vang lên, một tay dính bọt xà phòng, có chút chật vật.

Điện thoại là công ty buổi sáng phỏng vấn gọi đến, nói phỏng vấn đạt yêu cầu.

Điền Chính Quốc kích động cả buổi, thiếu điều ném hết chén, luyên thuyên với Kim Thái Hanh.

"Thông qua thì tốt rồi." Kim Thái Hanh đương nhiên không chút ngạc nhiên, không thông qua anh mới giật mình. Khi phỏng vấn tuy anh không tới xem, nhưng cấp dưới làm việc anh vẫn khá yên tâm.

"Là trợ lý, đợi tuần sau thi xong có thể tới." Điền Chính Quốc hưng phấn vô cùng.

Kim Thái Hanh gật gật đầu, trợ lý, đương nhiên phải đem người trói bên mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top