XVI

Điền Chính Quốc có hơi chột dạ, mặc dù không có quan hệ tình cảm với Kim Thái Hanh nhưng dù sao vài ngày không có tin tức thì cũng hơi quá, tối thứ tư cậu trốn vào toilet ký túc xá lén gọi cho anh.

"E hèm, Kim Thái Hanh, anh còn nhớ tôi là ai không?"

Kim Thái Hanh hỏi nhẹ nhàng: "Ai vậy?"

"Đừng đùa nữa, gần đây mọi chuyện trong trường chắc anh cũng nghe rồi đúng không?"

"Ừm, có nghe đồng nghiệp nhắc."

Điền Chính Quốc hơi lo lắng, không biết Kim Thái Hanh sẽ nghĩ thế nào, "Cái đó... anh thấy sao?"

"Cái gì?"

"Là anh có thấy, chuyện chúng tôi làm có phải ấu trĩ lắm không?"

Kim Thái Hanh cười khẽ, "Sao trò lại nghĩ thế?"

Nghe anh nói thế này trong lòng Điền Chính Quốc thoải mái hơn nhiều, cậu nhận ra mình thật sự rất để ý đến cách nhìn của Kim Thái Hanh với cậu, Kim Thái Hanh có thể hiểu được những gì cậu làm thật sự là quá tốt.

Điền Chính Quốc đùa anh, "Không phải giảng viên các anh luôn cảm thấy ngoài việc học ra thì những cái khác toàn là chơi thôi à? Anh còn là giáo sư đấy, ngang nhiên đứng đối lập với trường có được không?"

Kim Thái Hanh: "Tôi không đứng đối lập với trường, chẳng qua là tay trong trong số các giảng viên thôi."

Điền Chính Quốc bật cười, cười rất rạng rỡ.

"Thật ra tôi đã từng rất thưởng thức dáng nhảy của trò." Kim Thái Hanh bên kia điện thoại chợt nói.

"Hả? Lúc nào?"

"Thi tài năng năm nhất, tôi là một trong ban giám khảo."

Điền Chính Quốc bỗng trở nên căng thẳng, "Vậy anh thấy tôi nhảy thế nào? Sức vẫn ổn chứ?"

"Tiết mục đó tôi cho điểm cao." Kim Thái Hanh nói.

"Wow! Anh thật tinh mắt!"

Không biết tại sao được Kim Thái Hanh khen cậu lại cảm thấy mình rất giỏi, trên thực tế, ở trường này, cậu thật sự không có hạng trong dancer nhảy đỉnh chóp, thế nhưng Kim Thái Hanh vừa nói thế cậu lại cảm thấy "Ông đây là năm bờ oăn".

Cuối cùng Điền Chính Quốc hỏi anh: "Hay là chúng ta hẹn trưa mai ăn cơm nhé? Tình cờ thôi?"

Kim Thái Hanh đồng ý với cậu.

Mấy ngày nay Điền Chính Quốc trở nên nổi tiếng hơn trong trường nhờ cuộc diễu hành, hơn nữa, cậu còn có thiết lập tính cách không hợp với giáo sư Kim, chuyện đi ăn chung không thể lộ liễu quá mức, nhất định phải để mọi người cảm thấy cậu tình cờ gặp Kim Thái Hanh, sau đó nhân cơ hội đi ăn để bàn chuyện với anh.

Điền Chính Quốc cố ý đến muộn vài phút, cà la phất phơ mang cơm đến trước mặt Kim Thái Hanh với vẻ mặt khinh khỉnh nhưng thực tế lại nói: "Kim Thái Hanh em nhớ anh muốn chết."

Kim Thái Hanh nói: "Ăn trước đã, rồi tôi sẽ nói chuyện với trò trong văn phòng."

Điền Chính Quốc biết anh có thói quen ăn không nói nên ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sau hai mươi phút, trên đường cậu đi theo Kim Thái Hanh đến văn phòng, bạn cùng phòng nhắn tin cho cậu.

Bạn: Đạ mú! Anh Điền, nghe nói Kim Thái Hanh bắt ông tới văn phòng hả?

Điền Chính Quốc lười giải thích, dù sao thiết lập nhân vật của cậu và Kim Thái Hanh còn đó, đỡ cho sau này phải cố gắng nghĩ cách tránh hiềm nghi.

Điền Chính Quốc: Đúng đấy, lại sắp bị thịt rồi.

Bạn cùng phòng: Lên đường bình an.

Điền Chính Quốc: Tui sẽ bình an. *khóc to*

Nhưng trong lòng cậu lại vui như hội, không biết sao, khi toàn trường cho rằng cậu và giáo sư Kim có mâu thuẫn thì việc lén lút có quan hệ không chính đáng với Kim Thái Hanh lại rất kích thích.

Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc đến văn phòng, vừa đóng cửa Điền Chính Quốc đã nhào vào lòng anh, ôm anh từ bên này sang bên kia, "Kim Thái Hanh, lâu rồi không gặp."

"Mấy ngày nay vẫn luôn chờ trò gọi điện xin giúp đỡ," Kim Thái Hanh hôn nhẹ lên trán cậu, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, "Kết quả trò còn độc lập hơn tôi tưởng nhiều."

"Tôi không thể ỷ suốt vào anh được mà, hơn nữa đây là chuyện riêng của tôi."

Kim Thái Hanh ngồi xuống ghế làm việc, ôm Điền Chính Quốc để cậu ngồi đối diện trên đùi mình, "Giúp đúng cách cũng không cần à?"

"Không cần đâu, chuyện này tôi nhất định phải tự mình giải quyết. Anh nghĩ thử xem, một mình mình xoay chuyển tình thế ngầu biết bao nhiêu, nói không chừng sau này tôi còn nổi tiếng, rồi tôi tốt nghiệp, khi về thăm trường sẽ có một đống đàn em nữ vây quanh hỏi tôi có phải là Điền Chính Quốc đó không, shhh — sảng khoái vãi cả chưởng luôn!"

Kim Thái Hanh nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cậu trai trong lòng mình, ngẩng đầu hôn lên đôi môi ấy.

Điền Chính Quốc ngồi trên đùi Kim Thái Hanh nhận nụ hôn thật sâu, sau khi hôn xong cả hai đều cương cứng.

Điền Chính Quốc hơi e thẹn chỉ đũng quần mình, hỏi Kim Thái Hanh: "Này... sao giờ?"

"Lần đầu tiên làm tình trong văn phòng, rất kích thích."

"Á? Giờ chúng ta làm tình luôn á?"

Điền Chính Quốc không hiểu lắm, không phải họ đang nói chuyện đàng hoàng hả?

Kim Thái Hanh cởi cúc áo sơ mi, "Bây giờ chúng ta đang làm màn dạo đầu trước khi làm tình."

May mà Kim Thái Hanh có văn phòng riêng tiện cho việc léng phéng với nhau.

Điền Chính Quốc nhìn phần thân trên đã cởi nút của Kim Thái Hanh, ngực săn, sờ vào lại mềm mềm, cậu kìm không được hôn xuống.

Chiếc áo sơ mi của Kim Thái Hanh nửa cởi nửa mặc buông lơi trên người, vừa gợi cảm vừa gợi tình, rõ ràng là giáo sư nhưng lại làm loại chuyện này với sinh viên trong văn phòng vào giờ nghỉ trưa, họ đều rất hưng phấn.

Kim Thái Hanh vỗ vỗ mông cậu, "Điền Chính Quốc, cởi quần ra."

"Anh mang bao không? Bây giờ bắn trên trong không tiện nhỉ?"

Ai ngờ Kim Thái Hanh lại đưa tay lấy một hộp bao cao su từ ngăn kéo bàn ra.

"... Kim Thái Hanh, anh thật sự không phải cầm thú bình thường."

Kim Thái Hanh vừa liếm hôn hai điểm trên ngực Điền Chính Quốc vừa nói: "Chuẩn bị cho trò cả."

"Hả? Tôi còn tưởng là của lúc trước."

Kim Thái Hanh nở nụ cười, "Điền Chính Quốc, bao để trong ba năm tôi còn dám dùng ư?"

Điền Chính Quốc nghĩ cũng phải, Kim Thái Hanh cũng không thể lấy bao để dành ba năm để dùng, nói vậy...

"Đệt! Kim Thái Hanh, mợ nó hóa ra anh đã có ý đồ với tôi từ sớm!"

Nếu không thì khi bọn họ làm tình lần đầu tiên vào thứ năm tuần trước thì bao cao su và dầu bôi trơn ở nhà Kim Thái Hanh từ đâu mà ra!

"Thật ra cũng không sớm thế, là từ thứ sáu trước đó nữa." Kim Thái Hanh thẳng thắn thừa nhận.

"Kim Thái Hanh, anh đúng là đồ cặn bã," Điền Chính Quốc như thể tóm được nhược điểm của anh, đè vào đó mà nói, "Thứ sáu đó chúng ta mới gặp mấy lần hả! Tôi còn là sinh viên của anh đấy, anh không thấy ngại hả!"

Kim Thái Hanh đưa tay vào cửa lỗ nhỏ, cắn tai cậu nói: "Vậy xin ai đó chính nhân quân tử đừng cương với giáo sư của mình."

Điền Chính Quốc dùng cửa nhỏ nuốt ngón tay Kim Thái Hanh, thở hổn hển: "Tôi không phải chính nhân quân tử gì hết, chẳng qua chỉ muốn biết, lúc mua bao giáo sư nghĩ đến em hay sao?"

Kim Thái Hanh thì thầm vài câu vào tai Điền Chính Quốc, mặt cậu đỏ chót ngay lập tức.

"Kim Thái Hanh anh mất nết quá đi!"

Điền Chính Quốc nâng mông từ từ ngồi xuống dương vật Kim Thái Hanh, đây là lần đầu tiên cậu dùng tư thế này, vừa hồi hộp vừa phấn khích nhưng Kim Thái Hanh lại không vội tiến vào, chỉ nâng mông Điền Chính Quốc để cậu nuốt xuống từng chút một.

Cuối cùng Điền Chính Quốc cũng nuốt hết toàn bộ, tư thế này vào rất sâu, Điền Chính Quốc rất thích, cậu vòng tay ôm cổ anh từ từ di chuyển eo.

"Kim Thái Hanh anh biết không, lúc tập luyện trong CLB hip-hop chúng tôi tập trung tập sức ở eo và bụng, bây giờ tập xong rồi lại để cho anh chơi, thật sự là anh hời phát hờn."

Kim Thái Hanh không di chuyển nhiều, là Điền Chính Quốc ngồi trên người anh nhún lên xuống dùng lỗ nhỏ cắn nuốt dương vật anh, thế này giống như cậu đang chịch Kim Thái Hanh vậy, điều này làm cậu rất có cảm giác thành tựu, lỗ thịt cũng bú mút chặt hơn.

"Thích không?" Cậu hỏi.

Kim Thái Hanh thậm chí còn không cởi quần tây, anh chỉ cởi thắt lưng để lộ dương vật, thậm chí vẻ mặt anh cũng rất bình tĩnh, trong khi Điền Chính Quốc chỉ có mỗi chiếc áo thun trên người, trông vào như cậu đang cố ý dụ dỗ giáo sư quan hệ tình dục.

Điền Chính Quốc luồn tay vào áo sơ mi đã cởi một nửa của anh, vòng tay ôm eo Kim Thái Hanh: "Giáo sư, làm tình với em thoải mái không?"

Rốt cục Kim Thái Hanh cũng thở dốc, thấp giọng: "Rất thoải mái."

Điền Chính Quốc di chuyển mạnh hơn, rên rỉ: "A... Kim Thái Hanh anh cũng di chuyển đi mà... Em muốn nhanh hơn nữa..."

Kim Thái Hanh tát mông cậu một cái mạnh làm mông cậu gợn sóng, khẽ quát: "Kêu lẳng lơ thế, sợ giảng viên khác không nghe được hả."

Anh càng nói Điền Chính Quốc lại càng muốn rên: "Cứu... ưm... Giáo sư Kim ép sinh viên quan hệ tình dục... em sắp bị giáo sư Kim đụ chết mất rồi..."

Kim Thái Hanh dùng miệng chặn lời nói bừa bãi của cậu lại, nhỏ giọng: "Giáo sư Kim này đến đụ trò đây."

Sau đó là một đợt tấn công dữ dội, mỗi lần đều kích thích trực tiếp vào điểm dâm nhất của Điền Chính Quốc, miệng cậu bị chặn lại không thể rên rỉ được, nước bọt chảy dài từ khóe môi xuống, trông vào quả là dáng vẻ bị đụ cho banh chành.

Làm tình ở một nơi cấm kỵ thế này làm Điền Chính Quốc nhanh chóng không chịu nổi, cậu bắn tinh lên cơ bụng của anh.

Cậu bị Kim Thái Hanh đổi sang một tư thế khác, quỳ xuống ghế da trong văn phòng, nâng mông đưa lỗ nhỏ đến trước mặt Kim Thái Hanh, sau đó được anh giã thêm trăm cái cũng bắn ra.

Sau khi kết thúc, Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc vào lòng lấy khăn ướt lau cho cậu, Điền Chính Quốc bị đụ cho mệt nhưng mỏ vẫn không ngoan, "Giáo sư Kim, anh nói xem người dọn rác thấy trong sọt rác của anh có thêm một cái bao cao su đã dùng thì nghĩ thế nào nhỉ?"

Kim Thái Hanh vứt khăn ướt qua một bên, đưa tay nhìn đồng hồ, lại lấy trong tủ ra một cái bao khác.

"Người dọn rác có thể nhìn thấy hai bao đã dùng trong sọt rác."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top