LXXXIV
Ngoại truyện: Giấc mơ của Điền Chính Quốc.
----------
Kim Thái Hanh mười sáu tuổi.
Điền Chính Quốc mơ một giấc mơ.
Cậu biết mình đang mơ nhưng khung cảnh trước mắt rất kỳ lạ, đó là một nơi tương tự như trường học, tòa nhà có phong cách kiến trúc Anh quốc, trông giống như một trường quốc tế.
Chắc là đang trong giờ học, bên ngoài vắng người nên Điền Chính Quốc tò mò đi vòng theo hành lang hình tròn để tìm tòa nhà dạy học.
Tòa nhà giảng dạy rất cao, có khoảng mười tầng, Điền Chính Quốc tìm hướng dẫn ở sảnh. Hóa ra đây là trường trung học quốc tế, cách chia lớp khác với trường thường, mỗi một khối có 20 lớp, bắt đầu từ A đến T.
Điền Chính Quốc nhanh chóng hiểu được đây là trường cấp ba của Kim Thái Hanh, cậu từng nghe Kim Thái Hanh kể rằng trường cấp ba của anh được xếp lớp theo thành tích và anh học lớp A từ lớp 10 đến lớp 12.
Đầu Điền Chính Quốc nhảy số rất nhanh, bắt đầu muốn bày trò, cậu tìm thang máy theo chỉ dẫn, đi thẳng lên lớp 12A ở tầng tám.
Tìm được lớp 12A, trên cửa lớp treo ảnh chân dung của mỗi thành viên, dù sao cũng lớp có điểm cao nhất nên sĩ số không nhiều, Điền Chính Quốc tìm một lúc đã tìm được Kim Thái Hanh phiên bản thiếu niên trong số hai mươi người.
Lúc này Kim Thái Hanh mới mười sáu tuổi nhưng đã bắt đầu có xu hướng thành thục nhã nhặn trong tương lai, chỉ một tấm ảnh nền xanh đã có thể nhìn ra khí chất ôn hòa nhã nhặn khiêm tốn.
Điền Chính Quốc nhìn mải mê đến mức quên mất Kim Thái Hanh đang ở bên trong, cách một tấm cửa kính, anh lia mắt đã thấy cậu trai trẻ bên ngoài lớp học, không khỏi nhìn lại lần thứ hai.
Nhưng anh không cho phép mình lơ là quá lâu đã quay mặt đi tiếp tục nghiêm túc học tập.
Còn Điền Chính Quốc thì đang ấp ủ đủ trò xấu.
Cậu đang nghĩ xem làm sao để hòa nhập vào lớp này một cách hợp lý nhưng sau đó lại nhận ra rằng đây là giấc mơ của mình, có logic hay không là do mình quyết định.
Điền Chính Quốc suy nghĩ một lúc rồi mặc đồ học sinh kiểu Anh vào, áo khoác vest màu xanh đậm kết hợp với áo sơ mi trắng mới tinh, quần kaki và giày vải, cà vạt lụa sọc xanh đỏ, phù hiệu trường bằng kim loại tinh xảo, hoàn mỹ hòa vào hoàn cảnh.
Giáo viên trong lớp vẫy tay với Điền Chính Quốc, ra hiệu cho cậu tiến vào.
Điền Chính Quốc thong thả rảo bước, nhìn quanh lớp học, bàn ghế trong lớp cũng khác với các trường trung học truyền thống, vì để tiện cho việc thảo luận nên bốn người ngồi quanh một chiếc bàn lớn, ở giữa đặt cân, mô hình và đồ dùng dạy học khác.
Còn Kim Thái Hanh ngồi một mình ở bàn cạnh cửa sổ, hoàn toàn khác biệt với những học sinh với các học sinh có màu da khác.
Giáo viên giới thiệu với mọi người bằng tiếng Anh: "This is Điền Chính Quốc, your new classmate. Let's welcome!"
Điền Chính Quốc gật đầu, rất hài lòng vì mình hiểu tiếng Anh của giáo viên, mặc dù đây chỉ là giấc mơ của cậu nhưng cậu cũng không thể ảo tưởng quá độ về trình độ tiếng Anh của mình được...
Nội dung sau đó vượt quá khả năng tiếng Anh của Điền Chính Quốc, cho nên nói sang tiếng Trung: "Hôm nay Điền Chính Quốc mới chuyển đến lớp A, vừa hay William chỉ ngồi một mình, em ngồi với William đi."
William chính là Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc từ từ đi xuống, nhìn thấy vẻ mặt Kim Thái Hanh có hơi không vui.
Anh từng nói với Điền Chính Quốc rằng thời cấp ba anh không chung nhóm với người khác, một là cảm thấy mấy đứa trẻ phương Tây quá chậm để theo kịp tiến độ của anh, hai là ông của anh không cho anh mượn sức của bạn học để hoàn thành việc học, ông anh nói, kẻ mạnh thực sự không cần bạn đồng hạnh.
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh từ trên xuống, không khỏi nở nụ cười tươi rói, hóa ra Kim Thái Hanh hồi cấp ba cũng nhuộm tóc, hình như còn uốn nữa, tóc nâu xoăn xoăn khác hẳn mái tóc đen chỉnh tề ngày thường Điền Chính Quốc hay thấy, người thế này... trông rất có cảm giác thiếu niên.
Hơn nữa, Kim Thái Hanh mặc đồng phục rất đẹp, khí chất hoàn toàn khác với Điền Chính Quốc khi mặc bộ đồ này, nếu phải miêu tả thì Kim Thái Hanh trông như cậu ấm nhà giàu còn Điền Chính Quốc lại giống mấy nhóc du côn.
Điền Chính Quốc nhìn anh hoàn toàn bằng ánh mắt nhìn chồng nhưng Kim Thái Hanh lại thấy khó hiểu, "Chinese?"
Một từ đơn suýt chút đưa Điền Chính Quốc đạt cơn cực khoái, Kim Thái Hanh cấp ba hoàn toàn khác với phiên bản trưởng thành của anh, chất giọng khàn khàn đặc trưng của thời kỳ vỡ giọng, cảm giác cứ như sóng biển thổi trên cát trắng.
Điền Chính Quốc cười rạng rỡ: "Cậu cũng vậy hả? Rất vui được gặp cậu."
Cậu bỏ túi xuống, ngồi đối diện Kim Thái Hanh, chống cằm nhìn anh.
Chồng tui khi còn trẻ sao đẹp trai dữ vậy nè, Điền Chính Quốc mê muội trong lòng.
Kim Thái Hanh khi này vẫn chưa cận nặng, chỉ thỉnh thoảng đeo kính khi không thấy rõ chữ, không có thấu kính cản trở trông anh càng đẹp hơn, các đường nét rất sắc sảo.
Kim Thái Hanh bị Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm đến khó chịu, thế là chủ động miệng: "Mặc dù chúng ta ngồi cùng bàn nhưng cậu bạn đây ngồi gần quá, tôi vẫn hi vọng cậu bạn giữ một khoảng cách nhất định."
Điền Chính Quốc suýt chút bật cười.
Lâu lắm rồi không nghe Kim Thái Hanh dùng kính xưng, cậu sắp quên mất anh có thiết lập thần kỳ thế này.
Tính thử thì khoảng thời gian này ông của Kim Thái Hanh vẫn còn sống, cha mẹ anh đã đi nước ngoài mấy năm, đây hẳn là lúc anh bị quản thúc nghiêm nhất. Chẳng trách anh lại bung mình trong party, thậm chí còn bị người ta lừa mất lần đầu tiên.
Điền Chính Quốc thu lại nụ cười, mặt mày nghiêm túc: "Tôi xin lỗi."
Cả buổi học tiếp theo Kim Thái Hanh không nói chuyện với cậu, Điền Chính Quốc biết anh rất nghiêm túc trong giờ học nên vẫn nhịn suốt đến cuối giờ mới vẫy tay với anh, "Hey William, dẫn tôi đi tham quan trường tí đi."
Giờ ra chơi của họ khá dài, nửa tiếng đủ để họ đi đi lại lại khắp trường.
Cậu thấy Kim Thái Hanh không vui lắm nhưng sự giáo dục của anh không cho anh từ chối, anh khẽ gật đầu.
Kim Thái Hanh đứng dậy, tuy mới mười sáu tuổi nhưng vẫn cao hơn Điền Chính Quốc một chút, anh nói: "Chúng ta đi thôi."
Điền Chính Quốc quen thói muốn đi qua nắm tay anh nhưng đưa ra nửa chừng mới khựng lại, thay vào đó phải vỗ vai Kim Thái Hanh.
Cậu nói: "Để tôi tự giới thiệu, tên tiếng Trung của tôi là Điền Chính Quốc, cậu thì sao?"
"Kim Thái Hanh."
Điền Chính Quốc gật đầu, "Ừm, tôi nhớ rồi."
Cậu đi theo sau Kim Thái Hanh, đi dạo quanh khuôn viên trường nhưng thật ra cậu lại chẳng nhìn khung cảnh sân trường gì mấy, dù sao nó cũng là tưởng tượng trong tiềm thức của cậu, đôi mắt cậu chỉ mãi chăm chú vào người Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh đẩy cửa một phòng học, giới thiệu, "Đây là phòng thí nghiệm vật lý."
"Bình thường có nhiều người tới không?"
"Ừ, chúng tôi thường làm thí nghiệm trực tiếp trong lớp."
"Thế à..."
Điền Chính Quốc đi vào theo Kim Thái Hanh, chợt, thừa dịp Kim Thái Hanh không chú ý, khóa trái cửa lại.
Kim Thái Hanh sửng sốt.
Điền Chính Quốc nhịn nãy giờ cuối cùng mới bắt cóc được Kim Thái Hanh đến một nơi không người.
Cậu cong môi, hỏi: "Kim Thái Hanh, cậu từng làm tình chưa?"
Câu này khiến Kim Thái Hanh sốc đến mức đồng tử giãn ra.
Nhưng suy cho cùng, tính cách anh vẫn kiên định, anh sực tỉnh lại, ép mình bình tĩnh: "Bạn học Điền Chính Quốc, xin bạn đây đừng tùy tiện nói những lời như thế."
Điền Chính Quốc đến gần, khóe mắt đuôi mày cong cong nụ cười quyến rũ, "Hở? Nói thế nào? Làm tình là lời tùy tiện hở?"
Kim Thái Hanh bị cậu ép vào một góc, khoảng cách giữa mặt hai người chỉ còn vài milimet.
Kim Thái Hanh cau mày: "Xin đừng chơi mấy trò ngớ ngẩn này."
Điền Chính Quốc vờ khịt mũi cười, "Tôi chỉ hỏi cậu đã làm tình hay chưa thôi, làm gì phản ứng dữ thế?"
"Tôi chưa, được rồi, chúng ta về lớp thôi."
Cuối cùng Kim Thái Hanh cũng trả lời nhưng Điền Chính Quốc không tha, nắm cà vạt của anh: "Tôi không tin."
Kim Thái Hanh rõ ràng đã tức giận nhưng lại không thô lỗ đẩy cậu ra vì lễ nghĩa, chỉ nín nhịn nói: "Chưa làm là chưa làm, nếu như cậu bạn đây vẫn không tin thì tôi cũng hết cách."
Lúc này Điền Chính Quốc mới lùi lại một bước.
Cậu buông cà vạt của Kim Thái Hanh ra, thở dài: "Chuyện tuyệt vời như làm tình lại chưa từng thử, thật đáng tiếc."
Kim Thái Hanh nhất thời nhanh miệng hỏi ngược một câu, "Sao cậu biết", vừa nói anh đã hối hận, còn Điền Chính Quốc thì bắt ngay, cười hì hì: "Đương nhiên là tôi biết rồi."
Cậu kéo cà vạt, cởi mấy nút áo để anh thấy mấy dấu hickey đỏ rực trên cổ.
Trước khi ngủ cậu là quần một trận với Kim Thái Hanh, không chỉ mỗi ở cổ, từ ngực đến bắp chân, toàn thân chỗ nào cũng có dấu hôn của anh.
Còn Kim Thái Hanh trước mặt lại chưa từng thấy cảnh tượng thế này, đồng tử run rẩy, khiển trách: "Đừng có đùa với tôi thế này nữa."
Anh xoay người định bỏ đi nhưng Điền Chính Quốc đã kéo anh lại, khẽ khàng hỏi: "Cậu có muốn thử không? Tôi biết nhiều tư thế lắm, đảm bảo sẽ làm cậu sướng đến ngừng thở."
Kim Thái Hanh không thể giữ bình tĩnh được nữa, hoàn toàn nổi giận.
Điền Chính Quốc nhìn vẻ mặt anh còn tưởng anh sẽ tìm cách trốn khỏi đây nhưng không ngờ Kim Thái Hanh lại xoay người, giam cậu vào trong góc tường.
Giọng điệu anh nhuốm đầy tức giận: "Cậu quan hệ rất nhiều lần rồi?"
Điền Chính Quốc không sợ chết đi khoe: "Đúng vậy đó, mỗi ngày ít nhất một lần, nhiều khi còn ba bốn lần một đêm."
Thật bất ngờ, chớp mắt sau đó Kim Thái Hanh đã hôn cậu.
Kỹ thuật hôn của anh không tốt, chỉ áp môi vào nhau, Điền Chính Quốc chủ động hé miệng, đưa lưỡi quấn lấy đầu lưỡi Kim Thái Hanh, dẫn dắt anh hôn mình.
Môi lưỡi mềm mại quyện vào nhau một lúc lâu, Điền Chính Quốc lùi khỏi miệng anh, thở dồn: "Hóa ra anh thế này nhé, Kim Thái Hanh."
Đúng là cậu không nên có bất kỳ ảo tưởng nào về Kim Thái Hanh, đã là lão cầm thú thì dù có trẻ cũng là tiểu cầm thú.
Kim Thái Hanh cũng thở dốc, hỏi Điền Chính Quốc: "Cuối cùng thì cậu là ai?"
Điền Chính Quốc tựa vào cổ anh, nói bằng giọng mũi: "Kim Thái Hanh, cậu tin không, thật ra tôi incubus đặc biệt đến đây để dụ dỗ cậu mất trinh."
Điền Chính Quốc rõ ràng cảm nhận được Kim Thái Hanh đang cứng.
Mười sáu mười bảy tuổi là độ tuổi huyết khí phương cương, làm sao có thể đứng vững trước sự cám dỗ của Điền Chính Quốc thế này.
Thật ra, ngay từ ánh nhìn đầu tiên thấy Điền Chính Quốc qua ô cửa sổ anh đã có một ham muốn được hôn lên đôi môi đỏ mọng đó vô cùng, muốn làm những chuyện bẩn thỉu với cậu.
Nếu không phải Điền Chính Quốc cố ý dụ dỗ anh, anh vẫn có thể kiềm chế bản thân.
Anh bị Điền Chính Quốc kéo đến bên bàn thí nghiệm, cậu ngồi lên bàn, nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn nhìn bên dưới của tôi không?"
Kim Thái Hanh không nói gì nhưng đôi mắt sáng ngời đã tràn đầy dục vọng.
Điền Chính Quốc từ từ cởi quần, bên trong đùi đầy những vết đỏ mập mờ, nhìn lên nữa là dương vật thanh tú sạch sẽ không lông, nhưng hiển nhiên không phải trơn láng tự nhiên mà là cạo sạch, thêm nữa là cửa mình đỏ thấm mềm rục, mọi thứ đều cho thấy một sự thật – Điền Chính Quốc đã bị người ta nện tơi bời.
Kim Thái Hanh hơi giận, nhéo đùi Điền Chính Quốc hỏi: "Cậu bị chịch bao lần rồi?"
"Không phải vừa nãy cậu nói nói vậy là tùy tiện à? Thầy... bạn học Kim thật là mặt người dạ thú ghê nha."
Kim Thái Hanh làm ngơ cậu, vung tay tét mạnh vào lỗ mông Điền Chính Quốc một cái.
Điền Chính Quốc bật rên thở dốc: "Cậu muốn địt thử vào không? Sướng lắm."
Kim Thái Hanh vừa giận một cách vô cớ vừa không thể từ chối lời mời của Điền Chính Quốc. Anh cởi cúc quần, móc dương vật đã hoàn toàn cương cứng của mình, nói đầy căm hận: "Địt nát cậu."
Điền Chính Quốc suýt chút đã bắn tinh, cứ tưởng sự dâm dục của Kim Thái Hanh là sau này mới có nhưng không ngờ là dâm sẵn trong người.
Cậu hất giày cởi quần, gác hai chân lên bàn, đưa tay banh mông: "Nào... vào thẳng đi..."
Cậu nhớ trước khi ngủ Kim Thái Hanh vẫn còn cắm cu trong mông mình, lúc này cửa hậu vẫn chưa khép kín, dù cho dương vật của Kim Thái Hanh trước mặt to đùng nhưng cậu vẫn có thể nuốt thẳng vào.
Kim Thái Hanh xoa cửa lỗ, đỡ dương vật đâm thẳng một đường.
Điền Chính Quốc rên khẽ.
Không hổ là học sinh cấp ba, cu vừa to vừa cứng.
Kim Thái Hanh không cho cậu thời gian giảm xóc, vừa vào đã bắt đầu đâm mạnh, eo hông đưa đẩy hết sức, đưa dương vật vào vừa sâu vừa nhanh, Điền Chính Quốc như bị điện giật khắp người, suốt ruột ôm đầu anh.
Kim Thái Hanh đụ rất nhanh, chỉ vài chục cái Điền Chính Quốc đã lên cao trào, dương vật run rẩy xuất tinh.
Kim Thái Hanh vẫn chưa kết thúc, anh bế Điền Chính Quốc dậy địt từ dưới lên trên, lỗ nhỏ của cậu quả thực vừa mềm vừa ấm nóng, khoái cảm lạ lẫm này khiến anh vứt hết phong độ và lễ nghĩa.
Anh thì thầm vào tai Điền Chính Quốc: "Lỗ dâm bú giỏi quá."
Lúc đầu Điền Chính Quốc cứ nghĩ mình sẽ dạy Kim Thái Hanh làm tình nhưng lại không ngờ anh không học cũng biết, ngược lại là cậu còn bị Kim Thái Hanh trẻ tuổi đụ cho mê muội.
Trong vài cú cuối cùng, Kim Thái Hanh sắp xuất tinh nên thả cậu lại mặt bàn, thúc mạnh chục cái sau đó thẳng eo bắn vào nơi sâu nhất trong người Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc sướng đến rùng mình, đưa tay muốn Kim Thái Hanh ôm mình.
Kim Thái Hanh ôm mông bế cậu lên, nhìn chất lỏng màu trắng trên bàn thí nghiệm, vẻ mặt khổ não.
"Bàn làm sao giờ?"
"Cứ để đó thôi."
"Sẽ bị giáo viên phát hiện."
"Kệ đi." Điền Chính Quốc nghịch mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của Kim Thái Hanh, lười biếng nói, "Sau này mỗi giờ ra chơi chúng ta lại đến đây làm tình nhé."
Giọng Kim Thái Hanh trở nên lạnh lẽo: "Không làm tình thì cậu bạn đây không sống được à?"
Điền Chính Quốc ôm chặt lấy anh cười nói: "Ghen hở? Thế này đi, cậu gọi tôi anh Điền Chính Quốc thì tôi chỉ làm tình với cậu thôi."
Một tay đang rảnh của Kim Thái Hanh đỡ dương vật của mình cắm lại vào trong lỗ nhỏ của Điền Chính Quốc lần nữa, im lặng một lúc mới nói: "... Anh Điền Chính Quốc."
Điền Chính Quốc sướng đến mức muốn thăng thiên.
Cậu vừa rên rỉ vừa thở dốc: "Kim Thái Hanh... em muốn làm tình với anh... mọi lúc mọi nơi, khi đi học cũng muốn anh cắm trong em... và..."
Cậu rên lên cao vút, bị Kim Thái Hanh địt vào tận cùng.
"A... cu trai trinh cứng quá à... sướng quá... nhanh nữa lên..."
---------
Kim Thái Hanh không biết Điền Chính Quốc đang mơ thấy gì, chỉ nghe cậu rên rỉ cực kỳ dâm dục.
Anh giật thân dưới, phát hiện nơi gắn kết của họ đã ẩm ướt dính dấp, Điền Chính Quốc lại ướt.
Kim Thái Hanh gọi thế nào Điền Chính Quốc cũng không thỉnh, vì vậy anh từ từ chuyển động eo, dự định đưa cậu vào khoái cảm kép giữa mộng và thực.
Toàn văn hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top