VI-2
Điền Chính Quốc dõi theo Kim Thái Hanh ném xe đạp vào cốp sau, sau đó cùng hắn lên xe.
Kim Thái Hanh trầm mặc lái xe, Điền Chính Quốc đặt cặp sách dưới chân, hỏi hắn: "Cậu ăn cơm chưa?"
"Bây giờ dẫn cậu đi ăn." Kim Thái Hanh nói, mắt hắn nhìn phía trước, dường như giữa hai người vẫn như thường lệ, "Muốn ăn gì?"
"Gì cũng được." Điền Chính Quốc đáp.
Kim Thái Hanh nhìn quanh quất bên đường, quyết định: "Vậy ăn món Quảng Đông."
Kể từ lúc đó, trong xe an tĩnh.
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh trực diện, trong lòng âm thầm tính toán, mở miệng hỏi thẳng Kim Thái Hanh: "Ngày hôm đó cậu có mặt, đúng không?"
Kim Thái Hanh không lên tiếng, Điền Chính Quốc nói tiếp: "Ngày tôi sinh bệnh, Tề Khung chặn tôi trước cửa, cậu có theo tới, đúng không? Cho nên gọi điện thoại cho tôi, gạt tôi nói tôi làm bài sai."
Kim Thái Hanh vượt đèn đỏ, tăng tốc, sắc mặt không được tốt lắm, miệng cũng mím chặt, rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài.
Điền Chính Quốc lại bướng bỉnh truy hỏi: "Đúng hay không?"
Phía trước lại có đèn đỏ, Kim Thái Hanh giẫm phanh, quay sang nhìn Điền Chính Quốc, vẻ mặt vô cảm: "Lần trước cậu lên giường với thằng đó, lấy bao nhiêu tiền?"
Điền Chính Quốc ngây ngẩn cả người.
Kim Thái Hanh quay đầu lại, "Tôi đứng gần đó."
Điền Chính Quốc không còn biết nói gì, cậu ngơ ngác nhìn Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh cho là Điền Chính Quốc bị hắn đâm vào chỗ đau, thả giọng hơi chậm lại: "Cậu và thằng đó nói rõ ràng chưa?"
Mấy ngày nay Kim Thái Hanh nghĩ ngợi không ít, Điền Chính Quốc sống trong môi trường khác xa hắn và Mạc Chi Văn, không nên dùng góc nhìn của hắn và Mạc Chi Văn quy chiếu lên cách mà Điền Chính Quốc hành động.
Con người Điền Chính Quốc không xấu, ngày thường cũng chân thật, có lẽ thực sự cùng đường mạt lộ, nên đành lăn lộn một chỗ với Tề Khung.
Cậu bất đắc dĩ bán đứng thân thể, đổi lấy tiền tài, mới phải chịu cho Tề Khung bạo lực và ngược đãi, nếu dùng "Không biết xấu hổ" trách móc, thì quá mức võ đoán lại cứng nhắc.
Kim Thái Hanh nhớ tới vết máu trên người Điền Chính Quốc, hắn chưa từng thật sự cứu Điền Chính Quốc, thậm chí còn chẳng bằng được Mạc Chi Văn, tư cách gì mà nông cạn lèo lái suy nghĩ của mình theo con đường chỉ tiếc mài sắt chẳng thành kim.
Lời Tề Khung hăm dọa "Ở đây làm cậu!", càng khiến tâm tình Kim Thái Hanh phức tạp đến khó diễn tả bằng lời, không dám ngẫm nhiều hơn thâm ý trong câu nói đó.
May mắn, nghe ngữ khí Điền Chính Quốc đáp lại bữa ấy, cùng tư thế hôm nay của hai người, chắc hẳn giao dịch thân thể giữa họ đã kết thúc, vậy ngày hôm nay, chính là ngày Điền Chính Quốc bắt đầu một cuộc sống mới.
Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc không trả lời, lại tiếp: "Muốn nói cho rõ ràng không, tôi nghe cậu nói."
Mặt Điền Chính Quốc có chút vặn vẹo: "Nói rõ đi."
"Vậy được." Kim Thái Hanh trịnh trọng, "Sau này trước khi quyết định làm gì, nhớ tìm tôi hoặc Tiểu Văn thương lượng trước."
"Tôi và hắn ta thật ra không phải..." Điền Chính Quốc muốn giải thích, thế nhưng nhớ lại những câu ngày đó Tề Khung thốt ra, lại không biết nên từ chỗ nào mà nói.
Hơn nữa Kim Thái Hanh như kiểu không cần giải thích, Điền Chính Quốc đành phải lặng im.
Kim Thái Hanh ngừng xe trước quán ăn bán món Quảng Đông, nhìn Điền Chính Quốc: "Đến rồi."
Điền Chính Quốc cùng hắn đi vào, hai người ngồi xuống bàn ăn gần cửa sổ.
Điền Chính Quốc còn bận nghĩ xem phải làm sao giải thích với hắn, cậu và Tề Khung không phải loại quan hệ đó, Kim Thái Hanh đã chuyển sang chuyện khác: "Tuần sau sinh nhật Mạc Chi Văn, tôi đón cậu đi."
"A, ừ nhỉ!" Điền Chính Quốc chống cằm, hỏi Kim Thái Hanh, "Theo cậu tôi nên tặng gì?"
Kim Thái Hanh đang coi menu, nghe vậy ngẩng đầu lên: "Không cần tặng."
Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không được, cậu tặng cái gì?"
Kim Thái Hanh vừa định mở miệng khoe mình tặng bức ảnh có chữ ký của thần tượng Lam Cầu cho Mạc Chi Văn, Điền Chính Quốc lại đổi ý: "Thôi thôi cậu không cần nói, chắc chắn là cao cấp lắm, chỉ sợ nghe xong tôi lại bị hù đến mất hồn luôn."
Chưa kịp nói đã bị cướp lời, Kim Thái Hanh ngoắc tay ra dấu cho phục vụ đến, gọi món, sau đó quay nhìn Điền Chính Quốc: "Gần đây cậu ấy rất hứng thú với tâm lý học."
"Tâm lý học ngành nào?" Điền Chính Quốc hỏi.
Kim Thái Hanh mở một website tâm lý về giao tiếp mà Mạc Chi Văn hay truy cập, giơ ra, Điền Chính Quốc ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh cùng đọc.
Cậu cởi áo khoác, bên trong vẫn là chiếc T shirt cũ đơn điệu, cả người nhìn vừa nghèo túng vừa tội nghiệp.
Nhưng Điền Chính Quốc lớn lên quả thật dễ coi, cậu nghiêm túc đưa ngón trỏ ra, chỉ tay trên màn hình di động Kim Thái Hanh, thật sự nghiêm túc thảo luận loại sách mà Mạc Chi Văn yêu thích. Dưới ánh đèn vàng nhạt của quán ăn, tay Điền Chính Quốc trắng không tì vết, móng tay rất mềm, cắt gọn, khớp xương cũng nhỏ nhắn hơn so với người khác, sạch sẽ lại đáng yêu.
"Bộ phim này..." Điền Chính Quốc chỉ vào ô quảng cáo phim ở một góc trang web, nói, "Tiểu Văn nói là cảm giác nó sẽ rất hay, tôi cũng thấy thế..."
"Ngốc." Kim Thái Hanh bình luận rất đơn giản.
Điền Chính Quốc ngẩng đầu, mím môi cười, trốn tránh: "Cũng chỉ có cậu mới cho là ngốc."
Kim Thái Hanh không tiếp lời, Điền Chính Quốc tiếp tục rê tay kéo xuống dưới, ghi nhớ tên mấy quyển sách Mạc Chi Văn muốn đọc, quyết định: "Tôi tặng sách."
Món ăn được đưa lên, cậu ngồi trở lại đối diện Kim Thái Hanh, nghiêng đầu nhìn hắn: "Hôm nay để tôi mời nhé, cậu giúp tôi nhiều quá."
"Cậu làm bài tập hộ tôi." Kim Thái Hanh tránh nặng tìm nhẹ.
"Nhưng tôi làm sai." Điền Chính Quốc gắp một đũa rau, nuốt vào, lơ đãng nói.
"..." Kim Thái Hanh rốt cục thừa nhận, "Cậu không làm sai."
"Kim Thái Hanh, tôi mời cậu ăn cơm, cậu dẫn tôi đi mua sách được không?" Điền Chính Quốc hỏi hắn.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc phút chốc, gật đầu: "Được."
Ăn cơm xong, Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc về nhà.
Điền Chính Quốc không cho hắn đưa đến tận cửa.
Cậu thấy nhà cậu sáng đèn.
Kim Thái Hanh cũng không cưỡng ép, nhìn Điền Chính Quốc đi đến gần tiểu khu, sau đó lái xe đi.
Điền Chính Quốc lên lầu, vừa tới tầng hai, đã nghe âm thanh trong ti vi ầm ầm đập vào lỗ tai, không gian hành lang chỉ nghe thấy những tiếng thuyết minh, tiếng còi, tiếng va chạm khi thi đấu. Điền Chính Quốc sinh ra kích động muốn bỏ chạy mất hút, đứng hồi lâu chỗ mấy bậc thang, mới từ từ đi vào.
Cậu mở cửa, trong nhà ngoài Điền Liệt còn thêm một người khác, cha Tề Khung ngồi trên ghế salông trong nhà, kế bên Điền Liệt, mỗi người cầm một chai bia, đang xem bóng đá.
"Vào, bóng hay!" Điền Liệt rõ ràng đã thấy Điền Chính Quốc tiến vào, mắt lại không buồn quét qua, như dính cứng vào ti vi, miệng hò reo không ngớt.
"Quốc Quốc về rồi." Cha Tề Khung quay đầu trước tiên, nhiệt tình nhìn Điền Chính Quốc, "Giờ tự học muộn như vậy?"
Điền Chính Quốc không trả lời, chào một tiếng chú, định về phòng mình, lại bị cha cậu gọi giật: "Điền Chính Quốc, ra đây."
Điền Liệt để chai bia xuống, lần này lão nhỏ giọng hơn, gọi Điền Chính Quốc lần nữa: "Quốc Quốc, lại đây."
Điền Chính Quốc buông cặp sách, đi tới, ngồi lên ghế salông, tư thế ngồi có chút câu nệ, ánh mắt Điền Liệt như rắn độc quấn trên người Điền Chính Quốc, nếu không phải cha Tề Khung ở đó, Điền Chính Quốc bảo đảm, một giây tiếp theo chai bia trên tay Điền Liệt sẽ giáng thẳng vào người cậu.
Điền Chính Quốc lớn lên, hoàn toàn khác với Điền Liệt.
Điền Liệt cường tráng, khi còn trẻ thường xuyên đánh nhau, đã đánh thì chỉ có thắng, mấy năm nay bị rượu bia ăn mòn thành phù thũng, mà vẫn mơ hồ nhìn thấy cơ xương vạm vỡ ẩn dưới lớp quần áo.
"Chú Tề nói, muốn tài trợ mày học đại học, " Điền Liệt nói, "Còn không tới quỳ gối tạ ơn chú ấy cho mau."
"Anh Điền khách khí quá." Cha Tề Khung phẩy tay, "Hàng năm Tôi và mẹ Tề Khung tài trợ sinh viên học đại học đến cả năm bảy người. Chúng tôi nhìn Quốc Quốc lớn lên từ nhỏ, thành tích thằng bé vượt trội, hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên!"
Điền Liệt cười to, vỗ vỗ vai cha Tề Khung, lại cụng hai chai bia vào nhau, ngửa cổ dốc một hơi cạn sạch.
Cha Tề Khung uống hết chai, cáo từ về.
Điền Chính Quốc đứng sau lưng Điền Liệt, tiễn cha Tề Khung ra cửa, vừa đóng cửa, Điền Liệt đã quay đầu, khoanh tay nhìn Điền Chính Quốc: "Muộn như vậy mới về, mày làm gì?"
Điền Chính Quốc không nói lời nào, Điền Liệt tìm cớ: "Sinh viên tài cao nên con mẹ mày coi khinh tao là thằng cha sâu rượu? Không thèm nói?"
"Không phải." Điền Chính Quốc lời còn chưa dứt, âm thanh điện thoại vang lên, là Kim Thái Hanh, cậu chưa kịp tắt di động, đã bị Điền Liệt túm tay.
Điền Liệt rượu vào càng hung bạo, kéo Điền Chính Quốc như nắm cổ gà, tay kia quơ một cái, điện thoại tức khắc rơi vào tay lão.
"A Hanh... Ai nhỉ?" Điền Liệt đọc cái tên trên màn hình, "Ha ha, Quốc Quốc cũng có bạn tốt rồi sao?"
Điền Chính Quốc đoạt di động trở lại, lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn Điền Liệt.
Từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, cơ hồ chưa từng va chạm trực diện với lão ta, đôi mắt Điền Liệt híp lại: "Hừ, dám không cho tao nhìn!?"
Lão vung chai bia lên muốn đập vào vai Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc linh hoạt né tránh, muốn chạy vào phòng, Điền Liệt giơ chân đạp thẳng vào đùi Điền Chính Quốc, cậu bị lão đạp ngã nhào trên đất, vừa ấn nút tắt máy, chai bia trên tay Điền Liệt đã giáng thẳng xuống.
Mười giờ khuya, Điền Liệt lục trong cặp sách Điền Chính Quốc, cướp được mấy trăm tệ, huýt sáo đi ra khỏi cửa.
Điền Chính Quốc nằm úp trên đất rất lâu mới bò dậy nổi, cậu dựa vào tường, khép mắt trong phút chốc, cố gắng với lấy điện thoại di động bị cha cậu đạp vỡ màn hình, thử khởi động máy.
May mà di động dù là hàng dỏm, chất lượng vẫn không đến nỗi, bị Điền Liệt giẫm mà vẫn có thể hoạt động.
Điền Chính Quốc nhìn ba cuộc gọi nhỡ từ Kim Thái Hanh trên màn hình, gọi lại. Kim Thái Hanh nhận rất nhanh.
"Di động hết pin, quên sạc." Điền Chính Quốc nói dối, "Tôi về nhà thì đi tắm luôn, sau đó mải làm bài tập, không để ý."
Cả người cậu như bị xe tải chèn qua, ngực ngộp đến không thở nổi, đau đầu đau khắp toàn thân, tay cầm điện thoại di động cũng đang run rẩy, giọng nói với Kim Thái Hanh lại mềm dịu bất ngờ.
"À." Kim Thái Hanh trả lời bằng đơn âm, không nói tiếp, nhưng cũng chẳng ngắt máy, dường như muốn hỏi gì đó, lại không biết phải hỏi từ đâu.
"Tề Khung không đến tìm tôi, cậu đừng lo lắng." Điền Chính Quốc lại nói.
"Khi nào ghé nhà sách?" Kim Thái Hanh hỏi cậu.
"Qua mấy ngày nữa." Điền Chính Quốc nói, "Qua mấy ngày."
Kim Thái Hanh cẩn thận nhắc cậu lần nữa: "Bữa đó sẽ tới đón cậu đấy."
Ý thức Điền Chính Quốc bay xa, không còn dám nói thêm với Kim Thái Hanh, liền nói: "Được, tôi đi ngủ."
Cậu cúp điện thoại, cái máy xây xước trượt từ những ngón tay mềm nhũn xuống sàn, cậu cũng từ từ trượt theo bức tường xuống đất, nằm nhoài trên sàn nhà dán giấy simili, chìm vào bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top