IV
Đến ngày thứ ba, Điền Chính Quốc đã trải qua bốn làn sóng phát tình hung hăng càn quét, như bình thường thì chắc hẳn không lâu nữa kỳ phát tình sẽ kết thúc, nhưng kỳ phát tình của cậu tựa hồ không có dấu hiệu dừng lại, mà có xu thế càng mãnh liệt hơn.
Lúc này Omega đã rất suy yếu, Kim Thái Hanh không dám làm quá mạnh, chỉ để Điền Chính Quốc ngậm lấy, nhẹ nhàng chậm rãi thao vào, giảm bớt cơn nóng tình dục dài dằng dặc mà mơ hồ ở phía sau.
Hắn vừa thao, vừa tranh thủ nhận một cuộc điện thoại. Điền Chính Quốc che miệng bị làm đến nước dâm giàn giụa. Hắn thoải mái, giọng không đổi trả lời: "Ừ, đúng. Hôm trước mới đến, bây giờ có chút việc, hai ngày nữa tôi về... Được."
Cúp điện thoại, Kim Thái Hanh cúi người khẽ liếm lỗ tai của Điền Chính Quốc, khiến cậu thoải mái hừ hừ liên tục.
"Bên trong... Sâu hơn một chút..."
Kim Thái Hanh nghe lời lại chơi vào sâu một chút, vòng vo mài ép cửa khoang sinh sản, thịt mềm nơi đó vừa ngoan vừa mẫn cảm, hút hắn không chịu buông.
Hắn nhìn đôi mắt Điền Chính Quốc — tròng mắt vẫn hơi mơ màng, không thể nào tập trung.
Điền Chính Quốc tay ôm lấy cổ hắn, chôn ở hõm cổ hắn ngửi mùi pheromone.
Thật... thật là thơm.
Kim Thái Hanh thấy sai sai là sau ngày thứ năm kể từ khi Điền Chính Quốc phát tình.
Kỳ phát tình của Omega này vẫn không có dấu hiệu kết thúc, thực sự không bình thường.
Ngoại trừ lúc phân hoá giới tính, thời kỳ phát tình của Omega mới lâu hơn một chút, nhưng cũng sẽ không quá năm ngày.
Thừa lúc một làn sóng phát tình vừa kết thúc, Kim Thái Hanh liên lạc với bác sĩ của một phòng khám tư nhân đến kiểm tra. Bác sĩ dẫn theo hai y tá, mang theo một rương máy móc, kiểm tra tỉ mỉ một lần, cuối cùng cho ra một cái kết luận vừa đáng tin mà lại có chút khó tả.
"Đây là lần phát tình đầu tiên của cậu ta, chắc sẽ kéo dài chừng bảy, tám ngày, thêm hai ngày nữa sóng tình sẽ lui."
Kim Thái Hanh tưởng mình chưa nghe rõ, "Lần phát tình đầu tiên?"
"Chính là kỳ phát tình phân hoá đấy. Cậu ta mấy tuổi?"
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, răng hàm cắn chặt, đáp: "Chắc mười tám."
Những chỗ ăn chơi chính quy quản lý rất nghiêm, bắt buộc phải thành niên mới được vào. Thành niên rồi mà chưa phân hoá cũng rất hiếm thấy, thảo nào cậu ta chẳng có cảm giác gì với thời kỳ phát tình.
Bác sĩ dùng đôi mắt nghi ngờ đánh giá Kim Thái Hanh, ông dò xét nói: "Hỏi khí không phải, anh Kim có quan hệ thế nào với cậu Omega này?"
"Bạn chịch." Kim Thái Hanh mặt không cảm xúc, "Tôi không biết là cậu ấy còn chưa phân hoá."
Bác sĩ: "..."
---------
Muộn thêm một chút, Điền Chính Quốc tỉnh lại, Kim Thái Hanh đang ngồi bên bàn xử lý tài liệu, lâu không làm việc tử tế, công việc dồn lại không ít.
Điền Chính Quốc lảo đảo xuống giường đi tới chỗ hắn. Thảm trải rất dày, cậu đi chân trần lên không phát ra tiếng động gì. Đi tới sau Kim Thái Hanh, nghe thấy mùi hương rượu kia, chân lại mềm nhũn.
Kim Thái Hanh cũng ngửi thấy được vị anh đào của cậu, xoay người qua liền đỡ ngay được quả anh đào đã nhũn như bùn này.
"Sao thế?" Kim Thái Hanh ôm cậu ngồi lên chân mình.
Điền Chính Quốc nằm trong lòng của hắn, tuy người chẳng phải thấp, nhưng lúc này lại co lại như con mèo con, nhỏ nhỏ, mềm mại.
"Hơi nóng." Cậu mơ mơ màng màng nói.
"Có phải là nóng hỏng cả đầu rồi không?" Kim Thái Hanh nói đùa.
"Ừm..."
Điền Chính Quốc nhắm hai mắt, nhiệt độ cơ thể vẫn hơi cao do cơn nóng phát tình, quần lót vừa đổi lại ướt một nửa, thân thể đang nổi lên một cơn sóng phát tình nữa.
"Khó chịu..." Điền Chính Quốc rên rỉ mà nói.
Kim Thái Hanh sờ sờ trán và hai má của cậu, cậu vì nóng mà dán sát vào, vừa nói khó chịu vừa cọ cọ.
"Em..." Kim Thái Hanh nhìn cậu vẫn còn khá tỉnh táo, do dự không biết có nên nói biện pháp giải quyết mà bác sĩ có đề cập đến kia không.
Điền Chính Quốc quay đầu ướt át mà nhìn hắn. Kim Thái Hanh bắt đầu lo lắng, hỏi: "Em có chấp nhận ký hiệu tạm thời không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top