XXXIX

Kim Thái Hanh luống cuống tay chân nhận lấy hộp quà, lúc ngẩng đầu lên thì thang máy đã đóng lại.

Hắn nghĩ, Điền Chính Quốc luôn thích tạo niềm vui bất ngờ, nhưng mỗi lần hắn đều được lợi, thế nên thực ra hắn rất hưởng thụ sự ngạc nhiên mà Điền Chính Quốc mang đến cho mình.

Vào nhà xong hắn mới biết, bố mẹ mình đều ở nhà.

Mẹ Kim nhìn hắn vui vẻ ôm quà về nhà, biết tâm trạng con trai hôm nay không tệ.

Mẹ Kim hỏi: "Con trai, tối nay muốn ăn gì?"

"Thế nào cũng được ạ, bố mẹ cứ chọn đi."

Kim Thái Hanh thay giày xong, không kịp chờ đợi chạy ngay về phòng mở hộp quà Điền Chính Quốc tặng mình.

Mẹ Kim hỏi bố Kim: "Có phải nó về mà không thèm nhìn em cái nào không anh?"

Bố Kim gật đầu: "Hình như thế đấy, chắc là vội về phòng mở quà.

Lúc nãy thấy trên tay nó có một hộp quà."

Mẹ Kim quan tâm con trai: "Không biết ai tặng nhỉ, không phải là Omega nào chứ?"

Bố Kim: "Có thể là bạn bè."

Mẹ Kim: "Bạn bè thì sẽ lộ ra cái vẻ mặt như thế ấy hả? Vui như lấy được vợ ấy."

Bố Kim: "..."

Mặc kệ bố mẹ có ý kiến gì về vẻ mặt của Kim Thái Hanh vừa rồi, hắn ở trong cũng không nghe được, trong mắt chỉ còn chú ý đến hộp quà trên tay.

Hộp quà bọc bên ngoài không hề đẹp mắt, thậm chí nhìn sơ qua cũng thấy một số chỗ giấy bọc rất vụng về, nhưng Kim Thái Hanh có thể biết được món quà này không phải do người bên ngoài đóng gói hộ, mà do chính tay Điền Chính Quốc bọc lấy.

Điểm thủ công hồi bé của Điền Chính Quốc chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, đôi khi còn phải nhờ hắn hoàn thành.

Khóe miệng Kim Thái Hanh không nhịn nổi cong lên.

Mặc dù hắn muốn nhanh chóng xem qùa của Điền Chính Quốc, nhưng động tác trên tay lại không vội.

Hắn muốn nhanh nhìn thấy một chút nhưng lại không muốn làm hỏng lớp giấy bọc mà Điền Chính Quốc vất vả lắm mới bọc cho hắn, không biết tối qua cậu đã mất bao lâu mới bọc được hộp quà này.

Nhìn lớp giấy bọc quà, hắn không khỏi nhớ đến Điền Chính Quốc khi còn bé.

Cậu bé rất ghét môn thủ công, mỗi lần thầy cô giao bài thủ công về nhà, cậu sẽ ôm gương mặt đau khổ ngồi bên bàn sách, buồn rầu nhìn một đống giấy trước mặt.

Vì năng lực thủ công ngốc nghếch của cậu nên bố Điền luôn phải ngồi bên hướng dẫn, lúc không có bố thì mẹ Điền có thể chỉ đạo vài chỗ, sau đó lại phải đi bế Điền Tranh.

Điền Hân thì còn không chịu ngồi yên.

Cô bé nghịch ngợm vô cùng, nếu bắt cô bé giúp em trai thì cuối cùng cô bé sẽ làm loạn đồng đồ học tập lên, sau đó bị mẹ Điền đánh cho một trận.

Thế nên môn thủ công của Điền Chính Quốc luôn luôn không làm được xong, cuối cùng cậu lại phải ôm đồ xuống lầu tìm Kim Thái Hanh.

Cậu bé sẽ tủi thân gọi Kim Thái Hanh: "Anh, đồ thủ công của em chưa làm xong."

Kim Thái Hanh chỉ cần nghe cậu gọi anh là không thể nào từ chối, luôn cảm thấy được gọi anh thì phải có tinh thần trách nhiệm, phải thật nhiệt tình.

Thế nên chắc chắn hắn sẽ nói: "Anh làm với em."

Điền Chính Quốc sẽ đầm đìa nước mắt nhìn hắn, sau đó bắt đầu đòi hỏi.

"Anh, cắt giấy cho em."

"Anh, giúp em gấp máy bay."

"Anh, giúp em gấp thuyền."

Tóm lại, chỉ cần một tiếng Anh thôi thì tất cả bài về nhà môn thủ công của bé Điền Chính Quốc đều do bé Kim Thái Hanh làm hết.

Điền Chính Quốc đến cái máy bay còn không biết gấp lại có thể tự gói một hộp quà, chắc chắn đã mài mòn hết kiên nhẫn cả một năm cậu góp nhặt được.

Nhưng bởi vì muốn xem phần quà bên trong là gì, Kim Thái Hanh chỉ có thể mở ra.

Hắn biết cách Điền Chính Quốc hay dùng để gấp giấy, nên tỉ mẩn tháo từng nếp gấp của cậu, từng chút từng chút mở đồ ra, không làm rách một chút nào, cuối cùng còn cẩn thận gấp lại giấy gói để lên mặt bàn.

Bên trong giấy gói quà là một chiếc hộp màu xanh lam, hắn nhẹ nhàng mở nắp hộp lên, cũng không biết bên trong có chứa thứ gì.

Điền Chính Quốc sẽ tặng gì cho hắn?

Đừng nhìn Điền Chính Quốc ngày thường chẳng thích gì, chẳng quan tâm ai.

Khi cậu nghiêm túc người khác sẽ thấy tâm tư của cậu rất cẩn thận.

Cuối cùng, Kim Thái Hanh cũng thấy được quà của Điền Chính Quốc.

Là một album ảnh.

Album ảnh chứa đầy kỷ niệm thời tiểu học của họ.

Năm lớp sáu Kim Thái Hanh chuyển đến Nhất Trung, tương đương với chuyện hắn không được nhận chứng nhận tốt nghiệp tiểu học với Điền Chính Quốc.

Tất cả ký ức tiểu học của hắn, có Điền Chính Quốc, có Điền Hân, cũng có cả Điền Tranh, còn có rất nhiều gương mặt của các bạn học khác.

Album ảnh rất dày, chứa đầy năm năm kỷ niệm thời tiểu học của họ.

Năm lớp một Điền Chính Quốc rất đáng yêu, nhỏ nhỏ xinh xinh đứng bên cạnh hắn, vì không đủ cao nên nhất định phải bám kéo vai hắn xuống để chụp ảnh.

Năm lớp một trên mặt hắn còn đầy nét trẻ con, cũng không được cao cho lắm.

Năm lớp hai, Điền Chính Quốc rụng răng hai chiếc răng cửa, mỗi lần chụp ảnh đều mím môi, sống chết không chịu lộ răng, sợ mình xấu xí.

Năm lớp hai hắn vẫn mang theo nét mập mạp của trẻ con, dùng theo lời lẽ của Điền Chính Quốc thì là không ngầu chút nào, nhưng hắn đã cao hơn.

Năm lớp ba, hắn và Điền Chính Quốc đã có thể chạy trên sân bóng rổ, hợp tác ăn ý.

Lúc nghỉ giữa hiệp, hai đứa trẻ nằm xoài chụm đầu vào một chỗ không biết đang nói chuyện gì.

Chắc là trong trận có chỗ nào đó không ổn, hoặc đang cùng nhau chê bai một tên nhóc nào đó ngu ngốc không đánh bóng chỉ biết đánh người.

Năm lớp bốn, hắn và Điền Chính Quốc vừa chơi bóng rổ vừa chơi bóng đá, mặc dù không thích bóng đá bằng bóng rổ nhưng hai người họ vẫn hợp tác rất ăn ý.

Năm lớp năm, hắn và Điền Chính Quốc cùng tham gia giải đấu bóng đá tiểu học, lớp họ cũng đạt được giải nhất.

Năm lớp sáu không có.

Cả cấp hai không có.

Đây chỉ là một album ảnh có chứa những ký ức thời tiểu học, nhưng Kim Thái Hanh rất thỏa mãn.

Album ảnh đem tất cả những hồi ức tiểu học dường như đã mờ nhạt trong đầu hắn trở nên sinh động và chân thực.

Những ký ức sắp lãng quên ấy đều có hình ảnh, có niềm vui, có nỗi buồn, tất cả đều là những ký ức liên quan đến Điền Chính Quốc.

Món quà này là món quà giá trị nhất ngày hôm nay hắn được nhận, không có một món quà nào có thể so sánh, là món quà dùng tiền cũng không thể mua được.

Hắn muốn nói lời cảm ơn với Điền Chính Quốc, nhưng dù có đứng trước mặt cảm ơn cậu thì hình như cũng không đủ thể hiện được tình cảm của hai người bọn họ, dùng hai chữ "Cảm ơn" dường như còn làm vấy bẩn thứ tình cảm tuyệt vời này.

Chỉ đành đợi sinh nhật của Điền Chính Quốc, hắn tặng lại cho cậu một món quà càng tỉ mỉ càng cẩn thận hơn vậy.

Một tháng có thể đủ cho hắn chuẩn bị.

Năm nay sinh nhật của Kim Thái Hanh rất khiêm tốn, nhưng lại là sinh nhật vui vẻ nhất của hắn cho đến giờ, mặc dù cả ngày nay hắn chỉ ngủ có hai ba tiếng, nhưng đến tối vẫn đủ sức ngồi ăn cơm cùng cả gia đình.

Mẹ Kim hỏi Kim Thái Hanh: "Hay là lên gọi cả nhà Điền Chính Quốc sang cùng ăn cơm nhé? Cho náo nhiệt."

Bố Kim: "Anh thế nào cũng được.

Hình như từ khi về lại đây nhà mình chưa ăn cơm cùng bên đó.

Nhân dịp sinh nhật Hanh Hanh thì tụ họp một chút đi, con trai, con thấy sao?"

Kim Thái Hanh nhanh chóng trả lời: "Dạ, được."

Mẹ Kim lập tức sắp xếp.

Bà và mẹ Điền có mối quan hệ tốt, cho dù ba năm nay không ở bên này nhưng luôn nói chuyện phiếm với nhau, kể chuyện chồng con, thấy video thú vị còn chia sẻ tán phét.

Nói chung tuy gia cảnh khác biệt, nghề nghiệp khác biệt nhưng vì cùng là những người mẹ nên họ có nhiều tiếng nói chung.

Lúc mẹ Điền nhận điện thoại của mẹ Kim cũng đang phát sầu vì cơm tối.

Tối nay vốn định ra ngoài ăn cơm, nhưng ba con mèo lười trong nhà sợ lạnh không muốn đi đâu.

Hôm nay là ngày chủ nhật, muốn đi mua đồ cũng tốn thời gian, gọi đồ bên ngoài về thì không sạch sẽ.

Mẹ Kim gọi điện đến lúc bà đang gian nan lên siêu thị số chọn đồ ăn, đồ tốt đều bị chọn hết rồi, đồ còn lại cũng quá khó chọn.

"Tiểu Chi à?" Mẹ Kim tên là Từ Hiểu Chi.

"Em đây, nhà chị đã ăn cơm tối chưa?"

"Còn đang chọn đồ ăn đây nè, hôm nay quên mua đồ ăn, sầu chết chị rồi.

Lên siêu thị số thì còn toàn đồ thừa, nhà em thì sao?"

"Chưa nấu cơm là được rồi.

Hôm nay là sinh nhật Hanh Hanh, em muốn mời giá đình mình sang nhà em góp vui."

Mẹ Điền quay sang nhỏ giọng hỏi bố Điền: "Đi không anh? Sinh nhật Kim Thái Hanh, Tiểu Chi mời nhà mình sang bên đó."

Bố Điền: "Cũng được."

Điền Tranh thay đổi ngay dáng vẻ cá chết: "Con muốn đi!"

Mẹ Điền không hỏi Điền Chính Quốc, chiều nay cậu còn cùng Kim Thái Hanh đi chơi mới về đến nhà.

Mẹ Kim bên kia đã nghe được đáp án của cả gia đình nhà Điền Chính Quốc.

Nửa giờ sau, hai nhà tụ hợp với nhau.

Điền Tranh ngọt ngào gọi chú dì, vừa ngoan ngoãn vừa lanh lợi.

Điền Chính Quốc thì mặc áo bông che kín hai tay, đứng ở cuối cùng.

Kim Thái Hanh đi đến bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói: "Tôi rất thích cuốn album đó."

Điền Chính Quốc ngượng ngùng không dám nhìn thẳng Kim Thái Hanh, nói: "Vốn là của ông, nhưng tại vì ông không học lớp sáu nên thầy không làm cho ông một phần."

Thật ra vài tấm ảnh cậu vẫn phải đi tìm thầy giáo để xin, chủ nhiệm tiểu học của cậu là một người tốt, đến giờ vẫn giữ ảnh của các học sinh năm đó.

Nhưng cậu không nói cho Kim Thái Hanh biết, hôm qua thầy gửi ảnh chụp cho cậu, cậu chỉ chọn những tấm ảnh chung của hai người, còn ảnh của hắn với bạn học khác thì bỏ qua hết.

Kim gia mời khách đương nhiên sẽ mời đến nhà hàng có tiếng.

Ăn món ăn bình dị, kể chuyện thường ngày, cả hai nhà đều vui vẻ.

Cuối bữa ăn, bánh gato bố Kim dặn cũng được mang lên.

Kim Thái Hanh kéo Điền Chính Quốc đến trước bánh gato cùng thổi tắt nến.

Giống như quay lại khi còn bé, người hai gia đình cùng bên nhau, có khi ở Điền gia, có khi ở Kim gia, nhà ai có tiệc thì mời khách, xưa nay chưa từng so đo được mất.

Chia bánh gato xong, bố Điền và bố Kim vừa ngồi trò chuyện vừa uống rượu, mẹ Điền và mẹ Kim trò chuyện về chuyện giảm béo, tập Yoga.

Điền Hân gần đây chăm chỉ học hành ngồi trên ghế sô pha ngủ gật, Điền Tranh thì đem ảnh mới chụp với Kim Thái Hanh đăng lên vòng bạn bè.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngồi bên cửa sổ nhỏ, nhìn bóng đêm bên ngoài nói chuyện ăn bánh gato.

Điền Chính Quốc: "Lúc ông ở Nhất Trung thì tổ chức sinh nhật thế nào?"

Xa cách mấy năm, sinh nhật của hai người họ đều là ngày trong tuần, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh chỉ có thể gửi quà qua mạng, những món đồ trao tận tay thế này đều không có.

Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ: "Hình như đều đi ăn cơm với bọn Tưởng Nhất Bách thì phải, còn ông?"

Điền Chính Quốc cười hì hì: "Tôi sẽ cùng nhóm Vệ Mông đi ăn đồ nướng."

Hình thức ăn bánh gato ngày sinh nhật đã không còn mấy khi được thấy.

Không biết hôm nay có hoạt động gì, ngoài bầu trời đêm đột nhiên bùng lên ánh sáng của pháo hoa.

Tất cả mọi người đều đến cửa sổ đứng xem.

Mẹ Kim: "Lâu lắm rồi không xem pháo hoa."

Mẹ Điền: "Ừ, trong thành phố không cho đốt pháo, không biết hôm nay là ngày lễ gì nhỉ?"

Điền Chính Quốc thuận miệng nói: "Hôm nay là sinh nhật Kim Thái Hanh đó."

Hai nhà cười ha hả.

Cho dù hôm nay là ngày lễ gì, họ chỉ cần biết đó là sinh nhật của Kim Thái Hanh là đủ.

Thật là một ngày may mắn đẹp đẽ.

Pháo hoa kết thúc, hai nhà cũng phải về nhà.

Bởi vì đám trẻ ngày mai đều phải đi học.

Trước mặt cả hai nhà, Điền Chính Quốc không thể dính lấy Kim Thái Hanh, dù ngồi xe hay đi đường cũng đi đứng rất bình thường.

Trước khi tách ra, Kim Thái Hanh lặng lẽ sờ đầu cậu, vò rối tóc cậu.

Điền Chính Quốc quay sang liếc hắn, Kim Thái Hanh nhìn cậu cười cười, cùng bố mẹ rời khỏi thang máy.

Đâu chỉ mình Điền Chính Quốc biết trêu đùa, hắn cũng biết.

Sinh nhật mười sáu tuổi của Kim Thái Hanh trôi qua rất hoàn mỹ rất vui vẻ.

Không khí mùa đông ngày càng dày đặc, mỗi sáng sớm ra ngoài là một quá trình khổ sở, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đã bỏ việc đi xe đạp, đổi sang đi tàu điện ngầm.

Mặc dù tàu điện ngầm chỉ có một tuyến đường, nhưng từ nhà đến bến tàu cũng có chút khoảng cách, phải ra khỏi nhà sớm hơn mười phút đồng hồ.

Đối với Điền Chính Quốc mà nói, đó đâu chỉ là đau khổ, mà là mất đi mười phút sinh mệnh.

Hai tuần liên tục Kim Thái Hanh phải đến tận nhà kéo Điền Chính Quốc rời giường.

Hôm nay có lẽ cũng phải thế.

Kim Thái Hanh gọi điện nửa ngày không nhận được câu trả lời của Điền Chính Quốc.

Nếu Điền Chính Quốc đã tỉnh chắc chắn sẽ dùng giọng nói nửa tỉnh nửa mê bảo hắn chờ chút, nhưng sáng nay cũng giống sáng qua, gọi nửa ngày vẫn không ai nhận, thế nên Kim Thái Hanh biết mình phải lên gọi Điền Chính Quốc rời giường.

Gọi Điền Chính Quốc dậy vào buổi sáng mùa đông là một công việc vô cùng khó khăn.

Mẹ Điền không còn cách nào gọi cậu dậy, cho nên nhiệm vụ này rơi xuống đầu Kim Thái Hanh.

Mỗi sáng nghe thấy tiếng chuông cửa của Kim Thái Hanh đã là thói quen của Điền gia.

Điền Tranh vừa ngáp vừa mở cửa: "Anh Kim Thái Hanh, chào buổi sáng, anh em lại không dậy được à?"

Kim Thái Hanh nhanh nhẹn thay đôi dép trong nhà mẹ Điền cố ý chuẩn bị riêng cho hắn: "Ừ, anh lên gọi dậy."

Mẹ Điền hỏi: "Ăn sáng chưa?"

Kim Thái Hanh: "Dạ rồi ạ."

Điền Hân đột nhiên hỏi Kim Thái Hanh: "Em đã tự học đến chương trình 12 chưa?"

Kim Thái Hanh: "... Chưa ạ."

Điền Hân gần đây chăm chỉ học hành rất thất vọng: "Còn tưởng có thể hỏi em mấy câu."

Mẹ Điền: "Điền Hân, sao con lại làm khó Kim Thái Hanh thế chứ, thằng bé mới học lớp mười."

Điền Hân nghi ngờ nhìn Kim Thái Hanh: "Ồ."

Kim Thái Hanh nhấn mạnh: "Chị, em thực sự chưa tự học chương trình 12, không thể chỉ cho chị đâu."

Hắn mới tự học đến kỳ hai lớp 11 thôi.

"Chị biết rồi." Điền Hân đeo cặp sách lên, đi ra cửa.

Vượt qua vài cửa ải nhỏ xong, Kim Thái Hanh cuối cùng cũng đến được cửa phòng của Điền Chính Quốc.

Vừa mở cửa một mùi hương nhàn nhạt đã chui vào trong hơi thở của Kim Thái Hanh, mấy ngày nay hắn đã sớm quen, cũng dần dần thích mùi hương trong phòng của Điền Chính Quốc.

Hắn cũng không biết là mùi gì, có lẽ là mùi hương của sữa tắm?

Điền Chính Quốc vẫn nằm trên giường ngáy o o, một chân vắt lên chăn, hơn nửa gương mặt vùi vào trong gối, mái tóc hơi dài che kín mắt cậu.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, bỏ cặp của mình xuống, không gọi cậu dậy ngay mà ngồi xổm ở bên giường nhìn Điền Chính Quốc một hồi lâu.

Lông mày của Điền Chính Quốc không đậm nét như các Alpha, tuy rậm nhưng không thô, là lông mày lá liễu.

Nghe nói người có lông mày lá liễu rất dịu dàng, tâm tư cẩn thận, kín đáo.

Kim Thái Hanh đưa tay chọc chọc vào gương mặt của Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, rời giường."

Điền Chính Quốc không nhúc nhích, Kim Thái Hanh lại tiếp tục chọc vào mặt cậu, vừa mềm lại mịn, sờ rất thích, đây cũng là nơi mà hắn thích chạm đến nhất trong khoảng thời gian gần đây, cũng là nỗi lòng bí mật mà hắn không thể nói.

Hắn thích gần Điền Chính Quốc hơn chút nữa.

Cuối cùng, Điền Chính Quốc không chịu được, giơ tay nắm lấy ngón tay hắn, ném điện thoại lên chăn, nói nhỏ: "Đừng chọc nữa."

Lúc này Kim Thái Hanh mới dừng lại, nghiêng người vào mép giường cậu, gọi: "Không dậy là lại trễ đó."

Điền Chính Quốc vì ngủ có thể chọn lời mà nói, mắt cũng không thèm mở ra: "Đi trước đi, hãy nhường cho tôi đến trễ."

Kim Thái Hanh không để ý lời nói mê ngủ của cậu: "Tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian."

Điền Chính Quốc bị làm ồn không thể ngủ tiếp, hai mắt mở ra, đối diện với đôi mắt mang cười của Kim Thái Hanh.

"Cười cái rắm, sáng nào cũng nhìn tôi chưa rửa mặt, chả khác gì tên hề."

"Ồ, ông nhắc tôi mới nhớ đấy, sáng mai tôi sẽ chụp lại toàn bộ quá trình ông rời giường."

"Ông dám chụp tôi dám ngủ."

"Vậy tôi sẽ chụp đấy nhé."

Thật ra, trong lúc Điền Chính Quốc không hay biết gì, Kim Thái Hanh đã chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh cậu ngủ, nhưng hắn không thể nói ra.

Nói xong câu cuối cùng Điền Chính Quốc cũng đã tỉnh hẳn.

Điền Chính Quốc đi rửa mặt, Kim Thái Hanh gấp chăn hộ cậu, sau đó ngồi vào bàn học định thu dọn sách vở hôm nay cho cậu.

Nhưng Điền Chính Quốc gần đây có thói quen tốt, đã sớm thu dọn đồ xong trước khi đi ngủ.

Kim Thái Hanh nhặt điện thoại trên gối của Điền Chính Quốc bỏ lên trên cặp, để chút nữa cậu không cần tìm nữa.

Bình thường những lúc thế này điện thoại của Điền Chính Quốc chỉ có Vệ Mông gửi tin nhắn cho, nhưng đúng lúc này lại có một tin nhắn của người lạ gửi đến.

Kim Thái Hanh không có thói quen nhìn trộm điện thoại di động của người khác, chỉ vô tình trông thấy mà thôi.

Coffee: [Quốc nhi, giang hồ cầu cứu!]

Coffee này là ai?

Là cậu bạn mà Vệ Mông nhắc đến hôm trước đó sao?

Tóc khói?

Kim Thái Hanh nhớ đến hình ảnh hai người thân mật đi cạnh nhau, tóc khói đó có quan hệ rất tốt với Điền Chính Quốc sao?

Lúc này Điền Chính Quốc đã rửa mặt xong, nhanh chóng ăn điểm tâm, sau đó cùng Kim Thái Hanh đi ra ngoài.

Trong thang máy, trên tàu điện ngầm, Điền Chính Quốc một mực cúi đầu nhắn tin, không nói gì với Kim Thái Hanh cả.

Hai người một người thì mải nhắn tin, một người trong lòng có tâm sự, không ai để ý đến thời gian.

Thế là hai người thành công đến trễ, chỉ kém một phút đồng hồ.

Điền Chính Quốc nghĩ đến vị chủ nhiệm giáo dục với câu cửa miệng: "À, sao đến sớm thế em, không ngủ thêm chút nữa đi?" sau đó tên của họ sẽ bị thông báo trên màn hình lớn của trường.

Cậu níu tay Kim Thái Hanh đang định đi tiếp lại, kéo hắn đến một hướng khác.

Kim Thái Hanh vừa rồi còn đầy bụng tâm sự, được Điền Chính Quốc nắm tay, trái tim như được một dòng nước ấm chảy qua, đầy máu sống lại.

Kim Thái Hanh: "Đi đâu thế?"

Điền Chính Quốc: "Đương nhiên là dẫn ông đi trèo tường rồi, tôi không muốn bị lão Hứa bắt nữa, phiền chết được."

Cậu lại hỏi: "Ông từng trèo tường chưa?"

Trong lòng Kim Thái Hanh có chút hưng phấn: "Chưa."

Học sinh Nhất Trung đều rất ngoan, không giống học sinh bên trường 19.

Đối với học sinh 19 mà nói, dù đến trễ hay không thì trèo tường mới chứng minh mình là người khác thường, chỉ có trèo tường mới chứng minh mình ngầu thế nào!

Nơi học sinh Tam Trung có thể trèo chỉ có chỗ gần khu nhà cũ, chỗ này đã từng được các bạn học truyền tai nhau trên diễn đàn, Điền Chính Quốc không tốn sức mấy đã tìm thấy.

Tường không quá cao, Kim Thái Hanh dễ dàng trèo lên, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng theo sát phía sau, thuận lợi nhảy qua hàng rào chắn.

Lúc mà hai người tưởng rằng mình đã tránh thoát khỏi vụ đi học trễ ngày hôm nay thì bỗng nhiên âm thanh của thầy Hứa vang lên trên loa trường.

"Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh lớp 10-8, không được trèo tường vào trường!"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh đỏ lập lòe bên cây cổ thụ bên cạnh: "Má!"

Kim Thái Hanh theo ánh mắt cậu nhìn qua, thấy camera giám sát giấu sau nhánh cây.

Hắn cực kỳ bình tĩnh mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top