XLIV

Điền Chính Quốc đương nhiên không đồng ý đi chơi cùng đàn anh lớp trên, cả kỳ nghỉ Tết Dương Lịch này của cậu đã được người nhà sắp xếp xong từ lâu.

Ba ngày nghỉ Tết, Điền gia và Kim gia thu xếp đi chơi cùng nhau, hai nhà cũng cùng nhau xuất phát.

Mẹ Điền năm nay không đưa các con đi chơi đâu được nên đã sớm đặt chỗ du lịch ở suối nước nóng, còn mẹ Kim nghe Kim Thái Hanh nói qua trong bữa cơm thì liên lạc ngay với mẹ Điền, bàn bạc để hai nhà cùng xuất hành, vừa không tốn thời gian công sức, lại còn có bạn để trò chuyện, sao lại không làm.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh được chia cho cùng một phòng ngủ, rất hợp ý hai người bọn họ.

Ngoài trời tuyết trắng tung bay, Điền Chính Quốc chân trần nằm co trên ghế, không muốn động đậy.

Nhà nghỉ này không cung cấp đồ vệ sinh cá nhân, Kim Thái Hanh cầm đồ của hai người mang vào trong phòng tắm.

Hai gia đình sẽ ở lại nhà nghỉ suối nước nóng hai ngày, ngày kia mới trở về.

Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc: "Ngâm suối nước nóng không?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Có."

Hai người đổi bộ đồ trong nhà nghỉ, đi ra bể tắm.

Bên ngoài nhiệt độ đang là âm mười độ, lúc chưa vào bể tắm thì người lạnh cóng, nhưng vừa ngâm mình vào nước nóng cả người đã thoải mái hẳn.

Vì đám trẻ con Điền gia giới tính khác biệt, hai nhà đều đặt phòng có bể tắm riêng biệt.

Điền Chính Quốc co tay rụt cổ, từ cổ trở xuống ngập trong nước hồ, đầu tựa bên cạnh bờ.

Nước nóng bao bọc thân thể, còn khiến tâm tình bĩnh tĩnh thoải mái hơn, cậu thở dài: "Hạnh phúc quá."

Kim Thái Hanh cũng đã bước vào trong bể, nhưng trong tay còn mang theo nước và hoa quả, để xuống bên cạnh hai người.

Sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, chậm rãi ngâm mình xuống nước.

Đúng là rất dễ chịu.

Chờ khi Điền Chính Quốc không còn thấy lạnh nữa thì cậu bắt đầu làm một con cá muối trong hồ, lúc thì bơi, lúc thì thả xuôi người trên mặt nước, chơi một lát, cả đầu tóc cũng ướt đẫm, rồi kết băng.

Điền Chính Quốc dúi đầu vào trong nước, đứng lên một lát lại kết băng, cứ như thế, chơi đùa rất vui vẻ.

Cậu chơi mệt rồi thì ăn hoa quả Kim Thái Hanh mang ra, có quýt có cả lê.

Hai người ngâm nước nóng tầm nửa giờ thì quay về phòng, Điền Chính Quốc lăn vào giường, nằm lỳ không chịu dậy nữa.

Kim Thái Hanh cũng đi vào, nằm trên giường tìm phim.

Điền Chính Quốc cũng muốn xem phim nên chui sang giường Kim Thái Hanh, nằm cùng chăn gối với hắn, gối đầu lên gối hắn, cậu lười phải cầm Ipad.

Đây là một bộ phim hài, Điền Chính Quốc nhìn món thịt nướng bên trong màn hình, bụng bắt đầu đói.

Điền Chính Quốc cảm thấy nước bọt bắt đầu ứa ra nơi khóe miệng: "Đã đến giờ ăn cơm tối chưa nhỉ?"

Kim Thái Hanh nhìn điện thoại: "Mới có 4h30, chưa đến lúc ăn cơm đâu."

Buổi chiều hai nhà mới đến nhà nghỉ, vào đây lúc khoảng 2h chiều, hắn và Điền Chính Quốc ngâm nước nóng xong cũng mới qua tầm 2 tiếng.

Điền Chính Quốc: "Không xem phim nữa đâu, càng xem càng đói."

Kim Thái Hanh: "Đợi nửa tiếng nữa là có thể xuống ăn rồi, hình như có đồ nướng đấy."

Thân thể Điền Chính Quốc càng lúc càng tiến gần Kim Thái Hanh, càng lúc càng dụi xuống, lưng tựa thẳng vào ngực hắn, cảm thấy tư thế hiện tại rất dễ chịu.

Kim Thái Hanh: "..." Hắn căn bản không còn tâm tư xem phim, càng đừng đề cập đến đói bụng.

Hiện giờ hắn chỉ cần hơi động đậy, bờ môi liền có thể đụng trúng trán của Điền Chính Quốc, thật muốn nhẹ nhàng chạm thử.

Khi trong lòng hắn còn đang do dự, thời gian đã trôi qua nửa giờ, Điền Chính Quốc bị đồ ăn trên phim quyến rũ, chui ra khỏi lòng Kim Thái Hanh xuống giường đòi đi ăn đồ nướng, tích cực hơn khi bị bắt làm bài tập rất nhiều.

Kim Thái Hanh nghĩ, lần sau nên chọn một bộ phim không liên quan đến đồ ăn.

Hai nhà có một nhóm chat chung, muốn đi ăn chỉ cần vào nhóm gọi, tất cả đều cùng đi đến phòng ăn.

Vì đây là bữa ăn tự phục vụ nên không cần chờ lâu, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đã bắt đầu ăn rồi.

Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của Tết Dương Lịch, nhưng cũng là ngày cuối cùng của năm cũ, trong nhà nghỉ có hoạt động tạm biệt năm cũ.

Hai nhà cùng nhau ăn cơm xong thì sang bên nơi tổ chức hoạt động, chọn một chỗ ngồi xem biểu diễn, mỗi vị khách đều có cơ hội rút thăm trúng thưởng, mỗi người đều nhận một con số của riêng mình.

Nhận được phần thưởng hay không không quan trọng, quan trọng nhất chính là hôm nay mọi người đều rất vui vẻ.

Điền Hân còn chủ động ôm ghita lên hát một bài, hấp dẫn biết bao cô gái nhỏ si ngốc nhìn theo.

Điền Tranh thì không ngừng chụp ảnh, dạo này cậu bé không thích livestream nữa mà thích làm các loại video ngắn, cảm thấy thú vị hơn nhiều.

Ngoài ý muốn nhất là cậu bé còn gặp được bạn học, chính là cậu bạn Alpha cùng lớp hôm đó muốn chở Điền Tranh đến trường, cậu bé không có ai chơi cùng nên đến tìm cậu bạn này đánh bài.

Bố mẹ hai nhà tình cảm không tệ, chỉ cần đám nhỏ không chạy loạn thì cũng không quản quá nhiều.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không thích náo nhiệt, xem biểu diễn một lúc rồi đi đến phòng trò chơi chơi ném bóng.

Bên cạnh có một máy gắp thú không có ai chơi, hai người họ chơi nửa tiếng nhưng cũng không gắp được thứ gì.

Hoạt động chào mừng năm mới vẫn đang diễn ra, rất náo nhiệt.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngồi bên ngoài cũng nghe thấy tiếng hoan hô bên trong.

Hình như nhà nghỉ mời tới một nhóm nhạc khá nổi tiếng, vừa múa vừa hát ca.

Thoáng chớp mắt, thời gian đã đến nửa đêm.

Nhà nghỉ suối nước nóng được xây dựng ở vùng ngoại thành, việc đốt pháo hoa không bị nghiêm cấm, thế nên nhà nghỉ cũng chuẩn bị một ít pháo hoa.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không sợ lạnh ra ngoài xem pháo hoa, bên cạnh họ cũng có rất nhiều người không sợ lạnh khác, phần lớn là những cặp tình nhân trẻ tuổi.

Họ đứng trước chiếc chuông lớn của nhà nghỉ cùng đếm ngược.

"Mười, chín, tám...! Ba, hai, một!"

Điền Chính Quốc không nghĩ nhiều, ôm chầm lấy Kim Thái Hanh bên cạnh: "Hanh Bảo, chúc mừng năm mới!"

Kim Thái Hanh cũng nhiệt tình ôm lại: "Chúc mừng năm mới."

Lúc Điền Chính Quốc nghiêng đầu tiếp tục xem pháo hoa, bờ môi không cẩn thận lướt qua cằm của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh giật mình, bởi vì thời tiết quá lạnh, bờ môi Điền Chính Quốc lại ấm áp, nên hắn cảm nhận được rất rõ ràng hành động vô tình đó.

Thế nhưng, cũng chỉ trong nháy mắt.

Có thành ngữ nói ăn tủy biết vị, Kim Thái Hanh cảm thấy mình không thỏa mãn với hành động thoáng qua vô tình này.

Lúc Điền Chính Quốc nhìn sang, phát hiện Kim Thái Hanh nhìn mình chằm chằm, cậu đưa tay kéo đầu Kim Thái Hanh về phía trước, để hắn nhìn pháo hoa: "Nhìn pháo hoa kìa."

"Ừ."

Tay Điền Chính Quốc quá lạnh, Kim Thái Hanh kéo tay cậu vào trong túi áo của mình, nói: "Tôi lạnh quá."

Điền Chính Quốc sợ lạnh, co người vào bên Kim Thái Hanh.

Nếu có người từ phía sau nhìn đến, hình ảnh trước mắt chính là Điền Chính Quốc đang rúc vào ngực Kim Thái Hanh.

Bùm bùm bùm!

Từng bông pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, như những ánh sao lấp lánh rực rỡ.

Trái tim Kim Thái Hanh đập thình thịch, trong lòng cũng nở rộ pháo hoa.

Hai ngày nghỉ Tết ở lại nhà nghỉ, cùng đón năm mới, hai nhà Điền Kim đều rất vui vẻ.

Trong chớp mắt, ba ngày nghỉ trôi qua, bố mẹ phải về làm việc, trẻ em phải đi học, chuẩn bị chào đón kỳ thi cuối kỳ.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Điền Chính Quốc càng không muốn ra ngoài đi học.

Mấy ngày nay tuyết đều rơi, trường học hủy bỏ hoạt động thể dục giữa giờ, cả đội bóng rổ cũng ngừng tập luyện.

Khác biệt của những quyết định này chính là suốt mười phút giải lao giữa giờ, trong lớp học tràn đầy những trận cãi vã.

Lại thêm một tuần trôi qua, trong lớp học chỉ còn sự căng thẳng.

Bầu không khí của kỳ thi cuối kỳ đang đến khiến lớp học ngày càng im ắng, đến ngay cả Điền Chính Quốc cũng bị bầu không khí này làm ngủ không yên.

Mỗi ngày Kim Thái Hanh đều đưa đề cho Điền Chính Quốc ôn tập, thế mà cậu cũng cam tâm tình nguyện làm hết.

Cứ như thế kỳ thi cuối kỳ đã đến.

Vài ngày sau, kỳ thi kết thúc.

Giáo viên Tam Trung rất tận tình, cố gắng hết sức, nhanh chóng chấm bài để tất cả học sinh có thể mang phiếu điểm về nhà ăn Tết.

Nghỉ đông đến rất nhanh, kỳ nghỉ này Điền Hân không được nghỉ, còn Điền Chính Quốc và Điền Tranh thì làm ổ trong nhà.

Điền Tranh mỗi ngày đều có việc để làm, còn Điền Chính Quốc thì ngày nào cũng ngủ.

Mẹ Điền bảo cậu tranh thủ đến bệnh viện kiểm tra xem bệnh tình tiến triển thế nào.

Điền Chính Quốc nhìn gió đông bên ngoài, hoàn toàn không muốn bước ra, hơn nữa Kim Thái Hanh cũng không ở nhà nên cậu chẳng muốn đi đâu một mình cả.

Ông nội Kim ở nước ngoài dưỡng bệnh một thời gian, sau đó cùng bà nội Cố trở về nhà.

Cả nhà Kim Thái Hanh không ăn tết trong thành phố mà đi về quê cũ, đoán là sẽ ăn Tết ở gia tộc, có lẽ cả kỳ nghỉ đông này Điền Chính Quốc cũng không thể gặp được hắn.

Dưới sự thúc giục của mẹ Điền, Điền Chính Quốc vẫn phải lê xác đến bệnh viện, kiểm tra toàn diện.

Kết quả kiểm tra không tồi, vì uống thuốc đúng giờ, kiểm tra đúng lúc nên số liệu pheromone đã giảm.

Bác sĩ đổi thuốc cho cậu, mỗi ngày chỉ cần uống một lần, sau này một tháng đến kiểm tra một lần là được.

Kỳ nghỉ đông của Điền Chính Quốc trôi qua rất đơn giản, mùa đông lạnh lẽo cậu lười đi ra ngoài, chỉ ở trong nhà chơi.

Ban ngày cùng nhóm Kim Thái Hanh Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách ăn gà, ban đêm chơi game trên điện thoại, còn bài tập thầy cô giáo giao thì không hề động đến.

Hai ngày trước giao thừa, bố Điền lái xe đưa cả nhà về quê nội, vì ông nội Giang năm nay mừng thọ nên tất cả các cháu phải về ăn mừng.

Nhà ở quê không lớn, cả nhà Điền Chính Quốc phải ở chung một phòng nhỏ, đây cũng là phòng của bố Điền ngày xưa.

Mẹ Điền mất hết mặt mũi kéo ba đứa con đi quét dọn, ban đêm coi như cố gắng cũng đủ chỗ ngủ.

Bố Điền còn có thể nói sao, chỉ dám thành thành thật thật nghe mẹ Điền lải nhải liên miên bên cạnh mà thôi.

Phòng cũ dột nát không đủ hơi ấm, nửa đêm Điền Chính Quốc bị lạnh mà tỉnh dậy.

Tỉnh rồi không ngủ lại nổi nữa, Điền Chính Quốc nhắn tin cho Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc: Ở quê thật lạnh, tôi bị lạnh mà tỉnh cả ngủ.

Kim Thái Hanh trả lời ngay: Đắp thêm một chiếc chăn vào đi.

Điền Chính Quốc: Sao còn chưa ngủ?

Kim Thái Hanh: Ông nội hơi sốt, bố mẹ tôi đều không ở nhà nên tôi chăm sóc ông.

Điền Chính Quốc: Hy vọng ông nội ông nhanh khỏe.

Mà quê ông ở chỗ nào ấy nhỉ?

Hàng năm Kim Thái Hanh đều ra nước ngoài đón Tết, Điền Chính Quốc còn cho là quê hắn ở nước ngoài, không ngờ vẫn ở trong nước.

Kim Thái Hanh gửi định vị, Điền Chính Quốc xem qua, cảm thấy chỗ này cách mình cũng không xa, chỉ cách một thành phố, đi tàu cao tốc tầm ba mươi phút.

Điền Chính Quốc: Gần quê tôi.

Kim Thái Hanh: Tới chơi không?

Điền Chính Quốc: Ông bà tôi cũng không thích chúng tôi lắm, chờ ở đây cũng chẳng làm gì, hai hôm nữa rảnh sẽ sang tìm ông!

Nhưng Tết nhất luôn có những chuyện đột xuất, cuối cùng Điền Chính Quốc không thể đếm tìm Kim Thái Hanh.

Mẹ Điền lôi kéo mấy đứa nhỏ đi thăm họ hàng, Điền Hân dùng danh nghĩa học sinh lớp 12 từ chối, bảo là muốn về ôn tập bài, vì thế thoát được một kiếp.

Nhưng Điền Chính Quốc và Điền Tranh không có lý do, chỉ đành bị mẹ kéo đi một vòng.

Mỗi ngày Điền Chính Quốc bị họ hàng làm cho ngán ngẩm, đối diện với mấy người thân chẳng gặp qua mấy lần này đến nụ cười cậu cũng không cười nổi.

Tại sao một học sinh cấp ba như cậu phải tiếp những câu chuyện phiền chán của người trưởng thành cơ chứ?

Cậu đành ôm điện thoại than phiền cùng Kim Thái Hanh.

May mắn cuộc sống này không kéo dài, mùng bốn Tết cả gia đình đã xuất phát về Lan Thành, mùng năm Tết đến nhà ngoại ăn cơm.

Mẹ Điền có một người chị gái và một cậu em trai, hai người họ khá thoải mái dễ tính, gia đình lại ít lục đục cãi cọ, đối xử với đám trẻ con thoải mái rộng rãi, không soi mói xét nét này kia, nên ở nhà ngoại cũng thoải mái hơn nhà nội rất nhiều.

Nhưng thứ Điền Chính Quốc nuối tiếc nhất là Kim Thái Hanh vẫn chưa trở về.

Ông bà nội Kim rất thích cháu trai, vì thế hắn vẫn phải ở quê, nghe nói còn học được cả câu cá trên băng rồi, nghe cũng thấy thú vị.

Loại hoạt động nhàn rỗi này đáng lẽ ra phải là hoạt động dành riêng cho con cá muối Điền Chính Quốc, không ngờ Kim Thái Hanh lại được học trước.

Cho đến tận khi học kỳ mới bắt đầu, Điền Chính Quốc mới được gặp lại Kim Thái Hanh từ quê trở về.

Hình như hắn lại cao hơn, phát triển nhanh hơn cậu rất nhiều.

Trước khi trường học bắt đầu đi học một ngày Kim Thái Hanh mới trở về, cả một kỳ nghỉ đông hắn không được gặp Điền Chính Quốc.

Hai người đeo cặp sách đi vào trong tàu điện ngầm.

Bảy giờ sáng, tàu điện không có mấy người, cũng còn chỗ ngồi, nhưng cả hai lại không ai chịu ngồi xuống.

Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh nhìn một lúc lâu, giơ khuỷu tay huých vào eo hắn: "Nhìn gì? Không nhận ra tôi nữa hả?"

Kim Thái Hanh xa cách Điền Chính Quốc không lâu mà tưởng chừng như đã xa cách mấy tháng, mặc dù hàng ngày vẫn gọi video cho nhau, có thể nhìn thấy đối phương thông qua camera, nhưng nói chung là vẫn cách nhau một màn hình, sờ không đến.

Kim Thái Hanh nhìn trái nhìn phải, nói: "Hình như ông cao hơn rồi?"

Điền Chính Quốc: "Tôi đang tuổi lớn mà, sao có thể không cao chứ?"

Kim Thái Hanh: "Hình như cũng có da có thịt hơn một chút rồi."

Cả sáng nay hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu.

Một ngày không gặp, như cách ba thu, vậy những ngày qua chẳng khác gì ba mươi mùa thu đã đi qua.

Điền Chính Quốc lườm hắn: "Ông chê tôi ăn nhiều nên béo hả."

Kim Thái Hanh giơ tay đè lên đầu cậu: "Nói linh tinh, không phải."

Bệnh rối loạn pheromone của Điền Chính Quốc đã đỡ, thân thể khỏe mạnh lại, mà suốt kỳ nghì cậu nằm trong nhà, không ngủ thì ăn, không ăn thì chơi game, không thức đêm dậy sớm, tự nhiên sẽ có da có thịt hơn một chút, nhưng chưa tính là béo được.

Điền Chính Quốc vẫn gầy, nhưng là gầy mà có cơ bắp.

Ngày đầu đi học, tất cả mọi người đều không chú ý đến chuyện học hành, còn chuyện đầu tiên các thầy cô làm chính là phát bài thi, cả tuần này đều dành để chữa bài.

Điền Chính Quốc mỗi ngày vẫn uể oải, qua năm mới mà tính không đổi, ngủ không ít hơn năm cũ là bao.

Học sinh đạt số điểm cao nhất kỳ thi cuối kỳ vừa rồi vẫn là Kim Thái Hanh.

Cô Đường Lâm là chủ nhiệm lớp nên cũng hãnh diện thay, sau khi học kỳ mới bắt đầu, nụ cười trên mặt cô cũng xuất hiện nhiều hơn.

Trừ chuyện đó ra thì Kim Thái Hanh giành được giải đặc biệt cuộc thi toán học toàn quốc, trường học muốn phát tiền thưởng cho hắn.

Kỳ học mới bắt đầu, đủ các loại vịnh dự giáng xuống đầu Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nhìn hắn bận ngược bận xuôi cũng cảm thấy vui mừng thay hắn, chỉ mỗi tội vẫn còn một Âu Nhược Nghi lớp chín.

Hiển nhiên, cô bé không định từ bỏ mối tình đơn phương này.

Đây cũng là chuyện bình thường, Điền Chính Quốc đã quen lắm rồi.

Thứ hai đầu tuần, cả trường tham gia nghi thức kéo cờ, vừa về lớp chủ nhiệm lớp đã dẫn theo một bạn học mới vào cửa.

Người mới này đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đây là một Omega nam xinh đẹp, vừa đến đã hấp dẫn biết bao con mắt.

Bạn học mới đứng trên bục giảng, giới thiêu: "Chào mọi người, tôi tên là Đoạn Vũ, thật vui khi có thể trở thành bạn học hai năm tới với các bạn."

Cậu ta giới thiệu rất đơn giản.

Cậu trai xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trên mặt không có nụ cười, khác hắn đám Dương Tú.

Gương mặt lạnh lùng, biểu cảm nhạt nhẽo lại khiến người ta sinh ra cảm giác muốn chinh phục.

Bạn học mới này đeo một cặp kính lớn, nhưng lại chẳng che đi được dung mạo xinh đẹp kia, nhìn qua cũng có thể đoán được đây chắc chắn là một học sinh giỏi.

Tưởng Nhất Bách nghiêng đầu nhìn Kim Thái Hanh: "Ấy dà, CP của ông đến kìa."

Âm thanh của cậu ta không nhỏ, Điền Chính Quốc nghe thấy: "CP gì?"

Kim Thái Hanh đưa cục tẩy cho Điền Chính Quốc: "Không có gì, nó nói đùa thôi.

Ông không mang tẩy nhỉ?"

Tưởng Nhất Bách rất thích gây rối: "Đó chính là người đứng thứ hai bên Nhất Trung đấy."

Điền Chính Quốc: "..." Không phải chứ? Sao đám học sinh giỏi Nhất Trung mấy người thích sang Tam Trung vậy?

Điền Chính Quốc nhận cục tẩy, nghi ngờ nhìn qua Kim Thái Hanh, cậu cảm thấy hứng thú với cái CP mà Tưởng Nhất Bách vừa nhắc đến.

Kim Thái Hanh không thích các bạn học nữ Omega, không phải là do hứng thú với nam Omega đấy chứ? Điền Chính Quốc ngả người xuống bàn, không khỏi nhìn bạn học mới thêm hai lần.

Thật tò mò quá.

Cô Đường sắp xếp cho bạn học mới ngồi vào bàn bên cạnh Điền Chính Quốc, hai người cách nhau một đường đi nhỏ.

Đoạn Vũ nhìn về phía Kim Thái Hanh và Tưởng Nhất Bách, Kim Thái Hanh gật nhẹ đầu chào hỏi, còn Tưởng Nhất Bách thì thân thiện vẫy vẫy tay.

Giáo viên bộ môn tiến vào lớp, hai bên không nói chuyện gì với nhau cả.

CP của Kim Thái Hanh, nghĩa là gì?

Mà Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc một mực dò xét Đoạn Vũ, đầu bút trong tay lại xoay tròn, ngòi bút quẹt qua ống tay áo, lưu lại một vệt mực màu đen.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top