LXX

Mùa hạ nhiệt độ rất cao, có thể phơi khô người khác, huấn luyện quân sự trong vòng hai mươi ngày đúng là không dễ dàng chút nào.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh khác ngành học, khác giới tính, mỗi ngày đều mệt mỏi vì mất nước lại liên tiếp mấy ngày không thể nhìn thấy đối phương, chịu đủ nỗi nhớ tương tư.

Mỗi bạn học đều là học sinh xuất sắc đến từ mọi miền đất nước, trong lúc huấn luyện quân sự Điền Chính Quốc rất khiêm tốn, thành thật huấn luyện, không dám trộm lười.

Khiêm tốn thì khiêm tốn, thế nhưng một kỳ huấn luyện này cậu cũng kết giao được không ít bạn bè, ít nhất cũng quen thân hơn với các bạn cùng phòng, đủ để bắt đầu trò chuyện những tin đồn cả lũ hóng được.

Kỳ huấn luyện kết thúc, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh như Ngưu Lang Chức Nữ được gặp lại nhau.

Hai ngày sau, lễ khai giảng sẽ chính thức diễn ra.

Hai ngày được nghỉ ngơi này, các bạn học đều đi ra ngoài chơi, còn những bạn học là dân bản địa thì về thẳng nhà cho người nhà chăm sóc.

Đêm ngày họ được giải phóng khỏi khu huấn luyện quân sự, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ra ngoài ở.

Suốt hai mươi ngày huấn luyện, Điền Chính Quốc thường xuyên chăm chú cầm điện thoại nhắn tin cho Kim Thái Hanh, các bạn học trong phòng đều biết cậu đã có đối tượng, nhưng cho rằng đối tượng ở trường ngoài nên không hỏi nhiều, kỳ huấn luyện vừa kết thúc cậu đã biến mất tăm.

Tối đó hai người họ đến khách sạn ngủ một đêm.

Hôm sau tỉnh lại đã gần giữa trưa.

Hôm nay Điền Chính Quốc lại là người tỉnh trước, Kim Thái Hanh vẫn còn đang ngủ.

Cậu đứng bên ban công khách sạn duỗi lưng, nhìn khắp chốn, xa xa đều là những tòa nhà chọc trời, phong cảnh cũng không quá đặc sắc.

Rửa mặt đánh răng xong, cậu chui lại vào trong chăn, chân tay loạn xạ đánh thức Kim Thái Hanh dậy.

Hai tay Kim Thái Hanh vươn ra ôm chặt Điền Chính Quốc đang nhích tới nhích lui: "Quốc Quốc, đừng nghịch, anh buồn ngủ."

Tối hôm qua hai người cũng không làm gì đến quá khuya, huấn luyện quân sự đã quấn trôi gần hết sức lực của họ, đặc biệt là các Alpha, ngày nào cũng phải mang vác đồ nặng.

Điền Chính Quốc thấy rõ màu da của Kim Thái Hanh từ trắng nõn biến thành màu lúa mạch, nhưng lại gợi cảm thêm mấy phần.

"Anh mà cũng có lúc buồn ngủ cơ đấy, em còn tưởng anh không cần ngủ cơ."

Điền Chính Quốc nói.

"Anh cũng là người phàm thôi mà."

Điền Chính Quốc buông tay khỏi người hắn, "Để em xem quanh đây có gì ngon không."

Tối hôm qua hai người từ trường học đi tàu điện ngầm thẳng đến khách sạn gần những kiến trúc nổi tiếng nhất thủ đô, còn định sáng nay dậy xem kéo cờ, nhưng cuối cùng vẫn không thể dậy nổi, họ đã tự đánh giá mình quá cao.

Kim Thái Hanh gối đầu bên cổ Điền Chính Quốc, nhìn cậu chọn các nhà hàng trên ứng dụng.

"Hình như đều giống nhau cả, hay là chúng ta đi đến tận nơi xem xem."

"Cũng được, đồ ăn ở những khu du lịch thường ở mức trung bình thôi."

Hai người họ thường xuyên ra ngoài du lịch, đồ ăn xung quanh địa điểm du lịch có đôi khi còn không bằng một cửa tiệm ven đường.

Điền Chính Quốc xem một lát rồi nói: "Vậy ra ngoài đi, thấy gì ăn đó, tùy duyên vậy."

"Cũng được."

Kim Thái Hanh cúi đầu xuống cổ Điền Chính Quốc hít hít, "Để anh hít một hơi tiên khí đã!."

"Tiên cái đầu anh ấy, nhanh lên, em đói rồi."

"Anh có thể thỏa mãn em đó, bảo bối."

"Đến giờ em mới phát hiện, anh còn bậy bạ hơn cả Vệ Mông."

"Đâu có, đây phải gọi là lộ rõ bộ mặt thật trước mặt vợ."

Kim Thái Hanh cười cười, đứng dậy.

Các địa điểm du lịch ở khắp cả nước không khác nhau là mấy, buổi chiều Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đi dạo một vòng và chụp một vài bức ảnh.

Hai ngày đó mỗi ngày họ đi dạo một nơi, đi dạo xong thì tìm một nơi ăn uống nghỉ ngơi, không giống những người khác, nếu còn sức sẽ cố gắng đi càng nhiều nơi càng tốt.

Chiều chủ nhật, hai người ăn xong cơm tối mới về trường, không ngoài ý muốn, Điền Chính Quốc là người cuối cùng trở lại phòng.

Tiểu Bàn híp mắt nhìn Điền Chính Quốc: "Chậc chậc chậc, trạng thái tinh thần tốt hơn lúc huấn luyện quân sự nhiều, đúng là có yêu đương có khác."

Điền Chính Quốc nhìn qua thì lạnh lùng, nhưng lại là một người dễ thân, Tiểu Bàn rất thích nói chuyện với cậu.

Điền Chính Quốc tâm tình tốt, trả lời cậu ta: "Đúng là khác, ngày nghỉ không phải ở một mình, đương nhiên vui vẻ rồi."

Tiểu Bàn vốn định trêu chọc Điền Chính Quốc, cuối cùng chính mình lại bị tổn thương.

Hai bạn học Beta cùng phòng khác, một người khá yên tĩnh, tên là Lâm Viễn, đeo một cặp kính cận, rất thích đọc sách, cả người mang theo khí chất văn nghệ; người còn lại tên là Triệu Duyệt, hoạt bát náo nhiệt y như Tiểu Bàn, trong lúc huấn luyện quân sự tiếng tăm đã vang xa, hiện tại là trưởng phòng bọn họ.

Sau khi khai giảng, việc học trong trường đại học không hề tự do tự tại giống với giáo viên cấp ba từng nói.

Tự do có tồn tại, nhưng vẫn có những hạn chế.

Điền Chính Quốc vẫn yêu ngủ như trước, nhưng ngành học của cậu khác Kim Thái Hanh, thế nên chỉ đành ngoan ngoãn học hành, chép bài đầy đủ.

Trường học quá lớn, ngày thường phải đi học, phòng học cũng cách xa nhau, thế nên trừ cuối tuần ra, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh rất ít có cơ hội chạm mặt.

Khai giảng được hai tuần, trừ cuối tuần thì những ngày bình thường Điền Chính Quốc rất ít có cơ hội gặp Kim Thái Hanh.

Cậu đương nhiên vẫn muốn tốt nghiệp ra trường nên không dám học hành chểnh mảng, thật là buồn rầu.

Hôm đó tan học, Tiểu Bàn gửi cho Điền Chính Quốc xem một bài viết bình chọn giá trị nhan sắc của các Alpha năm nhất.

Lúc đầu Điền Chính Quốc không thấy có hứng thú gì, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay Kim Thái Hanh vẫn chưa trả lời tin nhắn hẹn đi ăn cơm của cậu, thế là cậu ấn vào.

Không xem còn tốt, vừa xem đã thấy Kim Thái Hanh ở trong bảng xếp hạng, đúng là không ngoài ý muốn chút nào.

Đại học có nhiều sinh viên, đối thủ cạnh tranh với hắn không ít, thế nên diễn đàn đăng bài để mọi người cùng bình chọn.

Điền Chính Quốc bỏ phiếu của mình cho Kim Thái Hanh!

Tiểu Bàn còn thả đường link bình chọn vào nhóm của phòng họ.

"Này, mọi người, mọi người ủng hộ Alpha nào thế?"

Lâm Viễn đang đọc sách, nhìn thoáng qua bảo: "Cái kiểu bình chọn nhan sắc này năm nào cũng có nhỉ."

Triệu Duyệt nằm ở trên giường nói vọng xuống: "Có thì có, nhưng phải xem đối thủ cạnh tranh thế nào, đương nhiên, nếu đối thủ là Alpha thì khác rồi."

Tiểu Bàn nói: "Có lý, nhưng mà không có bình chọn cho Omega, trường chúng ta chỉ có truyền thống bình chọn cho Alpha thôi."

Lâm Viễn khá hiểu về lịch sử trường: "Tiểu Bàn nói đúng, nghe nói rằng cuộc thi sắc đẹp giành cho Alpha đầu tiên được tổ chức ở trường chúng ta, năm đó vị đàn anh giành giải còn đi thi quốc tế, cũng đạt được giải cao, từ đó về sau, mỗi năm trường chúng ta sẽ đều tổ chức thi một lần."

Triệu Duyệt: "Nghe cũng hay đấy nhỉ."

Tiểu Bàn nói thêm: "Mọi người đừng chỉ nhìn vào mấy Alpha trên diễn đàn này mà coi thường, nếu đã được bình chọn trên này chứng tỏ họ đã cầm sẵn vé dự thi cuộc thi của trường chúng ta rồi đó."

Điền Chính Quốc cau mày nói: "Có trên này thì phải dự thi sao?"

Tiểu Bàn: "Cũng không hẳn, chỉ là mọi người sẽ sớm biết đến bạn, bạn sẽ có độ nổi tiếng nhất định, sau này sẽ được ủng hộ nhiều hơn.

Beta chúng ta cũng có cơ hội đấy, dù sao trường mình cũng không quá nghiêm khắc về vấn đề này.

Điền Chính Quốc, có muốn báo danh không?"

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn Tiểu Bàn: "Tự ông đi đi."

Cậu không có hứng thú.

Lâm Viễn đẩy kính mắt nói: "Kim Thái Hanh bên khoa Vật Lý có số bình chọn rất cao."

Tiểu Bàn cười hì hì, vui vẻ nói: "Mấy cậu chắc là cũng biết, Kim Thái Hanh này thi đỗ với điểm số tối đa.

Tôi lén chui vào một nhóm Omega, thấy bên đó điên cuồng truyền nhau ảnh chụp hồi hắn huấn luyện quân sự."

Lâm Viễn phân tích thực tế: "Nhan sắc cao, thành tích tốt, lại học một trong những chuyên ngành tốt nhất trường chúng ta, được hoan nghênh là chuyện đương nhiên."

Tiểu Bàn tiếp tục buôn dưa: "Nhưng mà đáng tiếc, nghe nói Kim Thái Hanh có người yêu rồi, lúc huấn luyện quân sự có người hỏi xin Wechat, nhưng không ai xin nổi."

Triệu Duyệt: "Vậy đối thủ cạnh tranh của chúng ta đã bớt đi một người."

Lâm Viễn nói: "Chỉ cần chưa kết hôn thì còn có cơ hội."

Tiểu Bàn tiếc nuối nói: "Nhưng mà có người bạn cấp ba của hắn đã đứng lên vạch trần, người ta đã đính hôn rồi, trẻ thế mà đã đính hôn."

Triệu Duyệt không hề ghen tị với chuyện này: "Không phải chứ, đầu năm nay còn có người mới trưởng thành đã đính hôn sao? Chẳng lẽ gia đình hắn là loại gia đình phong kiến lạc hậu, thảm quá đi."

Lâm Viễn: "Quả thật có hơi sớm."

Tiểu Bàn: "Lỡ đâu chỉ là tin đồn thì sao? Cũng chưa ai thấy qua vị hôn thê kia của hắn."

Lâm Viễn: "Vậy ông vẫn còn cơ hội đấy."

Tiểu Bàn: "... Không phải, Kim Thái Hanh sao có thể thích tôi được, tôi là một người đẹp trai trong số những người mập đấy nhé."

Triệu Duyệt: "Ha ha ha ha ha, Mập, ông ít ăn đồ ăn vặt đi, tôi thấy vẫn có thể đó."

Điền Chính Quốc say sưa nghe đám bạn cùng phòng nói chuyện về Kim Thái Hanh, mấy ông không thể nghĩ ra đâu, vị hôn thê của hắn là tôi đó.

Cậu và Kim Thái Hanh chưa từng nhắc đến chuyện họ có nên công khai hay không, vì họ cho rằng chuyện riêng của hai người không nhất thiết phải thông báo cho tất cả mọi người đều biết.

Vị hôn phu của cậu được vạn người mê, đi đến chỗ nào cũng có người hoan nghênh nhiệt liệt.

Kim Thái Hanh trả lời Điền Chính Quốc: Mai phải học môn thí nghiệm, chắc là muộn lắm mới được về, có thể đợi không?

Điền Chính Quốc: OK.

Mấy ngày rồi hai người họ không được gặp nhau.

Điền Chính Quốc có thời khóa biểu của Kim Thái Hanh, hôm sau vừa tan học thì đến thẳng dưới tòa nhà Kim Thái Hanh đang học.

Lớp thí nghiệm kết thúc, Kim Thái Hanh thu dọn đồ đạc, sách giáo khoa còn chưa kịp nhét vào cặp đã vội chạy đi.

Các bạn học đều biết Kim Thái Hanh có người yêu rồi, bên ngoài còn có tin đồn nhà hắn phong kiến lạc hậu sớm bắt hắn đính hôn, nhưng không ai dám hỏi vị hôn thê của hắn là ai.

Kim Thái Hanh luôn tỏ ra khiêm tốn lễ phép, là một người có giáo dưỡng, không giống con trai một gia đình phong kiến, nhìn qua quần áo đồ đạc cũng biết gia cảnh hắn không tồi.

Bạn cùng phòng có quan hệ không tệ lắm hỏi hắn: "Đi đâu mà vội thế?"

Kim Thái Hanh cười cười: "Rõ ràng thế sao?"

Bạn cùng phòng nói: "Rất rõ ràng."

Kim Thái Hanh không nhiều lời: "Đi trước nhé, về sẽ mua trà sữa cho mọi người."

Bạn cùng phòng: "Lão tam hiểu chuyện!"

Kim Thái Hanh nhớ tới chuyện Điền Chính Quốc trêu chọc hắn là Kim lão tam, cười cười chạy đi.

Một vị bạn học Omega hỏi bạn cùng phòng của hắn: "Kim Thái Hanh thật sự có vị hôn thê?"

Bạn cùng phòng: "Tôi cũng không biết, có lẽ chỉ là người yêu thôi."

Bạn học Omega: "Cậu gặp qua chưa?"

Bạn cùng phòng: "Sao mà gặp được bảo bối của hắn chứ."

Bạn học Omega: "Tôi tò mò chết mất thôi."

Điền Chính Quốc ngồi trên ghế dài bên ngoài dãy nhà nghỉ ngơi, Kim Thái Hanh vừa đi ra là có thể thấy cậu.

Cậu chờ chưa đến mười phút đồng hồ, Kim Thái Hanh đã đi ra.

Điền Chính Quốc vừa đứng lên, Kim Thái Hanh đã chạy đến, ôm chặt người trước mặt.

Kim Thái Hanh: "Nhớ em quá."

Điền Chính Quốc nghĩ thầm hóa ra không phải chỉ có mình mình nhớ hắn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: "Hừ, còn tưởng anh không nhớ gì đến em cơ đấy."

Kim Thái Hanh nói: "Anh định tối nay sang phòng ngủ tìm em, mang trà sữa cho em nè."

Điền Chính Quốc nhăn mũi: "May mà anh không đến, hiện giờ cả phòng em đều biết gia đình anh phong kiến bắt anh đính hôn sớm."

Kim Thái Hanh nói: "Nếu không phải chưa đủ tuổi kết hôn thì chúng ta đã thành vợ chồng rồi."

Điền Chính Quốc: "Nghe anh nói thì có vẻ tiếc nuối lắm ha?"

Kim Thái Hanh: "Đừng tưởng anh không biết gần đây có một đám Alpha đến xin Wechat của em nhé."

Điền Chính Quốc: "..." Đúng là có, nhưng Điền Chính Quốc đã thẳng thừng từ chối.

Hai người họ không nói đến vấn đề này nữa, trò chuyện một lát rồi chuyển sang chủ đề khác.

Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách hẹn cuối tuần này cùng ăn cơm.

Ngày mai vẫn phải lên lớp, hai người đi đến nhà ăn, Kim Thái Hanh phát hiện chỗ này có món sườn chiên Điền Chính Quốc thích ăn nhất.

Bụng Điền Chính Quốc đã đói đến mức kêu vang, lấy cơm xong là giải quyết rất nhanh gọn.

Kim Thái Hanh hầu hạ cậu ăn cơm rất vui vẻ, chỉ mỗi tội vài ngày rồi không gặp, thế mà Quốc Quốc không nói mình nhớ hắn.

"Há miệng nào."

Kim Thái Hanh gắp một ngọn rau cho Điền Chính Quốc: "Đừng chỉ ăn thịt."

"Ừ."

Điền Chính Quốc gắp cần tây trong thức ăn bỏ sang đĩa của hắn, "Cho anh."

"Kén ăn."

Kim Thái Hanh ăn giúp cậu.

Từ nhỏ hai người đã được dạy không được lãng phí thức ăn thế nên thứ gì Điền Chính Quốc không ăn Kim Thái Hanh sẽ ăn hết.

Kim Thái Hanh không ăn, Điền Chính Quốc cũng sẽ thay hắn giải quyết, phần lớn thời điểm hai người họ sẽ không để lại thức ăn thừa.

"Hanh Bảo, ăn xong thì chúng ta sẽ đi đâu?"

"Bờ hồ ở trong rừng cây." Kim Thái Hanh thần bí nói.

"Nghe nói trong rừng cây cũng có camera." Điền Chính Quốc ăn đến phồng hai má, nhìn hắn nói.

Kim Thái Hanh lại gắp cho Điền Chính Quốc một ngọn rau xanh, "Không đâu, anh nghe ngóng cả rồi."

Điền Chính Quốc: "..."

Nhưng họ không biết, cảnh hai người họ nãy giờ tương thân tương ái đã bị bạn học bên cạnh chụp trộm rồi, chỉ một lát sau, bài đăng này đã trở thành hot search của diễn đàn trường.

[Vị hôn thê của hot boy năm nhất?]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top