LVIII
Điền Chính Quốc từ đông đảo nữ sinh trong trường tìm được một người có đôi mắt hoa đào, thế nhưng nghĩ sao cũng thấy không đúng.
Mặc dù Kim Thái Hanh sẽ không kỳ thị bất cứ nữ sinh nào, nhưng hắn sao không thể thích được vị nữ sinh Beta có đôi mắt hoa đào này chứ.
Cậu đứng sững trước nữ sinh này nửa ngày mà không nói nổi câu nào.
Nữ sinh đó hỏi: "Điền Chính Quốc, bạn tìm tôi có việc gì không?"
Điền Chính Quốc là một nhân vật nổi tiếng trong trường, có rất nhiều người thích cậu.
Nữ sinh Beta này không thích người giống Kim Thái Hanh, mà ngược lại, cô bé thích những chàng trai có tướng mạo đẹp như Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc: "À, có lẽ tôi nhận nhầm người rồi, lúc trước tôi nhặt được một cuốn sách, trên đó viết tên của cậu."
Nữ sinh nhận sách: "À, đúng là của tôi, cám ơn bạn."
Lúc sắp đến thời khắc mấu chốt thì Điền Chính Quốc đột nhiên tỉnh táo lại: "Đừng khách khí."
Cậu bỗng cảm thấy hành động của mình có chút hoang đường, hành hạ mình tới lui như thế thì chẳng thà đi hỏi thẳng Kim Thái Hanh.
Thế nhưng cậu lại sợ từ trong miệng Kim Thái Hanh nghe được đáp án cậu không muốn nghe.
Lỡ cậu đoán sai, vậy thì thật tệ, trong lòng cậu dường như đang vô thức hi vọng người Kim Thái Hanh thích là... chính mình?
Nhưng nếu không phải thì sao? Nếu như cậu dựa vào thân phận bạn thân từ nhỏ mà tự ảo tưởng đối phương thích mình, thì không phải chính cậu đang tự đa tình sao?
Thôi không nghĩ nhiều như thế nữa! Cậu nhìn qua ngày tháng trên lịch, sinh nhật của Kim Thái Hanh sắp đến rồi, cậu phải chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn.
Năm nào cũng tặng quà, năm nào cũng đau đầu suy nghĩ, năm nào cũng muốn tặng cho hắn món quà đặc biệt nhất, nổi bật nhất trong vô số món quà Kim Thái Hanh được nhận.
Nhưng mà, đồ gì hắn cũng có, cậu còn có thể tặng gì cho hắn đây?
Năm nay Kim Thái Hanh vẫn không định làm tiệc sinh nhật, hắn chỉ muốn trôi qua một ngày sinh nhật giản dị mà thôi.
Sinh nhật năm nay của Kim Thái Hanh không khéo, vừa gặp đúng hôm trường bắt đầu sắp xếp cho học sinh lớp mười một tự học buổi tối.
Nếu nhà học sinh nào quá xa trường thì có thể về từ lúc tan học, còn những học sinh ở gần trường thì nhất định phải lên lớp tự học tối.
Bắt đầu từ tuần này, cơm tối của học sinh cũng phải ăn trên trường, tự học đến 8h30 tối mới được về nhà.
Nhà của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không xa, nên họ cũng nằm trong những đối tượng phải tự học buổi tối ở trường.
Bài tập hôm nay quá nhiều, các bạn học ở lại lớp tự học, trừ ăn cơm và đi vệ sinh thì đều ngồi tại chỗ làm bài tập và làm đề, bao gồm cả Điền Chính Quốc không có thời gian đưa quà sinh nhật cho Kim Thái Hanh, món quà vẫn nằm im trong cặp của cậu từ sáng đến giờ.
Hôm qua cậu đã định gửi tin nhắn thoại chúc mừng sinh nhật Kim Thái Hanh, nhưng buồn ngủ quá, vừa mới nói xong đã ngoẹo đầu ngủ mất.
Sáng hôm sau cậu mới phát hiện, tin nhắn thoại của cậu không được gửi đi, tối hôm qua mơ mơ màng màng, ngón tay cậu không ấn xuống nút gửi.
Điền Chính Quốc vỗ trán, quyết định đợi tan học đưa quà sinh nhật cho hắn, cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Ai ngờ hôm nay nhiều bài tập như vậy, viết mãi không xong.
Cậu muốn cố gắng làm cho hết bài tập trong giờ tự học tối, để tan học có thể đi về cùng Kim Thái Hanh.
Cuối cùng, tiếng chuông học tối vang lên.
Giáo viên quản lý tiết tự học căn dặn mọi người ra về phải chú ý an toàn.
Điền Chính Quốc nhanh chóng thu dọn đồ, đi về hướng Kim Thái Hanh.
Hai người họ bây giờ một người ngồi ở cạnh hành lang, một người ngồi cạnh cửa sổ, đúng là cách nhau một dải Ngân Hà.
Ngày mai vẫn phải lên lớp, đêm nay chắc chắn không thể đi chơi đâu được.
Lúc Điền Chính Quốc đi đến chỗ Kim Thái Hanh, lại phát hiện ra người không còn, nhưng cặp sách vẫn ở đó.
Tưởng Nhất Bách cũng đang thu dọn đồ để đi về.
Điền Chính Quốc: "Kim Thái Hanh đâu rồi?"
Tưởng Nhất Bách: "Bị thầy Lý gọi đi rồi."
Vừa dứt lời, Kim Thái Hanh đã trở lại, trên tay còn cầm theo một bộ đề thi.
Tưởng Nhất Bách: "Ông khổ quá, các thầy cô đúng là không có tình người mà."
Kim Thái Hanh nói: "Bài thi bên Nhất Trung, thầy muốn tôi làm thử."
Điền Chính Quốc: "Khó không?"
Kim Thái Hanh: "Khó hơn đề thi bình thường một chút."
Nhưng đối với hắn thì không có vấn đề gì lớn.
Điền Chính Quốc: "Đi thôi, tôi muốn ăn bữa khuya, Bách Nhi có ăn không?"
Vệ Mông chạy tới: "Tao ăn với."
"Có, đi, đói chết mất, tôi mời." Tưởng Nhất Bách biết rõ hôm nay là sinh nhật của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc rất ít chủ động rủ họ đi ăn, đương nhiên cậu ta phải nể mặt cậu, nguyên nhân còn lại là cậu ta cũng đói thật rồi.
Kim Thái Hanh hiểu ý họ: "Không cần đâu, tôi mời."
Vệ Mông thúc giục: "Đều được, đều được, tôi đói đến chóng mặt rồi.
Tiểu Thần Tử, mau đỡ trẫm!."
Nói xong còn làm bộ ngã vào người Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nhanh chóng tránh ra, chạy về phía Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh quen tay ôm lấy cậu.
Vệ Mông hu hu hu ngả vào người Tưởng Nhất Bách: "Bách, tôi chỉ còn ông thôi."
Tưởng Nhất Bách đẩy Vệ Mông ra: "Tránh ra, nặng chết đi được."
Vệ Mông sụt sịt khóc, nói: "Ông không yêu tôi."
Tưởng Nhất Bách vô tình nhấc cặp lên: "Chưa từng yêu."
Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh đi.
Kim Thái Hanh nhẹ thở phào, hắn còn tưởng Điền Chính Quốc không nhớ ra nay sinh nhật của hắn.
"Muốn ăn gì?" Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh, cậu nghĩ đến điều gì đó, lại bổ sung thêm một câu: "Không được nói gì cũng được, không được nói tôi thích gì ông cũng thích."
Kim Thái Hanh cười nói: "Ừ."
Phiền muộn cả ngày nay đều biến mất, hắn biết Quốc Quốc sẽ không quên mất sinh nhật của hắn.
Bây giờ đã là mùa đông, ngoài trời lạnh giá.
Bốn người ra khỏi trường học, đi thẳng đến một tiệm đồ nướng.
Không biết đây có phải món Kim Thái Hanh thích nhất không, nhưng cửa hàng này là địa điểm liên hoan được học sinh Tam Trung thích nhất.
Vệ Mông đến nơi liền giơ ngón cái với Kim Thái Hanh: "Anh Hanh, anh hiểu em ghê."
Tưởng Nhất Bách im lặng không muốn tiếp chuyện tên ngốc Vệ Mông này, ôm cổ cậu ta nhỏ giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật anh Hanh của ông đấy."
Vệ Mông không nhớ thật, nghe xong liền ngẩn ra, hai chữ ngạc nhiên viết to giữa mặt, đến Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cũng thấy.
Hôm nay quán đồ nướng rất đông khách, có kha khá học sinh Tam Trung, nhưng không có ai nhận ra nhóm Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc đưa thực đơn đến cho Kim Thái Hanh: "Nào, hôm nay nhân vật chính muốn ăn gì nào?"
Kim Thái Hanh ngoan ngoãn nghe lời chọn đồ ăn.
Điền Chính Quốc biết thói quen của hắn, lại bổ sung: "Không được chọn món tôi thích, chọn món ông thích đi."
Kim Thái Hanh nói: "Ông thích tôi cũng thích."
Tưởng Nhất Bách cố ý giả bộ run rẩy nổi da gà, nói với Vệ Mông: "Mông Mông, lời của lão Kim buồn nôn quá đi."
Điền Chính Quốc nghe Tưởng Nhất Bách trêu chọc thì hơi lúng túng, trước đây nghe mấy câu này thì không thấy gì, hiện giờ lại cảm thấy hình như quá thân mật.
Nhưng cậu cũng chỉ lúng túng trong lòng, giả vờ không nghe hiểu lời của Tưởng Nhất Bách, chuyển đề tài: "Tôi muốn ăn thịt dê nướng, gọi cho tôi đi, còn có bánh bao nè, rau hẹ nè, nấm kim châm..."
Tưởng Nhất Bách cũng gọi món: "Tôi muốn cánh gà nướng, thịt bò..."
Vệ Mông cũng không khách khí: "Tôi muốn thịt ba chỉ!"
Điền Chính Quốc xem qua xem lại chỗ đồ uống: "Uống bia không?"
Vệ Mông vui sướng: "Có, gọi một chai đi!"
Kim Thái Hanh đẩy bàn tay đang định chọn thêm bia của Điền Chính Quốc: "Không được, ngày mai còn phải đi học."
Điền Chính Quốc nhích về phía hắn, cọ cọ cánh tay hắn: "Một chai thôi mà, chỉ đủ cho bốn người chúng ta nhấp môi, dù sao nồng độ cồn của bia cũng không cao."
Kim Thái Hanh nhìn cậu: "Sinh nhật tôi hay sinh nhật ông?"
Điền Chính Quốc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của hắn: "Được rồi, nghe ông."
Nhóm người lại gọi thêm món rau trộn.
Trong khi chờ món ăn được mang lên, nhân viên phục vụ mang đồ uống đến cho họ trước, trong đó có một chai bia.
Điền Chính Quốc vui mừng, Hanh Bảo sẽ không bao giờ không để ý đến yêu cầu của cậu, cho dù hôm nay là sinh nhật hắn đi nữa.
Cậu cầm bia lên rót vào cốc, cốc đầu tiên đưa cho Kim Thái Hanh: "Nào, Hanh Bảo."
Gương mặt Kim Thái Hanh cứng đờ, Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông sững sờ một giây, rồi cười như điên!
"Ha ha ha ha ha Hanh Bảo!" Tưởng Nhất Bách cười bò.
Vệ Mông cố gắng giữ mặt mũi cho Kim Thái Hanh, nhưng bị Tưởng Nhất Bách ảnh hưởng, cũng cười theo.
Kim Thái Hanh không nhịn nổi nữa lườm Điền Chính Quốc một cái, trước kia chưa từng thấy hắn có biểu cảm thế này bao giờ!
Đúng là không biết nên giải thích thế nào, hôm nay, trong ngày sinh nhật lần thứ mười bảy của mình, trước mặt đám bạn thân, mặt mũi hắn đã mất hết.
Kim Thái Hanh gắp một miếng dưa chuột nhét vào miệng Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, đừng nói nữa."
Điền Chính Quốc tự biết mình đuối lý, nhưng cậu chỉ thuận miệng thôi.
Từ khi cậu phát hiện Kim Thái Hanh có khả năng có ý nghĩ khác với mình, lại thêm việc học bận rộn thì hai người họ trừ tan học cùng về nhà ra, số lần ăn cơm cùng nhau trên trường cũng ít hẳn.
Điền Chính Quốc cắn miếng dưa, nói: "Tôi không cố ý, chỉ thuận miệng thôi."
Tưởng Nhất Bách cuối cũng cũng ngừng cười: "Hai người còn gọi nhau bằng tên thân mật cơ à."
Vệ Mông phụ họa: "Đúng đấy, Quốc nhi với tôi trước giờ cũng không gọi tên thân mật đến vậy!"
Điền Chính Quốc lập tức liền phản bác: "Ai thèm gọi tên thân mật với mày chứ.
Hai chúng tao quen nhau từ nhỏ, gọi quen rồi."
Kim Thái Hanh gật đầu: "Ừm, nhưng bình thường ở ngoài rất ít khi gọi cái tên này."
Điền Chính Quốc giơ cốc bia lên: "Nào, cạn ly vì nhân vật chính ngày hôm nay của chúng ta!"
Bốn người cụng ly.
Sau đó trăm miệng một lời nói:
"Chúc Hanh Bảo sinh nhật vui vẻ!"
Kim Thái Hanh không biết nên lườm họ tiếp hay không, cuối cùng đành thở dài chấp nhận lời chúc mừng.
Sinh nhật năm nay của hắn trôi qua rất bình thường, nhưng đêm nay cả nhóm đã được đi ăn rất vui vẻ.
Bốn người ăn uống hơn một tiếng rồi mới ai về nhà nấy.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh gần đây không đi xe đạp, gọi xe về nhà.
Nhưng khi xe mới đi đến con đường gần khu nhà, Điền Chính Quốc đã bảo tài xế ngừng lại.
Kim Thái Hanh theo cậu đi xuống: "Sao thế?"
Điền Chính Quốc chỉ vào cửa hàng tiện lợi bên kia: "Chờ tôi một chút, tôi mua ít đồ."
Tối nay Kim Thái Hanh uống một ít bia, không cảm thấy lạnh nữa.
Hắn không có ý định đi vào cùng, đứng chờ cậu ở ngoài cửa.
Một lát sau, Điền Chính Quốc đi ra.
Hai người ra khỏi thang máy, Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh, bố mẹ hắn hôm nay không về nhà sao.
Kim Thái Hanh gật đầu, trong ánh mắt còn lộ ra chút ít tủi thân: "Ừ, năm nay họ chỉ cho tôi tiền để đi ăn với bạn học thôi."
Điền Chính Quốc đẩy hắn vào nhà: "Đi vào nhanh thôi, lạnh quá."
Kim Thái Hanh quả nhiên nghe hiểu ý cậu, lập tức đi vào nhà.
Chờ khi hắn mở đèn, thay giày đứng dậy mới phát hiện Điền Chính Quốc vẫn đứng im như cũ.
Hắn đang định bảo cậu thay giày đi, thì thấy cậu lấy ra một chiếc cupcake dâu tây nho nhỏ, nhìn qua cũng biết nó vừa ngọt ngào vừa béo ngậy, rất hấp dẫn các bạn nhỏ.
Điền Chính Quốc nhìn hắn, nói: "Sinh nhật vui vẻ.
Hôm nay ông chưa ăn bánh gato, ăn tạm cái này nhé? Tiệm bánh bên ngoài đóng cửa hết rồi."
Kim Thái Hanh chăm chú nhìn chiếc bánh nhỏ bé này, giơ tay cẩn thận nhận lấy: "Được."
Chỉ cần được trải qua sinh nhật với Quốc Quốc, hắn cảm thấy bánh gato loại nào cũng là chiếc bánh ngon nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top