III
Lúc Điền Chính Quốc nghỉ hè vẫn để một quả đầu tóc dài quá tai màu xám tro, khi khai giảng bị mẹ cậu bắt ép cắt ngắn lại, cũng nhuộm tóc thành màu đen, bây giờ nhìn qua trông ngoan ngoãn hơn nhiều.
Lúc này, mấy sợi tóc mềm mềm của cậu quét lên gáy Kim Thái Hanh, khiến hắn hơi ngứa ngáy.
Kỳ mẫn cảm của Alpha là một dấu hiệu của sự trưởng thành, xuất hiện từ năm mười hai đến mười sáu tuổi, từ đó họ có năng lực đánh dấu Omega, nếu kỳ phát tình của Omega xuất hiện, họ còn có thể giúp Omega áp chế pheromone, được Alpha đánh dấu tạm thời đôi khi còn hữu hiệu hơn cả thuốc ức chế.
Nếu như một người xa lạ hỏi về kỳ mẫn cảm của Alpha hay kỳ phát tình của Omega thì đúng là một kẻ mất lịch sự, vì đây là một chuyện vô cùng riêng tư.
Là một Beta chuẩn đét, Điền Chính Quốc chưa từng dính vào hai nỗi phiền muộn này.
Đương nhiên, vì đây là chuyện riêng tư, thế nên cậu sẽ không đi hỏi một Alpha nào khác, chỉ hỏi riêng một mình Kim Thái Hanh đã quen thuộc từ lâu này mà thôi.
Động tác bấm điện thoại của Kim Thái Hanh hơi dừng lại, không ngẩng đầu lên nói: "Chắc tầm năm hai cấp hai (lớp 8)."
Điền Chính Quốc rất hứng thú với những tin đồn xoay quanh Kim Thái Hanh, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp sáng bừng lên: "Vậy lúc đó ông có muốn đánh dấu Omega nào không? Trong kỳ mẫn cảm Alpha các ông rất thích làm chuyện đó với Omega nhỉ?" Cậu còn giơ một trái tim ra trước mặt Kim Thái Hanh.
"Không có." Kim Thái Hanh giơ tay ấn lên cái trán đang xích lại gần tai mình, Điền Chính Quốc càng đến gần, hắn càng cảm thấy nóng, hơi thở nóng ấm của cậu quét ngang qua cổ hắn.
Điền Chính Quốc không tin, gạt tay Kim Thái Hanh ra, cười hì hì: "Sao có thể không có, lừa gạt ai thế, mặt ông đỏ bừng rồi kìa."
Kim Thái Hanh cúi đầu tiếp tục nhập thông tin: "Chỉ là hơi nóng thôi, ông tranh thủ nhập thông tin vào đi, chút nữa còn phải làm bài tập."
Lực chú ý của Điền Chính Quốc bị kéo sang chuyện khác, cậu lại co quắp lăn về trên ghế sô pha, "Hết chuyện để nói rồi à, nói đến chuyện bài tập làm gì, chiều nay học mệt quá, để tôi ngủ một lát đã, lúc nào ăn cơm thì gọi tôi."
Kim Thái Hanh nhìn dáng vẻ có thể ngay lập tức tiến vào giấc ngủ của cậu, đáp: "Được."
Điền Chính Quốc cố chống lại cơn buồn ngủ, đưa điện thoại di động của mình cho hắn: "Ông điền nốt thông tin hộ tôi đi, cũng không quan trọng lắm."
Kim Thái Hanh: "Ừm."
Thông tin của Điền Chính Quốc hiển thị rõ trên màn hình điện thoại, giới tính Beta là giới tính không có đặc điểm gì đặc biệt, trong giai đoạn từ mười hai đến mười sáu tuổi cũng sẽ sinh ra pheromone, nhưng hương vị rất nhạt, không có ảnh hưởng lớn đến Alpha và Omega.
Vạt áo đồng phục của Điền Chính Quốc bị kéo lên, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn, Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua, đứng dậy đi phòng ngủ lấy cho cậu một tấm chăn, đắp lên vùng eo bị lộ ra ngoài của Điền Chính Quốc, còn hắn thì ngồi trên thảm bắt đầu làm bài tập.
Điền Chính Quốc bị mùi cơm đánh thức.
Một nửa bầu trời bên ngoài nhuộm sắc màu đỏ rực, cũng biến cả phòng khách nhà Kim Thái Hanh thành màu vỏ quýt, tạo nên một bức tranh hoàng hôn đầy tính nghệ thuật.
Kim Thái Hanh đã mở hộp thức ăn mua từ bên ngoài ra: "Tỉnh rồi? Tôi gọi thức ăn bên ngoài, còn gọi cả gà rán ông thích nữa."
Điền Chính Quốc làm gì còn tâm trạng ngắm cảnh bên ngoài nữa, duỗi lưng ngồi xuống đối diện Kim Thái Hanh, nhấc đũa lên, bắt đầu ăn như gió cuốn.
Cậu thỏa mãn nói: "Hanh Bảo, ông về thật là tốt quá."
"Bây giờ mẹ tôi không cho ăn thực phẩm rác, đồ ăn nhạt nhẽo vô vị. Mỗi ngày đều bắt dưỡng sinh, ai cũng không được phản kháng."
Trước mặt Kim Thái Hanh, cậu luôn nghĩ gì nói đó.
Kim Thái Hanh nâng mắt nhìn cậu: "Vậy mà còn giận tôi."
Chuyện giận dỗi này thực ra nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ.
Năm lớp sáu sau khi Kim Thái Hanh từ nhà cũ chuyển đi thì chưa từng trở về, bây giờ không những trở về, còn học cùng lớp với Điền Chính Quốc.
Đáng lẽ Điền Chính Quốc phải vô cùng vui mừng mới đúng.
Thế nhưng trước khi trở về, Kim Thái Hanh bỗng nhiên nảy sinh ý tưởng, muốn cho Điền Chính Quốc một niềm vui bất ngờ.
Thế nên vào đúng ngày khai giảng, khi Điền Chính Quốc nhìn thấy Kim Thái Hanh mặc đồng phục mới phát hiện hắn đã trở về, còn học cùng lớp với mình.
Vì Kim Thái Hanh cố ý giấu diếm mà cậu tức giận đến mức muốn đánh cho hắn một trận, nhưng bình thường Điền Chính Quốc lười biếng, không thích vận động để mồ hôi ra đầy người, thế nên cậu nhẫn nhịn, chuyển sang chiến tranh lạnh với Kim Thái Hanh.
Sau khi về nhà, lại nghe thấy hàng xóm xung quanh bàn tán đến chuyện Kim Thái Hanh chuyển về, mẹ, chị gái và em trai cậu đều biết, vậy mà cậu lại là người cuối cùng biết tin.
Điền Chính Quốc càng tức giận, vốn chỉ định chiến tranh lạnh ba ngày, cuối cùng biến thành hai tuần lễ.
Điền Chính Quốc ném xuống một miếng xương cánh gà, ăn đến miệng bóng dầu, nói: "Chuyện này là lỗi của tôi sao?"
Kim Thái Hanh đưa cho cậu một tờ khăn giấy: "Tôi muốn ông ngạc nhiên mà, không phải rất bất ngờ sao?"
Điền Chính Quốc lườm hắn một cái, dùng khăn giấy lau qua loa trên miệng: "Vui đâu chẳng thấy, chỉ thấy hoảng sợ mà thôi, sao ông không lên thẳng Nhất Trung?"
Kim Thái Hanh nói: "Lúc thi cấp ba bị đau bụng, thi rớt, nên mới đến Tam Trung".
Điền Chính Quốc hơi nghi ngờ, nhưng cũng không có ý định suy nghĩ quá sâu xa: "Vậy sao trước đó ông không kể với tôi, sao lại ăn linh tinh trước khi thi để đau bụng chứ."
Kim Thái Hanh lơ đễnh: "Học ở đâu mà chẳng được, hơn nữa giờ chúng ta lại có thể cùng nhau đi học."
Điền Chính Quốc nghĩ lại: "Có lý."
"Hay tí nữa ông làm luôn bài về nhà cho tôi đi."
Cùng lớp thật tốt, đỡ phải làm bài về nhà!
Nhưng Kim Thái Hanh không hề nghĩ ngợi đã từ chối: "Tự làm đi."
Điền Chính Quốc: "Vậy ông cho tôi chép."
Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không cho, nếu ông không biết làm thì tôi chỉ bài cho ông."
Điền Chính Quốc dùng khăn giấy lau miệng: "Keo kiệt."
Kim Thái Hanh rút sách bài tập toán học của cậu ra: "Làm hai trang bài tập này."
Tất cả đáp án sách bài tập của họ trước đó đều đã bị giáo viên xé mất.
Điền Chính Quốc gục xuống bàn ngáp một cái, cầm bút viết bài, nhưng tư thế ngồi của cậu uốn éo thành hình con rắn, lại lộ ra một đoạn eo trắng nõn.
Kim Thái Hanh nhìn qua, nhanh chóng chuyển hướng ánh mắt đi chỗ khác.
Hắn có thể dạy Điền Chính Quốc làm bài tập, nhưng sẽ không bao giờ làm bài hộ cậu hay cho cậu chép bài, bởi vì chỉ cần một lần giúp cậu sẽ sinh ra rất nhiều những vấn đề khác.
Lần đầu xảy ra vấn đề là lúc hai người họ còn học cấp một, có một lần Điền Chính Quốc không muốn làm bài tập, Kim Thái Hanh giúp cậu hoàn thành, ai ngờ hôm sau hai người bị giáo viên gọi tới phê bình.
Nguyên nhân là vì chữ của Kim Thái Hanh tinh tế xinh đẹp, là tiêu chuẩn trong mắt các giáo viên, còn chữ của Điền Chính Quốc không khác gì cua bò trên mặt giấy, một cuốn vở bài tập đột nhiên thay đổi phong cách, vừa nhìn là biết có chuyện không đúng, huống chi hai người họ chẳng khác gì hình với bóng.
Lần thứ hai xảy ra vấn đề là lần Điền Chính Quốc chạy sang nhà Kim Thái Hanh chép bài, hôm đó mẹ Điền có việc sang tìm mẹ Kim, nhìn thấy Điền Chính Quốc ôm vở của Kim Thái Hanh điên cuồng chép bài, mẹ Điền tức giận đuổi theo Điền Chính Quốc chạy quanh cả khu phố.
Sau khi về nhà thì bà mắng Điền Chính Quốc cả một buổi tối, phạt cậu phải tự mình giặt quần áo một tuần, còn bắt chị cậu giám sát chặt chẽ, đối với một người lười thì đây đúng là một tai họa lớn vô cùng.
Tóm lại, chỉ cần Điền Chính Quốc chép bài của Kim Thái Hanh, hay để Kim Thái Hanh giúp cậu làm bài tập, chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt.
Điền Chính Quốc bắt đầu làm bài tập, lề mà lề mề ở nhà Kim Thái Hanh đến tám rưỡi mới chịu về nhà.
Kim Thái Hanh nhìn theo bóng dáng cậu đang đi đến cửa thang máy: "Sáng mai tôi chờ ông cùng đi học."
Điền Chính Quốc một bên vai đeo cặp sách, dựa vào cửa thang máy, lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời: "Ừm."
Còn đang nói chuyện, thang máy đi lên mở cửa ra, Điền Chính Quốc bước từng bước tiến vào.
Kim Thái Hanh thuận miệng hỏi một câu: "Sao gần đây ông mệt mỏi thế."
Điền Chính Quốc: "Lên lớp mệt quá." Gần đây càng ngày càng buồn ngủ, cũng không biết vì sao cậu luôn có cảm giác ngủ không đủ.
Nhà Điền Chính Quốc ở tầng mười bảy, nhà Kim Thái Hanh ở tầng mười.
Khoảng cách của hai người họ chỉ là bảy tầng lầu.
Về đến nhà, vừa mở cửa vào liền nghe thấy một tràng mắng chửi như súng liên thanh của mẹ Điền từ phòng bên truyền đến.
Mẹ cậu đang mắng mỏ chị gái Alpha và em trai Omega của cậu, nhà họ có thể nói là một gia đình đầy đủ ABO, là một gia đình người người ao ước.
Thế nhưng chị cậu trong trường học chính là một giáo bá* điển hình!
*Giáo bá: đánh nhau giỏi, đại ca đánh nhau (nôm na là trùm trường).
Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đẩy cửa vào nhà, mẹ cậu còn đang quấn lô uốn tóc, đứng trước người cô chị gái cao hơn bà cả một cái đầu của cậu, mắng mỏ.
"Điền Hân, con mấy tuổi rồi hả, giáo viên ngày nào cũng mời phụ huynh đến văn phòng nói chuyện."
"Con nói xem, khai giảng được hai tuần, giáo viên mời phụ huynh đến hai lần, hôm nay lại gọi điện thoại tới cho mẹ là sao hả! Không nói cho rõ thì đừng mong được đi ngủ!"
Điền Hân bắt chéo chân, nếu cho chị ấy thêm một điếu thuốc thì chắc chắn sẽ khắc họa rõ nét hình tượng của một bá chủ học đường hơn nhiều: "Còn có thể có chuyện gì được nữa ạ, không phải do lão già chủ nhiệm lớp đó sao, rảnh quá quản lắm chuyện."
Điền Chính Quốc nhẹ chân nhẹ tay đi vào nhà, tránh để bị mẹ mình để ý đến.
Mẹ Điền vỗ đùi Điền Hân một cái: "Tôn trọng thầy Nghiêm một chút, lúc thì đánh nhau lúc thì yêu đương, nếu con dám tùy tiện đánh dấu Omega nào, thì xem xem mẹ có dám đánh chết con không!"
Điền Hân gào lên một tiếng, một cái đánh này của mẹ đến Điền Chính Quốc nghe thôi cũng cảm thấy đau.
Điền Hân: "Con không đánh dấu Omega, chỉ là có hai Omega thích con, vì con mà giật tóc đánh nhau thôi, không liên quan đến con." Điền Hân thấy Điền Chính Quốc trở về, lập tức gọi cậu để mẹ Điền di dời lực chú ý: "Điền Chính Quốc, về rồi à."
Mẹ Điền cuối cùng cũng để ý đến Điền Chính Quốc, bà quay đầu lại nhìn một chút, họng súng lại chuyển sang Điền Tranh đang chụp ảnh tự sướng ở một góc: "Điền Tranh, về phòng tẩy trang ngay!"
Điền Tranh trang điểm đậm không vui nói: "Con đã trang điểm lâu lắm đó."
Tròng mắt của mẹ Điền xoay tròn một trăm tám mươi độ: "Sang năm con phải vào cấp ba rồi đấy, còn không cố gắng học cho giỏi đi."
Điền Tranh bĩu môi: "Anh con học trung học 19 còn đỗ được Tam Trung, sao con không làm được như thế chứ."
Mẹ Điền trợn mắt với Điền Tranh: "Toán học kỳ trước của con được mấy điểm?"
Nói đến thành tích một cái, Điền Tranh lập tức đứng dậy, quay đầu chạy về phòng: "Tẩy thì tẩy, hừ!" Không phải chỉ là một bài kiểm tra chín điểm thôi sao, có gì đáng kinh ngạc chứ!
Mẹ Điền đỡ trán, quát: "Đi đường bình thường cho mẹ, không được lắc eo! Nhà nào có nam Omega đi đường giống con chứ, cả đám đều làm mẹ tức chết mất thôi!"
Ai có thể nghĩ ra được, Điền Chính Quốc vậy mà lại là người có thành tích học tập tốt nhất trong ba chị em nhà họ.
Điền Chính Quốc cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, tránh cho mẹ cậu mắng đến thân mình, nhưng đúng lúc cậu nghĩ mẹ mình mắng xong hai kẻ không bớt lo kia sẽ quên mình, thì mẹ Điền vẫn nhớ đến nhắc nhở cậu.
Nhưng mà lúc này giọng nói của mẹ Điền vẫn dịu dàng hơn một chút: "Điền Chính Quốc, thu dọn phòng của con đi, lung tung hỗn loạn, tháo ga giường ra đem giặt ngay."
Điền Chính Quốc dài giọng trả lời: "Vâng." Cứ đồng ý trước đã, còn có thu dọn hay không là chuyện của cậu.
Điền gia là một gia đình bình thường, không phải lo ăn lo uống, nhưng cũng không phải một gia đình giàu có, bố Điền là quản lý kỹ thuật ở công ty tàu điện ngầm, mẹ Điền thì làm nội trợ.
Nhưng sau khi sinh Điền Tranh, trong nhà có khoản vay mua nhà và mua xe, áp lực lên bố Điền quá lớn, đến khi Điền Tranh đi nhà trẻ mẹ cậu cũng quay lại làm việc, bây giờ đang là quản lý nhân sự của một công ty.
Mẹ Điền và bố Điền đã từng thở dài vô số lần, hai người họ đều là sinh viên tốt nghiệp đại học 985, sao có thể sinh ra ba đứa con không biết cố gắng đến vậy, giống đứa bé Kim Thái Hanh ở tầng dưới thì thật tốt biết bao, năm nào cũng đứng hạng nhất, khiến cho cả gia đình nở mày nở mặt.
Tuy nhà họ không đại phú đại quý, nhưng bố mẹ Điền Chính Quốc cũng là người có tầm nhìn xa, sớm mua một căn nhà lớn, thế nên mấy đứa con ai cũng có phòng riêng.
Điền Chính Quốc ở phòng nhỏ nhất, dù sao cậu cũng là Beta, còn Alpha và Omega thì lúc nào cũng phải chiếu cố nhiều hơn.
Điền Chính Quốc đi tắm xong liền lăn ra giường nằm, lúc chiều tối cậu đã ngủ ở chỗ Kim Thái Hanh một lát, bây giờ cũng không cảm thấy quá buồn ngủ nữa.
Cậu mở điện thoại ra, Wechat ngày xưa luôn yên tĩnh bỗng nhiên có đến 999 tin nhắn mới.
Cậu ấn vào xem mới biết đây là tin nhắn của nhóm chat cậu mới gia nhập, quên không tắt thông báo.
Mấy người bạn học không quen thân này đang trò chuyện rất vui vẻ.
Từ lúc tan học đến giờ, họ trò chuyện từ nhóm nhạc thiếu niên nào đó mình yêu thích cho đến các nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da, bây giờ chủ đề đã kéo đến tin đồn của Âu Nhược Nghi và Kim Thái Hanh rồi.
Dương Tú: Oa oa oa, tin tức động trời này!
Lâm Môi Môi: Gì thế, đừng suốt ngày dọa người ta thế chứ, tin tức không động trời thì ngày mai tôi sẽ cho ông động trời luôn đó.
Cơn buồn ngủ cũng bị ông đuổi đi mất rồi, ngày mai tôi phải đọc bài đấy.
Lâm Môi Môi là đại biểu môn ngữ văn của lớp họ.
Trình Văn: Mau nói đi, đừng dử mồi nhau nữa.
Dương Tú: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Lam Tĩnh Vũ: Hả?
Điền Chính Quốc tiện tay ấn mở.
Tất cả đều là ảnh chụp Kim Thái Hanh đang giảng đề cho Âu Nhược Nghi.
Thiếu nữ xinh đẹp thiếu niên anh tuấn, ảnh chụp điện thoại mà đẹp như tranh vẽ.
Ngày chụp ảnh là hai năm trước, cũng chính là lúc Kim Thái Hanh học lớp 8.
Điền Chính Quốc nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, tức giận nghĩ: Đồ lừa đảo, còn bảo kỳ mẫn cảm chưa từng nghĩ đến Omega.
Chưa từng nghĩ sao, chứng cứ chất chồng như núi đây nè.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top