Chap 4: Hai lần
Ông cụ bị bệnh. Chuyện nhỏ chuyện to ở công ty đều đặt hết trên người Điền Chính Quốc. Tuy trên danh nghĩa ông cụ vẫn chưa từ chức nhưng Điền Chính Quốc đã nhận trách nhiệm chủ tịch từ lâu. Ban giám đốc vẫn còn những người nắm quyền khác nhưng dù sao tập đoàn Hoàn Hạ cũng là doanh nghiệp gia đình. Ông cụ nắm phần lớn cổ phần, còn Điền Chính Quốc lại là người kế nhiệm tập đoàn được bồi dưỡng từ nhỏ. Ai cũng hiểu, tương lai ông cụ mà đi thì Điền Chính Quốc chính là người làm chủ tập đoàn Hoàn Hạ.
Sức khoẻ ông cụ ngày một sa sút. Sáng nay kiểm tra phòng, Kim Thái Hanh thấy sắc mặt ông không ổn. Đợi tới khi hắn phản ứng, ông cụ đã nghiêng đầu nôn ra. Kim Thái Hanh vội chạy tới, tay hứng nước chua ông cụ vừa nôn.
Kim Thái Hanh vỗ lưng ông một cách có quy luật. Y tá bên cạnh nhanh chóng mang thùng rác tới và đưa cho hắn mấy tấm băng gạc.
Kim Thái Hanh đặt gạc dưới cằm ông. Tiếng ho sặc sụa khiến người chăm sóc bên cạnh lo lắng không thôi, rất sợ ông cụ không chịu được mà xuôi tay. Đợi ông nôn xong, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Y tá nhanh chóng lấy khăn mặt sạch lau miệng cho ông.
Kim Thái Hanh dùng băng gạc lau chất lỏng trên tay đi. Ông cụ ho đến đỏ bừng mặt. Ánh mắt hơi tan rã. Ông nhìn Kim Thái Hanh, suy yếu bảo: “Làm phiền cậu rồi.”
Kim Thái Hanh ném băng gạc vào thùng rác, đoạn quay sang cười với ông, ấm giọng bảo: “Bác sĩ chính là giúp người giải quyết phiền toái.”
Ông cụ nhắm hai mắt lại, giọng khản đặc: “Không biết cậu có gia đình chưa. Nếu tôi còn sống được thêm hai năm nữa, có thể sẽ mai mối cậu cho cháu gái tôi đấy.” Ông mở mắt, đáy mắt mang ý cười nhìn Kim Thái Hanh: “Đáng tiếc, cháu gái tôi còn nhỏ.”
“Bác sĩ Kim, có chuyện phải làm phiền cậu.”
Kim Thái Hanh cúi người xuống: “Ông nói đi.”
Điền Chính Quốc bận rộn công việc. Ông cụ nhập viện, anh lại càng bận, ban ngày không có thời gian vào viện. Thường lúc anh tới thì ông đã ngủ rồi. Hôm nay khi anh tới, đèn phòng bệnh cũng đã tắt. Anh nhẹ nhàng đóng cửa chuẩn bị rời đi, phía sau bỗng truyền tới tiếng ho khan.
“Điền Chính Quốc.” Ông nội khàn giọng gọi anh.
Điền Chính Quốc dạ một tiếng, tới gần giường định bật đèn.
“Đừng bật đèn, sáng quá, mắt ông không chịu được.” Ông cụ nói chuyện có chút khó khăn.
Điền Chính Quốc sờ soạng đi tới ngồi trên ghế cạnh giường.
“Công ty nhiều việc, không cần cả ngày chạy tới chạy lui.” Tốc độ nói của ông rất chậm chạp, mỗi một chữ nói ra phảng phất như phải dùng hết sức lực toàn thân: “Mọi chuyện sau này đều giao cho con. Thời khắc mấu chốt, đừng nên lãng phí sức lực vào những chuyện khác.”
Điền Chính Quốc không nói gì.
“Điền Chính Quốc.”
Điền Chính Quốc dạ một tiếng.
“Thành sự kỵ nhất do dự nửa vời, ném hết những thứ vô dụng với con ra sau đầu đi.”
Đây đều là chuyện thường ngày, Điền Chính Quốc đã nghe những lời này mà lớn lên. Ông dạy anh làm kinh doanh thế nào, làm sao để có được thứ mình muốn, làm sao để tối đa hoá lợi ích.
Ông cụ luôn nói chủ nghĩa lý tưởng của Điền Hoài Ngọc là tùy hứng, vô kỷ luật, cũng may Điền Chính Quốc không giống ba anh.
Điền Chính Quốc không biết liệu anh có giống ba mình không, nhưng anh biết ba giống bà anh.
Điền Chính Quốc kéo đắp chăn cho ông nội, kín đến cổ ông, hỏi ngược lại: “Những thứ vô dụng là gì, là tất cả mọi thứ ngoài Hoàn Hạ sao?”
Anh rất ít khi làm quá vấn đề, thái độ có chút không vui. Ông cụ cau mày bảo: “Ông chỉ đang nhắc nhở con. Con còn quá trẻ, không thể giống ba con. Điền Chính Quốc, ở vị trí này, con phải biết được điều gì là ưu tiên hàng đầu.”
Điền Chính Quốc không hiểu, không hiểu tại sao đến lúc này rồi mà chủ đề giữa hai người vẫn còn là những thứ này. Trong phòng rất tối. Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được ông thở rất nặng nề, phát âm đã bắt đầu không rõ chữ.
Anh không thể tranh cãi với ông, cũng chẳng nỡ nặng lời: “Không nói nữa, ông nghỉ ngơi đi.”
“Sau này không còn cơ hội nói, bây giờ còn không cho ông nhiều lời thêm một chút.”
Điền Chính Quốc bất đắc dĩ bảo: “Được rồi, ông nói, con nghe.”
Ông cụ thở dài: “Ông vẫn luôn mong chờ con lập gia đình, sau này không chờ được.”
Điền Chính Quốc rất muốn nói với ông, anh chẳng lập gia đình được. Anh không muốn trước khi ông mình rời đi vẫn còn giấu giếm bí mật này.
Nhưng sự thật tàn nhẫn như vậy, so với nói dối còn khó mở miệng hơn.
“Điền Chính Quốc này.” Ông gọi.
Điền Chính Quốc tưởng ông có điều muốn nói nên cúi người xuống. Ông trầm mặc một hồi, thở dài rất nhẹ nhưng chẳng nói lời nào.
Điền Chính Quốc rời đi rất chậm, hơi may mắn một chút, anh gặp được vị bác sĩ họ Kim kia dưới hầm gửi xe. Điền Chính Quốc chưa gặp hắn được mấy lần. Hai lần gặp trước đối phương đều mặc áo blouse trắng, lần này mới mặc thường phục, khiến người ta có cảm giác mới mẻ.
Hắn mặc một chiếc quần tây đơn giản. Sơ mi nâu nhạt rộng rãi bọc trong quần tây, Trang phục này rất tôn dáng, nhìn không sót một chút nào vóc dáng trước đây bị giấu dưới lớp áo trắng dài, đúng tiêu chuẩn vai rộng eo hẹp.
Điền Chính Quốc không chú ý nhiều đến những thứ khác, chỉ nhìn chằm chằm đôi chân vừa dài vừa thẳng của hắn.
Kim Thái Hanh cúi đầu xem điện thoại, tay kia xách túi. Có lẽ do nghe tiếng bước chân nên hắn ngẩng đầu. Trông hắn có vẻ mỏi mệt, môi hơi bong tróc, mà mắt cũng hơi đỏ.
Bước chân Kim Thái Hanh dừng lại.
“Muộn vậy mới tan làm sao?” Điền Chính Quốc thoải mái nói chuyện với hắn.
Có lẽ hắn thật sự rất mệt mỏi nên phản ứng hơi chậm chạp, mất hai giây mới cười đáp: “Đúng vậy.”
Thật ra diện mạo của hắn thiên về trưởng thành nhưng đuôi mắt hơi rủ xuống, khi cười lại cong lên, nhiều thêm vài nét trẻ con. Khi không cười lại như một người khác.
“Bác sĩ Kim còn nhớ tôi không?”
“Nhớ chứ, không đến nỗi gặp một lần đã quên.” Kim Thái Hanh vừa nói vừa bước tới.
“Chúng ta đã gặp nhau hai lần.” Điền Chính Quốc nhắc nhở hắn.
Kim Thái Hanh cười cười: “Đúng vậy.”
Kim Thái Hanh quay đầu đi ngáp một cái. Điền Chính Quốc phát hiện cằm hắn lún phún râu. Chẳng rõ do mệt mỏi hay bởi hôm qua chưa cạo. Trông không gọn gàng nhưng lại rất gợi cảm.
“Có ca mổ sao? Muộn vậy mới tan làm.”
“Ừ, lâu hơn thời gian dự kiến một chút.”
“Vẫn chưa ăn à?”
“Chưa.” Kim Thái Hanh cười khổ, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
Lần trò chuyện thứ hai của hai người diễn ra rất suôn sẻ. Tuy hiện tại Điền Chính Quốc rất muốn mời đối phương cùng dùng cơm nhưng anh biết chuyện đó không thực tế.
Nóng vội có thể phản tác dụng.
Phía sau bỗng có hai chùm ánh sáng trắng chiếu tới. Điền Chính Quốc lui về sau nhìn thoáng qua. Một chiếc xe thuộc dòng xe Sedan* màu trắng trong hầm đang sáng đèn. Người bên trong xuống xe, đi về hướng bọn họ. Là phụ nữ, ánh mắt cô nhìn về phía Kim Thái Hanh: “Chưa chuyện xong hả, cô chờ cháu trong xe cả buổi trời rồi đây này.”
*Sedan: hiểu đơn giản là dòng xe có mui kín với thân xe chia làm 3 khoang riêng biệt: khoang động cơ phía trước, khoang hành khách và khoang hành lý phía sau.
Trông cô có vẻ hơn Kim Thái Hanh mấy tuổi, khí chất chững chạc. Vừa tới gần, Điền Chính Quốc đã thoáng thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô. Cô lịch sự mỉm cười với Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh hỏi cô: “Có cơm không? Đói ngất rồi.”
“Chưa ăn tối à?”
“Phẫu thuật suốt từ hai giờ chiều tới giờ, thời gian đâu mà ăn.”
“Úi dồi, thương thế nhờ, đi thôi, tìm đại chỗ nào ăn đã.” Cô nhìn điện thoại: “Giờ này chắc chỉ còn mấy quán ăn đêm ven đường mở cửa.”
Kim Thái Hanh chào Điền Chính Quốc: “Tôi đi trước.”
Điền Chính Quốc đáp: “Gặp lại sau.”
Hai người họ đi cạnh nhau, vừa cười vừa nói. Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng họ, trên mặt không biểu cảm gì. Hầm gửi xe trống trải, tiếng nói chuyện của họ rõ ràng truyền tới tai anh.
“Nói trước là cháu không ăn quán ăn đêm ven đường đâu nhé.” Kim Thái Hanh bảo.
“Vậy cháu muốn ăn gì?”
“Dù sao không phải quán ăn đêm ven đường là được, không vệ sinh lắm.”
“Có mỗi cháu ngày nào cũng lắm chuyện, quán ăn đêm bẩn bằng mấy cái u nhọt mỗi ngày cháu từng cắt ra chắc?”
Kim Thái Hanh nhăn mày: “Cô tha cho cháu đi, lát cháu còn muốn ăn thêm mấy bát cơm.”
“Hahaha…”
Điền Chính Quốc khẽ nhếch miệng, xoay người đi về phía xe mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top