CHƯƠNG 23: CÓ CHÚT LẠNH



.

"Mi lặp lại lần nữa." Lâm Tiểu Bân nói.

Điền Chính Quốc mông lung nhìn hắn, "Sáu người."

Ngô Uyên là người đầu tiên cười ra tiếng, nói đúng một chữ, "Nể!"

Lâm Tiểu Bân đặt điện thoại xuống, "Đến đây kể chút coi, sáu người nào?"

Điền Chính Quốc uống một ngụm trà chanh, "Cậu không biết họ đâu."

Lâm Tiểu Bân, "..."

Kim Thái Hanh mở miệng, "Cậu kể đi, tôi cũng tò mò."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, mới chịu nói, "Ba bạn thời học tiểu học, một người hồi cấp hai, lên cấp ba thì thêm hai người nữa, toàn là người mà mấy anh không biết."

Lâm Tiểu Bân hỏi, "Kế tiếp mi đừng nói với anh mày là danh sách người yêu cũ của mi điếm không xuể trên một bàn tay nhá?"

Điền Chính Quốc càng thêm khó hiểu, "Cậu nói cái gì vậy?"

Lâm Tiểu Bân tỉ mỉ đánh giá toàn bộ con người của Điền Chính Quốc, càng thêm khẳng định mà nói, "Thật ra Quốc Quốc bộ dạng không tồi, mỗi tội lùn quá cho nên bọn mình vẫn cứ luôn xem em nó là con nít, không nghĩ tới chiến tích của chú mày kinh người như thế!"

Điền Chính Quốc có cảm giác mình lại bị sỉ nhục rồi, "Đó là vì tớ nhảy cóc! Tớ mới mười lăm tuổi thôi, đợi đến khi tớ mười bảy chắc chắn cao hơn bây giờ nhiều!"

Ngô Uyên hỏi, "Em cự tuyệt hết luôn hả?"

Điền Chính Quốc vặn ngược lại, "Chẳng phải nói mỗi người luân phiên nhau à? Sao tự dưng tới lượt em mọi người lại hỏi lắm thế?"

Bị hỏi như vậy Lâm Tiểu nhanh nhảu nói, "Được! Tiếp theo! Đợi tới vòng kế mi cứ ngồi mà coi anh mi hỏi chết mi luôn!"

Lượt cuối cùng là Kim Thái Hanh, hắn thấy mấy câu hỏi nói thật chẳng đâu vào đâu cả nên quyết định chọn đại mạo hiểm.

Lâm Tiểu Bân nhấn xuống nút ngẫu nhiên, "Đại mạo hiểm của bạn là... Mời chọn một người trong số những người chơi ở đây, cùng bạn hôn nhẹ. Trời đất thánh thần thiên địa mạ tao ơi, cái này nếu nhiều người chơi thì tốt rồi. Hiện tại một đứa con gái cũng đách có, mỗi bốn người tụi mình chơi thấy gớm quá."

Kim Thái Hanh, "... Sao mấy yêu cầu đại mạo hiểm này câu nào câu nấy ngớ ngẩn quá vậy."

Lâm Tiểu Bân giục hắn, "Có thể chơi mới vui chứ! Chẳng nhẽ lại đi làm mấy cái hành động con nít con nôi nhà nhà đều biết à, phải là mấy cái vấn đề người lớn 18+ mới kích thích chứ! Anh Hanh, mặc dù nơi này chỉ còn lại ba đứa đàn em tụi em nhưng anh vẫn phải chơi cho xong đại mạo hiểm của anh nếu không anh phải chạy sang lều kế bên hô to bốn chữ tui là đồ ngốc đó nha! Không thành vấn đề, em không ngại việc anh chọn em để hôn nhẹ đâu, thật đấy, em dù sao cũng là đàn em trung thành nhất của anh..."

Lâm Tiểu Bân còn chưa dứt lời, Kim Thái Hanh đã cúi đầu chạm nhẹ vào hai má của Điền Chính Quốc đang ngồi kế bên.

"Hôn xong rồi đó." Kim Thái Hanh lạnh lùng ngầu lòi nói.

Điền Chính Quốc ngơ ngác sờ mặt mình, ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh xoa xoa đầu cậu.

Điền Chính Quốc giơ lên nắm đấm, kháng nghị, "Em không phải con nít! Không được hôn má em, cũng hông được vò tóc!"

"Được, được!" Lâm Tiểu Bân nói, "Hôn ai mà chẳng là hôn? Nếu tao mà vớ phải cái đại mạo hiểm này, tao cũng sẽ chọn Quốc Quốc! Vừa mềm lại vừa đáng yêu!"

Điền Chính Quốc hoảng sợ núp sau lưng Kim Thái Hanh, "Tớ không muốn!"

Một vòng chấm dứt, đợt thứ hai bắt đầu.

Câu hỏi ngẫu nhiên nói thật của Lâm Tiểu Bân là, "Bạn muốn nói chuyện yêu đương với ai ở nơi này?"

Bởi vì chỉ có bốn người chơi, Lâm Tiểu Bân sửa "nơi này" thành "lớp học", câu hỏi trở thành, "Ở trong lớp ai là người bạn muốn hẹn hò nhất?". Lâm Tiểu Bân suy tư nửa ngày, nói ra tên của Cao Lâm Lâm.

Ngô Uyên huýt sáo.

Lâm Tiểu Bân da mặt dày nên chẳng biết xấu hổ là gì, nói, "Cao Lâm Lâm đáng yêu mà!"

Ngô Uyên vẫn tiếp tục chọn đại mạo hiểm, lần này yêu cầu đặt ra cho hắn là "Uống cạn một lon bia."

Ngô Uyên không nói nhiều, trực tiếp cần lên lon bia nốc một hơi.

Điền Chính Quốc vẫn rất vô tư chọn lời nói thật, lần này tất cả mọi người đều rất mong chờ câu hỏi dành cho cậu. Ngẫu nhiên nói thật của cậu là, "Bạn muốn làm tình với ai trong lớp học nhất?".

Lâm Tiểu Bân mới vừa đọc tới chữ "làm", Kim Thái Hanh đã dùng tốc độ nhanh như chớp che lại lỗ tai của Điền Chính Quốc.

"Đổi cái khác." Kim Thái Hanh nói.

Lâm Tiểu Bân cạn lời, "Không đúng, anh Hanh, anh có cần phải làm quá vậy không? Em nó chính là anh Quốc được hẳn sáu người tỏ tình lận đó!"

Điền Chính Quốc, kẻ bị bít lại lỗ tai chắc chắn đây lại là mấy cái vấn đề không nên hỏi, đành phải ngồi im re ngoan ngoãn để Kim Thái Hanh che lại. Có điều cậu vô cùng bực mình, Lâm Tiểu Bân nói còn chưa xong tại sao anh Hanh có thể đoán ra được đó là mấy chuyện bậy bạ không nên nghe?

Lâm Tiểu Bân không còn cách nào bèn đổi sang một câu khác, lần này là, "Bạn cảm thấy trong lớp ai là người đẹp mắt nhất!"

Câu hỏi vừa xuất ra, Lâm Tiểu Bân đã ngay lập tức nở nụ cười thô bỉ, "Dạng tầm thường thế này đã ổn chưa? Anh Hanh, anh mau thả tay, em sẽ đọc lại câu hỏi thêm lần nữa, Điền Chính Quốc phải trả lời!"

Câu hỏi này tuy rằng bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng về cơ bản cũng đồng một dạng với câu trước, bởi vậy Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đều trưng ra vẻ mặt có trò hay để xem.

Điền Chính Quốc không chút do dự mà trả lời, "Anh Hanh!"

"Ha ha ha ha ha ha ha!" Lâm Tiểu Bân cười một trận điên đảo trời đất, cười tới độ muốn tắt thở. Ngay cả Ngô Uyên mà cũng cười rung hai bờ vai, cười đến chảy cả nước mắt.

Điền Chính Quốc lại tiếp tục mờ mịt, hỏi Kim Thái Hanh, "Buồn cười chỗ nào ạ?"

Kim Thái Hanh hiếm thấy lộ ra vẻ ngượng ngùng, "Nói khác phái mà, sao tự dưng nhắc đến tôi trong đó?"

"Anh đẹp mắt nhất!" Điền Chính Quốc nói, "Là người đẹp trai ngầu lòi nhất mà em từng thấy qua!"

Dứt lời còn bật ngón cái về phía Kim Thái Hanh.

Đèn đường của khu dã ngoại mờ mờ ảo ảo, một vài người phải mang theo cả đèn LED cầm tay nhưng bọ họ thì không, chỉ đơn giản là dựa vào ánh trăng và ánh đèn đường để chơi trò chơi.

Điền Chính Quốc vừa dứt tiếng khen, nét cười nhanh chóng xuất hiện trên gương mặt vô cảm của Kim Thái Hanh. Nụ cười của hắn không sâu nhưng lại là nụ cười thoải mái chân thật nhất bởi vì trong khoảnh khắc đó ánh mắt sắc bén của Kim Thái Hanh nhu hòa đi rất nhiều.

Dịu dàng tới nỗi khiến cho Điền Chính Quốc cảm thấy mặc kệ cậu có tùy ý bao nhiêu, bướng bỉnh cỡ nào, anh Hanh vẫn sẽ luôn luôn bao dung cậu.

Vòng thứ ba tiếp diễn, Lâm Tiểu Bân nhấn nút chọn đại mạo hiểm, "Mời bạn ngay tại đây bế một người theo kiểu công chúa sau đó đi một vòng."

Tay của hắn vừa mới hướng về phía Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc ngay lập tức trốn sau lưng Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh không nhiều lời vô ích, nhanh chóng ra lệnh hắn bỏ qua cái yêu cầu này, chính mình tự đi sang trại kế bên hô to tui là kẻ ngốc đi.

Lâm Tiểu Bân oan ức vô cùng, "Nào có ai chơi trò chơi như mấy người? Không chịu phối hợp gì hết trơn!"

Điền Chính Quốc núp sau lưng Kim Minh, thè lưỡi nhìn Lâm Tiểu Bân, cuối cùng hắn đành phải hét lên, "Không chơi, không chơi nữa, sao lại có người chơi như mấy người cơ chứ!"

Náo loạn cả buổi cũng đã gần mười giờ, ba người đám Kim Thái Hanh uống cho xong mấy lon bia của mình. Điền Chính Quốc cầm lấy lon của Kim Thái Hanh uống thử vài ngụm, cảm thấy chẳng ngon lành gì.

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân không trụ thêm được nữa, trực tiếp trở về lều đi ngủ.

Điền Chính Quốc đi theo Kim Thái Hanh về phía nhà tắm.

Ban đêm, nhà tắm vẫn còn đang mở cửa, bên cạnh chỉ còn một ông chú lớn tuổi buồn chán xem video. Lúc Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh bước vào, người này liếc bọn họ một cái rồi thu mỗi người 10 tệ (*).

(*) 10 RMB = 33.111,34 VNĐ

Phòng tắm mở ra với mục đích để những người bơi xong xả lại nước sạch, cho nên chỉ có nước lạnh không có nước nóng.

Tuy rằng đang là mùa hè nhưng ban đêm mười giờ lại đi tắm quả thật có chút lạnh. Điền Chính Quốc run cầm cập nhảy chân sáo mà xối nước, cách vách truyền tới giọng nói phiền muộn của Kim Thái Hanh, "Cậu đang làm cái gì vậy?"

"Nước lạnh quá!"

Tới khi tắm xong Điền Chính Quốc mặc áo ngắn tay, quần đùi bước ra hứng trọn gió biển, lạnh run cả người.

Một bộ quần áo bỗng dưng phủ trên đầu cậu, giọng nói của Kim Thái Hanh truyền đến, "Mặc vào."

Là một chiếc áo khoác mỏng, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn phủ thêm lớp áo, mặc xong đỡ lạnh hơn rất nhiều, thậm chí bên trong vẫn còn sót lại chút hơi ấm của Kim Thái Hanh. Có điều áo khoác lại quá lớn, Điền Chính Quốc trông cứ như đứa bé mặc trộm đồ của người lớn, tay áo dài còn xắn lên được chứ vạt áo mà dài thì cậu bó tay, thậm chí nó còn che khuất luôn cái quần đùi của cậu, giống như không có mặc thêm quần vậy đó.

Điền Chính Quốc trở về lều với một bộ đồ quá khổ trên người, than thở, "Hầy, biết bao giờ em mới có thể cao thêm một chút đây?"

Kim Thái Hanh an ủi cậu, "Nhanh lắm, lúc tôi lên cấp ba trong vòng một năm cao thêm những 8 cm."

"Thật ạ?" Điền Chính Quốc kích động xoay người lại, một tay cầm khăn mặt, tay còn lại xách túi đồ nhỏ lắc tới lắc lui, một bộ dáng vô tư vô lo.

Lúc trở lại lều, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân hình như đã ngủ rồi, không nghe thấy động tĩnh gì cả.

Điền Chính Quốc hưng phấn chạy vào trong trại cất kĩ đồ đạc rồi cầm điện thoại nhắn cho bố mẹ báo mình chuẩn bị đi ngủ. Sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, còn vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, nói, "Anh Hanh, mau tới!"

Kim Thái Hanh đem chiếc áo khoác mà Điền Chính Quốc cởi ra đặt sang một bên, nghiêng người nằm xuống bên cạnh cậu.

Kim Thái Hanh cơ thể quá to, sau khi nằm càng khiến túp lều trông như nhỏ lại, hắn đành phải nằm nghiêng co lại cẳng chân.

Điền Chính Quốc trở mình, ở phía sau lưng Kim Thái Hanh nhỏ giọng hỏi, "Anh Hanh, anh có buồn ngủ không?"

"Có."

"Em hơi phấn khích!" Điền Chính Quốc nói, "Ngủ hông được!"

"Đừng quậy nữa." Kim Thái Hanh bó tay.

Điền Chính Quốc vỗ bả vai Kim Thái Hanh, "Anh Hanh, đây là lần đầu tiên em ngủ chung với người khác đó! Thật! Từ trước tới nay em chưa từng cùng bạn học nào ra ngoài qua đêm! Còn anh? Anh thì sao ạ?"

Không gian im ắng một hồi, Kim Thái Hanh cất giọng thì thầm, "Khi mới đến nhà chú, có một khoảng thời gian tôi ngủ cùng với em họ."

Điền Chính Quốc không ngờ Kim Thái Hanh sẽ trả lời như vậy, mặc dù EQ của cậu thấp nhưng không có nghĩa là cậu ngu. Điền Chính Quốc thốt lên, "Bọn họ có đối xử tốt với anh không?"

Kim Thái Hanh không nghĩ Điền Chính Quốc sẽ hỏi một câu như thế, hắn sững sờ đôi chút.

Từ năm cấp hai sau khi dọn tới ở nhà chú, không một ai hỏi qua hắn chuyện này cho nên Kim Thái Hanh thật chẳng biết phải trả lời ra sao.

Hết chương 23

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top