Chương 45
Dịch: CP88
***
Khi Điền Chính Quốc phản ứng lại việc bản thân vừa làm, hoảng loạn đứng bật dậy.
Trong tivi, diễn viên vẫn đang nói gì đó, ánh sáng trên màn hình theo từng lần chuyển cảnh mà thay đổi. Điền Chính Quốc đứng sững sờ bên cạnh sô pha, nhịp tim dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu cứng đờ đứng tại chỗ, tay chân đều lạnh buốt. Kim Thái Hanh nằm trên sô pha vẫn nhắm mắt như cũ, Điền Chính Quốc hoảng hốt nhìn anh, đợi thêm một lát sau, thấy Kim Thái Hanh không có dấu hiệu mở mắt, trái tim đập loạn của Điền Chính Quốc mới hơi thả lỏng.
Cơ thể cứng ngắc của Điền Chính Quốc dần lấy lại tri giác. Cậu đứng trước sô pha, khẽ quay đầu nhìn về phía bàn ăn. Trên bàn ăn là bữa tối cậu vẫn chưa ăn xong, bên cạnh có cốc nước cam còn lại một nửa.
Điền Chính Quốc nhìn bữa tối bên kia, trước tiên đi khỏi chỗ này. Chờ đi đến trước bàn ăn rồi, cậu đưa mắt nhìn về phía sô pha. Từ góc độ này, có thể nhìn thấy Kim Thái Hanh vẫn ngủ, cậu thu lại ánh mắt, tay chống lên mặt bàn, cậu nhìn một bàn thức ăn trước mắt, đầu óc rơi vào hỗn loạn chưa từng có.
Điền Chính Quốc cũng không biết bản thân lấy đâu cái lá gan mà làm ra chuyện này. Giống như trong một nháy mắt nào đó, cậu bỗng bị mê hoặc, lấy ra dũng khí tích cóp cả một đời mà lén hôn một cái lên trán Kim Thái Hanh. Nhưng cũng đi cùng với dũng khí cả một đời đó, là nửa phần lý trí còn sót lại, cậu như một tín đồ thành kính, chỉ dám hôn lên trán Kim Thái Hanh.
Cảm giác da thịt tiếp xúc vẫn còn đọng lại trên môi, tê tê như bị điện giật. Điền Chính Quốc khẽ hé môi, nhẹ nhàng liếm một cái.
Vốn dĩ hôm nay Kim Thái Hanh hỏi ra một câu kia đã dọa cho cậu hồn bay phách lạc, càng là thời điểm thế này, lẽ ra cậu càng phải cẩn trọng hơn. Làm thế nào cũng không nghĩ tới, cậu thế mà lại vì bị Kim Thái Hanh nghi ngờ mà sinh ra lớn mật thấy chết không sờn.
Con người luôn ở thời điểm cận kề sụp đổ làm ra những hành vi không thể khống chế. Giống như pháo hoa trước khi nổ tung rồi hóa tro bụi, có được một lần sáng lạn cuối cùng.
Điền Chính Quốc cúi đầu, cơ thể khẽ run rẩy, cậu nhìn bữa tối còn chưa ăn xong trên bàn, sau khi chậm chạp đè xuống run rẩy của cơ thể, cậu nhanh chóng dọn dẹp bát đũa trên bàn.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn còn rơi, phim điện ảnh vẫn còn tiếp tục phát, Điền Chính Quốc bỏ bát đũa vào bồn rửa bát, lặng lẽ không gây ra một tiếng động rời khỏi nhà Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nằm trên ghế sô pha, nghe tiếng cửa mở ra rồi đóng lại. Tiếng vang rất nhỏ biến mất, Điền Chính Quốc đã hoàn toàn rời đi.
Căn phòng trở về yên lặng thường ngày, Kim Thái Hanh mở mắt.
-
Điền Chính Quốc bước đi mà như chạy trốn.
Sau khi rời khỏi nhà của Kim Thái Hanh, cậu bước nhanh đến trước cửa thang máy. Cửa thang máy mở ra, cậu bước vào, rất nhanh xuống đến tầng một. Điền Chính Quốc từ trong thang máy đi ra, đi tới đại sảnh, đẩy cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài tuyết vẫn tiếp tục rơi. Bởi vì mưa lúc chiều khiến đường chưa khô hẳn, tuyết rơi xuống mặt đất ướt sượt, rất nhanh tan ra, ngấm vào đất. Điền Chính Quốc đứng ngoài cửa đại sảnh, nhìn con đường phía trước không có một bóng người, đèn đường hai bên từ trên cao chiếu xuống, ánh đèn dìu dịu bao phủ, từng bông tuyết ở trong đó bay lượn.
Điền Chính Quốc đứng trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn bông tuyết dưới ánh đèn, cuối cùng đậu trên má cậu, rất nhanh lại tan ra. Cảm giác lành lạnh khiến cậu khẽ chớp mắt một cái, cậu nhẹ nhàng hít thở giữa bầu không khí lạnh lẽo, ấm áp từ trong cơ thể tỏa ra, sự hoảng loạn dần bị làm lạnh, Điền Chính Quốc đứng ở đó, chậm rãi lấy lại tinh thần.
Kim Thái Hanh không biết việc tối nay cậu làm với anh, nên cậu cũng phải thật nhanh coi chuyện này như một giấc mơ mà mau chóng quên đi. Cậu có thể lén lút nhớ lại, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra trước mặt Kim Thái Hanh. Giống như hôm nay anh hỏi cậu có thích anh hay không, cậu phải gộp cả hai chuyện này lại, quên hết đi.
Tuyết vẫn còn rơi, thậm chí càng lúc càng lớn, bông tuyết đậu lên mặt Điền Chính Quốc cũng lớn hơn vừa rồi một chút. Tâm trạng của cậu dần theo suy nghĩ của cậu trở nên bình tĩnh lại, cậu đứng ở cửa tự trấn tĩnh xong, nhấc chân bước vào gió tuyết.
Trần Cảnh Vũ ngồi trong xe, ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, hai ngón tay anh ta kẹp một điếu thuốc, cách một tấm cửa kính nhìn về phía khu căn hộ đằng trước, trong xe đã bị khói thuốc lấp đầy, mùi thuốc lá nồng nặc. Trần Cảnh Vũ lại như không hề phát hiện ra, lại nâng tay hít một hơi.
Những bằng chứng mà Trần Cảnh Vũ giao cho Kim Thái Hanh, những cái khác thì khó nói, nhưng tối thiểu đã có thể xác định tính hướng của cậu.
Nhưng dù Kim Thái Hanh đã biết, tâm tình và sắc mặt đều không có biến hóa quá lớn, chỉ bảo anh ta là mình biết phải làm gì, bảo anh ta không cần xen vào nữa.
Nhưng Trần Cảnh Vũ sao có thể trơ mắt đứng nhìn, nhất là sau khi thấy được thái độ đó của Kim Thái Hanh.
Anh ta chưa bao giờ hoài nghi tính hướng của Kim Thái Hanh, dù sao hai người đã quen biết nhiều năm, anh cũng từng có bạn gái, thậm chí còn dẫn bọn họ đến các buổi tụ tập. Tuy hiện tại bên cạnh không còn cô gái nào, thì vẫn rõ ràng là anh thích con gái.
Nhưng cho tới hiện tại, Trần Cảnh Vũ nhìn thái độ của Kim Thái Hanh đối với Điền Chính Quốc, nhất thời lại không biết bản thân có nên chắc chắn hay không.
Kim Thái Hanh thật sự là một người dễ mềm lòng, lại tốt bụng. Anh có thể đồng tình với quá khứ của Điền Chính Quốc, sau đó làm bạn với cậu. Nhưng Kim Thái Hanh cũng là người có chừng mực. Nếu đã xác nhận đối phương có ý niệm khác với anh mà anh không thể đón nhận, vậy thì anh phải lập tức cắt đứt mọi liên hệ mới đúng.
Bởi thế sau khi Kim Thái Hanh nói mình biết phải làm gì, Trần Cảnh Vũ có một nháy mắt đã cho rằng Kim Thái Hanh sẽ cắt đứt quan hệ với Điền Chính Quốc. Nhưng đồng thời, anh ta cũng lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với Kim Thái Hanh, thế nên trước khi Kim Thái Hanh tan làm, anh ta đã đến quảng trường cạnh trung tâm tài chính đối diện nhà Kim Thái Hanh chờ sẵn.
Cách một cửa kính xe, anh ta thấy xe của Kim Thái Hanh đi vào khu căn hộ, sau đó thấy Điền Chính Quốc từ trong nhà Kim Thái Hanh đi ra, lại quay về, khi đó Trần Cảnh Vũ mới bắt đầu sinh ra hoang mang.
Kim Thái Hanh không cắt đứt quan hệ với Điền Chính Quốc, thậm chí hôm nay còn đến trường đón cậu. Ngoài ra chuyện Điền Chính Quốc đến nhà anh ăn cơm, vẫn như cũ tiến hành. Bọn họ giống như trước đó, nên tiếp tục thế nào thì tiếp tục thế đó, dù anh đã biết tính hướng của Điền Chính Quốc, thậm chí còn có khả năng là thích kiểu người như anh.
Điều đó cũng đồng nghĩa với Kim Thái Hanh không hề chán ghét tình cảm Điền Chính Quốc dành cho anh. Dù anh không tiếp nhận, nhưng vẫn giữ trạng thái bình thản với tình cảm đó.
Tuy là trạng thái bình thản, không biểu hiện ra bất cứ điều gì để Điền Chính Quốc có hy vọng, nhưng Trần Cảnh Vũ vẫn không khỏi sợ hãi.
Bởi vì chỉ cần Kim Thái Hanh còn giữ trạng thái này, thì chính là đang dung túng cho Điền Chính Quốc.
Vì sao lại dung túng cho cậu? Có thể vẫn là do đồng tình, mà đồng tình lớn hơn chán ghét. Còn có một khả năng khác đó là, có lẽ anh không có suy nghĩ chán ghét Điền Chính Quốc, thậm chí cũng không có thái độ phản kháng nếu quan hệ với Điền Chính Quốc tiếp tục phát triển.
Kim Thái Hanh thích con gái, nhưng cũng không phải là sẽ không thích đàn ông.
Như trong đám bạn bè của họ, người thích đàn ông không ít, đồng thời cũng có người thích cả nam lẫn nữ. Bọn họ được gọi là song tính.
Mà trên thực tế, mọi người tuy nói là song tính luyến, nhưng thực tế đối với thích người cùng giới lại giữ thái độ tìm kiếm thứ mới lạ. Thích người cùng giới đối với họ mà nói, mang theo sự kích thích và tò mò.
Con người Kim Thái Hanh thành thục trầm ổn, chưa bao giờ tìm kiếm những cái mới lạ kích thích, nếu anh thật sự có suy nghĩ kia trong đầu, vậy thì chắc chắn phải là thích thật rồi.
Nếu Kim Thái Hanh thích người cùng giới, chuyện này sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế nữa.
Chuyện đó đối với bậc sinh thành sẽ là đại nghịch bất đạo, dù anh có là dự bị cho người thừa kế thì cũng sẽ bị ba mẹ đánh gãy chân. Nhưng Kim Thái Hanh chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đông Cực, nếu thích đàn ông, vậy thì cả gia tộc sẽ điên theo anh mất.
Ở góc độ của Trần Cảnh Vũ, tinh thần của Kim Thái Hanh ở hiện tại đúng là có hơi không bình thường.
Anh không nắm chắc chừng mực, cũng không giữ được đủ lý trí, mới có thể mặc cho Điền Chính Quốc từng chút một dụ anh rơi vào cái bẫy của mình, cuối cùng nằm gọn trong tình cảnh không thể cứu vãn.
Giống như một cồn cát sụp xuống giữa sa mạc, ban đầu có thể chỉ là một hạt cát nhỏ, nhưng đến cuối cùng, sẽ là cả một khoảng cát lớn bị kéo vào, chảy ngược, cuối cùng cả cồn cát đều biến mất trong cái hố sâu đó.
Tuy là kết quả không thể vãn hồi, nhưng trước khi một hạt cát có dấu hiệu di chuyển, anh ta có thể giúp Kim Thái Hanh chặn lại cái miệng hố này.
Anh ta đã không thể khuyên được Kim Thái Hanh, vậy thì anh ta có thể lựa chọn hướng mũi nhọn sang Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc đối với anh ta mà nói vẫn là một quả hồng mềm dễ bóp. Dù sao cậu cũng chỉ là một giáo viên cấp ba, dù anh ta làm ra chuyện gì, Kim Thái Hanh đã coi anh ta là bạn nhiều năm như vậy, cũng sẽ không vì một đoạn tình cảm chưa kịp chớm nở mà làm gì anh ta.
Trần Cảnh Vũ tựa lưng về sau, miệng nhả ra khói trắng.
Khói trắng tỏa ra khắp xe, ngoài cửa sổ là tuyết rơi từng đợt. Trong mưa tuyết, Trần Cảnh Vũ nhìn cổng khu căn hộ đối diện, có một thân ảnh nhỏ gầy xuất hiện trong tầm mắt.
Nhìn thấy Điền Chính Quốc, Trần Cảnh Vũ mở cửa xe đi xuống.
-
Hôm nay Điền Chính Quốc ăn cơm muộn, nhưng vẫn kịp bắt chuyến xe cuối.
Bởi vì là tuyến quay về, nên cậu phải đi qua đường lớn sang đối diện. Cậu cúi đầu, dọc theo vạch trắng bước đi, rất nhanh đi tới đối diện.
Điền Chính Quốc đang định đi về phía trạm dừng thì bị một người đàn ông mang theo mùi thuốc lá nồng nặc chặn lại.
Mùi thuốc lá phả thẳng vào mặt, cậu theo bản năng nhíu mày ngẩng đầu, thấy đối phương đã cúi đầu nhìn mình. Nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, bước chân của Điền Chính Quốc cũng dừng lại.
Trần Cảnh Vũ cúi đầu nhìn cậu, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ rũ mắt, nói.
"Còn nhận ra tôi không?"
Ban đêm gió lạnh lại có tuyết rơi khiến bầu không khí đặc biệt lạnh lẽo. Điền Chính Quốc đã bị khí lạnh thấm vào người từ khi ra khỏi đại sảnh.
Cậu nâng mắt, nhìn Trần Cảnh Vũ đứng trước mặt. Có một khắc nào đó, cậu như phát hiện ra gì đó, không khí lạnh lẽo xuyên qua cơ thể cậu, thậm chí làm nứt vỏ trái tim cậu.
Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn Trần Cảnh Vũ, không biết nhìn trong bao lâu, một bông tuyết rơi xuống đậu trên lông mi cậu, khiến Điền Chính Quốc hơi động, đáp.
"Nhận ra."
-
Buổi chiều Kim Thái Hanh tan làm về đến nhà, dì giúp việc vừa làm xong cơm tối cho anh. Kim Thái Hanh cởi áo khoác, cởi cúc ở cổ tay áo, đi đến trước bàn ăn.
Nhìn phần cơm trên bàn, Kim Thái Hanh hỏi: "Điền Chính Quốc vẫn chưa đến?"
Dì giúp việc đang bỏ chỗ nguyên liệu chưa dùng hết vào tủ lạnh, Kim Thái Hanh hỏi xong thì quay đầu cười với anh, nói: "Hôm nay thầy Điền không đến."
"Cậu ấy bảo hôm nay trường có liên hoan, ăn ngay ở nhà hàng cạnh trường, bảo tôi không cần chuẩn bị cơm tối." Dì giúp việc giải thích một câu như thế.
Giải thích xong, lại xoay người về tiếp tục công việc của mình.
Kim Thái Hanh đứng giữa nhà ăn trống trải, nhìn dì giúp việc bận rộn chân tay, mím môi không nói gì.
- -- Lời tác giả ---
Lần này là đường trộn thủy tinh thật nè wu wu wu wu!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top