Chương 10 • Nếu ngày mai không đến

Jungkook đã say thật rồi.

Không biết bao lâu sau, Taehyung mới nhận ra điều đó. Anh cứ đứng yên như vậy, trên vai là mái đầu của Jungkook ngả vào im lặng. Muốn đưa tay lên ôm lấy, hoặc ít nhất là vỗ vào vai cậu, nhưng cuối cùng, Taehyung cũng chỉ có thể để cho cậu một bờ vai làm chỗ dựa, còn bản thân mình vẫn dựa vào tường.

Mưa lặng dần, tiếng sóng bắt đầu trở lại rì rào vỗ vào bờ đá. Ở dưới bến cảng, mấy chiếc tàu lại xuất bến, mặt biển đưa tiếng còi tàu vang xa. Bữa tiệc xem chừng đã kết thúc, có vài người tranh thủ nán lại dạo quanh vườn sau cơn mưa mát mẻ. Taehyung lay vai Jungkook

"Jungkook, Jeon Jungkook!"

Jungkook hơi cựa mình nhưng không trả lời. Taehyung đẩy nhẹ một cái, Jungkook liền trượt người xuống, rồi ngay sau đó lại bám lấy cổ anh, vùi đầu vào áo vest.

Lần đầu tiên trong đời Taehyung gặp một người đứng cũng ngủ được.

Anh dìu Jungkook tới chỗ chiếc sofa đặt cậu nằm xuống, rồi sờ khắp túi tìm điện thoại của cậu. Màn hình hiện ra mấy cuộc gọi nhỡ của Hyemi và Seokjin, vừa định gọi điện cho Hyemi tới đưa Jungkook về thì điện thoại tắt ngấm. Anh cất điện thoại vào túi mình, có một chút cảm giác tội lỗi trào dâng khi nhận ra mình thấy nhẹ nhõm vì điện thoại hết pin đúng lúc.

Taehyung ngồi dưới sàn nhà chống cằm nhìn Jungkook ngủ. Mái tóc đen gần phủ xuống mắt cậu, đôi môi mỏng mím chặt, lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống theo từng nhịp thở. Anh rón rén đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Jungkook, bỗng nhiên nhớ lại ngày nào đó như đã xa cả thế kỉ rồi, cậu đột nhiên bộc lộ khả năng diễn xuất xuất thần đưa tay sửa tóc của anh, nói rằng cậu thích anh để màu đó hơn là màu đỏ tươi.

Jungkook nói rằng cậu thích màu tóc đó, thật lâu về sau Taehyung cũng không đổi màu.

Sương càng xuống càng lạnh, hơi thở của Jungkook lại mang nặng mùi cồn, chắc hẳn cậu đã uống rất nhiều. Taehyung nhìn quanh thấy mấy khu nhà khác đã lần lượt tắt đèn, liền cởi áo khoác, đỡ Jungkook dậy cõng cậu lên vai, đá cửa bước ra.

Hương đêm lạnh tanh, cơn mưa vừa qua đã gột đi sạch sẽ những bụi bẩn và nóng bức của ban ngày. Đảo không có nhiều đèn, bầu trời rắc đầy sao trong veo lấp lánh. Mặt trăng cũng góp một ngọn đèn lớn, phủ ánh sáng dịu dàng lên cả không gian.

Những người còn thức ở khách sạn hôm ấy đều tò mò liếc nhìn theo từng bước đi của chàng trai mặc một chiếc áo sơ mi nới ba chiếc cúc trên cùng. Chiếc áo vest màu rượu đỏ đậu trên vai của người đang ngủ say trên lưng anh. Chàng trai kia chắc hẳn cũng rất cao lớn, nhưng bước đi của anh nhẹ nhàng như chẳng có gì. Anh không tỏ vẻ cáu giận hay ngại ngùng, thận trọng bước từng bước chắc chắn như chỉ sợ người trên lưng giật mình tỉnh giấc. Không nhìn bất cứ ai, Taehyung bình thản cõng cậu qua vòm cổng trồng đầy hoa hồng leo , mỉm cười với người bảo vệ rồi bước trên con đường mòn duy nhất dẫn về thị trấn trong lòng đảo. Bóng anh đổ dài trên mặt đường, nước mưa đọng giọt trên mấy chiếc lá thông thỉnh thoảng nhỏ xuống vai Taehyung. Một giọt nước nào đó nghịch ngợm rơi trên má Jungkook, cậu dụi mặt vào lưng anh rồi nghiêng đầu về hướng ngược lại, ngon lành ngủ tiếp. Đi qua rừng thông, xuôi thêm một con dốc nữa là đến thị trấn. Thị trấn ở dưới con dốc cũng đã ngủ yên. Mấy dãy đèn đường từ thời rất xa xưa được buộc chung cùng rất nhiều dây điện chạy vòng quanh đảo là thứ ánh sáng duy nhất còn tồn tại, nếu không kể ở ngoài khơi xa có lác đác vài chiếc đèn câu.

Jungkook không hề nhẹ, nhưng Taehyung chẳng cảm giác được gì ngoài hơi ấm cùng tiếng thở đều đều của cậu truyền xuống. Anh cứ muốn cõng cậu đi mãi, nhưng chẳng có con đường nào là không có điểm dừng.
Ngôi nhà bên bờ hồ của Jungkook treo một chiếc đèn bão ở hành lang lát gỗ. Trong mấy tháng thực hiện dự án, Taehyung đã vô tình rồi cố ý đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng bao giờ gặp được cậu. Càng đi tới đó, bước chân của Taehyung càng chậm lại, không phải vì mệt cũng không phải vì luyến tiếc nhiều, mà vì sợ rằng lúc mình gõ cửa, sẽ lại có người mở cửa ra. Người đó trên người mặc áo của Jungkook, sẽ mỉm cười đón lấy cậu từ trên vai anh, rồi đóng cửa lại tạm biệt để anh quay đi một mình. Tiếng giày của Taehyung cọ xát với sàn gỗ vang lên ồn ã giữa đêm khuya. Anh cố gắng rón rén bước đi, ngang qua cây đèn bão, thấy được biển phòng ngủ của Jungkook bên cạnh phòng họp, hít một hơi sâu rồi mới gõ cửa.

Cánh cửa hơi hé ra khi Taehyung gõ lần thứ ba. Anh đẩy cửa vào, phòng tối om như mực, chỉ có một ít ánh đèn vàng cùng ánh trăng hắt qua khung cửa sổ tạo thành một ô sáng mờ mờ. Taehyung với tay bật cây đèn bàn, một chút nữa đã giật mình vì tưởng hai người vừa vượt năm trăm cây số cả đường biển lẫn đường bộ để trở về với căn gác của Jungkook trên con đường phía tây thành phố.

Đã ra tận một hòn đảo thơ mộng và yên bình, mà căn phòng của Jungkook vẫn chẳng có gì thay đổi so với khi ở đất liền. Vẫn là giá sách màu đen lác đác vài quyển sách, bàn vẽ màu đen ngổn ngang mấy tờ giấy tổng kết công trình, chỉ riêng chiếc giường sắt là được trải ga màu nâu sẫm.

Taehyung đặt Jungkook xuống giường cởi giày cho cậu, phủ chăn lên người Jungkook rồi gấp mấy mép chăn cẩn thận. Anh vừa làm vừa lẩm bẩm khe khẽ, tôi đi ngủ cũng không chăm lo cho mình như vậy, vậy mà lại ở đây phục vụ cho em. Làm xong mọi việc, Taehyung mới phát hiện lưng áo mình cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Chiếc đồng hồ quả lắc cũ mèm trên tường kêu lên một tiếng chuông, lúc này đã là một giờ sáng. Lôi chiếc điện thoại cạn pin của Jungkook ra đặt lên bàn, Taehyung nhân tiện cầm điện thoại của mình lên. Một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, Seojoon hỏi anh đã muốn về khách sạn chưa từ lúc còn đang tiệc, đám người Seokjin hẹn anh ra quán bar thủy thủ ở trên cảng uống một ly, cuối cùng là tin nhắn của Michelle, được in hoa toàn bộ.

"Bọn chị đã trả phòng lên tàu về đất liền, em ở lại đâu đó rồi mai về chuyến sau đi."

Lại thêm một tin nhắn nữa

"Đã mang cả hành lý của em về luôn rồi"

Taehyung nắm chặt điện thoại không nói nên lời. Michelle đúng là người muốn gì làm nấy, toàn quyết định những thứ khiến anh không kịp trở tay.

Jungkook lật mình ở trên giường, tay kéo chiếc nơ lệch một bên cổ vứt xuống đất.

Taehyung thở dài, cũng không còn chỗ nào khác để đi nữa rồi. Anh đi quanh phòng cậu ngó nghiêng, không kiếm ra được một bộ chăn gối nào khác. Nền nhà lại làm bằng gạch viên lạnh ngắt, không thể cứ nằm ra đó chờ đến sáng mai Jungkook thức dậy phát hiện có một bức tượng đóng băng ở dưới sàn. Nhìn Jungkook đã được cõng về lại ngủ ngon đến vậy trong khi mình chẳng biết phải làm sao sống sót qua đêm được, Taehyung tức mình cởi phăng chiếc áo sơ mi ướt một nửa ra, đá chăn của Jungkook một cái rồi leo lên giường tự nói với mình

"Thôi, ông đây cứ làm tình một đêm của em, sáng mai ngủ dậy rồi tính tiếp."

Chiếc giường đơn nhỏ xíu bình thường một mình Jungkook nằm đủ, bây giờ hai người chen chúc nhau không cách nào vừa. Taehyung nghiêng người về phía Jungkook thì bắt gặp khuôn mặt cậu ở cự li rất gần, anh đỏ mặt quay về hướng ngược lại thì Jungkook rất không biết điều vòng tay ôm ngang lưng anh, mái tóc cậu cọ vào lưng trần nhột nhạt. Taehyung giãy giãy tức tối ở trên giường như cá mắc cạn, hết vò đầu mình lại đập tay xuống thành giường. Cho tới lúc không chịu nổi nữa, anh nhỏm dậy dùng chăn quấn quanh người Jungkook như làm cơm cuộn rồi mới ôm cả chăn lẫn Jungkook, không cho cậu cựa quậy thêm một chút nào.
Tiếng thở của Jungkook vẫn vang lên đều đều, Taehyung chìm dần vào giấc ngủ.

Nửa đêm về sáng, sương rơi xuống nhiều. Gió biển luồn qua mọi kẽ hở để chui vào nhà, nhiệt độ trên đảo hạ xuống càng thấp. Chiếc chăn trên người Jungkook nới lỏng từ khi nào không biết, thủ phạm lại chính là Taehyung đang quờ quạng tìm thứ gì đó để đắp vào người. Trong cơn ngủ mơ, anh giành hết phần chăn ở chỗ Jungkook về phía mình, rồi sau đó cơ thể lại phát hiện có một nguồn nhiệt ở gần mình còn ấm hơn chiếc chăn mỏng, Taehyung cứ nhắm mắt kéo ''nguồn nhiệt'' đó sang phía mình ôm chặt cứng. Jungkook không hay biết gì, cũng chỉ trở mình tìm tư thế nằm thoải mái nhất, đầu gối lên cánh tay trần của Taehyung, chân gác qua người anh.

Jungkook từ xưa đến nay chỉ luôn ngủ chập chờn không sâu giấc, tới mức cậu có một quyển sổ rất nhàm chán ghi lại chi tiết mỗi ngày mình mơ thấy điều gì. Vậy mà ngày hôm sau rồi ba hôm sau nữa, mỗi lần mở sổ ra là Jungkook lại thấy kí ức về giấc mơ đêm đó trống không, thay vào đó là kí ức về một chuỗi những sự kiện dở khóc dở cười sau khi thức dậy.

-

Màn đêm dần dần phai nhạt, những ngôi nhà xung quanh có tiếng lục đục của mấy người đi tập thể dục buổi sáng. Hai con người trong phòng đang ngủ không biết trời đất gì. Tia nắng mặt trời đầu tiên trườn qua ô cửa sổ, đài phát thanh trên đảo phát một bài nhạc ồn ã, Taehyung nhăn mặt trùm chăn lên kín đầu cả hai người. Cho tới khi mặt trời tới tận bên giường chiếu thẳng vào mắt, đã tám giờ sáng, Jungkook mới chớp chớp rồi hé mắt ra nhìn xung quanh.

Đầu đau như búa bổ, cậu thậm chí chẳng biết mình đang ở đâu. Giường trở nên chật lạ kì, chiếc gối kê trên đầu bình thường cũng không mềm như thế, Jungkook chớp mắt vài cái rồi giống như đùng, một trái pháo nổ vang trong đầu, Jungkook lần đầu tiên sau đêm dài phát hiện có người đang trùm kín đầu nằm cạnh.

Chưa cần biết là ai, cơ thể Jungkook đã tự phản ứng. Cậu co chân đạp một cái, người trên giường cùng mớ chăn gối rơi thẳng xuống nền nhà. Một tiếng rên lên khe khẽ, rồi từ trong đống chăn hỗn độn, một mái đầu xanh dương phai màu rối bù như tổ chim từ từ hiện hình. Taehyung còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hai mắt dính chặt vào nhau mãi mới hé ra được một đường. Anh ngáp dài một cái rồi lên tiếng, giọng nói khàn đục vì mệt

"Em bị điên hả, tôi mới ngủ cách đây năm phút mà."

Taehyung nhặt chăn gối trèo lên giường nhắm mắt ngủ tiếp. Jungkook nhìn thấy Taehyung rồi, đầu lại càng đau hơn trước. Cậu đập thật mạnh vào đầu mấy cái, thử nhớ xem đêm hôm qua kết thúc ở chỗ nào, làm sao anh ta và cậu lại cùng xuất hiện trong phòng cậu rồi hai người tự nhiên nằm ngủ. Bàn tay vừa đập đến lần thứ tư thì Taehyung đã vươn tay chụp tay Jungkook lại, kéo cậu nằm xuống bên cạnh mình.

"Em mà không nằm yên thì ông đây sẽ đi công bố cho cả thế giới biết là hôm qua tôi đã cõng em từ trung tâm kia về đấy."

Jungkook vẫn chưa thể tỉnh táo, nhìn chăm chăm vào từng nét mặt của Taehyung, lướt qua chiếc khuyên tai hình thánh giá, dừng đến bên môi anh cứ cong cong như chuẩn bị nở ra một nụ cười. Cậu chỉ nhìn và nhìn, mọi ý nghĩ đều bốc hơi khỏi đầu.

Hai năm lẻ mấy tháng đã trôi qua, không ngờ có lúc được nhìn người kia ở khoảng cách gần đến vậy. Jungkook nhìn đến ngẩn ngơ, thì đột nhiên Taehyung mở choàng mắt dậy. Mà việc đầu tiên anh làm, là ôm chăn gối lăn xuống khỏi giường. Rồi giống như tua lại một đoạn phim vừa nãy, cái tổ chim màu xanh ló ra khỏi chăn, theo sau là đôi mắt mở to như bị bắt gian tại trận. Rất lâu sau, Taehyung cũng không nói được gì, ngoài mấy tiếng em em tôi tôi vô nghĩa.

Jungkook cởi một chiếc nút áo, ngồi trên giường nhìn xuống Taehyung. Taehyung định học theo cậu, đưa tay xuống cổ mới phát hiện ra mình còn không mặc áo.

"Em...em đừng hiểu lầm, tối qua tôi không làm gì em cả."

Anh nói nhanh tới nỗi cà lăm.

"Vậy nếu tôi hiểu lầm thì tối qua anh làm gì tôi?"

Taehyung mặt đỏ lựng, quờ tay ra sau lấy chiếc áo sơ mi của mình vắt trên ghế, lại bỏ xuống vì mùi mồ hôi.

"Anh đi vào nhà tôi bằng cách nào vậy?"

Jungkook nín cười khi thấy bộ dạng bối rối của anh.

"Ờ.. cái đó...."

"Anh đừng nói là tôi say quá, anh cõng tôi về nhà đấy nhé?"

"Hả? Cái.. Cái đó, ông đây không có làm như vậy, chỉ vô tình đi theo em...A.. Không phải vô tình.. không không, đúng là vô tình rồi."

Thấy Taehyung nói năng loạn xạ như gà mắc tóc, Jungkook nhận ra ngay đoạn ngủ mơ vừa nãy hoàn toàn không có trong trí nhớ của cậu. Bỗng nhiên cậu có một suy nghĩ không hề ăn nhập với mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình. Thật tiếc vì đã bị bỏ lỡ những mẩu chuyện thiếu muối như thế này tận hai năm. Taehyung vẫn đang miệt mài tìm lời giải đáp

"Đêm qua, em lôi tôi đi, điện thoại em hết pin, rồi đám người Seokjin gọi tôi nhưng tôi không nghe máy, Seojoon gọi điện hẹn tôi về khách sạn, rồi Michelle nhắn tin bảo tôi rằng bọn họ đi vào đất liền rồi, sau đó..."

Anh tiếp tục lảm nhảm, Jungkook ngồi một chỗ cau mày. Rõ ràng không say rượu như hôm qua, nhưng bên tai cậu cũng chỉ đọng lại đúng một câu, "Seojoon gọi điện hẹn tôi về khách sạn". Cảm giác vui vẻ chưa tồn tại được bao lâu đã rút xuống nhanh như thủy triều.

Jungkook đạp lên đống chăn - gối - Kim Taehyung, đi tới bên tủ, mở lấy một chiếc áo lớn nhất ném lên đầu anh.

"Mặc vào đi, người ta hiểu lầm."

Taehyung câm nín, nhìn chằm chằm vào chiếc áo.

"Người ta" trong ý của Jungkook là Seojoon, nhưng "người ta" mà Taehyung nghĩ tới, lại là Hyemi chắc chắn giờ này đang lo cho cậu rất nhiều. Anh quàng chiếc áo qua người, vừa cài nút vừa cố gắng nói tự nhiên hết sức có thể

"À, hôm qua trước khi điện thoại em hết pin, tôi có thấy tin nhắn của Hyemi. Em sạc điện thoại đi, chắc cô bé ấy chờ điện thoại em vô vọng lắm rồi."

Jungkook nói, giọng lạnh đi

"Kim Taehyung, cô ấy chờ điện thoại tôi thì liên quan gì đến anh?"

Ngón tay cái của Taehyung trượt khỏi chiếc nút cuối cùng. Anh cảm thấy đắng ngắt trong lòng, đứng dậy hất chăn trở lại giường, ngón tay làm lược cào cào lên tóc, nói khô khốc

"Đúng vậy, không liên quan gì tôi cả."

Jungkook không cách nào quen được với kiểu thay đổi nhanh như thời tiết của Taehyung, tay chống ra sau bàn chờ xem anh định nói gì khác. Bàn tay cậu chạm phải điện thoại của Taehyung, vừa lúc màn hình cũng bật sáng, chiếc máy màu xám bạc rung lên trên bàn sắt, âm thanh vang lên khó chịu.

Màn hình chớp nháy hiện ra chỉ một chữ "Seojoonie". Jungkook vừa cầm điện thoại lên, Taehyung đã tới giằng lấy nhét vào túi quần. Jungkook rụt tay khỏi mấy ngón tay của anh, khoanh tay nói mà không nhận ra trong giọng nói của mình có chút gì đó như là khinh bỉ.

"Sao anh không nghe điện thoại đi, Seojoonie của anh đang gọi anh kìa."

Taehyung điên tiết trả miếng

"Jeon Jungkook, anh ấy gọi điện cho tôi thì liên quan quái gì đến em?"

Rất lâu sau, Jungkook mới có thể tìm lại được tiếng nói của mình.

"Đúng, có liên quan gì tới tôi đâu chứ."

Taehyung thở dài ôm đầu, tay với lấy chiếc áo vest vắt ở đầu giường, chuẩn bị bước ra cửa.

"Jungkook, trong hai năm vừa qua có rất nhiều lần tôi nghĩ muốn chạy tới xin lỗi rồi cùng em đi Downpour uống rượu. Nhưng mà chắc có lẽ bây giờ tới một cốc nước lọc chúng ta cũng không uống được với nhau nữa rồi."

Tay với lấy nắm đấm cửa, anh quay lại nhìn cậu đang ngồi cùng chỗ với mấy tia nắng hắt qua cửa sổ.

"Đúng là chuyện em và bạn gái em ra sao, không liên quan gì tới tôi cả, tôi chỉ muốn nhắc em thân tình như Seokjin Jimin nhắc em vậy thôi."

Jungkook nhìn mãi một đốm nắng trong tay, không muốn ngẩng lên nhìn anh lại bước đi khỏi mình. Nhưng rồi trong câu nói cuối cùng của Taehyung, Jungkook nghe được một từ lạ. Bạn gái.

"Anh nói cái gì vậy?"

"Em nghe còn không hiểu sao?"

Jungkook ngẩng đầu lên ngơ ngác.

"Bạn gái nào?"

Nhắc đến lại làm Taehyung khó chịu, anh nói nhanh hết mức có thể.

"Còn ai vào đây nữa, Hyemi cô ấy..."

Bộp một cái, một chiếc ví da nâu bay thẳng vào mặt Taehyung. Taehyung chụp lại được ngay khi chiếc ví chỉ còn năm phân nữa là đập vào sống mũi anh, ngẩng đầu nhìn cậu suýt thì gào toáng

"Em làm trò khỉ gì đấy?"

Giọng Jungkook cố gắng kiềm chế để không bùng vỡ ra.

"Cho anh đấy."

"Cho tôi cái gì?"

Jungkook gằn từng tiếng một

"Tiền. Đi. Khám. Thần. Kinh."

Taehyung mở to mắt nhìn thẳng vào Jungkook như rất nhiều năm rồi mới nhìn tường tận con người cậu vậy. Jungkook cũng nhìn vào anh, bộ dạng giận hờn thân thiết như anh vừa nhờ cậu thêm một lần nữa đi làm lá chắn để đuổi người yêu.

"Hyemi với tôi thì khác gì Anna với anh?"

Taehyung sửng sốt đến lặng đi.

"Cái đó.. Cái đó chứng tỏ..."

Taehyung chưa nói hết câu, ngoài cửa đã có tiếng gõ nhè nhẹ. Anh quay lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Jungkook cũng ngẩng đầu lên nghe ngóng. Ba tiếng một vang lên đầu tiên dè dặt, sau đó ngày càng mạnh hơn.

"Jungkook, thầy ơi, anh có ở trong đấy không?"

Taehyung nhích tới một bước, tay vừa chạm vào nắm đấm, thì ở phía sau có một lực mạnh ào tới. Taehyung quay lại, Jungkook đã ở sát bên, cậu một tay vừa bịt miệng vừa ấn anh vào cửa, tay kia kéo chốt khóa trong. Tiếng gõ cửa vẫn vang lên dồn dập, giọng nói lảnh lót của Hyemi vang lên cách hai người họ chỉ một cánh cửa.
"Jungkook, anh có ở đó phải không, đêm qua anh đi đâu vậy?"

Jungkook nới lỏng tay, Taehyung vừa hớp lấy một ngụm không khí định lên tiếng thì Jungkook lại đưa tay bịt miệng anh, mạnh mẽ lắc đầu. Đôi mắt cậu từ khoảng cách rất gần chiếu vào anh, để anh không còn cách nào khác ngoài nhìn trả lại cậu.

Taehyung lại nghe tim dội ầm ầm trong lồng ngực không rõ vì căng thẳng hay vì một lý do gì khác.

Tiếng bước chân Hyemi xa dần. Cho tới lúc âm thanh xung quanh được trả về như bình thường vốn thế , Jungkook mới thở phào buông bàn tay đang chặn miệng Taehyung ra. Anh cúi người xuống vừa ho vừa thở gấp, tới lúc ngẩng đầu lên thì mắt đã đỏ lên một tầng nước.

"Em làm trò gì vậy? Hôm qua cô ấy gọi cho em bao nhiêu cuộc, cũng phải để cho người ta biết rằng mình không lang thang đâu đó rồi sẩy chân xuống biển chứ."

Jungkook nhịn không đưa tay lên đầu Taehyung cốc một cái cho đỡ tức. Đã rất lâu rồi không đối mặt với loại tư duy trời đánh đó, cậu có chút không thích nghi nổi. Jungkook đẩy Taehyung trở lại bộ bàn ghế giữa phòng, im lặng đi rót một cốc trà đặt trước mặt anh.

"Kim Taehyung, cái đó không phải là trọng điểm lúc này."

Taehyung cầm cốc trà uống một ngụm. Trà hơi nguội, nhưng rốt cuộc anh cũng thấy cổ họng dịu đi.

"Cái đó không phải thì cái gì mới là trọng điểm?"

Jungkook khoanh tay lại dựa vào bàn, nói chuyện như đang phân tích bản thiết kế nhà cửa.

"Trọng điểm là, anh moi đâu ra cái thông tin Hyemi là bạn gái tôi?"

Taehyung ngẫm nghĩ một chút rồi thận trọng hỏi

"Vậy hai người có từng hẹn hò bao giờ chưa?"

"Nói tôi hẹn hò với cái cốc trà trước mặt anh còn đáng tin hơn."

Taehyung bĩu môi. Hai năm trước cho đến bây giờ, số lượng người nghi ngờ hai người có quan hệ không bình thường chắc chắn chất đầy một xe tải. Không chỉ mấy người ở văn phòng kiến trúc, mà khi Taehyung chạy dự án khách sạn kia, cả nhóm kĩ sư xây dựng của công ty cậu trong một lần đi uống cũng cãi nhau về chuyện tình cảm của Hyemi và Jungkook. Tới tận lúc ra về rồi cả hội vẫn còn cãi nhau ỏm tỏi.

Hai người im lặng. Bên ngoài có tiếng nói chuyện của vài người phụ nữ đi chợ về, cả tiếng chó sủa và tiếng gió thổi mấy lá cờ tam giác treo trên gốc cây bên hồ bay phần phật. Âm thanh của cuộc sống ngập đầy căn phòng. Nghe xong câu chuyện về giá hoa ở chợ tăng lên bất thường, Taehyung mỉm cười cầm cốc trà nhấp môi một tí.

"Em còn nhớ đêm giáng sinh hai năm trước? Hôm đó tôi nhắn tin hẹn em lúc mười một giờ, sau đó.."

"Sau đó anh không đến. Nhớ rồi, khỏi nhắc lại."

Jungkook nhanh chóng cắt ngang câu đó. Sao cậu có thể không nhớ, quãng thời gian bỗng nhiên mình trở thành một con người khác không rõ lí do.
Hoặc đã rõ lí do rồi nhưng vẫn cố chấp bảo rằng mình không biết.

"Ừm, thật ra đêm đó tôi có đến."

Taehyung nghịch ngón tay có đeo một chiếc nhẫn bạc, ngẩng đầu lên nhìn cậu cười.

"Định qua đưa quà rồi hẹn cậu đến Downpour tới hết đêm. Lên tới cầu thang thì gặp cảnh hai người hôn nhau, ngại quá nên im lặng rút quân."

Taehyung thôi nghịch ngón tay, lại uống thêm một ngụm trà nữa. Nuốt vị chát qua rồi mới thấy cổ họng có vị ngọt đọng lại nhẹ nhàng. Mặt Jungkook đỏ lên. Thì ra anh đã nhìn thấy cảnh đó. Taehyung nhìn không sót vẻ ngại ngùng và màu đỏ lan từ cổ lên tai anh. Ít ra, đã có một điều Hyemi không nói dối anh. Nghe mấy lời khẳng định hai người không hẹn hò từ chính Jungkook, Taehyung mới nhận ra rằng ngày đó Hyemi đã lừa dối mình. Anh không cảm thấy tức giận chút nào, trái lại thương cô bé đó nhiều hơn. Hoặc vì chuyện trôi qua đã rất lâu, dư âm cũng nhạt mất. Hoặc vì trách mình nhiều hơn, không chịu mặt dày hỏi Jungkook một tiếng để giải quyết vấn đề chỉ trong một phút đồng hồ.

Taehyung không nỡ vạch trần Hyemi trước mặt Jungkook. Ở trước mặt người cô thích lại nói cho người đó biết rằng cô là một kẻ nói dối, nếu cô biết được, điều đó sẽ trở thành một vết thương có thể mang theo cả đời.
Anh muốn giữ lại cho Hyemi lòng kiêu hãnh của một người con gái. Jungkook không yêu cô, riêng điều đó đã đủ đau đớn rồi. Anh không nhất thiết phải biến cô thành một người xấu xí, để Jungkook có cơ hội thể hiện thái độ khác với cô, thái độ gì đó đáng buồn hơn là lạnh nhạt.

"Cái đó, cô ấy đột ngột tiến tới, tôi không tránh được..."

Jungkook lẩm bẩm trong miệng, nhưng Taehyung cũng đã tinh ý nghe được. Anh giở giọng trêu chọc cậu

"Tôi tưởng em đã có tập dượt trước rồi mà, vẫn không phản ứng kịp à?"

"Hả?"

"Em có phải bị cưỡng hôn lần đầu đâu."

Taehyung ranh mãnh nhìn Jungkook, lại còn chớp chớp đôi mắt cún con. Jungkook chợt hiểu ra, là anh ta đang muốn nhắc lại nụ hôn giữa hai người trước đó. Không ngồi yên đợi Jungkook đánh mình, Taehyung liền lái câu chuyện đi tiếp.

"Chuyện là vậy đấy. Tôi là người đơn giản, thấy hai người nào hôn nhau xong rồi còn đưa nhau về, tôi suy ra là họ yêu nhau thôi."

Anh đứng dậy tự nhiên cất cốc trà trở về khay, tìm cây lược chải tóc rồi mở tủ của Jungkook tìm cho mình một chiếc quần vải, nhân tiện rút ra một cây bàn chải mới. Tâm trạng Taehyung đang tốt hơn cả thời tiết bên ngoài, rốt cuộc anh cũng tìm lại được ý chí chiến đấu. Bỏ đi hai năm, nhận ra rằng mình vẫn nhớ cậu, lại phát hiện người kia không những luôn luôn một mình mà còn để ý tới mức đánh mình ngay đầu tiên gặp lại, thì chẳng có lí do gì mà không thêm một lần nữa thừa cơ tấn công cậu cho dứt điểm.

-

Taehyung đi đánh răng, thay đồ, rống lên vài câu hát trong phòng tắm, chạy ra mở tủ lạnh tìm đồ nấu ăn. Tìm thấy đủ nguyên liệu để nấu mì, cậu vừa nghêu ngao hát tiếp một bài hát ngày xưa, vừa bật lửa nấu nước rồi bận rộn thái rau củ, không quay lại nhìn Jungkook, mặt dày nói

"Jeon Jungkook, Michelle mang cả hành lý của tôi đi rồi, nể tình bạn cũ, tôi ở ké một ngày được không? Nếu cần tôi trả tiền thuê phòng thì có số tiền em cho tôi đi khám thần kinh lúc nãy, còn ở ngay trong ví em đấy."

Jungkook không trả lời. Cậu vẫn chống một tay lên bàn, im lặng suy nghĩ điều gì đó.

Taehyung không để bụng. Anh đổ dầu lên chảo đập trứng vào chiên, mùi đồ ăn bay đầy trong không khí. Băng qua chiếc bàn Jungkook đang đứng, Taehyung tháo chốt mở cửa để mùi bay bớt ra ngoài.

Mặt hồ trước mặt lăn tăn gợn sóng, con đường trước mặt từ khi nào đã trở nên yên tĩnh. Ở trước mặt phòng họp treo một chiếc chuông gió nhỏ, lúc này đang kêu lên vài tiếng vui tai. Taehyung cười tít mắt hưởng thụ rồi mới quay vào, bắt gặp gương mặt đăm chiêu của Jungkook liền châm chọc

"Em đang nghĩ gì vậy? Có sơ hở gì trong câu chuyện tôi nói lúc nãy à? Tôi thề tôi không hề bịa ch..."

"Đúng là có sơ hở."

Jungkook đột ngột lên tiếng, Taehyung giật mình, có phải cậu đã biết chút gì về chuyện Hyemi nói dối?

"Kim Taehyung, vậy là đêm giáng sinh đó anh nghĩ tôi và Hyemi bắt đầu hẹn hò?"

"Đúng vậy, tôi xin lỗi, tôi chỉ phân tích theo logic của một người bình thường thôi. Giải quyết xong trọng điểm rồi, chúng ta ăn sáng được không?"

Anh nhăn nhở cười, không có vẻ thật lòng xin lỗi chút nào. Nhưng hình như Jungkook chưa xong chuyện.

"Trọng điểm bây giờ không nằm ở đó nữa rồi."

Mắt cậu nhìn ra hồ nước, vẻ mặt vẫn giống như đang phân tích đống giấy tờ đấu thầu ngập đầy số. Taehyung bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Vậy trọng điểm lần này nằm ở đâu?"

"Chính xác thì tại sao sau hôm đó anh lại bỏ đi?"

Taehyung đứng sững như trời trồng.
Mải bịa chuyện bảo vệ Hyemi, anh đã quên mất ai và cái gì mới thực sự là thứ cần bảo vệ. "Trọng điểm" lần này thực sự quá nặng rồi...

"Ờ..."

"Anh thấy cô ấy hôn tôi, cậu nghĩ tôi và cô ấy hẹn hò, rồi cậu bỏ đi, đó là logic gì?"

Taehyung thực sự hóa đá. Bàn tay còn cầm một đôi đũa của anh khựng lại trong không khí.

Jungkook bỏ đi ánh nhìn mơ hồ, lại chuyển về nhìn thẳng vào mắt anh, rõ ràng đang chờ đợi câu trả lời. Taehyung không thể tránh ánh mắt của cậu, đờ đẫn nhìn mà không thốt nên lời.

Ba phút sau hay lâu hơn thế, cuối cùng Taehyung cũng mở miệng nói được với Jungkook một câu. Như cảnh trong mấy bộ phim pháp thuật, người đi trên phố bị đóng băng để hai nhân vật chính nói chuyện, rồi sau đó 'ting' một cái, đũa thần vung lên, phố xá lại tấp nập rộn ràng.

Anh bừng tỉnh, nói trơn tru không chút ngập ngừng

"Chết, trứng cháy rồi!"

Rồi quáng quàng chạy đi tắt bếp.
_

Không còn ai nhắc gì đến câu chuyện buổi sáng hôm đó.

Taehyung không nhắc, vì không cách nào thừa nhận ngay lúc này. Jungkook không nhắc, vì cậu sợ anh lại đợi một câu trả lời mà cậu chưa tìm ra đáp án.
Chiều hôm đó Taehyung lên tàu trở về đất liền. Hai người im lặng đi bên nhau trên con đường sỏi dẫn ra bến cảng. Bên đường, hoa muống biển nở tím giắt, thỉnh thoảng Taehyung đá vài hòn sỏi dưới chân.

"Lâu nay anh ở đâu?"

"Tôi hả? Ở Seoul . Ngay trụ sở công ty mà, còn đi đâu được chứ."

Jungkook không hỏi thêm gì. Cậu chợt nhớ đến ngày cuối cùng ở trong căn phòng trên gác mái, nhìn qua phòng đối diện lâu thật lâu không thấy bật đèn, tự nhủ rằng chắc chắn Taehyung đang nằm dài trên bãi biển đầy nắng nào đó xoa kem chống nắng đầy mình. Không ngờ anh lại chạy vào tự nhốt mình trong một công ty nội thất làm việc.

Chuông nhà thờ rung lên mấy hồi trong veo. Taehyung ngước mắt lên nhìn cây thánh giá chỉ còn là một hình thù nho nhỏ, sôi nổi nói

"Jeon Jungkook, em có muốn tôi quay về đối diện em nữa không?"

Jungkook cười cười

"Anh sẽ không dám một lần nữa đâu."

Taehyung giẫm một chiếc vỏ ốc đã bị nước biển mài mòn dưới chân, vỏ ốc kêu một tiếng "rốp" rồi vỡ vụn. Còi tàu đã rúc lên một hồi dài. Chuyến tàu buổi chiều là chuyến duy nhất trong ngày còn lại, Taehyung hoảng hốt chạy nhanh, được năm bước lại quay đầu vẫy tay tạm biệt Jungkook. Mái tóc anh rối tung trong gió, nắng nhuộm vàng nụ cười giòn tươi, sau lưng anh là bến cảng tấp nập tàu thuyền và biển chiều xanh thẫm. Jungkook nhìn hình ảnh đó đến mê mải. Lần đầu tiên trong đời, cậu có chút hối hận vì đã chọn ngành kiến trúc thay cho hội họa. Không thể vẽ lại, cậu chỉ có thể ghi thật sâu từng hình ảnh, âm thanh, mùi vị vào trong trí nhớ.

Jungkook không thể nào không có linh cảm rằng, bọn họ sẽ gặp lại sớm thôi.
-

Mười giờ đêm, Jungkook về tới nhà. Ngày hôm qua cậu hoàn thành hết mọi thủ tục cho công trình trên đảo, sáng hôm nay mới có thể bắt chuyến tàu sớm nhất để về đất liền. Đứng trên bong tàu nhìn về phía dãy tổ hợp khách sạn ẩn hiện trong rừng thông, Jungkook mỉm cười. Mấy con chim hải âu chao liệng ngay trên đầu cậu, kêu lên từng tiếng kêu kì lạ. Lại một công trình nữa đã xong, người muốn gặp đã có thể gặp, còn những chuyện sau này...

Con đường mạn phía Đông thành phố Jungkook cố ý chọn, không hề có mấy hàng cây cao lớn như ở văn phòng trước kia. Ở trong một khu dân cư đông đúc, đường đi lại chẳng đủ để lái hai chiếc ô tô tránh nhau ngược chiều. Hai bên đường có hai hàng cây bạch dương vừa trồng thử nghiệm hơn năm. Có thể vì không hợp khí hậu nên dù đã cố sức vươn lên, chúng vẫn vô cùng còi cọc. Lúc Jungkook trở về, mọi ngôi nhà đều đã tắt đèn, duy chỉ có ngôi nhà đối diện cậu là đèn vẫn sáng. Một đống đồ đạc linh tinh để ở trước cửa ra vào của ngôi nhà đó, rất nhiều thùng cát-tông và còn có mấy chậu cây bọc trong giấy báo đã nhàu.
Jungkook mệt mỏi tra chìa khóa vào ổ, đèn bật sáng ngập phòng khách nhưng không khí vẫn lạnh tanh. Gạt tàn trên bàn còn vài đầu mẩu thuốc, trong nhà ngoài một chậu xương rồng đã hơi săn lại vì thiếu sáng ra chẳng có dấu hiệu gì của sự sống. Cậu vứt vali lên bàn rồi cứ thế nửa nằm nửa ngồi lên sofa nhắm mắt, không buồn thay cả áo quần.

Chưa qua nửa đêm, Jeon Jungkook không thể ngủ được. Cậu chỉ nhắm hờ đôi mắt dưới ánh sáng đèn như thế, hai tay duỗi theo chiều dài của ghế rồi lặng im nghe thử mấy nhịp tim đập của mình.

Sáng hôm sau, Jungkook tỉnh dậy ngay trên sofa khi nghe tiếng bà cụ nhà hàng xóm giũ đồ phơi trên sào như mọi ngày. Cậu vội vàng tắm rồi thay đồ gấp để đi làm. Vừa mở cửa, Jungkook thấy ngay trước nhà mình đặt một chiếc dĩa con vẽ hình cá heo rất xinh xắn đã đựng đầy thức ăn cho chó. Rồi không biết từ đâu, có chú cún nhỏ chạy tới hồn nhiên ăn thức ăn trên dĩa.

Jungkook nhìn quanh, không thấy một ai. Nhà đối diện vẫn ngổn ngang đồ đạc như hôm qua, nhưng mấy chậu cây đã được đặt lên hàng hiên phía trước. Là hoa cúc cánh bướm đang mong manh chen nhau mọc, lá rung rung trong gió mùa hè. Cậu bắt một chú cún lên, trên cổ có một biển tên nhỏ bằng gỗ màu đỏ khắc chữ "Gureum". Jungkook phì cười. Rõ ràng là một chú cún đực, lại có tên nữ tính như vậy.

Ở trên văn phòng, Jungkook tiếp nhận thêm ba công trình, lại phải mắng Taehyun một trận vì lỡ lật mặt sau bản vẽ ra chơi cờ ca rô cùng với những người khác. Lý do một mình Taehyun bị Jungkook nổi cáu là vì trên đám tàn tích còn sót lại của trò ca rô đó có một dòng chữ viết xiên xiên, "hôm nay Kang Taehyun đại thắng". Cậu không mắng Taehyun vì đã chơi cờ ca rô, cái muốn mắng nhất là Taehyun không ý thức được tầm quan trọng của việc ăn xong chùi mép. Làm việc xấu gì xong cũng phải dọn dẹp sạch sẽ dấu vết, không chỉ là với mấy chuyện cỏn con như thế này.

Mọi chuyện vẫn trôi qua như mọi ngày, nhưng Jungkook lại thấy nhẹ nhõm và có điều gì đó như là chờ mong. Trong khi trước đây, cậu chỉ làm tất cả như là nghĩa vụ. Có lẽ vì bản thân đã không còn bận lòng vì câu hỏi, không biết Taehyung giờ này như thế nào.

-

Mười hai giờ khuya, Jungkook đặt bút xuống phác thảo bản vẽ đầu tiên được giao vào buổi sáng. Tháo cặp kính ra xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, cậu giật mình vì dưới nhà có tiếng gõ cửa dồn dập. Từ ngày Jungkook vừa chuyển về đây, lần đầu tiên có người gõ cửa.

Jungkook đi từ phòng làm việc ra, trên tay còn cầm sẵn cây thước sắt chuyên dụng giấu sau lưng. Cậu khẽ khàng cầm lấy nắm đấm cửa xoay một cái thật nhanh rồi kéo mạnh cửa vào, đưa cao cây thước lên đầu. Mấy giây sau, cây thước vẫn nằm im ở vị trí đó. Người ngoài cửa tự nhiên lách vào, tay bưng một khay đựng cà phê thơm phức.

"Chà, Jeon Jungkook, chỗ ở nào của em nhìn cũng chán như nhau nhỉ."

Taehyung lướt mắt quanh phòng, rồi bắt gặp Jungkook vẫn còn đưa cây thước lên chưa kịp giấu, trợn mắt nói một câu

"Em định ám sát tôi đấy à?"

Từ khe cửa hẹp, hai chú cún lúc sáng cũng uốn éo chạy vào. Jungkook bối rối hạ cây thước xuống mà nghĩ, mình phải nhận ra chứ, trên đời này còn có ai gọi chó đực là Gureum ngoài tên điên trước mặt.

  Taehyung đặt khay cà phê xuống bàn, đi quanh nhìn ngắm. Anh cầm lên vài đĩa nhạc và lướt ngón trỏ qua mấy dãy sách của Jungkook. Cậu bỏ cây thước xuống kệ giày, đi tới tự lấy cho mình một cốc cà phê.

  Mùi vị đó bao lâu rồi vẫn không thay đổi.
 
  Chú cún nhỏ mà bây giờ Jungkook mới để ý có tên là Yeontan cũng chạy tới bên cậu làm động tác như hít ngửi cà phê. Jungkook đưa tay cọ vào cổ nó, ngẩng lên nhìn người trước mặt.

" Kim Taehyung, anh tới đây làm gì?"

  Taehyung ôm lấy Yeontan đang cào tấm thảm dệt hình cờ Mỹ mà Jungkook phủ trên giá đựng máy ảnh, cười bằng nụ cười chân thành nhưng cũng đầy âm mưu mà Jungkook lâu rồi mới gặp

"Hỏi thừa, đương nhiên là tới cưa em rồi!"

  Jungkook sặc ngụm cà phê đang uống dở, ho khan mấy tiếng rồi mới bình tĩnh ngồi lên. Taehyung vẫn tỉnh bơ ôm Yeontan đi lại trong nhà, nói như kể chuyện hôm nay mua được mớ rau ngoài chợ

"Tôi thích em lâu rồi, cái này em biết mà đúng không? Tôi không yêu cầu và cũng không mong em có thể ngay lập tức tiếp nhận chuyện này, tôi chỉ thông báo cho em biết vậy thôi."

  Thật không còn gì để nói, Jungkook nghĩ. Cậu không dám nhìn vào anh, chỉ nhìn đáy cốc cà phê còn một vòng tròn nhỏ màu nâu. Taehyung thấy mình tự nói chuyện một mình dần dần trở nên kì cục, liền xách cổ Gureum đang bám lấy áo Jungkook chơi trò leo núi và ôm Yeontan đang giãy dụa đòi chơi tiếp với hộp bút chì cậu để trên sàn nhà đi về.

"Nhớ rửa cốc cẩn thận cho tôi, chúc ngủ ngon và... ngày mai tôi lại tới."

  Bắt gặp vẻ mặt trộn lẫn giữa một tỉ loại cảm xúc trở thành ngây ngốc hơn bình thường của Jungkook, Taehyung ra tới cửa rồi mới bật cười lớn. Giọng cười của anh vang từ đó cho tới khi nhà đối diện có tiếng đóng cửa mới bị hãm đi.

  Nghe được giọng cười đó, Jungkook từ từ đưa hai tay ôm mặt. Những tháng ngày lộn xộn lại sắp sửa tới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top