47+48




"Kim Thái Hanh, alo? Alo?"

Điện thoại bị treo, Điền Chính Quốc bật dậy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách kéo Cửu cha đi. Cậu trở lại chỗ ngồi, thần kinh căng như dây, chỉ lo Kim Thái Hanh bỗng xuất hiện.

Lúc này, trong group lớp đã nổ tung.

Từ Nguyên Gia: Đờ mờ, đây là anh trai của ai? Sao lại bá như vậy?

Đào Hoành Dật: Sao vậy? Hình như là phụ huynh của Điền Chính Quốc.

Trần Thần: Đó là cha của Điền Chính Quốc.

Từ Nguyên Gia lấy điện thoại chụp ảnh, Chung Trung trả lại chìa khóa xe cho Phượng Cửu.

Từ Nguyên Gia: Hình như là đưa chìa khóa xe...

Trần Thần: ???

Đào Hoành Dật: ???

Lục Vưu: ???

Từ Nguyên Gia: Có vẻ là chiếc xe ở bên ngoài kia...

Tiếp theo là một loạt tin nhắn đờ mờ, có mấy bạn học còn không cẩn thận hô lên.

Trần Thần quay người, nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc hỏi: "Chiếc xe bên ngoài kia là của cha cậu à?"

Điền Chính Quốc đưa mắt về phía ngoài cửa sổ, Cửu cha thích nhất là màu đỏ.
"Có lẽ vậy, tôi cũng không rõ cho lắm."

Trần Thần tiếp tục hỏi: "Cậu không vào xem tin nhắn trong nhóm lớp sao?"

"Không," Điền Chính Quốc lắc đầu, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị xem, "Sao thế?"

Lục Vưu lại gần nói: "Cha cậu hình như đang tặng xe cho Chung lão sư."

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Không thể đưa xe sao?"
"Vậy để tôi nói với Cửu cha một tiếng."

Trần Thần khó có thể tin, người bình thường sao có thể tặng xe!

"Cậu không phải được sinh ra trong gia đình nghèo khó sao?!"

Điền Chính Quốc nghe thấy ngữ khí Trần Thần, sinh ra trong gia đình nghèo khó thì phụ huynh không thể tặng xe à?

Cậu chậm rãi nói: "Cũng không tính là nghèo khó."
"Có lẽ là gia cảnh khá giả chăng?"

Khá giả cũng không tặng nổi xe a!

Trần Thần mở to hai mắt: "Tiểu Quốc ơi, cậu thật sự từ trong núi tới sao?"

Điền Chính Quốc kịp phản ứng, nhân loại hình như đều nghĩ sống trong núi thì hoàn cảnh phải rất bần cùng nhỉ?

Cậu bổ sung: "Ngọn núi đó ... thuộc về nhà của chúng tôi."

Trần Thần lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy cha cậu thật sự là trưởng thôn ư?"

"Đúng rồi," Điền Chính Quốc khẳng định gật đầu, suy nghĩ một chút, còn nói, "Thế nhưng Cửu cha vẫn thường ra ngoài làm nhiệm vụ."

Cứu vớt thế giới gì đấy.

Trần Thần sửng sốt, trưởng thôn e rằng không phải là công việc chính.

Trần Thần ngơ ngác mà cúi đầu, nhìn cánh tay tinh tế trắng mịn của Điền Chính Quốc: "Cho nên cậu nói giúp mẹ làm việc nhà nông là chỉ ở nhà trồng hoa? Và các loại thảo dược?"

Điền Chính Quốc chậm rãi nói: "Không phải ở nhà, là ở trên núi."
"Thuận tiện đi tuần núi luôn."

Trần Thần sâu xa nói: "Là tôi quá ngây thơ rồi."

Thì ra con cái của người giàu không nhất thiết phải cao, khỏe hay mập mạp. Cũng có thể là một người hơi lùn trông giống như bị suy dinh dưỡng.

Giải thích xong, Điền Chính Quốc mới phát hiện ra khoảng thời gian này các bạn học đã hiểu lầm mình nhiều thứ. Cậu bỗng nhiên ngộ ra, chẳng trách Chung lão sư vẫn luôn bảo cậu đăng ký nhận lấy trợ cấp cho người nghèo khó.

Lục Vưu trầm mặc, người trước kia ngồi cùng bàn với mình, vốn không phải là tiểu đáng thương không được ăn cơm.

Mà rõ ràng là một tiểu thiếu gia tay không dính khói bụi trần gian nha!

Điện thoại rung lên hai lần, gọi hồn Trần Thần về.

Vừa cúi đầu vừa nhìn, trong nhóm đã có người đem giá của chiếc xe kia báo lên nhóm chat.

Cậu chàng bị kia bảy chữ số kia kích thích, đấm ngực dậm chân nói: "Tiểu Quốc! Còn nói sẽ cùng trở thành phú thương một đời, vậy mà cư nhiên lại dối tôi làm phú nhị đại."
"Chúng ta không thích hợp làm bạn bè!"

Trần Thần tức giận quay người, tiến đến bên lão mẹ mình thì thầm bên tai hỏi: "Mẹ, cha con sẽ không phải là lão tổng của công ty lớn chứ?"

Mẹ Trần Thần khịt mũi: "Con uống rượu à?"

Điền Chính Quốc mờ mịt nhìn Lục Vưu.

Lục Vưu đỡ trán: "Đúng là Điền Chính Quốc chưa từng nói mình nhà nghèo."

Đều tại chúng ta bổ não quá nhiều.

Chung Trung bị hành động chi quà mạnh tay của Phượng Cửu làm chấn động, kim đồng hồ đã điểm tới giờ họp phụ huynh.
"Đầu tiên cảm ơn các vị phụ huynh đã dành thời gian đến trường học..."

Phượng Cửu bị cự tuyệt quà nghiêm mặt trở về, nhìn thấy ghế bên cạnh trống không, cau mày hỏi: "Con kêu tên cùng bàn đừng tới à?"

Điền Chính Quốc mắt tối sầm lại, Cửu cha cũng sẽ không vô duyên vô cớ để ý một kẻ loài người. Nhất định đã biết được Kim Thái Hanh chính là cơ duyên của cậu.

"Cửu cha, cha có phải là —— "

Giọng nói đột nhiên truyền đến, dư quang thoáng thấy có người trên đường đến ngoài cửa sổ, mí mắt Điền Chính Quốc bắt đầu nhảy loạn. Cậu vội vàng nói với Phượng Cửu: "Có khả năng cậu ấy nhớ lầm thời gian, để con đi gọi điện thoại hỏi thúc thúc."

Nói xong, bất chấp tất cả, Điền Chính Quốc liền từ cửa sau chạy ra ngoài. Cậu trực tiếp đến chỗ người kia, từ trên sân cỏ chạy tới, kéo Kim Thái Hanh: "Không phải đã kêu cậu đừng tới sao?!"

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, không dấu vết đánh giá Điền Chính Quốc. Xác nhận cậu không bị cha nuôi đánh, mới thở phào, trêu nói: "Cha cậu chẳng lẽ lại có thể động thủ với tôi sao?"

"Nghiêm trọng hơn nữa kìa!" Điền Chính Quốc thở phì phò kéo Kim Thái Hanh ra công trước trường học, "Mấy ngày nay cậu đừng liên hệ tôi nữa, tốt nhất cách càng xa càng tốt."

"Ầm ầm ầm —— "

Kim Thái Hanh ngước mắt lên, trời quang mây tạnh. Hắn dừng bước lại, nghiêm túc nói: "Bé con, tôi có thể giúp cậu giải trừ quan hệ nhận nuôi."

Điền Chính Quốc ngẩn ra: "Hở?"

Kim Thái Hanh mím môi nói: "Tôi sẽ sắp xếp luật sư thương lượng với cha cậu, cậu không cần quá lo lắng."
"Ông ta không làm tròn trách nhiệm chăm sóc nuôi nấng nên giải trừ quan hệ nhận nuôi cũng không khó."

"Không phải, cậu hiểu lầm rồi," Điền Chính Quốc sốt ruột, hoảng loạn giải thích, "Cửu cha đối với tôi rất tốt, nhà chúng tôi cũng không nghèo."

"Ầm ầm ầm —— "

Một tia sét tím đánh vào thân cây Thường Thanh bên cạnh bọn họ, cây Thường Thanh lung lay hai lần rồi chậm rãi đổ xuống.

Điền Chính Quốc vội vã kéo Kim Thái Hanh ra, mặt biến sắc.

Mấy con sâu bị sét đánh cháy khét nhúc nhích trên đất, trong đó có một con còn đang xê dịch thân về chỗ giày của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc sợ đến nhảy lên người Kim Thái Hanh, ôm chặt hắn không dám buông tay.

Trong phòng học, mặt Phượng Cửu trầm mặt xuống, tông cửa đi ra.

Kim Thái Hanh còn chưa ôm được một giây đồng hồ, cánh tay liền đau xót, bé con bị người lôi đi.

Hắn nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một tên Smart, đang muốn mở miệng thì nghe thấy Điền Chính Quốc nói: "Đây là cha tôi!"

Điền Chính Quốc kéo Phượng Cửu đến một bên cạnh, cầu khẩn nói: "Cửu cha, con có thể tự xử lý chuyện này được. Cha đừng giết cậu ấy."

Phượng Cửu dừng một chút, mâu mắt vàng mang theo một tia nghi hoặc: "Giết tên nhóc này?"

Phượng Cửu nói: "Nó không phải là cơ duyên của con à?"

Cũng không đến nỗi phải lấy mạng tên nhóc đó, chỉ là muốn giáo huấn nó một chút thôi.

"Cha đã biết," Điền Chính Quốc nắm chặt lấy tay Cửu cha, hạ thấp giọng nói, "Con ăn cơ duyên sẽ lớn lên."

Phượng Cửu trầm mặc, y không hề nghĩ tới nhãi con lại suy nghĩ như thế. Tuy rằng nói theo một nghĩa nào đó, đúng thật cũng là "ăn".

Điền Chính Quốc tiếp tục khuyên nhủ: "Kỳ thực không cần phải tới mức giết cậu ấy, có máu là đủ rồi."
"Thầy/cô giáo nói, nếu hút máu đúng cách còn có thể giúp cậu ấy kích thích tạo máu, tăng chuyển hóa tế bào và tăng khả năng miễn dịch."
"Nói cho cùng cũng miễn cưỡng xem như là tích được công đức."

Phượng Cửu mặt không cảm xúc, thầm nghĩ hóa ra là máu cũng có thể làm nhãi con nhà mình lớn lên.

"Cửu cha."

Phượng Cửu sờ đầu nhãi con, ngữ khí vui mừng: "Con có thể nghĩ như vậy thật sự là quá tốt. Cha vốn đang sợ con không tiếp thụ được chuyện này."

Y liếc mắt nhìn Kim Thái Hanh cách đó không xa, chậm rãi mở miệng: "Con nói không sai, chúng ta nên tuân theo các nguyên tắc phát triển bền vững."
"Như vậy đi, cha mời nó đi uống cà phê bồi bổ thân thể nhé."

Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, cậu đã chuẩn bị kỹ càng để triệu hoán Bạch ba.

May mà Cửu cha đã nghĩ thông suốt.

Một chiếc xe màu đen lái tới gần, dừng lại ven đường.

Quý Phong vội vàng nhảy xuống xe, chạy chậm đến bên cạnh Phượng Cửu, "Cửu đội trưởng, vừa nãy bên trong cục nói đo thấy có sóng linh khí."

Phượng Cửu không có trả lời chuyện này, chuyển chủ đề nói: "Cậu tới thật đúng lúc, ta đang định mời tên nhóc kia cùng đi uống cà phê. Cậu chở tên nhóc đó, bảo bối ngồi xe của ta."

Quý Phong đánh giá Kim Thái Hanh từ trên xuống dưới, thấy hắn không bị thương chút nào, miếng cũng không bị bầm đen. Mắt Quý Phong lóe lên vẻ thất vọng: "Kim Thái Hanh, lên xe."

Kim Thái Hanh nhạy bén nhận ra hình như mình đã hiểu lầm chuyện gì rồi.

Bé con và cha nuôi của cậu thoạt nhìn rất thân thiết.

Thái độ Quý ca thì quá mức tôn kính.

Hơn nữa quần áo của cha nuôi cậu, đồng hồ đeo tay, kính râm... Những thứ đó gộp lại đã có thể có thể mua được nhiều căn nhà ở những thành phố này rồi.

Sau khi lên xe, Kim Thái Hanh mở điện thoại xem hồ sơ của bé con.

[Cha: Phượng Cửu

Đơn vị làm việc và chức vụ: thôn Phong Danh, trưởng thôn]

Hắn rũ mắt xuống, tìm hai chữ Phong Danh.

Tất cả thông tin xuất hiện toàn cách xa cả ngàn dặm, quảng cáo lộn xộn.

Như thể vốn chẳng tồn tại nơi này.

....

"Tách tách tách —— "

Quý Phong nhận điện thoại, giọng Quý Hoằng oang oang ở trong xe vang vọng: "Anh, anh rời giường chưa thế?"

Quý Phong hỏi: "Có chuyện gì?"

"Vừa nãy ở trong trường học em có gặp phải cha của Điền Chính Quốc và cậu ấy," Quý Hoằng kìm lại một lúc rồi phá lên cười, "Thật con mẹ nó cười chết em mà, lúc đầu nhìn còn tưởng rằng là một tên Smart đấy."
"Lớn lên lại thật đẹp trai, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đeo kính áp tròng. Đúng rồi, ông ấy còn nói tiền thưởng cuối năm của anh không còn nữa."
"Ha ha ha ha ha, cười chết em mất, ha ha ha ha."

Biểu tình của Quý Phong dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự thay đổi. Quý Phong cắn răng nghiến lợi hỏi: "Em gặp Cửu... cha của Điền Chính Quốc và gọi ngài ấy là 'smart' ?"

Quý Hoằng lẫm liệt nói: "Sao có thể chứ, em cũng không ngốc. Chỉ là ở trong lòng nghĩ chút xíu thôi."

Khóe miệng Quý Phong giật một cái, Cửu đội trưởng cuối năm thưởng không chỉ có tiền, mà còn có những bảo bối thiên kim khó mua được.

Lại bị cái thằng em trai khờ khạo khiến cho y không còn phần thưởng?!

Quý Phong cười lạnh nói: "Rất tốt."
"Tiền mừng tuổi năm nay và tiền tiêu vặt của em sẽ không còn nữa đâu."

"Đến mức đó sao, anhh ~" Quý Hoằng kéo dài âm cuối, cười hì hì, "Năm nay sắp kết thúc rồi, nếu không thì bỏ tiền tiêu vặt đi."

Lời này nhắc nhở Quý Phong: "Vậy thì đổi thành tiền tiêu vặt sang năm."

Nói xong, y tàn nhẫn cúp điện thoại, một cước đạp bay tiếng van cầu của tên em trai ngu ngốc nhà mình.

Kim Thái Hanh nghiêng đầu, bất động thanh sắc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cha nuôi của bé con hóa ra lại là thủ trưởng của Quý ca.

----

Rất nhanh liền đến quán cà phê, nằm trong một góc khuất của trung tâm thành phố, trang trí đơn giản, có treo một chiếc chuông trên cửa, khi đẩy cửa vào thì không kêu, hình như đã bị hỏng.

Phượng Cửu và Quý Phong là khách quen của nhà này, người quản lý cửa hàng đã đến chào hỏi họ ngay khi họ ngồi xuống: "Hôm nay uống gì?"

Phượng Cửu mở miệng nói: "Ba cốc trà sữa, một cốc cà phê kiểu Mỹ, kiểu Mỹ cho tên nhóc này. Thêm một ít bánh quy."

Kim Thái Hanh sau khi ngồi xuống liền đứng bật dậy.

Phượng Cửu nhấc mí mắt lên: "Sao thế?"

"Không có gì." Kim Thái Hanh mím môi, trên ghế không có gì, nhưng khi hắn ngồi xuống, lại như có thứ gì đó đang châm chích.

Đồ uống được đưa ra, Điền Chính Quốc và Quý Phong hai người nhanh chóng ôm trà sữa, không ai lên tiếng.

Điền Chính Quốc sợ mình nói nhiều sai nhiều. Còn Quý Phong thì đang bận tiếc thương cho phần thưởng cuối năm ít ỏi còn lại của mình.

Phượng Cửu hất cằm: "Trong nhà làm cái gì?"

"Làm ăn," Kim Thái Hanh đưa tay muốn lấy cà phê, lỡ chạm vào thành cốc nóng liền nhanh chóng rụt tay lại, "Liên quan đến bất động sản, giải trí, còn có một số khía cạnh về văn hóa."

Phượng Cửu tiếp tục hỏi: "Ba mẹ thì sao?"

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, hai tay từ từ nắm chặt: "Mẹ đã qua đời."

Còn chữ 'ba', hắn im miệng không đề cập tới.

Phượng Cửu nhíu mày, nổi lên chút hứng thú.

Chú ý tới sắc mặt Kim Thái Hanh thay đổi, Điền Chính Quốc vội vã thả trà sữa xuống, giật nhẹ ống tay áo của Phượng Cửu.

Chờ Kim Thái Hanh hồi tưởng xong, Phượng Cửu mới bắt đầu hỏi những chuyện khác: "Cậu và Quốc Quốc có quan hệ không tệ?"

Nghĩ đến quá trình làm quen với bé con, giọng Kim Thái Hanh nhu hòa xuống: "Lúc đầu có chút hiểu lầm, sau đó đã hòa hoãn."

"Tại sao cậu không thích Omega?"
Phượng Cửu vừa uống trà sữa, vừa ăn bánh quy, thấy quá khứ của hắn như phim truyền hình.

Cẩu huyết, lại có điểm đặc sắc.

Chuyện Kim Thái Hanh không thích Omega này cũng không tính là bí mật, hắn cũng không nghĩ nhiều.

"Trước đây xảy ra chút chuyện, hiện tại đã cải thiện."

Nụ cười trên mặt Phượng Cửu từ từ rút đi, y đẩy bánh quy ngọt tới trước mặt Kim Thái Hanh, lời ít ý nhiều nói: "Ăn."

Bánh quy không lớn, Kim Thái Hanh trực tiếp ăn một miếng.

Một giây sau, hắn liền bị vị mặn làm mất đi vị giác.

Kim Thái Hanh kiên cường chống đỡ không đổi sắc mặt, hắn muốn lấy cà phê, nhưng thấy cà phê vẫn chưa nguội bớt, nóng y như lúc đầu.

Phượng Cửu hài lòng: "Thời gian không còn sớm nữa, ta mang Quốc Quốc đi trước."
"Chậm rãi uống cà phê nhé."

Phượng Cửu đứng dậy, lúc đi qua người Kim Thái Hanh, lưu lại một câu nói nhẹ nhàng: "Chuyện của quá khứ ta sẽ không truy cứu nữa, sau này không nên tiếp tục lừa nó."

Kim Thái Hanh khựng lại, nhìn ánh mắt bé con ân cần thuần hậu, hắn kéo khóe miệng, giọng nói có chút khàn: "Ngày mai gặp."

Quý Phong cùng hai người rời đi, Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm không khí xuất thần.

Một lúc lâu sau, hắn lại chọn một chiếc bánh quy khác, lần này nó có vị bình thường.

Phát hiện xe không chạy hướng về trường học, Điền Chính Quốc hỏi: "Cửu cha, chúng ta không về trường học sao?"

Phượng Cửu thổi gió, miễn cưỡng hỏi: "Mục đích con đi trường học là vì cơ duyên, bây giờ không phải đã tìm được rồi sao?"

Điền Chính Quốc ngẩn người: "Vậy chúng ta về nhà sao?"

Phượng Cửu hỏi ngược lại: "Con muốn đi đâu chơi? Đông Hải? Bồng Lai?"

Điền Chính Quốc buồn buồn đáp một tiếng. Cậu cúi đầu, đáy lòng dâng lên một loại tư vị mất mát.

Nhận ra tâm tình nhãi con chìm xuống, Phượng Cửu bất đắc dĩ xoa đầu Điền Chính Quốc: "Đứa nhỏ ngốc, cũng không phải là không trở lại."
"Không nhớ Bạch ba của con à?"

Biết còn có thể trở lại, Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm: "Nhớ ạ."

Lái xe được một đoạn, Phượng Cửu dừng lại chỉ vào cửa hàng đồ ngọt gần đó: "Đi mua cho Bạch ba của con chút bánh ngọt đi, A Trạch thích ăn bánh ở tiệm này."

"Vâng ạ." Điền Chính Quốc xuống xe, chạy như bay vào cửa hàng đồ ngọt.

Phượng Cửu đi tới bên cạnh xe của Quý Phong, gõ gõ cửa sổ xe.

Quý Phong hạ cửa kính xe xuống: "Cửu đội trưởng."

Phượng Cửu đưa chìa khóa cho y, lạnh nhạt nói: "Quốc Quốc nghĩ rằng cơ duyên là phải ăn tên tiểu tử kia, cậu đừng nói lọt ra ngoài."

Quý Phong sửng sốt một chút, sau đó liền vội vàng đáp: "Bảo đảm sẽ không!"

Phượng Cửu trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: "Tiểu hồ của Thanh Khâu sắp lên phía bắc, cậu nhớ quan sát nó."

Quý Phong hỏi: "Phát hiện tung tích thì báo cáo với đội trưởng?"

Phượng Cửu một tay đút túi, miễn cưỡng nói: "Không cần, nhóc hồ ly kia cũng không rẻ?"
"Cậu nghĩ cách để cho nó chơi thêm một lát, đừng để về nhà sớm quá."

"Đi." Phượng Cửu quay người, dắt tay Điền Chính Quốc, hai người từ từ biến mất ở bên trong hẻm nhỏ.

-----

Núi Phong Danh.

Bóng dáng một lớn một nhỏ chậm rãi đi lên đỉnh ngọn núi.

Điền Chính Quốc tràn đầy phấn khởi nói: "Trường học chơi rất vui, con học được rất nhiều thứ. Lần này top mười đứng đầu trong thi tháng con còn được học bổng 5000 nhân dân tệ nữa đấy!"
"Há, đúng rồi, Kim Thái Hanh còn nói sẽ giúp con kiếm lãi nữa."

Nghĩ đến Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốccong cong mắt, chuyện nói cũng quay chung quanh hắn.
"Cậu ấy nghĩ cho con ăn thịt thì sẽ nhanh sẽ lớn lên, mỗi lần ăn cơm đều gắp thịt cho con. Còn nữa, cậu ấy và em trai Quý thúc thúc đã yêu đương rất lâu rồi, nhưng đáng tiếc lại chia tay."

......

Phượng Cửu híp mắt một cái: "Quốc Quốc, đừng nói là con thích nó nhé?"

Điền Chính Quốc ngẩn ra, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh. Cậu vội vã phủ nhận: "Sao có thể chứ, con chỉ là coi cậu ấy là bạn tốt mà thôi."

"Thật là, cha cả nghĩ quá rồi." Phượng Cửu cười cười, lạnh nhạt nện xuống một quả bom nặng ký: "Dù sao nó cũng chỉ là một nhân loại, tuổi thọ không hơn trăm năm."

Phượng Cửu ngâm nga một giai điệu nhỏ, y biết nhãi con nhất định sẽ cùng với tiểu tử thúi có khuôn mặt gian xảo kia ở bên nhau.

Nhưng y cũng không ngại kéo dài thêm một chút giai đoạn này.

Lúc trở về trường học, Kim Thái Hanh đụng phải Quý Hoằng đang đứng tán gái. Hắn đem người lôi đi, hỏi: "Bây giờ Qúy ca đang làm ngành gì?"

"Sao đấy?" Quý Hoằng suy nghĩ một chút, "Ông í chưa từng kể luôn, bảo mật rất khá đó."

Kim Thái Hanh hơi nhắm mắt: "Nhà của bé con có chút không bình thường. "

Quý Hoằng hơi kinh ngạc: "Cậu biết sao? Tôi còn đang muốn nói cho cậu. Trong trường đang truyền ra lời đồn, nhà Điền Chính Quốc rất có tiền."

Suy nghĩ thêm một lát, lại hỏi: "Cậu nói xem có phải là chú của Điền Chính Quốc đang cospy không?" *

Kim Thái Hanh đồng tình liếc nhìn Quý Hoằng: "Cậu có thể đi hỏi anh của mình."

------

Chủ nhật.

Kết thúc tiết học bù, bé con không xuất hiện.

Kim Thái Hanh thấy cũng bình thường, vì dù sao cuối tuần này bé con có lẽ sẽ ở cùng cha nuôi của mình.
-----

Thứ hai.

Cả ngày, bé con không xuất hiện.

Kim Thái Hanh nghiêm mặt, không nói gì.

-----
Thứ ba.

Bé con vẫn không xuất hiện.

Kim Thái Hanh mím chặt môi, khí lạnh đầy người.
------

Thứ tư.

Kim Thái Hanh là người đầu bước vào lớp học, cũng là người cuối cùng rời khỏi phòng học.

----

Thứ năm.

Kim Thái Hanh ngồi ở vị trí của Điền Chính Quốc, mặt không thay đổi chuyển bút.

Lục Vưu xoắn xuýt một tuần, rốt cục cũng lấy hết dũng khí đối mặt với Kim Thái Hanh. Y quay người, nói một cách uyển chuyển: "Kim thần, dù là yêu hay là bạn lữ, mỗi người đều gần giống nhau."

"Quá nhiều lần sẽ dễ xảy ra sự cố."

Cậu xem hiện tại đi, Điền Chính Quốc không còn tới trường học.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top