31
"Mau ăn nhanh đi, đợi lát nữa sẽ lạnh mất." Kim Thái Hanh cầm sữa đậu nành đưa cho cậu.
Tay của hai người không tránh khỏi đụng phải nhau, cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của đối phương, Điền Chính Quốc cúi đầu nhấp một hớp sữa đậu nành.
Kim Thái Hanh lại nói: "Đồ ăn hôm nay vẫn là bánh bao thịt đấy."
Điền Chính Quốc lắc đầu: "Tôi không muốn ăn."
Thật sự hôm nay cậu thấy không ngon miệng.
Kim Thái Hanh kín đáo đưa cho cậu một cái bánh bao: "Ăn."
Nhiệt độ phòng học không thấp, hắn chạy từ ngoài về ngồi xuống liền cảm thấy nóng. Hắn cởi áo khoác ra, vén tay áo lên phẩy ra gió.
Điền Chính Quốc chú ý tới lỗ kim trên cánh tay hắn, xung quanh là một vòng máu ứ đọng, còn dính chút máu, vết máu khô rồi.
Làm người ta sợ hãi, lại làm cậu muốn ăn.
Điền Chính Quốc tự giận mình, cắn miếng bánh bao.
Kim Thái Hanh thuận theo ánh mắt của cậu cúi đầu, tiện tay cầm cái khăn giấy lau: "Không có chuyện gì đâu, không đau."
Với mùi máu của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc đã uống nửa ly sữa đậu nành, một cái bánh bao. Tốt xấu gì vẫn ăn một chút rồi, hắn cũng không khuyên nữa, lấy phần còn lại ăn hết.
Điền Chính Quốc xoa xoa mũi, lấy sách giáo khoa ra giả bộ nghiêm túc nghe giảng, nhưng thật ra trong đầu đều là Kim Thái Hanh.
Nếu ăn, có lẽ cậu sẽ hối hận cả đời.
Nhưng nếu không ăn, cậu cũng sẽ hối hận cả đời mất.
Thật khó...
Điền Chính Quốc nghiêng nghiêng đầu, lén lút đánh giá Kim Thái Hanh.
Khuôn mặt nghiêng của Kim Thái Hanh không mang tính xâm lược cao như chính diện, sống mũi thẳng, lông mi dày tạo thành bóng trên mặt. Có lẽ bởi vì có mùi máu của hắn, Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy hắn thật đẹp trai.
Kim Thái Hanh nâng mí mắt, cười như không cười hỏi: "Nhìn cái gì hửm?"
Điền Chính Quốc chậm rãi xê dịch ánh mắt về phía ngoài cửa sổ nhìn bầu trời trong xanh: "Tôi thấy trời hôm nay rất đẹp."
Kim Thái Hanh cũng nhìn qua, gật đầu nói: "Thời tiết khá đẹp, muốn trốn tiết không?"
Điền Chính Quốc quay mặt đi: "Một mình cậu đi đi."
Vừa vặn, tỉnh lại một cái đã câu dẫn hắn.
Hắn khẽ cười nói: "Một người thì chán lắm, hai người mới vui."
Điền Chính Quốc hừ hừ hai tiếng, lòng nói không tiện, vì tôi chẳng phải là người, "Cậu có thể đi với Qúy Hoằng."
"Dạo này cậu ta rất bận rộn." Kim Thái Hanh hiểu rất rõ Quý Hoằng, khoảng thời gian này có lẽ đang vội vàng theo đuổi Omega, ước gì mỗi ngày đều được tới lớp.
Trần Thần ôm sách bài tập trở lại phòng học, nhìn thấy Kim Thái Hanh thì hô lên: "Hanh ca, Chung lão sư bảo cậu tới văn phòng một chuyến kìa."
Kim Thái Hanh không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là nói cuộc thi gì đó.
....
"Em ngồi đi." Chung Trung chỉ ghế bên cạnh, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kim Thái Hanh mở miệng nói: "Thưa thầy, có gì thì thầy cứ nói thẳng đi."
Chung Trung thở dài, hỏi: "Gần đây quan hệ của em và Điền Chính Quốc như thế nào?"
Từ lớp 10 đến lớp 12 của Kim Thái Hanh đều là do ông quản, thêm việc Kim gia đã từng nhắc nhở một chuyện, ông biết hắn không thể nào thích Omega được. Khoảng thời gian này Kim Thái Hanh luôn đến lên lớp thì không nói, nhưng vẫn ngồi ở bên cạnh Điền Chính Quốc, tình cờ táy máy tay chân thì...
Chung Trung nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một lý do:
Bạo lực học đường!
Kim Thái Hanh: "Rất tốt."
Nghe thấy câu trả lời này, Chung Trung cảm giác càng nguy rồi.
Đây không phải là lấy bắt nạt bạn học làm thú vui chứ?
Nếu không phải chú của Điền Chính Quốc hỏi tình trạng gần đây của Điền Chính Quốc, ông cũng không nghĩ đến việc tra chuyện này. Ông nói một cách uyển chuyển: "Điền Chính Quốc tới trường chúng ta đọc sách cũng không dễ dàng gì, thân thể em ấy lại không tốt, dễ sinh bệnh, sức khỏe không thể so được với em, ngoài ra gia đình cũng không có điều kiện tốt như những em khác được."
"Có một số việc em cũng không cần quá so đo với bạn."
"Như vậy đi, tầm lúc tối thầy sẽ đổi vị trí cho em ấy, cách xa em một chút nhé."
Kim Thái Hanh nhíu mày, trực tiếp hỏi: "Thầy cho rằng em đang bắt nạt cậu ấy sao?"
Chung Trung rất lúng túng, đứa nhỏ này sao có thể nói thẳng ra như vậy chứ.
Đúng thật là như vậy.
Kim Thái Hanh thấy có chút buồn cười, giải thích: "Em đang dạy kèm cho cậu ấy."
Nét kinh ngạc trên mặt Chung Trung không thể giấu được: "Em còn có thể dạy kèm cho em ấy à?"
Kim Thái Hanh thuận miệng nói: "Nhìn cậu ấy thật đáng thương."
Chung Trung thở phào nhẹ nhõm, không phải bạo lực học đường là được.
Kim Thái Hanh đứng lên chuẩn bị đi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền ngồi xuống.
----
Lúc hắn trở lại phòng học, Điền Chính Quốc đang nghiêm túc đọc sách. Kim Thái Hanh dùng thân ngăn tầm mắt của cậu: "Chung Trung lão sư cho rằng tôi đang bắt nạt cậu."
Điền Chính Quốc liếc hắn một cái: "Thầy giáo thật anh minh."
Kim Thái Hanh cười khẽ, hỏi: "Tôi bắt nạt cậu khi nào?"
Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút: "Tuần trước cậu cắn tôi."
Nói tới chuyện này, mâu sắc Kim Thái Hanh chuyển tối, không nhịn được mà nhìn chằm chằm sau gáy Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc gãi gãi cái cổ. Phút chốc nhớ về hôm thứ sáu, cậu là bị hắn cắn mới lớn lên.
Không có uống máu!
Cho nên bị Kim Thái Hanh cắn cũng có thể trưởng thành à?!
Dựa vào cái đó của nhân loại, tin tức tố gì đó sao?
Điền Chính Quốc quay đầu hỏi Kim Thái Hanh: "Lúc cậu cắn cổ tôi có phải đã truyền tin tức tố vào người tôi không?"
Hắn chậm rãi gật đầu, cảm thấy có lỗi.
Lẽ nào bé con biết gì rồi à?
Logic trong đầu Điền Chính Quốc liền thông suốt.
Cái cậu của muốn chính là máu và tin tức tố của Kim Thái Hanh, chứ không phải tính mạng!
Chẳng trách Cửu cha kêu cậu từ từ tìm!
Điền Chính Quốc bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh: "Quá tốt rồi!"
Kim Thái Hanh không cần chết!
Kim Thái Hanh hoàn toàn không biết mình đã chạy một vòng trong quỷ môn quan.
Hắn sờ sờ cằm, ranh mãnh hỏi: "Vậy có nghĩa là cậu thích tin tức của tôi hử?"
Điền Chính Quốc đúng là có thích, nhưng lại không muốn bị hắn biết cậu thích. Đang nghĩ ngợi không biết nên nói như thế nào thì tiếng chuông vào học đã cứu cậu.
"Mau lên lớp, đừng nói chuyện."
Giải quyết xong nan đề quấy nhiễu, cả người Điền Chính Quốc sáng láng, tinh thần phấn chấn, khi đi học còn chủ động giơ tay trả lời không ít câu hỏi, thời gian nghỉ ngơi buổi trưa đã làm xong bài tập hai môn.
---
Buổi trưa lúc tự học thì Lục Vưu trở lại, nhìn thấy Kim Thái Hanh nằm nhoài ở vị trí của mình ngủ bỗng ngây ngẩn cả người. "Chúng ta đổi chỗ ngồi sao?"
Điền Chính Quốc lắc đầu, kêu Kim Thái Hanh tỉnh: "Lục Vưu trở lại rồi, cậu mau trở về chỗ mình đi."
Kim Thái Hanh giương mắt nhìn Lục Vưu, thầm nghĩ 'trở về thật đúng lúc nhỉ?'
Lục Vưu hiểu rõ, mình đang làm phiền đôi vợ chồng trẻ, liền vội vàng nói: "Tôi ngồi phía sau là được."
Kim Thái Hanh đi ra, miễn cưỡng nói: "Không có chuyện gì, cậu ngồi đi."
Cũng ngồi không được bao lâu nữa đâu.
Lục Vưu lấy sách trong cặp ra, mới vừa cùng Điền Chính Quốc nói một câu, thì thấy Chung Trung đi vào, "Lớp học sẽ kết thúc sớm, thầy sẽ đọc lại kế hoạch chỗ ngồi mới, các em sẽ thay đổi nó sau giờ học."
"Bàn đầu tiên, Điền Quỳnh, Phương Phát."
......
"Trần Thần, Lục Vưu."
"Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc."
Điền Chính Quốc kinh ngạc, quay người nhìn về phía Kim Thái Hanh.
Hắn vô tội buông tay, tỏ vẻ chuyện này không có quan hệ gì với mình.
Chung Trung mới vừa đọc xong chỗ ngồi của cả lớp, chuông tan học liền vang lên.
Mông Lục Vưu ngồi còn chưa nóng đã bị kêu đổi chỗ ngồi.
Chỗ ngồi củaĐiền Chính Quốc được chuyện từ gần lối cửa sau thành gần cửa sổ, chỉ cần chuyển bàn ghế kéo về phía trong là xong.
Kim Thái Hanh đứng lên, chủ động giúp cậu đẩy bàn, rồi đem mình bàn học mình đẩy lên trước. Hắn ngồi xuống, nhìn Điền Chính Quốc nháy mắt mấy cái: "Thật trùng hợp nhỉ."
Điền Chính Quốc hoàn toàn không nghe lọt hắn đang nói cái gì, vì mắt cậu đang dính chặt ở chỗ vết thương trên ngón tay phải của hắn.
Vết thương không sâu, chỉ có một chút máu, Kim Thái Hanh cũng không chú ý tới.
Thấy cậu không phản ứng, hắn giơ tay, quơ quơ trước mặt Điền Chính Quốc.
Để sát vào, càng thơm.
Điền Chính Quốc sốt sắng nắm chặt tay hắn lại, nhỏ giọng nói: "Tay cậu bị thương."
Hắn liếc nhìn, cười khẽ: "Vết thương này thì tính là gì."
Điền Chính Quốc lấy hết dũng khí, nhìn với hắn nói: "Không được, phải khử trùng."
Thừa dịp Kim Thái Hanh không lên tiếng, cậu liếm liếm lên ngón tay bị thương của hắn.
Vết thương quá nông, mùi vị rất nhạt.
Điền Chính Quốc không nhịn được mà mút mút, rốt cuộc cũng hài lòng.
Ngọt, so với kẹo sữa còn ngọt hơn.
Kim Thái Hanh chỉ cảm thấy như có một dòng điện từ ngón tay lan tràn khắp toàn thân, tê dại, cả trái tim cũng đang run rẩy.
Nửa ngày, cổ họng hắn khàn khàn nói:
"Phải liếm nhiều mới có thể khử trùng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top