Chương ba mươi hai: Phim.
Sáng hôm sau hắn đã đến công ty từ sớm, đương nhiên là cậu được nghỉ. Lười biếng nằm trên giường liếc nhìn đồng hồ, hơn chín giờ, cũng chẳng có mà sáng sớm gì nữa. Để xem, cái lưng của cậu, đau quá ! Khó khăn đi vào vệ sinh cá nhân, Kim Taehyung chết tiệt, cắn đến nổi cổ cậu chảy máu rồi tím xanh như thế này, thật là muốn bẻ răng hắn.
Lựa chọn một hồi, cậu quyết định thật thông minh là mặc vào cho mình chiếc áo len và một chiếc quần ống rộng, cậu không muốn cái mông của mình chịu khổ nữa. Xuống bếp không thấy quản gia Kang đâu, thầm nghĩ chắc là đã đi chợ hay gì đó, cậu đứng dựa vào tường, suy nghĩ xem bản thân nên làm gì. Một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu, phải rồi, bánh bông lan ! Cậu cố gắng lết thân đến tủ lạnh, hôm nay có vẻ đi đứng khó khăn rồi đây, đem tất cả nguyên liệu ra, dò kĩ từng cái một xem có lộn hay không, như đường với muối chẳng hạn? Cậu bắt đầu xoắn tay áo lên, tách hai lòng trứng, đánh bột, trộn đều...
Gần hai tiếng loay hoay trong bếp, vừa đúng lúc quản gia về tới thì bánh cũng đã xong.
- Quản gia Kang, cháu đem bánh lên công ty cho Taehyung, bác không cần phải làm bữa trưa đâu.
- Được rồi, cháu đi cẩn thận. Cháu có cần Vernon đến đón không?
- Dạ khỏi đi bác, cháu bắt taxi cho nhanh.
- Um.
Cậu bỏ bánh vào hộp, lên phòng lấy thêm một chiếc áo khoác dài màu nâu sẫm, thời tiết hôm nay khá là lạnh. Ngồi trên chiếc taxi, cậu cứ cười cười nhìn vào hộp bánh đang đặt trên đùi, trong lòng thầm nghĩ bản thân cũng thật quá giỏi, làm lần đầu là đã thành công, chắc chắn Taehyung sẽ khen cậu, nghĩ tới là đã cười toe toét rồi. Bác tài xế nhìn từ kính xe thấy cậu ngồi đó vui vẻ, ôn tồn hỏi: Cháu mang đồ ăn trưa đến cho người yêu à?
Cậu giật mình mà trả lời: À... Dạ đúng rồi bác.
- Chắc cậu ấy sẽ vui lắm.
Cậu ấy?
- Bác biết người... người yêu cháu là đàn ông... ạ?
- Không, bác chỉ đoán thôi cháu, dáng vẻ của cháu bây giờ, rất giống bác hai mươi năm trước, chỉ đáng tiếc, thời gian đã không thể quay lại, kể cả người ấy cũng không.
- Cháu xin lỗi.
- Cháu không cần phải xin lỗi, mà bác nói nghe, cháu phải hết sức trân trọng người cháu đang yêu thương, đừng để vụt mất, mất rồi sẽ không thể có lại được nữa. Giống như cơ hội, tình yêu thật lòng chỉ đến một lần trong đời, những người sau này đều không khác gì là kẻ thay thế.
Nghe xong đại não Jeon Jungkook như muốn đóng băng, nhưng cũng mau lấy lại bình tĩnh mà trả lời: Dạ, cảm ơn bác.
Bác tài xế chỉ cười cười, đôi mắt nhìn đường đi phía trước thật xa, cậu nhìn thấy nụ cười ấy, vừa chua xót, lại vừa đáng thương đến lạ thường. Đem mắt chuyển hướng sang bên đường, cảnh vật Seoul vẫn hoa lệ như mỗi ngày, chỉ có điều, trong lòng lúc nãy đang thấy vui, giờ lại như có cái gì đó làm cho chùn xuống, cay cay ở mũi. Liệu cậu đang cảm thấy đồng cảm với bác ấy hay là sợ chính mình sau này sẽ như vậy?
Đến TKS, cậu trả tiền xe xong còn cúi đầu chào bác tài, vào đã gặp Elina.
- Chào em, Jungkook.
- Dạ chào chị.
- Chị cứ đoán là hôm nay em nghỉ, không ngờ lại lên công ty.
- À, em đem đồ ăn lên cho Taehyung.
- Ồ vậy hả, thế em mang lên đi, chị không muốn bị chủ tịch đuổi việc chỉ vì bữa trưa đâu, mau mau. - Cô xua xua tay bảo cậu đi nhanh lên.
Cậu cười một cái rồi đi, phía sau thì Elina thở phào: ngàn cân treo sợi tóc !
Lên đến nơi, cậu không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, hắn đang làm việc mà ngước mặt nhìn lên, hình như là định nói gì đó với thái độ " ai không lễ nghi " thì thấy cậu, liền ôn nhu trở lại.
- Em còn sức để đi à?
- Anh đừng nói câu nào là khó ưa câu đó, em đem bánh lên cho anh. Nè nha, bánh người ta tự làm đó, mau lại đây ăn rồi cho em nhận xét.
Kim Taehyung nhìn giờ trên máy tính: Đợi tôi tầm hai mươi phút, sau bản này tôi lại ngay.
- Em biết rồi. - Cậu trề môi, móc điện thoại trong túi áo khoác lên xem phim.
Hơn mười lăm phút, hắn đến ngồi kế bên cậu: Đang xem gì đấy?
- Harry Potter.
- Em cũng thích xem thể loại này à?
- Đương nhiên rồi, anh biết gì không, trong phim em thích nhất là Harry đó.
Cậu vừa nói vừa để điện thoại xuống bàn, mở hộp ra lấy chiếc bánh: Anh đã từng xem hả?
- Ừ, tôi xem rồi.
- Anh thích ai nhất?
- Draco Malfoy, tôi cảm thấy cậu ta thật đáng thương.
- Đáng thương? Là quý tộc có dòng máu thuần chủng, anh nói xem, trở thành Tử thần thực tử giống như ba của mình, cuối phim vẫn hạnh phúc, em thấy may mắn thì mới đúng.
Jeon Jungkook còn xoa cằm rồi nói: Hơn nữa lại là " phản diện "?
- Thế em nghĩ xem, từ đầu hắn đã tỏ ra bản thân là một người rất tài năng, nhưng cũng vì cách giáo dục của Lucius, khiến hắn trở một người quá kiêu ngạo, hơn nữa còn tham gia vào cuộc chiến để loại bỏ phù thủy Muggle. Nhưng rõ ràng lúc chỉ đũa phép vào Dumbledore, chính hắn cũng không muốn làm vậy, cũng chỉ muốn bảo vệ cho gia đình mà thôi, phải không?
Jeon Jungkook từ lúc nào đã dựa vào lòng Kim Taehyung gật gù, hắn lại nói tiếp:
- Có những đứa trẻ hư vì không nghe lời, cũng có những đứa trẻ nghe lời nên mới hư.
- Anh nói đúng, nếu xem là phản diện, cũng không hẳn.
- Thế nên có làm việc gì, em không chỉ nên nhìn vào vẻ ngoài, mà hãy thử suy xét vào nội tình bên trong.
Cậu lấy bánh đút cho hắn: Thế nào, ngon chứ?
- Cũng được.
- Không khó ăn là tốt rồi, anh ăn tiếp đi. - Rồi cậu lấy chai nước suối kế bên lên uống.
- Ừ mà Taehyung, phân cảnh hiệu trưởng Dumbledore chết, em thấy tiếc thật, thầy ấy là một người rất tốt.
- Không hẳn, tranh chấp để đổi địa vị, hơn nữa, giữ mạng sống cho Harry cũng chẳng phải vì đến thời điểm thích hợp cũng sẽ lấy lại hay sao, vì Harry là một trong những Trường sinh linh giá của Voldemort mà.
- Anh nhìn tất cả sự việc theo những góc khác nhau nhỉ? Đúng là người yêu em, đỉnh đỉnh !
Cậu đưa ngón tay cái lên, hắn lại cười vì dáng vẻ của bảo bối trước mặt.
- Đúng rồi, phải cười như vậy mới đẹp trai.
- Bình thường không đẹp?
- Không, lúc nào cũng đẹp, nhưng cười đẹp hơn.
Hắn cùng cậu vui vẻ ngồi ăn bánh, ăn là chính mục đích nói chuyện với nhau là mười. Tầm gần một giờ rưỡi chiều, hắn nói với cậu: Em về đi, lát nữa tôi phải gặp đối tác.
- Được rồi, đuổi thì người ta đi.
- Không đuổi - Hắn hôn nhẹ lên môi cậu.
Jungkook lập tức đứng dậy, mặt đỏ bừng lên, tự nhiên lại hôn người ta, người ta cũng biết ngại chứ, má cậu phồng lên: Em đi đây.
Cậu cứ lo vỗ vỗ mặt mà không nhìn đường, xui xẻo lại đụng trúng một người.
- Tôi xin lỗi - Cậu luống cuống đứng dậy rồi xin lỗi người kia.
Người đàn ông đó đứng lên rồi nhìn cậu, nở nụ cười ôn hòa: Tôi không sao, cậu có bị làm sao không?
- Tôi cũng không sao, thật bất cẩn, xin lỗi anh nhé !
- Một phần cũng do tôi đi gấp quá, mà cậu làm ở đây à?
- Phải, tôi là nhân viên của TKS, anh là..?
- Hôm nay tôi đến để kí hợp đồng, tên của tôi là Choi SeungHoon, không biết cậu đây làm ở bộ phận nào nhỉ?
Cậu thầm nghĩ trong đầu chắc đối tác mà hắn vừa nhắc đến là người đàn ông này, nhìn vẻ ngoài trong cũng lịch sự, xét qua có thể tính tình khá điềm đạm, chắc không phải người xấu.
- À cậu gì ơi... - Người đó đưa tay quơ trước mặt cậu.
- Tôi là Jeon Jungkook, là thư kí của Chủ tịch, nhưng hôm nay tôi được nghỉ và lên công ty để lấy một số đồ thôi. Hân hạnh được làm quen với anh, có thể sau này chúng ta sẽ làm việc với nhau lâu dài.
Cậu đưa tay ra với ý định bắt tay, anh cũng nhiệt tình đáp trả lại xong còn nói: Xem ra gặp nhau là có duyên, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc được chứ?
- Ồ... đương nhiên.
Cậu đưa danh thiếp cho anh, sau đó định chào tạm biệt rời khỏi thì SeungHoon lại nói tiếp:
- Hôm nào rảnh tôi mời em đi ăn nhé?
- Được chứ, tạm biệt anh !
Jeon Jungkook quay người bỏ đi, mỉm cười như kiểu xã giao, định bụng trong lòng sẽ điện thoại bảo Jimin đến rước rồi cả hai sẽ cùng nhau đi ăn. Lúc nãy chỉ mỗi mình hắn ăn là nhiều, giờ thì đến lúc cái bụng cậu đánh trống rồi. Nhấc điện thoại bấm số quen thuộc, gần hết chuông bên kia mới nhấc máy.
- Alo Jungkook tao nghe nè.
- Đi ăn không?
- Đi đi chứ, chỗ nào?
- Jokiape, giờ tao đang đứng trước TKS, mày đến đón rồi cùng đi.
- Ok bạn hiền, đợi mình mười lăm phút.
- Ừm.
Cậu tắt máy rồi đứng đợi y, quay qua thì đã thấy Hoseok, làm cậu hết cả hồn.
- Ủa chào em Jungkook, Taehyung nó làm gì mà để em đứng đây vậy, có cần anh lên phòng chủ tịch lôi đầu nó xuống không? - Anh hí hửng mà nói chuyện với cậu.
- Không, không cần đâu anh, tại em cũng mới từ trên đó xuống, em mang đồ ăn trưa cho anh ấy, giờ em đang đứng đợi Jimin.
- Jimin? Park Jimin á hả?
- Đúng rồi.
- Thôi... thôi anh đi đây, em đi đường cẩn thận.
Cậu " Dạ " một tiếng nhìn dáng vẻ anh chạy thật nhanh vào cửa, có gì đâu mà nhắc đến tên Jimin thì lại hốt hoảng vậy chứ. Rồi một lúc, y cũng đã đến. Cậu vào trong xe ngồi ngay ghế phụ thì đã liền hỏi:
- Hồi nãy tao có gặp anh Hoseok, ảnh có hỏi thì tao nói đang đợi mày đến, rồi tự nhiên ảnh chạy đi luôn, bộ hai người làm gì nhau hả?
- Đừng nhắc thằng cha già đó nữa, chưa phang đôi dép lên đầu là may rồi.
Nhìn mặt y bây giờ, không có giống đùa chút nào, chắc hẳn là đang giận lắm.
- Sao đấy, ảnh làm gì mày?
- Tối hôm qua về nước, cũng tối khuya mà đột nhiên Min Yoongi lại điện bảo tao mang bản thảo của văn phòng mới chuẩn bị tu sửa ở TKS bên Pháp cho hai người đó xem, rồi tao mang sang. Ai dè đang để trên bàn, Jung Hoseok đi vào bếp lấy có ba ly nước mà làm đổ cả ba ly lên bản thảo, thử hỏi xem tức không? May mà tao còn giữ lại bản sao chép, nên phải chạy đi lấy mới ở gần chỗ này rồi qua đón mày liền nè.
- Hèn chi, mà đi thôi, tao đói rồi, sáng giờ chưa ăn gì hết.
- Rồi, quý khách ngồi ngay ngắn, tên lửa chuẩn bị phóng.
Jeon Jungkook xem lại dây an toàn, xe có máy lạnh, trời cũng lạnh nhưng nghe Park Jimin nói xong thì lòng lại nóng ran... Hẳn là ai cũng có một người bạn lái xe đỉnh của đỉnh, chưa từng tông hàng rào thì cũng tông cột điện vài lần, và cậu không phải là một trường hợp gì khác. Hồi trước, Jimin đèo cậu trên chiếc xe đạp, vừa chạy nhanh lại vừa nói chuyện, kết quả là hai đứa đâm vào bụi cây và té. Một kí ức thanh xuân đáng nhớ.
________________
.𝒊𝒓𝒊𝒔𝒏𝒂𝒕𝒂𝒍𝒚
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top